Chương 54
Turner lái xe ra xa lộ Ventura, nhằm hướng Tây mà đi. Cô nói, “Em đoán lúc này chắc văn phòng luật sư đã đóng cửa, và toàn bộ khu mua bán cũng thế, nên có lẽ đám người theo dõi chắc cũng đã ra về hết. Thế là em lái xe lên đó xem xét, vì có một số việc sau này lỡ như ta cần biết, ví dụ văn phòng luật sư dùng khóa loại gì, hệ thống báo động ra sao. Tiện thể cho anh biết, cả hai đều tương đối đơn giản. Nếu cần, anh có thể có khoảng năm phút trong đó. Rồi em xem bản đồ và thấy từ đó đến đường Mulholland rất dễ, vì trước giờ em vẫn muốn lái xe trên đường Mulholland, giống một đặc vụ chính phủ trong phim. Rồi em nghĩ nếu con bé vào quán ăn tối thì chắc sẽ phải mất ít nhất ba mươi phút, thế là đủ cho em làm một cuộc thám hiểm cá nhân, vậy là em lên đường”.
“Rồi sao?” Reacher hỏi chỉ để khuyến khích Turner tiếp tục nói. Bắn ai đó là việc rất căng thẳng, bản thân cảm giác căng thẳng lại rất phức tạp. Con người phản ứng với căng thẳng theo đủ cách khác nhau. Một số kìm nén không nói gì, một số phải kể ra bằng hết. Anh đoán Turner thuộc loại thứ hai.
Turner nói tiếp, “Có người đi theo em”.
“Thế thì ngu quá”, Reacher nói, vì biết cô không thích những lời tán đồng vô thưởng vô phạt.
“Em phát hiện ra hắn từ sớm. Ánh đèn từ phía sau xe hắn cho em thấy chỉ có mình hắn trong xe. Chỉ là một người đang lái xe, thế thôi. Nên em không nghĩ ngợi nhiều. Rất nhiều người thích đường Mulholland, nên em không thấy gì lạ khi thấy hắn đi cùng hướng với mình”.
“Vậy cái gì khiến em sinh nghi?”
“Hắn đi cùng tốc độ với em. Như thế không bình thường. Tốc độ lái xe là việc riêng. Em hay lái chậm. Bình thường, mọi người hay dồn lại sau xe em, hoặc tất cả đều vượt em. Nhưng hắn lúc nào cũng ở đằng sau. Như thể em đang dùng thừng kéo hắn theo mình. Em biết không phải là người của Quân cảnh 75, cũng không phải FBI, vì họ không biết ta lái xe gì. Nên chắc chắn phải là mấy người bạn còn lại của ta, trừ một điều, chỉ có một gã trong xe chứ không phải hai. Thế có nghĩa, hoặc không phải chúng, hoặc chúng đã tách ra, và giờ săn đuổi một mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng bắt đầu thấy khó chịu. Nên em nghĩ bụng sẽ dừng lại ngay ở làn đường tránh đầu tiên em nhìn thấy, như một thông điệp cho hắn, bảo hắn em đã biết tỏng và cho hắn được quyền lựa chọn, hoặc chấp nhận thất bại một cách lịch sự và tiếp tục phóng xe biến đi, hoặc cay đắng mà dừng lại và mặt đối mặt giải quyết với em”.
“Thế hắn dừng lại à?”
“Nhất định rồi. Chính là gã thứ ba trong số bốn tên ngồi trong chiếc xe móp cửa sáng nay. Người anh gọi là gã lái xe vào đêm thứ nhất ấy. Chúng đã tách ra và săn lùng một mình”.
“Anh rất mừng vì đó là hắn chứ không phải gã kia”.
“Đủ tệ rồi”.
“Tệ đến mức nào?”
“Thực sự tệ”.
“Nhảm nhí”, Reacher nói. “Hắn là đồ vô dụng. Là kẻ mà anh ra tay sau. Có nghĩa còn thua tên vừa mua bữa tối cho ta”.
“Em đùa thôi”, Turner đáp. “Sự thật là không khác gì lấy kẹo của em bé vậy”.
“Lấy kiểu gì?”
“Hắn có súng”.
“Thế thì cuộc tỉ thí có phần tương xứng hơn một chút”.
“Đúng thế, được khoảng ba phần tư giây. Rồi hắn không có súng nữa, tức là em có súng. Rồi một giọng nói cứ vang lên trong đầu, bảo em mối đe dọa mối đe dọa mối đe dọa giữa ngực bùm rồi em chớp mắt và nhận ra mình đã làm việc đó, xuyên tim. Hắn chết trước khi chạm đất”.
“Thế em cần anh ngay bây giờ để làm gì?”
“Thế tức là anh không cung cấp dịch vụ tư vấn tâm lý sao?”
“Không phải thế mạnh của anh”.
“May mắn thay, em là lính chuyên nghiệp, em không cần tư vấn tâm lý”.
“Thế thì anh giúp em được việc gì đây?”
“Em cần anh giúp chuyển xác hắn. Em không nhấc hắn lên nổi”.
* * *
Mulholland nhìn giống hệt trong phim, chỉ có điều nhỏ hơn. Họ lái xe thận trọng như các đặc vụ, sẵn sàng dừng xe nếu sóng yên biển lặng, sẵn sàng lăn bánh đi thẳng nếu thấy đèn cảnh sát loang loáng cùng tiếng máy bộ đàm xèn xẹt khắp nơi tại hiện trường. Nhưng không có gì. Nên họ dừng lại. Giao thông thưa thớt. Cung đường tuy đẹp, nhưng không tiện lợi.
Những phong cảnh buổi đêm ở vị trí dừng xe thì tuyệt hảo. Turner nói, “Không phải lúc này, Reacher”.
Gã đàn ông nằm chết gần góc trước chiếc xe của hắn. Hai chân hắn gập sang hai bên, còn lại thì cả người nằm ngửa trên đất. Không nghi ngờ gì, chính là gã lái xe đêm đầu tiên. Với một lỗ thủng trên ngực.
“Súng gì vậy?” Reacher hỏi.
“Glock 17”.
“Hiện đang ở đâu?”
“Đã lau chùi sạch sẽ, nhét trở lại túi hắn. Trước mắt như vậy. Ta phải nghĩ xem nên dàn dựng thế nào”.
“Chỉ có hai cách”, Reacher nói. “Cảnh sát Los Angeles sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra. Tốt nhất là ném hắn xuống hẻm núi. Có thể sẽ nằm đó cả tuần. Có thể sẽ bị rỉa hết thịt. Hoặc ít nhất bị nhai bớt phần nào, đặc biệt là ngón tay. Cho hắn vào xe thì còn tệ hơn nhiều. Ta có cố dàn dựng thành một vụ tự vẫn hay giết người thì cũng vô ích. Vì việc đầu tiên họ làm sẽ là kiểm tra vân tay, và từ giây phút đó trở đi, trại Bragg sẽ phát cuồng lên, rồi toàn bộ vụ này sẽ được phơi bày ra ánh sáng từ xa”.
“Nghĩa là không phải từ chúng ta. Và anh không muốn điều đó”.
“Em có muốn không?”
“Em chỉ muốn mọi chuyện được làm sáng tỏ. Em không quan tâm ai là người làm điều đó”.
“Thế thì em là người ít hoang dã nhất anh từng gặp trên đời. Chúng dùng cách ghê tởm nhất vu khống cho em. Em nên dùng dao chặt đầu chúng mới phải”.
“Không tệ hơn những gì chúng vu cho anh trong vụ Chó Bự”.
“Chính xác. Anh chuẩn bị dừng xe mua dao đấy. Vì vậy, hãy cho anh một cơ hội chiến đấu. Vài ngày dưới hẻm núi sẽ không gây hại cho ai. Vì nếu chúng ta không thân chinh kết thúc vụ này, cảnh sát Los Angeles hoặc trại Bragg sẽ là người kết thúc, có lẽ vào tuần sau, khi cuối cùng họ cũng tìm ra gã này. Dù thế nào đi chăng nữa, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ”.
“Được”.
“Và ta sẽ tịch thu khẩu Glock”.
* * *
Họ lấy súng, cùng ví và một chiếc điện thoại. Rồi Reacher lấy tay túm áo khoác của gã đàn ông, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, loạng choạng bê hắn ra sát dốc núi xa hết mức anh dám bước. Đa số các cuộc bỏ xác dưới hẻm núi đều thất bại. Vì thiếu chiều cao và khoảng cách nên xác chết thường mắc lại trên sườn núi ở khoảng cách độ hai mét. Vì vậy, Reacher xoay tròn gã đàn ông, như vận động viên ném tạ ở Olympic, xoay hai vòng liền, thấp xuống bên phía đường, lên cao phía khoảng không, rồi anh buông ra, lẳng mạnh gã vào bóng tối. Reacher nghe tiếng cành cây gãy, tiếng đá rơi lạo xạo, rồi không còn gì nữa, ngoại trừ tiếng o o của đồng bằng dưới kia.
* * *
Từ làn đường tránh họ quành ngược xe lại, theo hẻm núi Laurel ra đường cao tốc. Reacher lái xe. Turner tháo khẩu Glock ra kiểm tra, sau đó lắp trả lại và nhét vào túi, một viên đạn chín ly trong nòng, mười lăm viên nữa nằm trong băng. Rồi cô mở ví. Đầy tiền như hai chiếc trước. Một xấp dày tờ hai mươi dollars, vài tờ tiền mệnh giá nhỏ hơn, cùng một đống thẻ tín dụng hợp pháp chưa hết hạn và bằng lái xe Bắc Carolina có ảnh chụp gã đàn ông. Tên là Jason Kenneth Rickard, hắn đã kết thúc thời gian tạm trú trên đời của mình trước sinh nhật thứ hai mươi chín gần một tháng. Không đăng ký hiến tạng.
Điện thoại của hắn thuộc loại rẻ tiền giống hai chiếc Reacher và Turner mua cho mình ở chuỗi cửa hàng dược phẩm. Điện thoại trả trước dành riêng cho nhiệm vụ, không thể lần theo, rõ ràng. Danh bạ chỉ có ba số, hai số đầu được đặt là Pete L, và Ronnie B, đương nhiên là Lozano và Baldacci rồi. Số thứ ba chỉ đề Shrago. Lịch sử cuộc gọi không cho thấy nhiều hoạt động. Không một cuộc gọi đi, chỉ ba cuộc gọi đến, tất cả đều từ Shrago.
Turner nói, “Shrago chắc phải là gã bự con tai nhỏ. Hắn có vẻ của kẻ cầm đầu”.
“Chúng không nhỏ”, Reacher nói. “Mà là bị gọt”.
“Cái gì bị gọt?”
“Tai hắn”.
“Sao anh biết?”
“Con bé nói cho anh biết. Nó đã chạm trán với chúng”.
“Anh nói chuyện với nó ư?”
“Nó bắt chuyện trước, trong quán ăn”.
“Tại sao chứ?”
“Nó tưởng ta là người của liên bang. Nó tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở phố nhà mình. Nó nghĩ ta sẽ cho nó biết chi tiết”.
“Nó gặp gã tai gọt ở đâu?”
“Ngay trên lối vào nhà”.
“Nó thực sự không biết chuyện gì sao?”
“Không biết cả vụ kiện xác định cha con nữa. Tên anh chẳng có ý nghĩa gì với nó. Rõ ràng là mẹ nó chưa nói gì cho nó biết về bản tuyên thệ. Nó thậm chí còn không biết mẹ mình là khách hàng của văn phòng luật sư. Nó cứ tưởng là một người hàng xóm nào đó”.
“Lẽ ra anh không nên nói chuyện với nó”.
“Anh không còn lựa chọn nào khác. Nó tự ra bàn anh ngồi xuống”.
“Với một người hoàn toàn lạ mặt?”
“Nó thấy an toàn trong quán ăn. Có vẻ như người đàn ông đứng quầy là người bảo vệ nó”.
“Con bé thế nào?”
“Ngoan ngoãn”.
“Con anh?”
“Ứng cử viên sáng giá nhất cho tới nay. Cũng kỳ quặc không kém gì anh. Nhưng anh vẫn không nhớ có người phụ nữ nào ở Hàn Quốc. Vào lần cuối anh ở đó thì không”.
Turner nói, “Tai bị gọt ư?”
“Như hình lục giác nhỏ”, Reacher đáp.
“Em chưa bao giờ nghe đến chuyện ấy”.
“Anh cũng vậy”.
Reacher lấy điện thoại gọi cho Edmonds. Lúc ấy là chín giờ tối bên Bờ Tây, nghĩa là nửa đêm bên Bờ Đông, nhưng anh tin chắc cô sẽ trả lời. Edmonds thích lý tưởng hóa. Chuông reo bảy lần trước khi Edmonds bấm máy, giọng vẫn đặc sệt như trước. Reacher hỏi, “Có bút không?”
Edmonds đáp, “Có cả giấy nữa”.
“Tôi cần cô kiểm tra thêm hai cái tên nữa trong dữ liệu Nhân sự. Gần như chắc chắn sẽ thuộc về cùng đại đội hậu cần ở trại Bragg kia, nhưng tôi muốn khẳng định chính xác. Tên thứ nhất là Jason Kenneth Rickard, còn người thứ hai là Shrago. Tôi không biết đó là họ hay tên. Cố lấy được lý lịch của hắn thì tốt. Có vẻ như hắn đã từng bị gọt tai”.
“Tai á?”
“Thứ mọc ra hai bên đầu hắn ấy”.
“Lúc nãy tôi có nói chuyện với Thiếu tá Sullivan. Văn phòng Bộ trưởng Lục quân đang đòi phải đưa ra ngay cách giải quyết cho vụ Rodriguez”.
“Từ bỏ cáo buộc sẽ là một giải pháp khá nhanh đấy”.
“Sẽ không có chuyện ấy”.
“Được, để tôi lo”, Reacher đáp. Anh tắt máy, bỏ điện thoại vào túi và quay trở lại lái xe bằng cả hai tay. Việc đặt tên cho con đường họ đang chạy xe là đại lộ Hẻm núi Laurel thật là ngớ ngẩn. Đúng là con đường nằm ở hẻm núi Laurel, hẹp và chạy vòng vèo bên sườn núi qua một khu dân cư đẹp như tranh đáng mơ ước, nhưng nó đâu phải đại lộ. Đại lộ phải là một con đường lớn trang trọng, rộng và thẳng, thường được trồng các hàng cây xanh hoặc những món trang trí ngay hàng thẳng lối. Xuất phát từ tiếng Pháp cổ là boulleoerc, có nghĩa là tường thành, vì ý tưởng chính là từ đó mà ra. Khu vực trải ra phía trên tường thành, dài, rộng, phẳng, lý tưởng cho việc dạo bộ.
Rồi họ lăn bánh vào đại lộ Ventura, là một con đường khác với cao tốc Ventura, nhưng ít nhất đủ rộng và thẳng. Cao tốc Ventura nằm phía trước, với Universal City bên phải và Studio City bên trái.
Reacher nói, “Khoan đã”.
Turner hỏi, “Có chuyện gì?”
“Luật sư của Chó Bự ở Studio City. Ngay trên đại lộ Ventura. Anh nhớ thế, trong bản tuyên thệ”.
“Thì sao?”
“Biết đâu khóa cửa và hệ thống an ninh cũng không ghê gớm lắm thì sao”.
“Reacher, đó là một bước đi lớn đấy. Thêm một đống tội nữa đấy”.
“Ít ra cũng nên qua nhìn một cái”.
“Rồi em sẽ trở thành tòng phạm”.
“Em có quyền phản đối mà”, Reacher nói. “Như hai ngón cái phải đồng loạt nhấn nút, khi phóng bom hạt nhân ấy”.
Reacher rẽ trái, chạy dọc phố. Rồi có tiếng chuông điện thoại. Tiếng rung điện tử lớn, như tiếng rít của một con chim mất trí. Không phải điện thoại của anh, cũng chẳng phải của Turner, mà là của Rickard, từ ghế sau, ngay cạnh chiếc ví rỗng của hắn.