← Quay lại trang sách

Chương 38

Quy tắc danh dự của nhà Claughton là một thứ tuyệt vời. Điều đó thì đã rõ. Không ai trong số sáu khán giả tìm cách can thiệp hay xía vào cuộc đấu bằng bất cứ cách nào. Hoặc vì họ có quy tắc danh dự tốt, hoặc họ sợ những gì Reacher sẽ gây ra cho mình, khi lúc này tay anh đã rút ra khỏi túi quần.

Cuối cùng, Turner thích chiếc xe của anh chàng béo hơn cả. Một chiếc V-8, nhưng không phải là chiếc có giảm thanh ống xả thủng lỗ. Nó có lượng xăng còn trong bình nhiều thứ hai. Bánh xe còn tốt. Bên trong có vẻ thoải mái. Cô lái lại gần chiếc Corvette đang đứng ẩn mình. Họ chuyển tiền của Billy Bob từ ngăn chứa của chiếc Corvette sang ngăn chứa của chiếc xe tải, bên trong phân ra thành hai hốc con bằng nhau. Sau đó, họ quay lại, rầm rầm chạy qua đám đông mặt mày sưng sỉa để Reacher ném chìa khóa chiếc Corvette ra ngoài cửa sổ. Xong việc, Turner nhấn chân ga, rẽ trái vào đường 220, đi qua đồn cảnh sát, qua quán ăn có bếp nướng, hướng về phía ngã tư trung tâm của thị trấn.

Ba mươi phút sau, Petersburg đã nằm lại hai mươi dặm sau lưng họ. Họ đang thẳng tiến theo hướng Tây, trên một con đường nhỏ bên rìa một cánh rừng quốc gia. Chiếc xe bán tải hiệu Toyota, không mới nhưng chạy ngon lành. Êm ru như trong thư viện, lại có hệ thống định vị vệ tinh. Xe đằm đến nỗi chẳng có cảm giác gì khi đi qua những chỗ gồ ghề trên đường. Xe có ghế da mềm mại như gối và không gian rộng rãi. Turner trong xe nhìn nhỏ xíu. Nhưng vui vẻ. Giờ cô đã có thông tin để tìm kiếm. Cô đã vạch rõ kịch bản những việc cần làm.

Cô nói, “Giờ thì em hiểu vì sao họ lo lắng. Một số hiệu N.A. sẽ thay đổi tất cả. Chính phủ biết tới ông ta là có lý do. Hoặc vì hoạt động của ông ta, hoặc vì quan điểm của ông ta. Dù gì đi chăng nữa, điều đó sẽ dẫn chúng ta tới đâu đó”.

Reacher hỏi, “Làm sao ta tiếp cận được dữ liệu?”

“Thay đổi kế hoạch, ta đến Pittsburgh”.

“Dữ liệu nằm ở Pittsburgh à?”

“Không, nhưng Pittsburgh có một sân bay lớn”.

“Anh vừa đến Pittsburgh mới đây”.

“Đường hàng không?”

“Đường bộ”.

“Sự đa dạng là gia vị của cuộc sống”, cô đáp.

* * *

Để đến được Pittsburgh, họ phải băng qua tiểu bang nhằm hướng Tây Bắc, rồi nhập vào đường I-79 tại một địa điểm nào đó nằm giữa Clarksburg và Morgantown. Sau đó sẽ chỉ việc thẳng tiến, chủ yếu theo hướng Bắc. An toàn, Reacher nghĩ bụng. Chiếc Toyota to như một căn nhà, nặng ba tấn, nhưng là loại xe giúp họ ngụy trang hiệu quả. Giấu một hạt cát ở đâu là tốt nhất? Ngoài bờ biển. Và nếu chiếc Toyota là một hạt cát thì những con đường ở Tây Virginia chính là bờ biển. Hầu như chiếc xe nào hiện ra trong tầm mắt cũng là xe bán tải cỡ lớn. Phía Tây Pennsylvania cũng không khác. Một vị khách ngoài hành tinh hẳn sẽ cho rằng sự tồn vong của nước Mỹ phụ thuộc hoàn toàn vào việc công dân có phương tiện chở được một số lượng lớn các tấm gỗ một cách an toàn hay không.

* * *

Bắt đầu ngày mới muộn hóa ra lại tốt. Hoặc là một ưu điểm, không phải nhược điểm, như Turner thường nói. Điều đó có nghĩa họ sẽ lái xe trên đường cao tốc khi trời đã tối. Tốt hơn ban ngày. Một mặt, đường cao tốc luôn được cảnh sát kiểm tra dày đặc, nhưng mặt khác, cảnh sát không thể thấy những gì mà họ không thấy, và chẳng có gì để thấy ngoài một cặp đèn pha chạy trong tốc độ cho phép trên một con đường cao tốc liên bang vào ban đêm.

Reacher nói, “Em định làm gì để lấy được đúng số hiệu N.A. đó?”

Turner đáp, “Ta sẽ hít một hơi thật sâu rồi làm liều. Ta sẽ đề nghị một người dính vào một âm mưu phạm pháp, qua việc tiếp tay cho tội phạm”.

“Ai?”

“Trung sĩ Leach, em hy vọng thế. Cô ấy là người khá cương quyết, với trái tim biết đặt đúng chỗ”.

“Đồng ý”, Reacher nói. “Anh quý cô ấy”.

“Ta có băng ghi âm và bản đánh máy trong phòng hồ sơ. Tất cả những gì cô ấy phải làm là vào xem”.

“Rồi sao?”

“Tiếp theo sẽ khó khăn hơn. Ta sẽ có trong tay số hiệu, nhưng không có tên tuổi và lý lịch. Trung sĩ thì không được phép tiếp cận loại dữ liệu đó. Em là người duy nhất ở Rock Creek có quyền. Hiện tại là Morgan, nhưng làm gì có chuyện anh ta làm giúp ta”.

Reacher nói, “Để phần ấy cho anh”.

“Anh làm gì có quyền tiếp cận thông tin”.

“Nhưng anh biết người có quyền”.

“Ai?”

“Chỉ huy Đoàn Luật sư Quân đội”.

“Anh quen ông ta à?”

“Không quen trực tiếp. Nhưng anh biết vị trí của ông ta trong những việc đang xảy ra. Ông ta buộc anh phải bào chữa một lời buộc tội nhảm nhí. Anh có quyền quăng lưới rộng và xa, cho việc bào chữa của mình. Anh có thể đòi hỏi bất cứ thông tin gì anh muốn. Thiếu tá Sullivan có thể giúp anh”.

“Không, nếu thế thì luật sư của em sẽ làm việc đó. Chuyện này liên quan tới lời buộc tội nhảm nhí của họ với em hơn nhiều so với vụ của anh”.

“Quá nguy hiểm cho anh ta. Moorcroft đã bị đánh gần chết vì định đưa em ra khỏi buồng giam. Chúng sẽ không bao giờ cho phép luật sư của em lai vãng gần thông tin đó”.

“Thế thì cũng nguy hiểm cho cả Sullivan”.

“Anh không nghĩ hiện giờ chúng đang theo dõi cô ta. Về sau thì chắc chắn chúng sẽ theo dõi, nhưng đến lúc ấy thì đã quá muộn. Mất bò mới lo làm chuồng thì vô nghĩa”.

“Liệu cô ta có chịu giúp anh không?”

“Cô ta phải giúp. Cô ta có trách nhiệm pháp lý với anh”.

Họ tiếp tục đi, im lặng và thoải mái, vẫn trong địa phận Tây Virginia, đi vòng quanh vùng trũng đất đá lổn nhổn nơi tận cùng của doi đất Maryland nhô ra phía Nam, rồi nhằm thẳng hướng tới một thị trấn có tên Grafton. Từ đó, mạng định vị điện tử của chiếc Toyota cho họ thấy một con đường chạy theo hướng Tây Bắc sẽ nhập vào xa lộ I-79 ở Nam Fairmont.

Turner nói, “Lúc nãy anh có thấy lo không?”

“Lo chuyện gì?”

“Tám gã đàn ông ấy”.

“Không quá lo”.

“Thế thì em đoán cuộc thí nghiệm hồi anh sáu tuổi đã hoàn toàn chính xác”.

“Kết luận thì đúng” Reacher đáp. “Nhưng lập luận thì sai”.

“Sai thế nào?”

“Họ cho rằng bộ não của anh được lập trình ngược. Họ đã rất phấn khích khi nghĩ tới ADN của anh. Có lẽ hồi ấy họ đang có kế hoạch nuôi cấy một chủng tộc chiến binh mới, Em biết Lầu Năm Góc hồi ấy thế nào mà. Nhưng anh còn quá nhỏ nên không quan tâm mấy. Với lại đằng nào họ cũng nhầm. ADN của anh cũng không khác gì ADN của bất cứ ai khác khi có chuyện đáng sợ xảy ra. Tất cả chỉ là anh đã tự rèn luyện. Để tự động biến nỗi sợ thành tấn công”.

“Ở tuổi lên sáu?”

“Không, lúc bốn và năm tuổi. Anh đã kể cho em nghe trên điện thoại rồi mà. Anh đoán đó là lựa chọn. Hoặc rúm lại, hoặc tấn công trực diện”.

“Em chưa bao giờ thấy ai đánh nhau không dùng tay”.

“Mấy người kia cũng thế. Mấu chốt nằm ở đó”.

* * *

Họ dừng lại mua xăng và thức ăn ở một nơi có tên gọi Macomber rồi tiếp tục lên đường, nhằm hướng Tây, qua Grafton, sau đó rẽ vào chạc đường bên phải, đi qua một ngôi làng tên McGee và cuối cùng cũng tới đường nhập vào xa lộ I-79. Tại đó, chiếc Toyota báo họ còn cách Sân bay quốc tế Pittsburgh về phía Bắc một giờ xe chạy, điều đó có nghĩa họ sẽ tới nơi vào khoảng tám giờ tối. Trời đã sẩm tối. Màn đêm đã phủ xuống, an toàn, bao bọc, che giấu.

Turner hỏi, “Tại sao anh thích cách sống này?”

Reacher đáp, “Vì não anh bị lập trình ngược. Đó là điều họ không phát hiện ra, suốt từ bao nhiêu năm trước. Họ nghiên cứu không đúng chỗ. Anh không thích những gì một người bình thường thích. Một ngôi nhà nhỏ có ống khói, một khu vườn và hàng rào quanh sân? Con người thích những thứ như thế. Họ làm việc suốt đời chỉ để có tiền cho nó. Họ vay nợ mua nhà tới ba mươi năm. Tốt cho họ thôi. Nếu họ thấy hạnh phúc, thì anh cũng chẳng ý kiến gì. Nhưng là anh thì anh thì tự vẫn còn hơn”.

“Tại sao?”

“Anh có một giả thuyết riêng. Liên quan tới ADN. Quá tẻ nhạt, không nên nhắc đến”.

“Không, em muốn nghe”.

“Để lúc khác”.

“Reacher, mình ngủ với nhau rồi. Em thậm chí còn chẳng được một ly cocktail, cũng chẳng được đưa đi xem phim. Ít ra, anh cũng nên kể cho em nghe về giả thuyết riêng của anh chứ”.

“Em sẽ kể cho anh nghe giả thuyết của em chứ?”

“Có thể. Nhưng anh phải kể trước”.

“Được, hãy nghĩ về nước Mỹ, vào một thời điểm xa xưa. Thế kỷ mười chín, đúng vậy, từ đầu cho đến cuối. Cuộc di dân về miền Tây. Những rủi ro con người chấp nhận. Như thể họ bắt buộc phải di cư”.

“Đúng là họ phải di cư”, Turner nói. “Vì lý do kinh tế. Họ cần đất đai, trang trại, việc làm”.

“Nhưng không chỉ có thế”, Reacher đáp. “Ít nhất là với một số người trong bọn họ. Một số người không bao giờ dừng lại. Và một trăm năm trước đó, em hãy nghĩ về người Anh mà xem. Họ đi khắp thế giới. Họ làm những cuộc hành trình trên biển dài tới năm năm”.

“Cũng vì lý do kinh tế. Họ cần thị trường và nguyên liệu thô”.

“Nhưng một số người không thể dừng bước. Xưa hơn nữa, có cướp biển Viking. Cả người Polynesia nữa, cũng hệt như thế. Anh nghĩ là do ADN. Anh nghĩ hàng triệu năm trước, con người sống theo từng khu vực nhỏ. Các nhóm người nhỏ bé. Nên có nguy cơ giao phối cận huyết. Thế là một loại gen đã tiến hóa sao cho mỗi thế hệ và mỗi khu vực phải có ít nhất một người luôn phải nay đây mai đó. Để các bộ gen có cơ hội hòa trộn với nhau. Tốt hơn cho tất cả”.

“Và anh là người đó?”

“Anh nghĩ chín mươi chín người trong số chúng ta lớn lên và thích lửa trại, còn một người lớn lên lại ghét điều đó. Chín mươi chín người trong chúng ta lớn lên biết sợ sói tru, nhưng một người lớn lên lại ganh tị với nó. Anh là người đó”.

“Và thấy buộc phải phân phát ADN của mình ra khắp thế giới. Hoàn toàn vì lợi ích của giống loài”.

“Đó là phần thú vị nhất”.

“Có lẽ anh không nên tranh luận như thế khi ra tòa xác định cha con”.

* * *

Họ rời Tây Virginia và tiến vào địa phận Pennsylvania. Và sau khi vượt qua địa giới giữa hai bang được năm dặm, họ thấy một tấm bảng quảng cáo một khu mua sắm. Bảng quảng cáo sáng ánh đèn nên họ đoán khu mua sắm vẫn đang mở cửa. Họ rẽ ra khỏi xa lộ và thấy một khối nhà cũ kỹ là nơi đóng đô của một siêu thị. Turner cầm một nắm tiền tới khu bán quần áo phụ nữ. Reacher đi theo, nhưng cô bảo anh ra khu đồ nam.

Anh bảo, “Anh không cần gì”.

Cô nói, “Em lại nghĩ là có đấy”.

“Cần gì mới được chứ?”

“Một chiếc áo sơ mi”, cô nói. “Có lẽ là một chiếc áo len cổ chữ V nữa. Ít nhất là thế”.

“Nếu em mua đồ rồi thì em chỉ việc trả áo lại cho anh thôi mà”.

“Em sẽ vứt đi. Anh cần đồ mới hơn”.

“Tại sao?”

“Em muốn trông anh tươm tất”.

Vậy là anh đi chọn đồ một mình và tìm được một chiếc áo sơ mi. Vải flanen xanh da trời, khuy trắng. Mười lăm dollars. Cùng một chiếc áo len cổ chữ V, vải bông, màu xanh sẫm hơn. Cũng mười lăm dollars. Anh vào phòng thay đồ rồi vứt hai chiếc áo phông giống nhau đi, sau đó nhìn vào gương. Quần nhìn vẫn ổn. Áo khoác cũng vậy. Áo sơ mi và áo len mới nhìn rất gọn gàng bên dưới áo khoác. Có đẹp không? Anh không biết. Chắc là đẹp hơn trước, nhưng anh không định làm gì thêm nữa.

Hai mươi phút sau, Turner quay lại, từ đầu đến cuối mới tinh. Giày đen có khóa kéo mới, quần bò mới, áo len cổ tròn bó sát, cùng một chiếc áo khoác vải bông mới. Cô không cầm gì trong tay. Không túi đựng đồ. Cô đã vứt hết quần áo cũ, cũng chẳng mua thêm đồ dự phòng Thấy anh để ý điều đó, có liền nói, “Ngạc nhiên lắm hả?”

“Một chút, anh đáp.

“Em nghĩ lúc này ta nên gọn nhẹ thôi”.

“Lúc nào cũng thế ấy chứ”.

Họ tiếp tục sang các cửa hàng nhỏ hơn nằm trong khu mua sắm và tìm ra một hiệu thuốc. Họ mua bàn chải đánh răng gấp gọn cùng một tuýp kem đánh răng nhỏ. Rồi quay trở lại xe.

* * *

Sân bay quốc tế Pittsburgh nằm xa tít ngoài thành phố, con đường liên bang dẫn thẳng tới đó. Nó là một sân bay lớn, rộng rãi, quanh đó có nhiều khách sạn để lựa chọn. Turner chọn một khách sạn rồi đỗ xe ở bãi. Họ xé lẻ số tiền còn lại của Billy Bob ra làm chín phần khác nhau và nhét hết vào các túi quần túi áo trên người. Rồi họ khóa xe, đi ra hướng sảnh khách sạn. Không phải lo về chuyện không có hành lý. Ở khách sạn sân bay thì không cần. Khách sạn gần sân bay đầy những người đi lại không mang theo hành lý. Một phần tiện lợi của du lịch thời hiện đại. Bữa sáng ở New York, bữa trưa ở Paris, hành lý ở Istanbul. Cứ thế.

“Chị tên gì ạ?” nhân viên trực hỏi.

Turner đáp, “Helen Sullivan”.

“Còn anh?”

Reacher nói, “John Temple”.

“Anh chị vui lòng cho xem căn cước ạ”.

Turner đẩy hai tấm thẻ căn cước quân nhân qua mặt bàn. Nhân viên trực đưa mắt nhìn đủ lâu để xác nhận là, đúng, thẻ có ảnh, và đúng, trên thẻ có tên Sullivan và Temple. Anh ta thậm chí còn chẳng buồn đối chiếu ảnh với khách hàng. Theo kinh nghiệm của Reacher, rất ít người làm việc ấy. Chắc không thuộc trách nhiệm của họ, hoặc họ không có khả năng.

Nhân viên trực nói, “Trả bằng thẻ tín dụng ạ?”

Reacher đáp, “Tiền mặt”.

Lại cũng là điều bình thường ở một khách sạn gần sân bay. Thẻ tín dụng và séc du lịch cũng có thể biến mất như hành lý, khi bộ phận xử lý hành lý rất tệ còn đám móc túi lại rất cao tay. Reacher đếm đủ tiền phòng, thêm một trăm đô phụ phí theo yêu cầu, anh chàng nhân viên vui vẻ nhận. Đổi lại, anh ta đưa cho họ hai thẻ vào phòng rồi chỉ đường cho họ tới thang máy.

Căn phòng cũng được, nếu không nói về cơ bản là một trời một vực với phòng giam ở trại Dyer. Nhưng bên cạnh những thứ tối thiểu, ở đây còn có tủ lạnh để đồ uống, mấy chai nước miễn phí, áo choàng, dép đi trong nhà cùng chocolate trên gối.

Và một chiếc điện thoại. Turner cầm điện thoại lên, quay số.