Chương 57
Cú điện thoại đầu tiên của Edmonds là vào lúc hai giờ sáng giờ địa phương, nghĩa là năm giờ sáng bên Bờ Đông. Cả Reacher lẫn Turner đều thức giấc. Reacher đặt điện thoại giữa hai gối, cả hai lăn vào, cụng trán với nhau, cùng nghe chung. Edmonds nói, “Lúc nãy anh hỏi tôi về Jason Kenneth Rickard và một gã tên là Shrago. Có bút không?”
Reacher đáp, “Không”.
“Thế thì hãy nghe cho kỹ. Cũng giống hệt hai gã đầu tiên. Tất cả đều là quân của cùng một đại đội ở trại Bragg. Thuộc một tiểu đội chia làm ba nhóm, và cả bốn cùng một nhóm. Điều đó có nghĩa gì thì tôi không rõ. Có lẽ đây là một loại công việc nhà nghề, và họ đã quen giúp đỡ lẫn nhau”.
“Để cùng giữ bí mật chung nữa”, Reacher nói. “Nói tôi nghe về Shrago”.
“Ezra Shrago, không tên đệm, trung sĩ nhất, trưởng nhóm. Ba mươi sáu tuổi. Ông bà là người Hungari. Có mặt ở trại Bragg kể từ khi cuộc chiến mới bắt đầu. Ra vào Afghanistan trong vòng năm năm, rồi sau đó hoàn toàn đóng quân tại nhà”.
“Tai hắn bị sao?”
“Anh ta từng bị bắt”.
“Ở Bắc Carolina hay ở Afghanistan?”
“Bị quân Taliban bắt. Mất tích ba ngày”.
“Tại sao chúng không chặt đầu hắn?”
“Có lẽ cũng cùng lý do với việc vì sao ta không bắn Emal Zadran. Họ cũng có các chính khách”.
“Chuyện xảy ra bao giờ?”
“Năm năm trước. Sau đó, họ cho anh ta tại ngũ trong nước luôn. Kể từ đó, anh ta chưa bao giờ sang lại Afghanistan”.
Reacher cúp máy, Turner nói, “Em không thích chút nào. Tại sao hắn muốn bán vũ khí cho những kẻ gọt tại mình?”
“Hắn không phải là người thương thảo các vụ làm ăn. Hắn chỉ là một bánh xe trong cả bộ máy vận hành mà thôi. Họ không quan tâm hắn nghĩ gì. Họ muốn cơ bắp của hắn chứ không cần ý kiến của hắn”.
“Ta nên đề xuất cho hắn được miễn tội. Điều đó có thể khiến hắn thay đổi ngay tắp lự”.
“Hắn đánh Moorcroft gần chết”.
“Em nói là đề xuất chứ không nói sẽ thực hiện. Ta có thể làm ngược lại sau đó”.
“Thế thì em gọi điện đi. Số hắn vẫn nằm trong máy của Rickard đấy”.
Turner dậy tìm điện thoại, trở lại giường bấm số, nhưng Công ty điện thoại thông báo số cô vừa gọi đã chặn các cuộc gọi từ cô.
“Rất hiệu quả”, cô nói. “Chúng đi đến đâu dọn dẹp đến đấy, từng phút một. Rickard không tồn tại nữa. Baldacci cũng vậy, Lozano cũng không hơn. Tất cả đều đã được cất vào quá khứ”.
“Ta vẫn sẽ ổn mà không cần thông tin từ Shrago”. Reacher đáp, “Ta sẽ lần ra thôi. Có thể trong mơ, sau khoảng năm phút nữa”.
Turner mỉm cười rồi nói, “Đồng ý, chúc ngủ ngon lần nữa”.
* * *
Juliet gọi Romeo, vì một số trách nhiệm thuộc về ông ta. Ông ta nói, “Shrago đã phát hiện ra xe họ. Tại một nhà trọ nằm ở phía Nam sân bay Burbank”.
Romeo nói, “Nhưng?”
“Shrago có cảm giác xe không đỗ trước cửa phòng họ, một biện pháp an toàn cơ bản. Anh ta sẽ phải kiểm tra mười hoặc mười hai phòng, nên cảm thấy sẽ không xong. Một hoặc hai phòng thì còn được, hơn là không ổn. Phá xe cũng chẳng ích gì, họ sẽ lại thuê xe khác, dùng một trong số các thẻ tín dụng của ta”.
“Anh ta không tóm được con bé sao?”
“Không được, phải chờ đến khi nó lại ra khỏi nhà. Căn nhà được theo dõi rất sát sao”.
Romeo nói, “Có người đang xem xét hồ sơ lưu trữ. Chỉ một người duy nhất, tiếp cận từ bên Đoàn Luật sư Quân đội, tìm kiếm gì đó. Khá bất thường, khi vào giờ này giữa đêm”.
“Đại úy Edmonds phải không?”
“Không, Cô ta là người bên Nhân sự. Cô ta vừa xem rất kỹ hồ sơ của Rickard và Shrago khoảng một giờ trước. Họ đang xáp lại gần”.
“Gần Shrago, có thể như thế. Nhưng không gần chúng ta. Không có mối liên hệ trực tiếp nào”.
“Mối liên hệ chính là Zadran. Không khác gì một bảng đèn neon. Vì thế, bảo Shrago biến khỏi Burbank đi. Bảo anh ta canh con bé. Bảo rằng chúng ta trông chờ cả vào anh ta, rằng đống lộn xộn này phải được dọn cho sạch vào sáng sớm, bất chấp mọi thủ đoạn”.
* * *
Cuộc gọi thứ hai của Edmonds đến vào lúc năm giờ sáng giờ địa phương, nghĩa là tám giờ sáng bên Bờ Đông. Reacher và Turner lại chụm trán nghe Edmonds nói, “Được, thông tin mới đây. Giờ thể dục buổi sáng đã qua, giờ làm việc vẫn chưa đến, nên tất cả những gì tôi có chỉ là tin đồn rỉ tai nhau, nhưng ở DC. thì điều đó thường chính xác hơn thảy mọi thứ khác”.
Reacher hỏi, “Thế nào?”
“Tôi đã nói chuyện với tám người hoặc làm tại văn phòng Bộ trưởng, hoặc có liên quan với văn phòng Bộ trưởng”.
“Rồi sao?”
“Chẳng ai nhớ đến Rodriguez hoặc Juan Rodriguez hoặc Chó Bự hết. Không ai nhận ra cái tên đó, không ai biết có một vụ kiện đang diễn ra, không ai từng chuyển tin tới Thiếu tá Sullivan, cũng không ai biết có một sĩ quan cấp cao nào làm việc đó”.
“Hay đấy”.
“Nhưng chưa hoàn toàn chắc chắn. Tám người là một mẫu nhỏ, trong khi một sự việc đáng hổ thẹn xảy ra mười sáu năm trước theo tôi sẽ không được phổ biến rộng rãi cho nhiều người. Một giờ nữa là ta sẽ có nhiều thông tin hơn, khi nào mọi người có mặt ở nơi làm việc”.
“Cảm ơn cô, đại úy”.
“Ngủ ngon không?”
“Chúng tôi đang thuê phòng theo giờ ở một nhà trọ. Đang dùng tiền cho đáng. Ezra Shrago có được tư vấn tâm lý sau chuyện xảy ra với tai hắn ở Afghanistan không?”
“Các ghi chú của bác sĩ tâm thần là tuyệt mật”.
“Nhưng tôi tin chắc cô vẫn đọc”.
“Anh ta được giới thiệu đi tư vấn và đã đồng ý, khá bất thường. Phần lớn vẫn chọn theo cách quân nhân hay làm, nghĩa là kìm nén cho đến khi suy sụp tinh thần. Nhưng Shrago là bệnh nhân tự nguyện”.
“Rồi sao?”
“Ba năm sau khi tai nạn xảy ra, anh ta vẫn giữ nguyên cảm xúc giận dữ, thù ghét và bị sỉ nhục. Việc cho anh ta ở lại trong nước là một biện pháp phòng tránh, cũng như chữa bệnh. Cảm giác chung là không thể tin tưởng đưa anh ta trở lại cộng đồng dân bản địa. Anh ta là một cơn hung bạo chực chờ bùng phát. Ghi chú viết anh ta căm thù Taliban một cách điên cuồng”.
Sau cuộc nói chuyện, Turner bảo Reacher, “Giờ thì em thực sự không thích chuyện này. Tại sao hắn bán vũ khí cho người hắn căm ghét?”
“Hắn chỉ là một mắt xích”, Reacher đáp. “Hắn sống ở Bắc Carolina. Đã năm năm rồi hắn không hề thấy một chiếc khăn trùm đầu. Hắn được trả rất nhiều tiền”.
“Nhưng hắn tham gia vào việc này”.
“Hắn không có mặt ở đó. Không thấy thì coi như không biết”.
Reacher bỏ điện thoại ở nguyên vị trí giữa gối hai người, rồi cả hai lại ngủ tiếp.
* * *
Nhưng không quá lâu. Cú điện thoại thứ ba của Edmonds là vào bốn mươi phút sau đó, lúc sáu giờ kém mười lăm sáng, giờ địa phương. Cô nói, “Chỉ vì tò mò, tôi quay lại xem hồ sơ tuyển quân trại Bragg vì muốn biết họ đã cùng nhau phục vụ trong cùng nhóm được bao lâu. Shrago có mặt ngay từ đầu, như tôi nói khi nãy, sau đó đến lượt Rickard, rồi tiếp đến là Lozano. Baldacci là người cuối cùng, gia nhập nhóm vào bốn năm trước. Cả bốn vẫn hoạt động cùng nhau kể từ đó. Vậy đây là nhóm lâu năm nhất trong đơn vị, cách các nhóm khác cả một khoảng thời gian dài. Họ có thừa thời gian để hiểu nhau cặn kẽ”.
“Được rồi”, Reacher đáp.
“Nhưng vấn đề chính không nằm ở đó. Vấn đề ở chỗ, bốn năm trước, đơn vị đó có một chỉ huy tạm thời. Chỉ huy cũ chết sau một cơn đau tim. Chính chỉ huy tạm thời là người đã lập ra nhóm của Shrago. Anh có đoán được là ai không?”
“Morgan”, Reacher nói.
“Trúng rồi đấy. Hồi ấy anh ta còn là thiếu tá. Ngay sau đó thì được thăng chức, hoàn toàn không có lý do gì rõ rệt. Hồ sơ của anh ta khá mỏng. Có thể đọc khi đang cố trị chứng mất ngủ”.
“Tôi sẽ ghi nhớ. Nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn ngủ ngon, trừ việc thường xuyên bị dựng dậy bởi chuông điện thoại”.
“Tôi cũng khác gì”, Edmonds đáp.
Reacher hỏi, “Ai cử Morgan đến Bragg vào bốn năm trước? Ai là người có quyền ra lệnh cho một người như hắn đi đâu?”
“Tôi đang tìm hiểu”.
Reacher bỏ điện thoại ở nguyên chỗ cũ, hai người lại ngủ tiếp.
* * *
Họ được ngủ nốt nửa tiếng cuối cùng, trước cú điện thoại thứ tư buổi sáng lúc sáu giờ mười lăm, giờ địa phương; cú điện thoại trực tiếp từ Thiếu tá Sullivan bên Đoàn Luật sư Quân đội. Cô nói, “Tôi vừa mất ba tiếng đồng hồ với đồng hồ sơ lưu trữ. Tôi sợ là giả thuyết của anh có chút sai sót đấy. Vụ Chó Bự không hề bị đưa ra tòa mười sáu năm trước, kể cả suốt từ đó tới nay”.
Reacher sững người một chút.
“Thôi được”, anh nói. “Hiểu rồi. Cảm ơn cô đã giúp”.
“Giờ thì anh có muốn nghe tin tốt không?”
“Có tin tốt sao?”
“Không bị đưa ra tòa, nhưng đã được điều tra rất kỹ lưỡng”.
“Rồi sao?”
“Là một vụ lừa đảo, từ đầu đến cuối”.