Chương 35
Turner co chân trần lên giường, dựa lưng vào gối. Cô nói, “Tôi chưa lẫn đâu, Reacher. Tôi nhớ họ nói gì với mình. Chúng tôi trả tiền cho một tay trong người Pashtun, rồi họ gặp anh ta, anh ta nói với họ đã thấy một sĩ quan Mỹ đi về phía Bắc với mục đích gặp một trưởng lão bộ lạc. Nhưng tới lúc ấy, anh ta hoàn toàn không biết sĩ quan Mỹ đó là ai, và chắc chắn cũng không hề hay biết mục đích cuộc gặp là gì”.
Reacher hỏi, “Có mô tả gì không?”
“Không, trừ việc đó là người Mỹ”.
“Đàn ông hay đàn bà?”
“Phải là đàn ông. Trưởng lão Pashtun không gặp phụ nữ”.
“Người da đen hay da trắng?”
“Không thấy nói”.
“Lục quân? Thủy quân? Không quân?”
“Họ thấy chúng ta chẳng khác gì nhau”.
“Cấp bậc? Tuổi?”
“Không có thông tin gì. Một sĩ quan Mỹ. Tất cả chỉ có thế”.
“Phải có gì nữa”.
“Tôi biết mình biết gì chứ, Reacher. Tôi cũng biết mình không biết gì”.
“Cô chắc không?”
“Anh hỏi thế là sao? Giống chuyện của anh với người phụ nữ kia ở Hàn Quốc ấy. Không ai biết mình đang quên. Trừ một điều, tôi chẳng quên gì hết. Tôi nhớ họ nói gì”.
“Liên lạc qua lại có nhiều không?”
“Chỉ có những gì tôi vừa nói thôi, về tin đồn, rồi lệnh của tôi, đề nghị họ lần theo tin đồn. Tất cả chỉ có thế. Một tín hiệu gửi đi, một tín hiệu gửi về”.
“Lần liên lạc điện đàm cuối cùng của họ thì sao? Cô có thấy không?”
“Là thứ cuối cùng tôi thấy, trước khi chúng đến bắt tôi. Hoàn toàn chỉ là thủ tục thông thường. Không có tiến triển gì. Không có gì để xem đâu, quý vị, xin mời đi tiếp. Chỉ có thế”.
“Nghĩa là điều họ lo sợ nằm ở tin nhắn đầu tiên. Về tin đồn. Cô sẽ phải nhớ lại, từng từ một”.
“Một sĩ quan Mỹ không xác định được nhìn thấy đi lên phía Bắc để gặp mặt một trưởng lão bộ lạc. Vì một lý do không rõ. Chỉ có vậy thôi, từng từ rồi đấy. Tôi nhớ luôn rồi”.
“Phần nào trong tin nhắn ấy đáng giá một trăm ngàn dollars? Cùng tương lai của cô, tương lai của tôi, tương lai của Moorcroft? Cùng một vết bầm trên cánh tay một học sinh trung học ở Berryville, Virginia?”
“Tôi không biết”, Turner đáp.
* * *
Họ im lặng. Không nói gì nữa. Không thảo luận gì nữa. Turner nằm trên giường, trân trân nhìn lên trần nhà. Reacher dựa vào bậu cửa sổ, ngẫm đi ngẫm lại lời tóm tắt của Turner trong đầu, hai mươi hai chữ, một câu đầy đủ, có chủ ngữ, bổ ngữ và động từ, nhịp nhàng dễ nghe, ngữ điệu thuận tai. Một sĩ quan Mỹ không xác định được nhìn thấy đi lên phía Bắc để gặp mặt một trưởng lão bộ lạc. Anh ngẫm đi ngẫm lại, rồi tách ra làm ba phần, và nghiên cứu từng phần một, hết mệnh đề này sang mệnh đề kia.
Một sĩ quan Mỹ không xác định.
Được nhìn thấy đi lên phía Bắc.
Để gặp mặt một trưởng lão bộ lạc.
Hai mươi hai âm tiết. Không phải một bài thơ haiku. Hoặc, hơi ngắn hơn một và một nửa bài thơ haiku ghép lại.
Là sao?
Không chắc chắn lắm, nhưng Reacher cảm thấy có gì đó không được thống nhất giữa phần đầu và phần cuối, như một hạt sạn trong một cỗ máy lẽ ra đã rất hoàn hảo.
Một sĩ quan Mỹ không xác định.
Một trưởng lão bộ lạc.
Là sao?
Anh không biết.
Anh nói, “Tôi về phòng đây. Ta sẽ suy nghĩ tiếp vào ngày mai. Biết đâu qua đêm cô lại nhớ ra. Có thể lắm chứ. Liên quan tới cách não bộ phản ứng với giấc ngủ. Xử lý trí nhớ, hay cổng vào tiềm thức, hay cái gì đó tương tự thế. Có lần tôi đọc thấy nó trong một bài báo, trong một tờ tạp chí nhặt được trên xe buýt”.
“Đừng” Cô nói. “Đừng làm thế”.
“Đừng làm gì cơ?”
“Đừng đi”. Cô đáp. “Ở lại đây đi”.
Reacher lặng đi trong giây lát.
Anh hỏi, “Thật sao?”
“Anh có muốn ở lại không?”
“Giáo hoàng có muốn ngủ trong rừng không?”
“Thế thì cởi áo anh ra đi”.
“Thật à?”
“Cởi ra, Reacher”.
Vậy là anh làm theo. Anh kéo lớp vải bông mỏng qua vai, qua đầu, rồi thả xuống sàn nhà.
“Cảm ơn anh”, cô nói.
Rồi anh chờ, như bao lần từ trước đến nay, chờ cô đếm số sẹo trên người.
“Tôi đã nhầm”, cô nói. “Anh không chỉ có gì đó rất hoang dã. Anh đúng là một con thú thực sự”.
“Chúng ta đều là thú cả”, anh đáp. “Thế mới thú vị”.
“Anh tập thể dục nhiều không?”
“Không tập”, Reacher đáp. “Toàn do gen cả”. Đúng thế. Dậy thì đã tự động mang đến cho anh rất nhiều thứ, trong đó có chiều cao, cân nặng và thân hình đầy cơ bắp, với phần bụng sáu múi như mặt đường lát đá, bộ ngực như áo giáp trong môn bóng bầu dục, bắp tay như trái bóng rổ, mỡ dưới da mỏng dính như khăn giấy. Anh chưa bao giờ can thiệp gì vào các đặc điểm thể chất của mình. Không ăn kiêng. Không tập tạ. Không tập gym. Nếu chưa hỏng thì đừng tìm cách chữa, anh luôn quan niệm thế.
“Giờ thì đến quần”, cô nói.
“Anh không mặc quần trong đâu”.
Cô mỉm cười. “Em cũng vậy, cô nói.
Anh cởi khuy. Tháo phéc mơ tuya. Tụt lớp vải xuống khỏi hông. Bước chân ra. Một bước gần hơn tới giường.
Anh nói, “Đến lượt em”.
Cô ngồi dậy. Mỉm cười. Cởi áo.
Cô là tất cả những gì anh hình dung và là tất cả những gì anh hằng mong ước.
* * *
Họ tỉnh giấc rất muộn vào sáng hôm sau, ấm áp, uể oải, thỏa mãn hoàn toàn, tỉnh dậy chỉ vì tiếng động cơ ô tô ngoài bãi xe dưới cửa sổ. Họ ngáp, vươn vai, hôn nhau, một nụ hôn dài, chậm rãi và sâu.
Turner nói, “Chúng ta lãng phí tiền của Billy Bob. Khi thuê hai phòng. Lỗi của em hoàn toàn. Em xin lỗi”.
Reacher hỏi, “Điều gì khiến em thay đổi?”
“Dục vọng, chắc thế. Ngồi tù khiến ta suy nghĩ”.
“Thôi nào”.
“Vì áo phông của anh. Em chưa bao giờ thấy cái gì mỏng hơn thế. Hoặc là rất đắt tiền, hoặc là cực rẻ tiền”.
“Thôi nào”.
“Nằm trong danh sách những điều muốn thực hiện của em, kể từ khi nói chuyện với anh trên điện thoại. Em thích giọng anh. Lại thấy ảnh anh nữa”.
“Anh không tin”.
“Anh nhắc đến cô bé ở Berryville. Là điều khiến em thay đổi suy nghĩ. Cánh tay của cô bé. Điều đó khiến anh giận. Và anh từ đầu đến giờ đã chẳng làm gì ngoài việc tìm cách gỡ rối cho chuyện của em. Anh gạt sang bên vấn đề của riêng mình, và vụ Chó Bự. Cũng nghiêm trọng không kém. Điều đó có nghĩa anh vẫn quan tâm tới người khác. Điều đó có nghĩa anh không hoang dã. Em nghĩ khả năng quan tâm tới người khác sẽ là thứ đầu tiên mất đi. Và anh vẫn biết đúng với sai. Tất cả những điều đó cho thấy anh vẫn ổn. Và như thế tức là trong tương lai em cũng sẽ vẫn ổn. Sẽ không đến nỗi quá buồn”.
“Nếu em muốn, em hoàn toàn có thể trở thành tướng hai sao”.
“Chỉ hai sao thôi ư?”
“Hơn thế nữa thì không khác gì làm tổng thống. Sẽ chẳng thú vị tẹo nào”.
Turner không trả lời. Vẫn có tiếng động cơ ngoài bãi. Hình như có nhiều xe đang lượn theo một vòng tròn lớn. Có lẽ ba hoặc bốn xe, chiếc này sau chiếc kia. Lượn ra đầu tòa nhà, rồi lượn xuống đuôi. Một vòng tròn không dứt.
Turner hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ kém chín phút”.
“Sao anh biết?”
“Anh lúc nào cũng biết thời giờ”.
“Mấy giờ phải trả phòng?”
Vừa lúc đó, họ nghe tiếng chân ngoài hành lang, rồi một phong bì được nhét qua khe cửa. Tiếng chân đi ngược trở lại, xa dần.
“Chắc phải trả phòng vào giữa trưa”, Reacher nói. “Vì anh nghĩ chiếc phong bì kia đựng bản sao hóa đơn của ta, tất cả số tiền phải trả”.
“Rất chỉn chu”.
“Họ có máy tính mà”.
Tiếng động cơ vẫn chưa dứt. Reacher cho rằng phần não bò sát của mình đã phân tích độ nguy hiểm của tiếng động cơ ấy. Có phải từ xe quân đội? Xe cảnh sát? FBI? Và dường như phần não bộ ấy không rút ra nhận xét gì. Và trong trường hợp này thì nó đúng, vì rõ ràng ngoài kia là xe thường dân. Toàn là động cơ chạy xăng, một trong số đó là loại V-8 với tiếng xe lạc quẻ và ống giảm thanh thủng lỗ, và ít nhất có một động cơ là loại bốn xi lanh rẻ tiền hàng khuyến mãi đặc biệt, chưa kể đến những âm thanh rổn rảng của hệ thống treo và lạch cạch bên thân xe. Chắc chắn không phải tiếng xe của quân đội hoặc bất cứ lực lượng nào tương tự.
Tiếng động thêm ầm ĩ và nhanh hơn.
“Cái gì vậy?” Turner hỏi.
“Kiểm tra xem sao”, Reacher đáp.
Turner, thanh mảnh và trần truồng, nhón chân ra chỗ cửa sổ. Cô hé mắt qua lớp rèm cửa. Nhìn ra ngoài, chờ một lúc để quan sát toàn bộ diễn biến.
“Bốn xe bán tải”, cô nói. “Năm sản xuất, kích cỡ, hiện trạng khác nhau, xe nào cũng có hai người ngồi. Họ đang đi vòng quanh tòa nhà, hết vòng này tới vòng khác”.
“Để làm gì?”
“Em không biết”.
“Ta đang ở thị trấn nào?”
“Petersburg, Tây Virginia”.
“Thế thì có thể là một truyền thống cũ của dân Tây Virginia. Nghi lễ mùa xuân, hay đại khái thế. Giống cưỡi bò tót Pamplona ấy. Khác biệt duy nhất là ở Petersburg thì họ cưỡi xe bán tải”.
“Nhưng trông có vẻ rất hung hăng. Như trong những bộ phim anh nhắc đến hôm qua, khi các nhân vật phàn nàn vì quá im ắng ấy. Phân cảnh người da đỏ cưỡi ngựa phi quanh chiếc xe kéo gãy bánh. Nhanh dần và nhanh dần”.
Reacher rời mắt khỏi Turner và nhìn ra cửa.
“Chờ chút”, anh nói.
Anh tuột khỏi giường, nhặt chiếc phong bì lên. Nắp phong bì không dán. Bên trong là một tờ giấy. Không có gì xấu. Như anh nghĩ. Là một hóa đơn được gấp làm ba, cho thấy họ không nợ đồng nào. Không có sai sót. Phòng mười một, ba mươi dollars, trừ vào ba mươi đô đã trả trước.
Nhưng.
Ở cuối hóa đơn là một dòng chữ in vui vẻ đại ý cảm ơn bạn đã chọn nhà nghỉ của chúng tôi, dưới dòng chữ đó là tên của chủ nhà trọ được in giống một chữ ký, dưới nữa là một mẩu thông tin hoàn toàn vu vơ.
“Chết tiệt”, Reacher nói.
“Sao vậy?”
Anh quay lại giường chỉ cho cô thấy.
Vô cùng cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi!
John Claughton, chủ nhà nghỉ.
Dòng họ Claughton đã có mặt ở hạt Grant ba trăm năm nay!