← Quay lại trang sách

Chương 27

Họ cuốc bộ theo con đường dốc uốn lượn, nhằm hướng Tây hơi lệch về Nam, mỗi lúc mỗi đưa họ lại gần đám lửa hơn, cho tới khi nó nằm ngang tầm mắt, đâu khoảng hai trăm mét sâu trong rừng cây trên đồi. Thêm mười mét nữa, họ phát hiện một lối mòn trải sỏi nằm bên rìa đường bên trái. Một ngõ nhỏ cho xe chạy. Lối mòn chạy ngược lên đồi, qua những thân cây. Turner quấn chiếc áo mượn của Reacher thêm chặt quanh người rồi nói, “Là một đám lửa đốt cây bụi thôi”.

“Không đúng mùa”, Reacher đáp. “Không đúng chỗ. Không ai đốt cây bụi trên này”.

“Thế thì là cái gì?”

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Tây Virginia”.

“Đúng. Cách xa mọi nơi mọi thứ nhiều dặm đường, ở giữa rừng sâu hẻo lánh. Đám lửa đó là thứ ta đang chờ đợi. Nhưng hãy cố im lặng. Có thể có người trên kia”.

“Chắc là người dập lửa”.

“Điều đó thì không có đâu”, Reacher đáp. “Tôi đảm bảo thế”.

Họ bắt đầu cuốc bộ trên lối mòn trải sỏi. Sói lạo xạo ầm ĩ, lăn lóc cóc dưới chân. Rất khó đi. Lái xe dễ hơn là đi bộ. Cây cối dày đặc hai bên, một số là thông, một số là cây rụng lá chỉ còn cành trơ khấc. Lối đi trườn sang bên phải rồi lại vặn trở lại bên trái, vẫn đều đều lên cao, và sau khúc quanh mở rộng ở phía trước, đám lửa đang chờ đợi họ. Họ cảm nhận sức nóng trong không khí, nghe loáng thoáng tiếng lửa gầm gào, xen lẫn là những tiếng nổ và tiếng rạn của gỗ.

“Giữ im lặng hoàn toàn”, Reacher nói.

Họ lần theo khúc cong cuối cùng và thấy một khoảng rừng được phát quang. Thẳng phía trước là một công trình ọp ẹp cũ kỹ trông giống nhà kho, còn bên trái là một cabin cũ xiêu vẹo, cả hai đều làm bằng các tấm ván gỗ và đã mục nát sau cả thế kỷ dãi dầu sương gió. Xa bên phải chính là đám lửa, ngùn ngụt cháy bên trong, xung quanh và phía trên một cấu trúc hình chữ nhật rộng, thấp và có bánh xe. Những ngọn lửa vàng, xanh và cam bùng ra và phụt lên cao, đám cây gần đó cũng bắt lửa bốc cháy. Những đám khói xám dày đặc cuồn cuộn, theo không khí lên cao rồi tan vào màn đêm.

“Cái gì vậy?” Turner thì thào hỏi lại.

“Giống trong câu đùa cũ rích ấy”, Reacher thì thào đáp. “Một nơi bào chế ma túy bị cháy và một cặp nhà quê ly hôn có gì giống nhau?”

“Tôi không biết”.

“Có người sắp mất một căn nhà di động”.

“Đây là nơi bào chế ma túy sao?”

“Đã từng”, Reacher đáp.

“Thế thì sẽ không có lính cứu hỏa”, Turner nói. “Hoạt động phạm pháp. Không thể gọi cứu hỏa”.

“Lính cứu hỏa đằng nào cũng không tới”, Reacher nói. “Nếu họ đến cứu từng nơi bào chế ma túy gặp hỏa hoạn, thì họ sẽ chẳng còn thời gian làm gì khác. Những nơi bào chế ma túy kiểu này là thiên đường hỏa hoạn”.

“Sao không thấy ai?”

“Có lẽ chỉ có một người. Đang ở đâu đó quanh đây”.

Họ tiến vào khu đất trống, lại gần chiếc cabin, tránh xa đám lửa, men theo đám cây. Khói tạt, ánh sáng và bóng đen nhảy nhót quanh họ, vẻ ma quỷ và mãnh liệt. Lửa vẫn tiếp tục gầm gào cách họ năm mươi mét. Cabin chỉ có một tầng, nhà vệ sinh nằm phía sau. Cả hai nơi đều không một bóng người. Không có ai ở đó. Nhà kho đủ rộng cho hai xe ô tô và quả thực, có hai chiếc xe trong đó, một chiếc bán tải Dodge màu đỏ có lốp xe lớn và vành xe chrome phồng ra, mới tinh, chiếc kia là xe thể thao mui trần màu đỏ hiệu Chevrolet Corvette, bóng loáng sáng choang, ống xả bự cỡ nắm tay Reacher. Cũng mới tinh, hoặc gần như mới tinh.

Reacher nói, “Anh chàng nhà quê này sướng nhỉ”.

“Không” Turner nói, “Không sướng lắm đâu”.

Cô chỉ tay về phía đám lửa.

Bộ khung của căn nhà di động vẫn còn thấy được, đang oằn oại nhảy múa trong đám lửa, xung quanh nó là các mảnh vật thể bị cháy rơi lả tả ra ngoài, nhưng thứ làm biến đổi hình dạng căn bản của khung chữ nhật ấy là một vật bẹp gí nhô ra trên mặt đất ngay trước mặt nó, như cái lưỡi thò ra khỏi miệng, một thứ tròn tròn nho nhỏ, lọt thỏm trong ngọn lửa với màu sắc và cường độ khác hẳn. Loại lửa ta thấy khi để quên một miếng thịt cừu trên lò nướng quá lâu, có điều ở đây lớn gấp trăm lần.

“Tôi đoán anh ta định tìm cách dập lửa”, Reacher nói. “Ngốc thật. Lửa kiểu này tốt hơn cả là để nó cháy”.

“Chúng ta làm gì bây giờ?” Turner hỏi.

“Chúng ta sẽ rút tiền”, Reacher đáp. “Từ cái ATM. Một nơi bào chế cỡ khá thế này, lại có hai chiếc xe đẹp nữa, tôi đoán hạn mức tín dụng của ta sẽ ngon đấy”.

“Chúng ta sẽ lấy tiền của người chết sao?”

“Anh ta có cần đến tiền nữa đâu. Trong khi ta có mỗi tám mươi xu”.

“Thế là phạm pháp”.

“Đã phạm pháp sẵn rồi mà. Anh ta buôn ma túy. Nếu ta không lấy tiền, thì cảnh sát cũng thu thôi. Vào ngày mai, khi nào họ tới đây. Hoặc vào ngày kia”.

“Tiền nằm ở đâu?”

“Tìm được tiền chính là phần vui đấy”, Reacher đáp.

“Anh đã từng làm những việc thế này trước đây, phải không?”

“Thường thì với người sống thôi. Tôi đã định sẽ đi vòng vòng ở ga Union. Coi như thay mặt Sở thuế vụ đi. Dù sao thì ta cũng là nhân viên chính phủ mà”.

“Kinh khủng”.

“Cô có muốn đêm nay được ngủ trên giường không? Có muốn có thức ăn vào ngày mai không?”

“Chúa ơi”, Turner nói.

* * *

Nhưng cô lùng sục hăng hái không kém Reacher. Họ bắt đầu từ cabin. Không khí có mùi lưu cữu. Không thấy gì giấu trong bếp. Không có tường giả trong chạn, không có các hộp thiếc giả đựng thức ăn, chẳng thấy gì giấu trong các lọ bột mì, không có hốc rỗng sau các tấm ván tường. Trong phòng khách cũng không thấy gì. Không cửa sập dưới sàn nhà, không quyển sách nào rỗng ruột, chẳng có gì trong đệm ghế sofa, không có gì trong ống khói. Cả phòng ngủ cũng không. Đệm không có vết rạch, tủ đầu giường không có ngăn nào khóa, chẳng thấy gì trên nóc tủ quần áo, dưới gầm giường cũng không có hộp đồ gì.

Turner hỏi, “Tiếp theo ở đâu?”

Reacher nói, “Lẽ ra tôi phải nghĩ đến ngay từ đầu”.

“Nghĩ đến đâu?”

“Ở đâu thì anh ta thấy được riêng tư nhất?”

“Toàn bộ nơi này đều rất riêng tư. Nằm cách mọi nơi khác tới triệu dặm đường”.

“Nhưng chỗ nào là riêng tư nhất?”

Giờ thì Turner đã hiểu ra. Cô gật đầu rồi nói, “Nhà vệ sinh”.

* * *

Tiền được giấu trên trần nhà vệ sinh. Có một tấm ván giả ngay phía trên toa lét. Reacher rút chốt đưa cho Turner cầm. Sau đó anh thò tay vào khoảng trống, đưa tay lần sờ xung quanh và phát hiện ra một ống nhựa. Anh lôi xuống. Đó là loại ống thường thấy ở cửa hàng đồ gia dụng. Trong ống có khoảng bốn ngàn dollars, toàn tờ hai mươi đô gấp lại, cùng chìa khóa dự phòng cho cả hai chiếc Dodge và Corvette, ngoài ra còn giấy chứng nhận sở hữu đất đai và giấy khai sinh cho một cậu bé mang tên William Robert Claughton, ra đời tại bang Tây Virginia bốn mươi bảy năm trước.

“Billy Bob”, Turner nói. “Hãy yên nghỉ nhé”.

Reacher tung chìa khóa trên tay hỏi, “Xe tải hay xe thể thao đây?”

“Lại còn lấy trộm cả xe nữa sao?”

“Vốn đó là đồ ăn trộm mà”, Reacher đáp. “Làm gì có giấy tờ xe trong hộp. Chắc của một thằng nghiện nào đó, dùng để trả nợ. Nếu không, ta sẽ phải cuốc bộ”.

Turner im lặng thêm một lát, như thể việc này quá khó với cô. Nhưng rồi cô lắc đầu, nhún vai đáp, “Tất nhiên là xe thể thao rồi”.

Thế là họ cầm theo tiền cùng chìa khóa chiếc Corvette, sau đó nhét tất cả những gì còn lại vào chỗ cũ trên trần nhà vệ sinh. Họ quay lại nhà kho, cho tiền vào cốp sau chiếc Corvette. Ở rìa bên kia của khoảng đất trống, lửa vẫn cháy ùn ùn. Reacher ném chìa khóa xe cho Turner rồi trèo vào ghế hành khách. Turner khởi động máy, tìm công tắc bật đèn pha, sau đó cài chắc dây an toàn.

Một phút sau, họ đã trở ra đường, nhằm hướng Tây lao xuyên màn đêm, trong ấm áp, thoải mái và giàu có.