Chương 41
Turner cũng lập tức tỉnh dậy, nhưng Reacher đặt tay lên vai cô. Anh thì thào, “Để anh ra”. Anh chớp mắt một lần, luồn xuống khỏi giường, tìm thấy áo choàng trên nền nhà. Anh vừa đi ra cửa vừa khoác áo lên người. Tiếng đập cửa vẫn không dứt. Nghe không lịch sự, cũng chẳng ngại ngùng. Không phải là ám thanh ở một khách sạn giữa đêm khuya. Tiếng động đầy vẻ đòi hỏi và khẩn thiết. Rầm, rầm. Ngạo nghễ, xâm hấn. Như muốn nói đừng tìm cách cãi. Là âm thanh từ lực lượng thực thi luật pháp. Hoặc từ ai đó giả vờ mình là người của lực lượng thực thi luật pháp.
Reacher không dùng đến khe nhòm. Anh không thích khe nhòm cửa. Chưa bao giờ thích. Quá dễ cho kẻ tấn công đứng chờ đến khi kính nhòm tối đi và nổ súng bắn thẳng vào cái lỗ đã được khoét sẵn ấy. Chẳng cần phải nhắm. Tốt nhất là cứ lờ các khe nhòm đi, mở tung cửa thật nhanh rồi đấm một phát vào họng. Hoặc không. Tùy vào việc ngoài cửa là ai, và có bao nhiêu người.
Trong phòng Tuner cũng đã ra khỏi giường và khoác áo lên người. Anh ra hiệu cho cô lánh vào phòng tắm. Đứng cùng nhau thành một mục tiêu thì chẳng lợi lộc gì. Mà cô thì chẳng còn chỗ nào để đi. Chỉ có một lối ra khỏi phòng, chính là qua cánh cửa kia. Họ đang ở tầng cao, và kiểu gì cửa sổ cũng không mở được. Chắc là quy định, vì lũ trẻ con tò mò, và vì đây là khách sạn gần sân bay, nơi có nhiều âm thanh và khói động cơ suốt từ sáng sớm tới tối khuya.
Turner bước vào phòng tắm, còn Reacher thì đặt tay lên tay nắm cửa. Anh hít một hơi. Nếu là Quân cảnh hoặc đặc vụ FBI thì súng sẽ được rút sẵn. Điều đó là chắc chắn. Nhưng họ sẽ không bắn. Không bắn ngay lập tức. Họ đã được huấn luyện rất kỹ. Và quy trình cũng rất phức tạp. Vả lại còn bao nhiêu báo cáo sau đó. Nhưng bốn gã ở chiếc xe móp cửa có thể sẽ bắn ngay. Chúng cũng được huấn luyện, nhưng không phải tuân theo quy trình gì, cũng chẳng phải giải trình về sau.
Nên tốt nhất là mở cửa nhưng đứng nép phía sau. Không thể cưỡng lại. Một cánh cửa tự mình mở ra khác nào lời mời gọi hãy thò đầu vào mà nhìn xem. Và đến lượt mình, một cái đầu sẽ thò vào, và một cái đầu thò vào nhìn khác nào lời mời gọi hãy tương một cú thẳng vào thái dương. Rồi sau đó ta đá sập cửa lại, vậy là ta túm được một con tin nằm trên sàn nhà ở bên này cánh cửa, còn bên kia đồng đội của hắn. Vậy là ta có được yếu tố cơ bản cho một cuộc thương lượng.
Reacher xoay tay cầm. Xuống dưới, mười độ. Hai mươi. Ba mươi. Không có phản ứng gì. Bốn mươi, năm mươi, sáu mươi. Không có phản ứng gì. Vậy là anh xoay tiếp, thật nhanh, vèo tới chín mươi độ, anh kéo mạnh tay cầm để mở cửa đến khoảng hai phần ba vòng, sau đó sẵn sàng nắm đấm, khuỳnh tay ra đứng chờ.
Một lúc lâu.
Anh thấy rõ, cánh cửa đã bị chặn để không thể đóng lại, bởi một chiếc giày thò vào từ bên ngoài, trong khi đối phương cân nhắc xem nên làm gì. Một quá trình mất khá nhiều thời gian.
Gần một phút trôi qua.
Rồi một vật thể bay vèo vào trong.
Reacher không quan tâm. Không đưa mắt nhìn theo. Anh có phải trẻ con đâu. Nhưng hình ảnh vèo qua mắt cho anh biết đó là một chiếc phong bì. Một chiếc phong bì màu nâu, khổ giấy A4, cài móc kim loại, anh nghĩ vậy, như loại thường dùng ở văn phòng. Nhẹ thôi, không dày. Và tiếng động phát ra khi nó bay là là rồi hạ xuống thảm khẳng định ấn tượng ban đầu của anh. Là giấy nhưng cứng, có tiếng bộp khe khẽ khi mép giấy đập xuống thảm. Còn có cả tiếng soạt rất khẽ nữa, như thể chứa bên trong là vài thứ riêng biệt, món nào cũng mỏng và nhẹ.
Reacher chờ đợi.
Rồi một cái đầu thò vào.
Với một gương mặt.
Của Trung sĩ Leach.
* * *
Leach mặc quân phục dã chiến. Nhìn cô thật mệt mỏi. Cô bước chân vào phòng, Turner ra khỏi phòng tắm, và Reacher đóng cửa. Thấy phong bì trên nền nhà, Turner nói, “Tất cả trong đó chứ?”
Leach đáp, “Vâng”.
“Tôi tưởng cô sẽ chuyển phát nhanh qua đêm”.
“Tôi nghĩ sếp cần gấp hơn tốc độ chuyển phát của dịch vụ FedEx”.
“Vậy là cô lái xe đến tận đây?”
“Thì, tôi không chạy, cũng không bay”.
“Mất bao lâu?”
“Khoảng bốn giờ”.
“Cảm ơn cô, trung sĩ”.
“Không có gì”.
“Buổi sáng mấy giờ cô phải có mặt ở đơn vị?”
“Rất sớm. Sớm đến mức tôi nên lên đường ngay bây giờ”.
“Nhưng?”
“Tôi đang kẹt trong một tình thế mà tôi không muốn”.
“Tình thế gì?”
“Tôi sẽ phải phê bình một đồng nghiệp, và một sĩ quan cấp cao”.
“Vậy là một người hay hai người?”
“Một”.
“Tôi hả?”
“Không phải sếp”.
“Morgan?”
“Không. Một người khác. Nhưng cô là sĩ quan chỉ huy, trong khi tôi không muốn làm kẻ hớt lẻo”.
“Thế thì nói với Reacher. Anh ấy chẳng phải sĩ quan chỉ huy của ai”.
Leach nghĩ một giây, cân nhắc cái mánh ấy. Rồi rõ là cô thấy hợp lý, vì cô quay sang Reacher nói, “Thiếu tá, từ lâu tôi đã rất quan ngại về đại úy trực của đơn vị”.
Reacher hỏi, “Bao lâu rồi?”
“Từ trước tới nay”.
“Tại sao cô không làm gì?”
“Tôi không biết. Anh ta là đại úy, còn tôi chỉ là trung sĩ”.
“Có vấn đề gì?”
“Anh ta thích vẽ nguệch ngoạc. Anh ta vẽ và viết loằng ngoằng đủ thứ mỗi khi phải nghe điện thoại”.
Reacher gật đầu.
“Tôi đã từng thấy các tác phẩm của anh ta”, anh đáp. “Trên bàn làm việc. Trên một tập giấy ghi chú cũ”.
“Anh có biết vì sao anh ta làm vậy không?”
“Vì chán”.
“Nhưng có lúc anh ta không thấy chán. Là lúc có tin tức đặc biệt được gửi tới. Anh ta thay đổi. Đột nhiên, anh ta trở nên linh hoạt”.
“Không có luật lệ nào cấm điều đó”.
“Nhưng tay anh ta vẫn cầm bút. Anh ta thay đổi, và các nét vẽ cũng thay đổi theo. Đôi lúc, anh ta không chỉ vẽ. Mà đôi lúc, anh ta còn viết vội xuống giấy. Những từ khóa”.
Reacher không nói gì.
Leach tiếp tục, “Anh thấy không? Anh ta làm việc với thông tin mật, chỉ được phép tồn tại trên giấy ở một địa điểm duy nhất là phòng hồ sơ ở Rock Creek. Vì thông tin hoặc một phần của thông tin mật tồn tại trên giấy ở một nơi nào khác là hoàn toàn trái với quy định”.
Turner nói. “Xin cô đấy, nói cho tôi biết đi”.
Reacher hỏi, “Anh ta viết số hiệu ra giấy à?”
“Đúng, thưa sếp”, Leach đáp. “Đúng, thưa thiếu tá. Anh ta đã viết số hiệu ra giấy”.
* * *
Leach rút một tờ giấy nhàu nhĩ từ túi áo. Là một tờ từ tệp ghi chú màu vàng Reacher đã thấy. Phần trên của tờ giấy cong lên sau nhiều ngày bị gấp ngược ra sau. Cả tờ giấy gần như đen kịt mực bút bi. Đủ loại hình thù, tua, hộp và xoắn ốc, thỉnh thoảng có chỗ đề giờ, tên và các từ đơn giản, một số có nhiều nét gạch dưới, một số được vẽ hộp xung quanh rồi lên bóng đến mức gần như không đọc được nữa.
Leach đưa ngón tay chỉ vào từ đầu tiên còn đọc được, nằm khoảng một phần ba tờ giấy tính từ trên xuống. Là từ Kandahar. Tên riêng. Địa danh. Cạnh nó có một mũi tên được vẽ rất sinh động. Mũi tên chỉ ra xa khỏi từ này, một cách dứt khoát. Leach nói, “Đây là thông tin ngay trước thông tin đã mất. Đó là lúc Weeks và Edwards di chuyển ra khỏi Kandahar, theo lệnh quay về chờ ở Bagram. Tất cả vẫn còn trong phòng hồ sơ, nằm ở đúng vị trí của mình”.
Rồi cô chuyển ngón tay xuống phần ba cuối của tờ giấy, nơi thấy rõ ba từ, cách nhau bởi dấu gạch ngang: Vài ngày - Hood. Chữ H trong từ Hood được tô điểm bởi những vòng xoắn trang trí hoa mỹ sau khi viết xong. Một người chán nản ngồi nghe điện thoại, Leach nói, “Đây là thông tin tiếp theo ta nhận được sau thông tin đã mất. Nó cũng vẫn đang được lưu ở phòng hồ sơ, ngay sau thông tin về Kandahar. Là người của ta gửi về từ trại Hood ở Texas, báo cáo rằng họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng vài ngày sau đó”.
Rồi cô lại dịch tay trở lại phía trên, dùng ngón tay vạch lên phần ba ở giữa tờ giấy. Cô nói, “Vậy đây là phần tương ứng với khoảng trống bị mất trong hồ sơ”.
Phần ba giữa giấy là những hình vẽ nguệch ngoạc chán nản, chỉ toàn các hình thù và tua vạch qua vạch lại không dứt, cùng với hộp, mê cung và xoắn ốc. Nhưng ngay tại trung tâm, giấu mình sau các hình vẽ là hai chữ cái N và A, cùng một dãy bốn chữ số. Cả dãy số hiệu này thoạt đầu đã được viết vội lên giấy, sau đó tô lại cẩn thận bằng những đường nét thẳng thớm, gọn gàng, rồi đồ cho đậm thêm và gạch dưới, để rồi bị bỏ quên đó.
N.A. 3435.
Turner mỉm cười nói, “Về nguyên tắc thì anh ta sai, trung sĩ ạ, nhưng lần này ta sẽ bỏ qua”.
N.A. 3435.
Một dãy số Reacher hẳn sẽ nhớ kỹ, vì nó là một dãy số khá hấp dẫn: nếu ta cho từng con số - 3 và 4 và 3 và 5 - lũy thừa chính nó, tổng bốn kết quả sẽ bằng đúng 3435. Khá thú vị. Những con số dạng này đã được một người tên Joseph Madachy bàn đến nhiều lần, ông ta từng là chủ sở hữu, chủ bút và biên tập viên của một tạp chí tên Toán học Giải trí. Hồi còn nhỏ, Reacher từng đọc cả một chồng các tạp chí cũ này, trong thư viện của một doanh trại Lính thủy đánh bộ ở Thái Bình Dương. Anh nói, “Trung sĩ này, nếu muốn liên lạc với Thiếu tá Sullivan bên Đoàn Luật sư Quân đội thì dùng cách nào là hay nhất?”
“Liên lạc trực tiếp?”
“Trực tiếp”.
“Bao giờ?”
“Ngay bây giờ”.
“Giữa đêm?”
“Ngay phút này”.
Leach rút một tờ giấy khác ra khỏi túi. Nhỏ hơn. Một tờ từ tập giấy ghi chép, đã bị xé làm đôi. Cô nói, “Đây là số di động của Thiếu tá Sullivan. Tôi tin chắc lúc này điện thoại đang nằm trên bàn cạnh giường cô ta”.
“Làm sao cô biết tôi sẽ cần số điện thoại ấy?”
“Tôi đoán anh sẽ phải dùng cách đó. Hoạt động bào chữa có phạm vi rất rộng. Nhưng xin cho phép tôi được nêu ý kiến?”
“Tất nhiên”.
Leach lấy mảnh giấy thứ hai ra khỏi túi. Lại là một tờ từ tập giấy ghi chép, đã bị xé làm đôi, tương tự như tờ kia. Cô nói, “Đây là số di động của Đại úy Edmonds. Luật sư còn lại của anh. Tôi nghĩ cô ấy có triển vọng hơn. Nhiều khả năng cô ấy sẽ theo đuổi nhiệt tình hơn. Cô ấy thích thấy lẽ phải được thực thi”.
“Kể cả sau khi tôi đã trốn tù sao?”
“Tôi nghĩ vậy”.
“Nghĩa là cô ấy thích lý tưởng hóa?”
“Hãy tận dụng điều đó khi anh còn có thể. Sẽ không lâu đâu. Với Thiếu tá Sullivan thì không có đâu”.
Reacher hỏi, “FBI đã nhúng tay vào chưa?”
Leach đáp, “Họ đã được báo tin”.
“Ai chỉ huy hoạt động tìm kiếm của quân đội?”
“Đơn vị Quân cảnh số 75. Một đội do Chuẩn úy Espin làm đội trưởng. Anh đã gặp anh ta. Anh ta là người đưa anh đến Dyer. Mọi người đồn anh ta coi chuyện này là trả thù riêng. Anh ta nói anh đã lợi dụng lòng tốt của mình. Anh ta nói đã giúp anh một việc và tình cờ đã khởi động cả chuỗi sự kiện này”.
“Anh ta làm gì giúp tôi?”
“Anh ta giữ anh lại ở Dyer. Thám tử Podolski muốn giam anh ở trung tâm. Espin nói không. Hơn nữa, anh còn đề nghị anh ta gọi đại úy trực của Quân cảnh tới ngay giúp mình. Anh ta đã làm như yêu cầu và giờ cũng cho rằng anh đã lợi dụng cả điều đó nữa”.
“Nhưng đại úy trực đằng nào chẳng tới”.
“Nhưng không nhanh như thế. Trong khi toàn bộ kế hoạch của anh phụ thuộc vào việc mọi thứ phải được hoàn tất trước khi chiều muộn. Nên anh phải bắt đầu thật sớm. Nên Espin cảm thấy đã góp phần tạo điều kiện cho mọi chuyện xảy ra”.
“Anh ta có đạt được tiến triển gì không?”
“Không nhiều. Nhưng không phải vì không cố gắng”.
“Cô gửi tin nhắn tới anh ta được không?”
“Có lẽ”.
“Bảo anh ta hãy suy nghĩ thực tế lên. Hỏi xem nếu rơi vào trường hợp của chúng tôi, anh ta sẽ làm gì”.
“Tôi sẽ cố, nếu được”.
“Trung sĩ, tên cô là gì?”
“Leach, thưa thiếu tá”.
“Không, tên riêng ấy”.
“Chris, thưa thiếu tá”.
“Là viết tắt của Christine hay Christina hay thế nào?”
“Chỉ là Chris thôi, thưa thiếu tá. Trong giấy khai sinh đề thế”.
“Thế này, Chris, nếu tôi vẫn là sĩ quan chỉ huy của 110, tôi sẽ làm mọi cách để giữ cô lại làm việc ở đó. Đơn vị của chúng ta có các hạ sĩ quan tuyệt vời và cô có đầy đủ phẩm chất là một trong số họ”.
“Cảm ơn anh, thiếu tá”.
“Không, cảm ơn cô mới đúng, trung sĩ ạ”.
* * *
Sau đó, Leach vội vã lên đường, đối mặt với bốn giờ lái xe và tiếp theo là tám giờ làm việc ở văn phòng. Reacher nhìn Turner nói, “Em phải là một sĩ quan chỉ huy tuyệt cú mèo đến mức nào mới có được một nhân viên trung thành đến thế”.
“Không hơn gì anh đâu”, cô đáp. “Anh cũng từng có Frances Neagley mà”.
“Em cũng đọc cả hồ sơ của cô ấy sao?”
“Em đã đọc hết mọi hồ sơ. Cả lịch sử hoạt động nữa. Em muốn tìm hiểu kỹ càng 110 từ trong ra ngoài”.
“Như anh nói, em là một chỉ huy tuyệt vời”, Reacher đặt tờ giấy lên bàn, vuốt cho phẳng. Anh cũng vuốt phẳng hai nửa tờ giấy nằm cạnh. Rồi anh nhấc điện thoại, quay số điện thoại di động cá nhân của Đại úy Tracy Edmonds.