← Quay lại trang sách

Chương 45

Reacher chờ đến khi cô ta đi qua chỗ mình ngồi, rồi anh tháo dây an toàn, đứng dậy và đi về phía trước, một hàng, hai, ba, bốn. Anh ngồi thụp vào chiếc ghế bỏ trống của cô ta, gã được bổ sung vào ngày thứ hai ngả về phía ông già tóc bạc chống gậy lúc ấy đang ngủ say, tựa đầu vào cửa sổ.

Reacher nói, “Cho tôi xem căn cước của cậu”.

Hắn không nghe lời. Hắn cứ ngồi đó, luống cuống tột cùng, ép sát người lên ghế như cá mòi trong hộp. Hắn mặc một chiếc quần vải bạt pha nilon, áo sợi bông màu đen dưới áo khoác khuy lớn. Cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ hiệu Hamilton, có nghĩa chắc hắn thuận tay phải. Phụ nữ vào nhà vệ sinh thường mất bao lâu? Theo kinh nghiệm của Reacher, họ không nhanh như chóp. Chắc khoảng bốn phút.

Nghĩa là nhiều hơn lượng thời gian anh cần tới ba phút.

Anh nghiêng người tới, như định chạm đầu vào lưng hàng ghế phía trước, rồi lắc người sang bên phải, và lại ngả người ra sau, một chuỗi hành động uyển chuyển, vậy là hắn bị đè phía sau vai phải và bắp tay phải của anh. Reacher sau đó đưa tay phải ra, nắm lấy cổ tay phải của hắn lôi về phía mình, vặn cổ tay để các đốt ngón tay hướng vào, lòng bàn tay xoay ra. Đoạn, anh dùng tay trái túm lấy ngón trỏ phải của hắn rồi nói, “Giờ thì cậu được lựa chọn nhé. Một là chịu đựng như một người đàn ông, hai là rú lên như một bé gái”.

Rồi anh bẻ ngón tay của hắn, bằng cách vặn mạnh nó xuống chín mươi độ rồi giật đốt ngón tay đầu tiên, sau đó dùng đầu ngón cái bật đốt thứ hai khỏi vị trí. Hắn nhảy dựng, quằn quại, hộc lên vì đau đớn và choáng váng, nhưng không hét. Không rú lên như một bé gái. Không thể, trước sự chứng kiến của một trăm người khác.

Tiếp theo, Reacher bẻ ngón tay giữa của hắn, dùng cách tương tự, cũng ở hai vị trí tương tự. Đến lúc đó, hắn đã tìm cách giải phóng cánh tay trái đang bị Reacher kẹp lại. Reacher để mặc cho hắn làm, để anh được đổi tay và chăm sóc tiếp hai ngón tay tương ứng ở bàn tay bên trái.

Rồi anh hỏi, “Căn cước đâu?”

Hắn không trả lời. Không thể trả lời. Vì còn mải nức nở, nhăn nhó, nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay vừa bị hủy hoại. Ngón tay hắn méo mó, chĩa ra ở những góc kỳ cục, gập thành hình chữ L. Reacher ngồi sát vào, vỗ tay khắp người hắn, hết đẩy rồi kéo để kiểm tra tất cả các túi. Phần lớn các túi không có gì hấp dẫn, nhưng ở túi quần bên phải có một thứ phồng lên rất điển hình. Chắc chắn là ví gấp ba. Anh lôi nó ra rồi đứng dậy. Ở dãy ghế bên kia, dưới một hàng, gã thứ hai đã nhổm dậy. Người phụ nữ mặc vét ra khỏi nhà vệ sinh và đang trên đường trở lại. Cô dừng bước cho anh về chỗ rồi mới đi tiếp.

* * *

Reacher vứt ví vào lòng Turner rồi cài dây an toàn. Cô hỏi, “Anh làm gì hắn thế?”

“Hắn sẽ không thể kéo cò súng trong một hoặc hai tuần. Hay đánh đấm gì. Hay lái xe. Hay cài khuy quần. Coi như rời cuộc chơi, Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Trả miếng trước”.

Turner không nói gì.

“Anh biết”, Reacher nói. “Hoang dã. Chẳng có gì phải giấu”.

“Không phải, anh làm tốt lắm”.

“Trông thế nào?”

“Thấy hắn nhấp nhổm một chút. Nên em biết có chuyện gì đó đang diễn ra”.

“Trong ví có gì?”

Turner mở ví. Là một chiếc ví cũ, dày cộp, làm bằng da chất lượng tốt, đã cong lại ôm theo hình những thứ chứa bên trong. Có rất nhiều thứ. Lưng ví là nơi đựng tiền, được chia làm hai phần, một tập hai mươi đô khá dày, nhưng không có tiền mệnh giá lớn hơn, rồi một tập mỏng hơn, gồm các tờ một dollars, năm đô và mười đô. Phần trước ví có ba ngăn đựng thẻ tín dụng. Nằm ngoài cùng của số thẻ đựng trong ngăn giữa là một giấy phép lái xe tiểu bang Bắc Carolina, có ảnh chụp của hắn, tên đề Peter Paul Lozano. Sau giấy phép lái xe là một đống thẻ tín dụng, Visa và MasterCard và Discover và American Express, còn hai ngăn hai bên cũng chứa nhiều thẻ khác nữa, tất cả đều đang hoạt động, chưa hết hạn, tất cả đều có tên Peter P. Lozano.

Không thấy căn cước quân nhân.

“Hắn là thường dân sao?” Turner hỏi. “Hay đã giấu đi?”

“Anh đoán là giấu rồi”, Reacher đáp. “Nhưng Đại úy Edmonds có thể giúp ta. Anh sẽ đưa tên cho cô ấy kiểm tra. Cô ấy làm việc với bên Nhân sự”.

“Anh có định lấy tên của người kia không?”

“Hai thì dễ truy hơn một”.

“Anh định làm thế nào?”

“Để tìm cách”.

* * *

Bốn dãy ghế phía trước, gã tên Lozano đang rúm lại trên ghế, đung đưa người từ trước ra sau, như thể đã nhét hai bàn tay vào dưới cánh tay để cố xoa dịu cơn đau. Một tiếp viên tiến lại gần, anh ta liếc nhìn như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại quay đi. Vì biết nói gì đây? Một gã đàn ông xấu xa vừa lại đây và làm tôi bị thương? Như một bé gái? Như một kẻ hớt lẻo trong văn phòng hiệu trưởng? Rõ ràng đó không phải phong cách của anh ta. Trước một trăm người chứng kiến khác thì không.

“Quân đội”, Reacher nói. “Em có nghĩ vậy không? Trại huấn luyện tân binh đã dạy anh ta biết cách ngậm miệng”.

Rồi gã còn lại lách mình qua bà già ngồi cạnh. Gã đàn ông từ đêm thứ nhất, kẻ nhiều lời. Hắn tiến lên hàng trên, cúi xuống nói chuyện với bạn. Cuộc nói chuyện biến thành một cuộc bàn bạc nhỏ. Có thảo luận, có chìa tay cho xem thương tích, có những ánh mắt thù địch ném ra sau lưng. Người phụ nữ mặc vét nhìn ra chỗ khác, không biểu cảm gì.

Turner nói, “Sẽ không hiệu quả lần thứ hai. Biết trước khắc có chuẩn bị. Hắn đang nghe thuật lại từng chi tiết”.

“Và hy vọng người ngồi cạnh mình không phải đi vệ sinh”.

“Anh có thực sự tin rằng Edmonds sẽ lấy được hồ sơ của 3435 cho chúng ta không?”

“Sẽ lấy được, hoặc sẽ không. Khoảng 50/50. Cũng như tung đồng xu thôi”.

“Và thế nào thì cũng chẳng sao với anh, đúng không?”

“Anh thích có hồ sơ hơn”.

“Nhưng anh cũng sẽ không buồn phiền gì nếu không có. Vì riêng việc tìm cách có hồ sơ cũng là đủ. Hỏi về bộ hồ sơ đó cũng giống như nói cho chúng biết ta đã tiến thêm một bước. Giống như ta đã xáp lại gần chúng”.

“Anh vẫn thích có hồ sơ hơn”, Reacher lặp lại.

“Cũng giống hai gã trên máy bay này. Anh muốn chúng về mang theo thương tích. Anh đang muốn gửi một thông điệp, đúng không?”

Reacher không nói gì.

* * *

Reacher tiếp tục theo dõi gã từ đêm đầu tiên, ngồi cách anh ba hàng bên trái. Người phụ nữ ở ghế cạnh cửa sổ hình như đã ngủ. Từ phía sau, trông cô ta có vẻ vẫn còn trẻ nhưng ăn mặc như người vô gia cư. Chắc chắn không phải váy dài mùa hè, và không đeo găng. Nhưng trông sạch sẽ. Chắc trong ngành phim ảnh. Mới vào, nên chỉ được bay khoang phổ thông. Không phải trong danh sách hạng A. Có lẽ là thực tập sinh, hay là trợ lý của một trợ lý. Chắc cô ta đang đi xem xét địa điểm quay hoặc thu xếp văn phòng. Người phụ nữ lớn tuổi hơn ngồi ở ghế lối đi trông giống bà ngoại. Có lẽ đang trên đường đi thăm các cháu. Có lẽ tổ tiên của bà ta từng làm việc cho Carnegie & Frick, trong các mỏ khai thác tàn bạo của họ. Rồi khi thành phố rơi vào giai đoạn khó khăn, có lẽ con cái bà ta đã gia nhập cộng đồng ly hương từ các khu công nghiệp hết thời và chuyển tới nơi có khí hậu ấm áp hơn. Có lẽ họ đang sống giấc mơ của mình, trong tiết trời ấm áp của Nam California.

Reacher chờ đợi.

Và cuối cùng, chính hắn hóa ra lại là người có vấn đề về bàng quang. Có lẽ vì uống quá nhiều cà phê buổi sáng. Hay nước cam. Hay nước. Uống gì đi chăng nữa thì bây giờ, hắn cũng đứng dậy, lách qua bà ngoại, lấy lại thăng bằng khi bước ra lối đi, mắt dán vào Reacher, rồi ngập ngừng bước về phía đuôi máy bay. Suốt dọc đường không ngừng quan sát Reacher, một hàng ghế, hai, ba, và khi đến hàng ghế của họ, hắn xoay người, đi giật lùi nốt đoạn đường còn lại, mắt vẫn không rời khỏi Reacher, đầy vẻ nghiêm trọng, như muốn nói đừng hòng đánh úp tôi, rồi hắn sờ soạng sau lưng tìm cửa và lùi vào nhà vệ sinh, mắt vẫn không rời Reacher cho đến giây cuối cùng. Thế rồi cửa đóng lại, chốt cài chặt.

Đàn ông đi vệ sinh thì mất bao lâu?

Thường thì không lâu như phụ nữ.

Reacher tháo dây an toàn, đứng dậy.