← Quay lại trang sách

Chương 65

Lên đầu tiên cũng có nghĩa xuống đầu tiên. Cánh cửa dẫn vào sân bay ở cuối cầu ra máy bay vẫn còn đóng khi họ tới đó. Khác biệt múi giờ có nghĩa lúc ấy đã rất muộn bên Bờ Đông. Reacher đẩy cửa mở, đưa mắt nhìn quanh trước mặt. Không quá nhiều người đang đứng ngoài cửa. Không đông như ở Long Beach. Có thể chỉ có mười quân cảnh và mười đặc vụ FBI đóng giả dân thường trong riêng mười mét đầu tiên. Reacher giữ cho cửa mở, để Espin ra trước. Anh quan sát anh ta thật kỹ. Nhưng Espin không tìm kiếm một người nào cụ thể, cũng không đưa mắt nhìn ai và không làm ám hiệu gì bí mật. Anh ta chỉ đi qua đám đông như một người bình thường. Reacher và Turner đi theo. Một phút sau đó, cả ba gặp lại nhau tại một khu vực trống ngoài hành lang bên dưới tấm biển chỉ khu lấy hành lý. Reacher nói, “Anh đi trước đi. Chúng tôi ở lại đây”.

Espin hỏi, “Sao lại thế?”

“Đề phòng trường hợp anh bố trí sẵn người ở bên kia của an ninh”.

“Không có ai bên kia hết”.

“Nhưng chúng tôi vẫn sẽ ở lại đây”.

“Tại sao?”

“Lý do chiến thuật”.

“Tôi cho anh hai mươi tư giờ”.

“Anh sẽ không bao giờ tìm được chúng tôi”.

“Tôi tìm được anh ở Los Angeles. Ở đây cũng có mồi. Rồi tôi sẽ biết phải tìm ở đâu”.

“Anh nên tập trung vào Morgan”.

“Hai mươi tư giờ”, Espin nói rồi bỏ đi.

Reacher và Turner đứng nhìn theo, sau đó Reacher bảo, “Đi uống cà phê thôi”.

Turner hỏi, “Ta sẽ ở lại đây à?”

Reacher nhìn lên bảng thông báo chuyến đến rồi nói, “Như thế khá hợp lý. Chuyến tiếp theo hạ cánh sẽ là của hãng American, khoảng hai tiếng nữa. Chắc Shrago có mặt trên chuyến bay đó. Từ máy bay cho tới khi bước qua bên kia cửa an ninh, hắn sẽ không mang vũ khí. Nên đây chính là nơi ta nên tấn công hắn”.

“Ta có định tấn công hắn không?”

“Không, nhưng anh muốn Espin nghĩ thế. Phòng khi anh ta thay đổi quan điểm sau một tiếng nữa. Anh ta sẽ nghĩ ta vẫn ở đây. Nhưng thực tế thì không. Uống cà phê xong ta sẽ đi. Ta sẽ theo sát anh ta”.

* * *

Theo kinh nghiệm của Reacher, mọi cuộc phiêu lưu thành công ở DC. đều có một điểm chung không thể thiếu, đó là một căn cứ hoạt động vững chắc. Nhưng một nơi như thế không thể mua bằng tiền mặt. Bất cứ một khách sạn đáng tiền nào cũng sẽ đòi hỏi thanh toán bằng thẻ tín dụng. Có nghĩa là hoặc Margaret Vega sẽ phải trả tiền, hoặc họ sẽ phải cho Gabriel Montague biết mình đang ở đâu. Turner nghiêng về lựa chọn cho hắn biết, để Shrago sẽ xuất hiện, để họ có cơ hội giải quyết mọi chuyện với hắn. Reacher không đồng tình.

Turner hỏi, “Tại sao?”

“Nếu chúng bảo Shrago tới địa điểm của ta rồi tự nhiên hắn mất tích, thì chúng sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với hắn”.

“Đúng thế”.

“Anh không muốn chúng biết chuyện gì xảy ra với hắn. Anh muốn chúng phải băn khoăn. Càng lâu càng tốt. Anh muốn chúng không biết gì. Anh muốn chúng phải trân trối nhìn vào khoảng không trống rỗng, hy vọng thấy được một dấu hiệu nào đó”.

“Đây là lý do vì sao ta cần thêm các nữ sĩ quan. Vì với phụ nữ bọn em, chiến thắng là đủ. Với anh, đối thủ phải biết mình đã thất bại”.

“Anh muốn chúng không dám tắt điện thoại di động. Chỉ có thế thôi. Có khi đó là cách duy nhất ta có thể chứng minh được mọi việc một cách chắc chắn. Shrago phải biến mất ở một địa điểm không ai hay biết, và ta sẽ phải lấy được số điện thoại trong máy của hắn. Sau đó, Trung sĩ Leach sẽ phải liên lạc với một nhóm bạn khác, và ta phải lần được ra các số điện thoại đó trước khi chúng quyết định từ bỏ hy vọng với Shrago và tắt máy”.

Thế là Margaret Vega trả tiền một đêm trên tầng mười hai của một khách sạn rất đẹp nhìn ra Nhà Trắng, trong một căn phòng có mọi thứ họ cần và rất nhiều thứ họ không cần. Turner muốn đi mua quần áo, nhưng lúc đó đã là nửa đêm nên không cửa hàng nào mở cửa. Thế là họ tắm thật lâu, thật từ tốn, sau đó khoác áo choàng bông dày tới năm phân lên người. Xong xuôi, họ ngồi xuống đếm thời gian cho đến khi tin rằng chỉ hai mươi phút nữa là máy bay chở Shrago sẽ hạ cánh ở bên kia sông. Lúc đó, họ mặc quần áo rồi ra ngoài.

* * *

Romeo gọi Juliet báo tin, “Tôi đã đánh dấu thẻ tín dụng của Margaret Vega, đề phòng trường hợp Turner đi mua sắm. Thẻ của cô ta vừa mua một đêm tại một khách sạn trong thành phố”.

Juliet nói, “Khoảng hai phút nữa là Shrago sẽ bật điện thoại”.

“Bảo anh ta đừng đi taxi tới thẳng đó”.

* * *

Họ thấy Shrago ra khỏi ga đến của sân bay. Họ đang ngồi trong taxi, cách đó cỡ hai mươi mét. Chiếc taxi dài cỡ năm mét và rộng gần hai mét, nhưng không khác gì vô hình. Chỉ là một chiếc taxi sân bay. Shrago không thấy gì. Hắn chỉ đứng xếp hàng chờ sau một người khác, rồi sau đó lên một chiếc taxi.

“Hắn đấy”, Reacher nói.

“Tôi thấy rồi”, người lái xe trả lời. Đồng hồ tính tiền vẫn tiếp tục chạy từ khi họ rời khách sạn. Cộng với một trăm đô tiền thưởng. Cộng thêm một trăm đô cho vui. Họ đã thỏa thuận thế. Chẳng phải tiền của họ.

Người lái xe lượn ra khỏi lề đường và giữ khoảng cách để luôn cách xe của Shrago khoảng bốn mươi lăm mét. Xe hắn nhằm hướng trung tâm thành phố, đi qua cầu, tiến thẳng vào đường 14, đi ngang qua Mall, xuyên qua Tam giác Liên bang. Rồi nó đi ngang qua đại lộ New York và dừng lại.

Shrago ra khỏi xe.

Chiếc taxi đi mất.

Lúc ấy, họ đang ở gần Quảng trường Lafayette, nằm ngay trước Nhà Trắng, nhưng vẫn đang đỗ ở đường 14, cách hai dãy phố về hướng Đông. Turner hỏi, “Ở đây có gì nhỉ?”

“Có vẻ chẳng có gì”, Reacher đáp. Vì lúc ấy Shrago bắt đầu di chuyển, nhằm hướng Bắc trên đường 14, tới góc phố cắt đường H.

Hắn rẽ trái.

Reacher dùng tiền của Billy Bob trả người lái xe ba trăm đô cứ-giữ-tiền-thừa, rồi họ xuống xe, vội vã chạy về góc đường ấy. Shrago đã sang đến dãy phố thứ hai. Hắn đi nhanh. Hắn đang chuẩn bị đi qua góc Quảng trường Lafayette, nghĩa là bên trái hắn sẽ chẳng có gì. Trong màn đêm này thì không. Còn ở bên phải, chỉ có một thứ duy nhất.

“Hắn đang trên đường tới khách sạn của ta” Turner nói. “Đi bộ, để lái xe không nhớ. Nghĩa là Montague cũng theo dõi thẻ của Vega”.

“Từ chuyến bay đầu tiên. Khôn thật. Hắn vẫn theo dõi”.

“Chuyện này khiến chiến lược của anh hơi chệch hướng”.

“Không kế hoạch nào sống sót sau lần tiếp xúc đầu tiên với kẻ thù”.

Họ dừng lại, nhưng Shrago thì không. Hắn đi thẳng qua cửa vào khách sạn, không giảm tốc độ. Như một người bận bịu phải giải quyết các vấn đề quan trọng. Toàn tâm với vai trò được giao.

Turner hỏi, “Anh có kế hoạch mới chưa?”

Reacher đáp, “Ta không có trên phòng. Rồi hắn sẽ nhận ra điều đó. Và hắn sẽ trở ra”.

“Rồi sao?”

“Em có thích phần kế hoạch ban đầu, về các số điện thoại di động không?”

“Khá tốt”.

“Shrago có thể sẽ giải cứu phần kế hoạch ấy giúp ta. Ngay khi hắn phát hiện ta không có mặt trong phòng, có lẽ hắn sẽ lập tức gọi điện cho sếp của mình. Kiểu như cập nhật liên tục. Có lẽ sếp của hắn yêu cầu hắn làm thế. Như vậy, những gì xảy ra sau khi hắn gọi điện sẽ chẳng liên quan gì tới anh và em. Vì ta có ở đó đâu. Hắn chẳng vừa báo với chúng thế còn gì. Và chúng trở lại với trạng thái không biết gì”.

“Nếu hắn gọi điện”.

“50/50. Hoặc gọi, hoặc không”.

“Và nếu ta biết hắn có gọi”.

“Có thể hắn sẽ vừa gọi điện vừa ra khỏi khách sạn”.

“Hắn có thể gọi khi đứng trong phòng của chúng ta”.

“50/50. Hoặc ta sẽ thấy, hoặc ta sẽ không thấy. Hoặc ta biết, hoặc ta phải đoán”.

* * *

Họ đứng chờ trong bóng tối bên ngoài vườn hoa. Đã gần hai giờ sáng. Thời tiết không có gì thay đổi. Lạnh và ẩm ướt. Reacher nghĩ đến đôi giày không dây của Samantha. Không phải là giày dùng được ở cả năm mươi bang. Rồi anh nghĩ tới an ninh khách sạn, người trực đêm, kiểm tra căn cước giả mạo, mở sổ đăng ký, gọi điện lên phòng, rồi lên gác mang theo chìa khóa đa năng. Mười phút, có lẽ vậy. Đã chín phút trôi qua.

Shrago ra khỏi cửa khách sạn.

Tay không cầm điện thoại.

Turner hỏi, “Sấp hay ngửa đây, Reacher”.

Reacher bước ra khỏi vùng tối và gọi, “Hạ sĩ quan Shrago, tôi cần cậu sang bên này. Tôi có tin khẩn”.