← Quay lại trang sách

Chương 62

Reacher dịch người trên ghế, rướn cổ ra ngó. Cô phục vụ tóc vàng đang bận bịu hết chạy qua trái lại tạt sang phải, thổi một sợi tóc lạc vương xuống mắt, quệt lòng bàn tay vào bên sườn, mỉm cười, nghe khách gọi món.

Anh không biết cô. Anh hỏi, “Mẹ cháu đã bao giờ sang Hàn Quốc chưa?”

Con bé trả lời, “Lại là một câu hỏi kỳ cục nữa”.

“Kỳ cục thế nào?”

“Nếu chú biết mẹ cháu thì chú sẽ hiểu kỳ cục thế nào”.

“Là sao?”

“Cái danh hiệu bà mẹ tảo tần chịu thương chịu khó của mẹ cháu là dựa trên việc mẹ cháu chưa bao giờ ra khỏi hạt Los Angeles trừ một lần duy nhất trong đời, khi được người yêu đưa tới Vegas nhưng lại không đủ tiền trả phòng khách sạn. Mẹ cháu thậm chí còn không có hộ chiếu”.

“Cháu chắc chứ?”

“Đó là lý do vì sao mẹ cháu nhuộm tóc. Đây là Nam California. Mẹ cháu không có giấy tờ”.

“Mẹ cháu không cần giấy tờ”.

“Mẹ cháu không phải công dân chính thức. Giải thích thì mất nhiều thời gian lắm”.

“Mẹ cháu vẫn ổn chứ?”

“Mẹ cháu không định sống thế này”.

“Cháu có ổn không?”

“Cháu bình thường”, con bé đáp. “Đừng lo cho cháu”.

Reacher không nói gì. Từ điểm mù sau lưng Reacher, Arthur xuất hiện và cúi xuống nói vào tai con bé, khẽ thôi, nhưng những phụ âm cứng của ông ta khiến những gì ông ta nói trở nên rõ ràng: Hai cô chú này phải nói chuyện với một chú khác. Nghe thấy thế, con bé đứng bật ngay dậy, mặt mày rạng rỡ, sung sướng khi thấy vị trí của mình được thay thế bởi một đặc vụ khác có cấp bậc cao hơn và còn giữ vị trí quan trọng hơn nữa trong sự kiện đầy kịch tính này. Arthur bỏ đi, con bé líu ríu chạy theo ông ta. Rồi ngay lập tức, chỗ ngồi vừa bị bỏ trống của nó được lấp ngay bởi một người có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, lướt vào êm ru, gọn gàng, khuỷu tay để ngay lên mặt bàn, vẻ mặt đắc thắng.

Là Chuẩn úy Pete Espin.

* * *

Reacher nhìn Turner. Turner lắc đầu, ý bảo có người của Espin trong quán, ít nhất là hai, có thể mang vũ khí và có thể đang ngồi rất gần. Espin lựa thế ngồi cho thoải mái, sau đó khum hai bàn tay lại với nhau, như thể đang xếp gọn lại cỗ bài mới xào rồi nói. “Anh không phải là cha con bé”.

Reacher đáp, “Có vẻ thế”.

“Tôi đã kiểm tra, làm cho vui thôi. Bộ Ngoại giao nói cô Dayton chưa bao giờ có hộ chiếu. Bộ Quốc phòng nói cô ta chưa bao giờ đặt chân đến Hàn Quốc bằng bất cứ loại giấy tờ nào khác. Thế là tôi kiểm tra thêm và hóa ra tên luật sư kia rao bán giấy tờ trên Internet. Giấy tờ gì cũng có, muốn nói gì cũng được. Ở hai mức giá, hoặc giấy tờ không thôi, hoặc là giấy tờ có cơ sở. Trong trường hợp này, Có cơ sở nghĩa là dùng tên một phụ nữ có thực, Có con thực, có bản sao thực của giấy khai sinh thực. Hắn không phải là người duy nhất làm trò này. Loại dịch vụ này đang ăn nên làm ra, có rất nhiều lựa chọn. Anh hoàn toàn có thể chọn một đứa trẻ sinh vào một ngày cụ thể anh muốn”.

“Ai là người mua bản tuyên thệ này?”

“Người mua cho tên là Romeo, nhưng tiền của hắn thì ngon lành. Chuyển về từ đảo Cayman”.

“Romeo mua lúc nào?”

“Cùng buổi sáng khi Thiếu tá Turner bị bắt giữ. Là dịch vụ tại chỗ. Anh chỉ việc nói cho chúng biết tên, địa điểm, ngày tháng và chúng làm ngay giấy tờ giả mạo cho anh. Nếu muốn, anh thậm chí còn có thể tải văn bản lên nữa. Tài liệu được làm trên máy tính rồi chuyển giao qua email, nhìn giống các bản copy. Candice Dayton được chọn là do ngày tháng năm sinh của con gái cô ta. Tên luật sư kia biết cô ta phục vụ bàn trong quán ăn, vì đã từng ăn ở đây. Cô ta ký tên để đổi lấy một trăm dollars. Nhưng chọn ngày sinh thì hơi ngu. Anh nhận thấy chứ? Đúng vào giữa khoảng thời gian anh ở trại Mây Đỏ. Vô cùng chính xác ấy. Nghe giống như có người canh theo lịch không phải tự nhiên”.

“Có lý đấy”, Reacher đáp.

“Nên giờ anh không phải chịu trách nhiệm gì nữa”.

“Nhưng tại sao người ta muốn bắt tôi chịu trách nhiệm? Câu hỏi lớn đấy. Anh có câu trả lời không? Tại sao Romeo mua bản tuyên thệ đó?”

Espin không nói gì.

“Và ai là Romeo?” Reacher hỏi.

Không trả lời.

Turner lên tiếng, “Giờ thì sao?”

Espin đáp, “Cô đã bị bắt”.

“Cả Reacher cũng bị bắt?” “Đúng”.

“Anh phải gọi cho Thiếu tá Sullivan bên Đoàn Luật sư Quân đội”.

“Cô ấy đã gọi cho tôi. Vụ Chó Bự chìm xuồng rồi. Nhưng trong khoảng thời gian từ lúc bước chân vào buồng giam ở Dyer đến lúc này, Reacher đã phạm thêm khoảng một trăm tội nữa theo chúng tôi biết, thực tế chắc còn hơn thế, từ việc tống giam trái phép một người để trợ giúp một tội phạm khác, cho đến gian lận thẻ tín dụng”.

Reacher nói, “Anh có nhận được tin chúng tôi nhắn qua Trung sĩ Leach không?”

“Hình như anh muốn tôi hãy suy nghĩ thực tế”.

“Tôi nhắn tin hỏi nếu là anh thì anh có làm khác không”.

“Nếu là tôi, tôi sẽ đặt niềm tin vào pháp luật”.

“Nhảm nhí”.

“Đặc biệt nếu tôi vô tội”.

“Tôi có vô tội không?”

Espin đáp, “Lúc đầu thì anh vô tội”.

Reacher nói, “Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao Romeo mua bản tuyên thệ đó?”

“Tôi không biết”.

“Và liệu có phải chính Romeo là người thả Chó ra lần nữa?”

“Có lẽ vậy”.

“Romeo làm thế để làm gì? Cả chuyện kia nữa? Hai bản tuyên thệ giả mạo. Mục tiêu của họ là gì? Mục tiêu duy nhất có thể có của họ là gì?”

“Tôi không biết”.

“Có, anh có biết. Anh là người thông minh”.

“Romeo muốn anh phải bỏ trốn”.

“Tại sao Romeo muốn tôi bỏ trốn?”

“Vì anh xía vào vụ của Thiếu tá Turner”.

“Và việc đó nói lên điều gì về vụ của Thiếu tá Turner? Nếu cô ấy có tội thì Romeo phải muốn tôi làm nhân chứng chứ. Hắn phải muốn tôi lên bục làm chứng để khẳng định mọi chi tiết kinh khủng với bồi thẩm đoàn chứ”.

Espin ngập ngừng một chút. Rồi anh ta nói, “Tôi có lệnh phải đưa hai người về. Cả hai. Phần còn lại nằm ngoài phạm vi trách nhiệm họ trả lương cho tôi”.

“Anh biết đó là một cái bẫy”, Reacher nói tiếp. “Anh vừa nói với tôi Romeo có tiền ở quần đảo Cayman. Chính hắn đã lập tài khoản cho Thiếu tá Turner. Đây chẳng phải là chuyện gì cao siêu. Anh có kinh nghiệm với nhiều vụ dàn dựng ghê gớm hơn thế này. Vụ này chỉ do mấy kẻ ngớ ngẩn chỉ đạo. Nên chắc chắn sẽ không thành. Nhiều khả năng sẽ bại lộ rất sớm. Vì tôi với Turner không phải lũ khờ. Chúng tôi sẽ đốt chúng thành tro. Nên anh đang có một lựa chọn. Hoặc anh sẽ không động não và bắt chúng tôi về trụ sở chỉ vài ngày trước chiến thắng lẫy lừng nhất của chúng tôi, hoặc anh suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định xem mình muốn ở phe nào khi mọi thứ đã ngã ngũ”.

“Ngã ngũ ở đâu?”

“Không phải ở đây”.

Espin lắc đầu. “Anh biết là thế nào rồi còn gì. Tôi phải mang được cái gì đó về chứ”.

“Chúng tôi sẽ cho anh một thứ”.

“Thứ gì?”

“Một vụ bắt giữ do chính anh thực hiện, nhờ một quyết tâm tra rõ ngọn ngành xứng được thưởng huân chương, và toàn bộ lớp kem trang trí trên một cái bánh rất to. Mà trên một cái bánh rất to thì phần kem trang trí luôn ngọt ngào và bắt mắt nhất đấy”.

“Tôi cần nhiều hơn là mỗi tờ quảng cáo như thế”.

“Có kẻ đã đánh Đại tá Moorcroft gần chết và tôi nghĩ tất cả các anh đều đã rút ra kết luận kẻ đó không phải tôi. Thế thì hắn là ai? Anh sẽ là người đưa ra ánh sáng một thành viên lâu năm trong một sự vụ tầm cỡ, anh sẽ là người thay mặt giới chính khách đặt dấu chấm hết cho sự vụ đó, bằng cách chỉnh ánh đèn pha sân khấu vào đúng chỗ”.

“Tôi sẽ tìm ra thành viên lâu năm này thế nào?”

“Anh sẽ phải tìm kẻ rời bỏ vị trí trong một khoảng thời gian mà không có lời giải thích”.

“Rồi sao?”

“Anh sẽ nhận ra có kẻ bám đuôi Moorcroft sau bữa sáng rồi hoặc dụ hoặc dùng vũ lực đưa anh ta lên xe. Anh sẽ nhận ra không có cách nào khác làm được việc đó. Và anh sẽ nhận ra người làm việc đó không thể là một hạ sĩ quan. Vì đó là nhà ăn sĩ quan. Vì thế, anh sẽ tìm một sĩ quan”.

“Có tên không?”

“Morgan. Hắn chính là người đã sắp đặt vụ hành hung Moorcroft. Hắn là người đưa anh ta tới địa điểm cần đến. Kiểm tra giỏ đồ giặt của hắn đi. Tôi không nghĩ hắn tham gia vụ hành hung, nhưng tôi cá hắn đứng đủ gần để quan sát mọi chuyện”.

“Anh ta có vắng mặt không lý do vào thời điểm ấy không?”

“Hắn nói lúc ấy đang có mặt ở Lầu Năm Góc. Sự vắng mặt của hắn được ghi lại rất rõ. Đó là nguyên nhân gây ra biết bao lo lắng. Và Lầu Năm Góc thì luôn ghi chép mọi hoạt động. Rất nhiều việc, nhưng tôi cá một ăn mười rằng anh sẽ chứng minh được hắn không hề đến đó”.

“Chắc chắn không?”

“Morgan là mắt xích của một nhóm nhỏ bao gồm các thành viên có cấp bậc khác nhau, theo những gì chúng tôi biết đến nay thì một đầu là bốn hạ sĩ quan của một đại đội hậu cần ở trại Bragg, còn đầu kia là hai Phó Tham mưu trưởng”.

“Nếu anh lầm thì sẽ rắc rối đấy”.

“Tôi biết”.

“Hai cơ à?”

“Một người làm ở Bộ An ninh Nội địa, người kia thì không”.

“Nếu anh lầm thì sẽ cực kỳ rắc rối đấy”.

“Nhưng tôi có lầm không?”

Espin không trả lời.

Reacher nói tiếp, “Luôn là 50/50, Pete. Như lúc tung đồng xu ấy. Hoặc tôi sai, hoặc tôi đúng. Hoặc anh bắt chúng tôi về, hoặc không. Hoặc các Phó Tham mưu trưởng đúng như những gì họ nói, hoặc không. Luôn là 50/50. Một trong hai khả năng luôn là sự thật”.

“Và anh là một quan tòa không có thành kiến với ai đúng không?”

“Không, không phải tôi không có thành kiến. Tôi sẽ rạch mặt chúng ra khi chúng đang ngủ. Nhưng việc tôi đang điên tiết vì vụ này không có nghĩa là vụ này không phải chúng làm”.

“Anh biết tên không?”

“Mới chỉ có một tên. Crew Scully”.

“Tên kiểu gì thế?”

“Hình như là dòng dõi quý tộc New England”.

“Tôi cá là từ West Point ra”.

“Tôi cũng tốt nghiệp West Point đây, nhưng tôi không mang một cái tên ngớ ngẩn”.

“Tôi cá là hắn rất giàu”.

“Khối người giàu vẫn phải ngồi tù”.

“Tên thứ hai là ai?”.

“Chúng tôi chưa biết”.

“Chắc là bạn thân từ trường tư với Crew Scully. Bạn bè kiểu ấy hay dính với nhau”.

“Rất có thể”.

Espin nói, “Tôi tóm Morgan, còn Thiếu tá Turner sẽ tóm các gã kia?”

“Anh sẽ được ca ngợi như trong các câu chuyện người thật việc thật”.

“Anh cho là họ đang làm việc gì?”

Thế là Turner thuật hết cho Espin nghe, bắt đầu bằng việc kiếm tiền mặt ở các thị trường thứ cấp, về các xe bán tải cũ kỹ kêu lạch cạch, biển số kỳ quặc, về tiền mặt chở trên xe chuyển sang tiền mặt cất trong các container quân đội, rồi hàng hóa từ các container quân đội chuyển sang xe, và sau đó xe lăn bánh vào rừng núi, trong khi tiền mặt được bí mật chuyển về cho bốn gã ở Bắc Carolina bí mật nhận. Toàn bộ cuộc làm ăn thực hiện được là nhờ một đầu mối bản địa Afghanistan, kẻ có lịch sử từng tham gia buôn bán vũ khí. Vụ làm ăn này được tổ chức và chắc chắn đang làm giàu cho hai Phó Tham mưu trưởng, là hai kẻ cũng có thể đang điều hành một kế hoạch chiến lược vô lại nhằm nắm thế chủ động.

Espin lên tiếng, “Tôi tưởng hai người nói chuyện nghiêm túc chứ”.