← Quay lại trang sách

Chương 37

Sáu khán giả lùi lại, còn Reacher và hai đối thủ tiến vào khoảng đất trống, ba người đàn ông tạo thành một hình tam giác nhỏ, bước đều nhau, hai người lùi một người tiến, cả ba đều thận trọng, cảnh giác và ngờ vực. Phía sau mấy chiếc xe tải đang đỗ là một khoảng đất nện lớn, rộng gần bằng một con đường nội thành. Bên phải là lưng khu nhà, có chiếc xe Corvette đang đỗ ở căn cuối cùng, trong khi bên trái khu đất mở thẳng ra đường 220, nhưng lối dẫn ra thì hẹp, và chẳng thấy gì ngoài mặt đường nhựa cùng một đám cây cối đằng xa. Đồn cảnh sát bang nằm tít phía Tây. Từ bãi đất nện không thể thấy đồn cảnh sát, và do vậy cảnh sát ở đó cũng không thể thấy ai ở bãi đất.

Thế là đủ an toàn.

Tốt rồi.

Bình thường, khi phải đối mặt với hai địch thủ ngốc nghếch, Reacher sẽ phải ăn gian ngay từ đầu. Hai tay cất sau lưng sao? Bình thường anh đã tống hai khuỷu tay vào hai cái cằm ngay khi vừa xuống khỏi bậc thang cuối cùng rồi. Nhưng không thể làm vậy khi có sáu khán giả xung quanh. Như thế sẽ không hiệu quả. Bọn họ sẽ xông cả vào, vừa tức giận vừa muốn trả đũa, và do đó mà kích động hơn nữa. Nên Reacher để mặc cho tam giác ba người điều chỉnh, xoay chuyển vị trí và đá chân trên đất cho đến khi tất cả đều sẵn sàng. Tới lúc ấy, anh nhét hai tay vào túi quần sau, lòng bàn tay hướng vào trong.

“Chơi đi”, anh nói.

Lúc đó anh thấy hai người kia đúng kiểu mà anh nghĩ là tư thế chiến đấu của họ, rồi anh lại thấy hai thế đứng thay đổi hoàn toàn. Khi bảo đối phương ta sẽ đánh nhau với hai tay cất sau lưng, thì anh ta sẽ chỉ nghe thấy thế, chỉ hiểu có thế. Anh ta sẽ nghĩ, Gã này sẽ đánh nhau với hai tay giấu sau lưng! Và rồi sẽ hình dung mấy giây đầu tiên trong đầu, hình ảnh hiện ra lạ lùng tới mức chiếm trọn sự chú ý của anh ta. Không dùng tay! Thân người không được bảo vệ! Hệt như túi đấm trong phòng tập gym!

Vậy là trong hoàn cảnh ấy, đối thủ sẽ không thấy gì khác ngoài thân trên, thân trên, thân trên, và đầu, và mặt, như những mục tiêu trời cho khó cưỡng, chỉ chờ để lĩnh đòn, những đòn không thể chống đỡ đang tha thiết gọi mời họ, và thế là thế đứng của họ hở ra, nắm đấm giơ cao, cằm vươn ra trước, mắt nhíu lại và dại đi vì háo hức khi tập trung vào bụng hoặc xương sườn hoặc mũi hoặc bất cứ bộ phận nào họ định giáng tặng nắm đấm vui sướng của mình. Họ hoàn toàn không thấy gì khác nữa.

Chẳng hạn như chân.

Reacher bước về phía trước, đá cho anh chàng béo một cú vào giữa háng, mạnh, dùng chân phải, vận sức như khi cầu thủ đá bổng một quả bóng bay qua bên kia sân. Anh ta ngã vật ra đất, nhanh và mạnh tới mức như thể ai đó đã cá một triệu đô anh ta không thể dùng mặt làm lõm mặt đất. Một tiếng động vang lên, nghe như tiếng túi đập xuống nền. Người anh ta gập lại, tiếng thổn thức dần ngưng rồi anh ta nằm im thin thít.

Reacher lùi lại.

“Chọn nhầm người rồi”, anh nói. “Rõ là anh ta nên ngồi ở ghế dự bị. Giờ chỉ còn tôi với anh”.

Anh chàng lại chiếc bán tải hạng nặng cũng đã lùi lại. Reacher quan sát nét mặt anh ta. Và thấy anh ta đang vội vã duyệt lại toàn bộ mọi giả định trong đầu. Phải thế thôi. Phải rồi, chân, anh ta nghĩ. Mình quên không nghĩ tới chân. Thay đổi này khiến trọng tâm của anh ta bị kéo xuống quá thấp. Giờ thì chỉ toàn nghĩ tới chân, chân, chân. Không gì khác ngoài chân. Tay anh ta hạ xuống, gần ngang với khung xương chậu, rồi anh ta đặt một đùi lên trước đùi kia, rùn vai lại thật gọn đến nỗi trông chẳng khác gì một thằng bé đang bị đau bụng.

Reacher nói, “Nếu muốn, anh có thể bỏ cuộc và ta coi như mọi chuyện đã xong. Đưa cho chúng tôi một chiếc xe, lấy chiếc Corvette, rồi các anh có thể rời khỏi đây”.

Anh chàng xe hạng nặng đáp, “Không”.

“Tôi sẽ hỏi lại lần nữa”, Reacher nói. “Nhưng tôi sẽ không hỏi đến lần thứ ba đâu”.

Anh ta nói, “Không”.

“Thế thì lại đây, anh bạn. Cho tôi thấy mấy đòn hay đi. Anh có đòn hay, đúng không? Hay chỉ biết mỗi trò lái xe vòng tròn?”

Reacher biết anh ta chuẩn bị làm gì. Rõ ràng là anh ta thuận tay phải. Nên sẽ là một cú từ bên phải đấm vòng vào, khởi điểm thấp và sẽ không lên quá cao, giống như vận động viên ném bóng thấp, như một chiếc găng đấm bốc buộc vào cửa, rồi cửa đóng sầm lại khi ta đang đứng ở ngưỡng cửa. Sẽ giống như thế. Khi anh ta ra tay. Anh ta vẫn đang lê chân xung quanh, cố tìm một bệ phóng thích hợp.

Rồi anh ta tìm được vị trí, và cú đấm được tung ra. Giống găng trên cửa. Bạn sẽ làm gì? Đa số mọi người sẽ né. Nhưng cậu bé sáu tuổi đi xem phim khoa học giả tưởng nọ thì không. Cậu xoay nghiêng người, cong gối rồi huých thật mạnh về phía trước. Vai cậu sẽ va vào cánh cửa, khoảng giữa cửa, có lẽ hơi nghiêng về phía bản lề, một cú huých mạnh bạo nhằm đúng vào chỗ có động lượng thấp hơn hẳn bên trong vòng quay của chiếc găng.

Và đó chính là những gì Reacher tặng cho anh chàng xe hạng nặng. Anh xoay người, huých, dùng vai lao thẳng vào anh ta, ngay giữa ngực. Nắm tay của anh ta vòng qua lưng Reacher và chạm vào anh ở bờ vai bên kia, yếu xìu, như thể anh ta đang tìm cách khoác vai bạn hẹn trong rạp phim. Sau đó, anh ta lảo đảo lùi lại một bước dài, lấy lại thăng bằng bằng cách vung mạnh tay ra xa, điều đó khiến thân người anh ta bị lộ hoàn toàn, như một con sao biển. Hình như anh ta nhận ra ngay điều đó, vì anh ta hoảng hốt đưa mắt nhìn xuống hai chân đang di chuyển của Reacher.

Tin sốt dẻo đây, anh bạn.

Không phải chân đâu.

Là đầu cơ.

Chân Reacher đang dịch chuyển như cách lê bước của một võ sĩ đấm bốc, nhắm và lấy đà, còn thân trên của anh thì vụt về phía trước, cổ đâm xuống, cho trán đập mạnh vào cầu mũi của anh ta, rồi cổ lại hất lên, xong việc, Reacher giật thẳng người trở lại, anh chàng lái xe hạng nặng lảo đảo trên hai đầu gối, nửa bước, rồi nửa bước nữa, và khuỵu xuống, yếu ớt và bất lực, như một quý cô thời Victoria bị ngất khi mặc váy phồng.

Reacher ngẩng lên nhìn Turner đang đứng ngoài hành lang.

Anh hỏi, “Em thích xe nào nhất?”