← Quay lại trang sách

Chương 32

Quán ăn là loại quán dân dã đầy dầu mỡ, cũng hoàn hảo như bao nơi khác Reacher từng thấy. Trong quán có một anh chàng da đen mặc áo lót trắng, đứng cạnh một bếp nướng bóng mỡ rộng gần một mét dài gần hai mét. Quán kê bàn gỗ thông đã cũ, ghế lộn xộn đủ kiểu khác nhau. Không khí bên trong quán có mùi dầu mỡ cũ lẫn với mùi cà phê mới. Khách hàng có hai ông cụ già đội mũ lưỡi trai, một ngôi tít bên trái cửa ra vào, một ngồi tít bên phải. Chắc họ không hợp nhau. Chắc họ là nạn nhân của một mối thù từ ba trăm năm trước.

Turner chọn chiếc bàn nằm giữa phòng. Họ kéo ghế lạch cạch trên nền nhà lát ván gỗ rồi ngồi xuống. Không có thực đơn. Không có bảng đen viết phấn liệt kê danh sách các món đặc biệt trong ngày. Đây không phải một nơi như thế. Việc gọi thức ăn rõ là dựa vào sợi dây ngoại cảm giữa đầu bếp và các khách hàng thường xuyên của anh ta. Với khách hàng mới thì chỉ cần gọi thật to, rõ ràng và đơn giản. Sau đó, đầu bếp sẽ khẳng định mình đã nghe thấy bằng việc hất cằm rồi hơi nghiêng đầu để tại bên phải hướng ra phía phòng ăn.

“Trứng tráng”. Turner gọi. “Nấm, hành và pho mát cheddar”.

Không thấy đầu bếp phản ứng gì.

Hoàn toàn không.

Turner gọi lại, lần này to giọng thêm một chút.

Vẫn không có phản ứng gì. Không động đậy. Hoàn toàn im lặng. Cằm hất lên một chút, mắt nhìn ra chỗ khác, một sự im lặng tôn nghiêm, cứng rắn, như một người bán hàng lâu năm bị xúc phạm khi nghe lời trả giá. Turner nhìn Reacher hỏi, “Chỗ này sao thế nhỉ?”

“Cô là thám tử mà”, Reacher đáp. “Cô có thấy ở bếp có chỗ nào dành cho chảo tráng trứng không?”

“Không, hình như không. Tôi chỉ thấy có mỗi bếp nướng”.

“Vậy có lẽ cách tốt nhất khiến anh ta nhiệt tình lên là gọi món gì liên quan tới bếp nướng”.

Turner nghĩ một lát.

Rồi cô gọi, “Hai trứng ốp la trên bánh bột rán cùng thịt xông khói”.

Đầu bếp đáp, “Có liền”.

“Tôi cũng vậy”, Reacher nói. “Và cà phê nữa”.

“Có liền”. Ngay lập tức, anh ta quay đi bắt tay vào việc với một lát mỡ mới cùng xẻng lật. Anh ta tráng mỡ trên mặt bếp, tráng tới một mét, tráng lui một mét, rồi tráng sang hai bên hai mét. Một bếp nướng chuyên nghiệp. Theo kinh nghiệm của Reacher, những người như anh ta hoặc là chuyên gia bếp nướng hoặc là chủ quán, nhưng không bao giờ là cả hai. Phản xạ đầu tiên của một bếp nướng là chăm sóc mặt bếp kim loại, làm cho nó bóng loáng, đến mức teflon chẳng khác gì giấy nhám. Trong khi phản xạ đầu tiên của một ông chủ là mang cà phê ra cho khách. Vì cốc cà phê đầu tiên là thứ xác nhận cuộc mua bán. Khách hàng chỉ chắc chắn là khách hàng sau khi anh ta đã dùng một thứ gì đó. Anh ta vẫn có thể đứng dậy ra khỏi quán, nếu thấy khó chịu vì phải chờ, hoặc nếu chợt nhớ ra một cuộc hẹn khẩn. Nhưng không thể cứ thế bỏ đi nếu đã kịp nhấm nháp ly cà phê đầu tiên. Vì nếu thế, anh ta sẽ phải rút tiền ra trả, và ai mà biết được một ly cà phê trong bữa ăn thực sự có giá bao nhiêu? Năm mươi xu? Một đô? Hai đô?

“Xong, ta đã gọi thức ăn”, Reacher nói. “Tôi không muốn bị ngắt lời”.

“Thế thì tôi cũng có đôi điều muốn nói”, Turner đáp. “Ví dụ thế này, tôi muốn tìm hiểu thêm nữa về gã Morgan kia. Tôi muốn biết ai cho phép anh ta thò mặt vào đơn vị của tôi”.

“Cũng là đơn vị của tôi”, Reacher nói. “Tôi luôn nghĩ mình là chỉ huy tồi nhất ở đó, nhưng hóa ra không phải. Người của cô ở Afghanistan bỏ lỡ hai cuộc liên lạc điện đàm, thế mà anh ta không làm gì”.

“Ta có biết anh ta từ đâu tới không?”

“Không”.

“Có phải là một trong số bọn chúng không?”

“Khó nói. Rõ ràng đơn vị cần một chỉ huy tạm thời. Điều đó không đủ chứng tỏ anh ta là người của chúng”.

“Thế việc anh được gọi tái ngũ có liên quan gì tới cuộc chơi này? Chúng muốn rũ bỏ anh chứ đâu muốn anh ở quanh đó?”

“Tôi nghĩ chúng làm thế vì nghĩ tôi sẽ bỏ trốn. Lẽ ra tôi đã bỏ trốn. Tôi hoàn toàn có thể giở chiêu vắng mặt không phép vĩnh viễn. Chúng nhắc đi nhắc lại rằng sẽ không ai đuổi theo tôi. Không có người truy tìm những kẻ bỏ trốn. Cùng với bản tuyên thệ của Chó Bự, giống hai cú đấm liên tiếp. Một lời buộc tội tôi không thể thắng, cùng lệnh buộc tôi phải có mặt để lĩnh án. Tôi nghĩ đa số mọi người trong trường hợp này sẽ đều bỏ trốn. Tôi nghĩ họ cho rằng tôi sẽ làm thế. Nhưng hóa ra lại không đúng với tôi”.

“Vì khi một con quỷ nhảy ra khỏi đầm lầy, anh phải lao tới chiến đấu với nó”.

“Hoặc cũng có thể là lệnh của bên Đoàn Luật sư Quân đội, chỉ đơn giản thế. Có thể trong hồ sơ có một ghi chú, bảo phải bắt tôi nếu tôi không chịu hợp tác. Vì một lý do nhạy cảm nào đó về chính trị, trong văn phòng Bộ trưởng Lục quân. Chắc chắn không phải là quyết định của riêng Morgan. Một trung tá không có quyền quyết định những thứ như thế. Phải là người có cấp bậc cao hơn”.

“Từ các sĩ quan cấp rất cao”.

“Đồng ý, nhưng chính xác là ai?”

Turner không trả lời. Tay bếp nướng cuối cùng cũng mang cà phê cho họ. Hai cốc sứ bự, cùng một giỏ nhựa màu hồng nhỏ chứa đầy hộp kem cùng gói đường, kèm theo hai chiếc thìa sắt mỏng đến nhẹ bẫng. Reacher cầm một cốc, hít hơi bốc lên rồi làm một ngụm. Thành cốc lạnh và dày, nhưng cà phê thì khá. Nóng, không quá loãng.

Anh đặt cốc xuống bàn, đan tay ôm xung quanh như đang tìm cách bảo vệ nó rồi nhìn Turner, thẳng vào mắt cô, và lên tiếng: “Vậy thì thế này”.

Cô nói, “Còn một điều nữa. Và sẽ rất khó nói. Tôi xin lỗi”.

“Xin lỗi vì cái gì?”

“Lẽ ra tôi không nên hỏi anh về chuyện một hay hai phòng”.

“Không sao”.

“Nhưng tôi lại thấy có sao. Tôi không biết mình đã sẵn sàng để chung phòng chưa. Tôi cảm thấy mình nợ anh. Vì những gì anh làm cho tôi hôm nay. Tôi không nghĩ mang cảm giác này bước vào tình huống ấy là một ý hay. Ý tôi là, tình huống ở chung phòng ấy”.

“Cô không nợ tôi gì hết. Tôi làm thế hoàn toàn vì mục đích cá nhân. Tôi muốn mời cô đi ăn tối. Là điều hiện giờ tôi đang làm, chắc vậy. Có vẻ như vậy. Tuy hơi không giống với hình dung của tôi. Nhưng dù sao, tôi đã có được điều mình muốn. Những thứ khác chỉ là phụ thêm. Nên cô có nợ tôi cái quái gì đâu”.

Turner nói, “Tôi thấy không ổn”.

“Thì cô bị bắt và vừa trốn tù. Giờ thì đang chạy trốn, lại còn ăn trộm xe và tiền”.

“Không phải vì thế, mà là vì anh”.

“Tại sao?”

“Anh khiến tôi thấy không được thoải mái”.

“Tôi xin lỗi”.

“Không phải lỗi của anh”, cô đáp. “Chỉ vì anh là người như thế”.

“Như thế là như thế nào?”

“Tôi không muốn làm anh buồn”.

“Cô không thể làm tôi buồn”, Reacher nói. “Tôi là một quân cảnh. Và là đàn ông. Tôi không có cảm xúc”.

“Đó là điều tôi muốn nói”.

“Tôi đùa thôi mà”.

“Không, anh không đùa. Không hoàn toàn đùa”.

Cô dừng lại một lúc lâu.

Rồi cô lên tiếng, “Anh có gì đó rất hoang dã”.

Reacher không nói gì đáp lại nhận xét của Turner. Hoang dã, có nguồn gốc tiếng Latinh là ferus, trong bestia fera, động vật hoang dã. Thường được dùng để chỉ việc sổ lồng sau khi đã được thuần hóa và quay về với trạng thái tự nhiên.

Turner nói, “Như thể anh đã được mài giũa để chỉ còn có và không, anh và họ, trắng và đen, sống hay chết. Khiến tôi phải tự hỏi không biết điều gì đã biến một người thành như thế?”

“Cuộc đời”, Reacher đáp. “Ít ra thì là đời tôi”.

“Anh giống một con thú săn mồi. Lạnh lùng và khắc nghiệt. Giống như toàn bộ chuyện đang xảy ra này. Anh đã vạch ra hết lộ trình. Về bốn gã trong xe và sếp chúng. Anh đang bơi về phía chúng, ngay lúc này, và rồi sẽ có máu chảy trong nước. Hoặc máu anh hoặc máu chúng, nhưng rồi máu sẽ chảy”.

“Ngay lúc này tôi hy vọng mình đang bơi tránh xa chúng. Tôi thậm chí còn không biết chúng là ai và hiện giờ đang ở đâu”.

“Nhưng rồi anh sẽ biết. Anh luôn nghĩ về chuyện ấy. Tôi có thể thấy được điều đó. Anh cứ lo nghĩ tới chuyện đó, tìm mọi cách lần ra chúng”.

“Tôi còn biết làm gì nữa? Mua vé cho chúng ta thẳng tiến tới Leavenworth chăng?”

“Chỉ có một lựa chọn khác đó thôi sao?”

“Cô nghĩ sao?”

Turner nhấp ngụm cà phê đầu tiên, chậm rãi và đầy suy ngẫm. Rồi cô nói, “Tôi đồng ý với anh. Và vấn đề ở chỗ đó, chính chỗ đó. Đó là điều khiến tôi thấy không được thoải mái. Tôi giống anh. Trừ một điều, chưa đến như anh. Đó là điều tôi muốn nói. Nhìn anh, tôi cảm thấy đang nhìn chính mình trong tương lai. Một ngày kia, tôi sẽ giống anh. Khi tôi cũng đã được mài giũa”.

“Nghĩa là tôi quá quen thuộc? Đa số phụ nữ từ chối vì tôi quá khác biệt cơ”.

“Anh làm tôi sợ. Hoặc triển vọng sẽ trở thành người như anh khiến tôi sợ hãi. Tôi không biết mình đã sẵn sàng cho điều đó chưa. Tôi không biết có bao giờ sẽ sẵn sàng cho điều đó hay không”.

“Cô không phải trở thành tôi. Đây chỉ là một cú vấp trên đường, Cô vẫn còn cả một sự nghiệp phía trước”.

“Nếu ta thắng”.

“Ta sẽ thắng”.

“Nghĩa là trường hợp tốt đẹp nhất, tôi đang đi chệch hướng để sau này lại trở lại đúng hướng. Còn trường hợp xấu nhất, tôi sẽ đi chệch hướng suốt đời”.

“Không, trường hợp xấu nhất là cô chết hoặc bị bỏ tù. Trường hợp xấu nhất là kẻ xấu thắng”.

“Với anh thì lúc nào cũng chỉ có thắng với thua, đúng không?”

“Có lựa chọn thứ ba à?”

“Thua thì anh sẽ phát cuồng lên, đúng không?”

“Tất nhiên rồi”.

“Một sự kiêu ngạo đến tê liệt. Người thường không phát cuồng lên khi thua”.

“Có lẽ họ nên”, Reacher nói. “Nhưng cô không thực sự giống tôi. Cô không nhìn vào chính mình khi nhìn tôi. Đó là lý do vì sao tôi đã tới tận đây. Cô là phiên bản tốt đẹp hơn. Tôi cảm nhận được điều đó trên điện thoại. Cô làm mọi việc theo đúng cách nên làm”.

“Làm gì cơ?”

“Mọi thứ. Công việc của cô. Cuộc đời cô. Làm người”.

“Tôi không thấy thế. Vào lúc này thì không. Và đừng nghĩ tôi là một phiên bản tốt đẹp hơn. Nếu tôi không thể nhìn anh mà thấy rồi tương lai sẽ thành thế nào, thì anh cũng không thể nhìn tôi mà thấy cái gì là đúng”.

Đến lúc ấy, tay bếp nướng quay lại, lần này mang theo hai đĩa đầy trứng cùng thịt hun khói và bánh bột rán, món nào trong cũng ngon mắt, món nào trông cũng hoàn hảo. Trứng có rìa gọn và đẹp. Rõ ràng, anh ta chăm sóc bếp của mình rất cẩn thận. Sau khi anh ta rời đi, Turner lại nói, “Tôi nói tất cả những điều này vì nghĩ rằng, dù thế này hay thế khác, anh biết rõ mình thích gì, về số phòng cần thuê ấy”.

Reacher nói, “Cô muốn câu trả lời thành thật?”

“Tất nhiên rồi”.

“Đúng là tôi biết rõ mình thích gì”.

“Một hay hai?”

“Tôi phải kể cô nghe chuyện của mình trước đã”.

“Chuyện gì?”

“Chuyện thứ hai, được dựng lên với mục đích khiến tôi phải bỏ trốn”.

“Là gì?”

“Một vụ kiện xác định cha con”, Reacher đáp. “Có vẻ như tôi có một cô con gái hiện đang sống ở Los Angeles. Với một phụ nữ tôi không nhớ”.