← Quay lại trang sách

Chương 55

Reacher tấp vào lề, vặn người ra sau lấy điện thoại. Tiếng chuông lớn, cả chiếc điện thoại rung bần bật trong tay anh. Màn hình đề Cuộc gọi đến, thật là một thông tin vô dụng, khi cả cái điện thoại đang vừa rung vừa réo ầm ĩ thế này. Nhưng màn hình cũng còn hiện ra cái tên Shrago, đây lại là thông tin hữu ích. Reacher mở điện thoại, đưa lên tai nói, “A lô?”

Một giọng cất lên, “Rickard?”

“Không”, Reacher đáp. “Không phải Rickard”.

Im lặng.

Reacher tiếp tục, “Mấy người nghĩ sao thế? Một đám thủ kho mà đòi chống lại Quân cảnh 110? Bọn này đập được ba cú rồi đấy. Như tập bóng ấy. Giờ chỉ còn lại cậu thôi. Giờ thì chỉ còn mình cậu đơn độc. Tiếp đến sẽ là cậu. Thấy thế nào hả?”

Im lặng.

Reacher nói tiếp, “Nhưng lẽ ra chúng không nên để cậu rơi vào tình trạng này. Bất công quá. Tôi biết. Tôi biết người của Lầu Năm Góc thế nào. Không phải là tôi không biết thông cảm. Tôi có thể giúp cậu”.

Im lặng.

Reacher nói, “Cho tôi biết tên của chúng, sau đó về Bragg và tôi sẽ để cậu được yên”.

Im lặng. Rồi tiếng bíp-bíp-bíp vang lên trong ống nghe, sau đó là Cuộc gọi kết thúc trên màn hình. Reacher vứt điện thoại trở lại chỗ cũ trên ghế sau rồi nói, “Anh sẽ hỏi thêm lần hai, nhưng sẽ không có lần thứ ba đâu”.

* * *

Họ tiếp tục lên đường, và rồi Studio City ập đến từ trước mặt, dày đặc, khẩn trương. Hai bên đại lộ lèn san sát các cơ sở kinh doanh, một số có tòa nhà riêng, một số tụm lại với nhau trong một dãy cửa hàng bên đường, giống địa điểm ở Bắc Hollywood. Một vài tòa nhà và dãy cửa hàng có chung làn đường phụ, trong khi những cơ sở khác lại nằm lẻ loi ở phía sau chỗ bãi xe. Rất khó nhìn số nhà vì nhiều cửa hàng tối om. Họ rẽ nhầm hai lần liền, vào rồi lại ra hai bãi đỗ xe. Nhưng chẳng lâu sau, họ đã tìm được đúng nơi cần đến. Đó là một dãy năm cửa hàng sơn xanh. Văn phòng luật sư của Chó Bự nằm chính giữa.

Có điều không phải văn phòng của ông ta.

Mà là văn phòng của một người làm dịch vụ khai thuế. Cho người nói tiếng Tây Ban Nha, cộng thêm khoảng một trăm ngôn ngữ khác nữa.

Turner nói, “Mười sáu năm, mọi thứ phải khác trước. Người ta cũng phải về hưu chứ”.

Reacher không nói gì.

Turner nói tiếp, “Anh có chắc đúng địa chỉ này không?”

“Em nghĩ là anh nhầm sao?”

“Em sẽ tha thứ nếu anh nhầm”.

“Cảm ơn, nhưng anh chắc chứ”. Reacher lại gần hơn nhìn cho rõ. Nơi này không có vẻ hiện đại. Các biển hiệu, thông điệp, cùng những lời khoe khoang hứa hẹn trông hơi cổ lỗ. Tay luật sư không phải vừa về hưu gần đây.

Có ánh đèn tít bên trong.

“Đồng hồ báo giờ”, Turner nói. “Để an ninh thôi. Không ai trong đó đâu”.

“Đang là mùa đông” Reacher đáp. “Mùa khai thuế đang bắt đầu. Có người trong đó”.

“Thì sao?”

“Ta có thể nói chuyện với anh ta”.

“Về cái gì? Anh còn nợ thuế à?”

“Anh ta chắc phải chuyển thư từ cho người trước ở đây, ít ra là thế. Có khi họ còn quen nhau nữa. Biết đâu, người trước còn là chủ nhà thì sao”.

“Có thể người đó đã qua đời từ mười năm trước. Hay chuyển đến Wyoming”.

“Chỉ có một cách để biết”, Reacher nói. Anh bước lại gần, đập mạnh vào kính. Anh nói, “Đêm hôm thế này, có lẽ sẽ tốt hơn nếu em là người nói chuyện”.

* * *

Juliet gọi Romeo, vì một số trách nhiệm thuộc về ông ta. Juliet nói, “Shrago cho tôi biết Reacher hiện đang cầm điện thoại của Rickard. Nên tôi đoán là cả súng nữa. Anh ta cũng biết người của ta đến từ bên hậu cần ở trại Bragg”.

Romeo nói, “Vì lý lịch của Zadran. Rất dễ liên hệ với nhau”.

“Ta chỉ còn một người cuối cùng. Ta gần mất khả năng tự vệ rồi”.

“Shrago cũng ra trò mà”.

“Chọi với bọn họ sao? Ta đã mất ba người rồi”.

“Anh đang lo đấy à?”

“Tất nhiên rồi. Ta đang thua”.

“Anh có ý kiến gì không?”

“Đã đến lúc rồi”, Juliet nói. “Ta biết mục tiêu của Reacher là gì. Ta nên bật đèn xanh cho Shrago”.

* * *

Trong một khoảng ngắn, dường như Turner nói đúng, có lẽ không ai trong văn phòng, chỉ là ánh đèn từ đồng hồ bảo vệ. Nhưng Reacher tiếp tục đập cửa, và cuối cùng, một người đàn ông xuất hiện, xua tay ra hiệu bảo họ đi chỗ khác. Reacher vẫy tay đáp trả, hai người cứ thế cò cưa một lúc. Người đàn ông dùng điệu bộ ra hiệu Tôi không nhận khách hàng không hẹn trước đến vào ban đêm, còn Reacher cảm thấy mình giống chú bé trong phim, bị sai đến nhà bác sĩ vào nửa đêm, cuống cuồng gọi Bác sĩ đến ngay, ông Jeb bị chôn sống dưới một đống biểu thuế. Rồi người kia đành chịu thua. Anh ta bực bội khịt mũi, giậm chân huỳnh huych trên lối đi giữa văn phòng tiến ra cửa. Anh ta mở khóa, rồi mở cửa. Là một thanh niên châu Á còn trẻ. Chắc ngoài ba mươi. Mặc quần xám và áo khoác len đỏ.

Anh ta hỏi, “Hai người cần gì?”

Turner đáp, “Tôi muốn xin lỗi”.

“Về việc gì?”

“Vì đã làm phiền anh. Chúng tôi biết thời gian của anh rất đáng quý. Nhưng chúng tôi cần năm phút của anh. Chúng tôi sẵn sàng trả anh một trăm dollars”.

“Hai người là ai?”

“Hiện tại, có thể nói chúng tôi là nhân viên chính phủ”.

“Tôi xem căn cước được không?”

“Không”.

“Nhưng cô muốn trả tôi một trăm đô?”

“Chỉ khi anh có thông tin chúng tôi cần”.

“Về vấn đề gì?”

“Về luật sư từng thuê văn phòng này trước anh”.

“Ông ta thì sao?”

“Quốc hội muốn chúng tôi xác minh một số thông tin theo ít nhất là năm cách khác nhau. Chúng tôi đã hoàn thành bốn cách rồi nên hy vọng tối nay sẽ hoàn thành nốt cách thứ năm với anh, để ai cũng được sớm về nhà”.

“Thông tin gì?”

“Theo thủ tục, đầu tiên chúng tôi phải hỏi thế này. Cá nhân anh có biết đối tượng chúng tôi đang nói đến hiện còn sống hay đã chết không?”

“Có, tôi có biết”.

“Vậy thì còn sống hay đã chết?”

“Còn sống”.

“Tốt”, Turner đáp. “Đó chỉ là bước đầu thôi. Còn giờ thì tất cả những gì chúng tôi cần là họ tên đầy đủ và địa chỉ hiện tại của ông ta”.

“Cô nên gặp tôi đầu tiên chứ không phải đợi đến cuối cùng thế này. Tôi là người chuyển thư từ cho ông ấy”.

“Không, chúng tôi xử lý các phương thức khó nhằn trước. Như thế sẽ thấy ngày trôi qua dễ dàng hơn. Được xuống dốc chứ không phải leo lên”.

“Tôi sẽ viết ra giấy cho cô”.

“Cảm ơn anh”, Turner đáp.

“Phải chính xác”, Reacher nói. “Anh biết Quốc hội thế nào rồi đấy. Nếu một người viết Đường, còn người khác viết tắt Đg, như thế có khả năng bị loại ngay”.

“Đừng lo”, anh ta đáp.

* * *

Tên đầy đủ của viên luật sư là Martin Mitchell Ballantyne, và ông ta không chuyển tới Wyoming. Nhà vẫn ở Studio City, Los Angeles, California. Gần như có thể đi bộ từ chỗ họ đang đứng. Tấm bản đồ của Turner cho thấy địa chỉ đó nằm trên đường Coldwater Canyon, gần đại lộ Ventura. Có lẽ là nơi ông ta sống từ trước đến nay.

Nếu thế thì hẳn ông ta là một luật sư tồi. Đó là một căn hộ có vườn, chắc được xây từ thập niên 1930, nghĩa là đã trải qua tám thập kỷ xuống cấp. Nó đã tàn tạ từ đời thuở nào. Giờ trông thật thảm hại. Tường màu xanh lá cây sẫm, như chất nhờn, ánh đèn vàng vọt phát ra từ các cửa sổ.

Turner nói, “Đừng quá hy vọng. Ông ta có thể từ chối không tiếp chúng ta. Đến thế này là hơi muộn”.

Reacher đáp, “Đèn vẫn sáng”.

“Có thể ông ta không nhớ chút gì về chuyện đó. Đã mười sáu năm rồi”.

“Nếu thế thì chuyện của ta cũng chẳng tệ hơn đi”.

“Trừ phi ông ta coi việc anh làm là quấy nhiễu nhân chứng buộc tội”.

“Ông ta nên coi là cung cấp bằng chứng thì hơn”.

“Chỉ cần anh đừng ngạc nhiên nếu ta bị đuổi là được”.

“Ông ta là một ông già cô đơn. Ông ta sẽ chẳng muốn gì hơn là có người đến thăm mình”.

* * *

Ballantyne không đuổi họ đi nhưng cũng không tỏ ra sung sướng gì khi gặp họ. Ông ta đứng nguyên ở ngưỡng cửa, khá thờ ơ, như thể suốt cuộc đời đã bao lần mở cửa vào những buổi tối muộn ở Los Angeles để đáp lại những yêu cầu khẩn cấp. Ông ta có khổ người trung bình và khá khỏe mạnh, chắc mới ngoài sáu mươi. Nhưng trông mệt mỏi. Lại có một thái độ rất sầu thảm. Ông ta có vẻ ngoài của một người đã chiến đấu với cuộc đời và đã thua cuộc. Trên môi có sẹo, mà Reacher đoán không phải kết quả của một cuộc phẫu thuật. Sau lưng ông ta là một người Reacher cho là bà vợ. Trông bà ta cũng rầu rĩ không kém, có điều không thờ ơ bằng, mà lại có vẻ thù địch công khai hơn.

Reacher lên tiếng, “Chúng tôi muốn trả tiền cho mười lăm phút của ông, ông Ballantyne ạ. Một trăm đô có được không?”

Người đàn ông đáp, “Tôi không hành nghề luật sư nữa. Tôi không có giấy phép hành nghề nữa”.

“Về hưu?”

“Bị khai trừ”.

“Lúc nào?”

“Bốn năm trước”.

“Chúng tôi muốn bàn về một vụ kiện cũ”.

“Tại sao anh quan tâm?”

“Chúng tôi đang làm phim”.

“Vụ kiện từ bao giờ?”

“Mười sáu năm trước”.

“Đổi lấy một trăm đô?”

“Nếu ông muốn, ông sẽ có một trăm dollars”.

“Vào đi”, ông ta nói. “Để xem tôi có muốn không”.

Cả bốn người chật vật đi dọc hành lang hẹp dẫn vào một phòng khách chật chội, nhưng có đồ đạc đẹp hơn Reacher tưởng, như thể vợ chồng Ballantyne đã chuyển tới đây từ một ngôi nhà khang trang hơn trước đó. Có lẽ từ bốn năm trước. Khai trừ khỏi đoàn luật sư, có thể bị phạt, có thể bị kiện, có thể phá sản.

Ballantyne hỏi, “Nếu tôi không nhớ thì sao?”

“Thì ông vẫn được trả tiền” Reacher đáp. “Chỉ cần ông thực sự cố gắng”.

“Vụ gì?”

“Mười sáu năm trước, ông lập một bản tuyên thệ cho một khách hàng có tên Juan Rodriguez, còn được biết đến với biệt danh Chó Bự”.

Ballantyne ngả người về phía trước, chuẩn bị cố gắng cho tương xứng với một trăm đô, nhưng rồi ngừng phắt lại khi mới được khoảng một đô hai lăm xu.

Ông ta ngồi thẳng lại. Rồi nói, “Vụ liên quan tới quân đội ấy hả?”

Giọng nói cho thấy ông ta đã nhận ra. Có cả vẻ khổ sở trong đó. Như thể một chuyện gì đó tệ hại vừa được khuấy lên, và giờ vừa từ cõi chết trở lại. Như thể vụ việc với quân đội đó chẳng mang lại cho ông ta cái gì ngoài phiền toái.

“Đúng thế”, Reacher đáp. “Đúng là vụ với quân đội”.

“Và chính xác ra thì anh quan tâm tới vấn đề gì trong vụ áy?”

“Ở những chỗ phải điền vào chỗ trống, ông điền tên tôi”.

“Anh là thằng cha đó hả?” Ballantyne nói. “Dám vào nhà tôi sao? Tôi còn chưa đủ khổ hay sao?”

Rồi đến lượt vợ ông ta, “Cút ra khỏi đây ngay”. Và bà ta không đùa chút nào, vì cứ lặp đi lặp lại như thế, rất to, rõ ràng, độc địa, nói đi nói lại, nhấn mạnh vào chữ ngay. Mà căn cứ vào ngữ điệu và nội dung, Reacher hiểu là sự chấp thuận đã bị rút lại, và hành vi xâm phạm đã bắt đầu, và vì anh đã hứa với Turner hai ngón cái cùng nhấn nút, và vì anh cũng hơi lo về vấn đề nhân chứng buộc tội, nên anh co cẳng chạy luôn, ngay lập tức, Turner theo sát sau lưng. Họ đi bộ trở lại xe rồi đứng tựa vào thành xe. Turner nói, “Vậy có nghĩa chỉ còn nhờ được vào hệ thống hồ sơ”.

Reacher gật đầu.

“Hy vọng”, anh đáp.

“Anh có định nhờ Sullivan không?”

“Nếu là em thì em có định nhờ cô ấy không?”

“Chắc chắn rồi. Cô ấy là sĩ quan cấp cao, lại làm việc ngay cho Đoàn Luật sư Quân đội chứ không bị mắc kẹt ở bên Nhân sự”.

“Đồng ý”, Reacher đáp. Anh lôi điện thoại ra gọi cho Edmonds.