← Quay lại trang sách

Chương 33

Reacher kể, Turner ăn. Anh kể cô nghe những gì anh được kể. Doanh trại Mây Đỏ, giữa Seoul và vùng phi quân sự, và Candice Dayton, nhật ký của cô, chuyện cô có nhà ở Los Angeles, chuyện cô mất nhà ở Los Angeles, chuyện con gái cô, chiếc xe của cô, và việc cô tới gặp luật sư.

Turner hỏi, “Con bé tên gì?”

“Samantha”, Reacher đáp. “Gọi tắt là Sam, chắc vậy”.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười bốn. Gần mười lăm”.

“Anh thấy thế nào?”

“Tệ. Nếu là con tôi, lẽ ra tôi phải có mặt ở bên nó”.

“Anh thực sự không nhớ mẹ con bé sao?”

“Không, tôi thực sự không nhớ”.

“Thế là bình thường với anh à?”

“Ý cô muốn hỏi tôi hoang dã đến mức nào đúng không?”

“Có lẽ vậy”.

“Tôi nghĩ mình không dễ quên người khác đâu. Hy vọng là vậy. Đặc biệt là những phụ nữ mình có quan hệ cùng. Nhưng nếu tôi quên, thì tôi sẽ không biết mình đã quên, rõ ràng. Cô đâu thể biết mình quên được”.

“Có phải đây là lý do vì sao chúng ta tới Los Angeles không?”

“Tôi phải biết”, Reacher đáp.

“Nhưng thế là tự sát. Tất cả bọn họ đang chờ anh ở đó. Đó là nơi duy nhất họ biết chắc anh sẽ mò tới”.

“Tôi phải biết”, Reacher nhắc lại.

Turner không nói gì.

Reacher lên tiếng, “Dù sao thì, chuyện là thế. Đó là việc tôi muốn nói với cô. Mục đích là để thông báo đầy đủ. Phòng khi việc đó có ảnh hưởng. Ví dụ như với vấn đề thuê phòng”.

Turner không đáp.

* * *

Họ ăn xong, nhận hóa đơn là một con số viết nguệch ngoạc được khoanh vòng bên dưới ba dòng liệt kê món ăn. Một cốc cà phê trong bữa tối giá bao nhiêu tiền? Không ai biết, vì chưa bao giờ có ai tìm hiểu. Có thể miễn phí. Có lẽ là miễn phí thật, vì tổng hóa đơn là một con số khiêm tốn. Reacher có mười ba dollars và ba mươi hai xu trong túi, bao gồm tám mươi xu sót lại từ số tiền của Sullivan cùng tiền thừa anh nhận lại từ trạm xăng. Anh bỏ hết lên mặt bàn, vậy là đã bao gồm cả một khoản tiền boa hậu hĩ. Người nào làm việc bên một bếp nướng nóng suốt đêm cũng đáng được thưởng như thế.

Chiếc xe vẫn đậu nguyên chỗ cũ, không ai làm phiền, không bị vây quanh bởi đèn pha và các đội phản ứng nhanh. Tít bên trái, đồn cảnh sát trông vẫn im ắng. Hai chiếc xe tuần tra đậu phía trước vẫn không xê dịch. Ánh đèn ấm áp vẫn sáng ở các ô cửa sổ.

“Ở lại hay đi tiếp?” Turner hỏi.

“Ở lại”, Reacher đáp. “Nơi đây cũng như bất cứ nơi nào khác thôi. Nghe có vẻ kỳ, khi có cảnh sát ngay ở gần thế này. Nhưng ta sẽ không tìm được nơi nào khác tốt hơn đâu. Cho đến khi mọi việc kết thúc”.

“Ý anh là cho đến khi ta thắng”.

“Cũng thế cả thôi”.

Họ chui vào ghế ngồi thấp sát mặt đường của chiếc Corvette. Turner khởi động xe và lái trở lại nhà trọ. Cô dừng lại trước phòng lễ tân.

“Tôi chờ ở đây”, cô nói. “Anh vào đi”.

“Được”, anh đáp.

Reacher lấy một nắm tiền khỏi cọc tiền của Billy Bob.

“Hai phòng”, Turner nói.

* * *

Nhân viên trực đêm đang ngồi ngủ trên ghế, nhưng đánh thức cậu ta dậy chẳng khó khăn gì. Tiếng cửa mở đã làm hết nửa phần việc và một cái gõ lịch sự lên quầy của các đốt ngón tay Reacher làm nốt phần việc còn lại. Cậu ta còn rất trẻ. Chắc là kinh doanh gia đình. Có lẽ là con trai hoặc cháu trai của ông chủ.

“Có hai phòng trống không?” Reacher hỏi.

Cũng như hầu hết các nhân viên lễ tân khác, cậu ta ra vẻ bận rộn kiểm tra màn hình máy tính, trò mà Reacher thấy rất ngờ ngẩn. Họ nào phải là giám đốc điều hành quốc tế của một chuỗi tập đoàn khách sạn khổng lồ nào đâu. Họ chỉ đang làm việc ở các nhà nghỉ có số phòng đếm được trên đầu ngón tay và ngón chân. Nếu không nhớ rõ, họ chỉ việc quay lại nhìn số chìa khóa đang treo trên móc sau lưng là xong.

Cậu ta ngẩng lên khỏi màn hình nói, “Có, có hai phòng cho anh”.

“Bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi đô một phòng một đêm. Với phiếu ăn sáng ở quán ăn bên đường”.

“Được”, Reacher nói rồi đổi ba tờ hai mươi đô của Billy Bob lấy hai chìa khóa. Phòng mười một và mười hai. Sát vách. Cử chỉ đẹp của cậu ta. Giúp công việc cô dọn phòng buổi sáng được dễ dàng hơn. Khỏi phải đẩy xe xa.

“Cảm ơn”, Reacher nói.

Anh ra xe, Turner lái vòng ra phía sau khu nhà, nơi cô thấy một khu vực đầy cỏ lổn nhổn nằm phía sau căn cuối cùng. Cô đưa xe đậu vào đó. Họ đóng mui xe, khóa kỹ, bỏ xe lại ở địa điểm không ai từ ngoài đường trông thấy.

Hai người cùng cuốc bộ trở lại, tìm ra phòng mình trên tầng hai, lên tới nơi bằng một dãy cầu thang bê tông ngoài trời. Reacher đưa chìa khóa phòng mười một cho Turner, giữ phòng mười hai cho mình. Cô hỏi, “Mấy giờ sáng mai?”

“Trưa”, anh đáp. “Tôi sẽ lái một đoạn, nếu cô muốn”.

“Để mai tính. Chúc anh ngủ ngon”.

“Chúc Cô ngủ ngon”.

Anh chờ đến khi cô vào trong phòng xong xuôi rồi mới mở cửa phòng mình. Sau cánh cửa, căn phòng là một hộp bê tông có trần trát vữa, giấy dán tường bằng vinyl. Đẹp hơn căn phòng nằm cách Rock Creek một dặm, nhưng chỉ hơn một chút. Lò sưởi êm hơn, nhưng còn lâu mới gọi là yên tĩnh. Thảm trải sàn cũng sạch hơn, nhưng không đáng kể. Khăn trải giường cũng vậy. Phòng tắm nhìn cũng được, khăn tắm mỏng nhưng không đến nỗi mỏng tang. Xà phòng và dầu gội đầu được khoác lên mình cái tên nghe giống tên một hãng luật cũ ở Boston. Đồ đạc làm từ một loại gỗ nhạt màu. Ti vi nhỏ, màn hình phẳng, nhà sản xuất không tên tuổi, to cỡ một chiếc va li xách tay. Không có điện thoại. Không có tủ lạnh, không có chai nước miễn phí, không có chocolate trên gối.

Anh bật tivi, thấy kênh CNN và ngồi nhìn đồng hồ nằm đáy màn hình chạy hết một vòng. Không thấy nhắc tới hai kẻ đào ngũ bỏ trốn khỏi một đơn vị quân sự ở Virginia. Vậy là anh vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, đứng dưới làn nước, không làm gì, rất lâu sau khi nước đã gột sạch lượng xà phòng anh bôi lên người. Những mẩu đối thoại bên chiếc bàn sứt sẹo ở quán ăn cứ không ngừng vang lên trong đầu anh. Anh có gì đó rất hoang dã, cô đã nói thế. Anh giống một con thú săn mồi. Lạnh lùng và khắc nghiệt.

Những mẫu hội thoại cuối cùng cứ mắc lại trong tâm trí anh lại là từ cuộc trò chuyện trước đó. Turner hỏi anh về Morgan, anh kể cô nghe. Người của cô ở Afghanistan bỏ lỡ hai cuộc liên lạc điện đàm, thế mà anh ta không hề làm gì. Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, lắng nghe từng từ vang lên trong óc, lẩm bẩm nhắc lại, nói thành tiếng, phân tích từng phần, phun từng đoạn vào làn nước đang xối xuống, xem xét chi tiết của từng mệnh đề.

Người của cô ở Afghanistan.

Bỏ lỡ hai cuộc liên lạc điện đàm.

Thế mà anh ta không hề làm gì.

Anh tắt nước, ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm. Rồi mặc quần khi người vẫn ướt, mặc một chiếc áo phông, bước ra hành lang. Anh đi chân trần trong không khí ban đêm giá lạnh, tới của phòng mười một.

Gõ cửa.