← Quay lại trang sách

Chương 36

Reacher nói, “Anh đoán họ thực sự nghiêm túc về chiếc Corvette kia. Chắc hẳn đêm qua họ đã liên lạc với nhau qua một loại cây thông tin điện thoại nào đó. Một hội đồng chiến tranh. Kêu gọi hành động. Quân Claughton ở hạt Hampshire, quân Claughton hạt Grant, cả quân Claughton ở các hạt khác nữa, anh chắc chắn thế. Có lẽ từ hàng tá các hạt khác nhau. Có khi rải rác khắp cả khu miền núi này cũng nên. Và nếu người đẹp say ngủ ở phòng lễ tân đêm qua là con trai hoặc cháu trai của ông chủ, thì tức là cậu ta cũng là họ hàng. Và giờ cậu ta đã trở thành một thành viên đáng kính của dòng họ. Vì đã có công gọi điện báo về chúng ta”.

“Chiếc Corvette đó gây rắc rối nhiều hơn giá trị của nó. Ta chọn nhầm rồi”.

“Nhưng ta đã được sung sướng một thời gian còn gì”.

“Anh có ý tưởng nào hay không?”

“Ta sẽ phải thuyết phục họ”.

“Anh nói thật đấy à?”

“San sẻ tình yêu và sự thấu hiểu”, Reacher đáp. “Dùng vũ lực nếu cần thiết”.

“Ai nói vậy?”

“Leon Trotsky, anh nghĩ thế”.

“Ông ta bị đâm chết bởi một cái dùi đục nước đá. Ở Mexico”.

“Điều đó không khiến lập trường chung của ông ấy thay đổi, hoàn toàn không”.

“Thế lập trường chung của ông ấy là gì?”

“Vững chắc. Ông ấy còn nói thế này, nếu không thể cho đối thủ của mình biết lý lẽ, thì phải cho đầu hắn biết mùi vỉa hè. Ông ấy có bản năng khá ổn. Ý anh là trong đời tư ấy. Ngoài việc bị đâm chết bởi một cái dùi đục nước đá ở Mexico, vậy thôi”.

“Chúng ta làm gì đây?”

“Ta nên bắt đầu bằng việc mặc quần áo, có lẽ vậy. Chỉ có điều, phần lớn đồ của anh đang ở phòng bên kia”.

“Lỗi của em”, Turner đáp. “Em xin lỗi”.

“Đừng nghĩ nhiều quá. Ta sẽ sống sót qua đận này. Em mặc quần áo vào đi, rồi cả hai chúng ta sẽ sang phòng kia để anh mặc quần áo. Sẽ an toàn. Ta sẽ chỉ phải ra ngoài có vài giây. Nhưng tắm trước đã. Không cần vội. Họ sẽ chờ ta. Họ sẽ không vào phòng. Sẽ không phá cửa của thằng bợm em họ. Anh biết điều đó nằm trong luật lệ của dòng họ Claughton”.

* * *

Turner cũng chính xác hệt như Reacher trong thói quen tắm, mất đúng mười một phút, từ lúc đặt tay lên vòi nước, tới lúc bước chân ra khỏi buồng tắm hoa sen. Nhưng trong buổi sáng hôm nay, họ phải dừng lại khá lâu, suy nghĩ xem làm cách nào để căn thời gian cho chuẩn xác, để có thể sang phòng bên cạnh mà không bị đoàn xe bán tải dưới kia phát hiện. Rồi cuối cùng, khi quyết định rằng với bốn chiếc xe di chuyển ở tốc độ gần ba mươi dặm một giờ như vậy, việc cố gắng để không bị trông thấy là bất khả thi, họ chẳng buồn suy nghĩ nữa mà ra luôn khỏi phòng. Họ đã thành công ở ba mét đầu tiên trên sáu mét hành lang. Cho đến khi một chiếc xe lượn vòng qua góc khuất và Reacher nghe tiếng máy rồ lên do phản xạ tự nhiên của kẻ cầm lái giậm mạnh vào chân ga khi đột ngột thấy con mồi của mình xuất hiện. Để đuổi theo, Reacher nghĩ bụng. Đâm thẳng vào nó. Cơ chế tiến hóa, như biết bao điều khác. Anh mở cửa để cả hai lách vào. Anh nói, “Giờ thì chúng đã biết chắc chắn chúng ta ở đây. Mà chúng hẳn cũng đã biết từ trước. Anh tin chắc Cậu bé Máy tính đã cho chúng biết mọi chi tiết”.

Không có gì xáo trộn trong phòng anh. Giày vẫn đặt dưới cửa sổ, tất để gần đó, quần lót và chiếc áo phông thứ hai nằm trên mặt ghế, còn áo khoác thì treo trên móc. Anh nói, “Anh cũng nên tắm một cái. Nếu chúng cứ tiếp tục chạy xe theo vòng tròn như thế, chúng sẽ sớm hoa mắt chóng mặt trước khi ta ra khỏi phòng”.

* * *

Reacher đã sẵn sàng sau mười một phút. Anh ngồi trên giường buộc dây giày, sau đó mặc áo khoác, kéo khóa. Anh nói, “Nếu em muốn, anh rất vui lòng giải quyết chuyện này một mình”.

Turner hỏi, “Còn cảnh sát ở bên kia đường thì sao? Họ mà sang thì ta hỏng bét”.

“Anh cá là cảnh sát để mặc nhà Claughton muốn làm gì thì làm. Vì anh cá là đa số cảnh sát cũng mang họ Claughton. Nhưng dù sao, anh tin rằng rồi mọi chuyện sẽ diễn ra trong kín đáo. Thường là như thế”.

“Em sẽ xuống cùng anh”.

“Em đã làm chuyện này bao giờ chưa?”

“Rồi”, cô đáp. “Không nhiều lắm”.

“Họ sẽ không cùng lúc xông vào. Làm vậy sẽ rất loạn, chưa tính những vấn đề khác. Chúng ta có thể làm giảm nhiệt huyết của họ bằng cách hạ gục một hai tên đầu tiên trước. Điều quan trọng nằm ở chỗ không được dành quá nhiều thời gian cho bất cứ ai. Lý tưởng thì dành càng ít thời gian càng tốt. Nghĩa là đấm một quả rồi chuyển ngay sang đối tượng tiếp theo. Khuỷu tay có giá trị hơn bàn tay, đá thì tốt hơn cả hai món đó”.

“Được”.

“Nhưng để anh nói chuyện với họ cái đã. Dù sao họ cũng có chút lý của mình”.

* * *

Họ mở cửa, bước ra hành lang, đón ánh sáng chan hòa giữa trưa. Đúng như Reacher dự đoán, bốn chiếc xe tiến sát lại, quay mũi tập trung xung quanh khu vực cầu thang bê tông dẫn lên tầng, như lũ cá dọn bể. Tám gã đàn ông đứng tựa hoặc vào cửa xe, hoặc vào chắn bùn hay thùng xe, đầy kiên nhẫn, như thể có thừa thời gian trên đời. Quả vậy, vì từ tầng hai không có lối nào xuống ngoài cầu thang bê tông này. Reacher nhận ra ba anh chàng đêm hôm qua trên con đường đồi, nhỏ, trung bình và lớn, hai anh chàng cỡ trung bình và lớn nhìn vẫn như trước, riêng anh chàng cỡ nhỏ trông khá hơn nhiều, như đã gần tỉnh hẳn khỏi tác động của cuộc chè chén say sưa gây ra vụ tai nạn đêm qua. Năm anh chàng kia cũng cùng một loại, đều thuộc loại dân lao động cực nhọc đổi lấy đồng lương chết đói, người nhỏ con nhất là một anh chàng gân cốt, dẻo dai, người to con nhất hơi phốp pháp, chắc vì suốt ngày uống bia và ăn đồ ăn nhanh. Không ai mang vũ khí. Reacher thấy rõ mười sáu bàn tay, tất cả đều trống không. Không súng, không dao, không cờ lê, không xích sắt.

Nghiệp dư.

Reacher đặt tay lên thành lan can, ngó xuống hiện trường bên dưới, vẻ bình thản, như nhà độc tài trong một bộ phim cũ đang chuẩn bị phát biểu trước đám đông.

Anh nói, “Chúng ta cần tìm ra một cách giải quyết để các anh về nhà mà không bị thương. Các anh có muốn hợp tác với tôi không?”

Có một lần, Reacher nghe lỏm một anh chàng mặc complê đang nói chuyện điện thoại, anh ta cứ hỏi đi hỏi lại, Anh có muốn hợp tác với tôi không? Anh đoán đó là một kỹ năng được dạy trong các cuộc hội thảo đắt tiền tại các phòng họp khách sạn tồi tàn. Có lẽ vì nó mang lại một phản ứng tích cực. Vì khi được đề nghị, con người văn minh thấy có trách nhiệm phải cùng hợp tác với nhau. Ai lại nói, Không, tôi không muốn.

Nhưng anh chàng lại chiếc xe bán tải hạng nặng lại nói đúng thế.

Anh ta lên tiếng, “Không ai ở đây hợp tác với mày hết, thằng kia. Tụi tao đến đây để đá đít mày rồi lấy lại xe và tiền”.

“Được thôi”, Reacher đáp. “Nếu các anh muốn, ta có thể lựa chọn biện pháp ấy. Nhưng chẳng có lý do gì để tất cả các anh phải vào bệnh viện cả. Các anh đã bao giờ nghe đến cái tên Gallup chưa?”

“Là ai?”

“Là một tổ chức thăm dò dư luận. Như lúc bầu cử ấy. Họ bảo ta người này sẽ nhận được năm mươi mốt phần trăm số phiếu bầu, còn người kia sẽ nhận được bốn chín phần trăm”.

“Nghe rồi”.

“Anh có biết làm sao họ biết được điều đó không? Không phải vì họ gọi điện hỏi từng người dân nước Mỹ. Thế thì tốn quá nhiều thời gian. Nên họ chỉ lấy mẫu thôi. Họ gọi cho một số người nhất định rồi rút ra tỷ lệ”.

“Thế thì sao?”

“Ta cũng nên làm thế. Chúng ta nên lấy mẫu. Một người bên tôi chọi với một người bên anh. Rồi dùng kết quả đó để thấy chung cuộc sẽ ra sao nếu tất cả chúng ta cùng đánh nhau. Giống cách tổ chức Gallup làm thôi”.

Không trả lời.

Reacher lại nói, “Nếu các anh thắng, các anh được đổi chiếc xe xấu nhất của mình lấy chiếc Corvette. Và được nửa số tiền của Billy Bob”.

Không trả lời.

Reacher nói tiếp, “Nhưng nếu chúng tôi thắng, chúng tôi sẽ đổi chiếc Corvette lấy chiếc xe tốt nhất của các anh. Và được giữ toàn bộ số tiền của Billy Bob”.

Không trả lời.

Reacher nói, “Thế là tôi đã hào phóng hết sức rồi đấy. Đây là nước Mỹ. Ta cần xe và tiền. Tôi tin các anh hiểu điều đó”.

Không trả lời.

Reacher nói, “Bạn tôi đây đã sẵn sàng và đồng ý thử. Các anh có ý muốn gì đặc biệt không? Các anh có thích đánh nhau với phụ nữ hơn không?”

Anh chàng lái chiếc bán tải hạng nặng, “Không, làm vậy không hay”.

“Thế thì các anh phải chiến với tôi thôi. Nhưng tôi sẽ cho các anh thêm một chút lợi thế. Các anh có thể tăng lượng mẫu của mình. Tôi đánh nhau với hai người các anh. Muốn hợp tác với tôi trong đề nghị này chứ?”

Không trả lời.

“Và tôi sẽ đánh nhau trong khi hai tay cất sau lưng”.

“Cái gì?”

“Anh nghe rõ rồi đấy”.

“Cả hai tay cất sau lưng sao?”

“Để đổi lấy các điều khoản ta vừa thỏa thuận. Toàn điều khoản tốt cả, các anh biết đấy. Ý tôi muốn nói, dù thế nào thì các anh cũng sẽ được giữ chiếc Corvette. Tôi đang rất biết điều đây”.

“Hai người bọn tao và mày cất tay sau lưng?”

“Tôi sẵn sàng trùm túi lên đầu nữa, nếu tôi có túi”.

“Được, thử coi”.

“Tuyệt lắm”, Reacher nói. “Có ai trong các anh có bảo hiểm y tế không? Vì chọn người có bảo hiểm ra làm mẫu là khôn ngoan đấy”.

* * *

Đột nhiên, Turner đứng bên cạnh thì thào với anh, “Em vừa nhớ ra điều mình quên. Chuyện tối hôm qua ấy. Thông tin trong bản báo cáo gốc ấy”.

“Có phải về tay bộ lạc không?” Reacher thì thào hỏi lại. Một sĩ quan Mỹ không xác định. Trưởng lão. Hạt cát. Người Mỹ thì được coi là không xác định, nhưng trưởng lão thì không. “Họ nói cho em biết tên ông ta à?”

“Không hẳn là tên. Tên của họ quá phức tạp không ai nhớ được. Ta dùng số thay thế. Được cấp cho từng người khi nhà cầm quyền Mỹ lần đầu biết đến họ. Số của ông ta được nhắc đến trong báo cáo. Có nghĩa là ông ta đã có mặt trong hệ thống. Ai đó biết ông ta”.

“Là số mấy?”

“Em không nhớ. N.A. gì nữa ấy”.

“N.A. nghĩa là gì?”

“Nam giới, Afghanistan”.

“Khởi đầu thế là được rồi”.

Đúng lúc đó, anh chàng lái chiếc hạng nặng gọi với lên, “OK, tụi tao xong rồi”.

Reacher nhìn xuống. Đám đông nhỏ bọn họ đã được tách ra làm hai phần, một bên hai người một bên sáu người. Hai người là anh chàng lái chiếc bán tải, cùng anh chàng phốp pháp chứa đầy McDonald và bia Miller.

Turner hỏi, “Anh chắc sẽ được không?”

Reacher đáp, “Chỉ có một cách để biết kết quả”, rồi anh xuống cầu thang.