← Quay lại trang sách

Chương 52

Chiếc ống nhòm có tầm nhìn xa hạn chế, nên trong điều kiện ánh sáng kém, Reacher cố nghĩ thật thoáng. Vào một ngày bất kỳ nào đó sẽ có gần bốn triệu người ở California, nên việc hai con người cụ thể nào đó xuất hiện đúng khi có một người thứ ba đang quan sát là điều rất khó xảy ra.

Nhưng những việc khó xảy ra đôi lúc vẫn xảy ra, nên Reacher không rời mắt khỏi hai bóng người. Anh chỉnh ống nhòm theo chân họ, cố lấy hình ảnh sắc nét nhất. Hai người đi trên đường, không phải trên vỉa hè, mà ngay dưới lòng đường, rất nhanh, cạnh nhau, mỗi lúc một gần hơn. Reacher cũng mỗi lúc một chắc chắn hơn. Họ lại đi qua chiếc Hummer thêm lần nữa rồi bước chân vào một vùng sáng đèn đường. Tới lúc ấy, Reacher đã chắc chắn hẳn.

Anh đang nhìn thẳng vào gã lái xe của đêm đầu tiên. Bên cạnh hắn chính là gã đàn ông bự con có cái đầu cạo trọc và đôi tai nhỏ tí.

Chúng dừng lại ngay trước nhà, đứng im phăng phắc, sau đó quay lại nhìn quãng đường trên phố vừa đi qua, như đang dõi mắt tới đường chân trời đằng xa. Sau đó chúng xoay người, chậm rãi, ngược chiều kim đồng hồ, chân nhịp thành những bước nhỏ trên mặt đường, thỉnh thoảng giơ tay chỉ trỏ, hướng lên cao chứ không hề trỏ vào ngôi nhà.

Reacher nói, “Chúng đang tìm ta”.

Chúng tiếp tục xoay, qua khỏi đoạn giữa thì lần đầu tiên phát hiện ra đầu bên tay phải của đường nối hai cao tốc. Gã tai nhỏ hình như lập tức hiểu ra. Hắn vung tay lên vẽ một đường cong từ phải sang trái, sau đó tiếp tục kéo từ trái về phải, vạch một vòng cung rộng lớn, diễn tả đường nối ôm trọn khu dân cư thế nào. Sau đó, hắn thu tay về trước ngực, như thể muốn nói trên đó giống như hàng ghế đầu của tầng trên, còn ở đây chính là sân khấu, ngay ở đây. Rồi hắn đưa bàn tay đó lên che mắt cho đỡ chói, và chăm chú phân tích từng chi tiết của đường nối, từ đoạn này sang đoạn khác, từ mét này tới mét khác, tìm kiếm xem đâu là góc quan sát tốt nhất. Cuối cùng, hắn dừng lại ở ngay vị trí như đang nhìn thẳng vào ống nhòm từ đầu kia.

Reacher nói, “Chúng thấy ta rồi”.

Turner xem bản đồ rồi bảo, “Chúng không thể lên đây ngay được. Đường đi không cho phép. Chúng sẽ phải quay trở xuống Hollywood Bowl, theo đường nội thành, sau đó quay ngược trở lên, sau lưng chúng ta trên cao tốc 101. Một quãng đường dài”.

“Con bé đang ra ngoài một mình”.

“Chúng muốn ta chứ không muốn con bé”.

“Nhưng ta lại muốn con bé. Chúng nên bám theo nó. Là anh thì anh sẽ làm vậy”.

“Chúng không biết nó đi đâu”.

“Chẳng phải khoa học cao siêu gì. Mẹ nó không có nhà, nó xem ti vi đến tám giờ rồi ra khỏi nhà đi ăn tối”.

“Chúng sẽ không bắt con bé làm con tin”.

“Chúng đã đánh Moorcroft gần chết. Lại đang không còn nhiều thời gian”.

“Thế anh muốn làm gì?”

Reacher không đáp. Anh chỉ thả ống nhòm vào lòng Turner, khởi động xe, giật mạnh cần số rồi ngoái đầu nhìn lại phía sau. Anh vọt ra khỏi chỗ vạch sơn, lao vào đường xe chạy, lượn quanh khúc cong, rời khỏi cao tốc 101, nhập cao tốc 134, hòa vào dòng xe chậm chạp, đưa mắt tới trước tìm kiếm lối ra đầu tiên, mà anh nghĩ sẽ xuất hiện trong chốc lát, và sẽ là đường Vineland. Và đúng như anh nghĩ, giờ thì chỉ còn lựa chọn nên rẽ theo hướng Bắc hay hướng Nam. Reacher bực bội nhích dần trong dòng xe kẹt cứng, sau đó chọn hướng Nam, chạy theo bên phía dài hơn của khu dân cư, qua khúc ngoặt của khu phức hợp đầu tiên, rồi đến khúc ngoặt thứ hai, tiếp tục chạy khoảng một trăm mét, cho tới khi thấy quán ăn bình dân phía trước, sáng đèn, lấp lánh.

Và con bé đang băng qua đường Vineland, nhằm hướng quán ăn.

Anh giảm tốc độ, cho con bé qua đường cách mình cỡ năm mươi mét, tiếp tục nhìn theo khi con bé bước chân vào bãi đậu xe của quán ăn. Một nhóm trẻ con tụ tập ở một góc, chắc khoảng tám đứa cả thảy, cả trai cả gái, đứng trong bóng tối, dưới bầu trời đêm, chẳng làm gì ngoài vui đùa, tạo dáng làm đỏm, như bao đám trẻ khác. Con bé lại gần chỗ chúng. Có lẽ nó đến đây không phải để ăn tối. Có lẽ nó đã ăn ở nhà. Một bữa ăn đông lạnh nào đó, cho vào lò vi sóng. Có thể đây là cuộc sống xã hội sau bữa tối của nó. Có thể nó ra khỏi nhà để tụ tập bạn bè như bao lần, gặp nhau ở một điểm đã hẹn, rồi vui chơi cả tối.

Thế thì tốt. Đông người thì an toàn.

Con bé lại gần lũ trẻ, chúng giả vờ buông mấy lời nhận xét nghiêm túc, rồi đập tay nhau, cười to, đùa giỡn. Reacher đã đi hết đường nên anh ra quyết định chớp nhoáng, rẽ luôn vào bãi, đậu ở góc đối diện. Con bé vẫn đang nói. Điệu bộ cho thấy nó đang rất thoải mái. Đây là bạn bè của nó. Chúng quý con bé. Điều đó đã rõ. Không có chút cảm giác ngượng ngập nào.

Nhưng mười phút sau, con bé tách ra khỏi nhóm, điệu bộ như tuyên bố Tớ vào trong đây. Không ai đi theo và trông nó không có vẻ gì là thất vọng. Gần như ngược lại thì có. Trông như thể nó đã rất vui vì vừa trò chuyện với bọn trẻ, nhưng giờ đã đến lúc tận hưởng khoảng thời gian một mình. Cũng sẽ vui không kém. Như thể ở lại bên ngoài hay rút vào bên trong hoàn toàn không có gì khác biệt.

Turner nói, “Con bé thích một mình”.

Reacher đáp, “Cũng cao nữa”.

“Điều đó không có nghĩa gì”.

“Anh biết”.

“Ta không thể ở lại đây”.

“Anh muốn vào quán”.

“Không gặp gỡ chào hỏi. Chưa đến lúc”.

“Anh sẽ không nói chuyện với nó”.

“Anh sẽ khiến nó bị chú ý”.

“Chỉ khi chúng thấy xe của ta đậu ngoài này”.

Turner không nói gì. Reacher nhìn theo con bé lúc ấy đang kéo cửa bước vào trong. Quán ăn được xây dựng theo kiểu truyền thống, tường ngoài ốp các tấm thép không gỉ, với các nếp gấp và đường kẻ ba, trông không khác gì một chiếc xe ô tô kiểu cổ, cửa số khung nhỏ giống một toa tàu cũ, đèn hiệu neon theo phong cách Art Deco. Quán có vẻ đông khách. Giờ cao điểm, khách gồm những người tới ăn món đặc biệt được giảm giá trong ngày và khách đêm thích uống cà phê muộn. Reacher rành các quán ăn. Anh biết nhịp điệu hoạt động của chúng. Anh đã ngồi hàng trăm giờ ở bao nhiêu là quán.

Turner nói, “Chỉ quan sát thôi đấy”.

Reacher đáp, “Đồng ý”.

“Không tiếp xúc”.

“Đồng ý”.

“Được, vào đi. Em sẽ mang xe đi chỗ khác rồi ngồi chờ anh. Đừng gây rắc rối đấy”.

“Em cũng thế”.

“Bao giờ xong thì gọi cho em”.

“Cảm ơn em”. Reacher đáp. Anh ra khỏi xe rồi đi ngang qua bãi, nghe rõ tiếng xe cộ đi lại trên đường Vineland và tiếng một chiếc máy bay trên trời. Cả tiếng lũ trẻ đang xô đẩy, cười đùa, trò chuyện. Rồi anh nghe tiếng chiếc Range Rover rời đi sau lưng. Reacher dừng chân, hít một hơi.

Rồi anh kéo cửa, bước vào bên trong.

Nội thất cũng được thiết kế theo phong cách truyền thống giống bên ngoài. Cả hai bên phải trải đều là các quầy ăn riêng, thẳng trước mặt là quầy phục vụ dài hết bề ngang quán, nằm cách bức tường phía sau khoảng hai mét. Trừ cánh cửa dẫn vào bếp, thì gần như toàn bộ tường là gương. Quầy ăn dành cho khách có ghế dài bọc nhựa, còn trước quầy phục vụ là một dãy các ghế đẩu cao, bằng chrome và có màu nhạt, gợi nhớ tới các loại xe mui trần thập niên 1950. Sàn lót vải nhựa, còn mặt bàn được phủ tấm trải nhựa hoặc màu hồng, hoặc xanh da trời, hoặc vàng nhạt, với cùng một hoa văn, như những ký hiệu nhỏ bằng bút chì, mà trong bối cảnh thiết kế xưa cũ của nơi này khiến Reacher nghĩ tới những phương trình vô tận khó hiểu liên quan đến rào cản âm thanh hoặc bom hydro.

Một người đàn ông tóc hoa râm, lưng hơi gù đang đứng sau quầy phục vụ, trong khi một nữ phục vụ bàn tóc vàng khoảng bốn mươi tuổi phụ trách bên trái quán ăn, còn bên phải do một nữ phục vụ tóc nâu cỡ khoảng năm mươi tuổi quản lý. Cả ba đều bận tíu tít vì hơn ba phần tư quán lúc này đang kín khách. Tất cả các quầy bàn bên trái đã có người ngồi, một số đến ăn sau ngày làm việc, một số muốn ăn trước khi đi chơi, một nhóm bốn người hippy rõ là đang mê mải tìm về cảm giác thời xưa cũ. Bên phải quán có hai quầy ăn trống, còn ở quầy phục vụ có mười chín lưng người và năm ghế trống.

Con bé ngồi tít phía bên phải tại quầy phục vụ, trên chiếc ghế cuối cùng, rất tự tin, như thể đây là một quán rượu và mình là khách hàng thường xuyên suốt năm mươi năm qua. Trước mặt nó là thìa dĩa cùng một chiếc khăn giấy và một cốc nước, nhưng chưa thấy đồ ăn đâu. Bên cạnh con bé là một chiếc ghế trống, cạnh nữa là một nam giới đang lúi húi ăn, kế đó là một người nữa, rồi lại một người nữa, cứ thế suốt chín ghế tiếp theo mới lại đến một ghế trống khác. Reacher nghĩ bụng sẽ quan sát con bé được dễ dàng hơn nếu ngồi tại một trong hai quầy ăn trống. Nhưng các quán ăn đều có một nguyên tắc riêng, và việc khách hàng đi một mình chiếm cả một quầy ăn dành cho bốn người vào giờ cao điểm là khó chấp nhận.

Thế là Reacher đứng tần ngần ở cửa ra vào. Cô phục vụ tóc vàng từ bên trái quán ăn thấy tội nên tiến lại gần, cố nở một nụ cười tươi tắn đón chào, nhưng vì quá mệt nên chẳng thành công mà lại thành ra một cái nhìn thờ ơ buồn tẻ, hoàn toàn không chút cảm xúc gì. Cô ta nói, “Anh muốn ngồi đâu cũng được, sẽ có người tới ngay”. Rồi lại vội vã bỏ đi. Reacher đoán muốn ngồi đâu cũng được bao gồm cả hai quầy ăn bốn chỗ đang trống, vậy là anh quay sang phải, bước lên một bước.

Con bé đang quan sát anh trong gương.

Và nó đang nhìn một cách thoải mái, không giấu giếm. Mắt dán chặt vào Reacher, trong bức tường gương, nhờ phản xạ và khúc xạ và góc tới và đủ các thuật ngữ được học trong giờ vật lý ở trường trung học. Kể cả khi Reacher nhìn đáp trả, con bé cũng không quay mặt đi.

Không tiếp xúc, anh đã hứa với Turner.

Reacher tiếp tục đi sang cánh bên phải rồi ngồi xuống quầy ăn trống cách một quầy ngay sau lưng con bé. Để nhìn được rõ nhất, Reacher phải tựa vai vào cửa sổ và xoay lưng lại với toàn bộ phía bên kia của nhà hàng. Anh không thích thế, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô phục vụ tóc nâu lại gần, tay cầm thực đơn, miệng nở một nụ cười mệt mỏi không kém cô tóc vàng và hỏi, “Anh dùng nước chứ?”

Anh đáp, “Cà phê”.

Con bé vẫn đang nhìn anh trong gương.

Reacher không đói vì đã được Lozano tặng một bữa tiệc linh đình như cho một ông hoàng ở Tây Hollywood. Nên anh đấy thực đơn sang bên. Cô phục vụ tóc nâu không vui khi thấy anh chẳng gọi món gì. Anh có cảm giác còn lâu cô ta mới quay lại. Sẽ không có chuyện rót thêm cà phê miễn phí cho anh.

Con bé vẫn tiếp tục nhìn. Reacher nhấp thử cà phê. Được. Người đàn ông đứng quầy phục vụ mang đĩa thức ăn ra cho con bé. Nó rời mắt khỏi Reacher đủ lâu để nói gì đó và khiến ông ta mỉm cười. Trên đồng phục của ông ta có thêu tên Arthur. Ông ta đáp gì đó, con bé mỉm cười và ông ta bỏ đi chỗ khác.

Rồi con bé cầm thìa dĩa cùng khăn giấy của mình lên một bên tay, tay kia bê đĩa thức ăn, tuột xuống khỏi ghế, lại gần chỗ Reacher đang ngồi và nói, “Cháu ngồi cùng chú nhé?”