Chương 63
Espin nói tiếp. “Những gì hai người vừa mô tả đơn giản là không thể đang diễn ra được. Quân đội Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã rút ra bài học cho mình. Từ lâu rồi. Giờ thì chúng ta đếm cả kẹp giấy. Mọi thứ đều có mã vạch. Mọi thứ đều được lưu vào máy tính có khả năng chống bom. Bất cứ địa điểm quan trọng nào cũng có mặt đại đội quân cảnh. Ta có nhiều chốt kiểm tra hơn cả rận trên người chó. Ta không để mất trang thiết bị nữa. Tin tôi đi. Sự lộn xộn náo loạn thời trước giờ đã xưa cũ lắm rồi. Nếu có chiếc tất nào thủng lỗ thì nó sẽ được gửi về nước ngay. Chỉ cần một viên đạn bị thất lạc, là sẽ có cả một cơn bão lớn đến nỗi ngồi đây ta cũng thấy trời chuyển xám xịt. Hoàn toàn không thể xảy ra được, thiếu tá ạ”.
Turner không nói gì.
Reacher nói, “Nhưng đang diễn ra một chuyện gì đó. Anh biết điều đó mà”.
“Tôi đang lắng nghe đây. Nói tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi”.
“Anh nói chuyện với thám tử Podolski bên cảnh sát thủ đô mà xem. Morgan không có mặt ở trụ sở vào thời điểm then chốt”.
“Anh vẫn cứ muốn nộp Morgan cho tôi sao?”
“Rất đáng có. Tất cả những gì tôi có là hai vụ kiện giả mạo”.
“Có vẻ như giá trị của Morgan vừa bị suy giảm, vì là một phần trong giả thuyết rất hợp lý của anh”.
“Đang xảy ra một chuyện gì đó”, Reacher nhắc lại. “Các tài khoản ngân hàng giả mạo, tài liệu pháp lý giả mạo, hành hung, bốn gã bám đuôi chúng tôi khắp nơi. Bao giờ mọi chuyện sáng tỏ thì tất cả sẽ trở nên rất hợp lý. Lúc nào chẳng thế. Nhìn ra vấn đề khi chuyện đã rồi thì nói làm gì. Người khôn ngoan là người nhìn ra trước”.
“Đánh cược quá lớn”, Espin nói.
“Luôn là 50/50, Pete. Như lúc tung đồng xu. Hoặc Morgan có giá trị cao, hoặc không. Hoặc chuyện gì đó đang xảy ra, hoặc không. Và anh hoặc chỉ là một người lười nhác không động não, hoặc là người luôn đi trước một bước, sẵn sàng đón thêm một tuy băng nữa cài lên ngực mình”.
Espin không nói gì.
Reacher tiếp. “Đã đến lúc tung đồng xu đó rồi, Pete. Ngửa hoặc sấp”.
“Anh có kế hoạch gì không?”
“Chúng tôi sẽ quay lại DC. Anh không phải áp giải chúng tôi về. Đằng nào chúng tôi cũng về”.
“Bao giờ?”
“Bây giờ”.
“Morgan đang ở DC.”.
“Tất cả bọn chúng đang ở DC.”.
Espin nói, “Giả sử anh đồng ý ta cùng bay một chuyến?”
Reacher nói, “Được thôi. Nhưng chỉ cùng anh thôi. Không ai nữa”.
“Tại sao?”
“Tôi muốn anh để người của mình ở lại đây thêm một ngày nữa. Tên cuối cùng trong số bốn tên ở trại Bragg đang lởn vởn ở đây. Hắn nghĩ con bé vẫn là con mồi ngon. Nên tôi muốn có người bảo vệ con bé. Tuy không phải con tôi nhưng nó là đứa bé ngoan. Có thể là vì nó không phải con tôi”.
“Người của tôi ở lại thêm một ngày cũng không sao”.
“Tôi muốn bảo vệ sát sườn, nhưng kín đáo. Đừng làm nó sợ. Coi như một đợt thực tập đi. Vì đây rất có thể cũng chỉ là giả thuyết. Hắn muốn chúng tôi cơ. Và hắn sẽ biết chúng tôi lên máy bay nào, vì Romeo sẽ cho hắn biết. Nên hắn sẽ bám sát chúng tôi. Có khi còn lên cùng một chuyến bay ấy chứ”.
Espin không nói gì. Reacher nói tiếp, “Quyết định đi, anh bạn”.
Espin đáp, “Tôi chẳng cần phải quyết định ngay bây giờ. Những gì anh vừa đề xuất sẽ cho tôi sáu giờ suy nghĩ trước khi ra quyết định”.
“Nhưng anh phải đưa ra quyết định”.
“Hãng Delta, sân bay Los Angeles, chín mươi phút nữa sẽ khởi hành”, Espin nói. Anh ta dùng hiệu lệnh tay chuẩn của bộ binh ra hiệu cho người của mình rút quân, nhưng Reacher không thấy được họ. Sau đó, anh ta lách khỏi ghế, đứng dậy rồi bỏ ra ngoài.
* * *
Reacher và Turner đợi một phút rồi cũng làm theo Espin. Cô bé đang ngồi bên nửa quán ăn do mẹ mình phụ trách, trên một chiếc ghế đẩu, nói gì đó với Arthur khiến ông ta mỉm cười. Reacher vừa đi vừa nhìn con bé. Chân tay lêu khêu, áo khoác bò, quần, áo phông xanh da trời mới, giày cùng màu áo, không tốt, không dây. Tóc như rơm mùa hè, dài đến giữa lưng. Cặp mắt cùng nụ cười. Làm cha. Không thể xảy ra. Như thắng giải Nobel hay thi đấu World Series. Không dành cho anh.
Vào đến trong xe, Turner hỏi, “Anh thấy sao?”
“Không có gì khác”, anh đáp. “Trước đây không có con, giờ cũng không”.
“Nếu là thật thì anh sẽ làm gì?”
“Không quan trọng nữa”.
“Anh ổn chứ?”
“Có lẽ thời gian vừa qua, anh đã phần nào quen với ý tưởng có một đứa con. Và anh quý con bé nữa. Có thể anh với nó sẽ có nhiều điểm chung. Kỳ quặc thay. Đúng là người ta có thể giống nhau, bất cứ đâu trên thế giới này. Kể cả khi không có quan hệ ruột thịt gì”.
“Anh có nghĩ con bé sẽ sợ sói tru không?”
“Anh nghĩ nó đang ganh tị với con sói rồi”.
“Thế thì có thể anh với nó có quan hệ ruột thịt. Từ thời xa xưa”.
Reacher nhìn con bé lần cuối qua ô cửa sổ nhỏ của quán ăn. Rồi Turner lái xe đi, nhằm hướng Nam trên đường Vineland, và con bé khuất khỏi tầm mắt.
* * *
Để tới được sân bay Los Angeles, họ sẽ phải chuyển từ xa lộ 101 sang xa lộ 110, rồi rẽ tránh sang đại lộ El Segundo một đoạn cuối, và họ sẽ tốn gần hết thời lượng chín mươi phút Espin trao cho họ, vì giao thông trên đường cao tốc đang rất chậm chạp. Edmonds lại từ Virginia gọi điện lúc họ vẫn đang ở phía Bắc của Hollywood Bowl. Cô nói, “Đích thân Crew Scully đã điều động Morgan tới Đội 110. Ông ta không ủy quyền cho ai trong trường hợp này. Trong khi ông ta thường làm thế, với quyền chỉ huy tạm thời. Và ông ta không có khả năng tiếp cận hệ thống tình báo của Bộ An ninh Nội địa”.
Reacher nói, “Thử tìm hiểu xem bạn ông ta có ai tiếp cận được không”.
“Tôi đang tiến hành rồi”.
“Cho tôi biết khi nào có tin mới”.
“Ta vẫn đang thuộc về phe thắng đấy chứ?”
“Cứ tin thế đi”, Reacher đáp rồi cúp máy.
Dòng xe cộ tiếp tục tiến lên, nhưng lạ lùng là đi mãi mà không thấy thêm được bao nhiêu, như thể mỗi tài xế đều là diễn viên trong một cảnh phim quay chậm. Turner nói, “Anh biết đó, thế này khác gì ta tự nộp mình. Khi ta xuống khỏi máy bay, Espin hoàn toàn có thể còng tay ta ngay tại cổng ra máy bay ở DC.”.
“Ta sẽ nghĩ ra cách nào đó”, Reacher đáp. “Sáu giờ bay là một quãng thời gian dài”.
“Có ý tưởng gì chưa?”
“Chưa”.
“Chúng là những kẻ mua bán vũ khí chuyên nghiệp. Chính thế”.
“50/50, Susan. Hoặc chính thế, hoặc không”.
“Chứ chúng còn có thể làm gì khác nữa?”
“Ta có sáu tiếng đồng hồ để nghĩ”.
“Giả sử ta không nghĩ ra được gì thì sao?”
Reacher đáp, “Espin nghe tên Crew Scully và đoán hắn phải rất giàu có. Giả sử đúng thế thì sao? Giả sử cả hai tên đều giàu thì sao?”
“Ta biết cả hai đều giàu mà”.
“Nhưng ta chỉ đang đưa ra phỏng đoán về cách làm giàu của chúng thôi. Giả sử chúng đã giàu từ trước. Giả sử lúc nào chúng cũng có nhiều tiền. Giả sử chúng là quý tộc Bờ Đông giàu có từ bao đời”.
“Được. Em sẽ chú ý những lão già mặc quần hồng nhạt”.
“Điều đó sẽ khiến phương trình của ta thay đổi. Ta đang đặt giả thiết về một động cơ mang lại lợi nhuận cực lớn. Có thể ta phải hạ bớt mức độ đi. Chúng có khả năng san phẳng vật cản trên đường đi của mình. Một trăm ngàn đó có thể là tiền riêng của chúng”.
“Đây không phải thú tiêu khiển, Reacher. Không thể, khi dính tới tài khoản ngân hàng giả, giấy tờ pháp lý giả, hành hung người lớn tuổi và bốn gã đàn ông bám theo chúng ta”.
“Anh đồng ý, phải là cái gì đó lớn hơn một thú vui rất nhiều”.
“Vậy thì là cái gì?”
“Anh không biết. Anh chỉ nói ra suy nghĩ. Anh sẽ cố tìm hiểu trong vòng sáu giờ tới”.
* * *
Họ để chiếc Ford trắng lại khu vực đậu xe có mái che ở cổng vào của hãng Delta, vứt chìa khóa vào thùng rác, nghĩ rằng làm thế sẽ khiến Romeo tốn bộn tiền trả phí thuê xe và thu hồi xe. Turner tháo tung khẩu Glock của Rickard rồi vứt các bộ phận vào bốn thùng rác khác nhau. Rồi họ vào trong, nhưng đi nhầm cửa nên phải đi thêm một đường vòng khá dài. Họ tới sau lưng quầy vé. Espin đã có mặt sẵn ở đó. Chắc anh ta đi đường 405. Và chắc đi một mình. Không ai đi cùng. Không ai bên cạnh, không ai bám đuôi. Anh ta đứng yên, nhìn về phía cửa ra vào chính. Họ tiến tới từ phía sau, anh ta quay lại, sau đó Reacher mua ba vé hạng nhất bằng thẻ tín dụng của Baldacci.