Chương 25
Nhà nghỉ trông ngăn nắp và sạch sẽ, hòa hợp với mọi thứ họ thấy trong thị trấn. Xây gạch đỏ, sơn trắng, treo một lá cờ, phía trên cửa ra vào phòng lễ tân là một chú đại bàng. Có máy bán nước ngọt, máy làm đá và khoảng hai mươi phòng trọ nằm theo hai dãy chạy dọc về phía sau, đối diện nhau qua một khoảng sân lớn.
Chiếc xe móp cửa đang đỗ ngay trước phòng lễ tân, cẩu thả và tạm bợ, như thể ai đó vừa đỗ lại chỉ để hỏi chớp nhoáng mấy câu.
“Anh chắc không?” Turner khẽ hỏi.
“Chắc chắn”, Reacher đáp. “Chính là xe của chúng.
“Làm sao có thể như vậy?”
“Kẻ chỉ huy mấy gã này biết mọi chuyện, và khá ranh mãnh. Thế đấy. Không còn cách giải thích nào khác. Hắn nghe tin chúng ta trốn thoát, biết chúng ta cầm theo ba mươi dollars, nghe tin cảnh sát thủ đô phát hiện ra chúng ta trên đại lộ Constitution. Vậy là hắn ngồi xuống suy nghĩ. Ta có thể đi đâu với ba mươi đô trong tay? Chỉ có bốn khả năng. Hoặc là trốn trong thị trấn và ngủ ngoài công viên, hoặc tới ga Union, ra trạm xe buýt lớn ngay phía sau nhà ga, rồi lên đường đi Baltimore hoặc Philly hoặc Richmond, nếu không thì chạy theo hướng kia, hướng Tây, lên xe buýt nhỏ của địa phương. Và kẻ đầu não ấy cho rằng xe buýt nhỏ ở địa phương chắc là lựa chọn tốt nhất. Vì giá vé rẻ hơn, vì ga Union cùng trạm xe buýt lớn rất dễ bị cảnh sát theo dõi, cũng như các trạm và các bến xe ở đầu xuống Baltimore hoặc Philly hoặc Richmond, và vì ngủ ngoài công viên thực ra chỉ giúp ta tránh bị tóm được đến sáng hôm sau là cùng. Ngoài những điều đó ra, chúng cũng tuyên bố biết rõ tôi sống kiểu gì, mà tôi thì không hay ở bên Bờ Đông. Tôi hay nhằm hướng Tây hơn”.
“Nhưng lúc nãy anh đồng ý tới ga Union mà”.
“Tôi chỉ muốn tỏ ra dân chủ thôi. Không muốn khăng khăng theo cách của mình”.
“Nhưng làm sao chúng biết ta xuống xe ở Berryville?”
“Chúng không biết. Tôi đoán chúng đã kiểm tra khắp lượt từ Leesburg trở đi. Từng nhà nghỉ chúng thấy. Hamilton, Purcellville, Berryville, Winchester. Nếu không thấy ta ở đây, chúng sẽ đi tiếp tới Winchester”.
“Liệu chúng có tìm thấy ta ở đây không?”
“Tôi thực lòng mong là có”, Reacher đáp.
* * *
Phòng lễ tân của nhà nghỉ có những ô cửa sổ nhỏ, để trang trí là chính, giống kiểu nhà cổ thời thuộc địa, bên trong kéo kín một loại rèm mỏng. Không có cách nào nhìn qua để biết ai đang có mặt trong phòng. Turner lại gần một ô cửa sổ, ghé sát mặt vào lớp kính, nhìn thẳng vào trong, rồi nhìn sang trái, sang phải, nhìn lên, nhìn xuống. Cô thì thào, “Không có ai trong đó. Chỉ có tay nhân viên, tôi nghĩ thế. Mà cũng có thể chính là chủ nhà trọ. Ngồi trên ghế ở cuối phòng”.
Reacher kiểm tra cửa xe. Cửa khóa. Cả thùng xe cũng khóa, Anh đặt tay lên nắp xe, phía trên bộ tản nhiệt. Nắp kim loại còn nóng. Chiếc xe mới dừng ở đây chưa lâu. Anh di chuyển sang trái, tới lối vào sân. Không có ai. Không có ai đi từ phòng này sang phòng kia, không có ai kiểm tra cửa hay ngó vào cửa sổ.
Anh quay lại bảo Turner, “Vậy thì vào nói chuyện với anh ta thôi”.
Turner хоау nắm đấm cửa, Reacher vào trước. Căn phòng đẹp hơn nhiều so với những nơi Reacher thường lui tới. Đẹp hơn nhiều so với cái nơi cách Rock Creek một dặm chẳng hạn. Nền nhà trải tấm lót chất lượng cao, tường dán giấy, cùng đủ loại giấy khen đóng khung được trao tặng bởi các viên chức ngành du lịch. Bàn tiếp tân là một chiếc bàn làm việc thực sự, giống loại bàn Thomas Jefferson dùng để viết thư. Sau bàn là một chiếc ghế da màu đỏ, một người đàn ông ngồi trên đó. Ông ta trạc sáu mươi, cao lớn oai vệ, tóc hoa râm. Trông giống người điều hành một công ty lớn hơn là chủ một nhà trọ.
Turner lên tiếng, “Chúng tôi tìm mấy người bạn. Xe họ đậu ngoài kia”.
“Bốn quý ông hả?” người đàn ông trả lời, hơi ngập ngừng ngờ vực trước chữ quý ông.
“Đúng”. Turner đáp.
“Tôi sợ là hai người hơi chậm chân rồi. Họ vào tìm các vị mới chỉ mười phút trước. Nếu đúng hai vị là người họ tìm. Một nam giới và một phụ nữ, họ nói vậy. Họ hỏi xem hai người có thuê phòng ở đây không”.
“Ông nói gì với họ?” Reacher hỏi.
“Thì chỉ nói sự thật, rằng hai vị chưa tới”.
“Được”.
“Hai vị đã sẵn sàng để nhận phòng chưa?” ông ta hỏi, giọng điệu có vẻ như sẽ rất buồn nếu họ không đồng ý.
“Chúng tôi phải tìm họ cái đã”. Reacher nói. “Phải nói chuyện trước. Họ đi đâu rồi?”
“Họ nghĩ có lẽ hai vị đi kiếm đồ ăn. Tôi chỉ cho họ quán nướng Berryville. Đó là nhà hàng duy nhất còn mở cửa vào giờ này”.
“Ông không tính cửa hàng bán pizza sao?”
“Chỗ đó không hẳn là một nhà hàng, phải không?”
“Thế quán nướng Berryville nằm ở đâu?”
“Qua hai dãy phố sau lưng chúng ta. Đi bộ một quãng là tới”.
“Cảm ơn ông”, Turner nói.
* * *
Có hai hướng để đi qua hai dãy phố sau nhà nghỉ. Con phố bên trái và con phố bên phải. Muốn kiểm soát cả hai hướng một lúc, họ sẽ buộc phải chia đôi lực lượng, đồng nghĩa với việc mỗi người phải mạo hiểm với khả năng một chọi bốn. Reacher thấy không sao, nhưng anh không chắc Turner thế nào. Cô chỉ bằng nửa anh, lại không có vũ khí. Không súng, không dao.
Anh nói, “Ta nên chờ ở đây. Cho chúng tự mò tới”.
Nhưng chúng không xuất hiện. Reacher và Turner đứng trong bóng tối hết cả năm phút dài đằng đẵng mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Turner dịch đi một chút để ánh đèn chiếu vào sườn xe. Cô thì thào, “Mấy vết lõm kia cũng khá đấy”.
Reacher đáp lại, “Kiểm tra có mỗi cái nhà hàng chết tiệt thì mất bao lâu?”
“Có lẽ người ta chỉ cho chúng đi chỗ khác. Biết đâu có quán rượu bán bánh mì kẹp thì sao. Hay hai quán chẳng hạn. Không được tính là nhà hàng, theo lời ông chủ nhà trọ”.
“Tôi không nghe thấy tiếng quán rượu”.
“Anh nghe tiếng quán rượu thế nào?”
“Tiếng huyên náo, tiếng ly cốc và tiếng các loại chai. Tiếng quạt thông gió. Âm thanh đặc trưng lắm”.
“Nhỡ quá xa không thể nghe được thì sao”.
“Nếu thế thì chúng đã quay lại lấy xe”.
“Chúng phải đang ở đâu đó”.
“Có thể đang ăn ở quán nướng” Reacher nói. “Có lẽ chúng đã ngồi vào bàn. Quyết định vào phút chót. Chúng ta đói bụng, chắc chúng cũng đói bụng”.
“Tôi vẫn đói”.
“Trong nhà hàng có khi xử dễ hơn. Chỗ đông người, hơi hạn chế cho chúng. Lại còn có dao trên bàn nữa. Rồi ta có thể ăn bữa tối của chúng. Đến giờ này chắc đã gọi món xong rồi. Lý tưởng thì là thịt bò nướng”.
“Người phục vụ sẽ gọi cảnh sát”.
Reacher kiểm tra con phố bên phải. Không thấy gì. Anh kiểm tra con phố bên trái. Vắng tanh. Anh quay lại chỗ Turner đứng. Cô nói, “Chúng đang ăn. Phải thế. Còn làm gì khác được nữa? Ngần ấy thời gian đủ để lục soát cả Berryville rồi ấy chứ. Hai lần luôn ấy. Nên hẳn chúng đang ngồi trong nhà hàng. Có khi cả tiếng nữa cũng nên. Ta không thể đứng mãi ở đây. Ta đang lảng vảng trên đất tư. Tôi chắc Berryville có luật lệ của mình. Cả một sở cảnh sát nữa. Chỉ hai phút nữa có khi ông chủ nhà trọ sẽ nhấc điện thoại đấy”.
“Được”. Reacher đáp. “Thế thì ta đi xem sao”.
“Trái hay phải?”
“Trái”, Reacher đáp.
Họ thận trọng khi tới góc đường. Nhưng con phố bên trái vẫn vắng tanh. Nó giống một ngõ nhỏ hơn là phố. Một bên là hàng rào gỗ của nhà trọ, bên kia là mặt tường hông xây bằng gạch trống trơn của một cửa hàng tạp hóa. Một trăm mét sau đó, có một con phố cắt ngang, song song với phố Chính Tây. Dãy phố thứ hai ngắn hơn và đa dạng hơn, với vài tòa nhà đúng riêng, vài lô đất trống nhỏ, rồi phía trước họ là mặt sau của các tòa nhà nằm trên con phố chạy song song tiếp theo, có cả tòa nhà bên tay phải, nơi một ống khói bếp bằng sắt cao tướng đang phun hơi nước phì phì. Nhất định là quán nướng Berryville rồi, đang chạy hết công suất.
Turner hỏi, “Cửa trước hay cửa sau?”
“Cửa sổ mặt tiền”, Reacher đáp. “Trinh sát là trên hết”.
Họ rẽ phải ở con phố cắt ngang và thận trọng lại. Đầu tiên là mặt tiền tối om của một cửa hàng, có vẻ là hàng hoa. Kế đó là nhà hàng, căn thứ hai. Một nhà hàng lớn, nhưng chiều sâu hơn chiều rộng. Có bốn cửa sổ mặt tiền, chia đều hai của mỗi bên bởi một cửa ra vào nằm chính giữa. Cửa sổ xây sát xuống tận sàn. Chắc vào mùa hè sẽ được mở ra. Có lẽ còn kê cả bàn ngoài vỉa hè.
Reacher dựa sát tường rồi di chuyển tới rìa ô cửa sổ đầu tiên. Từ góc nhìn đó, anh quan sát được một phần ba không gian bên trong. Khá rộng. Và đông khách. Bàn ăn nhỏ, xếp sát nhau. Loại nhà hàng gia đình. Không quá kiểu cách. Nhân viên phục vụ có vẻ toàn là các thiếu nữ, độ tuổi trung học Bàn ghế toàn bằng gỗ. Khoảng một nửa kín khách. Bàn hai khách, bàn ba khách, có cả nhóm gia đình. Người lớn tuổi cùng con cái đã trưởng thành, một số đang rất vui vẻ, một số khá kín đáo và lặng lẽ.
Nhưng theo góc Reacher quan sát, không bàn nào có bốn khách nam giới. Anh lùi lại. Turner nhảy qua chỗ anh đứng, đi thật nhanh qua mặt tiền nhà hàng, nhìn đi chỗ khác, rồi dừng lại sau khi đã đi qua cửa sổ cuối cùng. Anh quan sát cửa ra vào. Không có phản ứng gì. Không ai nhào ra. Turner áp sát tường, trườn ngược lại và nhìn vào bên trong từ rìa cửa sổ cuối cùng. Reacher đoán từ vị trí đó, cô sẽ thấy một phần ba đối xứng với phần ba của anh ở bên kia phòng. Vậy là chỉ còn khu vực ở giữa chưa được kiểm tra.
Turner lắc đầu. Anh tiến tới, Cô tiến lại, cả hai gặp nhau ở cửa ra vào. Anh đẩy cửa, Turner vào trước. Khu vực giữa phòng kê rất nhiều bàn. Nhưng không bàn nào có bốn nam giới ngồi. Không có khu đón khách. Cũng chẳng có quầy của nhân viên hướng dẫn. Một phụ nữ trẻ vội vã lại gần họ. Chỉ là một cô gái. Chắc khoảng mười bảy tuổi. Người làm nhiệm vụ đón khách. Cô mặc quần đen, áo phông đen, tay ngắn có thêu dòng chữ Quán nướng Berryville trước ngực. Trên cánh tay có một vết chàm màu đỏ tía. Cô hỏi, “Bàn cho hai người à?”
Turner nói, “Chúng tôi tìm mấy người. Có thể họ đã hỏi về chúng tôi”.
Cô gái im lặng. Nhìn Turner rồi nhìn Reacher, đột nhiên hiểu ra: một đàn ông và một phụ nữ.
“Họ có đến đây không?” Reacher hỏi. “Bốn người đàn ông, ba cao lớn, một còn cao lớn hơn?”
Cô gái gật đầu, xoa cánh tay một cách vô thức. Hoặc do căng thẳng. Reacher đưa mắt nhìn xuống.
Không phải vết chàm.
Mà là vết bầm tím.
Anh hỏi, “Do họ phải không?”
Cô gái gật đầu.
“Người to cao nhất”, cô đáp.
“Đầu cạo trọc, tai bé, phải không?”
“Đúng thế”, cô trả lời. “Anh ta siết tay tôi”.
“Tại sao?”
“Anh ta muốn biết còn nơi nào mở cửa nữa. Và tôi không có câu trả lời”.
Là một vết tím cỡ lớn. Từ một bàn tay lớn. Gang tay phải mười lăm inch.
Cô gái nói, “Anh ta khiến tôi rất sợ. Mắt rất ác”.
Reacher hỏi, “Họ đến đây lúc nào?”
“Khoảng mười phút trước”.
“Họ đi đâu rồi?”
“Tôi không biết. Tôi chẳng biết chỗ nào khác để chỉ cho họ”.
“Không có quán rượu hoặc cửa hàng bánh mì kẹp nào sao?”
“Anh ta hỏi đúng câu ấy. Nhưng ở đây không có nơi nào như thế”.
Cô gái sắp khóc.
Reacher nói, “Họ sẽ không quay lại đâu”.
Anh chỉ biết nói có vậy.
* * *
Họ quay ra, để lại cô gái đứng đó, xoa cánh tay. Họ đi về theo con phố bên kia. Một con đường tương tự, hẹp, không đèn đường, đoạn đầu rất xoàng xĩnh, rồi kiên cố thêm chút khi qua dãy phố thứ hai, với hàng rào của nhà trọ nằm bên phải. Họ thận trọng ở chỗ rẽ, nhìn khắp lượt phía trước, trước khi thực sự rẽ ra.
Bãi đậu xe của nhà nghỉ trống trơn.
Chiếc xe móp cửa đã biến mất.