Chương 53
Con bé đặt thìa dĩa và giấy ăn xuống bàn, tiếp theo là đĩa thức ăn, sau đó nó quay lại quầy phục vụ lấy nốt ly nước. Nó vẫy tay với người đàn ông có tên Arthur rồi chỉ vào quầy, ý muốn nói Cháu chuyển chỗ đây, rồi mang ly nước trở lại và đặt cạnh đĩa thức ăn, sau đó trườn vào ghế và ngồi ngay đối diện Reacher. Con bé nhìn gần cũng không khác gì so với ở xa, chỉ có điều mọi chi tiết đều rõ nét hơn. Đặc biệt là cặp mắt, có vẻ rất hợp với cái miệng, trong việc ra vẻ giễu cợt.
Reacher hỏi, “Sao cháu muốn ngồi với chú?”
Con bé đáp, “Sao không chứ?”
“Cháu có biết chú là ai đâu”.
“Chú có nguy hiểm không?”
“Có thể chứ”.
“Arthur có một khẩu Colt Python giấu sau quầy, đối diện với chỗ chú đang ngồi ấy. Đầu quầy bên kia cũng có một khẩu khác. Cả hai đều đã nạp đạn. Đạn.357 Magnum. Với nòng súng dài hai tấc”.
“Cháu ăn ở đây nhiều không?”
“Hầu như bữa nào cũng ăn ở đây, nhưng chú phải nói là thường. Không phải nhiều. Nhiều là để chỉ số lượng, mà cháu thì ăn ít thôi”.
Reacher không nói gì.
“Cháu xin lỗi”, con bé nói. “Nhưng cháu không nhịn được. Cháu vốn hay để ý tiểu tiết”.
Reacher hỏi, “Tại sao cháu muốn ngồi với chú?”
“Tại sao hôm nay cháu thấy xe của chú ba lần liền?”
“Lần thứ ba là bao giờ?”
“Đúng ra là lần đầu tiên. Lúc cháu đang ở văn phòng luật sư”.
“Tại sao?”
“Vì tò mò”.
“Tò mò vì cái gì?”
“Về việc tại sao chúng cháu thấy đúng những chiếc xe ấy ba lần trong một ngày”.
“Chúng cháu?”
“Những người để ý”, con bé đáp. “Chú đừng giả ngố, chú ạ. Có chuyện gì đó đang diễn ra trong khu dân cư này, chúng cháu nóng lòng muốn biết là chuyện gì. Và có vẻ chú sẽ nói cho bọn cháu biết đấy. Nếu cháu hỏi một cách lịch sự”.
“Tại sao cháu nghĩ chú có thể nói cho cháu biết?”
“Vì chú là một trong số họ, suốt ngày đi qua đi lại, nhòm ngó dò xét”.
Reacher hỏi, “Cháu nghĩ là đang xảy ra chuyện gì?”
“Chúng cháu biết nhóm bọn chú đang bám riết lấy văn phòng luật sư. Rồi chúng cháu biết bọn chú cũng đang bám lấy phố nhà cháu. Nên bọn cháu đoán rằng ai đó sống ở phố nhà cháu là khách hàng của luật sư kia, và bọn họ chắc đang làm trò gì mờ ám”.
“Ai ở phố nhà cháu?”
“Đó chính là câu hỏi lớn, đúng không? Điều đó phụ thuộc vào việc các chú chơi trò đánh lạc hướng tới mức nào với chỗ đậu xe. Bọn cháu nghĩ chú sẽ muốn ở gần mục tiêu, nhưng không phải ngay trước mặt, vì thế thì lộ liễu quá. Nhưng gần ở mức nào? Điều đó thì bọn cháu chưa biết. Các chú có thể quan sát không biết bao nhiêu nhà, chỉ cần sang trái hay sang phải một chút trên phố”.
Reacher hỏi, “Tên cháu là gì?”
“Vẫn nhớ khấu Colt Python chứ?”
“Đã nạp đạn”.
“Cháu tên Sam”.
“Sam gì?”
“Sam Dayton. Tên chú là gì?”
“Cháu thật sự chỉ biết có vậy về các hoạt động trên phố mình thôi hả?”
“Đừng khen đểu bọn cháu. Cháu nghĩ bọn cháu rất cừ mới xâu chuỗi được ngần ấy sự kiện với nhau. Các chú kín miệng lắm. Điều đó hóa ra lại cho thấy rất nhiều, đúng không? Ngậm miệng? Nhưng cái để lộ cho cháu biết chính là cách các chú lái xe qua lại từ văn phòng luật sư tới nơi cháu ở. Cháu hiểu lý do cho việc đó, nhưng nó để lộ mối liên hệ”.
“Không ai nói cho cháu biết gì à?”
“Tại sao lại nói cho cháu?”
“Mẹ cháu có nói gì không?”
“Mẹ cháu không để ý. Mẹ cháu đủ căng thẳng rồi”.
“Căng thẳng vì chuyện gì?”
“Về mọi chuyện”.
“Cha cháu thì sao?”
“Cháu không có bố. Ý cháu là, cháu có bố, về mặt sinh học, nhưng cháu chưa bao giờ gặp ông ấy”.
“Có anh chị em gì không?”
“Không”.
Reacher hỏi, “Cháu nghĩ bọn chú là ai?”
“Đặc vụ liên bang, rõ rồi. Hoặc là từ Lực lượng Phòng chống Ma túy, hoặc Cục Rượu, Thuốc lá, Súng và Chất nổ, hay Cục Điều tra Liên bang. Đây là Los Angeles. Lúc nào chẳng là ma túy, súng đạn hoặc tiền bạc”.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Gần mười lăm. Chú vẫn chưa cho cháu biết tên chú là gì”.
Reacher đáp, “Reacher”, rồi chăm chú nhìn con bé. Nhưng không có phản ứng. Không có gì lóe lên. Không có khoảnh khắc A!. Cũng không có khoảnh khắc Ôi trời đất ơi! mà Reacher cho rằng sẽ thường gặp ở lũ trẻ. Nhưng tên anh không có ý nghĩa gì với con bé. Hoàn toàn không. Nó chưa bao giờ nghe tới cái tên này.
Con bé nói, “Thế chú có định cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Bữa tối của cháu sắp nguội rồi đấy. Đó là chuyện đang xảy ra. Cháu nên ăn đi thì hơn”.
“Chú có định ăn gì không?”
“Chú ăn rồi”.
“Thế thì chú vào đây làm gì?”
“Vì chú thích cách trang trí”.
“Arthur tự hào lắm. Chú từ đâu đến?”
“Chú sống nay đây mai đó”.
“Nghĩa là chú là đặc vụ liên bang”. Rồi con bé bắt đầu ăn, món mà Reacher biết chắc đề trên thực đơn là Giò bò tuyệt hảo mẹ nấu. Mùi thịt bò xay và mùi xốt cà chua không lẫn đi đâu được. Anh rành các quán ăn. Anh đã ngồi hàng trăm giờ ở bao nhiêu là quán, đã ăn gần hết những gì có trên thực đơn.
Con bé hỏi, “Thế cháu đoán có đúng không? Có phải là về luật sư và khách hàng không?”
“Đúng phần nào”, Reacher đáp. “Nhưng giữa họ không có chuyện gì mờ ám. Đúng hơn là về một người đàn ông, có thể nay mai sẽ đến gặp một trong hai người. Hoặc cả hai người”.
“Một bên thứ ba sao? Có tranh chấp gì à?”
“Đại loại thế”.
“Nghĩa là sẽ có mai phục sao? Chú đang đợi người đàn ông kia xuất hiện phải không? Chú sẽ tóm gọn ông ta ngay trên phố nhà cháu? Thế thì hay thật. Trừ phi anh ta bị tóm ở văn phòng luật sư. Chú có chọn nơi bắt giữ anh ta được không? Nếu được, chú chọn phố nhà cháu nhé? Dù sao, chú cũng nên nghĩ tới việc ấy. Phố nhà cháu sẽ an toàn hơn. Khu mua sắm kia đông đúc quá. Anh ta có phải là người nguy hiểm không ạ?”
“Cháu có thấy ai xuất hiện không?”
“Chỉ có người của chú thôi. Họ ngồi trong xe, theo dõi cả ngày. Cộng với nhóm không cố định của chú nữa. Người đàn ông đi chiếc Malibu bạc xuất hiện nhiều”.
“Nhiều sao?”
“Phải nói là suốt mới đúng nhỉ. Hoặc là thường. Cả hai người trên chiếc xe thuê nữa. Rồi hai người bọn chú trên chiếc Range Rover. Nhưng cháu chưa thấy ai đi một mình và trông nguy hiểm cả”.
“Hai người trên xe thuê nào cơ?”
“Một trong hai người có cái đầu rất kỳ quặc. Tai bị gọt nữa”.
“Bị gọt ư?”
“Lúc đầu, khi nhìn từ xa, cháu tưởng chỉ là tai nhỏ. Nhưng khi lại gần, cháu mới biết là chúng bị cắt. Thành như hai hình lục giác bé xíu”.
“Cháu lại gần người đó lúc nào?”
“Chiều nay. Ông ta đứng trên vỉa hè, trước nhà cháu”.
“Ông ta có nói gì không?”
“Không một lời. Nhưng sao lại nói gì chứ? Cháu có phải là luật sư hay khách hàng đâu, cháu cũng chẳng có tranh chấp với bất cứ ai”.
Reacher nói, “Chú không được phép nói nhiều cho cháu biết, nhưng hai gã đó không phải là người của bọn chú. Họ không cùng nhóm với bọn chú, hiểu không? Trên thực tế, chúng có thể là một phần của rắc rối hiện tại. Vì thế, cháu nên tránh xa chúng. Bảo bạn bè cháu nữa”.
Con bé đáp, “Hết hay rồi”.
Đến lúc ấy, điện thoại của Reacher reo. Không quen với việc có điện thoại nên thoạt đầu, anh cứ tưởng là điện thoại của người khác. Bởi vậy anh lờ đi. Nhưng con bé cứ dán mắt vào túi anh, cho đến khi anh rút điện thoại ra mới thôi. Số của Turner hiện ra trên màn hình.
Anh xin lỗi con bé, rồi trả lời.
Turner đang thở dốc.
Cô nói, “Em đang trên đường quay lại, em cần anh ra trước quán ăn ngay bây giờ”.
Giọng cô có vẻ căng thẳng.
Vậy là Reacher tắt điện thoại, bỏ Sam Dayton lại một mình tại quầy ăn để ra ngoài, vội vã băng qua bãi đậu xe ra đường. Một phút sau, anh thấy ánh đèn pha phía bên trái, quét rộng và cao, đang lao nhanh về phía mình. Chính là chiếc Range Rover cũ kỹ, chạy từ phía Nam tới, vô cùng vội vã. Rồi đèn pha quét qua người anh và chiếc xe phanh két lại ngay trước mặt Reacher. Anh giật cửa, chui vào trong.
Reacher hỏi, “Có chuyện gì?”
Turner đáp, “Một tình huống hơi vượt ra ngoài tầm kiểm soát”.
“Tệ đến mức nào?”
“Em vừa bắn một gã”.