← Quay lại trang sách

Chương 40

Turner tắm, nhưng Reacher thì chẳng muốn tắm. Anh quấn mình trong một chiếc áo choàng, thoải mái ngồi trên ghế, ấm áp, thỏa mãn hoàn toàn, cảm thấy chưa bao giờ thư thái như thế. Rồi Turner ra khỏi phòng tắm, quấn trong chiếc áo choàng còn lại. Cô hỏi, “Mấy giờ rồi?”

Reacher đáp, “Bốn phút nữa là đến lúc em phải gọi Leach lần hai. Cô ấy có biết anh ở cùng em không?”

Turner gật đầu. “Em tin là cả thế giới đến giờ đã biết điều đó. Vả lại, em cũng có nói với cô ấy”.

“Cô ấy thấy không sao chứ?”

“Cô ấy là một trung sĩ Lục quân Hoa Kỳ. Em không tin cô ấy cổ hủ đâu”.

“Vấn đề không phải ở chỗ đó. Nếu em thắng vụ của em, thì không ai có thể động chạm đến cô ấy vì đã giúp em. Cô ấy sẽ bước ra khỏi chuyện này, thơm như một bông hồng. Nhưng nếu anh không thắng vụ của mình, thì cô ấy vẫn sẽ gặp rắc rối vì đã giúp anh. Hoặc ngược lại. Và cứ thế. Cô ấy đang nhân đôi rủi ro và chia đôi cơ hội của mình”.

“Cô ấy không phản đối”.

“Em nên giữ cô ấy”.

“Chắc chắn rồi”, Turner nói. “Nếu có được trở lại”.

Và rồi cô cầm điện thoại, bấm máy.

* * *

Cách đó gần mười bốn dặm, một chiếc điện thoại reo vang tại văn phòng FBI địa phương nằm trên đường Carson Đông, hơi chếch hướng Đông Nam từ trung tâm thành phố Pittsburgh. Một nhân viên trực nghe máy và nhận ra mình đang nói chuyện với tòa nhà Hoover ở DC. Đầu dây bên kia cho anh ta biết hệ thống máy tính của Bộ An ninh Nội địa phát hiện hai cái tên Sullivan và Temple đăng ký nghỉ lại ở một khách sạn sân bay gần đó. Nhân viên trực lục lại các báo cáo cùng danh sách những người cần được chú ý, và thấy cảnh sát thủ đô cùng Quân cảnh đang truy lùng hai kẻ bỏ trốn được cho là sử dụng hai cái tên này.

Nhân viên trực gọi điện cho Đặc vụ Phụ trách và hỏi, “Anh có muốn tôi báo cho DC. và quân đội không?”

Đặc vụ Phụ trách im lặng một lúc rồi trả lời, “Không cần phức tạp hóa mọi chuyện”.

Không cần phải chia sẻ công trạng, nhân viên trực nghĩ bụng. Đặc vụ Phụ trách nói, “Cử một người của ta đi kiểm tra”.

“Ngay bây giờ?”

“Bao giờ có thể cũng được. Không phải quá vội vã. Chúng ta còn thời giờ tới sáng mà. Tôi chắc họ sẽ không đi đâu”.

* * *

Turner lại kẹp điện thoại giữa vai và cổ như lúc nãy và Reacher nghe được tiếng chuông kêu. Rồi anh nghe tiếng Leach trả lời. Anh không nghe ra cô ấy nói gì, nhưng có thể cảm thấy tâm trạng của cô ấy. Không được tốt. Cô ấy nói liền tù tì một tràng, qua ống nghe chỉ còn là những tiếng loạt xoạt gấp gáp, nhưng đầy bực bội và giận dữ. Turner nói, “Dù sao cũng cảm ơn cô”, rồi đặt máy xuống, vẻ mặt mệt mỏi và thất vọng cay đắng.

Reacher hỏi, “Sao rồi?”

“Anh đoán đi”.

“Hóa ra chẳng có số hiệu nào hết”.

“Bản sao chép cuộc nói chuyện không còn nữa. Có người đã lấy đi khỏi phòng hồ sơ”.

“Morgan?”

“Chắc phải thế. Còn ai muốn hay được phép làm điều đó nữa”.

“Nghĩa là Morgan là người của bọn chúng, hoặc mù quáng làm theo lệnh của bọn chúng”.

Turner gật đầu. “Chúng đang dọn dẹp bằng chứng. Không chừa ngóc ngách nào. Vì chúng khôn hơn em tưởng. Vậy nên, em thế là tiêu. Giờ thì chẳng có lối thoát nào cho em. Nếu không có số hiệu N.A. ấy”.

“Liệu có nằm trong máy tính ở đâu đó không?”

“Bên mình không thực sự tin tưởng máy tính mà. Cảm giác chẳng khác gì gửi thông tin thẳng tới tờ New York Times. Hay Trung Quốc”.

“Nghĩa là bản đánh máy cuộc gọi trên giấy em có là bản duy nhất?”

Turner lại gật đầu. “Là bản duy nhất em biết. Có lẽ Bagram cũng giữ một bản sao. Tại sao? Anh tính bảo Đoàn Luật sư Quân đội ra yêu cầu trình hồ sơ đó trước tòa sao? Chúc anh may mắn”.

“Có lẽ bị cất nhầm chỗ chăng?”

“Không, với lại Leach đã tìm khắp nơi. Cô ấy không phải đồ ngốc”.

“Phải có cách nào khác chứ”.

“Đánh thức em dậy nếu anh nghĩ ra nhé”, cô nói. “Vì đến giờ thì em không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Em phải ngủ một chút”.

* * *

Turner thả áo choàng xuống sàn nhà, khỏa thân đi lại quanh phòng, kéo kín rèm cửa, tắt đèn rồi trèo lên giường, đắp chăn, lăn sang một bên, thở hắt ra một hơi buồn bã và mệt mỏi, rồi nằm im. Reacher nhìn cô một lúc rồi trở lại ghế, im lặng ngồi trong bóng tối một lúc lâu. Anh hình dung phòng hồ sơ ở Rock Creek, trên lầu, phòng 201, phòng đầu tiên bên trái, Anh hình dung đại úy trực ở tầng dưới, phòng 103, nhận cuộc gọi từ xa của Weeks và Edwards, ghi chép lại, cầm tờ giấy quý giá ấy leo lên các bậc cầu thang bằng đá cũ, cho Turner xem, lấy hồi âm của cô, gửi đi, sao lại, rồi quay lên gác, lưu cả cuộc gọi lẫn hồi âm vào đúng ngăn, theo đúng thứ tự, cái này rồi đến cái kia.

Rồi anh hình dung Morgan ra khỏi văn phòng ông ta, chỉ cách đó hai phòng, đưa mắt nhìn khắp lượt hành lang. Chỉ cần chút thời gian. Hai tờ giấy, đốt hoặc xé hoặc đưa vào máy nghiền. Hoặc gấp lại, nhét vào túi rồi một lúc nào đó về sau, đưa cho những người nào đó chưa xác định, đổi lấy cái gật đầu biết ơn, ngụ ý hứa hẹn sẽ quan tâm đến ông ta sau này.

Phải có cách nào khác chứ. Nếu là Reacher thì có thể anh đã nhớ số hiệu ấy. Anh thích các con số. Biết đâu số hiệu này có gì đó thú vị. Số đẹp, hoặc gần đẹp, hoặc có các yếu tố thú vị. Nhưng anh vẫn chưa được thấy số hiệu đó. Nhưng không gì là không thể. Không bao giờ có một hệ thống hoàn hảo, không chương trình bảo mật nào là một trăm phần trăm an toàn, luôn luôn có những nếp gấp không ai thấy trước.

Phải có cách nào khác chứ.

Nhưng Reacher không nghĩ nổi cách nào. Ít ra là vào lúc ấy. Anh đứng dậy ngáp rồi vươn vai, sau đó thả áo choàng xuống nền nhà, trên áo của Turner, rồi trườn lên giường nằm cạnh cô. Cô đã ngủ say. Đang thở nhè nhẹ. Ấm, mềm. Cầu dao trong cô đã ngắt. Cô đã tắt máy, kiệt quệ. Như trong bộ phim xưa ấy: Mai mình sẽ nghĩ thêm. Anh nhìn lên trần nhà xám tối om. Rồi anh nhắm mắt, hít vào, thở ra, và chìm vào giấc ngủ.

Anh ngủ rất ngon, suốt năm tiếng đồng hồ.

Rồi anh thức giấc vào lúc bốn giờ sáng. Vì có tiếng gõ ầm ầm ngoài cửa.