← Quay lại trang sách

Chương 64

Họ tới cổng chờ hai mươi phút trước giờ lên máy bay. Họ chọn ghế ngồi quan sát được cả một khu vực rộng lớn, nhưng không thấy Shrago đâu. Reacher cũng không nghĩ hắn sẽ có mặt. Los Angeles rất rộng, đi lại không dễ dàng, mà trước tiên, chúng phải phát hiện ra khoản tiền bị rút trên thẻ ngân hàng đã, sau đó Shrago mới phải tìm cách đến sân bay. Sẽ không đủ thời giờ cho hắn. Vì thế, Reacher uống cà phê và thư giãn. Sau đó, hành khách bắt đầu lên máy bay. Rồi điện thoại của anh đổ chuông. Reacher vừa vào chỗ vừa nói chuyện điện thoại, hầu như tất cả mọi người đều đang làm thế.

Là Edmonds ở đầu dây bên kia, từ Virginia. Cô nói, “Quân cảnh số 75 vừa cho tôi biết về tình hình vụ Candice Dayton”.

“Tôi đã bảo cô tôi không nhớ cô ta mà”.

“Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên nghi ngờ đến thế”.

“Đừng lo. Chính tôi cũng suýt tin cơ mà”.

“Tôi đã hỏi han về bạn bè của Crew Scully”.

“Thế nào?”

“Ông ta vẫn chơi với một người bạn cùng lớp ở West Point. Thân thiết nhau như hình với bóng. Tôi hỏi năm người và cả năm đều nhắc đến tên người bạn này”.

“Hắn là ai?”

“Hiện tại là Phó Tham mưu trưởng tình báo của Lục quân”.

“Thế thì đúng rồi”.

“Họ có lý lịch tương tự nhau, sống gần nhau ở Georgetown, cùng là thành viên của nhiều câu lạc bộ, một số rất độc quyền”.

“Họ có giàu không?”

“Không giống một số người giàu khác. Nhưng sống thoải mái, theo cách sống cũ. Anh biết bọn họ thế nào rồi đấy. Thoải mái có nghĩa phải vài triệu dollars”.

“Tên hắn là gì?”

“Gabriel Montague”.

“Cô nói đúng về khoản lý lịch giống nhau. Gabe và Crew. Nghe giống tên một quán bar gần Harvard. Hoặc một cửa hàng bán quần bó rách với giá ba trăm dollars”.

“Họ là những mục tiêu lớn đấy, Reacher. Là người khổng lồ trên trái đất. Trong khi anh hoàn toàn không có bằng chứng cho bất cứ việc gì”.

“Cô nghĩ theo cách một luật sư nghĩ. Tiện thể, tôi cần một luật sư ngay lúc này. Tôi vô tội. Tôi không muốn họ vẽ vời bịa đặt về những gì đã xảy ra sau khi họ bỏ tù tôi vì hai việc tôi không làm. Nếu tôi trốn tù, đó là vì tôi có lý do chính đáng”.

“Thiếu tá Sullivan đang lo việc đó. Cô ấy muốn bác bỏ mọi thứ. Vụ mùa từ một cây nhiễm độc”.

“Bảo cô ấy nhanh lên. Chúng tôi đang trên đường về nhà, gần như bị áp giải. Tôi không muốn có trò chơi gì ở Sân bay Reagan đâu nhé. Cô ấy có khoảng sáu giờ”.

“Tôi sẽ báo cô ấy biết”.

Rồi tiếp viên lên loa thông báo đóng cửa lên khoang và mọi thiết bị phải được tắt. Vậy là lần đầu tiên trong đời, Reacher phải làm theo chỉ dẫn của tiếp viên. Anh bỏ điện thoại vào túi, máy bay lùi ra rồi bắt đầu chạy trên đường lăn. Nó bay ra biển, rồi vòng 180 độ thành một đường rộng sang bên phải để lại một lần nữa nhằm hướng Đông, vừa bay vào đất liền vừa tăng độ cao, khiến Bắc Hollywood, cao tốc Ventura, đại lộ Vineland cùng quán ăn và ngôi nhà nhỏ có cửa màu xanh dạt về bên trái của máy bay, xa tít ở dưới, hầu như khuất khỏi tầm mắt.

* * *

Nói chuyện tay ba trong khoang hạng nhất không dễ. Ghế rộng nên chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở một bên cách khá xa so với ghế cạnh lối đi ở phía bên kia. Trong khi đó, tiếp viên đoàn cứ ra ra vào vào từ buồng phục vụ, kéo theo dòng thức ăn nước uống miễn phí vô tận. Nhờ đó Reacher hiểu vì sao giàu có lại được gọi là thoải mái, nhưng đồng thời làm cho việc bàn bạc trở nên khó khăn. Cuối cùng, Espin đứng dậy khỏi ghế, sang ngồi ghé lên tay vịn của ghế Turner. Turner ngả người về phía Reacher ngồi ở ghế cửa sổ. Vậy là cả ba giờ đã có thể nhìn và nghe được nhau. Espin nói, “Nếu tôi muốn xin lệnh bắt Morgan, đương nhiên họ sẽ hỏi tôi tất tật về cái âm mưu hai người nói đến này. Vì thế, tốt hơn là hai người hãy cho tôi một câu chuyện rõ ràng, trước khi ta xuống máy bay. Còn nếu không đưa ra được gì, tôi sẽ phải suy nghĩ lại về đặc quyền hai người đang được hưởng đấy”.

Reacher nói, “Không có chuyện ấy đâu, Pete. Đây không phải là một buổi thử vai. Bọn tôi không định nhảy sang điện ảnh đâu. Anh không có quyền biểu quyết ở đây. Khi nào xuống đến sân bay quốc gia Reagan, ta sẽ đường ai nấy đi, dù chúng tôi có câu chuyện gì cho anh hay không, dù anh có thích hay không. Anh sẽ tươi cười vẫy chào tạm biệt chúng tôi, hoặc nguyên vẹn đứng bên cửa, hoặc ngồi xe lăn với một cái chân gãy. Quy tắc cơ bản là thế. Rõ cả chưa nhỉ?”

Espin đáp, “Nhưng ta sẽ chia sẻ thông tin có được cho nhau chứ?”

“Tất nhiên rồi. Đây nhé, Đại úy Edmonds vừa cho tôi biết Crew Scully có một người bạn thân tên là Gabriel Montague”.

“Phải rồi. Họ có học cùng nhau ở trường tư không?”

“Đại khái thế. Dù sao cũng là ở West Point”.

“Ông ta là ai?”

“Phó Tham mưu trưởng tình báo của Lục quân”.

“Cấp cao nhất rồi đấy”.

“Gần như thế”.

“Anh có bằng chứng không?”

“Luật sư của tôi đánh giá là con số không tròn trĩnh. Xin chia sẻ với anh luôn như thế”.

“Nhưng anh nghĩ chính là họ?”

“Bây giờ thì tôi tin thế”.

“Tại sao phải đến tận bây giờ?”

“William Shakespeare. Ông ấy viết một vở kịch có tên Romeo và Juliet. Hai dòng họ địa vị cao. Một đôi uyên ương bất hạnh, vì Juliet mang họ Capulet còn Romeo mang họ Montague. Như hai băng Sharks và Jets trong phim Chuyện ở West Side. Anh có thể thuê phim về mà xem”.

“Anh nghĩ Montague chọn tên Romeo cho mình? Chẳng lẽ ông ta đần độn vậy sao?”

“Có lẽ ông ta cho rằng thế là hay. Như quần hồng nhạt ấy. Có lẽ ông ta nghĩ những người như chúng tôi chưa bao giờ nghe đến tên William Shakespeare”.

“Luật sư của anh nói đúng. Con số không tròn trĩnh”.

“Cô ấy là luật sư. Nhưng anh thì không. Anh là người cầm đồng xu. Hoặc Montague là Romeo, hoặc không. Chính xác là 50/50”.

“Không khác gì đi Vegas đổ hết tiền thế chấp nhà vào màu đỏ”.

“Cơ hội ngang bằng là rất tuyệt vời mà”.

“Họ là các Phó Tham mưu trưởng, Reacher. Anh phải thật chắc chắn mới được. Đã bắn là chắc chắn đối phương phải chết”.

* * *

Romeo gọi Juliet báo, “Họ đang trên đường về nhà. Ba vé máy bay hạng nhất. Là một cú tát nữa vào mặt ta. Vé máy bay thứ ba là cho Espin, từ đơn vị Quân cảnh số 75. Lúc đầu, tôi tưởng anh ta đã bắt họ, nhưng nếu thế thì tại sao Reacher lại là người mua vé? Họ đã trở mặt với ta. Đúng thế. Espin đã nhập hội cùng họ rồi”.

Juliet nói, “Ít nhất là một tiếng nữa Shrago mới đến được sân bay”.

“Bảo anh ta nhanh lên. Anh ta sẽ lên chuyến bay của hãng American, chuyến tiếp theo”.

“Sẽ chậm bao lâu so với Reacher?”

“Hai tiếng”.

“Thế thì lâu quá. Ta còn đúng một quân, giờ này còn không có mặt ở đây. Tôi nghĩ ta thua rồi”.

“Thua cuộc luôn là một kết thúc có thể. Từ đầu ta đã biết mình đang dính vào việc gì. Ta đã biết rất có thể mình sẽ phải làm gì”.

“Ta đã sống sót một thời gian dài”.

“Và ta sẽ sống sót qua hai giờ cách biệt. Sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thiếu tá Turner sẽ phải tắm một cái. Đi với phụ nữ rất kém hiệu quả. Sau đó, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn cho Shrago. Họ sẽ phải tìm đến chúng ta. Ta sẽ không phải tìm họ”.

* * *

Espin sang ngồi rồi lại về chỗ, đi qua đi lại, tùy vào giá trị pháp lý của cuộc trò chuyện và tùy vào mức độ thoải mái của anh ta. Ngồi ghé trên tay cầm không phải là ghế Baldacci trả tiền mua. Phần lớn thời gian, Epsin ngồi trầm ngâm suy nghĩ một mình. Turner cũng thế, Reacher cũng không khác. Nhưng không có mấy tiến triển. Rồi Turner gọi Espin sang. Khi anh ta đã yên vị, cô nói, “Ta có một điểm cố định, là dây chuyền hậu cần. Đó là một băng chuyền hai chiều không bao giờ ngừng nghỉ. Hiện tại, băng chuyền ấy đưa các thùng rỗng vào rồi dẫn các thùng chứa đầy đồ ra. Các thùng đồ ấy chứa toàn những thứ hợp pháp. Tất bị thủng có mã vạch. Tôi đồng ý thế. Vậy là không có chuyện gì xảy ra. Trừ một điều, ta biết có chuyện đang diễn ra. Vậy nếu các thùng rỗng kia không thực sự rỗng thì sao? Ta biết người của bộ lạc không mua những món hàng có mã vạch, nhưng nếu chúng mua hàng được gửi riêng sang đó cho chúng thì sao? Gần như chuyển hàng qua bưu điện. Đó là lý do vì sao bốn gã ở trại Bragg có vai trò quan trọng. Chúng đóng gói các thùng hàng lẽ ra phải là thùng rỗng”.

Espin nói, “Có hệ thống kiểm tra ở cả hai đầu”.

“Cùng cẩn trọng như nhau không?”

“Tôi không nghĩ chuyện cô nói có thể xảy ra”.

“Nghĩa là vẫn có thể?”

“Đúng thế”.

“Nhưng Reacher cho rằng động cơ lợi nhuận có thể không phải là quan trọng nhất. Vậy thì đây có thể là một dự án cá nhân. Có lẽ chúng đang chơi trò ưu ái. Có lẽ chúng đang cấp vũ khí cho bè phái này chứ không phải bè phái kia. Có lẽ chúng nghĩ mình là đại chuyên gia về Afghanistan. Mấy ông già New England luôn cho rằng mình mang trong mình nửa dòng máu Anh quốc. Có lẽ chúng nhớ đến những ngày xa xưa ở Biên giới Tây Bắc. Có lẽ chúng cho rằng mình có chuyên môn hiếm”.

“Có thể lắm”.

“Nhưng đó là dây chuyền hai chiều. Ta không được quên điều đó. Có thể chúng chuyển đồ ra chứ không phải đưa đồ vào, được giấu kỹ trong đống quân nhu bình thường được gửi về. Điều đó cũng giải thích cho tầm quan trọng của bốn gã ở trại Bragg. Chúng phải dỡ đồ trong bí mật rồi chuyển tiếp”.

“Đồ gì mới được chứ?”

“Nếu lợi nhuận không phải là thứ quan trọng nhất, thì có thể là thứ gì đó thuộc về sở thích cá nhân. Như nghệ thuật chẳng hạn, tượng hoặc tác phẩm điêu khắc. Những thứ quân Taliban coi là đồ vứt đi. Nhưng với một quý ông lịch lãm thì những thứ đó lại có sức thu hút. Trừ một điều, phản ứng của chúng thật thái quá nếu đó là các tác phẩm nghệ thuật. Không ai hành hung một người chỉ vì một bức tượng cổ”.

“Thế thì là đồ gì?”

“Ở đây, ta có hai quý ông cao tuổi có các sở thích cá nhân phải được giấu kín. Vì sở thích này của họ là trái pháp luật, có thể còn đáng xấu hổ nữa. Nhưng lại rất có lợi, theo cách quý tộc. Tôi cảm thấy thế”.

“Trẻ em gái? Trẻ em trai? Trẻ mồ côi?”

“Hãy thử nhìn theo quan điểm của Emal Zadran. Từng là một kẻ thất bại, thế rồi lại tự phục hồi địa vị cho mình. Hắn đã chiếm được chút kính trọng từ cộng đồng nơi mình sống. Làm sao làm được việc đó? Vì có người trao cho hắn một vai trò, thế thôi. Trở lại làm một thương nhân, chắc hẳn thế. Người nào muốn mua bán trao đổi gì, thì đến tìm Zadran. Vì hắn quen biết người này người kia. Hắn có các mối quan hệ. Có thể là những mối quan hệ quan trọng, có thể chỉ là tình cờ”.

Espin hỏi, “Nhưng mua bán cái gì?”

Reacher đáp, “Ta sẽ tìm ra khi nào đến DC. Ngay sau khi anh vẫy tay chào tạm biệt bọn tôi, hoặc đứng lành lặn hoặc ngồi xe lăn”.

* * *

Bọn họ ngủ suốt quãng đường còn lại. Khoang máy bay ấm áp, ghế ngồi thoải mái, máy bay êm như ru. Reacher mơ về con bé, lúc còn nhỏ, khoảng chừng ba tuổi, còn mũm mĩm chứ chưa lêu khêu, mặc đồ như bây giờ nhưng là phiên bản thu nhỏ, mang đôi giày tennis không dây nhỏ xíu. Hai người đang dạo bộ trên đường ở đâu đó, bàn tay bé xíu mềm mại và ấm áp lọt thỏm trong nắm tay to lớn của anh, đôi chân nhỏ nhắn bước thoăn thoắt, cố gắng theo kịp, và anh cứ phải ngoái đầu ra sau, thấp thỏm một điều gì đó, lo không biết con bé làm sao chạy được nếu phải chạy, với đôi giày không dây đó, rồi nhận ra anh hoàn toàn có thể bế thốc con bé lên tay, thay con bé chạy, có lẽ là suốt đời, cơ thể mỏng manh nhẹ bẫng của con bé chẳng hề là gánh nặng, và cảm giác nhẹ nhõm lan khắp người anh, rồi giấc mơ tan biến, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ.

Rồi áp suất không khí thay đổi và tiếp viên bắt đầu phát điệp khúc về dựng lưng ghế và gập bàn ăn. Espin liếc sang hàng ghế bên kia, và Rachel với Turner liếc lại. Đồng xu đã tung, ngay lúc đó. Anh ta đang quyết định. Mình là kẻ lười nhác, hay người tiên phong? 50/50, Reacher nghĩ, như mọi thứ khác trên đời.

Rồi máy bay bắt đầu hạ cánh, bỗng nhiên cỗ máy đồ sộ ấy lại trở nên nặng nề và chậm chạp, và ngay khi phi hành đoàn đã ngồi xuống ghế, tất cả mọi người đều bật điện thoại lên. Reacher thấy một tin nhắn thoại từ Thiếu tá Sullivan, cách một tiếng trước. Anh bật lên và nghe tiếng rè rè, rồi đến, “Xác nhận là sẽ không có bất cứ hành động nào chống lại anh liên quan đến hai bản tuyên thệ giả mạo và cả những tình huống phát sinh từ đó. Nên hiện tại anh đã hoàn toàn vô tội. Nhưng Thiếu tá Turner vẫn bị coi là phạm nhân vượt ngục. Tình trạng của cô ấy vẫn như từ trước đó. Nên đồng hồ sẽ lại bắt đầu gõ nhịp ngay khoảnh khắc anh tiếp đất. Anh sẽ bị coi là tiếp tay cho tội phạm. Sẽ là đồng phạm trong một vụ trọng tội. Trừ phi anh bỏ cô ấy lại sân bay. Mà với tư cách là luật sư của anh, tôi thành thật khuyên anh nên làm thế”.

Anh xóa tin nhắn, rồi gọi cho Edmonds. Khi cô bắt máy, anh hỏi, “Bảy năm trước Scully và Montague ở đâu?”

Cô đáp, “Tôi sẽ tìm hiểu”.

Rồi máy bay tiếp đất, và đồng hồ bắt đầu gõ nhịp.