← Quay lại trang sách

Chương 66

Shrago không động đậy. Hắn đứng im, ngay trên vỉa hè phố H. Reacher đứng đối diện, trên vỉa hè bên kia. Hoàn toàn tĩnh lặng. Hai giờ sáng. Thành phố của các nhân viên công sở. Reacher nói, “Hạ sĩ quan Shrago, tin tức tôi muốn nói cho cậu biết chính là ngay vào thời điểm này, cậu đã thuộc vào một nhóm cá thể còn được gọi là cùng đường mạt vận rồi. Vì cậu không thắng nổi đâu. Chúng tôi đã ở quá gần rồi. Trừ phi cậu hạ gục được cả hai bọn tôi, ngay tại đây, ngay lúc này. Trên con phố này. Mà điều đó sẽ không xảy ra. Vì cậu không có cửa. Vì cậu không đủ giỏi. Cho nên, đêm nay cậu sẽ không mang phần thưởng về nhà. Cái cậu cần chính là kiểm soát tổn thất. Cái đó cậu có thể có được. Chỉ cần cậu viết tất cả mọi thứ ra giấy là xong”.

Shrago không nói gì.

Reacher nói tiếp, “Hoặc nếu không thích viết, cậu có thể nói vào máy ghi âm. Nhưng dùng cách nào đi chăng nữa, thì họ cũng sẽ bắt cậu phải khai hết ra. Chuyện này sẽ là một vụ tai tiếng lớn. Không chỉ Lục quân sẽ đặt câu hỏi. Ta sẽ có cả các ủy ban của Thượng nghị viện nữa. Cậu cần là người đầu tiên ra mặt. Họ luôn tha cho người đầu tiên. Như là một anh hùng. Cậu cần là người đó, Shrago”.

Shrago không nói gì.

“Cậu có thể nói mình không biết gì về những người cầm đầu. Thế thì sẽ bớt căng thẳng. Họ sẽ tin cậu. Cứ tập trung vào Morgan thôi. Khai rằng hắn đưa Moorcroft tới cho cậu hành hung thế nào. Họ sẽ bập vào ngay”.

Không phản ứng.

“Chỉ có hai lựa chọn thôi, hạ sĩ quan ạ. Bỏ chạy, hoặc sang đường. Bỏ chạy sẽ không giúp gì cho cậu. Nếu tối nay chúng tôi không bắt được cậu, thì sẽ là ngày mai. Nên sang đường là một lựa chọn tốt hơn. Mà đằng nào cậu cũng phải làm việc đó, dù là để bắt tay hay hạ gục chúng tôi”.

Shrago sang đường. Hắn bước xuống khỏi vỉa hè, bước qua làn đường tuy có vẻ nhỏ hẹp khi ngồi trong xe nhưng lại trở nên khá rộng khi đi bộ. Reacher quan sát hắn từ đầu đến chân, cặp mắt, đôi vai và hai bàn tay. Anh thấy như đang được xem một vở kịch Broadway bên ngoài sân khấu, một người đàn ông nhìn thấy ánh sáng, người đàn ông cuối cùng đã hiểu ra mình cần đứng ở vị trí nào. Một vở diễn khá tốt, nhưng suốt buổi trình diễn lồ lộ cái ý định qua mặt Reacher đủ lâu để quật ngã Turner hòng cân bằng cuộc tỉ thí thành một chọi một. Reacher thấy rõ điều đó qua cặp mắt dại đi của hắn, qua đôi vai căng thẳng khuỳnh ra phía trước vì adrenalin và qua hai bàn tay đang mở nhưng cứ hết co lại duỗi, mỗi lần chỉ khoảng nửa phân, như thể hắn không chờ được nữa mà chỉ muốn hành động ngay.

Hắn đặt chân lên vỉa hè nơi Reacher đang đứng.

Reacher không nói một lời. Anh không muốn giục. Anh không phải làm thế. Dù thế nào đi chăng nữa, Shrago rồi cũng sẽ phải nói chuyện với Espin. Sau khi ra khỏi xe, hoặc sau khi khỏi hôn mê. Lựa chọn là của hắn. Hắn được sinh ra là người tự do.

Nhưng không khôn ngoan. Hắn không chọn xe mà chọn hôn mê. Reacher cũng hiểu. Hành động ngay luôn là cách tốt nhất. Shrago ngừng bước, với Reacher đứng bên phải hắn và Turner đứng khuất sau vai phải của Reacher. Reacher đoán hắn muốn tạt một cú khuỷu tay trái vào cổ họng anh, rồi từ đó lao về phía trước, như khi ta dùng mũi chèo đẩy thuyền đi, để ngay lập tức xáp lại Turner, rồi dùng bàn tay phải đang trống tung một cú đấm quyết định. Sẽ phải là một cú đấm cực mạnh, sẽ phải nhằm thẳng vào giữa mặt Turner. Gãy mũi, hoặc xương gò má, có thể là vỡ hốc mắt, bất tỉnh, choáng não. Có khi còn rạn hộp sọ hay gãy cổ cũng nên.

Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

“Quy tắc cơ bản này”, Reacher nói. “Không chơi cắn tai”.

Nhìn gần thế này, trông hắn thật áp đảo. Đầu bóng lên dưới ánh đèn đường, mắt như thụt vào trong, xương mặt có vẻ cứng và sắc, tạo cảm giác đấm vào sẽ gãy tay. Đai quần xỏ thắt lưng gài chặt, hai đùi phình to bên dưới, ngực nở rộng bên trên. Có lẽ hắn nhỏ hơn Reacher cỡ mười lăm tuổi, một con bò đực sung sức, rắn như đá, toát ra thái độ hung hăng như một thứ mùi. Vòng tai giữa của hắn vẫn còn nguyên vẹn như mọi người, nhưng các miếng da xung quanh đã bị gọt đi, có lẽ bởi kéo. Gọt rất sát, khiến cho phần còn lại giống mì ống, giống loại mì vòng tortellini chưa nấu, bóng lên màu thịt của một người da trắng. Không hẳn hình lục giác. Lục giác là một đa giác đều, với sáu cạnh bằng nhau, trong khi tai của Shrago đã bị gọt muốn sát tịt vào đầu nên mất đi sự cân bằng hình học. Nói cho đúng thì chúng là hai đa giác không đều. Reacher nghĩ bụng nếu cô bé là con anh thì anh sẽ thảo luận về vấn đề này với nó. Không xác định cho chính xác, thì mang tiếng để ý tiểu tiết làm gì.

Anh nói, “Cơ hội cuối cùng, hạ sĩ quan. Đã đến lúc đưa ra quyết định quan trọng. Chúng tôi đã biết hết về Scully và Montague, cả Morgan nữa. Cách duy nhất cậu có thể tự cứu mình là khai hết ra. Vũ khí tốt nhất của người lính là bộ não. Đã đến lúc cậu bắt đầu dùng đến não của mình rồi đấy. Nhưng dù cậu chọn cách nào chăng nữa, tôi cũng sẽ phải bẻ gãy tay cậu. Nói thẳng cho cậu biết thế. Vì cậu làm đau con bé ở quán nướng Berryville. Hành động đó thật không cần thiết. Cậu có vấn đề gì với phụ nữ à? Có phải người gọt tai cậu là phụ nữ không?”

Shrago đặt chân cho chắc chắn, vặn mạnh eo, sang phải, hơi hướng xuống, nhanh đến nỗi tay trái văng ra xa, xa đến nỗi thấy rõ cái lưng cong lại dưới ánh đèn. Tiếp theo sẽ là vặn người ngược lại để trở về vị trí cũ, thậm chí còn nhanh hơn, mạnh hơn, lần này tay trái sẽ văng ra một cách có tính toán, khuỷu tay sẽ nhằm vào mé bên cổ họng của Reacher, rồi duỗi thẳng ra, để đòn tấn công vừa hạ mục tiêu vừa có tác dụng như một chỗ chống, cho hắn có thể lao tới Turner.

Hắn định như thế.

Reacher biết, nên anh dịch người gần như ngay khi Shrago vừa di chuyển, vặn người cho khớp với cú vặn của hắn, như một cặp khiêu vũ phối hợp với nhau, và nắm đấm khổng lồ bàn tay phải của anh móc vào đúng vị trí nơi quả thận không bị che chắn của Shrago sẽ tới sau cú vặn người rất mạnh của hắn. Suốt thời gian ấy, Reacher vẫn cố gắng phân tích cảm xúc của Shrago, cố đánh giá xem trong đó bao phần là về đôi tai bị gọt, bao phần là về Scully và Montague, vì mức độ hăng hái trong hành động để bảo vệ một động cơ nào đó là chỉ số cho thấy tính nghiêm túc của hành động đó. Và cuối cùng, Reacher kết luận phần nhiều trong đó là về đôi tai, nhưng cũng có một phần là nỗ lực bảo vệ một điều gì đó ngọt ngào, ấm áp và sinh lợi.

Lúc ấy, Shrago đã đạt tới điểm thăng bằng, đã sẵn sàng như một chiếc lò xo đang nén. Hắn bắt đầu vặn mạnh người theo hướng ngược lại, khuỷu tay vung lên cao nhằm hướng mục tiêu, nhưng trước khi lên được hai phân, thì nắm đấm tay phải của Reacher đã động vào chỗ, hoàn hảo, một đòn choáng váng vào đúng thận, làm bùng lên một cơn đau cực độ, tê liệt. Shrago lảo đảo, mất đi sự phối hợp, tạo thế đứng hoàn toàn sơ hở và Reacher chỉ việc vặn người ngược trở lại, thong thả. Nắm đấm tay trái của anh từ dưới lên, trúng một bên cổ Shrago, ngay dưới góc hàm, hai cú liền nhanh như cắt, một, hai, phải, trái, thận, cổ, khiến Shrago bật sang bên kia, thẳng người lên nhưng cũng đủ để trọng tài phải ra đếm từ một đến tám. Nhưng Shrago không được hưởng đặc quyền đó, vì đánh nhau trong bóng tối bên Quảng trường Lafayette không phải là một bộ môn thể thao văn minh có luật lệ rõ ràng. Thay vào đó, Reacher nhìn hắn từ đầu đến cuối trong ánh đèn lờ mờ và quyết định rằng người mình chỉ có một bộ phận duy nhất cứng hơn xương mặt Shrago. Vậy là anh nhảy tới đâm đầu thẳng vào sống mũi hắn, không khác gì một quả bóng bowling ném đi với tốc độ cao, như thể có một cái đầu đang nằm cuối đường băng làm bằng gỗ thích, ngay thời điểm thả tay ra. Reacher nhảy lùi lại. Shrago vẫn đứng trên hai chân thêm một giây nữa, rồi đầu gối hắn nhận được tin nhắn cho biết não ở lầu trên đã tắt điện, thế là hắn đổ sụp xuống theo chiều thẳng đứng, như vừa nhảy xuống khỏi một bức tường. Reacher dùng gót giày lăn hắn ngửa ra. Anh cúi xuống túm cổ tay hắn rồi vặn cho đến khi cả cánh tay cứng ngắc và ngược ngạo. Rồi anh dùng chính gót giày kia đạp gãy khuỷu tay hắn. Sau đó, anh kiểm tra các túi, tìm thấy ví và điện thoại, nhưng không có súng, vì hắn từ sân bay đi thẳng tới đây.

Xong việc, anh đứng dậy, thở ra một hơi, nhìn Turner nói, “Gọi điện bảo Espin đến đón hắn đi. Bảo là anh ta sẽ có cái mình cần để xin được lệnh bắt”.

* * *

Họ đứng chờ trong bóng tối ở góc kia của Công viên. Điện thoại của Shrago cũng là thứ đồ rẻ tiền giống của Rickard, loại trả trước dùng riêng cho nhiệm vụ này, rồi sẽ được vứt bỏ. Nó cũng được cài đặt theo cách tương tự, nhưng trong danh sách liên lạc có bốn số điện thoại chứ không phải ba. Các số đầu là của Lozano, Baldacci và Rickard, còn số thứ tư được nhập dưới cái tên đơn giản là Nhà.

Danh sách cuộc gọi cho thấy Shrago vừa gọi về nhà hai phút trước khi bước chân ra khỏi khách sạn.

“Từ căn phòng không người của ta”, Turner nói. “Anh đoán đúng rồi. Kế hoạch của anh đã sống sót qua lần tiếp xúc đầu tiên với kẻ thù”.

Reacher gật đầu. Anh nói, “Chắc chúng cử hắn đi kiểm tra chỗ khác. Trong trường hợp đó, chúng sẽ không chờ đợi một cuộc gọi nào nữa từ hắn, cho tới khi hắn có tin tức mới. Và có lẽ chúng cũng không gọi lại cho hắn từ giờ tới sáng. Đằng nào ta cũng không trả lời. Làm như vậy để chúng bối rối và lo lắng. Có thể ta sẽ có được mười hai giờ đồng hồ, trước khi chúng quyết định từ bỏ hắn?

“Ta nên báo Espin giữ bí mật. Nếu không, Montague sẽ thấy thông tin về vụ bắt giam. Chắc chắn hắn đang giám sát đơn vị Quân cảnh số 75”. Turner gọi điện cho Espin lần thứ hai để truyền đạt ý kiến. Sau đó, cô gọi số di động của Trung sĩ Leach. Cô cũng khởi đầu cuộc nói chuyện bằng những lời cao cả như lần đầu tiên, khuyên Leach hãy tắt máy rồi báo cáo cho Morgan. Nhung Leah từ chối lần thứ hai, vậy là Turner đưa cho cô số điện thoại Shrago trước đến giờ vẫn gọi rồi đề nghị cô liên lạc với bất cứ ai có qua biết, những người có khả năng kiếm được chút thông tin tình báo ngoài giờ. Nghe giọng Turmer thì rõ là Leach đang nói đến một viễn cảnh tương đối khả quan. Reacher mỉm cười trong bóng tối. Các trung sĩ Lục quân Hoa Kỳ. Không gì họ không thể làm.

Rồi một chiếc xe dừng lại ở đầu kia công viên, là một chiếc sedan cũ rich, giống hệt chiếc đã thả Reacher ở nhà nghỉ vào đêm đầu tiên. Hai người đàn ông to lớn chui ra khỏi xe, cả hai đều đi giày quân đội và mặc đồng phục dã chiến. Họ lôi Shrago ra khỏi bụi cây, đặt hấn vào ghế sau. Không phải không có chút khó khăn. Shrago đâu có nhẹ gì.

Rồi hai người chui lại vào xe và lái đi mất. Reacher và Turner tiếp tục chờ một lúc, như khi dự đám tang, rồi họ qua đường, qua cửa khách sạn, vào thang máy lên phòng.