← Quay lại trang sách

Chương 42

Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng Reacher không lấy đó làm lạ. Có thể mất tới tám giây để các mạng di động điều chuyển một cuộc gọi. Và rất ít người đang nằm ngủ nhảy bật dậy như trong phim. Phần lớn mọi người tỉnh giấc từ từ, rồi chớp mắt và sờ soạng xung quanh.

Nhưng cuối cùng thì Edmonds cũng trả lời. Cô nói, “A lô?” Cô nói nghe có chút lo lắng, giọng hơi ồm ồm, như thể lưỡi còn đơ, hoặc miệng đang nghẹn.

Reacher nói, “Đại úy Edmonds?”

“Ai đấy?”

“Thân chủ của cô, Jack Reacher. Thiếu tá Lục quân Hoa Kỳ. Mới tái ngũ gần đây. Hiện đang công tác tại đơn vị Quân cảnh 110. Cô đang ở một mình chứ?”

“Câu hỏi gì lạ thế?”

“Chúng ta chuẩn bị tiến hành một cuộc nói chuyện đặc quyền giữa luật sư và thân chủ. Có một số vấn đề pháp lý cần thảo luận”.

“Anh cũng biết vậy cơ đấy”.

“Bình tĩnh lại, đại úy”.

“Anh đã vượt ngục”.

“Việc đó ngày nay bị cấm à?”

“Ta phải nói chuyện”.

“Thì ta đang nói chuyện đây”.

“Ý tôi là nói chuyện thực sự ấy”.

“Cô đang ở một mình chứ?”

“Đúng. Một mình. Thế thì sao?”

“Có bút không?”

Cô ngừng một lát. “Có rồi đây”.

“Giấy?”

“Có”.

“Được, nghe này. Để có thể đưa ra bằng chứng biện hộ có giá trị, tôi cần bản sao trên giấy của tất cả thông tin bất cứ ai có được về một công dân Afghanistan được ta biết đến dưới số hiệu N.A. 3435”.

“Chắc sẽ là thông tin bí mật”.

“Tôi có quyền hưởng thủ tục tố tụng hợp pháp. Tòa án rất coi trọng điều đó”.

“Gì thì gì, đó vẫn là một đòi hỏi rất lớn đấy”.

“Công bằng thôi. Họ có trong tay bản tuyên thệ nhảm nhí kia”.

“Reacher, tôi đại diện cho anh trong vụ kiện xác định cha con chứ không phải vụ Juan Rodriguez kia. Đó là việc của Thiếu tá Sullivan. Và lấy được bản sao thông tin tình báo của quân đội về Afghanistan là một việc rất lớn, kể cả trong một vụ án hình sự. Làm gì có chuyện họ cung cấp cho một vụ kiện xác định cha con. Ý tôi là, anh cần thông tin đó làm gì?”

Reacher đáp, “Cô đã bảo tôi Bộ luật Thống nhất của Tư pháp Quân đội vẫn coi ngoại tình là một tội phạm hình sự mà. Hình phạt là gì?”

“Khả năng là nặng”.

“Nghĩa là đây không phải chỉ là một vụ xác định cha con. Đây cũng là một vụ hình sự”.

“Chẳng có ý nghĩa gì đâu”.

“Luật sư, họ không thể thích coi thế nào cũng được. Họ coi ngoại tình là một tội hình sự. Hoặc đúng thế, hoặc không phải thế”.

“Reacher, chúng ta cần nói chuyện”.

“Có phải cô muốn bảo tôi cứ ngoan ngoãn quay về là tốt nhất không?”

“Đó đúng là tốt nhất”.

“Có thể. Nhưng dù sao, tôi vẫn chọn phương án B. Nên tôi cần thông tin đó”.

“Nhưng có liên quan gì? Hồi anh ở Hàn Quốc thì vấn đề Afghanistan còn chưa bắt đầu. Kể cả hồi anh gặp Chó Bự”.

Reacher không nói gì.

Edmonds nói, “À”.

“Đúng”, Reacher đáp. “Cô khá thông minh đấy, đối với một luật sư. Đây là chuyện liên quan tới Thiếu tá Turner chứ không phải tôi. Hoặc có thể là về cả Thiếu tá Turner và tôi, vì cái ta có ở đây là kẻ nào đó đang đặt ra một thách thức cho hai sĩ quan chỉ huy của Đội đặc nhiệm 110. Điều đó có nghĩa sẽ có người thắng kẻ thua, và đặt cược vào kẻ thắng thì khôn ngoan hơn cả, vì ở phe thắng cuộc sẽ mang lại phần thưởng ngoài sức tưởng tượng, trong cái thế giới quân đội của tôi”.

“Vậy anh sẽ là kẻ thắng sao?”

“Cô hãy tin như thế. Chúng tôi sẽ đập tan chúng, không khoan nhượng. Buộc phải thế, đại úy ạ. Chúng đã giết hai người của chúng tôi ở Afghanistan. Rồi đánh một đồng nghiệp của cô gần chết”.

Edmonds đáp, “Tôi sẽ xem mình có thể làm gì”.

* * *

Turner vẫn mặc áo choàng và không tỏ vẻ gì định quay lại ngủ tiếp. Reacher hỏi cô, “Trong phong bì có gì vậy?”

“Là việc thứ hai em nhờ Trung sĩ Leach làm giúp”.

“Rõ rồi. Nhưng là gì mới được chứ?”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi Los Angeles”.

“Vậy sao?”

Turner gật đầu. “Anh phải giải quyết chuyện Samantha”.

“Rồi anh sẽ làm việc đó”.

“Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, là chúng ta thất bại, họ sẽ nhốt chúng ta vào tù đến mãn kiếp. Em không thể để chuyện đó xảy ra với anh. Không thể được, chừng nào anh chưa gặp con gái mình. Bằng không, anh sẽ không bao giờ còn nghĩ tới bất cứ điều gì khác, cho đến tận cuối đời. Vì thế, anh có thể gạt vấn đề của em sang bên một thời gian, và ưu tiên vấn đề của mình đã”.

“Em đặt ra kế hoạch này từ bao giờ?”

“Được một thời gian rồi. Vì em có quyền. Rõ rồi, vì anh là người thuộc đơn vị của em. Vì vậy, em là chỉ huy của anh. Chúng ta sẽ lên đường đi Los Angeles”.

“Trong phong bì có gì?”

Turner trả lời bằng cách đổ mọi thứ bên trong lên giường.

Hai thẻ tín dụng.

Và hai bằng lái xe.

Cô xếp chúng thành cặp, giữ một cặp cho mình và đưa cặp kia cho Reacher. Bằng lái xe tiểu bang New York, cùng một thẻ Visa. Bằng lái xe được cấp cho một người có tên Michael Dennis Kehoe, bốn mươi lăm tuổi, địa chỉ ở Queens. Nam giới, mắt xanh, chiều cao một mét chín tám. Đã đăng ký hiến tạng. Ảnh chụp cho thấy một gương mặt vuông, Cố rộng. Thẻ Visa cũng cùng tên, Michael D. Kehoe.

Reacher hỏi, “Đồ thật à?”

“Của em là thật”.

“Còn của anh thì không?”

“Đại để là thật. Lấy từ tủ đựng giấy tờ cải trang”.

Reacher gật đầu. Người của 110 suốt ngày phải cải trang. Nên cần giấy tờ. Chính phủ cung cấp giấy tờ này, thật một trăm phần trăm, chỉ có điều không phải giấy tờ của một người thực sự tồn tại trên đời.

Anh hỏi, “Còn của em thì ở đâu ra?”

“Một người bạn của Leach. Cô ấy nói có quen một người giống em”.

“Vậy tên em bây giờ là gì?”

Turner trả lời bằng cách búng bằng lái xe của mình vào lòng Reacher, như búng một quân bài. Tiểu bang Illinois, Margaret Vega, một mét bảy mươi, mắt nâu, ba mươi mốt tuổi. Không đăng ký hiến tạng. Ảnh chụp của một phụ nữ Tây Ban Nha da sáng màu. Nhìn qua thì giống Turner, nhưng không nhiều lắm.

Reacher búng trả lại.

“Vậy là cô Vega vui vẻ trao bằng lái xe của mình cho người khác à?” Anh hỏi. “Cứ thế thôi? Cả thẻ tín dụng nữa?”

“Ta sẽ phải trả lại. Cả những khoản ta tiêu nữa. Hiển nhiên em phải hứa thế. Nhưng tiền của Billy Bob sẽ giúp ta lo vụ đó”.

“Vấn đề không phải chỗ đó. Cô Vega hiện giờ đang đánh liều bản thân đấy”.

“Em đoán Leach rất giỏi thuyết phục”.

“Chỉ vì cô ấy nghĩ em xứng đáng với hy sinh ấy”.

“Cô ấy không có người bạn nào trông giống anh. Hơi giống cũng không. Đó là lý do vì sao ta phải dùng đến tủ hồ sơ cải trang. Có thể Kehoe là mục tiêu trong một tình huống huấn luyện nào đó. Trông anh ta giống kẻ cầm cưa máy trong một bộ phim kinh dị”.

“Chắc sẽ ổn thôi. Bao giờ ta lên đường?”

“Càng sớm càng tốt”. Turner đáp. “Ta sẽ bắt một chuyến bay sớm”.

* * *

Họ tắm rồi mặc quần áo, việc gói ghém đồ đạc đơn giản chỉ là nhét bàn chải đánh răng vào túi rồi choàng áo khoác lên người. Họ để mặc rèm cửa kéo kín và đèn tắt tối om, rồi Reacher treo biển Xin đừng làm phiền lên tay cầm ngoài cửa, sau đó, hai người hối hả đi dọc hành lang, ra thang máy. Lúc đó mới chỉ quá năm giờ sáng một chút và Turner đoán những chuyến bay dài tới Bờ Tây sẽ khởi hành vào khoảng sáu giờ. Không có nhiều hãng có chuyến bay từ Sân bay quốc tế Pittsburgh, nhưng sẽ có ít nhất vài hãng. Trong trường hợp xấu nhất, họ có thể nối chuyến ở San Francisco, hoặc Phoenix, hoặc Las Vegas.

Thang máy xuống đến sảnh, họ bước ra mà chẳng thấy ai. Sau quầy không thấy ai trực. Ở đâu cũng không thấy ai. Vậy là Reacher thả thẻ chìa khóa vào thùng rác rồi cả hai tiến về phía cửa ra vào, ở đó họ bỗng rơi vào tình thế đẩy đưa anh trước - không, anh trước với một người đàn ông đi một mình, đã chọn đúng thời điểm mà bước vào từ vỉa hè tối om bên ngoài. Anh ta là một người rắn chắc, mặc vét xanh, áo sơ mi trắng và cà vạt xanh. Tóc cắt gọn gàng, ngắn và nghiêm túc, mặt mũi hồng hào, mới cạo râu. Cuối cùng, cả ba thống nhất được thứ tự. Anh ta giữ cửa cho Turner, và cô bước ra, còn Reacher thì lùi lại, cho anh ta bước vào, rồi sau đó Reacher mới bước ra.

Ngoài đường không thấy chiếc taxi nào. Nhưng có xe đưa đón của khách sạn, máy vẫn chạy và cửa mở. Nhưng không thấy lái xe đâu. Chắc đang vào trong đi vệ sinh.

Cách đó khoảng mười mét, một chiếc Crown Vic đang đậu trên làn dành cho xe cứu hỏa. Màu xanh da trời đậm, sạch sẽ, bóng bẩy, có antenna trên nắp thùng xe. Reacher quay lại nhìn cửa ra vào khách sạn. Tít trong sảnh, người đàn ông vừa vào khi nãy đang đứng đợi ở quầy. Complê xanh. Áo sơ mi trắng. Cà vạt xanh. Tóc ngắn, mặt hồng hào, mày râu nhẵn nhụi.

Reacher nói, “FBI”.

Turner trả lời, “Họ đang lần theo hai cái tên ta dùng. Sullivan và Temple”.

“Anh ta vừa đi ngang qua chúng ta. Bao giờ anh ta mới nhận ra?”

“Là FBI, nên chắc sẽ không ngay lập tức đâu”.

“Ta có thể quay lại lấy xe và tự lái”.

“Không, xe nên ở lại đây. Ta phải tiếp tục phá cách. Lên xe đưa đón. Tài xế sẽ trở lại ngay thôi. Nhất định thế. Vì anh ta để máy chạy”.

Reacher nói, “Ta sẽ hoàn toàn lộ liễu”.

“Sẽ không ai để ý”. Turner nói. “Chỉ là hành khách bình thường trên xe”.

Reacher đưa mắt nhìn quanh. Người đàn ông kia vẫn đang chờ ở quầy. Không ai trực sau quầy. Chiếc xe đưa đón sáng bóng, đậm phong cách tập đoàn. Cửa sổ tối màu. Giống xe limousine của một ngôi sao điện ảnh. Hơi quá kiểu cách cho việc đi lại hằng ngày.

Cửa sổ tối màu. Chỉ là hành khách bình thường trên xe. Kẻ đi săn và con mồi, di chuyển và đứng yên. Một di sản tiến hóa cũ. Reacher nói, “Được, ta lên xe đi”.

Họ bước chân lên xe, hệ thống treo rùn xuống dưới sức nặng của hai người, họ lê bước dọc lối đi hẹp giữa xe rồi chọn hai ghế phía xa, ở nửa sau xe.

Rồi ngồi im chờ đợi.

Không phải một cảm giác thú vị.

Nhìn ra bên ngoài cũng chẳng thú vị gì, vì khoảng cách xa, cộng với lớp kính màu và nhiều lớp cửa kính khác, nhưng Reacher vẫn thấy được anh ta đang bắt đầu sốt ruột. Anh ta đã quay lại nhìn quanh phòng sảnh vắng bóng người, và đã lùi khỏi quầy tiếp tân khoảng một mét. Chiếm tầm nhìn một khu vực rộng hơn, bày tỏ sự bực bội, nhưng vẫn đứng đủ gần để duy trì vị trí đầu hàng. Nhưng làm gì có ai khác cạnh tranh đâu. Có khi cả tiếng đồng hồ sau cũng không. Đợt khách mắt đỏ mệt mỏi khoảng sáu giờ mới đến.

Rồi anh ta bỗng tiến về phía trước, sải bước dài, hối hả, như thể đang chuẩn bị đón ai đó. Hoặc xáp lại gần ai. Rồi từ bên phải khung hình Reacher đang quan sát hiện ra một người thứ hai. Đàn ông, mặc đồng phục đen, áo khoác ngắn. Chắc là nhân viên trực tầng. Anh chàng FBI hỏi một câu, kèm theo là cái khoát tay kiểu: mọi người biến đâu hết cả rồi. Người mặc áo khoác ngắn dừng lại, có vẻ không thoải mái, như đang bị buộc phải bước ra khỏi lãnh địa quen thuộc của mình, rồi anh ta lách mình vào phía sau quầy, gõ lên một cánh cửa, không có kết quả gì, nên anh ta hé cửa ra một chút gọi vào trong, vẻ dò hỏi. Khoảng mười lăm giây sau đó, một phụ nữ trẻ xuất hiện, lấy tay chải tóc. Anh chàng FBI quay lại quầy, người phụ nữ trẻ tiến lại đối diện anh ta, còn anh chàng mặc áo khoác ngắn màu đen thì rời khỏi sảnh.

Không phải là nhân viên trực tầng.

Mà là lái xe.

Anh ta lên xe, nhận ra mình có khách, rồi lại liếc mắt nhìn về phía sảnh để xem có còn khách nào nữa hay không. Và hẳn kết luận là không, vì anh ta liền hỏi, “Nội địa hay quốc tế?”

Turner đáp, “Nội địa”.

Thế là anh ta thả mình ngồi phịch xuống ghế, kéo một sợi dây an toàn dài ngoằng ra, cài chắc chắn, rồi cửa ra vào xịch đóng lại và anh ta kéo cần số.

Nhưng rồi anh ta phải chờ, không thể làm gì khác, vì một chiếc xe vừa xuất hiện đang vòng qua chiếc Crown Vic đậu sẵn kia, và do đó chắn lối rẽ ra của xe buýt.

Chính là chiếc xe móp cửa.