← Quay lại trang sách

Chương 43

Chiếc xe móp cửa lách qua cạnh chiếc Crown Vic đang đậu, rồi giảm tốc chuẩn bị đỗ ngay trước cửa ra vào khách sạn. Chiếc xe buýt di chuyển ra khoảng trống, chậm rãi và nặng nề, rồi đi qua chiếc xe, sườn sát sườn. Reacher đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bốn gã đàn ông trong xe. Hai người anh gặp đêm đầu tiên, với gã thứ ba và gã bự con tai nhỏ. Cả nhóm cùng có mặt.

“Bỏ qua đi, Turner nói.

“Ta phải loại chúng ra khỏi vụ này”.

“Nhưng không phải ở đây, cũng không phải lúc này. Để sau. Hiện giờ chúng không phải là việc ưu tiên hàng đầu, nhớ chưa?”

“Không lúc nào bằng lúc này”.

“Ngoài sảnh một khách sạn? Trước mặt một nhân viên FBI?”

Reacher ngoái lại và thấy bốn gã đàn ông ra khỏi xe. Chúng nhìn hết trái tới phải, nhanh và nhịp nhàng, rồi thẳng tiến vào trong, theo hàng một, một dòng người thẳng tắp, một, hai, ba, bốn, như thể có một mục đích khẩn cấp. Turner nói, “Thoải mái đi, thiếu tá. Đợi dịp khác, ở một nơi khác. Chúng ta sẽ đi Los Angeles”.

Chiếc xe buýt tăng tốc, bỏ khách sạn lại sau lưng. Reacher ngoái lại nhìn theo đến lúc khuất tầm mắt mới thôi. Sau đó anh quay đầu lại nói, “Nói anh nghe vì sao FBI lần được ra tên của chúng ta”.

“Thế giới hiện đại”, Turner đáp. “Bộ An ninh Nội địa. Hoạt động dựa vào thông tin. Đủ mọi thứ kết nối lẫn nhau. Các hãng hàng không, nhất định rồi. Và không nghi ngờ gì, cả các khách sạn sân bay nữa. Để có thể dễ dàng được cấp báo khi hai cái tên đặc biệt nào đó xuất hiện cùng ở một chỗ vào cùng một thời điểm”.

“An ninh Nội địa có chia sẻ thông tin không?”

“Anh đùa đấy à?”

“Nếu thế, ta phải xem xét lại những gì ta kết luận về những kẻ cầm đầu vụ này. Không phải chỉ là các sĩ quan cấp rất cao. Mà là các sĩ quan cấp cực kỳ, vô cùng cao. Em có nghĩ thế không? Để được tiếp cận dữ liệu của Bộ An ninh Nội địa, một cách độc lập, cùng một lúc như thế?”

“Có thể không thực sự cùng một lúc. Dù sao, FBI cũng đến đây trước họ”.

“Từ văn phòng địa phương ở Pittsburgh. Mấy gã kia phải đi xa hơn. Chúng hẳn đã lên đường từ sớm hơn rất nhiều. Hẳn đã biết trước cả FBI. Chúng có hệ thống cảnh báo riêng”.

* * *

Xe buýt khách sạn thả họ trước cửa sân bay, hai người lẻn nhanh vào trong, kiểm tra bảng giờ bay của các chuyến. Hai chuyến bay tiếp theo cách nhau chỉ một phút là của hãng US. Airways bay tới Long Beach và của American Airlines bay tới hạt Orange.

“Anh thích cái nào hơn?” Turner hỏi.

“Long Beach”, Reacher đáp. “Rồi ta thuê xe. Chạy thẳng ra đường 710. Rồi đường 101. Bản tuyên thệ của mẹ con bé được lập tại một văn phòng luật sư ở Bắc Hollywood. Anh đoán cô ấy sống ở đó”.

“Anh định làm thế nào để tìm được cô ấy?”

“Anh sẽ bắt đầu từ bãi đậu xe văn phòng luật sư của cô ấy. Là nơi cô ấy không thể không giữ liên lạc”.

“Văn phòng luật sư của cô ấy hẳn sẽ bị khoanh vùng kiểm soát. Bởi nhân lực từ Quân cảnh 75 và cả FBI nữa, chắc chắn. Bốn anh bạn đáng ghét kia của chúng ta cũng sẽ có mặt ở đó sau sáu tiếng nữa, sau khi họ phát hiện ra chúng ta không còn ở khách sạn”.

“Nghĩa là ta phải hết sức cẩn thận”.

Quầy bán vé của hãng hàng không U.S. Airways đang chuẩn bị mở cửa. Một phụ nữ mặt mũi vui vẻ khoảng năm mươi tuổi mất một phút để bật các máy tính, sắp xếp các nhãn cùng giấy bút, rồi quay sang mỉm cười với họ. Turner hỏi mua hai vé đi Long Beach trên chuyến bay buổi sáng. Người phụ nữ múa tay trên bàn phím, móng tay dài nên phải đặt nằm các ngón, rồi nói là không còn nhiều chỗ trống. Nhưng hai vé thì không thành vấn đề. Vậy là Turner và Reacher lần lượt đưa cho cô ta bằng lái xe và thẻ tín dụng, vô tư và thoải mái, như thể chỉ vừa ngẫu nhiên rút ra từ một tập tài liệu lớn. Người phụ nữ xếp chúng thành hàng trước mặt, ở vị trí tương ứng của một ghế ngồi cạnh cửa sổ và lối đi, rồi cô ta gõ tên vào máy, đầu xoay qua xoay lại khi nhìn từ bằng lái và thẻ tín dụng sang màn hình. Sau đó, cô ta quẹt thẻ, rồi cắm mặt mổ phím chữ thêm một lúc, sau đó máy in kêu lẹt xẹt, cho ra hai thẻ lên máy bay. Người phụ nữ cầm chúng lên, đối chiếu và xếp chúng cùng với bằng lái xe và thẻ tín dụng theo tên, sau đó nói, “Của hai người đây, cô Vega và anh Kehoe”. Rồi cô ta đưa chúng cho họ, trang trọng như trong một nghi lễ nhỏ.

Họ cảm ơn cô ta rồi bỏ đi. Reacher nói. “Đây là lý do vì sao em bảo anh mua áo len, đúng không?”

“Anh chuẩn bị gặp con gái mình”, Turner nói. “Ấn tượng đầu tiên luôn quan trọng”.

* * *

Juliet gọi Romeo, vì họ đã phân công công việc với nhau, và một số trách nhiệm thuộc về ông ta. Ông ta nói, giọng đầy khích động, “Người của ta đang ở ngoài hành lang, ngay lúc này, ngay trước cửa phòng họ”.

Romeo nói, “Ngoài hành lang?”

“Hành lang khách sạn. Phòng khách sạn. Người của ta nói căn phòng tối đèn, im lặng, có một tấm biển Xin đừng làm phiền treo trước cửa. Họ vẫn chưa kiểm tra trong phòng”.

“Nghĩa là bọn họ đang trong phòng?”

“Chắc phải thế”.

“Thế thì tại sao người của ta lại đứng ngoài hành lang?”

“Có vấn đề”.

Romeo hỏi, “Vấn đề gì?”

“FBI cũng có mặt”.

“Ở đâu?”

“Cùng người của ta. Đúng nghĩa đen. Ngoài hành lang. Chỉ đứng chờ ở đó. Một người. Anh ta không dám làm gì vì nghĩ đang có bốn nhân chứng dân thường. Chúng ta cũng không thể làm gì vì biết có nhân chứng là người của FBI. Tất cả đành chỉ đứng ngoài đó”.

“Ngoài hành lang?”

“Ngay trước cửa phòng”.

“Chúng ta có biết chắc họ đang ở trong phòng không? Thực sự chắc chắn?”

“Họ còn ở đâu được nữa?”

“Cả hai cùng ở trong phòng chứ?”

“Sao anh hỏi thế?”

“Tôi đã cắt ghép một số thứ”.

“Cắt ghép cái gì?”

“Dữ liệu. Sau cú điện thoại gọi về tàu mẹ kia. Vụ đó khiến tôi lo lắng một chút. Tôi nghĩ cẩn trọng là không thừa. Trong số những thứ tôi liệt kê vào danh sách cần cảnh giác có tủ hồ sơ cải trang của 110. Chẳng vì lý do gì cụ thể. Chỉ vì muốn cảm thấy mình đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng tôi vừa nhận được tin. Một trong các nhân dạng vừa mua vé máy bay của hãng U.S. Airways, từ Pittsburgh đi Long Beach, California”.

“Bao giờ bay?”

“Chuyến bay đầu tiên buổi sáng. Khoảng nửa giờ nữa”.

“Chỉ một trong hai người bọn họ bay thôi sao?”

“Không thấy một nhân dạng nào khác được kích hoạt”.

“Tên được dùng là gì?”

“Michael Dennis Kehoe. Nói cách khác là đàn ông. Họ tách ra. Tôi đoán không có cách nào khác. Tất cả những gì cô ta có chỉ là thẻ căn cước của Helen Sullivan và đến lúc này, hẳn họ đã nhận ra sẽ không có chuyện một người mang tên Helen Sullivan được lên máy bay. Sẽ không có chuyện đó, nếu không qua một quá trình kiểm tra phức tạp. Mà Turner sẽ không vượt qua được. Vì vậy, Reacher lên đường đi California một mình. Có lý. Anh ta phải tới đó. Cô ta thì không”.

Juliet nói, “Có lẽ Turner hiện đang một mình trong phòng”.

“Hợp lý. Nếu Reacher đang trên đường đi California”.

“Hoàn toàn hợp lý. Nếu đúng anh ta đang đi”.

“Nhưng sẽ không nếu không phải là anh ta đi. Ta phải biết ngay bây giờ. Ta phải thỏa thuận với FBI. Ta sẽ không tiết lộ về họ và họ với ta cũng vậy. Hoặc thế nào cũng được. Nhưng chúng ta phải vào phòng, ngay bây giờ. Kể cả nếu điều đó có nghĩa FBI cũng vào được”.

* * *

Turner là sĩ quan chỉ huy và cô muốn vào khu an ninh càng sớm càng tốt. Cô nghĩ an ninh hàng không sẽ là một loại rào chắn. Ít nhất là với bốn gã kia. Nếu chúng có tới sân bay. Hoàn toàn có thể xảy ra, nếu chúng hỏi tài xế xe buýt của khách sạn. Hai hành khách? Đúng thế, bay nội địa. Nhưng an ninh hàng không chẳng có tác dụng gì với FBI hoặc quân đội. Họ được lên đầu hàng và được đi qua cửa phụ.

Nên không thực sự là một rào cản. Là một bộ lọc thì đúng hon.

Hai người không mang đồ kim loại gì trong túi, trừ một ít xu lẻ, được họ đổ hết vào một cái bát màu đen xước xát. Họ theo chân nhau bước qua máy dò, chỉ là hai người bình thường trong đám đông, không giày, không áo khoác. Xong xuôi, họ khoác áo lên người, cài dây giày rồi chia đôi số xu lẻ, lên đường tìm hàng cà phê.

* * *

Juliet gọi Romeo báo tin, “Người của ta đã vào được trong phòng. Họ nói đang lo lắng cho hai người bạn của mình trong phòng. Người của FBI lập tức đồng ý. Khiến cho việc mở cửa giống một dịch vụ công”.

Romeo hỏi, “Rồi sao?”

“Không có ai trong phòng”.

“Họ đang ở cửa ra máy bay”.

“Cả hai?”

“Một trong số những hành khách nữ cùng đi chuyến bay của hãng U.S. Airways đó dùng một thẻ tín dụng do một ngân hàng ở hạt Arlington cấp. Một phụ nữ tên Margaret Vega”.

Juliet hỏi, “Thế thì sao?”

“Cô ta mua vé rất muộn. Trong vòng một giờ vừa qua”.

“Cô ta là một trong hai hành khách đặt chuyến bay vào thời điểm đó. Người còn lại là Michael Dennis Kehoe. Hai thẻ tín dụng của họ được trừ tiền trong cùng một phút”.

“Làm sao Turner có được thẻ tín dụng của người tên Margaret Vega?”

“Tôi không biết. Chưa biết”.

“Không phải từ tủ hồ sơ cải trang?”

“Không. Là người thật, chắc vậy. Từ tàu mẹ, có lẽ thế. Tôi sẽ kiểm tra”.

“Bao giờ máy bay khởi hành?”

“Mười lăm phút nữa là hành khách sẽ bắt đầu làm thủ tục lên máy bay”.

“Được, tôi sẽ cử người của ta đến thẳng sân bay. Ít nhất thì họ có thể kiểm tra phía nhà ga”.

“Tôi đã chuẩn bị trước cho anh rồi”, Romeo nói. “Người của ta có thể vào tận khu an ninh. Thậm chí còn lên được máy bay, nếu cần. Tôi đã mua được hai vé cùng hai vé dự phòng. Tiện thể nói luôn, vất vả lắm mới được đấy. Có vẻ như là một chuyến bay kín chỗ. Bảo họ thẻ lên máy bay đang chờ ở quầy vé”.

* * *

Khu vực chờ lên máy bay rộng rãi, không gian mở, trải thảm, tường sơn màu nhạt, nhưng còn lâu mới gọi là yên tĩnh, vì có tới hơn một trăm người lố nhố ở đây. Rõ ràng Pittsburgh đi Long Beach là một tuyến bay thông dụng. Reacher không hiểu lắm vì sao. Mặc dù báo chí đã nói Pittsburgh đang trở thành một thành phố được nhiều nhà làm phim ưa thích. Vì tiền. Thành phố đưa ra các ưu đãi tài chính, và các công ty sản xuất phim đang tích cực hưởng ứng. Đủ loại phim đã được quay ở đây, và thêm nhiều phim đang được lên kế hoạch. Nên có lẽ những người này toàn là dân làm phim, đang trên đường về nhà. So với sân bay Los Angeles thì sân bay Long Beach cũng không kém thuận tiện cho dân Hollywood và Beverly Hills là bao. Cũng phải vất vả trên cùng con đường cao tốc. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng rất đông và lộn xộn. Và như thường lệ, Reacher cố gắng đứng ngoài rìa đám đông. Nhưng Turner là sĩ quan chỉ huy và cô lại muốn lên máy bay càng sớm càng tốt. Như thể thân máy bay chật chội là một vùng lãnh thổ có chủ quyền, như một đại sứ quán ở nước ngoài, khác với thành phố nơi nó đang đỗ. Họ có số ghế lớn, có nghĩa ghế họ sẽ ở phía cuối máy bay, có nghĩa họ sẽ lên máy bay trước đa số mọi người, ngay lập tức sau người khuyết tật, gia đình có trẻ nhỏ, khách khoang hạng nhất cùng khách bay thường xuyên. Vì thế, Turner muốn lên sát quầy dịch vụ. Cô có đủ sự khéo léo của một người nhỏ nhắn. Cô lách thành công qua những kẽ hở mà khổ người vụng về của Reacher bị từ chối thẳng thừng. Nhưng anh vẫn kiên trì bám theo và lần tới được chỗ trống cô dành được cho anh một phút trước đó.

Và gần như ngay lập tức, quá trình lên máy bay bắt đầu Một phụ nữ mở cánh của chính, nói vào chiếc micro có dây xoắn. Đám đông dồn lên, xe đẩy cho người khuyết tật lách qua, các ông già chống gậy khập khiễng theo sau, rồi đến lượt các cặp vợ chồng bế trẻ nhỏ với các loại ghế ngồi cho bé phức tạp lạ lùng, rồi đến đàn ông và phụ nữ trong những bộ complê chải chuốt vội vã xếp hàng, rồi Reacher nhập vào dòng người, đi dọc cầu dẫn lên máy bay, qua bầu không khí mát mẻ cùng với mùi dầu máy, và cuối cùng vào trong khoang. Anh khom người, cúi đầu, đi dọc lối đi giữa máy bay, tới chỗ ngồi chật hẹp chỉ đủ chỗ để chân nếu anh ngồi thẳng đứng. Ngồi cạnh anh, Turner trông vui vẻ hơn hẳn. Ghế ngồi thiết kế dành cho khổ người như cô.

Họ cài dây an toàn và chờ đợi.

* * *

Romeo gọi Juliet thông báo, “Tôi đang theo dõi hệ thống của U.S. Airways”.

Juliet hỏi, “Thế nào?”

“Tin xấu, tôi e là thế. Kehoe và Vega đã lên máy bay. Chúng ta vừa để tuột mất hai ghế dự phòng. Hai khách bay thường xuyên vừa tới, chiếm mất ghế. Họ được ưu tiên hơn”.

“Sao anh không gọi điện cho U.S. Airways rồi bảo họ không có chuyện người khác được ưu tiên hơn ta?”

“Gọi cũng được, nhưng chắc tôi không làm đâu. Hãng hàng không sẽ thu phí. Kiểu bây giờ là thế. Rõ ràng rồi, mọi sự hợp tác luôn có giá, ít nhất là khi chính phủ là người trả hóa đơn. Và việc thu phí sẽ kéo theo giấy tờ, mà ta không thể cho phép chuyện đó. Nên ta phải chấp nhận thôi. Ít nhất thì hai người của ta đã có chỗ ngồi”.

“Hai người nào?”

“Hình như chọn tên theo thứ tự bảng chữ cái”.

“Không lý tưởng lắm”, Juliet nói.

“Vào thời điểm này, ta chỉ cần lắng nghe và quan sát. Tạm thời là như thế. Tôi đã lấy được vé cho hai người còn lại lên chuyến của American Airlines tới hạt Orange. Họ sẽ tới nơi vào cùng khoảng thời gian. Họ có thể gặp nhau ở California”.

* * *

Reacher đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, dọc thân máy bay hình ống, theo dõi từng khuôn mặt bước vào khoang, rẽ phải, tiếp tục bước, kiểm tra số ghế, nhét các va li cỡ lớn cùng áo khoác cồng kềnh vào ngăn chứa đồ phía trên. Hành lý, túi xách, đồ đạc. Không phải kiểu của Reacher. Một số gương mặt trông rất vui vẻ, nhưng đa phần là nhăn nhó. Anh nhớ chuyện đi máy bay hồi còn bé, đã lâu lắm rồi, kinh phí do quân đội chi trả, với các hãng hàng không đã bị quên lãng từ lâu, như Braniff, Eastern và Pan American. Hồi đó, đi lại bằng máy bay còn là chuyện hiếm và xa lạ nên người ta thường mặc thật diện, mặt mũi sáng bừng vì thích thú được thưởng thức cảm giác mới. Complê và cà vạt, váy mùa hè, thỉnh thoảng cả găng tay nữa. Đồ sứ, bình sữa và thìa dĩa.

Rồi anh thấy gã đã bị anh đấm vào một bên đầu.