Chương 46
Reacher chờ bên ngoài phòng vệ sinh, kiên nhẫn, không khác gì một hành khách bình thường, như bất cứ ai đang đứng xếp hàng chờ tới lượt. Cửa vào phòng vệ sinh thuộc loại cửa gấp hai cánh tiêu chuẩn, màu kem, hơi bẩn, bản lề bên phải. Không có gì lạ. Rồi anh nghe tiếng hút nghèn nghẹt khi toilet được xả, và một chút im lặng, chắc để rửa tay, anh hy vọng thế. Và biển báo Có người màu đỏ chuyển sang chữ Trống màu xanh, rồi phần giữa của hai cửa gập được kéo vào, còn rìa cửa bên trái trượt theo khe trượt. Ngay khi cánh cửa vừa mở được ba phần tư, Reacher nhanh chóng xoay người, động thẳng cườm tay trái vào khoảng trống đang mở rộng, trúng ngực, đẩy ngược gã đàn ông trở lại khu vực phía sau toilet.
Reacher theo sau hắn chui vào trong, hất hông đóng cửa lại. Không gian bé xíu. Một mình anh ở trong này cũng chẳng đủ chỗ. Anh bị áp sát vào hắn, ngực sát ngực, mặt sát mặt. Anh nghiêng người sang bên trái, để hông chạm hông, để hắn không thể đá vào háng anh. Sau đó, anh dùng cẳng tay phải chèn ngang họng, ép chặt hắn vào tường phía sau. Hắn bắt đầu giẫy đạp chống cự. Nhưng vô ích, vì chỉ có hai hoặc ba phân trống cho hắn cử động. Không thể quăng tay, không có động lượng. Reacher ghé vào thật sát, vặn ngược bàn tay trái của mình, túm lấy cổ tay phải hắn rồi xoay như xoay nắm đấm cửa. Điều đó có nghĩa khi Reacher vặn tay trở lại bình thường, cổ tay hắn sẽ phải vặn theo, càng lúc càng vặn, càng lúc càng mạnh, không thương xót, cho đến khi hắn buộc phải xoay người hoặc lộn nhào để giải thoát sức ép đau đớn mình đang chịu. Mà rõ ràng là không thể, do thiếu không gian. Reacher tiếp tục cho đến khi đầu nhọn của khuỷu tay hắn hướng thẳng về phía mình, anh liền nâng cánh tay hắn lên, mỗi lúc một cao, vẫn tiếp tục vặn, cho đến khi nó nằm ngang, cách bức tường bên của phòng vệ sinh cỡ hai phân, thì anh thả cẳng tay chặn họng hắn rồi dùng chính khuỷu tay của mình giã một đòn xuống khuỷu tay hắn, khiến nó vỡ vụn, cả cánh tay hắn đột nhiên gập lại theo hướng hoàn toàn trái tự nhiên.
Hắn gào lên. Reacher hy vọng tiếng gào hoặc bị cửa chặn lại, hoặc lẫn vào tiếng gió trong khoang. Rồi hắn ngồi sụp xuống trên bồn cầu. Reacher tiếp tục bẻ tay kia của hắn, dùng cách tương tự, vặn, vặn, nện, sau đó, anh túm cổ áo lôi hắn dậy để kiểm tra các loại túi, cách nhau có hai phân, sát và trực diện. Hắn vẫn cố chống cự, hai bên đùi cựa quậy như thể đang đạp một chiếc xe đạp vô hình, nhưng hoàn toàn không tạo ra được chút lực nào vì khoảng cách quá gần. Reacher không cảm nhận được gì ngoài chút gợn không khí.
Ví của hắn nằm trong túi quần sau bên phải, giống tên kia. Reacher rút ra, quay sang trái, dùng khuỷu tay tống cho một cú mạnh vào giữa ngực, hắn lại sụp xuống ngồi trên bồn cầu. Reacher giải thoát mình khỏi đống chân tay hỗn độn rồi lách ra ngoài. Anh đóng cửa kín hết mức có thể và quay lại chỗ ngồi của mình cách đó không xa.
* * *
Chiếc ví thứ hai khá giống chiếc thứ nhất. Một đống giấy bạc hai mươi dollars, một ít tờ mệnh giá nhỏ hơn do được thối lại, cùng một cọc thẻ tín dụng và một tấm bằng lái xe tiểu bang Bắc Carolina có ảnh hắn cùng tên Ronald David Baldacci.
Không có căn cước quân nhân. Reacher nói, “Nếu một tên giấu thì tất cả sẽ giấu”.
“Hoặc đều là dân thường”.
“Giả sử không phải thế”.
“Nếu thế thì chúng đóng quân lâu dài ở trại Bragg. Nên mới có bằng lái xe của tiểu bang Bắc Carolina”.
“Hiện tại thì ai đóng ở trại Bragg?”
“Gần bốn mươi ngàn quân. Hơn hai trăm năm mươi dặm vuông. Thực sự có thể coi là một thành phố theo cuộc điều tra dân số cuối cùng. Có rất nhiều sư đoàn dù, trong đó có cả Sư đoàn dù 82. Và Lực lượng Đặc nhiệm, nhóm tác chiến tâm lý, Trung tâm Chiến tranh Đặc biệt Kennedy, đơn vị Quân cảnh 16, cùng rất nhiều đơn vị duy tu và hậu cần”.
“Nói cách khác, là nơi có rất nhiều người đi và về Afghanistan”.
“Trong đó có cả nhân sự bên quân nhu. Họ đưa đồ tới, giờ thì chuyển đồ về. Hoặc không”.
“Em vẫn nghĩ chuyện này tương tự như vụ gian lận của Chó Bự sao?”
“Có điều lớn hơn và cao tay hơn. Em không nghĩ chúng bán vũ khí ở đây, ngay tại nhà. Em nghĩ chúng bán cho dân bản địa”.
“Rồi ta sẽ biết”, Reacher nói. “Dù sao thì chúng ta đã tiến được một bước”.
“Để sau”, Turner nói. “Anh đã hoàn thành việc cần làm. Giờ thì anh phải gặp con gái đã”.
* * *
Khoảng năm phút sau đó, hắn ra khỏi phòng vệ sinh, nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa, trông nhỏ bé hơn, rúm lại, chỉ có phần dưới cơ thể là chuyển động, phần phía trên cứng nhắc, như một con robot chỉ hoạt động một nửa. Hắn loạng choạng bước trên lối đi, lách qua bà ngoại, ngồi thụp xuống ghế.
Reacher nói, “Hắn nên gọi tiếp viên hỏi xin thuốc giảm đau”.
Rồi chuyến bay trở lại bình thường, giống như đa số các chuyến bay Reacher từng trải qua. Không có đồ ăn. Với khách hạng phổ thông thì không. Có thể mua, chủ yếu là những viên hóa chất nhỏ được khéo léo ngụy trang thành đủ loại sản phẩm tự nhiên, nhưng cả Reacher lẫn Turner đều không mua gì. Họ nghĩ bao giờ đến California sẽ ăn sau. Chờ đến lúc ấy sẽ đói, nhưng Reacher không phiền chuyện nhịn đói. Anh tin rằng bụng đói giúp anh sắc sảo. Anh tin rằng bụng đói khuyến khích sự sáng tạo của não. Một di sản tiến hóa lâu đời khác. Nếu ta đói, ta sẽ nghĩ ra được cách khôn ngoan hơn để bắt voi ma mút, hôm nay, chứ không đợi đến ngày mai.
Anh đoán mình còn cần khoảng ba giờ ngủ nữa, sau khi bị Leach đánh thức vào bốn giờ sáng nay, vậy là anh nhắm mắt lại. Anh không lo lắng gì về hai gã kia. Chúng làm gì được chứ? Nhổ đậu phộng vào anh, chắc thế, nhưng chỉ đến vậy là cùng. Anh có cảm giác Turner cũng nghĩ giống mình. Cô tựa đầu vào vai anh. Reacher ngồi thẳng người, thiếp đi, và giật mình tỉnh dậy mỗi khi đầu gục về phía trước.
* * *
Romeo gọi Juliet nói, “Ta gặp rắc rối lớn rồi”.
Juliet hỏi, “Rắc rối gì?”
“Hóa ra Turner vẫn nhớ số hiệu. Luật sư của Reacher vừa nộp đơn xin được tiếp cận hồ sơ lý lịch của N.A. 3435”.
“Tại sao lại là luật sư của Reacher?”
“Họ nghĩ sẽ không ai để ý. Họ cho rằng ta đang theo dõi luật sư của cô ta, nhưng có thể bỏ qua luật sư của anh ta. Thậm chí còn không phải là luật sư chính. Là người mới vào nghề làm vụ kiện xác định cha con”.
“Thế thì chắc chắn ta có thể từ chối. Chuyện ấy không liên quan gì tới vụ kiện đó”.
“Lá đơn, như mọi đơn khác. Phải làm theo thủ tục. Ta sẽ phải đưa ra lý do chính đáng. Và ta không có lý do chính đáng, vì không có gì thật sự đặc biệt về anh ta. Chỉ đặc biệt với chúng ta. Ta không thể để bị chú ý như thế. Tất cả mọi người sẽ nghĩ chúng ta đã mất trí. Họ sẽ nói, làm sao mà phải kiểm duyệt anh ta? Anh ta chỉ là một nông dân nhỏ bé”.
“Thế thì ta có bao lâu?”
“Chắc khoảng một ngày”.
“Anh đã hủy thẻ tín dụng của họ chưa?”
“Tôi hủy thẻ của anh ta. Chuyện ấy dễ, vì là thẻ của quân đội. Nhưng tôi không thể làm gì với thẻ của cô ta mà không có giấy tờ. Margaret Vega là người thực”.
“Ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện ở California. Rồi họ sẽ sớm hạ cánh, hai chọi bốn”.
* * *
Reacher và Turner ngủ gần hết ba tiếng, thức dậy khi máy bay tới gần Long Beach, khi tiếp viên lên loa thông báo, nhắc nhở mọi người dựng thẳng lưng ghế, gấp bàn ăn cùng tắt các thiết bị điện tử. Reacher không quan tâm tới bất cứ thứ gì, vì anh không hề ngả lưng ghế, không hề dùng bàn ăn, cũng chẳng mang theo thiết bị điện tử gì. Ngoài cửa sổ, anh thấy những ngọn đồi trọc đất nâu. Reacher thích California. Anh đoán nếu phải chọn sống ở một nơi nào đó, anh có thể sống ở đây. Thời tiết ấm áp, không ai biết anh là ai. Anh có thể nuôi chó. Họ có thể nuôi chó. Anh hình dung cảnh Turner, có thể đang ở sân sau một nơi nào đó, cắt tỉa hoa hồng hoặc trồng cây.
Turner lên tiếng, “Ta không nên dùng Hertz hay Avis. Em muốn nói tới chuyện thuê xe. Không nên đến bất cứ chi nhánh của các công ty lớn nào. Phòng trường hợp máy tính của họ cũng được kết nối với chính phủ”.
Anh nói, “Em già rồi nên bắt đầu hoang tưởng đấy”.
“Không có nghĩa người ta không săn đuổi em đâu nhé”.
Reacher mỉm cười.
Turner nói tiếp”,Vậy thì ta có thể thuê của ai?”
“Dân địa phương. Rent-a-wecks, hay một chiếc Lamborghini bốn năm tuổi”.
“Họ có nhận tiền mặt không?”
“Ta có thẻ tín dụng”.
“Chắc chúng đã hủy thẻ của ta rồi. Chúng xem chừng có khả năng làm được việc kiểu đó”.
“Không thể. Chưa đâu. Chúng thậm chí còn không biết ta đã hạ người của chúng”.
“Chúng thấy ta mua vé máy bay mà”.
“Chúng thấy Vega và Kehoe mua vé máy bay. Nhưng ta không còn là Vega và Kehoe nữa. Từ giờ trở đi, ta là Lozano và Baldacci, ít nhất là khi cần dùng thẻ tín dụng. Ta sẽ dùng thẻ của chúng. Thông điệp kiểu ấy thế nào?”
“Chúng có thể lần theo thẻ tín dụng”.
“Anh biết”.
“Anh muốn chúng tìm ra ta, đúng không?”
“Dễ hơn so với việc ta tìm ra chúng. Nhưng anh nhất trí với em về Hertz và Avis. Ta không muốn khiến chúng thấy quá dễ dàng. Ta phải cho chúng mất công một chút chứ”.
“Đầu tiên, ta phải ra khỏi được sân bay cái đã. Có thể đầy quân cảnh. Vì Chuẩn úy Espin không phải là con thỏ ngốc nghếch nhất đời. Chắc chắn anh ta biết anh đi đâu. Và anh ta lại có đủ nhân sự. Anh ta có đủ người để rải một nhân viên vào từng sân bay trong vòng một trăm dặm ở quanh Los Angeles. Cả ngày lẫn đêm. FBI có thể cũng có mặt. Người của họ ở Pittsburgh chẳng cần quá cao siêu gì cũng đoán được ta đi đâu”.
“Ta sẽ hết sức thận trọng”.
* * *
Máy bay hạ độ cao từ tốn và nhẹ nhàng, rồi tiếp đất rất êm, quãng đường lăn vào sân đáp cho cảm giác nhanh và khéo léo. Rồi một tiếng chuông nhỏ vang lên, đèn dây an toàn tắt và khoảng chín mươi bảy người đứng bật dậy. Reacher ngồi yên trên ghế, vì đứng dưới trần cao có một mét tám cũng không thoải mái gì hơn. Cả hai tên ngồi cách ba và bốn hàng ghế trước cũng ngồi yên, vì khoa học vẫn chưa biết cách nào một nam giới trưởng thành có thể đứng dậy khỏi ghế ngồi hàng không mà không cần lực hỗ trợ từ bàn tay và cánh tay.
Hành khách ra ở cửa phía trước, người dịch chuyển thành dòng, như cát trong đồng hồ cát. Họ lấy va li và áo khoác từ nơi lúc nãy cất vào, rồi đi nối đuôi ngoài, sau đó hàng ghế tiếp theo thế chỗ, rồi lại đến hàng ghế tiếp theo. Ông già tóc trắng mang gậy chống và cô gái trẻ trong ngành phim ảnh phải chật vật mới lách qua được hai anh chàng hàng xóm bất động ngồi ghế giữa. Rồi các hàng ghế tiếp theo ra hết khỏi máy bay, và hai chàng ngồi lại một mình giữa biển ghế trống. Đến lượt mình, Reacher đi dọc lối đi, đầu cúi, vai so lại, rồi anh dừng lại khi qua ba hàng ghế, túm ngực áo lôi tên bên trái dậy. Điều nhỏ nhặt nhất anh có thể làm. Anh dừng lại sau một hàng ghế nữa và cũng làm việc tương tự cho tên bên phải. Rồi anh đi tiếp, đến hết lối đi, qua buồng tiếp viên, ra khỏi cửa, qua bầu không khí ấm áp cùng mùi dầu máy, bước vào sân bay Long Beach.