Chương 26
Địa phận của thị trấn Berryville kết thúc sau khi Reacher và Turner cuốc bộ thêm ba trăm mét nữa, phố Chính Tây biến thành xa lộ nội bang số 7 cũ rích và trống trơn. Turner nói, “Nếu mấy người kia xác định được hướng đi của ta thì ta cũng nên chuẩn bị tinh thần rằng quân đội cũng sẽ đoán được ra. Thậm chí cả FBI nữa”.
Điều đó khiến việc vẫy xe trở thành một cơn ác mộng. Trời tối đen như mực. Đêm mùa đông, giữa đồng không mông quạnh. Con đường trải dài trước mặt. Sẽ thấy được đèn pha từ cách xa cả dặm, nhưng sẽ không có cách nào biết được phía sau ánh đèn ấy là gì. Ai cầm lái. Dân thường hay không? Bạn hay thù?
Nguy hiểm quá lớn không thể đánh liều.
Nên họ thỏa hiệp, theo cách vừa được vừa mất mà Reacher cảm thấy có được thế cân bằng giữa cả hạn chế lẫn hiệu quả. Họ quay ngược trở lại. Turner đứng chờ bên vệ đường, cách dãy phố sáng đèn cuối cùng của thị trấn khoảng năm mươi mét, còn Reacher thì tiếp tục lùi xa hơn nữa, tới nơi anh có thể dựa vào góc tường của một tòa nhà, nửa thò ra nửa thụt vào tại đầu một ngõ nhỏ, nơi có chút ánh sáng rọi xuống mặt đường nhựa. Là ý tưởng tồi, nếu tính tới việc họ sẽ mất cơ hội bắt được xe đi nhờ khi có chiếc xe nào rẽ về hướng Tây từ phía bên kia chỗ họ đứng, nhưng lại là một ý tưởng hay nếu tính tới việc Reacher có thể đánh giá nhanh những người lái xe qua thị trấn khi họ xuất hiện. Hai người nhất trí anh nên thận trọng, nhưng nếu thấy ổn, anh sẽ tiến ra, ra hiệu cho Turner, và Turner khi đó sẽ ra sát mép đường giơ ngón cái lên vẫy.
Thoạt đầu, Reacher nghĩ có thể đây là một kế hoạch được nhiều hơn mất. Vì tình cờ mà kế hoạch ngẫu hứng của họ chính là bản sao của một mánh đi nhờ xe cũ rích. Một cô gái xinh đẹp thò ngón cái ra vẫy, một tài xế dừng xe, hết sức nhiệt tình, thế rồi anh bạn trai cao to đen hôi lúc đó mới chạy lại và lên xe cùng.
Nhưng ba mươi phút sau, Reacher lại thấy kế hoạch này mất nhiều hơn được. Rất ít xe cộ đi lại, và anh hoàn toàn không đủ thời gian quyết định. Anh thấy ánh đèn pha rọi tới, anh sẵn sàng, rồi chiếc xe chạy vụt qua trong tích tắc, còn não anh xử lý thông tin, sedan, thường dân, kiểu dáng, năm sản xuất, các đặc điểm, và trước khi anh kịp rút ra kết luận, chiếc xe đã vượt qua chỗ Turner đứng rồi mất hút từ lâu.
Vậy là anh chuyển sang phương pháp sàng lọc trước. Anh quyết định sẽ bỏ qua tất cả các sedan cùng SUV có tuổi đời thấp hơn năm năm, chỉ tập trung vào các xe bán tải và SUV đời cũ hơn. Anh chưa bao giờ thấy quân đội dùng xe bán tải đi lùng người, và đoán rằng tất cả xe quân đội đều sẽ được thay mới trước khi chúng kịp sang năm thứ năm. Với FBI cũng thế, nhất định rồi. nguy hiểm giờ chỉ còn nằm ở cảnh sát địa phương thích tham gia cuộc vui ngoài giờ và sử dụng phương tiện cá nhân. Nhưng phải chấp nhận rủi ro ở một mức độ nào đó, nếu không họ sẽ mắc kẹt ở đây cả đêm, như thế không khá hơn là ngủ lại trong một công viên nào đó tại DC. Họ sẽ bị tóm gọn ngay bình minh ngày mai, thay vì hoàng hôn hôm nay.
Anh chờ. Không thấy gì trong một phút, rồi anh thấy đèn pha rọi tới từ hướng Đông, không quá nhanh, chỉ đúng tốc độ cho phép trong khu vực dân cư. Anh ngó ra từ góc đường đang đứng. Rồi chờ đợi. Và thấy một bóng xe vụt qua.
Một chiếc sedan.
Loại.
Reacher dựa lưng vào tòa nhà.
Lại chờ. Năm phút. Rồi bảy. Rồi tám. Rồi thêm ánh đèn pha. Anh thò đầu ra. Thấy một chiếc xe bán tải.
Khi xe vừa chạy qua, anh bước ra vỉa hè, đấm nắm đấm tay trái lên trời. Cách đó năm mươi mét, Turner chạy ra sát đường, giơ ngón cái lên. Chính xác tuyệt đối. Như một đường chuyền ăn ý, nhanh, mạnh mẽ và quyết đoán giữa trời đêm lạnh giá. Ánh đèn pha của chiếc xe bán tải quét qua dáng đứng bất động của Turner, như thể cô đã đứng đó suốt từ nãy tới giờ.
Chiếc xe không dừng lại.
Chết tiệt, Reacher nghĩ bụng.
Ủng cử viên đáng giá tiếp theo là một chiếc Ford Bronco cao tuổi, nhưng nó cũng không dừng lại. Cả một chiếc F-150 cỡ trung niên lẫn một chiếc Dodge Ram mới coong cũng thế. Rồi con đường lại trở nên vắng lặng. Đồng hồ trong đầu Reacher chạy tới khoảng mười giờ ba mươi tối. Không khí thêm lạnh. Anh mặc hai áo phông cùng một áo khoác có lớp cách nhiệt. Anh bắt đầu lo cho Turner. Cô chỉ mặc một áo phông và một sơ mi bình thường. Áo phông của cô có vẻ đã mỏng sau nhiều lần giặt. Tôi sinh ở Montana, cô đã nói thế. Chẳng bao giờ thấy lạnh. Reacher hy vọng Turner nói thật.
Thêm năm phút nữa mà không có gì xuất hiện từ phía Đông. Rồi, lại đèn pha, quét rộng và sát mặt đường, lướt trên bề mặt nhấp nhô với một chuyển động chắc chắn, giảm xóc tốt. Chắc là một chiếc sedan. Anh hơi ló ra, không hy vọng gì.
Rồi anh thụt vào thật nhanh. Là sedan, nhanh và đẹp, một chiếc Ford Crown Victoria, màu sơn sẫm bóng loáng, cửa sổ tối đen cùng antenna trên nắp thùng xe phía sau. Chắc là Quân cảnh, hoặc FBI, hoặc Cảnh sát Liên bang, hoặc cảnh sát bang Virginia. Mà cũng có thể không phải. Biết đâu lại là một đơn vị hoàn toàn khác, với một nhiệm vụ không hề liên quan. Anh lại thò ra nhìn chiếc xe đi mất. Không thấy Turner trong bóng tối, chiếc xe cứ thế lao vào màn đêm.
Anh chờ. Một phút nữa. Rồi hai phút. Chẳng có gì ngoài bóng tối.
Rồi lại có đèn pha, tít từ xa, có lẽ vẫn đang ở phố Chính Đông, trước ngã tư nằm giữa trung tâm thị trấn, đều đều tiến về phía anh, giờ thì chắc chắn đang lăn bánh trên phố Chính Tây, càng lúc càng gần. Đèn vàng, yếu ớt. Kiểu cũ, mờ mờ. Không phải đời mới. Không phải đèn halogen. Reacher thò đầu ra khỏi góc tường. Đèn pha tiếp tục lại gần, chậm và đều. Rồi vụt qua chỗ anh đứng.
Một chiếc xe bán tải.
Lại một đường chuyền ăn ý. Nắm đấm trái của anh, ngón cái của cô.
Chiếc bán tải lập tức giảm tốc độ.
Dừng lại.
Turner bước xuống đường, ngó vào cửa sổ xe bên ghế hành khách trước, nói chuyện với tài xế. Reacher bắt đầu quãng đường chạy năm mươi mét về phía cô.
* * *
Lần này Juliet gọi cho Romeo, một điều bất thường. Thường thì Romeo là người có tin sốt dẻo. Nhưng cả hai cùng chia việc, nên thỉnh thoảng Juliet là người có thông tin mới.
Ông ta nói, “Không thấy bóng dáng họ đâu, đã kiểm tra đến tận Winchester”.
Romeo nói, “Người của ta chắc chứ?”
“Đã kiểm tra rất cẩn thận”.
“Thôi được, nhưng bảo họ cứ ở lại trong khu vực. Tuyến xe buýt đó là lựa chọn tốt nhất của ta”.
“Sẽ báo”.
* * *
Reacher hơi hổn hển khi chạy tới nơi. Anh nhận ra đó là một chiếc Chevorlet bán tải đã cũ, đơn giản và bình thường, được chế tạo rồi mua để dùng, chứ không phải để khoe mẽ. Tài xế là một ông già trông có vẻ dày dạn, khoảng bảy mươi tuổi, gầy gò và xương xẩu, lơ thơ mấy sợi tóc bạc. Turner giới thiệu anh với ông ta, “Bác đây đang trên đường tới hạt Mineral ở Tây Virginia. Gần một nơi có tên Keyser, không quá xa biên giới với Maryland”.
Reacher chẳng hiểu gì, ngoại trừ một điều, rằng Tây Virginia nghe có vẻ tốt hơn Virginia thường một bậc. Anh cũng ngó vào cửa sổ theo Turner rồi nói, “Chúng tôi rất cảm kích nếu bác đồng ý cho đi nhờ”.
Ông già đáp, “Thế thì vào xe đi rồi ta lên đường”.
Ghế ngồi là loại ghế băng, nhưng buồng thì hẹp. Turner vào trước, và nếu Reacher ép mình sát vào cửa thì cũng chỉ vừa đủ chỗ cho cô ở giữa anh và ông già. Được cái là ghế mềm và trong xe ấm áp. Xe chạy cũng ổn, tốc độ sáu mươi dặm một giờ mà không có vấn đề gì. Cảm giác như nó có thể chạy hoài chạy mãi.
Ông già lên tiếng, “Đích cuối cùng của hai người là ở đâu?”
“Chúng tôi đang tìm việc làm”, Reacher đáp, nghĩ tới cặp vợ chồng trẻ lúc còn ở Ohio, trong chiếc xe bán tải Silverado màu đỏ, cùng con chó rụng lông. “Nên đi đâu cũng được, miễn là có việc”.
“Vậy hai người định tìm việc gì?”
Vậy là bắt đầu một cuộc trò chuyện điển hình của những người vẫy xe đi nhờ, trong đó từng người tự dệt nên câu chuyện dựa theo những sự thật nửa vời và kinh nghiệm được thổi phồng của mình. Reacher đã xuất ngũ từ lâu, và những khi tình thế bắt buộc, anh nhận làm bất cứ việc gì. Anh từng canh cửa các câu lạc bộ ban đêm, từng đào bể bơi, từng xếp gỗ, từng phá dỡ các công trình, từng hái táo, từng chất thùng lên xe tải, và anh kể với một thái độ khiến người ta tưởng suốt đời anh đã làm những công việc ấy. Turner thì kể về việc làm phục vụ bàn, làm việc trong văn phòng, rồi gõ cửa từng nhà chào bán đồ dùng làm bếp, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm cô kiếm được từ những công việc buổi tối và cuối tuần hồi trung học và đại học, Reacher đoán thế. Ông già thì kể về trang trại trồng thuốc lá ở Carolina, đàn ngựa ở Kentucky, thời gian chở than ở Tây Virginia, trên xe tải mười tám bánh.
Họ đi qua Winchester, hai lần chạy qua đường I-81, rồi tiếp tục hướng về biên giới bang, vào khu vực dãy Appalachia, qua những chân đồi cuối cùng phía Bắc của núi Shenandoah, con đường leo cao và uốn lượn dần lên Georges Peak, máy xe gằn lên, ánh đèn pha vàng yếu ớt nhảy từ bên này sang bên kia theo những cua gấp. Tới nửa đêm, họ đã có mặt ở Tây Virginia, vẫn đang trên đèo cao giữa miền quê hoang vu, chạy qua những con đường um tùm cây cối, nhằm hướng dãy Allegheny vẫn còn ở rất xa.
Rồi Reacher thấy một đám cháy xa tít ở phía Tây, trên một sườn đồi phủ cây hơi chếch về phía Nam của con đường. Ánh lửa màu vàng cam, nổi trên nền trời tối sẫm, như một đám lửa trại hoặc như lửa báo hiệu. Họ chạy qua một thị trấn đang ngủ yên có tên gọi Capon Bridge, và đám lửa đã gần hơn. Cách khoảng một dặm, nhưng rồi đột nhiên gần hơn hẳn, vì con đường rẽ đúng về hướng đó.
Reacher nói, “Bác ơi, cho chúng tôi xuống đây được không?”
Ông già hỏi lại, “Xuống đây sao?”
“Chỗ này rất tốt”.
“Tốt cho việc gì?”
“Tôi nghĩ nơi này sẽ đáp ứng nhu cầu của chúng tôi”.
“Anh có chắc không?”
“Chúng tôi rất biết ơn bác”.
Ông già cằn nhằn điều gì đó, vẻ nghi hoặc và không hiểu gì, nhưng vẫn nhả chân ga, và chiếc xe chạy chậm lại. Turner cũng không hiểu. Cô nhìn Reacher như nghĩ anh điên rồi. Chiếc xe dừng hẳn lại trên một đoạn đường núi trải nhựa, bên trái toàn cây, bên phải cũng toàn cây, trước mặt chẳng có gì, sau lưng cũng trống trơn. Reacher mở cửa xe, trèo ra ngoài. Turner trườn ra theo, rồi họ nhiệt tình cảm ơn ông già và vẫy tay chào tạm biệt khi ông tiếp tục lăn bánh. Hai người đứng giữa bóng tối mịt mùng trong bầu không khí ban đêm tĩnh lặng và lạnh giá. Turner lên tiếng, “Anh có muốn cho tôi biết lý do chính xác vì sao ta xuống khỏi một chiếc xe ấm áp ngay giữa nơi đồng không mông quạnh này không?”
Reacher chỉ tay về bên trái trước mặt, tới chỗ đám lửa.
“Thấy không?” anh hỏi. “ATM đó”.