Chương 39
Reacher nghe tiếng rừ rừ của chuông điện thoại. Turner kẹp ống nghe giữa vai và cổ, cô nhép miệng không thành tiếng, “Số di động của Leach”. Rồi ánh mắt cô trở nên tập trung khi có tiếng trả lời. Cô nói, “Trung sĩ, Susan Turner đây. Với tư cách là sĩ quan chỉ huy của cô, tôi chính thức khuyên cô nên dập máy ngay lập tức rồi báo cho Trung tá Morgan về cuộc gọi này. Cô sẽ làm thế chứ?”
Reacher không nghe thấy câu trả lời của Leach, nhưng rõ ràng là cô ấy trả lời không, vì cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn. Turner nói, “Cảm ơn cô, trung sĩ. Tôi có hai việc cần nhờ cô làm. Thứ nhất, tôi cần số hiệu N.A. trong báo cáo gốc từ Weeks và Edwards. Bản đánh máy đang được lưu ở phòng hồ sơ. Trung tá Morgan vẫn đang ở sở chứ?”
Reacher không nghe thấy câu trả lời, nhưng rõ ràng là cô ấy nói có, vì Turner lại nói tiếp, “Được, đừng mạo hiểm làm ngay bây giờ. Tôi sẽ gọi lại sau mỗi giờ”. Rồi cô giữ máy, chuẩn bị nhờ Leach làm tiếp việc thứ hai. Nhưng Reacher không nghe được là việc gì, vì đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa. Anh ra mở cửa và thấy một người mặc complê đứng ngoài. Anh ta cầm máy bộ đàm trong tay, ve áo có đính huy hiệu tập đoàn. Quản lý khách sạn, Reacher thầm nghĩ,
Anh ta lên tiếng, “Tôi xin lỗi thưa anh, đã có chút nhầm lẫn”.
Reacher hỏi, “Nhầm lẫn gì?”
“Tiền đặt cọc các khoản phụ thu lẽ ra chỉ là năm mươi dollars chứ không phải một trăm. Ý tôi là, khi trả bằng tiền mặt thì thế. Để trả tiền điện thoại và đồ uống trong tủ lạnh. Nếu anh gọi dịch vụ tận phòng thì nhân viên phục vụ sẽ thu tiền trực tiếp”.
“Được thôi”, Reacher đáp.
Thế là anh ta thò tay vào túi, lấy ra năm mươi dollars, hai tờ hai mươi và một tờ mười, xòe ra, như thể Reacher vừa thắng giải trong một chương trình trò chơi trên truyền hình. Anh ta nói, “Tôi xin lỗi một lần nữa vì đã thu quá tiền”.
Reacher nhận tiền, kiểm tra. Đô Mỹ. Năm mươi đô. Anh nói, “Không có gì”, rồi người đàn ông bỏ đi. Reacher đóng cửa. Turner đặt điện thoại xuống hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Chắc nhân viên lễ tân không biết. Lẽ ra ta chỉ phải đặt cọc năm mươi dollars chứ không phải một trăm, vì dịch vụ tại phòng trả bằng tiền mặt”.
“Sao cũng được”.
“Trung sĩ Leach thế nào?”
“Cô ấy là một phụ nữ dũng cảm”.
“Em thuộc số của cô ấy à? Thuộc số của một trung sĩ em vừa mới gặp khi đến làm chỉ huy không lâu?”
“Em thuộc số của tất cả mọi người”.
“Em là một chỉ huy giỏi”.
“Cảm ơn anh”.
“Chuyện thứ hai em nhờ cô ấy là gì?”
“Rồi anh sẽ biết”. Turner đáp. “Em hy vọng thế”.
* * *
Romeo quay số, nhưng mãi mà Juliet chưa trả lời. Romeo xoa lòng bàn tay vào tay chỗ tựa tay bọc da của chiếc ghế ông ta đang ngồi. Lòng bàn tay ông ta khô, còn lớp bọc da thì trơn và bóng láng, nhờ năm mươi năm cọ xát với các khuỷu tay mặc vét.
Rồi giọng Juliet vang lên trong tai ông ta, “A lô?”
Romeo nói, “Hai cái tên Sullivan và Temple vừa xuất hiện tại một khách sạn gần sân bay Pittsburgh, Pennsylvania. May cho chúng ta, dữ liệu đăng ký của khách sạn được kết nối với An ninh Nội địa. Vì ở gần sân bay”.
“Anh có nghĩ là họ không?”
“Ta sẽ sớm có mô tả nhân dạng. Khách sạn đang cử người lên nhìn mặt. Nhưng tôi nghĩ phải là họ. Lẽ nào lại trùng hợp thế? Hai cái tên xuất hiện cùng lúc. Theo như ta biết, đó là hai thẻ căn cước duy nhất họ có”.
“Nhưng tại sao lại ở sân bay Pittsburgh?”
“Tại sao thì không quan trọng. Người của ta đang ở đâu?”
“Trên đường đi Los Angeles”.
“Xem anh có thể gọi họ quay lại nhanh cỡ nào”.
* * *
Căn phòng ấm áp nên Reacher cởi áo khoác. Turner cũng cởi áo khoác mới mua. Cô nói, “Anh có muốn dùng dịch vụ tại phòng không?”
“Nhất định rồi”.
“Trước hay sau?”
“Trước hay sau cái gì?”
“Trước hay sau khi ta ngủ với nhau lần nữa”.
Reacher mỉm cười. Kinh nghiệm cho anh thấy lần thứ hai bao giờ cũng tuyệt hơn. Vẫn mới mẻ, nhưng đã có chút hiểu nhau. Vẫn lạ lẫm, nhưng đã có chút quen thuộc. Luôn tuyệt hơn lần đầu, trong khi với Turner, anh thấy lần đầu đã quá tuyệt vời.
“Sau”, anh đáp.
“Thế thì cởi đồ của anh ra”, cô nói.
“Không, lần này em làm trước”.
“Tại sao?”
“Vì sự đa dạng là gia vị của cuộc sống”.
Turner mỉm cười. Cô cởi chiếc áo len mới. Cô không mặc gì bên trong. Không áo con. Cô không thực sự cần áo con và chẳng có ý định giả vờ cần. Anh thích cô vì điều đó. Nói thực là anh thích mọi thứ ở cô. Cũng chẳng phải anh có vấn đề đặc biệt gì với bất cứ kiểu phụ nữ ở trần nào trong phòng mình. Nhưng Turner thì đặc biệt. Về cả tâm trí lẫn thể xác. Về mặt thể xác, cô thật hoàn mỹ. Vừa săn chắc mạnh mẽ mà cũng vừa mềm mại nhỏ bé. Các đường cong hòa quyện với nhau, liên tục, mượt mà như một nét duy nhất, như dải Mobius, từ sống lưng tới vai, xuống eo, xuống hông, rồi quay lại lưng, nơi nó bắt đầu. Da cô có màu mật ong. Nụ cười cô tinh quái, tiếng cười dễ lây lan.
* * *
Romeo quay số, lần này, Juliet trả lời ngay. Romeo nói, “Là họ. Nam cao to, tóc sáng màu, nữ trẻ hơn, tóc sẫm màu, nhỏ con hơn nhiều. Viên quản lý khách sạn nói thế”.
“Có biết họ định ở đến bao giờ không?”
“Trả tiền mặt cho một đêm”.
“Họ có đặt dịch vụ đánh thức không?”
“Không. Họ không thể lên máy bay. Không thể nếu dùng tiền mặt và hai tấm thẻ căn cước ấy. Reacher trông không giống Temple chút nào. An ninh Sân bay sẽ nhận ra ngay. Tôi nghĩ họ chỉ trốn tạm ở đây. Một lựa chọn không tồi. Khách sạn ở sân bay dễ ẩn danh, và Pittsburgh lại càng không phải là trung tâm vũ trụ. Nhưng tôi muốn biết họ kiếm đâu ra lắm tiền thế”.
“Người của ta sẽ đến đó sớm nhất có thể”.
“Viên quản lý khách sạn nói Turner đang gọi điện thoại”.
“Cho ai?”
“Tôi đang cho kiểm tra đây”.
* * *
Sau đó, họ nằm mệt nhoài và ướt đẫm mồ hôi, trên đống giường nhàu nhĩ, hổn hển, rồi dần trở lại nhịp thở bình thường. Turner chống khuỷu tay nhỏm dậy trên giường, ngắm nét mặt của Reacher, lần đầu ngón tay trên lông mày anh, chậm rãi, thăm dò. Cô nói, “Còn chẳng bị tím”.
“Toàn xương”, anh đáp. “Từ ngoài vào trong”.
Ngón tay cô lần xuống mũi.
“Nhưng chỗ này thì không”. Cô nói. “Không phải toàn xương. Và chỉ mới đây thôi, đúng không?”
“Nebraska”, anh đáp. “Một gã nào đó, cáu tiết vì một chuyện gì đó”.
Ngón tay cô lần theo vết cắt giờ đã lành nhưng rõ là mới chưa lâu. Cô lần theo lớp xương gồ lên, khiến mũi Reacher hơi lệch về bên phải. Vẫn là điều ngạc nhiên với Reacher, nhưng với Turner thì tự động là bình thường. Cô lần ra sau tai, xuống cổ, rồi xuống ngực Reacher. Cô ấn đầu ngón út vào vết lõm do đạn bắn. Vừa khít.
“Đạn ba mươi tám ly”, anh nói. “Yếu thôi”.
“May cho anh”, cô nói.
“Anh luôn gặp may. Nhìn anh bây giờ xem”.
Cô tiếp tục lần tay xuống bụng. Tới vết sẹo cũ gây ra do một mảnh đạn shrapnel.
“Ở Beirut”, cô nói. “Em có đọc hồ sơ của anh. Nhận Ngôi sao Bạc và Trái tim Tím. Không tệ, nhưng em cá là anh có nhiều kim loại trong bụng hơn trên ngực”.
“Là xương đấy”. Reacher nói. “Những vụn xương sọ của một người đứng gần hơn”.
“Trong hồ sơ nói là mảnh đạn”.
“Em đọc hồ sơ ấy bao nhiêu lần?”
“Đọc đi đọc lại”.
“Em có biết chữ shrapnel[2] là ở đâu ra không?”
“Ở đâu?”
“Một người Anh sống hối thế kỷ mười tám tên Henry Shrapnel”.
“Thật sao?”
“Ông ta là một đại úy pháo binh trong tám năm liền. Rồi ông ta chế tạo một loại đạn nổ, sau đó được thăng chức thiếu tá. Công tước xứ Wellington dùng đạn này trong Chiến tranh Bán đảo cũng như Trận chiến thành Waterloo”.
“Hay thế”.
“Nhưng cảm ơn em đã đọc hồ sơ của anh. Điều đó rất có ý nghĩa với anh”.
“Tại sao?”
“Vì bây giờ, anh không phải dành nhiều thời gian kể lại cho em một đống chuyện cũ nữa. Em biết hết cả rồi”.
“Nhưng được kể lại từng mẩu chuyện cũ cũng thú vị mà”.
“Em đã kể cho anh nghe chuyện gì đâu”.
“Rồi em sẽ kể”, Turner nói. “Em sẽ kể mọi chuyện, chừng nào anh còn muốn nghe”.
* * *
Romeo gọi điện cho Juliet và nói, “Cô ta gọi cho một số điện thoại trả trước, gần như chắc chắn được mua ở Walmart. Nếu trả trước bằng tiền mặt thì sẽ không thể truy ra là ai. Tôi cá là trả tiền mặt”.
Juliet nói, “Cũng đáng thử kiểm tra”.
“Nhưng anh biết đấy, quân đội là một thị trường lớn tiêu thụ điện thoại trả trước. Vì lương một số người không đủ cho thuê bao điện thoại hằng tháng. Nói thật lòng, quả là đáng tiếc. Cũng còn vì một số người sống vô tổ chức, nên điện thoại trả trước hợp với họ hơn”.
“Phỏng đoán thôi”.
“Số điện thoại đó xuất hiện tại ba đài phát sóng ở Tây Bắc Lầu Năm Góc”.
“Tôi hiểu rồi”.
“Rock Creek nằm ở Tây Bắc Lầu Năm Góc”.
“Đúng vậy”.
“Tôi nghĩ cô ta gọi điện về tàu mẹ. Và ai đó trên tàu mẹ trả lời điện thoại của cô ta”.
“Người của ta đang trên đường tới Pittsburgh”.
“Chẳng sao. Đến giờ phút này, không ai ở Rock Creek có thể giúp cô ta được nữa”.