← Quay lại trang sách

Chương 58

Sullivan nói, “Có người thực sự muốn giúp anh. Chắc hẳn anh đã rất được quý trọng, thiếu tá ạ. Không phải là một phần của một vụ kiện tập thể. Cũng chẳng hề có chính sách mới nào chống lại các luật sư chuyên về những trò đòi bồi thường. Tất cả chỉ là vì anh. Có người muốn trả lại thanh danh cho anh”.

“Ai nhỉ?”

“Phần việc khó khăn được thực hiện bởi một đại úy từ đơn vị Quân cảnh số 135 có tên Granger”.

“Nam hay nữ?”

“Nam, đóng quân ở Bờ Tây. Don Granger”.

“Tôi chưa bao giờ nghe cái tên này”.

“Tất cả các ghi chú của anh ta đều được gửi đến một thiếu tướng quân cảnh tên Garber”.

“Leon Garber”, Reacher nói. “Là sư phụ của tôi, đại khái thế. Tôi nợ ông ấy nhiều lắm. Rõ là nhiều hơn cả tôi tưởng”.

“Có vẻ thế. Chắc hẳn ông ấy là người lèo lái mọi chuyện. Và chắc chắn ông ấy phải quý anh ghê lắm, vì đây là một vụ quyết liệt. Nhưng anh nợ cả Granger nữa. Anh ấy đã làm việc rất vất vả vì anh và đã thấy một điều mà không ai phát hiện ra”.

“Chuyện thế nào?”

“Có rất nhiều tố cáo về đơn vị của anh. Nguyên tắc hoạt động tiêu chuẩn bên các anh là giả ngu và hy vọng rồi các tố cáo dần bị quên lãng. Thường thì vẫn thế. Nhưng nếu không, thì sẽ có biện hộ, và lịch sử cho thấy kết quả lẫn lộn có thắng có thua. Cứ như thế qua rất nhiều năm. Rồi, nực cười làm sao, các tố cáo bị quên lãng lại bắt đầu đem lại rắc rối. Ai trong số các anh cũng có những tố cáo cũ chưa được xác minh trong hồ sơ. Đa số rõ ràng là nhảm nhí, lờ đi là đúng, nhưng một số lại khá bất lợi. Và các hội đồng xét duyệt cấp bậc thấy chúng. Thế là họ bắt đầu băn khoăn nếu không có lửa sao lại có khói, và không ai được lên cấp, thế là bắt đầu biến thành một vấn đề lớn. Vụ Chó Bự là tệ hơn cả. Tôi đoán là Tướng Garber thấy quá độc hại không thể lờ đi, mặc dù rất có thể tự nó sẽ dần chìm xuống như các vụ khác. Ông ấy không muốn nó nằm trong hồ sơ. Quá nhiều khói”.

“Lẽ ra ông ấy nên trực tiếp nói chuyện với tôi”.

“Granger có hỏi ông ấy vì sao không làm thế”.

“Và câu trả lời là gì?”

“Garber nghĩ có lẽ anh đã làm thật. Nhưng ông ấy không muốn nghe anh trực tiếp thừa nhận”.

“Thật sao?”

“Ông ấy nghĩ có lẽ anh rất bực khi nghĩ đến việc vũ khí tự động trôi nổi trên đường phố Los Angeles”.

“Đó là vấn đề của cảnh sát Los Angeles chứ không phải của tôi. Tôi chỉ muốn một cái tên mà thôi”.

“Và anh đã có được thứ anh muốn, còn ông ấy thì không tìm được lý do nào khác giải thích cho việc anh có được cái tên đó”.

“Nhưng sau đó ông ấy cũng chẳng nói chuyện với tôi”.

“Ông ấy sợ anh sẽ ghé qua tặng một viên đạn vào đầu tay luật sư”.

“Có thể lắm”.

“Nghĩa là Garber rất khôn ngoan. Chiến lược của ông ấy quả là không chê vào đâu được. Ông ấy cử Granger điều tra. Điều đầu tiên Granger không thích chính là Chó Bự. Điều thứ hai anh ấy không thích chính là tay luật sư. Nhưng không có lỗ hổng nào cả, và anh ấy lại biết chắc ngay trước khi bị đánh, Chó Bự đã gặp anh. Trong khi bản tuyên thệ thì lù lù ra đó, vướng mắc là thế. Anh ấy cũng nghĩ giống anh, nghĩa là cho rằng một hoặc một số kẻ nào khác đã đánh Chó Bự, có khi là một phái đoàn do một khách hàng bực tức nào đó cử đến, trong vụ này thì sẽ là một băng đảng, hoặc người Mỹ Latinh như Rodriguez hoặc người da đen. Nhưng anh ấy cũng không thể chứng minh được gì hơn. Thế là tiếp theo, anh ấy tới gặp cảnh sát Los Angeles. Nhưng cảnh sát cũng không cung cấp được gì. Mà Granger lại không hẳn tin là cảnh sát không biết gì, vì vào thời điểm ấy, cảnh sát đang tối mắt tối mũi với những vấn đề nhạy cảm liên quan tới chủng tộc, cảnh sát Los Angeles hồi ấy cũng không nằm ngoài cuộc, và họ rất căng thẳng mỗi khi phải thảo luận về các băng đảng với một người lạ mặt, vì sợ người lạ mặt thực chất lại là một phóng viên tin rằng cụm từ “vấn đề băng đảng” là mật mã xuất phát từ sự vô cảm về chủng tộc. Thế là Granger lại một mình điều tra ý tưởng về việc một băng đảng nào đó đã đánh Chó Bự. Để bắt đầu, anh ấy tiến hành kiểm tra hồ sơ xem vào thời điểm đó, ai có vũ khí và nguy hiểm. Anh ấy không tìm ra ai có vũ khí và nguy hiểm vào thời điểm đó. Có một khoảng thời gian dài bảy mươi hai giờ đồng hồ hoàn toàn không có một tội phạm băng đảng nào được lập hồ sơ ở bất cứ đâu. Thế là thoạt đầu, Granger kết luận các băng đảng ở Los Angeles đã hết thời và cho rằng nên tìm hiểu theo khía cạnh khác. Nhưng rồi anh ấy vẫn chẳng tìm ra được gì, Còn Garber thì đã chuẩn bị rút anh ấy ra khỏi cuộc điều tra. Thế rồi Granger phát hiện ra điều mình đã bỏ sót”.

Turner nói, đầu đặt trên gối, “Khoảng thời gian gián đoạn bảy mươi hai giờ kia là do cảnh sát Los Angeles đã xóa hết những báo cáo về các tội phạm băng đảng. Có lẽ là làm theo lời khuyên của bên quan hệ công chúng. Chứ không phải vì thực sự không có gì xảy ra”.

“Chính xác, thiếu tá”, Sullivan nói. “Nhưng sổ sách của cảnh sát tuần tra vẫn ghi rõ mọi chi tiết. Granger dồn một trung úy nào đó vào chân tường và thế là sự thực được phơi bày, một sự thực kỳ dị. Khoảng hai mươi phút sau khi Reacher bỏ đi, năm gã da đen từ El Segundo xuất hiện rồi bắt đầu nện Chó Bự ngay trước nhà hắn. Một người hàng xóm đã gọi điện báo, cảnh sát Los Angeles có mặt, họ chứng kiến cảnh Chó Bị ăn đòn trong khoảng một phút, rồi sau đó huy động lực lượng và bắt giữ mấy gã đến từ El Segundo kia. Chính viên cảnh sát tuần tra là người đã đưa Chó Bự vào bệnh viện. Nhưng cảnh sát phải dùng vũ lực trong vụ bắt bớ này, và có rất nhiều thương tích trầm trọng, thế là báo cáo được kiểm tra, rồi có lệnh từ trên xuống là phải giấu hết đi những gì không đàng hoàng chính đáng. Vì cẩn thận mà các đồn trưởng tại khu vực xóa luôn hết thảy mọi thứ. Hoặc cũng có thể chẳng phải vì cẩn thận. Có lẽ chẳng có gì đàng hoàng chính đáng trong vụ đó để mà không xóa”.

Reacher nói, “Nghĩa là tôi bị bêu tên trong bản tuyên thệ vì đánh người, nhưng thực tế thì cảnh sát Los Angeles đã chứng kiến sự việc do người khác gây ra?”

“Granger copy được sổ tay ghi chép của họ. Tất cả đều nằm trong hồ sơ lưu trữ của ta”.

“Chó Bự tìm được một tay luật sư vớ vẩn phết”.

“Tệ hơn anh nghĩ đấy. Kế hoạch đầu tiên của họ là té nước theo mưa, kiện chính cảnh sát Los Angeles. Tại sao không? Ai cũng làm vậy. Một đêm, khi lục soát văn phòng luật sư trên đại lộ Ventura, Granger tìm thấy một bản tuyên thệ nháp y hệt như bản tuyên thệ chống anh, chỉ có điều không phải tên anh mà thế chỗ là cảnh sát Los Angeles. Nhưng thật nực cười, chuyện đó không thành, vì cảnh sát Los Angeles có khả năng chứng minh chắc chắn rằng vào ngày hôm ấy họ không có mặt ở khu vực ấy, vì tất cả hồ sơ của họ đều đã bị chỉnh sửa. Vậy là ngay khi cơ hội nhỏ bé ấy chìm xuồng, viên luật sư đổi sang kế hoạch dự phòng, nhằm vào quân đội. Đương nhiên cũng là giả mạo và vô đạo đức, nhưng lý lẽ thì rất chắc chắn. Vì sau đó, cảnh sát Los Angeles sẽ không thể thừa nhận họ đã vứt hết các báo cáo tội phạm để khỏi rắc rối về mặt chính trị, nên viên luật sư biết chắc phía cảnh sát sẽ im lặng tuyệt đối. Chó Bự muốn một khoản lớn, trong khi mấy gã đến từ El Segundo không có tài sản gì có thể lần ra, nên chính phủ là lựa chọn ngon lành tiếp theo”.

“Granger kết thúc ra sao?”

“Anh ấy phải rất khéo léo, vì không muốn làm bẽ mặt cảnh sát Los Angeles trước công chúng. Nhưng anh ấy quen một người bên Đoàn Luật sư Quân đội, người này quen một người bên Hội Luật sư. Bọn họ đã khiến tay luật sư phải chịu tổn hại nghề nghiệp. Granger buộc ông ta phải thảo một bản tuyên thệ khác, trong đó thề rằng bản tuyên thệ đầu tiên là giả mạo. Với Granger là người trực tiếp làm chứng. Tiện thể tôi muốn nói, bản tuyên thệ ấy hiện cũng đang nằm trong hồ sơ lưu trữ, chỉ cách bản tuyên thệ giả có đúng một khe hồ sơ. Sau đó, Granger cho viên luật sư sứt mỏ”.

“Anh ấy cũng viết cả điều đó vào hồ sơ ư?”

“Rõ ràng là lúc đó, anh ấy đang tự vệ trước một cuộc tấn công vô cớ”.

“Có thể lắm chứ. Đại tá Moorcroft thế nào rồi?”

“Không còn nguy hiểm nữa, nhưng cũng không có gì tốt”.

“Gửi lời chúc tốt lành nhất giúp tôi, nếu cô gặp anh ấy. Và cảm ơn cô rất nhiều vì những gì cô giúp tối nay”.

Sullivan nói, “Tôi nợ anh một lời xin lỗi, thiếu tá ạ”.

Reacher đáp, “Không, cô không nợ gì hết”.

“Cảm ơn anh. Nhưng anh vẫn nợ tôi ba mươi dollars”.

Reacher nghĩ đến hình ảnh Turner ở Berryville, Virginia, sau khi họ dừng lại ở cửa hàng dụng cụ, lúc cô mặc quần mới, khoác áo anh buộc lại quanh hông, đuôi áo chạm vào mặt sau đầu gối. Rồi anh nói, “Là ba mươi đô tuyệt vời nhất tôi từng có”.

* * *

Họ ăn mừng bằng cách tuyệt vời nhất họ biết, và vì sau đó đã quá muộn để ngủ tiếp nên họ dậy tắm vòi hoa sen. Turner nói, “Anh thấy thế nào?”

“Không thấy gì khác”, Reacher đáp.

“Sao không?”

“Anh biết mình không làm việc ấy, nên những gì vừa nghe được không mang lại chút thông tin nào mới. Cũng chẳng giúp anh thấy nhẹ nhõm hơn vì ngay từ đầu anh đã không hề bực mình, vì anh không quan tâm đến việc người ta nghĩ gì”

“Kể cả em nghĩ gì cũng không?”

“Em biết anh không làm việc đó. Cũng như anh biết em không nhận một trăm ngàn”.

“Em rất vui vì cô ấy đã xin lỗi. Anh thật lịch sự khi nói cô ấy không cần phải xin lỗi”.

“Không phải vì lịch sự đâu”, Reacher đáp. “Mà đó là sự thực. Cô ấy thực sự không cần phải xin lỗi. Vì định kiến ban đầu của cô ấy không sai. Và lẽ ra anh không nên nói mình không làm chuyện đó, vì sự thực là suýt nữa anh đã tẩn cho hắn một trận. Chỉ một chút xíu nữa thôi là anh đã khiến từng từ trong bản tuyên thệ đó trở thành sự thật trăm phần trăm. Nhưng không phải vì chuyện vũ khí đặc nhiệm trôi nổi ngoài đường phố Los Angeles. Hồi ấy anh không lo chuyện đó. Phải đủ khỏe và được đào tạo bài bản mới có thể sử dụng chúng. Còn phải bảo dưỡng thường xuyên nữa. Súng máy đặc nhiệm được trao cho những người giỏi nhất chứ không phải những kẻ kém cỏi. Và liệu ngoài phố Los Angeles có ai đủ giỏi để sử dụng chúng hay không? Anh không nghĩ thế. Anh cho rằng các vũ khí ấy sẽ chỉ được bắn đúng một lần, rồi cuối cùng đem đi làm mỏ neo tàu thuyền. Nên chẳng đáng phải bực mình vì chuyện ấy. Nhưng anh bực vì các vũ khí khác. Như mìn định hướng, hay lựu đạn cầm tay. Không cần phải biết sử dụng thành thạo. Nhưng lại có thể gây nhiều thương tích cho người xung quanh, trong một đô thị như thế. Những người chẳng may đang đi qua đúng lúc đó, cả trẻ em nữa. Và cục mỡ đáng khinh ấy lại nhờ đó mà kiếm được bộn tiền, rồi dùng cả vào ma túy, gái điếm và hai chục cái Big Mac mỗi ngày”.

Turner nói, “Đi ăn sáng thôi. Rồi ta sẽ không quay lại đây nữa. Trải nghiệm đích thực không còn hấp dẫn nữa rồi”.

Họ bỏ bàn chải đánh răng vào túi, mặc áo khoác rồi ra khỏi phòng, tới bãi đậu xe. Đèn đường vẫn sáng hơn bầu trời. Chiếc xe vẫn đậu nguyên chỗ cũ, cách họ năm phòng.

Có chữ viết trên đó.

Chữ viết trên lớp bụi mỏng phủ trên lớp kính bên ghế hành khách trước. Ai đó dùng ngón tay rộng bè viết ba chữ, tổng cộng tám chữ cái, tất cả đều viết hoa, đầy đủ dấu, đúng ngữ pháp: CON BÉ ĐÂU?