← Quay lại trang sách

Chương 44

Không nghi ngờ gì, chính là hắn. Reacher nhớ rất rõ. Ở nhà trọ, đêm đầu tiên, khi chiếc xe xuất hiện, lúc ấy còn chưa móp, hắn ra khỏi xe bên ghế hành khách đằng trước, đi vòng quanh mui xe rồi bắt đầu cuộc tán gẫu.

Chúng tôi không sợ anh đâu, ông già.

Reacher nhớ cú móc tay trái, nhớ cảm giác bật vào xương và hình ảnh đầu hắn ngật sang một bên. Rồi anh lại thấy hắn thêm một lần nữa từ xa, tại bãi đậu xe của nhà trọ ngày hôm sau. Và lần thứ ba mới chỉ chục phút trước, khi hắn ra khỏi xe ở khách sạn.

Đúng là hắn, không nghi ngờ gì.

Reacher tin rằng người đi ngay sau hắn chính là gã thứ ba. Không phải gã lái xe đêm đầu tiên, cũng chẳng phải gã bự con tai nhỏ, mà là kẻ được bổ sung vào ngày thứ hai. Cả hai gã đưa mắt nhìn hết phải đến trái, hết xa đến gần, đến khi xác định được con mồi của mình thì lập tức lia mắt nhìn đi chỗ khác thật nhanh và ra vẻ vô can. Reacher tiếp tục nhìn phía sau lưng chúng, nhưng hành khách tiếp theo là một phụ nữ, người sau nữa cũng là phụ nữ và là người cuối cùng. Tiếp viên lên tiếng đọc thông báo, rằng anh ta chuẩn bị đóng cửa máy bay và đề nghị mọi người tắt các thiết bị điện tử xách tay. Hai gã kia tiếp tục đi dọc lối đi rồi ngồi phịch xuống ghế của mình, riêng rời nhau, một bên trái và một bên phải, cách chỗ Reacher và Turner ngồi lần lượt ba và bốn dãy ghế phía trước.

Turner nói, “Thế này thì khùng điên quá rồi”.

“Hẳn rồi”, Reacher đáp. “Chuyến bay này kéo dài bao lâu?”

Câu hỏi của anh lập tức nhận được câu trả lời, không phải từ Turner, mà từ tiếp viên một lần nữa lên loa thông báo, theo đúng thủ tục. Anh ta nói máy tính cho thấy thời gian bay sẽ là năm giờ mười bốn phút, vì ngược gió.

Reacher nói, “Việc sắp xếp thứ tự ưu tiên của ta xem ra không có tác dụng rồi. Hoàn toàn không có tác dụng. Vì chúng không chịu để ta yên. Ý anh là, rốt cuộc chuyện này là sao? Bây giờ chúng còn lên cả máy bay với chúng ta? Tại sao? Chúng định làm gì? Trước mặt một trăm người khác, trong một cái ống kim loại?”

“Có thể chỉ là giám sát tại chỗ”.

“Chúng có mắt mọc sau đầu sao?”

“Nếu không thì là một cách cảnh cáo nào đó. Muốn ta sợ”.

“Phải rồi, giờ thì anh sợ lắm. Chúng cử Ngu và Ngu-hơn đi cơ mà”.

“Còn hai gã kia thì sao nhỉ?”

“Chuyến bay kín chỗ”, Reacher nói. “Có thể chúng chỉ lấy được có hai vé”.

“Nếu thế, tại sao không cho gã bự con lên?”

“Câu hỏi không nằm ở chỗ tại sao hoặc tại sao không. Mà là làm thế nào. Làm thế nào chúng làm được việc này? Lúc bắt đầu, chúng chẳng có gì trong tay, thế mà bây giờ thì chỉ sau chúng ta có năm phút. Tới giờ chúng chỉ biết ta không có giấy tờ tùy thân gì hết ngoài giấy tờ của Sullivan và Temple và chắc chắn chúng biết ta hiểu rõ không ai mang tên Sullivan hay Temple sẽ lên được máy bay vào hôm nay mà không bị kiểm tra chặt chẽ. Vậy thì làm sao chúng biết ta lên máy bay? Làm sao ta có thể lên máy bay, nếu thiếu giấy tờ tùy thân? Bình thường mà nghĩ thì khả năng ta ra bãi đỗ xe, lấy xe rồi tiếp tục đi đường bộ là cao hơn chứ”.

“Vì tài xế xe buýt nói cho họ biết”.

“Quá nhanh. Đến giờ anh ta còn chưa quay về khách sạn. Chính là từ chúng. Không có thông tin gì mà chúng không biết. Ngay lúc này, chúng đang ở trong hệ điều hành của hãng hàng không này. Chúng thấy ta mua vé và theo dõi ta lên máy bay. Điều đó có nghĩa chúng cũng vào cả tủ hồ sơ cải trang của 110 nữa. Nếu không, làm sao chúng biết cái tên Kehoe có ý nghĩa gì? Chúng theo dõi mọi việc ta làm. Mọi bước ta thực hiện. Chúng ta đang nằm trong bể cá”.

“Nếu vậy, chắc chắn đến giờ chúng đã liên hệ hai cái tên Vega và Kehoe với nhau. Vì ta mua vé cùng một lúc và ngồi cạnh nhau. Nghĩa là họ đã biết em là Vega. Điều đó có nghĩa Vega thực đang gặp rắc rối. Cả Leach nữa, vì dám làm người môi giới. Và chuyển giao giấy tờ. Chúng ta thực sự cần báo tin cho họ biết”.

“Ta không thể báo cho họ được. Ta không thể làm gì được. Trong vòng năm giờ và mười bốn phút nữa”.

* * *

Máy bay bắt đầu lăn bánh, vụng về trên đường, ngay trước một chuyến bay của hãng American Airlines. Reacher đoán đó là chuyến bay tới hạt Orange, khởi hành sau một phút. Trời vẫn tối. Chưa thấy dấu hiệu gì của mặt trời buổi sáng.

Rồi ra đến đường băng. Máy bay rẽ, dừng lại, như chuẩn bị tinh thần, rồi gầm lên, tăng tốc, lao ầm ầm không thương xót trên mặt bê tông, Reacher đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy mặt đất lùi dần bên dưới, thấy cánh máy bay nhôm to rộng nghiêng và gập lại trước trọng lượng phải mang. Ánh đèn của Pittsburgh nhấp nháy đằng xa, uốn lượn theo đường cong và mũi đất của những dòng sông rộng lớn tối đen.

Ba và bốn dãy ghế phía trước, hai gã đàn ông đang cố gắng nhìn thẳng ra phía trước. Cả hai đều ngồi ghế giữa. Là ghế ít được thích nhất, do vậy là ghế cuối cùng có người mua. Ở bên trái khoang hành khách là gã từ đêm đầu tiên. Cạnh hắn là một phụ nữ trẻ ngồi ghế cửa sổ, còn ghế ngoài cùng là một phụ nữ lớn tuổi. Bên phải khoang hành khách là gã được bổ sung vào ngày thứ hai. Ghế cửa sổ cạnh hắn là của một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc, một trong số những người được lên máy bay đầu tiên. Reacher nghĩ vậy, ông ta dùng gậy chống. Còn ghế phía ngoài là một phụ nữ mặc vét có vẻ hợp hơn nếu ngồi khoang hạng nhất. Có lẽ cô ta đang đi công tác. Có lẽ công ty của cô ta đã cắt giảm chi phí.

Turner nói, “Ước gì em biết chúng là ai”.

“Lần này thì chúng đang ngồi trên máy bay chứ không phải đang lái xe”, Reacher đáp. “Thế tức là có hai thứ ta biết chắc chắn. Lần này trong túi chúng có giấy tờ tùy thân. Và chúng không mang vũ khí”.

“Phải giữ cấp bậc cao đến mức nào mới có quyền tiếp cận thoải mái 24/7 mọi hệ thống an ninh quốc gia của đất nước này?”

“Anh đoán mọi thứ đã thay đổi sau vụ 11/9. Anh rời khỏi quân đội bốn năm trước thảm kịch ấy. Nhưng anh đoán cấp bậc thiếu tướng trong Tình báo Quân đội chắc sẽ có khả năng ấy. Mặc dầu không phải được hoàn toàn tự tung tự tác. Quân đội là một đám người hoang tưởng mà. Họ có cơ man các cơ chế kiểm soát lẫn nhau. Nhưng mà bí mật kiểm tra danh sách hành khách của một hãng hàng không vào năm giờ sáng lại là một việc hoàn toàn khác”.

“Vậy họ là ai?”

“Hãy nghĩ theo hướng ngược lại. Chúng ta có thể lần xuống tới đâu trên chuỗi chỉ huy? Tổng thống được phép. Hoặc Cố vấn An ninh Quốc gia. Hoặc bất cứ ai thường xuyên ra vào Phòng Tình huống. Nói cách khác, là các Tham mưu trưởng. Trừ một việc, đây là công việc suốt ngày đêm, và đã được thực hiện hơn mười hai năm rồi. Vì thế, phải có một vị trí riêng đâu đó. Một Phó Tham mưu trưởng, một người ai cần gì cũng tìm đến, được giao nhiệm vụ quản lý hết mọi việc, quanh năm. Ông ta có thể ra vào bất cứ lúc nào mình muốn. Không có cơ chế kiểm soát với ông ta, vì ông ta chính là người nhận các báo cáo kiểm soát”.

“Vậy là ta đang đối mặt với một Phó Tham mưu trưởng sao?”

“Leo càng cao thì té càng đau”.

“Thông đồng với ai đó ở Afghanistan?”

“Tất cả bọn họ đều biết nhau. Quan hệ gần gũi. Có thể là bạn học”.

“Vậy hai gã hiện giờ đang ngồi trên máy bay là ai? Trông không giống nhân viên Lầu Năm Góc”.

Reacher không trả lời. Anh chỉ quan sát và chờ đợi.

Rồi mười phút sau, sự kiên nhẫn của anh đã được đền đáp.

Người phụ nữ mặc bộ vét kiểu cách đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.