← Quay lại trang sách

Chương 24

Reacher kể cho Turner nghe về những lần kiểm tra điện đài bị lỡ, về mối lo âu trong tòa nhà đá cũ và về cuộc tìm kiếm trên không bên ngoài Bagram được cấp phép nửa vời, cùng hai thi thể tìm thấy trên lối mòn trên núi. Turner ngồi bất động, im lặng. Cô nói, “Họ là hai nhân viên giỏi. Natty Weeks và Duncan Edwards. Weeks là quân lâu năm, còn Edwards có nhiều triển vọng. Lẽ ra tôi không nên gửi họ đi. Hindu Kush là nơi quá nguy hiểm cho hai người tự lần mò”.

“Họ không bị dân bộ lạc giết”, Reacher nói. “Họ bị bắn vào đầu bởi đạn chín ly, nhiều khả năng là súng của quân đội Mỹ. Gần như chắc chắn là Beretta M-9. Nếu là dân bộ lạc thì đã chặt đầu. Hoặc dùng súng AK-47. Lỗ đạn hoàn toàn khác nhau”.

“Nghĩa là họ đã lần tới gần người Mỹ kia”.

“Mà không hề hay biết”, Reacher đáp. “Cô có nghĩ thế không? Súng ngắn bắn vào đầu thì phải ở cự ly gần. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nếu họ có chút nghi ngờ gì”.

“Có lý”, Turner đáp. “Họ cô lập tôi ở cả hai đầu. Ở đây và ở đó. Trước cả khi tôi kịp nhận được thông tin gì. Lúc này, tôi hoàn toàn không có gì trong tay. Không một thứ gì. Vậy là tôi thua rồi. Tôi xong rồi, Reacher. Tôi chẳng thấy lối ra đâu cả”.

Reacher không nói gì.

* * *

Họ xuống xe ở Berryville, Virginia, cách điểm trả khách cuối cùng một thị trấn. Làm thế hay hơn, họ nghĩ bụng. Tài xế sẽ nhớ hai vị khách lạ thường, ngồi tới tận bến cuối. Đặc biệt khi có thông báo trên đài phát thanh hay tivi, hoặc khi cảnh sát hỏi thăm, hoặc khi họ thấy ảnh chụp đối tượng truy nã dán tại bưu điện.

Mưa đã ngừng rơi nhưng không khí vẫn ẩm thấp và lạnh giá. Khu vực trung tâm thị trấn Berryville khá dễ chịu, nhưng họ vẫn cuốc bộ ngược lại, lần theo tuyến xe buýt, đi qua chỗ đường ray xe lửa cắt ngang qua một cửa hàng pizza, trở lại một cửa hàng đồ gia dụng mà họ thấy lúc còn ngồi trên xe. Sắp tới giờ đóng cửa, không lý tưởng lắm, vì nhân viên có xu hướng nhớ khách hàng đầu tiên và khách hàng cuối cùng trong ngày. Nhưng kéo dài thời gian mặc quần dã chiến thì còn tệ hơn. Vậy là họ vào cửa hàng, Turner tìm được một chiếc quần vải bố tương tự quần của Reacher. Cỡ nhỏ nhất cửa hàng có bán vẫn bị rộng ở eo và quá dài. Không hoàn hảo. Nhưng Turner cho rằng thế lại tốt. Turner gọi sự khác biệt này là một ưu điểm chứ không phải nhược điểm. Ống quần sẽ trùm xuống che kín đôi giày quân đội của cô, khiến chúng bớt lộ liễu hơn.

Họ mua quần cùng ba đôi dây giày, một cho giày của Reacher, một cho giày của Turner, còn một đôi để Turner bện vào làm thắt lưng. Họ cố gắng xử sự sao cho ít gây chú ý nhất. Không lịch sự mà cũng không thô lỗ, không vội vã nhưng cũng không kề cà, không nói gì nhiều. Turner không vào nhà vệ sinh. Cô muốn thay đồ, nhưng họ đồng ý rằng nhân viên sẽ nhớ rất rõ vị khách cuối cùng trong ngày bước vào mặc quần dã chiến rồi bước ra mặc cái quần mới mua.

Cạnh cửa hàng có một bãi đỗ xe lớn, không một bóng người và tối om. Turner thay quần trong bóng tối, vứt đồ quân đội vào thùng rác phía sau cửa hàng. Rồi cô quay lại, hai người đổi áo khoác và sơ mi cho nhau rồi cùng ngồi xuống vỉa hè buộc dây giày.

Đã sẵn sàng để lên đường, với bốn dollars còn lại trong túi Reacher.

* * *

Bốn đô có thể là tiền lương cả tuần làm việc ở một quốc gia nào đó trên thế giới này, nhưng ở Berryville tại Virginia thì chẳng đáng một xu. Chẳng đủ mua một vé xe ra khỏi bang, chẳng đủ mua một đêm ở nhà trọ, cũng chẳng đủ mua một bữa ăn tại chỗ cho hai người, ở bất cứ nhà hàng hoặc quán ăn nào tồn tại trên đời.

Turner nói, “Anh nói là có nhiều loại ATM”.

“Đúng thế”, Reacher đáp. “Năm mươi dặm trước mặt, hoặc năm mươi dặm sau lưng. Chỉ có điều không phải ở đây”.

“Tôi đói bụng rồi”.

“Tôi cũng vậy”.

“Giữ bốn dollars trong túi làm gì”.

“Đúng”. Reacher đáp. “Chơi hết mình thôi”.

Họ quay lại chỗ đường tàu, đi nhanh và tự tin nhờ dây giày mới, tới cửa hàng pizza lúc nãy đã đi qua. Không phải một nhà hàng cao cấp gì, nhưng cũng có sao. Mỗi người mua một lát pizza mang đi, xúc xích bò heo cho Reacher và pho mát cho Turner, cùng một lon nước ngọt chia nhau. Còn tám mươi xu tiền lẻ. Họ ngồi cạnh nhau trên đường ray xe lửa, cùng ăn uống.

Turner hỏi, “Hồi làm chỉ huy anh có mất người nào không?”

“Bốn”, Reacher đáp. “Một là phụ nữ”.

“Anh có thấy buồn không?”

“Thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng đó là một phần của trò chơi. Tất cả chúng ta đều biết mình ghi danh vào việc gì”.

“Giá như tôi đã đích thân đi”.

Reacher hỏi, “Cô đã bao giờ tới quần đảo Cayman chưa?”

“Chưa”.

“Đã bao giờ có tài khoản ngân hàng ở nước ngoài chưa?”

“Anh đùa đấy à? Tại sao tôi lại có chứ? Tôi chỉ là một thiếu tá. Lương còn thấp hơn giáo viên trung học ấy chứ”.

“Tại sao cô đợi hết một ngày mới tiết lộ tên của đầu mối liên lạc của gã ở Hood?”

“Gì vậy? Anh đang tra khảo tôi đấy à?”

“Tôi chỉ đang suy nghĩ”, Reacher đáp. “Chỉ thế thôi”.

“Anh biết vì sao mà. Tôi muốn tự bắt hắn. Muốn đảm bảo công việc được thực hiện chính xác. Tôi tự cho mình hai mươi bốn giờ. Nhưng tôi không tìm được hắn. Nên tôi mới báo cho FBI. Họ phải thấy mình may mắn chứ. Tôi có thể giữ thông tin tới cả tuần ấy”.

“Là tôi thì chắc vậy”, Reacher đáp. “Cả tháng cũng nên”.

Họ ăn hết pizza, chia nhau uống cạn lon nước. Reacher dùng mu bàn tay lau miệng, sau đó chùi tay vào quần. Turner hỏi, “Giờ ta làm gì?”

“Chúng ta sẽ đi bộ qua thị trấn rồi vẫy xe đi về phía Tây”.

“Tối nay sao?”

“Còn hơn phải ngủ ngoài bụi cây”.

“Đi xa bao nhiêu về phía Tây?”

“Tít tận đầu kia”, Reacher đáp. “Chúng ta sẽ tới Los Angeles”.

“Để làm gì?”

Samantha Dayton.

Sam.

Mười bốn tuổi.

“Tôi sẽ kể cô nghe sau”, Reacher đáp. “Chuyện phức tạp lắm”.

* * *

Họ đi bộ qua khu vực trung tâm của thị trấn, trên con phố mang tên phố Chính Đông. Sau khi đi qua ngã tư trung tâm, con phố đổi tên thành phố Chính Tây. Cửa sổ của mọi hàng quán đều tối om, Cửa ra vào đóng kín. Quả thực, Berryville đúng là một thị trấn nhỏ xinh kiểu Mỹ, thực dụng và không phô trương, nhưng chắc chắn không phải là một thị trấn trung tâm. Điều đó thì quá rõ, nhà nào cũng đều đã đóng cửa ngủ khì, mặc dù mới chỉ qua giữa buổi tối.

Họ tiếp tục đi. Turner mặc áo của Reacher trông rất ổn, mặc dù có nhét thêm cả chị gái cô vào chắc cũng còn đủ chỗ. Nhưng cô đã xắn tay áo lên và cách đi nhún nhảy và nhịp nhàng từ bên này sang bên kia của phụ nữ khiến chiếc áo như mềm mại ôm theo thân hình. Không hiểu sao nhưng áo rộng lại nhấn mạnh thêm sự mảnh mai của Turner. Tóc cô vẫn thả sau lưng. Cô đi lại với một năng lượng mềm mại, dẻo dai, cái nhìn cảnh giác và thách thức không lúc nào rời khỏi đôi mắt, nhưng trong đó không có sự sợ hãi. Không căng thẳng. Chỉ có vẻ gì đó như khao khát. Khao khát điều gì thì Reacher không chắc.

Hoàn toàn bõ công chờ đợi, anh nghĩ bụng.

Họ tiếp tục đi.

Và rồi khi tới rìa phía Tây của thị trấn, họ thấy một nhà nghỉ.

Trong bãi đậu xe của nhà nghỉ là chiếc xe móp cửa.