Chương 56
Edmonds trả lời, ngái ngủ và hơi sốt ruột. Reacher nói, “Lúc nãy, cô nói với tôi Thiếu tá Sullivan bảo cô rằng văn phòng Bộ trưởng Lục quân đang đòi có giải pháp sớm cho vụ của Rodriguez”.
“Và anh đánh thức tội dậy vào nửa đêm chỉ để đưa ra một câu đối đáp hóm hỉnh khác hả?”
“Không, tôi cần cô tìm hiểu chính xác xem ai là người đã gửi tin nhắn đó cho Thiếu tá Sullivan, hoặc ít nhất là tìm hiểu xem tin nhắn đó được chuyển qua kênh nào”.
“Cảm ơn anh vì đã nghĩ đến tôi, nhưng để Thiếu tá Sullivan xử lý chuyện này trực tiếp có hơn không?”
“Cô ấy sẽ rất bận làm một việc khác. Chuyện này rất quan trọng, đại úy ạ. Và cũng rất khẩn nữa. Tôi cần kết quả sớm. Nên hãy thử liên lạc với tất cả những ai cô quen, ở bất cứ đâu. Sớm nhất có thể. Ngay khi họ vẫn còn đang tập thể dục, hoặc đang làm những gì cần làm vào buổi sáng”.
Reacher vỗ túi, tìm thấy nửa tờ giấy có ghi số điện thoại cá nhân của Sullivan mà Trung sĩ Leach đã đưa cho anh lúc trước. Anh bấm số rồi đếm số lần đổ chuông. Cô nhấc lên sau tiếng chuông thứ sáu, với Reacher thì thế là khá nhanh. Có vẻ là một người ngủ không sâu.
Cô nói, “A lô?”
“Jack Reacher đây”, anh nói. “Nhớ tôi không?”
“Quên sao được? Ta cần nói chuyện”.
“Thì ta đang nói chuyện đây”.
“Về tình hình của anh”.
“Để sau, được không? Ta có việc khác cần làm vào lúc này”.
“Vào lúc này? Đang là nửa đêm”.
“Hoặc ngay lúc này, hoặc càng sớm càng tốt. Tùy thuộc vào khả năng tiếp cận của cô”.
“Tiếp cận cái gì?”
“Tôi vừa nói chuyện với luật sư thảo bản tuyên thệ của Chó Bư”.
“Trên điện thoại à?”
“Trực tiếp”.
“Hành động đó hoàn toàn không phù hợp”.
“Chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi. Chúng tôi ra về ngay khi được đề nghị”.
“Chúng tôi?”
“Thiếu tá Turner đi cùng tôi. Cô ấy có cấp bậc tương đương năng lực tương đương. Một nhân chứng độc lập. Cô ấy cũng nghe rõ. Giống ý kiến thứ hai”.
“Nghe rõ cái gì?”
“Bên lưu trữ hồ sơ pháp lý của cô có cho phép tìm thông tin trên máy tính không?”
“Tất nhiên là có”.
“Vậy nếu tôi gõ Reacher, cáo buộc, thì cái gì sẽ hiện ra?”
“Cơ bản là anh sẽ nhận được chính xác những gì anh đã có. Bản tuyên thệ của Chó Bự. Cùng những thứ tương tự”.
“Việc tìm kiếm có nhanh và đáng tin cậy không?”
“Anh dựng tôi dậy vào lúc nửa đêm chỉ để hỏi về máy tính thôi sao?”
“Tôi cần thông tin”.
“Hệ thống khá nhanh. Không phải là một chương trình tìm kiếm cho phép dự đoán, nhưng có khả năng đưa anh thẳng tới từng hồ sơ riêng”.
“Tôi nhắc về vụ kiện với luật sư, ông ta nhớ ra ngay lập tức. Ông ta gọi là vụ việc với quân đội. Rồi ông ta hỏi tôi quan tâm tới chuyện gì, tôi nói cho ông ta biết, rồi ông ta bảo: Tôi chưa đủ khổ hay sao?”
“Ông ta nói vậy là sao?”
“Cô phải nghe giọng ông ta mới hiểu được. Giọng ông ta nói lên mọi thứ. Bản tuyên thệ của Chó Bự không chỉ là một đơn tố cáo ông ta gửi đi rồi quên biến khỏi đầu. Nó không phải là một việc bình thường. Nó là một vụ việc. Là cả một câu chuyện, Có mở đầu, đoạn giữa, kết thúc. Và tôi đoán là một kết thúc tồi tệ. Đó là những gì chúng tôi nghe được. Giọng ông ta cho thấy đó là một giai đoạn tiêu cực trong cuộc đời ông ta. Ông ta đang nhìn lại và hối hận vì nó”.
“Reacher, tôi là luật sư, không phải là chuyên gia đối thoại. Tôi cần sự thực, số liệu, chứ không dựa vào cách mọi người nói chuyện ra sao”.
“Còn tôi thì lại là một chuyên gia thẩm vấn. Một chuyên gia thẩm vấn biết lắng nghe và hiểu được rất nhiều từ giọng nói. Ông ta hỏi tôi quan tâm cái gì, như thể ông ta đang nghĩ có còn gì nữa để mà quan tâm? Chẳng phải mọi mối quan tâm đã được khai thác hết từ nhiều năm trước rồi sao?”
“Reacher, đang là nửa đêm. Anh nói thẳng trọng tâm đi”.
“Bình tĩnh. Đằng nào thì cô cũng có việc gì để làm nữa đâu. Cô sẽ không thể ngủ lại được nữa. Vấn đề nằm ở chỗ, sau đó ông ta lại nói, tôi chưa đủ khổ hay sao? Rồi ngay lập tức, bà vợ ông ta bắt đầu quát tháo, hét vào mặt chúng tôi, đuổi chúng tôi ra khỏi cửa. Họ đang sống trong điều kiện khó khăn hơn trước và rất không vui vì điều đó. Vụ Chó Bự là ngòi nổ. Như một sự kiện quyết định, từ nhiều năm trước, với những hậu quả xấu kéo dài đến ngày nay. Đó là cách giải thích duy nhất cho phản ứng của họ. Vì thế, tôi đang băn khoăn không hiểu có phải toàn bộ vụ này từ hồi ấy đã bị đưa ra tòa hay không. Và có thể viên luật sư đã thua. Có thể ông ta đã bị đánh dấu vi phạm đạo đức nghề nghiệp lần đầu tiên. Có thể là bước đầu trên con đường gập ghềnh kết thúc vào bốn năm trước, khi ông ta bị khai trừ khỏi luật sư đoàn. Điều đó khiến cả ông ta và bà vợ không thể chịu nổi việc nghe nhắc lại vụ án ấy thêm một lần nữa, vì nó chính là khởi điểm của mọi nỗi khổ của họ. Tôi còn chưa đủ khổ sao? Như muốn nói thế này, tôi đã sống mười sáu năm trời dưới địa ngục chỉ vì vụ kiện đó, giờ anh lại muốn tôi phải khổ sở thêm một lần nữa sao?”
“Reacher, anh đang hút gì vậy? Anh có nhớ vụ đó đâu. Vì thế, anh đâu có đưa vụ đó ra tòa. Nếu không thì anh đã nhớ. Và nếu nó đã được giải quyết mười sáu năm trước, đến mức tay luật sư đã lĩnh đủ, thì tại sao bây giờ họ lại mang ra kiện lại?”
“Họ đang đưa vụ đó ra tòa lại ư?”
“Tôi chuẩn bị ngắt máy đây”.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó tìm kiếm Reacher, cáo buộc, rồi lôi bản tuyên thệ của Chó Bự ra và đưa lại nó vào trong hệ thống của đơn vị? Rồi thêm chút màu mè làm cho nó có vẻ nghiêm trọng?”
Không trả lời.
Reacher nói, “Cảm giác sẽ giống một vụ kiện pháp lý, đúng không? Ta sẽ tập hợp thành một hồ sơ, rồi tất cả chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị và vạch ra chiến lược, rồi ta sẽ chờ cuộc họp với Công tố viên, rồi hy vọng chiến lược của ta sẽ vượt qua được cuộc họp đó”.
Không trả lời. Reacher hỏi, “Cô đã họp với công tố viên chưa?”
Sullivan đáp, “Chưa”.
“Có thể chẳng hề có công tố viên nào. Có thể chuyện này chỉ là ảo giác của một phía. Được thiết kế để có giá trị trong vòng một phút thôi. Kiểu như, làm cho tôi thấy hồ sơ của cô rồi co giờ lên bỏ trốn”.
“Không thể là ảo giác được. Tôi bị bên văn phòng Bộ trưởng thúc ép ghê lắm”.
“Ai bảo thế? Có thể cô nhận được tin nhắn, nhưng cô có biết chúng thực sự được gửi từ đâu đâu. Cô có biết Chó Bự thực sự đã chết rồi hay không? Cô đã thấy giấy chứng tử chưa?”
“Những gì anh nói thật điên rồ”.
“Có thể là như thế. Nhưng hãy nghe tôi đã. Giả sử mười sáu năm trước, có người đưa vụ này ra tòa. Mà tôi không hề hay biết. Có thể là một trong số hàng trăm vụ, với một vụ mẫu liên quan tới một ai đó không phải tôi, và tôi chỉ nằm trong số diễn viên phụ. Như trong một vụ kiện tập thể chẳng hạn. Có lẽ lúc đó, họ bắt đầu một chính sách cứng rắn mới chống lại các luật sư chuyên về những trò đòi bồi thường chăng. Điều đó giải thích vì sao tay luật sư bị đánh tơi bời đến thế. Nếu vậy, ta sẽ thấy các loại hồ sơ gì?”
“Ý anh là nếu thực sự có người đưa ra tòa hả? Nếu thế thì ta sẽ thấy rất nhiều giấy tờ. Anh không muốn biết đâu”.
“Vậy nếu tôi tìm kiếm Reacher, biện hộ chống lại cáo buộc tôi sẽ thấy gì?”
“Anh sẽ dần dần tìm thấy mọi thứ được họ phân loại là tài liệu biện hộ, tôi nghĩ vậy. Hàng trăm trang giấy, nếu là một vụ lớn”.
“Có giống khi ta mua sắm trên mạng không? Có kết nối từ cái này sang cái nọ không?”
“Không, tôi đã bảo anh rồi mà. Là một hệ thống cổ lỗ. Được thiết kế bởi những người đã ngoài ba mươi tuổi. Đây là quân đội nhé, đừng quên điều đó”.
“Được, vậy nếu tôi đang lo lắng về một gã tên là Reacher và muốn dọa cho gã bỏ đi, và nếu tôi đang rất vội, tôi có thể tìm kiếm trong hồ sơ lưu trữ Reacher, cáo buộc, rồi có thể sẽ tìm ra bản tuyên thệ của Chó Bự. Sau đó, tôi có thể cho nó nổi lên trở lại, trong khi hoàn toàn không biết rằng nó chỉ là một phần nhỏ của một hồ sơ lớn hơn. Vì hệ thống chỉ được thiết kế như thế. Có đúng không?”
“Về mặt giả thuyết thì đúng”.
“Là việc của cô, bắt đầu từ bây giờ. Cô phải thử nghiệm giả thuyết đó giúp tôi. Thử xem cô có thể tìm thấy dấu vết gì của một hồ sơ lớn hơn không. Hãy tìm kiếm với tất cả mọi lệnh tìm kiếm cô có thể nghĩ ra”.
* * *
Họ lên xe, nhằm hướng Đông trên cao tốc, trở lại đường Vineland, rồi lại nhằm hướng Nam, chạy qua khu dân cư nơi con bé sinh sống, đến quán ăn bình dân. Con bé không còn ở quán nữa, điều đó đã rõ. Cả cô phục vụ tóc vàng cũng như tất cả khách ăn tối cũng thế. Giờ cao điểm đã qua. Tối muộn đã bắt đầu. Có ba người đàn ông ngồi ở những quầy ăn riêng đang uống cà phê, cùng một phụ nữ đang ăn bánh nướng. Cô phục vụ tóc nâu đang nói chuyện với người đàn ông đứng quầy. Reacher và Turner dừng lại ở cửa ra vào, cô ta ngừng nói, ra đón hai người. Reacher nói, “Xin lỗi vì lúc nãy tôi bỏ đi đột ngột. Có việc khẩn cấp. Tôi chưa kịp trả tiền cà phê”.
Cô phục vụ đáp, “Có người trả giúp anh rồi”.
“Ai? Hy vọng là không phải là con bé. Thế thì thật không phải”.
“Có người trả rồi”, cô phục vụ lặp lại.
“Không sao đâu”, người đàn ông đứng quầy lên tiếng. Arthur. Ông ta đang lau mặt quầy.
“Bao nhiêu tiền một cốc cà phê?” Reacher hỏi ông ta.
“Hai đô và một xu”, ông ta đáp. “Đã bao gồm thuế”.
“Cảm ơn”, Reacher đáp. Anh móc ra hai dollars cùng một xu, đặt lên mặt quầy rồi nói, “Đáp lại lòng tốt của người đã giúp tôi. Tôi rất biết ơn. Gọi là có qua có lại”.
“Được thôi”, ông ta đáp nhưng không động vào số tiền trên quầy.
“Nó bảo tôi nó thường xuyên đến đây”.
“Ai cơ?”
“Samantha. Cô bé ấy”.
Anh ta gật đầu. “Có thể nói là khách quen”.
“Nhờ anh nói với nó tôi xin lỗi vì phải bỏ đi. Tôi không muốn nó nghĩ tôi là người bất lịch sự”.
“Nó chỉ là trẻ con thôi mà. Anh lo gì chứ?”
“Nó nghĩ tôi là người của chính phủ. Tôi không muốn nó có ấn tượng xấu. Nó là một đứa trẻ thông minh. Sau này, nó có thể làm công chức”.
“Thế thực ra thì anh làm cho ai?”
“Chính phủ”, Reacher đáp. “Nhưng không phải ở bộ phận nó tưởng”.
“Tôi sẽ chuyển lời giúp anh”.
“Anh biết con bé bao lâu rồi?”
“Lâu hơn biết anh. Vì thế, nếu được lựa chọn giữa quyền riêng tư của con bé và các câu hỏi của anh, thì tôi đoán tôi sẽ đứng về phía quyền riêng tư của nó”.
“Tôi hiểu”, Reacher đáp. “Tôi cũng không mong gì hơn. Nhưng anh có thể nói với nó thêm một điều nữa giúp tôi được không?”
“Điều gì?”
“Nói với nó hãy nhớ những gì tôi nói về hình lục giác”.
“Hình lục giác?”
“Hình lục giác nhỏ”, Reacher nói. “Nói với nó điều đó rất quan trọng”.
* * *
Họ quay ra xe, khởi động máy nhưng không đi đâu mà ngồi yên ở bãi đậu xe của quán ăn, ánh hồng và xanh của đèn neon theo phong cách Art Deco rọi trên mặt. Turner nói, “Anh có nghĩ con bé sẽ an toàn không?”
Reacher đáp, “Cả Quân cảnh số 75 lẫn FBI đều chăm chú quan sát cửa sổ phòng nó suốt đêm, cả hai đều đặc biệt để mắt canh chừng kẻ đột nhập, họ cho rằng kẻ đó sẽ là anh, trừ một điều là không phải thế, vì anh sẽ không đến đó. Cả Shrago cũng không đến đó, anh nghĩ vậy, vì hắn biết điều anh biết. Cả anh lẫn hắn đêm nay sẽ không thể vào được trong nhà. Nên, có, anh nghĩ là con bé sẽ được an toàn. Gần như vì tình cờ mà được vậy”.
“Thế thì ta nên tìm một chỗ nào đó nghỉ đêm. Anh thích ở đâu?”
“Em là sĩ quan chỉ huy”.
“Em thích khách sạn Bốn Mùa. Nhưng ta không nên dùng thẻ tín dụng, ít nhất là với những nơi ta nghỉ qua đêm. Nên ta chỉ có thể trả tiền mặt, có nghĩa ta chỉ có thể vào nhà nghỉ, cũng có nghĩa ta nên quay lại cái nơi đáng ngờ ở Burbank kia, nơi ta gặp cô gái gọi Emily ấy. Tất cả đều nằm trong chuyến trải nghiệm đích thực”.
“Giống như lái xe trên đường Mulholland”.
“Hoặc bắn một gã trên đường Mulholland. Cái đó cũng có trong phim ảnh nữa”.
“Em ổn chứ?”
Turner đáp, “Nếu em có vấn đề gì thì anh sẽ là người đầu tiên được biết”.
* * *
Nhà trọ quả thực như trong phim. Có lưới sắt trước ô lễ tân và chỉ nhận tiền mặt. Phòng trọ trông có vẻ lạnh và ẩm, nhưng ở Los Angeles thì làm gì có gì lạnh và ẩm. Thế là căn phòng lại đem đến cảm giác giòn và dễ vỡ, như thể bị nướng trong lò quá lâu. Nhưng mọi thứ đều hoạt động tốt, không quá thiếu thoải mái.
Họ đỗ xe cách đó năm phòng. Không còn nơi nào khác để giấu. Nhưng như thế là đủ an toàn, kể cả nếu Shrago phát hiện ra. Hắn sẽ theo dõi căn phòng chỗ chiếc xe rồi tìm cách đột nhập, chỉ để nhận ra trong đó không có người hắn đang tìm. Sau đó hắn sẽ cho rằng Reacher và Turner đậu xe cách một phòng, nhưng bên trái hay bên phải, sẽ là xác suất 50/50, điều đó có nghĩa nếu chọn nhầm phòng, hắn sẽ phải đột nhập trái phép ba lần trước khi có thể thấy được mục tiêu của mình. Và nếu xe đậu cách hai phòng thì sao? Thế thì sẽ là bao nhiêu lần? Óc hắn chắc sẽ nổ tung trước khi tới được con số năm. Hai cái tai bé tí của hắn sẽ bắn ra khỏi đầu, như hai mảnh đạn.
Reacher đoán mình có bốn tiếng để chợp mắt. Anh biết Edmonds đang ra sức đào bới ở Virginia, theo giờ Bờ Đông, thu thập thông tin, rồi sẽ gọi điện vào sáng sớm và đánh thức anh dậy.