← Quay lại trang sách

Chương 28

Sau khoảng một dặm thì Turner quen xe, cô tăng tốc rồi nhịp nhàng ôm theo các cua đường. Chiếc xe rộng rãi, thấp, chắc chắn và mạnh mẽ. Đèn pha sáng trắng quét xa tít về phía trước, còn động cơ V8 phụt khói dài phía sau. Turner nói, “Ta nên tính chuyện rẽ khỏi đây sớm. Không thể đi trên con đường này lâu hơn nữa. Hình như ban nãy đi qua Berryville có một xe của FBI. Anh có thấy nó không?”

“Chiếc Crown Vic hử?” Reacher hỏi.

“Đúng”. Turner đáp. “Vì thế, ta không nên chọn các hướng mở rộng ai cũng xác định được từ tuyến xe buýt ấy. Đặc biệt khi ông già trong chiếc xe bán tải có thể nói cho họ biết chính xác nơi ta xuống. Ông ấy sẽ không bao giờ quên vụ xuống xe vội vã ấy”.

“Ông ấy sẽ không nói chuyện với cảnh sát. Ông ấy từng chở than ở Tây Virginia mà”.

“Nhưng có thể sẽ nói chuyện với mấy gã trên chiếc xe móp cửa. Có thể chúng sẽ đe dọa ông ấy. Hoặc cho ông ấy tiền”.

“Thôi được, thế thì đi về phía Nam”, Reacher nói. “Mùa đông thì miền Nam luôn là lựa chọn hợp lý”.

Turner tăng tốc một chút, ống xả kêu to hơn. Một chiếc xe ngon lành, Reacher nghĩ bụng. Có thể là loại xe tốt nhất thế giới dành cho đường bộ ở Mỹ. Hợp lý thôi, vì đây là xe sản xuất tại Mỹ. Anh đột ngột mỉm cười nói, “Bật máy sưởi hết cỡ lên rồi ta hạ mui xuống đi”.

Turner hỏi, “Anh đang khoái lắm phải không?”

“Sao không chứ? Giống một bài rock & roll trên đài. Ngồi xe tốc độ cao, tiền rủng rỉnh trong túi, lần này lại còn có bạn đồng hành”.

Vậy là Turner xoay máy sưởi kịch kim sang đỏ rồi giảm tốc tới khi dừng hẳn lại bên vệ đường, và họ lần mò tìm các chốt và khóa, rồi mui xe tự gấp lại sau lưng. Không khí ban đêm ùa vào, lạnh và trong lành. Họ cựa mình lún sâu hơn vào ghế, rồi tiếp tục đi. Mọi cảm xúc trên đường được nhân đôi. Tốc độ, ánh sáng, âm thanh. Reacher mỉm cười nói, “Đời thế này mới sướng chứ”.

Turner bảo anh, “Chắc tôi sẽ quen được với sự sung sướng này. Nhưng giá có cơ hội thì tốt”.

“Cô có cơ hội mà”.

“Cơ hội thế nào? Chẳng có gì để bắt đầu”.

“Không hẳn là không có gì” Reacher đáp. “Chúng ta có trong tay một điểm bất thường rất rõ ràng, và còn biết chắc cách thức vận hành một số thứ nữa. Hai điều đó hợp lại giúp ta rút ra một kết luận sơ bộ”.

“Là gì?”

“Weeks và Edwards bị giết ở Afghanistan, nhưng cô chưa bị thủ tiêu ở đây, cả tôi cũng chưa, cả Moorcroft cũng chưa. Trong khi họ hoàn toàn có khả năng thủ tiêu anh ta. Lái xe qua rồi bắn chết người ở Đông Nam DC. cũng dễ như một vụ hành hung thôi. Họ cũng có thể thủ tiêu tôi mà, vì có ai để ý đến tôi đâu? Thủ tiêu cả cô cũng không khó. Tai nạn trong huấn luyện, hay bất cẩn khi sử dụng vũ khí. Nhưng họ đã quyết định không làm thế. Vì vậy, đầu mối ở DC. vẫn đang nhát gì đó. Điều này có rất nhiều ý nghĩa, nếu ta kết hợp với việc kia”.

“Việc kia là việc gì?”

“Cô có biết cách mở tài khoản ngân hàng ở quần đảo Cayman không?”

“Nếu tìm hiểu thì tôi sẽ làm được”.

“Chính xác. Chỉ việc lên mạng tìm hiểu, gọi vài cú điện thoại là cô sẽ biết những gì mình cần, và từ đó làm được thôi. Nhưng sẽ phải mất bao lâu?”

“Có lẽ một tuần”.

“Nhưng họ chỉ cần chưa đầy một ngày đã xong. Có khi chỉ trong vòng một giờ. Tới mười giờ sáng thì tài khoản của cô đã hoạt động. Điều đó cho thấy đã có sẵn một mối quan hệ hợp tác. Họ chỉ việc bảo với ngân hàng mình muốn gì, thế là việc đó lập tức được thực hiện, không thắc mắc. Chứng tỏ họ là khách hàng cao cấp, có rất nhiều tiền. Nhưng dù sao thì ta cũng đã biết điều đó, vì họ sẵn sàng vứt cả trăm ngàn chỉ để tóm cô. Là một khoản tiền lớn, nhưng họ chẳng quan tâm. Họ làm ngay, ném tiền vào tài khoản của cô, trong khi biết không có gì đảm bảo rồi sẽ thu hồi lại được. Số tiền ấy là vật chứng và có thể sẽ bị sung công. Kể cả khi không bị sung công, thì tôi cũng không thấy có cách nào để sau khi xong việc, họ có thể quay ngoắt lại mà rằng, à, nhân tiện, số tiền một trăm ngàn ấy thực ra là của chúng tôi và chúng tôi muốn nhận lại”.

“Vậy họ là ai?” Turner hỏi.

“Họ là những người rất có quyền lực, đang thực hiện một mưu đồ bất lương để thu về một khoản tiền khổng lồ, chuẩn bị gây ra đủ loại hỗn độn ở Afghanistan cách xa tám ngàn dặm, nhưng lại muốn mọi thứ trước cửa nhà mình vẫn ngăn nắp gọn gàng. Có mối quan hệ thân thiết với các ngân hàng nước ngoài, có khả năng thu xếp các vấn đề tài chính trong vòng một giờ chứ không mất đến cả tuần, có khả năng tìm kiếm và thao túng các hồ sơ cũ ở bất cứ binh chủng nào khi cần, và được chống lưng khá hiệu quả. Họ là các sĩ quan cấp cao ở DC., gần như chắc chắn thế”.

* * *

Turner rẽ trái sau khi qua một thị trấn có tên Romney, vào một con đường nhỏ tuy dẫn họ về hướng Nam nhưng không rời khỏi khu vực đồi núi. An toàn hơn, họ nghĩ. Họ không muốn lại gần đường I-79. Quá nhiều cảnh sát tuần tra, kể cả vào ban đêm. Quá nhiều cảnh sát địa phương đặt bẫy tốc độ nhằm tăng thu cho đơn vị của mình. Điểm trừ duy nhất của một con đường nhỏ thế này là sự thiếu vắng hoàn toàn cơ sở hạ tầng văn minh. Không trạm xăng, không quán cà phê. Không quán ăn. Không nhà nghỉ. Trong khi họ đang đói bụng, khát nước và mệt mỏi. Mà chiếc xe có động cơ khổng lồ nên mức tiêu thụ xăng không nhỏ. Một biển chỉ đường duy nhất hiện ra ở chỗ rẽ cho biết cách đó hai mươi dặm có một thị trấn nào đó. Khoảng nửa giờ xe chạy, với tốc độ chạy trong đường nhỏ.

Turner nói, “Tôi sẵn sàng giết người để đổi lấy một bữa ăn và được tắm”.

“Không chừng cô phải làm vậy thật đấy”, Reacher đáp. “Sẽ không phải một thành phố không ngủ đâu. Nhiều khả năng chỉ là một thị trấn bé xíu còn lâu mới thức giấc”.

Nhưng họ không bao giờ biết. Họ không tới được đó. Vì chỉ một phút sau, họ gặp phải một vấn đề khác của những con đường nhỏ.