← Quay lại trang sách

Chương 61

Juliet gọi Romeo nói, “Tôi sợ là hỏng chuyện mất rồi. Ta gặp xui. Shrago biết phải tóm được con bé ở gần xe mình, rõ ràng. Lý tưởng thì là ngay cạnh xe. Anh ta không thể lôi con bé đang gào thét ầm ĩ trên đường, cho dù chỉ ở một khoảng cách ngắn cũng không. Vậy là anh ta cho xe lên trước, đỗ lại, cuốc bộ đi lòng vòng và xuất hiện lại từ sau lưng nó. Tất cả đang diễn ra ổn thỏa, anh ta đã sẵn sàng đi ngang qua con bé ngay bên sườn chiếc xe đang đỗ, chỉ còn khoảng mười lăm mét nữa thôi, thế mà tự nhiên có một thằng ngu vượt đèn đỏ gây ra một vụ đâm xe nhỏ. Và bỗng nhiên một đám đông xuất hiện, rồi đến xe cảnh sát, rồi lại một xe cảnh sát khác. Hiển nhiên Shrago không thể ra tay trước mặt nhiều người và cảnh sát Los Angeles. Thế là con bé đứng lại xem cho vui khoảng một phút rồi đi tiếp. Shrago đành bỏ lỡ cơ hội, vì không thể lái xe ra ngay khi bị mắc giữa đống hỗn độn ấy. Và đến khi anh ta thoát ra được thì đã mất dấu nó và không tài nào tìm được ra nó nữa”.

Romeo hỏi, “Thế bây giờ thì sao?”

“Bắt đầu lại từ đầu. Kiểm tra tất cả những nơi nó thường lui tới. Nhà, văn phòng luật sư, quán ăn. Rồi anh ta sẽ phát hiện ra nó ở một chỗ nào đó thôi”.

“Việc này phải kết thúc tại California. Ta không thể để họ quay về được”.

* * *

Reacher đi chậm lại, cho con bé sang đường trước mặt anh khoảng bốn lăm mét, sau đó anh xoay bánh lái, theo chân nó vào bãi đậu xe của quán ăn. Con bé đi thẳng qua cửa trước. Reacher đỗ xe, Turner bảo, “Em có nên vào với anh không?”

Reacher nói, “Có, anh muốn em vào cùng”.

Thế là hai người vào quán, đứng đợi ngay ngưỡng cửa như lúc trước. Quán ăn nhìn giống hệt đêm trước, cô phục vụ tóc vàng đã trở lại làm việc, phụ trách khu vực bên trái. Còn cô phục vụ tóc nâu khắc khổ đang lo bên phải. Arthur đứng sau quầy, con bé ngồi trên ghế, tít cuối quầy. Cô phục vụ tóc vàng lại gần, cũng như lần trước, vẫn nụ cười vô hồn ấy, Reacher chỉ vào một quầy ăn nằm bên tay phải, cách một quầy ngay sau lưng con bé. Cô tóc vàng chuyển giao họ cho cô tóc nâu, hoàn toàn không có vẻ gì là miễn cưỡng. Họ bước vào, ngồi xuống, Reacher vẫn quay lưng lại với quán, Turner ngồi đối diện anh qua mặt bàn nhựa. Con bé quay lưng lại cả hai, cách họ khoảng hai mét.

Nhưng nó đang nhìn họ trong gương.

Reacher vẫy tay với hình phản chiếu của con bé, nửa chào, nửa ra hiệu lại đây với bọn chú. Thế là mặt mũi con bé sáng bừng lên như Giáng sinh sắp tới. Nó tuột xuống khỏi ghế, bắt gặp ánh mắt của Arthur, nó ngoắc ngón trái về phía quầy ăn sau lưng mình, ý nói Cháu lại chuyển chỗ đây. Rồi nó lại chỗ họ. Turner dịch sang một bên cho con bé ngồi cạnh mình. Cả ba tạo thành một tam giác nhỏ bí mật.

Reacher nói, “Samantha Dayton, đây là Susan Turner. Susan Turner, đây là Samantha Dayton”.

Con bé cựa quậy trên ghế, bắt tay Turner rồi hỏi, “Cô là trợ lý của chú ấy à?”

Turner nói, “Không, cô là chỉ huy của chú ấy”.

“Hay quá. Cho đơn vị nào?”

“Quân cảnh”.

“Tuyệt vời. Còn những người kia là của ai?”

“Chỉ có bên bọn cô cùng FBI thôi”.

“Bên cô chỉ huy hay bên họ chỉ huy?”

“Tất nhiên là bọn cô rồi”.

“Thế người đàn ông ngồi trong xe trắng cỡ nhỏ cũng là người của cô à?”

“Đúng, là người của cô”.

“Nhảy dù từ đâu tới ạ?”

“Cô có thể cho cháu biết, nhưng nói xong thì cô sẽ phải thủ tiêu cháu”.

Con bé cười phá lên, đầy sung sướng. Được nghe tin nội bộ, được gặp một nữ sĩ quan chỉ huy, lại còn đùa giỡn. Nó hỏi tiếp, “Thế người đàn ông sẽ xuất hiện là người của quân đội ạ? Có phải là lính đào ngũ, tìm cách về chào tạm biệt gia đình trước khi đi biệt tích không ạ? Nhưng tại sao gia đình ông ta lại phải thuê luật sư? Hay đó là luật sư của ông ta ạ? Có phải ông ta là gián điệp không, hay là gì? Kiểu như một sĩ quan cấp cực kỳ cao, lớn tuổi và rất xuất sắc, nhưng bị vỡ mộng một cách bi thảm? Có phải ông ta đang bán các bí mật quân sự không ạ?”

Reacher hỏi, “Hôm nay cháu có thấy ai không?”

“Vẫn những người từ hôm qua thôi”.

“Không thấy ai đi một mình sao?”

“Người đàn ông có tai bị gọt đi một mình hôm nay. Trong chiếc xe thuê. Chắc cộng sự của ông ta bị ốm”.

“Cháu thấy ông ta ở đâu?”

“Ông ta lái xe từ đường Vineland xuống đây. Lúc ấy cháu đang ăn sáng ở quán cà phê. Gần văn phòng luật sư. Mặc dầu ta sẽ phải suy nghĩ lại xem văn phòng luật sư có liên quan thế nào. Đây là một vụ tay ba, đúng không ạ? Và chúng ta không biết luật sư đại diện cho ai. Có thể là cho người hàng xóm, có thể cho người lính. Mà có thể cho cả hai. Cháu đoán thế, mặc dù cháu không biết làm sao mà thế được. Hoặc, đúng hơn, là không biết vì sao”.

Reacher hỏi, “Cháu ăn sáng lúc mấy giờ?”

“Sớm lắm. Ngay sau khi các đặc vụ bỏ đi”.

“Họ bỏ đi ư?”

“Chỉ trong vòng hai mươi phút. Dường như đã thành thông lệ. Cô chú nên phối hợp ăn ý hơn. Ai cũng bỏ đi cùng một thời điểm, thế là tạo ra một khoảng thời gian trống”.

“Thế thì tệ thật”.

“Cháu thấy chả sao. Vì nhờ thế, cháu mới có thể ra ngoài mà không để họ biết. Rồi khi thấy cháu quay lại, ai cũng ngạc nhiên vì cứ tưởng cháu vẫn còn trong nhà”.

“Có phải sáng nay cháu cũng làm thế không?”

“Ngày nào cháu cũng sẽ làm hệt thế”.

“Người đàn ông tai nhỏ có thấy cháu lúc cháu ra khỏi nhà không?”

“Cháu không nghĩ vậy”.

“Anh ta có thấy cháu ở chỗ nào khác không?”

“Cháu không nghĩ thế. Cháu cố hòa vào đám đông. Vì người của chú chứ không phải vì ông ta. Cháu không thấy ông ta. Nhưng sau đó, cháu có thấy xe của ông ta. Đỗ ở gần chỗ có một vụ tai nạn nhỏ”.

Reacher nói, “Cháu phải tránh xa anh ta ra”.

“Cháu biết. Hôm qua chú dặn cháu thế. Nhưng cháu không thể ngồi cả ngày trong nhà được”.

Turner ngập ngừng một chút rồi hỏi Samantha, “Cháu sống ở ngôi nhà đó lâu chưa?”

“Từ trước đến nay, cháu nghĩ thế. Cháu không nhớ còn có nhà nào khác. Cháu khá chắc rằng cháu sinh ra ở đó. Người ta nói thế, đúng không ạ? Kể cả khi thực ra không phải thế. Mà cháu cũng không sinh ra ở đó thật. Cháu sinh ra ở bệnh viện. Nhưng từ bệnh viện là cháu về đó. Cháu đoán khi người ta nói thế thì ý họ là như vậy, khi mà việc sinh đẻ bây giờ chỉ toàn được thực hiện ở bệnh viện”.

Turner lại hỏi, “Cháu đã bao giờ phải sống trong ô tô chưa?”

“Cô hỏi lạ thế”.

“Cháu cứ nói cho cô chú biết đi. Cô chú biết nhiều người thích được trèo lên cao đến thế trong chuỗi thức ăn lắm đấy”.

“Ai cơ ạ?”

“Nhiều người lắm. Ý cô muốn nói là cô sẽ không đánh giá gì hết”.

“Cháu gây rắc rối gì à?”

Reacher nói, “Không, cháu không gây rắc rối gì hết. Cô chú chỉ kiểm tra vài thứ thôi. Tên mẹ cháu là gì?”

“Mẹ cháu gặp rắc rối ư?”

“Không ai gặp rắc rối hết. Nói chung là những ai sống ở phố nhà cháu ấy. Chuyện này là về người đàn ông kia”.

“Ông ta có biết mẹ cháu không? Ôi Chúa ơi, có phải các chú đang theo dõi mẹ con cháu không? Cô chú chờ ông ta đến tìm mẹ cháu phải không?”

“Từ từ thôi nào”, Reacher nói. “Tên mẹ cháu là gì? Và đúng, chú vẫn nhớ ở đây có khẩu Colt Python”.

“Mẹ cháu tên là Candice Dayton”.

“Nếu vậy, chú muốn gặp mẹ cháu”.

“Tại sao? Mẹ cháu là nghi phạm hay sao?”

“Không, đây là việc riêng”.

“Sao lại riêng được?”

“Chú chính là người họ đang tìm kiếm. Họ nghĩ chú biết mẹ cháu”.

“Chú ư?”

“Đúng, chính chú”.

“Chú không biết mẹ cháu”.

“Họ nghĩ nếu gặp mặt trực tiếp, chú sẽ nhận ra mẹ cháu, hoặc mẹ cháu sẽ nhận ra chú”.

“Mẹ cháu không nhận ra chú. Và chú cũng không nhận ra mẹ cháu”.

“Đâu thể biết chắc nếu không thử”.

“Tin cháu đi”.

“Chú muốn tin lắm”.

“Chú ơi, cháu có thể khẳng định một cách chắc chắn là chú không biết mẹ cháu và mẹ cháu không biết chú”.

“Vì cháu chưa bao giờ gặp chú? Chúng ta đang nói đến rất nhiều năm trước, có khi trước cả khi cháu ra đời”.

“Họ nghĩ chú biết mẹ cháu rõ đến mức nào?”

“Đủ rõ để tin rằng chú với mẹ cháu sẽ nhận ra nhau”.

“Thế thì chú không biết mẹ cháu”.

“Cháu nói thế là sao?”

“Chú có biết tại sao cháu luôn ăn ở quán này không?”

“Vì cháu thích?”

“Vì cháu được ăn miễn phí. Vì mẹ cháu làm ở đây. Mẹ cháu đứng ngay đằng kia kìa. Tóc vàng ấy. Chú gặp mẹ cháu đã hai lần rồi mà thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái. Cả mẹ cháu cũng thế. Chú với mẹ cháu chưa bao giờ quen nhau”.