Chương 22
Nó ngừng lại ngang hàng với họ vì chiếc xe trước mặt chưa kịp nhường đường, và vì ở làn xe bên cạnh là một chiếc xe bán tải lớn, với vành che hai bánh sau quá khổ. Viên cảnh sát không có đủ chỗ để lách qua. Anh ta là người da trắng, cổ bự. Reacher thấy anh ta liếc sang nhìn Turner, một cái nhìn lướt qua và hoàn toàn thờ ơ, sau đó nhìn ra chỗ khác, rồi nhìn xuống các nút điều khiển trên bảng đồng hồ, chắc chắn là nơi đặt công tắc còi báo hiệu, vì ngay sau đó, còi hiệu chuyển sang tiếng ré ầm ĩ không dứt, điên cuồng và ồn ào đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng rõ ràng là giữa hai ghế ngồi trong xe của anh ta còn một thứ nữa, và rõ ràng là thứ đó đáng chú ý hơn rất nhiều so với các công tắc còi. Vì đầu anh ta vẫn cúi. Anh ta đang nhìn gì đó, rất chăm chú. Một màn hình laptop, Reacher nghĩ thầm. Hoặc một loại thiết bị liên lạc hiện đại nào đó. Anh đã từng thấy chúng. Anh đã từng có lúc ngồi trong xe cảnh sát. Một số xe có trang bị màn hình xám mỏng, gắn trên cần dài như cổ ngỗng, trên đó hiện các tin nhắn, bản tin cùng thông báo cập nhật liên tục theo thời gian thực.
Anh nói, “Ta gặp rắc rối rồi”.
Turner hỏi, “Rắc rối kiểu gì?”
“Tôi nghĩ anh bạn của chúng ta cũng đang trên đường tới ga Union. Hoặc tới bến xe buýt. Để tìm chúng ta. Tôi nghĩ anh ta có tin nhắn và có ảnh chụp. Ảnh thì dễ, đúng không? Từ hồ sơ quân đội? Tôi nghĩ anh ta đang xem ảnh, ngay lúc này. Có thấy anh ta cố không nhìn sang chúng ta không?”
Turner liếc sang trái. Viên cảnh sát vẫn đang nhìn xuống. Tay phải anh ta đang cử động. Chắc đang sờ soạng kiếm micrô. Phía trước, xe nhích thêm một chút. Chiếc xe trước mặt dịch ra tránh đường. Chiếc xe bán tải có vành sau bành ra ngoài dịch sang bên mười lăm phân. Giờ thì đã có đủ chỗ cho viên cảnh sát lách lên.
Nhưng anh ta không ngẩng lên nhìn. Xe anh ta cũng không di chuyển.
Còi hiệu tiếp tục hú ầm ĩ. Anh ta bắt đầu nói. Không thể đoán xem anh ta đang nói gì. Rồi anh ta ngừng lời, lắng nghe. Có người đang hỏi. Chắc là một trong những câu hỏi cứng nhắc theo thủ tục liên lạc điện đàm kiểu: Phải họ thật không? Vì lúc đó, anh ta quay mặt sang rồi cúi đầu xuống một chút để nhìn được rõ ra ngoài cửa sổ ghế bên cạnh. Anh ta nhìn Turner một giây, rồi đưa mắt qua Reacher.
Môi anh ta động đậy.
Một âm tiết duy nhất, ngắn, không thể nghe thấy, nhưng chắc chắn là từ âm xát sang âm vòm. Vì thế gần như chỉ có thể là: Phải.
Rồi anh ta tháo dây an toàn, tay phải dịch xuống hông.
Reacher nói, “Rời tàu thôi”.
Anh mở tung cửa bên ghế mình, rồi nửa lăn nửa rơi xuống vỉa hè. Turner cũng bò sau anh, xa khỏi viên cảnh sát, qua hộp cần số, qua ghế Reacher. Xe của họ lăn bánh tới rồi dúi nhẹ vào chiếc xe phía trước, như một nụ hôn. Turner đã ra khỏi xe hoàn toàn, loạng choạng vì đôi giày không dây. Reacher nắm tay kéo cô đứng dậy và cả hai cùng vội vã chạy ngang qua hè đường, vào Công viên Mall. Cây cối trụi lá và bóng chiều tà bao quanh họ. Sau lưng họ không có âm thanh gì, ngoại trừ tiếng còi hú. Họ vòng qua đầu này của Hồ Phản Chiếu. Turner mặc mỗi chiếc áo phông, và trời thì lạnh. Reacher cởi áo khoác đưa cho cô.
Anh nói, “Mặc vào. Rồi ta tách ra. Như thế sẽ an toàn hơn. Gặp lại ở Bức tường Chiến tranh Việt Nam sau mười lăm phút. Nếu tôi không đến, thì cứ chạy tiếp đi”.
Turner đáp, “Nếu tôi không, thì anh cũng vậy nhé”. Rồi cô và anh mỗi người một ngả.
* * *
Ở bất cứ đâu chiều cao của Reacher cũng rất nổi bật, nên việc đầu tiên anh làm là đưa mắt tìm một chiếc ghế băng. Anh buộc mình phải bước đi từ tốn và thoải mái, tay đút túi, chẳng để ý gì tới xung quanh, vì một người co giò chạy thì gây chú ý nhanh hơn gấp trăm lần một người đi bộ. Một di sản tiến hóa khác. Kẻ săn mồi và con mồi, di chuyển và đứng yên. Anh cũng không quay đầu nhìn về phía sau. Anh không liếc ngang liếc dọc. Anh giữ ánh mắt thẳng, bước về hướng nhìn của mình. Trời tối rất nhanh, nhưng công viên vẫn tấp nập. Không được như mùa hè, nhưng rất nhiều khách du lịch mùa đông đang chuẩn bị kết thúc ngày đi chơi của mình. Còn ở phía trước, Bức tường vẫn đón những nhóm người quen thuộc, một số tới khóc thương, một số tới để bày tỏ lòng thành kính, và số khác là đám người kỳ quặc mà nơi này dường như luôn thu hút. Không thấy Turner đâu. Còi cảnh sát đã tắt, thế chỗ bởi những tiếng còi xe bình thường. Chắc lúc này viên cảnh sát đã ra khỏi xe, và chắc hai chiếc xe bị bỏ rơi giữa đường của anh ta và Sullivan đang cản trở nặng nề dòng xe cộ.
Trong bóng tối, Reacher phát hiện ra một chiếc ghế băng cách anh khoảng hai mươi mét, không người ngồi, đặt song song với làn nước tĩnh lặng trên Hồ Phản Chiếu, anh thong thả đi về phía đó, từ tốn và thư thái. Rồi anh ngừng lại, như thể đang phân vân, sau đó quyết định ngồi xuống, cúi người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Anh nhìn xuống đất, giống một người đang suy nghĩ trầm ngâm. Nếu nhìn thật lâu và thật kỹ thì sẽ nhận ra anh, nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cách ngồi của anh hoàn toàn không để lộ sự thực là anh cao lớn và đang chạy trốn. Điều duy nhất có thể gây chú ý là anh không có áo khoác. Thời tiết này không mặc áo khoác thì rất lạ.
Ba mươi mét sau lưng anh, còi xe vẫn ầm ĩ.
Anh chờ, cúi đầu, im lặng ngồi yên.
Và rồi qua khóe mắt, anh thấy viên cảnh sát cổ bự cách đó bốn mươi mét, hối hả chạy, tay cầm đèn pin, nhưng không thấy súng. Anh ta quay hết sang phải lại sang trái, căng thẳng, ra sức tìm kiếm, chắc đã bị vào sổ đen của sếp vì đã đến gần như thế mà còn để tuột mất đối phương. Reacher nghe thấy hai tiếng còi hú lên từ xa, một ở phía Nam, có lẽ tít ở phố C, một ở phía Bắc, trên phố 15, hoặc phố 14, có thể ngay trước Nhà Trắng hoặc Công viên Thủy sinh.
Reacher tiếp tục chờ.
Viên cảnh sát cổ bự đang tiến về phía Bức tường, nhưng đi được nửa đường thì dừng bước, quay ngoắt một vòng. Reacher cảm thấy ánh mắt anh ta lướt qua chỗ mình ngồi. Một người đàn ông ngồi im lặng, mắt dán lên mặt nước thì hoàn toàn không đáng chú ý, trong khi có rất nhiều đối tượng đáng ngờ hơn ở xung quanh, như một đám đông ba bốn mươi người đang rảo bước về phía chân Tượng đài, đó hoặc là một đoàn khách du lịch, hoặc chỉ là một đám người xa lạ tình cờ có cùng đích đến, hoặc có thể là sự pha trộn của cả hai khả năng. Các mục tiêu di động. Tiến hóa. Viên cảnh sát tiến về phía họ. Xác suất không tệ, Reacher nghĩ bụng. Ai cũng nghĩ đến việc di chuyển. Ngồi yên mới khó.
Còi hụ nghe gần hơn, nhưng không quá gần. Một thứ trọng tâm nào đó dường như đang hút họ về phía Đông. Xác suất cũng không tệ. Cảnh sát thủ đô hẳn hiểu rõ lãnh địa của mình. Phía Đông có các bảo tàng và các phòng triển lãm, tức là sẽ có các đám đông, rồi đến điện Capitol, sau nữa là các tuyến đường bộ và đường tàu dẫn ra khỏi thành phố về cả phía Bắc và phía Nam.
Reacher vẫn ngồi chờ, hoàn toàn không động đậy, không ngó quanh, chỉ chằm chằm nhìn xuống mặt nước phía trước. Rồi khi chiếc đồng hồ bấm giờ trong óc anh đếm chính xác tới mười phút, anh từ tốn đứng dậy, sau đó làm đủ các động tác không-giống-đang-chay-trốn mà anh có thể nghĩ ra. Anh ngáp, rồi ấn mạnh lòng bàn tay lên eo, rồi vươn vai, rồi lại ngáp. Tiếp đó, anh đi về phía Tây, hoàn toàn thong thả, như một người có cơ man là thời giờ rảnh rỗi. Với Hồ Phản Chiếu nằm bên trái, anh tiếp tục đi theo một đường vòng nhàn nhã, qua những hàng cây trụi lá mà bốn phút sau đưa anh tới chỗ Bức tường. Anh đứng ngoài rìa đám đông, chỉ là một trong số hàng ngàn khách du lịch, rồi đưa mắt tìm Susan Turner.
Chẳng thấy cô đâu.