← Quay lại trang sách

Chương 34

Reacher đứng chờ trong giá lạnh, vì Turner không mở cửa ngay. Nhưng anh biết cô chưa ngủ. Anh thấy ánh đèn điện lọt qua lỗ nhòm trên cửa. Rồi lỗ nhòm tối lại trong giây lát, lúc Turner ghé mắt nhìn xem ai đứng bên ngoài. Rồi anh lại phải chờ thêm một lát. Chắc cô đang mặc quần áo. Anh gần như chắc chắn cô cũng đã kịp tắm.

Rồi cửa mở, Turner hiện ra, một tay giữ tay cầm, một tay đặt trên khung cửa, chắn đường, hoặc cố tình hoặc vô tình. Tóc cô ướt, được vuốt sang bên để khỏi rủ xuống mắt. Turner đang mặc áo phông của quân đội cùng chiếc quần vải bạt mới mua. Chân trần.

Reacher nói, “Nếu có điện thoại thì tôi đã gọi sang rồi”.

“Phòng bên này cũng không có điện thoại”, Turner đáp. “Có chuyện gì?”

“Có điều gì đó trong những gì tôi kể về Morgan. Tôi vừa phát hiện ra một điều”.

“Chuyện gì?”

“Tôi nói người của cô ở Afghanistan bỏ lỡ hai cuộc liên lạc điện đàm nhưng anh ta không hề làm gì”.

“Tôi cũng nghĩ về đoạn ấy. Tôi nghĩ đó là bằng chứng cho thấy anh ta là một trong số họ. Anh ta không làm gì vì biết chẳng có gì để làm. Anh ta biết họ đã chết. Ra lệnh tìm kiếm là vô ích”.

“Tôi vào được không?” Reacher hỏi. “Ngoài này lạnh quá”.

Không trả lời.

“Hay ta có thể dùng phòng tôi”, Reacher nói. “Nếu cô thấy tiện hơn”.

“Không, anh vào đi”, cô nói rồi buông tay khỏi khung cửa, dịch sang bên. Reacher bước vào trong, Turner đóng cửa lại sau lưng anh. Phòng cô cũng giống phòng anh. Áo sơ mi của anh đang khoác trên lưng ghế. Giày cô nhét bên dưới ghế, hai chiếc xếp gọn gàng bên nhau.

Cô nói, “Tôi đoán giờ mình đã có đủ tiền để mua giày mới”.

“Mọi thứ mới, nếu cô muốn”, anh đáp.

“Anh có đồng ý đó là bằng chứng cho thấy anh ta là một trong số chúng không?” cô hỏi.

“Có thể là bằng chứng cho thấy anh ta lười biếng và không đủ năng lực”.

“Không một ai làm chỉ huy mà lại đần độn đến mức ấy”.

“Cô đã vào quân đội được bao lâu rồi?”

Turner khẽ cười. “Thôi được, rất nhiều chỉ huy đần độn đến mức ấy”.

Anh nói, “Tôi không nghĩ việc anh ta không làm gì lại là đầu mối quan trọng”.

Turner ngồi xuống giường. Để anh đứng gần cửa sổ. Quần cô rộng, áo bó sát người. Cô không mặc gì bên dưới. Điều đó thì rõ. Anh thấy được xương sườn của cô và những đường cong thanh mảnh. Khi gọi điện thoại từ Nam Dakota, anh đã hình dung cô là một phụ nữ tóc vàng, mắt xanh, có lẽ là người miền Bắc California, tất cả hóa ra hoàn toàn sai lầm. Cô có tóc đen, mắt sẫm màu, sinh ở Montana. Nhưng anh đã đúng về những điều khác. Một mét sáu lăm hoặc một mét bảy mươi, anh đã nói ra những phỏng đoán của mình với cô, nhưng thanh mảnh. Giọng mũi. Cô đã cười to rồi hỏi: Ý anh là ngực tôi lép hả? Anh cũng cười đáp, Cỡ 34A là cùng. Cô đã nói, Khỉ thật.

Nhưng gặp trực tiếp còn tuyệt vời hơn những phỏng đoán trên điện thoại. Ngoài đời cô hoàn toàn khác.

Hoàn toàn bõ công.

Turner hỏi, “Thế đâu là điều quan trọng trong những gì Morgan nói?”

“Hai cuộc liên lạc điện đàm bị bỏ lỡ”.

“Vì sao?”

“Người của cô đã liên lạc vào ngày cô bị bắt, nhưng rồi họ bỏ lỡ ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa”.

“Tôi cũng thế, vì tôi phải ngồi tù. Anh biết mà. Là một kế hoạch có bài bản. Họ cắt liên lạc chúng tôi ở cả hai đầu, ở đó và đây, cùng một lúc”.

“Nhưng không phải cùng một lúc”, Reacher nói. “Ý tôi là thế. Afghanistan sớm hơn Rock Creek tám tiếng. Nghĩa là bằng lượng thời gian có ánh sáng mặt trời của cả một ngày trong mùa đông. Và không ai đi lại trên lối mòn trên núi khi trời đã tối. Là ý tưởng tồi, vì đủ loại lý do, tỷ như ngã và chẳng may bị gãy chân. Vì thế, người của cô có mặt ở đó và bị bắn vào đầu trong lúc trời còn sáng. Đó là điều chắc chắn. Không nghi ngờ gì hết. Ở đó, trời sáng tới sáu giờ chiều”.

“Đồng ý”.

“Sáu giờ chiều ở Afghanistan là chín giờ sáng ở đây”.

“Đúng”.

“Nhưng luật sư của tôi nói cô mở tài khoản ngân hàng tại quần đảo Cayman vào lúc mười giờ sáng và số tiền một trăm ngàn được chuyển khoản vào lúc mười một giờ sáng, sau đó cô bị bắt vào giờ trưa”.

“Tôi nhớ đoạn cuối”.

“Điều đó có nghĩa người của cô đã chết ít nhất một giờ trước khi chúng bắt đầu giở trò với cô. Nhiều khả năng đã chết rất nhiều giờ trước đó. Ít nhất là một giờ, nhiều nhất là tám hoặc chín giờ”.

“Được, nghĩa là không chính xác cùng một lúc. Không phải hai việc cùng một thời điểm, mà là việc này xảy ra sau việc kia. Thế thì có khác gì không?”

“Tôi nghĩ là có”, Reacher đáp. “Nhưng trước tiên, ta phải quay lại một ngày trước đã. Cô cử Weeks và Edwards tới vùng đồi núi và họ hành động ngay tức khắc. Toàn bộ mọi chuyện đến trưa hôm sau đã được tiến hành xong xuôi. Làm sao chúng lại phản ứng nhanh được đến thế?”

“May mắn?”

“Giả sử là vì một điều gì khác”.

“Anh nghĩ có gián điệp ở 110 sao?”

“Tôi không nghĩ thế. Không thể với nhân sự ta có. Thời của tôi thì việc đó là không thể. Và tôi hình dung bây giờ còn chặt chẽ hơn”.

“Thế thì tại sao?”

“Tôi nghĩ chúng nghe lén các cuộc điện thoại của cô”.

“Điện thoại ở Rock Creek bị cài máy nghe lén ư? Tôi không nghĩ thế. Chúng ta có cả một hệ thống cơ mà”.

“Không phải ở Rock Creek”, Reacher nói. “Nghe lén đầu này của mạng lưới là việc vô ích. Có quá nhiều đầu ra. Tập trung tại trung tâm mạng lưới là điều tốt hơn. Nơi con nhện nằm. Tôi nghĩ chúng đọc tất cả mọi thứ đến và đi khỏi Bagram. Các sĩ quan cấp rất cao, được tiếp cận với bất cứ thứ gì mình muốn. Mà ở thời điểm đó thì nghĩa là tất cả mọi thứ. Và chúng đã có được. Chúng sàng lọc mọi cuộc nói chuyện, tìm ra tin đồn ban đầu, rồi thấy lệnh của cô, rồi phản ứng của người của cô, rồi toàn bộ các thông tin qua lại”.

“Rất có thể”, Turner nói.

“Điều đó mang lại cả một sự khác biệt”.

“Nhưng chỉ là một chi tiết cơ bản”.

“Không, hơn thế”, Reacher nói. “Chúng đã kịp chặn Weeks và Edwards từ một đến chín giờ trước đó, nên tại sao chúng vẫn tiếp tục kế hoạch và tìm cách tiêu diệt cô?”.

“Anh biết tại sao, Chúng nghĩ tôi biết điều gì đó mà thực ra tôi không biết”.

“Nhưng chúng không cần phải nghĩ gì hết. Không phải đoán, cũng chẳng phải chuẩn bị kế hoạch cho điều tồi tệ nhất. Làm thế làm gì khi chúng đã đọc được tất cả mọi thứ đến và đi khỏi Bagram. Chúng chẳng phải đoán gì hết. Chúng biết rõ Weeks và Edwards nói gì với cô. Chúng biết chắc chắn. Chúng biết rõ trên giấy trắng mực đen. Chúng biết cô biết gì, Susan”.

“Nhưng tôi đâu có biết gì. Vì Weeks và Edwards đâu có báo cáo được gì.

“Nếu đó là sự thực, thì tại sao chúng phải tiếp tục tìm cách tiêu diệt cô? Tại sao chúng phải làm thế? Tại sao chúng phải thực hiện một âm mưu phức tạp và tốn kém mà không có lý do chính đáng nào? Tại sao chúng phải đánh liều một trăm ngàn đô?”

“Ý anh là gì?”

“Tôi muốn nói rằng Weeks và Edwards thực sự đã nói gì đó với cô. Tôi muốn nói rằng cô biết điều gì đó. Có thể vào lúc đó điều ấy không có vẻ gì lớn lao, có thể hiện giờ cô chưa nhớ ra, nhưng Weeks và Edwards đã cho cô biết một mảnh thông tin vàng và vì thế, có người nào đó đang rất lo lắng”.