← Quay lại trang sách

Chương 60

Reacher dùng tiền mặt của Baldacci thanh toán hóa đơn rồi hai người lên chiếc Ford. Turner nói, “Hoặc hôm nay nó ăn sáng ở nhà, hoặc nó bỏ ăn sáng luôn. Con gái tuổi vị thành niên. Đừng hy vọng lúc nào cũng chính xác”.

“Nó nói gần như bữa nào cũng ăn ở đây”.

“Có nghĩa không phải lúc nào cũng ăn ở đây, chấm hết”.

“Anh ta nói gần như ngày nào nó cũng đến”.

“Không có nghĩa là ngày nào cũng đến”.

“Nhưng tại sao nó lại bỏ ăn hôm nay? Nó đang tò mò, và nghĩ anh là một nguồn cung cấp thông tin”.

“Tại sao nó nghĩ anh sẽ có mặt ở đây?”

“Lực lượng thực thi luật pháp cũng cần ăn chứ”.

“Thế thì quán cà phê gần văn phòng luật sư cũng là một lựa chọn hợp lý. Nó biết có hai quán mà”.

“Ta nên đến đó kiểm tra”.

“Quá khó. Vì ta sẽ không thể thấy gì nếu chỉ đi ngoài phố, mà lại không thể vào quán được. Hơn nữa, con bé dậy sớm nên chắc đến giờ nó đã về rồi”.

“Ta nên đi qua nhà nó một lần nữa”.

“Làm thế cũng chẳng cho ta biết được điều gì. Cửa nhà đóng kín. Ta có nhìn xuyên tường đâu”.

“Shrago đang ở đâu đó ngoài kia”.

Turner nói, “Quay lại chỗ đường nối vậy”.

Reacher hỏi, “Với một chiếc xe sơn trắng, giữa ban ngày?”

“Chỉ mười phút thôi. Để ta được yên tâm”.

* * *

Giữa ban ngày, chiếc ống nhòm cũ lại rất tuyệt hảo. Hình ảnh phóng to sắc nét và cực kỳ sống động. Reacher thấy rõ từng chi tiết của con phố, của chiếc xe màu trắng nhỏ, của chiếc Dodge tím, của cánh cửa xanh trước nhà. Nhưng chẳng có chuyện gì diễn ra. Mọi thứ đều tĩnh lặng. Chỉ là một ngày đầy nắng bình thường, chỉ là một ngày theo dõi bình thường, nhàm chán, vô vị như mọi cuộc theo dõi khác. Không thấy bóng dáng Shrago đâu. Một số xe đậu bên đường có kính dán màu đen kịt hoặc phản chiếu ánh nắng đến lóa cả mắt, nhưng trông chúng không đủ đơn giản để làm xe thuê. Còn những chiếc đủ đơn giản để có thể là xe thuê thì lại không có ai ngồi trong.

“Hắn không có mặt ở đây, Turner nói.

“Ước gì ta biết chắc hiện giờ con bé đang ở đâu”, Reacher trả lời.

Đúng lúc đó, điện thoại của Reacher đổ chuông. Đại úy Edmonds, từ Virginia. Cô nói, “Tôi tìm được một hồ sơ khác của Shrago từ năm năm trước. Quyết định không để hắn quay lại Trung Đông từng gây ra nhiều tranh cãi. Hồi ấy, chúng ta đang tham gia hai cuộc chiến, đang cần người. Hàng trăm người bị buộc phải tái ngũ, Vệ binh Quốc gia có những đợt thiếu người mấy năm liền, nên ý tưởng phải nuôi một quả bom nổ chậm không thể sang Iraq hoặc Afghanistan tham chiến bị cho là cực kỳ ngớ ngẩn. Lựa chọn đầu tiên là buộc giải ngũ, nhưng anh ta phản đối với lý do hoàn cảnh đặc biệt. Vì thế, bắt buộc phải có điều trần. Cuối cùng, vụ của anh ta lên tới tận chỉ huy của Bộ Nhân sự, đến tay một Trợ lý Phó Tham mưu trưởng bên Nhân sự và ông ta đã ra quyết định có lợi cho Shrago”.

“Rồi sao?” Reacher hỏi.

“Cũng đúng tay trợ lý ấy là người giữ quyền chỉ huy tạm thời. Ông ta cũng chính là người điều động Morgan đến trại Bragg một năm sau đó”.

“Thú vị đấy”.

“Tôi cũng nghĩ thế. Nên quyết định gọi điện báo cho anh biết. Shrago nợ ông ta, còn Morgan chính là quân cờ của ông ta”.

“Tên ông ta là gì?”

“Crew Scully”.

“Tên gì nghe lạ vậy?”

“Quý tộc New England”.

“Hiện giờ ông ta đang ở đâu?”

“Đã được thăng chức. Nhờ chính năng lực của mình, ông ta đã lên chức Phó Tham mưu trưởng”.

“Chịu trách nhiệm về vấn đề gì?”

“Nhân sự”, Edmonds đáp. “Giám sát Bộ tư lệnh Nhân sự. Chính xác thì là sếp của tôi”.

“Ai điều động Morgan đến Đội 110 vào tuần này?”

“Tôi nghĩ là Phó chỉ huy của Scully. Trừ phi mọi thứ đã thay đổi”.

“Cô kiểm tra giùm tôi được không? Và kiểm tra xem Scully có khả năng truy cập vào các hệ thống tình báo của An ninh Nội địa hay không nữa?”

“Tôi không nghĩ ông ta có quyền”.

“Tôi cũng không nghĩ thế”, Reacher đáp. Anh tắt máy, trở lại với việc chăm chú nhìn con phố.

* * *

Juliet gọi Romeo, vì một số trách nhiệm thuộc về ông ta. Ông ta nói, “Shrago cho tôi biết họ không tách riêng. Anh ta quyết định kiểm tra bãi xe thuê và đến nơi đúng lúc thấy chiếc Range Rover bị cẩu đi”.

“Thế thì họ lại ngu nữa rồi. Dùng một xe sẽ khiến họ bị hạn chế. Là lợi thế cho ta”.

“Vấn đề không nằm ở chỗ đó. Chiếc Range Rover được thuê bằng thẻ tín dụng của Baldacci. Ta sẽ phải trả tiền phí cẩu xe và phí thuê xe hằng ngày. Lại một cú tát nữa vào mặt”.

“Shrago còn thấy gì nữa?”

“Anh ta đã tiến sát lắm rồi. Con bé đang ở ngoài đường. Đi bộ loanh quanh. Không có ai trong vòng một dặm quanh nó. Anh ta chuẩn bị chọn địa điểm hành động”.

“Và làm thế nào để nhắn tin cho họ biết?”

“Ở quán ăn. Họ đã đến đó hai lần. Có một gã tên Arthur dường như sẵn sàng giúp chuyển lời”.

* * *

Mười phút của Turner đã biến thành gần bốn mươi phút, nhưng vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra, cả ở đường nối sau lưng họ lẫn con phố trước mặt họ. Turner nói, “Ta phải đi thôi”.

Reacher hỏi, “Đi đâu?”

“Cứ lái xe thôi. Đi đâu cũng được. Trong vòng một dặm quanh nhà con bé, vì nếu đang ở ngoài đường thì nó sẽ đang đi bộ. Ta sẽ chỉ đi các con đường nội thành, cũng vì nó đang đi bộ. Shrago cũng sẽ nghĩ giống ta”.

Thế là họ khởi động chiếc Ford, hòa vào dòng xe trên đường 134 rồi lập tức thoát ra và bắt đầu cuộc tìm kiếm trên đường Vineland, từng dãy phố một, ngẫu nhiên, trừ phố nhà con bé, họ quyết định sẽ không mạo hiểm. Đa số các dãy phố dài khoảng ba trăm mét và rộng khoảng sáu mươi mét, có nghĩa khoảng một trăm hai mươi dãy phố trong một dặm vuông, tương đương với gần bốn trăm dãy phố trong một vòng tròn có đường kính hai dặm, nghĩa là họ sẽ phải lái xe hết gần chín mươi dặm đường. Nhưng không hẳn thế, vì một số dãy phố rộng gấp đôi bình thường, và vai đường cao tốc và các đường rẽ cũng chiếm mất một phần diện tích, lại còn một số nơi không hề có đường đi qua. Nên chắc chỉ khoảng sáu mươi dặm. Mất ba giờ đồng hồ, ở tốc độ an toàn hai mươi dặm một giờ. Mà di chuyển liên tục như thế cũng không giúp tăng xác suất bắt gặp con bé. Không gian và thời gian không vận hành theo cách ấy. Nhưng di chuyển giúp họ thấy dễ chịu hơn.

Họ không thấy gì trong giờ đầu tiên ngoại trừ khung cảnh mờ nhạt của vỉa hè, cột điện, cây, nhà, cửa hàng, cùng hàng trăm chiếc xe đậu bên đường. Họ thấy rất ít người, và đã chăm chú quan sát từng người một. Nhưng không ai là con bé, cũng chẳng ai là Shrago. Họ không thấy có chiếc xe nào khác bò chậm rãi trên đường như xe mình. Đa số xe di chuyển một cách vô tội vạ bình thường, với tốc độ cũng bình thường, thỉnh thoảng lại tăng lên. Đó là nguyên nhân dẫn tới điều thú vị duy nhất xảy ra trong suốt giờ thứ hai, khi một chiếc BMW màu đen xỉn vượt đèn đỏ ngay phía trước họ khoảng một trăm mét và bị một chiếc Porsche cũ đâm ngang hông ngay giữa ngã tư. Khói bốc lên, một đám người kéo đến. Rồi Reacher rẽ trái và chẳng thấy gì nữa, cho đến khi một lần rẽ bừa tiếp theo lại đưa anh về hiện trường cũ, lúc ấy đã có một xe cảnh sát xuất hiện, đèn hiệu nhấp nháy trên nóc. Ba lần rẽ nữa và họ lại thấy một chiếc xe cảnh sát thứ hai, và một xe cứu thương.

Nhưng ngoài chuyện đó ra thì chẳng có gì khác. Hoàn toàn không có gì. Turner lên tiếng sau ba mươi phút, “Đi ăn trưa sớm thôi. Vì có thể con bé cũng làm thế, nếu nó ăn sáng sớm hoặc bỏ bữa sáng”.

“Đến quán ăn?” Reacher hỏi.

“Em nghĩ vậy. Gần như mọi bữa có nghĩa nó bỏ một bữa chứ không bỏ hai bữa”.

Thế là họ lái xe vòng vèo ngược trở lại qua mê cung đường phố rồi nhập vào Vineland ngay phía Bắc khu dân cư. Họ lăn bánh về hướng Nam cho đến khi thấy quán ăn bình dân hiện ra ngay trước mặt bên trái, bóng bẩy và sáng bừng trong nắng.

Và con bé đang đi bộ, băng qua Vineland, về phía quán ăn.