Chương 59
Như thường lệ, Samantha Dayton dậy sớm, theo các bậc cầu thang hẹp dẫn từ phòng gác mái xuống nhà, ghé mắt qua cửa sổ phòng khách kiểm tra bên ngoài. Chiếc Hummer đã biến mất. Chắc là từ lúc nửa đêm, đến giờ quay trở lại trạm gác ở văn phòng luật sư. Thế chỗ cho nó là một chiếc Dodge Charger sơn tím, nhìn quá ngon không hợp để làm xe cảnh sát. Dù vậy vẫn là xe cảnh sát. Nói chung thì là thế. Nói cho đúng thì là xe của đặc vụ liên bang, con bé nghĩ bụng. Lực lượng Phòng chống Ma túy DEA, hoặc Cục Rượu, Thuốc lá, Sủng và chất nổ ATF, hoặc Cục Điều tra Liên bang FBI. Nó nhận ra người lái xe. Samantha đã bắt đầu quen với lịch gác của họ. Xa hơn nữa trên phố là chiếc xe cỡ nhỏ màu trắng, lúc nào cũng đậu đúng một chỗ ấy. Chiếc xe đó mới đúng là bí hiểm. Vì nó không phải là xe cảnh sát. Nhiều khả năng là xe thuê, Sam nghĩ. Chắc là thuê của Hertz hoặc Avis từ sân bay Los Angeles. Trong khi cả DEA, ATF và FBI đều có trụ sở tại Los Angeles, với rất nhiều nhân viên và xe cộ. Do đó, người đàn ông lái chiếc xe trắng cỡ nhỏ kia phải là người của một tổ chức đủ quan trọng để tham gia vào vụ này, nhưng lại quá nhỏ và quá chuyên sâu đến độ không có trụ sở riêng ở địa phương. Điều đó có nghĩa anh ta bay từ một nơi nào đó tới đây. Có lẽ là từ DC., nơi lưu giấu mọi bí mật trên đời.
Tắm xong, Samantha mặc quần đen và chiếc áo khoác bò ưa thích, nhưng thay một chiếc áo phông xanh da trời sạch, và vì thế cũng phải đổi sang một đôi giày xanh. Chải tóc xong xuôi, nó lại ngó ra ngoài kiểm tra. Sắp tới giờ mà nó đặt là giờ số không. Chiếc xe trắng nhỏ rời đi hai lần mỗi ngày - chắc để đi ăn, con bé đoán vậy, hay đi vệ sinh - và khoảng bốn lần một ngày, chiếc Hummer và chiếc Charger đổi vị trí cho nhau. Nhưng không thấy có sự phối hợp nào giữa các bên, vì mỗi ngày một lần vào sáng sớm, tất cả cùng biến mất trong cỡ hai mươi phút. Không có ai, giờ số không. Con phố trở lại trạng thái thường ngày. Sam đoán đó là vấn đề về logic, hoặc toán học đơn giản, như trong lớp, với lượng xe ô tô là a, số địa điểm là b, cùng số giờ phải giám sát là c. Phải hy sinh một thứ gì đó.
Con bé nhìn quanh và thấy chiếc xe trắng cỡ nhỏ đã kịp biến mất, rồi đúng lúc nó đang quan sát, chiếc Charger bắt đầu di chuyển. Xe khởi động, rồi nhẹ nhàng lượn ra khỏi lề đường và tiếp tục lăn bánh. Con phố trở nên yên tĩnh. Trở về với trạng thái bình thường. Giờ số không.
* * *
Reacher một lần nữa điểm lại lập luận của mình: Quân cảnh 75 và FBI đang giám sát căn nhà, đặc biệt chú ý tới khả năng có kẻ tìm cách đột nhập vào trong. Anh sẽ không đến đó, cả Shrago cũng vậy, vì cả anh và hắn đều sẽ không vào được đến bên trong.
Anh nói, “Chỉ là ngón bịp. Hắn muốn làm ta hoang mang. Muốn dụ ta ra. Tất cả chỉ có vậy. Hắn không có cách nào lại gần con bé”.
Turner nói, “Anh có chắc một trăm phần trăm không?”
“Không”.
“Ta không thể tới đó. Tên anh vẫn nằm nguyên trong danh sách, cho đến khi Sullivan chính thức tuyên bố anh vô tội. Em cũng vẫn trong danh sách đen, có lẽ là vĩnh viễn”.
“Ta có thể đến một lần xem sao”.
“Không được. Hôm qua họ đã thấy xe của ta một lần. Có lẽ hai lần cũng nên. Nếu bị bắt thì sẽ chẳng giúp được gì cho con bé cũng như cho chính chúng ta”.
“Ta có thể thuê một chiếc xe khác. Ở sân bay Burbank. Trong vòng một giờ là Shrago sẽ biết, nhưng một giờ là đủ cho ta”.
* * *
Bữa sáng luôn là vấn đề. Trong nhà không bao giờ có gì, mẹ nó thì luôn ngủ muộn, luôn căng thẳng và mệt mỏi và sẽ không thích chút nào khi phải nghe tiếng bát đĩa loảng xoảng trong bếp. Vì thế, bữa sáng chính là một cuộc thám hiểm - expedition - con bé rất thích từ này, theo quan điểm của nó dựa trên tiếng Latinh cổ, ex chỉ bên ngoài, ped chỉ chân, như pedal - bàn đạp, hay pedicure - làm móng, hay pedestrian - người đi bộ, hợp lại thành ra nghĩa đi bộ ra ngoài, chính là những gì nó thường làm, vì rõ ràng nó chưa được phép lái xe, vì nó mới mười bốn tuổi đầu, cho dù cũng sắp lên mười lăm.
Con bé rất mong tới lúc được cầm lái. Lái xe sẽ là một lợi thế to lớn, sẽ giúp nó mở rộng phạm vi hoạt động. Xe ô tô sẽ cho phép nó chạy ra tận Burbank hay Glendale hayPasadena ăn sáng, thậm chí tới được cả Beverly Hills nữa cũng nên. Trong khi cuốc bộ thì chỉ hạn chế đến quán ăn bình dân ở Nam Vineland, hoặc một lựa chọn khác nữa là quán cà phê gần văn phòng luật sư ở Bắc Vineland là cùng. Tất cả chỉ có thế, vì các quán khác đều chỉ bán bánh kẹp taco hoặc bánh kẹp quesadilla hoặc đồ ăn Việt Nam, và lại không bao giờ mở cửa bán đồ sáng. Bực mình ghê gớm.
Bình thường thì thế.
Nhưng vào buổi sáng hôm ấy thì chuyện đó cũng không có gì ghê gớm lắm, vì các đặc vụ liên bang cũng bị giới hạn lựa chọn giống con bé. Nhờ đó tìm họ sẽ dễ dàng hơn nhiều. 50/50, căn bản là vậy, giống như khi tung đồng xu. Và Samantha hy vọng mình tung chuẩn, vì chú mật vụ to con tên Reacher có vẻ rất hay chuyện, và toàn là những chuyện đáng nghe. Vì rõ ràng chú ấy nắm rất nhiều thứ, chắc phải là một đặc vụ cấp cao, không những đã vội vã bỏ đi sau một cú điện thoại khẩn mà còn tiết lộ thông tin về người đàn ông với đôi tai đặc biệt nữa.
Được, thế thì ngửa hay sấp đây?
Samantha đóng cánh cửa xanh sau lưng rồi bắt đầu rảo bước.
* * *
Họ bỏ chiếc Range Rover cũ lại khu vực cấm đỗ bên ngoài nơi cho thuê xe, sau đó đứng xếp hàng trước bàn đăng ký, sau một cặp đôi tóc hoa râm vừa xuống sân bay từ Phoenix. Đến lượt mình, họ dùng bằng lái xe và thẻ tín dụng của Baldacci và chọn một chiếc xe bốn chỗ cỡ trung. Họ nhận chìa khóa sau khi phải ký tên vào một loại giấy tờ. Đó là một chiếc Ford sơn trắng, nước chảy tong tỏng vì mới được rửa, đậu dưới mái che, nhìn thật nhạt nhòa và vô danh nên phù hợp hoàn toàn với yêu cầu của họ, có điều lớp dán cửa sổ màu xanh nhạt và hiện đại, hoàn toàn không giống lớp nhựa dán mờ đục dính trên lớp kính chiếc Range Rover. Lái chiếc Ford này cảm giác sẽ rất khác. Muốn ngăn từ bên ngoài nhìn vào trong xe, chỉ có thể cậy vào nắng và sự phản chiếu. Hoặc thậm chí không gì cả.
Turner không quên mang theo tập bản đồ. Cô vạch ra một tuyến đi mới tránh đường Vineland cho đến khi không thể tránh được nữa. Ngày mới trong lành và sáng sủa hiện ra trước mắt họ, giao thông còn vắng vẻ. Trời vẫn rất sớm. Họ lái dọc theo những con phố nhỏ ra khỏi Burbank, chủ yếu đi qua các khu công sở, sau đó chạy qua Bắc Hollywood và băng qua đường cao tốc ở phía Đông Vineland rồi lần lần vào khu dân cư, cảm giác lộ liễu và trần trụi dưới lớp kính xanh mỏng dính.
“Chỉ đi qua đúng một lần”, Turner nói. “Tốc độ chậm nhưng đều, tới cuối phố. Không được dừng lại trong bất cứ hoàn cảnh nào, luôn tỏ ra bình thường và nhớ rằng xung quanh có xe của lực lượng thực thi luật pháp. Nếu có gì khác biệt, ta vẫn sẽ đi tiếp đến tận cuối phố rồi suy nghĩ sau. Không được để họ phát hiện ra ta trước cửa nhà. Được chưa?”
“Được”. Reacher đáp.
Họ rẽ theo khúc ngoặt khuỷu tay đầu tiên, lái qua cửa hàng thực phẩm, qua chiếc ô tô không bánh, rồi rẽ trái, tiếp đến là rẽ phải, thế rồi họ đã ra đến con phố của con bé, trải dài thẳng tắp với vẻ bình an thường ngày, lòng đường hẹp nằm giữa hai dãy xe đậu nối đuôi nhau ở hai bên đường, lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng.
Turner nói, “FBI trước mặt, bên phải. Chiếc Dodge Charger màu tím”.
“Thấy rồi”, Reacher đáp.
“Cộng với chiếc xe cuối cùng phía trước bên trái. Đặc nhiệm Quân cảnh”.
“Thấy rồi”, Reacher nhắc lại.
“Căn nhà trông vẫn bình thường”.
Đúng thế. Căn nhà nhìn rất chắc chắn, ổn định, tĩnh lặng, như thể bên trong mọi người đang say giấc nồng. Cửa ra vào vẫn đóng kín, các cửa sổ cũng đóng kín. Chiếc xe hai chỗ cũ màu đỏ vẫn ở nguyên đó.
Họ tiếp tục lăn bánh.
Turner nói, “Cho tới lúc này, tất cả các xe kia đều không có người. Không thấy bóng dáng Shrago đâu. Chỉ là báo động giả thôi”.
Họ tiếp tục đi ở tốc độ tuy chậm nhưng đều, tới tít tận cuối phố mà vẫn hoàn toàn không thấy gì đáng lo.
“Đi ăn sáng thôi”, Reacher nói.
* * *
Romeo gọi Juliet báo, “Họ lại thuê xe khác. Một chiếc Ford sơn trắng, tại sân bay Burbank”.
Juliet hỏi, “Tại sao? Chắc chắn họ biết sẽ không giấu được chúng ta”.
“Họ đang ẩn mình với FBI và quân cảnh. Đổi xe là một chiến lược khôn ngoan”.
“Một chiếc Ford sơn trắng? Để tôi báo cho Shrago ngay”.
“Anh ta có tiến triển gì không?”
“Vẫn chưa thấy gọi lại”.
Romeo nói, “Chờ chút”.
“Gì vậy?”
“Thẻ tín dụng của Baldacci tiếp tục có hoạt động. Quý ông Long Beach vừa trả thêm tiền thuê xe ngày thứ hai cho chiếc Range Rover. Tức là họ chưa đổi xe. Họ mới chỉ thuê thêm một chiếc. Có nghĩa họ tách riêng, mỗi người một hướng. Khôn ngoan lắm. Họ biết thế trận đang hai chọi một. Họ đang tận dụng lợi thế của mình. Nhớ cho Shrago biết”.
* * *
Họ đi vòng ra phía Nam của khu dân cư rồi trở lại phía Bắc trên đường Vineland tới tận quán ăn bình dân. Chiếc Ford trắng tỏ ra được việc. Không khiến ai chú ý. Nó chẳng có gì đặc biệt, vô danh, vô hình, chỉ như một cái hố trong không khí. Lý tưởng, trừ việc cửa sổ có kính trong.
Quán ăn đang đông khách. Vào giờ này của buổi sáng, Công việc rất nghiêm túc, không có thời gian để vớ vẩn, khi dân lao động sớm đang nạp năng lượng cho một ngày làm việc dài trước mắt. Không thấy tay hippy nào lảng vảng. Con bé cũng không có mặt. Cũng chẳng ngạc nhiên, vì kể cả khi là khách quen và hầu như bữa nào cũng đến ăn ở đây, thì lúc ấy trời vẫn còn rất sớm. Reacher không biết nhiều về con gái ở độ tuổi mười bốn, nhưng anh hình dung dậy sớm không nằm trong mười lựa chọn hàng đầu của chúng. Người đàn ông tên Arthur đang đứng sau quầy. Cô phục vụ tóc nâu đang tíu tít khắp nơi. Chắc là làm ca đêm, từ đêm muộn tới sáng sớm. Không thấy cô tóc vàng đâu. Có lẽ cô ta chỉ làm vào giờ cao điểm, bắt đầu ngay sau bữa trưa và kết thúc ngay sau bữa tối.
Họ ngồi xuống quầy ăn cuối cùng còn trống bên phải, ngay sau chiếc ghế đẩu con bé đã ngồi hiện đang trống. Một cậu phụ bàn mang nước trắng ra cho hai người, còn cô phục vụ tóc nâu thì mang cà phê. Turner gọi trứng tráng, còn Reacher thì gọi bánh kếp. Họ ăn, thưởng thức bữa sáng, rồi nấn ná ngồi lại, chờ đợi. Con bé vẫn không xuất hiện. Thời gian trôi qua, khách hàng cũng thay đổi, nhân viên văn phòng, người làm ở các cửa hàng bán lẻ thế chỗ cho dân lao động. Họ gọi các món ăn tinh tế và ít calorie hơn một chút, cách ăn uống cũng ít giống ném than vào lò hơn một chút. Reacher được rót thêm cà phê tới bốn lần. Turner được một lát bánh mì nướng. Con bé vẫn không xuất hiện.
Reacher đứng dậy, tiến về phía quầy phục vụ rồi ngồi xuống chiếc ghế của con bé. Người đàn ông có tên Arthur theo dõi chuyển động của anh, như cách một người phục vụ quầy thạo việc thường làm, rồi gật đầu như ra hiệu Tôi sẽ ra với anh ngay. Reacher chờ, còn Arthur phục vụ cà phê, nước cam, dọn một chiếc đĩa, nghe khách gọi món, xong xuôi mới lại chỗ anh. Reacher hỏi ông ta, “Samantha có đến đây ăn sáng không?”
Ông ta đáp, “Gần như ngày nào cũng đến”.
“Thường đến lúc mấy giờ?”
Ông ta hỏi, “Nếu tôi nói là anh đã qua khỏi mốc bốn mươi rồi thì có sai không?”
“Thật tử tế, nhưng không sai”.
“Một số người sẽ nói là do thời đại ta đang sống, nhưng tôi nghĩ thời nào cũng thế, khi một người đàn ông bốn mươi mấy hỏi quá nhiều câu về một cô bé mười bốn, đa số mọi người sẽ để ý. Một số thậm chí sẽ làm gì đó, ví dụ như hỏi vặn lại”.
“Họ nên làm thế”, Reacher đáp. “Nhưng anh là ai mà vặn vẹo tôi như thế?”
“Tôi là người bị anh hỏi các câu hỏi ấy”.
“Tôi thích nói chuyện với nó, và mong được nói chuyện thêm với nó”.
“Nghe không thuyết phục chút nào”.
“Con bé tò mò về một tình huống thực thi pháp luật, hai điều này kết hợp với nhau thì không được hay lắm”.
“Chuyện trên phố nhà nó ấy hả?”
“Tôi đã nghĩ sẽ cho nó biết một số thông tin, đổi lại bắt nó hứa không dây vào nữa”.
“Anh thuộc lực lượng thực thi luật pháp à?”
“Không. Tôi đến đây nghỉ mát thôi. Hoặc đến đây, hoặc đi Tahiti”.
“Nó chưa đủ lớn để nghe thông tin”.
“Tôi nghĩ là nó đã đủ lớn”.
“Anh có được phép không?”
“Như đang hỏi tôi có đang thở không vậy”.
“Con bé hay dậy sớm. Bình thường giờ này nó đã đến và đi rồi. Đi lâu rồi ấy. Có vẻ hôm nay nó không đến”.