← Quay lại trang sách

Chương 30

Turner nói, “Họ sẽ gọi cảnh sát ngay khi nghe tin về chúng ta. Họ sẽ vồ ngay lấy điện thoại. Gọi cho sĩ quan quản chế của họ. Sẽ thương lượng đủ trò. Sẽ dùng ta như thẻ ra tù cho mười tội danh không nghiêm trọng nào đó họ phạm phải trong thời gian tới”.

Reacher gật đầu. Con đường sẽ không bị chắn mãi. Chẳng sớm thì muộn, ai đó đi qua sẽ gọi điện báo tin về tai nạn. Hoặc các anh em nhà Claughton sẽ đích thân gọi điện, sau khi đã dùng hết các biện pháp khác. Rồi cảnh sát sẽ có mặt, những câu hỏi thông thường sẽ dẫn tới những câu trả lời biện minh, rồi thỏa thuận, rồi đổi chác, hứa hẹn, trao đổi thông tin.

“Rẽ vào con đường tiếp theo về hướng Nam”, Reacher nói. “Ta đâu còn làm gì được nữa”.

“Anh vẫn đang thưởng thức chuyến đi hả?”

“Chưa bao giờ sung sướng hơn”.

Họ rẽ vào con đường hai làn xe vắng vẻ vừa rẽ ra lúc nãy. Không một bóng người. Bên trái toàn cây, bên phải cũng toàn cây, trước mặt chẳng có gì, sau lưng cũng trống trơn. Họ qua cầu bắc ngang một con sông. Chính là sông Potomac, tại địa điểm này thì trông hẹp và rất tầm thường, đang chảy về phía Bắc sau khi đổi dòng từ nơi đầu nguồn xa xôi và trước khi uốn cong về phía Đông để tới cửa sông thì mở rộng thành dòng chảy lười biếng ai cũng biết. Không một bóng xe cộ trên đường. Không ai bên chiều của họ, cũng không ai ở chiều kia. Không ánh sáng, không âm thanh, ngoại trừ của chính họ.

Reacher nói, “Nếu là trong phim thì ngay bây giờ, anh chàng cao bồi sẽ gãi má rồi nói yên ắng quá”.

“Chẳng buồn cười đâu”, Turner đáp. “Đường này có khi đã bị chặn cứng. Khúc cua tiếp theo có thể có cảnh sát bang chờ sẵn”.

Nhưng không có ai. Không có gì ở khúc cua tiếp theo, cũng như khúc cua sau đó. Nhưng các khúc cua cứ tiếp tục xuất hiện. Hết khúc cua này sang khúc cua khác, như những câu hỏi căng thẳng riêng biệt nối tiếp nhau.

Turner hỏi, “Làm sao họ biết anh sống thế nào?”

“Ai?”

“Các sĩ quan cấp cao ấy”.

“Câu hỏi hay đấy”.

“Họ có biết anh sống thế nào không?”

Trước đây họ không tìm được anh. Giờ họ cũng sẽ không tìm được anh. Quân đội không có người đi tìm những kẻ bỏ trốn. Mà có thì cũng sẽ chẳng ai tìm nổi anh.

“Hình như họ biết tôi không mua một ngôi nhà nhỏ hai tầng ở một vùng ngoại ô nào đó. Hình như họ biết tôi không làm huấn luyện viên bóng chày cho trẻ em và cũng không đi trồng rau. Hình như họ biết tôi không làm nghề nào khác”.

“Nhưng làm sao họ biết được chứ?”

“Tôi không biết”.

“Tôi đã đọc hồ sơ của anh. Rất nhiều điểm tốt”.

“Cũng rất nhiều điểm xấu”.

“Nhưng có lẽ xấu lại là tốt. Theo nghĩa đáng chú ý với một ai đó. Về mặt tính cách. Họ đã theo dõi anh suốt từ khi anh mới sáu tuổi. Anh sở hữu những đặc điểm có một không hai”.

“Không phải có một không hai đâu”.

“Thế thì hiếm vậy. Về phương diện phản ứng nhanh với nguy hiểm”.

Reacher gật đầu. Hồi sáu tuổi, anh đã đi xem phim, ở một doanh trại lính thủy đánh bộ ở khu vực Thái Bình Dương. Một buổi biểu diễn cho trẻ con. Một bộ phim khoa học viễn tưởng rẻ tiền. Đột nhiên, một con quỷ nhảy ra từ một khu đầm lầy sánh bùn. Họ bí mật quay phim các khán giả trẻ tuổi bằng một máy quay với độ nhạy sáng thấp. Một thí nghiệm tâm lý. Đa số trẻ em khác co rúm lại vì sợ hãi khi con quỷ xuất hiện. Nhưng Reacher lại khác. Thay vì rúm lại, anh nhảy vào màn hình, sẵn sàng chiến đấu, con dao bấm đã kịp mở. Họ nói thời gian phản xạ của anh chỉ là ba phần tư giây.

Sáu tuổi.

Họ đã lấy đi con dao bấm của anh.

Họ đã khiến anh cảm thấy mình là một kẻ tâm thần.

Turner nói, “Anh học rất tốt ở West Point. Và thời gian tại ngũ của anh cũng rất ấn tượng”.

“Nếu cô che một mắt đi thì sẽ thế. Cá nhân tôi lại nhớ đã có rất nhiều xích mích và quát nạt. Tôi bị quở trách rất nhiều lần”.

“Nhưng biết đâu xấu lại là tốt. Nếu nhìn ở một góc độ nào đó. Giả sử tại một bàn làm việc ở đâu đó, tại Lầu Năm Góc, chẳng hạn. Giả sử có một người với công việc duy nhất là lần theo một tuýp người cụ thể nào đó, loại người có thể sẽ có ích trong tương lai, trong một hoàn cảnh cụ thể. Như lập kế hoạch dự phòng tầm xa, cho một đơn vị siêu bí mật mới. Có thể dễ dàng chối bỏ nữa. Như một danh sách những người thích hợp. Kiểu, nếu có chuyện xảy ra, anh sẽ gọi cho họ ấy?”

“Giờ thì nghe như thể cô mới là người xem nhiều phim”.

“Không gì xảy ra trong phim lại không xảy ra trong đời thường. Tôi đã học được điều đó. Không thể bịa ra những việc này”.

“Chỉ là phỏng đoán”, Reacher đáp.

“Theo anh thì không thể có một cơ sở dữ liệu ở đâu đó, chứa khoảng một, hai trăm, hoặc một ngàn cái tên, của những người quân đội muốn biết vị trí, đề phòng lúc cần đến sao?”

“Chắc cũng không phải không thể”.

“Nếu có, đó sẽ là một danh sách siêu bí mật. Vì một số lý do hiển nhiên. Và điều đó có nghĩa, nếu họ xem được danh sách ấy, và nhờ đó biết được anh sống thế nào, thì họ không chỉ là các sĩ quan cấp cao đâu. Họ là các sĩ quan cấp rất cao. Chính anh cũng đã nói thế. Họ được phép tiếp cận hồ sơ của bất cứ binh chủng nào họ muốn”.

“Phỏng đoán”, Reacher nhắc lại.

“Nhưng hợp lý”.

“Có thể”.

“Sĩ quan cấp rất cao”, Turner nhắc lại.

Reacher gật đầu. Như tung đồng xu. 50/50. Hoặc đúng, hoặc không đúng.

* * *

Lối rẽ đầu tiên dẫn họ ra đường 220, rộng hơn so với con đường họ vừa đi qua một chút, bằng phẳng hơn, được trải nhựa tốt hơn, thẳng hơn và nói chung là quan trọng hơn ở đủ mọi phương diện. Nếu so sánh thì như một động mạch chủ. Không hẳn là đường cao tốc, nhưng vì đang căng thẳng cao độ nên họ thấy đây là một vấn đề hoàn toàn khác.

“Không”, Turner nói.

“Đồng ý”, Reacher đáp. Chắc sẽ có xăng, cà phê, quán ăn, nhà nghỉ, nhưng chắc cũng sẽ có cả cảnh sát - cảnh sát bang hoặc cảnh sát địa phương. Hoặc cảnh sát liên bang. Vì một con đường loại này hiện rất rõ trên bản đồ. Reacher hình dung một cuộc họp đang vội vã diễn ra ở đâu đó, những ngón tay nôn nóng xỉa thẳng vào giấy, những giọng nói gấp gáp vang lên: Chặn đường ở đây, ở đây và ở đây nữa.

“Ta sẽ rẽ ở lối ra sắp tới”, anh nói.

Điều đó có nghĩa họ phải trải qua thêm bảy phút căng thẳng. Vẫn không có xe cộ đi lại. Bên trái toàn cây, bên phải cũng toàn cây, trước mặt chẳng có gì, sau lưng cũng trống trơn. Không ánh đèn, không âm thanh. Không có chuyện gì xảy ra. Lối rẽ tiếp theo khá hơn. Trên bản đồ, nó sẽ chỉ là một vạch xám không quan trọng, thậm chí có khi còn chẳng hiện diện. Là một con đường đồi dốc, hệt con đường họ thử đi lúc trước, hẹp, lồn nhổn, quanh co đủ mọi khúc cua, lề đường lởm chởm, rãnh thoát nước mưa nông choèn hai bên. Hai người mừng rỡ đón nhận con đường, bóng tối của nó nuốt chửng lấy họ. Turner chạy nhịp nhàng, giữ tốc độ vừa phải, giữ xe di chuyển hiệu quả. Reacher thư giãn ngắm cô. Turner dựa lưng vào thành ghế, hai cánh tay vươn thẳng, ngón tay đặt trên bánh lái, nhạy bén phản ứng với từng thông điệp con đường gồ ghề gửi tới. Tóc cô vén sau tai. Reacher thấy chút cơ bắp trên đùi Turner mỗi khi cô chuyển từ chân phanh sang chân ga và ngược lại.

Turner hỏi, “Chó Bự kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Nhiều”, Reacher đáp. “Nhưng không đủ nhiều để bỏ cả trăm ngàn dàn dựng một vụ đòi công bằng cho mình, nếu đó là điều cô đang nghĩ đến”.

“Nhưng hắn là mắt xích cuối cùng. Hắn không phải là kẻ dẫn đầu. Không phải là nhà bán sỉ số lượng lớn. Hắn chỉ được nhận một phần nhỏ của toàn bộ lợi nhuận. Và chuyện đó xảy ra đã mười sáu năm trước. Nhiều thứ đã thay đổi”.

“Cô nghĩ chuyện này là về đồ quân nhu bị ăn cắp sao?”

“Có thể lắm chứ. Đó là thời điểm cắt giảm vũ trang sau Chiến dịch Bão Sa mạc, còn hiện tại là cắt giảm vũ trang ở Afghanistan. Hoàn cảnh tương tự. Cơ hội tương tự. Chỉ khác nhau ở loại vũ khí. Chó Bự bán gì?”

“Lúc chúng tôi biết về hắn thì hắn đang tìm cách bán mười một thùng SAW”.

“Ngoài đường phố Los Angeles sao? Tệ quá”.

“Đó là vấn đề của Cảnh sát Los Angeles, không phải của tôi. Lúc đó, tôi chỉ muốn một cái tên”.

“Anh có thể bán SAW cho quân Taliban đấy”.

“Nhưng được bao nhiêu tiền chứ?”

“Thế thì máy bay không người lái vậy. Hay tên lửa đất đối không. Những thứ vũ khí có giá trị cực cao. Hay bom Mẹ. Thời của anh có bom Mẹ chưa?”

“Cô cứ làm như thời chúng tôi chỉ có cung với tên không bằng”

“Nghĩa là thời đó chưa có”.

“Chưa, nhưng tôi biết chúng là gì. Vũ khí hạng nặng phát nổ trên không. Mẹ của các loại bom”.

“Các thiết bị bom nhiệt áp có sức hủy diệt cao hơn bất cứ thứ vũ khí nào khác, trừ vũ khí hạt nhân. Vô khối kẻ ở Trung Đông muốn mua. Điều đó thì không nghi ngờ gì. Và chúng có khối tiền. Cả điều đó cũng không có gì phải nghi ngờ”.

“Chúng dài những mười mét. Nhét vào túi áo hơi khó”.

“Khối chuyện kỳ quặc hơn vẫn xảy ra đấy thôi”.

Rồi Turner bỗng im lặng suốt cả một dặm đường.

Reacher hỏi, “Sao vậy?”

“Nhỡ đây là chính sách của chính phủ thì sao. Có thể chúng ta đang cung cấp vũ khí cho một bè phái chống lại một bè phái khác. Chúng ta làm thế suốt mà”.

Reacher không nói gì.

Turner hỏi, “Anh không nghĩ thế sao?”

“Nhưng nếu thế, tôi vẫn không tìm ra lời giải thích hợp lý. Chính phủ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Thế thì tại sao họ phải bỏ ra một trăm ngàn dựng tội cho cô? Sao không đơn giản làm cô biến mất là xong? Cả tôi nữa? Và Moorcroft? Tại sao hiện giờ ta chưa bị tống tới Guantanamo? Hay đã chết? Và tại sao những kẻ đến gặp tôi ở nhà trọ đêm đầu tiên lại kém lắm vậy? Quân chính phủ không thế. Tôi hầu như chẳng phải nhỏ lấy một giọt mồ hôi. Và tại sao phải làm thế chứ? Họ hoàn toàn có thể khiến cô phải lùi bước bằng một cách khác. Họ có thể ra lệnh cho cô rút Weeks và Edwards ra khỏi Afghanistan. Họ chỉ việc ra lệnh buộc cô ngừng hoạt động là xong”.

“Họ không thể làm thế mà không khiến tôi lập tức nghi ngờ. Sẽ gây chú ý cao độ. Họ không muốn phải đối mặt với nguy cơ ấy”.

“Thế thì họ vẫn có thể tìm ra cách khác hay hơn. Họ có thể ra lệnh rút quân chiến lược ra khỏi toàn bộ lãnh thổ, tít tới tận Vùng Xanh. Bịa ra một lý do chính trị nào đó. Tôn trọng chủ quyền của nhân dân Afghanistan, hay đại khái thế. Sẽ là một con bão nhảm nhí. Người của cô sẽ bị cuốn vào cơn bão ấy, cùng với tất cả mọi người khác, còn cô thì sẽ chẳng mảy may nghi ngờ gì. Hoàn toàn có thể dùng cách ấy. Trò cũ rích”.

“Nghĩa là anh thấy cách giải thích ấy không thuyết phục”.

“Tôi thấy chuyện này có gì đó rất không chuyên nghiệp”. Reacher đáp. “Chúng là những kẻ nghiêm trọng, căng thẳng, hơi hoảng sợ, hiện giờ đang phải xử lý một trục trặc có phần vượt quá khả năng, nên phải phần nào dựa vào sức mạnh cơ bắp của những kẻ tầm thường hòng che đậy cho mình. Điều đó mang lại cho chúng ta một vấn đề nhỏ và một cơ hội lớn. Vấn đề nhỏ là bốn gã kia hiểu rõ chúng phải tìm ra được chúng ta trước Quân cảnh hoặc trước FBI, vì nói cho đúng thì chúng ta đã dính sâu vào rắc rối, sau vụ trốn tù và đủ chuyện ta làm, nên họ nghĩ ta sẽ sẵn sàng nói bất cứ điều gì giúp cải thiện tình cảnh của mình. Và kể cả nếu không ai tin chúng ta thì những gì ta nói vẫn sẽ lan ra như một khả năng hoặc một tin đồn, trong khi bọn chúng không thể chấp nhận thêm một lần bị thẩm tra nào nữa, cho dù chỉ là thẩm tra qua loa theo luật. Nên đó là vấn đề nhỏ của ta. Bốn gã kia nhất định sẽ gí sát chúng ta, điều đó thì đã chắc chắn”.

“Còn cơ hội lớn là gì?”

“Cũng là từ bốn gã kia”, Reacher đáp. “Sếp của chúng không thể thiếu chúng. Sẽ như bị cắt cụt chân. Sẽ trở nên vô vọng và bị cô lập. Sẽ là cơ hội cho chúng ta”.

“Vậy kế hoạch là thế sao?” Turner hỏi. “Ta sẽ để cho bốn gã kia tìm ra mình, rồi ta sẽ tẩn chúng. Và lần ngược lên từ đó?”

“Nhưng ta sẽ không tẩn chúng”. Reacher nói. “Ta sẽ cho chúng những gì chúng định làm với ta”.

“Nghĩa là gì?”

“Ta sẽ tiêu diệt chúng. Và rồi ta sẽ nghe sếp chúng gào vào hư vô. Rồi ta sẽ giải thích đầy đủ cho chúng hiểu vì sao gây sự với Đội 110 là một ý tưởng xấu”.