← Quay lại trang sách

Chương 29

Turner rẽ theo khúc quanh và phải phanh gấp, vì ngay trước mặt có pháo hiệu màu đỏ cắm trên mặt đường. Xa hơn nữa lại có một pháo hiệu khác, sau đó là những ánh đèn pha rọi theo các hướng kỳ cục, một đôi rọi thẳng lên bầu trời đêm, một đôi khác rọi ngang nhưng vuông góc với dòng xe chạy.

Turner lách qua trái rồi qua phải giữa hai cột pháo hiệu rồi từ từ dừng lại, ống xả phía sau kêu bùng bục. Đèn pha rọi theo chiều thẳng đứng là từ một chiếc bán tải đã lao khỏi mặt đường, cắm đít xuống rãnh. Chiếc xe gần như dựng thẳng đứng trên cửa hậu. Phơi ra toàn bộ gầm xe, với đủ mọi bộ phận phức tạp và bẩn thỉu.

Bộ đèn pha rọi ngang là từ một chiếc bán tải khác, một chiếc bán tải bốn chỗ hạng nặng, chắc nịch, đã quay đầu và lùi lại cho tới khi đỗ ngang mặt đường. Cần kéo phía sau có gắn một sợi xích ngắn và dày. Sợi xích bị kéo căng lên cao, đầu kia quàng quanh hệ thống treo phía trước của chiếc xe đang dựng đứng. Reacher đoán họ muốn kéo chiếc xe thẳng đứng xuống trở lại, như khi kéo một cái cây đổ, sau đó sẽ lôi nó lên khỏi cái rãnh ven đường. Nhưng theo hình học thì sẽ rất khó. Đường hẹp, nên sợi xích phải ngắn. Nhưng sợi xích ngắn đồng nghĩa với việc đầu của chiếc xe bị dựng đứng sẽ hạ xuống đập vào đuôi chiếc xe bán tải hạng nặng, trừ phi nó tiếp tục di chuyển thật chính xác và nhích ra khỏi vùng va chạm. Trong khi vừa phải chú ý để không bị rơi xuống cái rãnh bên kia đường. Sẽ là một vở ballet phức tạp cho hai chiếc xe.

Có ba người đàn ông tại hiện trường. Một đang hoang mang ngồi bên lề đường, tay khoanh trên đầu gối, đầu gục xuống. Anh ta là người lái chiếc xe dựng đứng, Reacher đoán, đang choáng váng sau tai nạn, có lẽ vẫn đang say rượu, hoặc phê ma túy, có thể cả hai. Hai người kia đến giải cứu. Một đang ngồi trong chiếc xe hạng nặng, ngoái đầu nhìn ra sau, khuỷu tay dựa trên cửa xe, còn người kia thì đang đi từ bên này sang bên kia, chuẩn bị ra chỉ dẫn.

Chuyện cơm bữa mỗi ngày, Reacher nghĩ. Hoặc cơm bữa mỗi đêm. Uống quá nhiều bia, hoặc hít quá nhiều tẩu, hoặc quá nhiều cả hai thứ, rồi sau đó trên một con đường tối quanh co, ôm cua quá nhanh, hoảng hồn nhấn phanh, khiến bánh xe sau khóa lại bên dưới thùng xe trống trơn, có thể còn nhờ một chút trợ giúp của băng mùa đông, và xoay tròn, rồi rơi xuống rãnh. Rồi hì hục trèo một cách kỳ cục ra khỏi chiếc ghế chống ngược lên trời, rồi tụt xuống thành xe dốc đứng, rồi gọi điện thoại, rồi ngồi chờ mấy người bạn nhiệt tình mang xe tải lớn tới giúp.

Không có gì ghê gớm, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ thế. Chuyện thường ngày. Mấy anh chàng này có vẻ biết rõ việc mình đang làm, bất chấp khó khăn hình học. Có thể họ đã từng làm nhiều lần trước đây. Reacher và Turner sẽ chỉ bị chậm lại năm phút đồng hồ. Có thể mười. Chỉ có thế.

Nhưng rồi chuyện lại không chỉ có thế.

Anh chàng mặt mũi hoang mang ngồi bên vệ đường mãi cũng nhận ra có ánh đèn pha mới, anh ta ngẩng lên, nheo mắt nhìn về phía đó, rồi lại quay đi.

Nhưng rồi lại quay lại. Anh ta lảo đảo đứng dậy, bước một bước tới. Và nói, “Xe của Billy Bob kìa”.

Anh ta tiến thêm một bước, rồi một bước nữa, sau đó trân trân nhìn họ, đầu tiên là Turner, sau đó là Reacher. Rồi anh ta giậm chân, quạt cánh tay phải như thể đang xua một đám côn trùng dày đặc, sau đó gầm lên, “Các người làm gì trong cái xe đó?”

Nghe như Các ngừ là-àm dì chong cá xe đó-oá, hoặc vì sún răng, hoặc vì xỉn, hoặc vì đang choáng váng, hoặc vì tất cả các lý do đó, Reacher không biết rõ. Rồi anh chàng đang chuẩn bị chỉ dẫn cũng quay ra nhìn, còn anh chàng đang ngồi trước tay lái của chiếc bán tải hạng nặng bước ra khỏi xe, cả ba tụ lại, đứng thành nửa vòng tròn nhỏ nhàu nhĩ, cách chắn bùn trước của chiếc Corvette khoảng ba mét. Cả ba đều có vẻ mệt mỏi. Cùng mặc áo kẻ ca rô không tay bên ngoài áo thun dài tay không màu, quần bò xanh, đi bốt. Cùng đội mũ len trên đầu. Anh chàng bị choáng cao chừng mét bảy hai, tay chỉ dẫn chắc khoảng mét bảy tám, còn tay lái chiếc xe hạng nặng thì tầm mét tám hai. Giống các cỡ nhỏ, trung bình, lớn trong cuốn catalogue quần áo đồng quê. Trong mục đồ rẻ tiền.

“Phóng xe qua đi”, Reacher nói.

Turner không làm theo.

Tay lái xe nói, “Là xe của Billy Bob”.

Tay bị choáng gầm lên, “Tao mới nói vậy mà”.

Mớ nóa dậy mòa.

Rất to.

Có lẽ thính lực của anh ta đã bị ảnh hưởng sau tai nạn.

Tay lái xe nói, “Tại sao các người đi xe của Billy Bob?”.

Reacher đáp, “Đây là xe của tôi”.

“Không đúng. Tao biết số xe”.

Reacher tháo dây an toàn.

Turner tháo dây an toàn.

Reacher lên tiếng, “Tại sao các anh quan tâm tới việc ai lái xe của Billy Bob?”

“Tại Billy Bob là anh họ của tụi tao”, anh ta đáp.

“Thật sao?”

“Chứ sao”, anh ta trả lời. “Dòng họ Claughton đã có mặt ở hạt Hamsphire này ba trăm năm rồi”.

“Có bộ complê tối màu nào không?”

“Hỏi chi?”

“Vì anh sắp phải đi dự đám ma đấy. Billy Bob không cần xe cộ gì nữa. Nơi bào chế của anh ta bị cháy tối nay. Anh ta chạy không kịp. Chúng tôi đi qua. Không giúp gì được anh ta”.

Cả ba cùng im lặng. Xoay người và nhăn mặt, rồi lại xoay người thêm một chút, sau đó nhổ nước bọt xuống đường. Tay lái xe nói, “Mày không giúp gì được, trừ việc lấy trộm xe hả?”

“Coi như tái sử dụng đi”.

“Trong khi người Billy còn chưa kịp lạnh?”

“Không thể chờ lâu đến thế. Đám cháy rất khủng khiếp. Sẽ mất một hai ngày nữa anh ta mới lạnh được”.

“Mày tên gì, thằng khốn?”

“Reacher”, Reacher đáp. “Dòng họ Reacher đã có mặt ở hạt Hamsphire được năm phút”.

“Mày lấy bọn tao làm trò cười đó hả?”

“Không hẳn lấy. Các anh tự làm trò cười thì có”.

“Chắc chính mày đã gây ra đám cháy”.

“Không phải bọn tôi. Billy Bob tội nghiệp dính vào một công việc nguy hiểm. Sinh nghề tử nghiệp. Xe cộ cũng vậy thôi. Kiếm được bất chính, thì rồi sẽ lại gặp chuyện bất chính”.

“Mày không có quyền lấy chiếc xe đó. Nó thuộc về bọn tao”.

Reacher mở cửa. Anh thò chân ra giậm xuống đất rồi đứng dậy thật nhanh, trong tích tắc, chuyển từ ngồi xẹp cách mặt đường mười phân sang chiều cao một mét chín lăm. Anh bước vòng qua cánh cửa xe đang mở, tiến về phía trước rồi dừng chân, đúng ở điểm giữa của vòng bán nguyệt ba người.

Anh nói, “Chúng ta đừng bàn chuyện về quyền thừa kế nữa”.

Tay lái xe nói, “Còn tiền của anh ấy thì sao?”

“Ai bắt được người đó giữ”, Reacher đáp, bắt chước Espin trong phòng thẩm vấn ở Dyer.

“Mày lấy cả tiền sao?”

“Toàn bộ số chúng tôi tìm được”.

Đến lúc ấy, anh chàng bị choáng liền lao về phía trước, hung tợn vung nắm đấm tay phải thành một vòng cung. Reacher xoay người về phía sau, để nắm đấm trượt qua trước mặt, vô hại, rồi anh quạt tay phải của mình tới lui, như đang xua một đám côn trùng vô hình khác, anh chàng bị choáng trân trân nhìn vở kịch câm, và Reacher dùng lòng bàn tay trái xòe rộng bạt một phát vào bên đầu anh ta, ngay dưới rìa mũ, giống một viên cảnh sát thời xưa xử lý một thằng cu hư đốn trong khu phố, chỉ là một cái bạt tai, không hơn, nhưng tay kia vẫn ngã lăn ra đất, như thể vừa bị một viên đạn bắn tỉa ghim trúng đầu. Anh ta nằm im thin thít trên đường, hoàn toàn không động đậy.

Tay lái xe nói, “Mày chỉ có thế hả? Chọn đứa nhỏ con nhất trước hả?”

“Tôi có chọn ai đâu”, Reacher đáp. “Anh ta chọn tôi trước đấy chứ. Anh cũng định mắc sai lầm tương tự hả?”

“Có thể sẽ không phải một sai lầm”.

“Sẽ là sai lầm”, Reacher đáp. Rồi anh đưa mắt nhìn qua anh ta, tới chỗ chiếc xe bán tải đang dựng thẳng lên trời. Anh nói, “Khỉ thật, thứ đó sắp đổ rồi đấy”.

Anh ta không quay lại. Không nhìn. Mắt vẫn không rời khỏi Reacher.

Rồi nói, “Khá đấy. Nhưng tao có phải trẻ con đâu”.

Reacher nói, “Tôi không đùa đâu, đồ óc nho”. Và đúng là anh không đùa. Có thể hộp dẫn động của chiếc bán tải hạng nặng không được tốt. Có lẽ chiếc xe đã trượt về phía trước thêm khoảng mười lăm phân khi anh chàng lái xe tắt máy trước khi bước ra. Nhưng dù là gì chăng nữa, thì độ căng của sợi xích giờ đã khác. Nó căng cứng. Đến mức gần như phát ra tiếng. Và chiếc xe đứng thẳng lên trời giờ đang bập bênh ngay tại điểm thăng bằng, chỉ cần một hai phân nữa là sẽ ngã xuống như một cái cây. Chỉ cần một cơn gió nhẹ là đủ.

Và rồi một cơn gió thổi tới, hoàn thành nốt công việc.

Cành cây xung quanh thở dài, khẽ cựa quậy, chỉ đúng một lần, thế là cửa sau của chiếc xe dựng đứng cào lạo xạo vào đám sỏi mắc kẹt bên dưới, sợi xích sắt chùng lại, chiếc xe bắt đầu đổ về phía trước, gần như không thể nhận thấy bằng mắt thường, mỗi lúc chỉ nhích tí một, rồi nó vượt qua mức không thể ngừng lại nữa, thế là nó đổ xuống nhanh hơn, nhanh hơn nữa, rồi như một chiếc búa tạ nó đổ đánh rầm lên thùng sau của chiếc bán tải hạng nặng, sức nặng của cả khối máy xe bằng sắt của nó đập một cú trời giáng xuống nền thùng xe bằng tôn múi, khiến trục xe bên dưới gãy làm đôi, bánh xe của chiếc bán tải hạng nặng đột nhiên xoạc ra nửa dưới và cụp vào nửa trên, như chân vòng kiềng, như chân con rối, còn bánh xe của chiếc bán tải cỡ nhỏ hơn kia thì gập chiều ngược lại, trên các thước lái gãy. Sợi xích loảng xoảng rơi xuống mặt đường, hệ thống treo hoàn thành nhiệm vụ, chiếc xe cỡ nhỏ ngừng lại, dựng lên theo một góc nghiêng, một phần nằm bên trên chiếc bán tải cỡ lớn, cả hai tàn tạ, trơ ra, bất động.

“Trông như chúng đang ấy nhau vậy”, Reacher nói, “Nhỉ?”

Không ai trả lời. Anh chàng nhỏ con vẫn nằm im trên mặt đường, hai người kia thì trố mắt ra nhìn khó khăn mới. Cả hai chiếc xe đừng mong nhúc nhích đi đâu, trừ phi có một chiếc cần cẩu lớn cùng một chiếc xe tải sàn phẳng tới giải cứu. Reacher lại chui vào chiếc Corvette. Hai chiếc xe đổ choán hết con đường từ rãnh bên này sang rãnh bên kia, nên Turner không có lựa chọn nào khác. Cô lùi xe, lách qua hai quả pháo hiệu đang cháy sáng, rồi quay lại con đường họ vừa đi qua khi nãy.