Chương 67
Họ tắm thêm một lán nữa, hoàn toàn chỉ để tượng trưng cho việc tẩy uế và để dùng thêm vài chiếc khăn tắm nữa trong số bốn chục chiếc có trong nhà tắm, đa số lớn và dày đến mức làm chăn đắp cũng được. Rồi họ chờ Leach gọi lại, cho rằng cô ấy hoặc sẽ gọi lại sớm, hoặc không bao giờ, vì hoặc là mạng lưới của cô ấy có các thành viên có khả năng, hoặc không. Nhưng cú điện thoại đầu tiên lại là cho Reacher, với thông tin từ Edmonds. Cô nói, “Bảy năm trước, Crew Scully được thăng chức trở thành Phó Tham mưu trưởng, bên Nhân sự. Từ đó trở đi, ông ta chưa hề chuyển sang công việc nào khác. Lúc đầu, ông ta làm việc ở Alexandria. Giờ thì toàn thể Bộ Nhân sự đều được đặt ở trại Knox, Kentucky. Trừ nơi làm việc của Phó Tham mưu trưởng vẫn được đặt ở Lầu Năm Góc. Đó là lý do vì sao Scully vẫn sống ở Georgetown”.
Reacher nói, “Nghe như một con người rất nhàm chán”.
“Nhưng Montague thì không. Bảy năm trước, Montague có mặt ở Afghanistan. Ông ta là chỉ huy cho các hoạt động tình báo địa phương của chúng ta. Toàn bộ. Không riêng gì của Lục quân”.
“Việc to nhỉ”.
“Đúng thế”.
“Rồi sao?”
“Tôi không thể chứng minh được gì. Không có giấy tờ gì tồn tại”.
“Nhưng?”
“Nhưng chắc ông ta đã ký lệnh thả Zadran. Thủ tục là thế. Không có cách nào một kẻ tình nghi buôn lậu đạn dược lại được thả về nhà ở miền núi mà không có sự chấp thuận của bên Tình báo. Vậy nên ta lại quay lại với câu hỏi anh đặt ra trước đây, tại sao họ không thủ tiêu luôn hắn ta? Lý do cơ bản là vì Montague không cho. Nên Zadran nợ Montague, rất nhiều”.
“Hoặc Zadran biết gì đó về Montague, rất nhiều”.
“Thế nào cũng được, ta có thể lần ra mối quan hệ giữa hai người cho tới ít nhất là bảy năm trước”.
Reacher nói, “Lẽ ra tôi nên nhờ cô kiểm tra xem Morgan thế nào từ bảy năm trước”.
Edmonds trả lời, “Tôi đã rất ngạc nhiên khi không thấy anh nhờ. Nên tôi tự động làm trước. Về căn bản thì Morgan đã di chuyển hết chỗ này tới chỗ khác. Anh ta là người được gọi đến mỗi khi có một chỗ trống. Ta sống trong thế giới đầy điều ngẫu nhiên thật đấy, nhưng việc anh ta cứ được điều tới các tiểu đoàn hậu cần lại lớn hơn mức ngẫu nhiên rất nhiều. Lại không một tiểu đoàn nào trong đó cung cấp quân nhu tới Iraq, mà chỉ toàn tới Afghanistan. Điều đó cũng không thể hoàn toàn ngẫu nhiên”.
“Có phải Scully luôn là người điều động hắn?”
“Lần nào cũng thế”.
“Cảm ơn cô, đại úy”.
“Ta đang ở phe nào rồi?”
Nhưng Reacher đã ngắt điện thoại mà không trả lời, vì chiếc điện thoại kia đang rung. Không phải điện thoại của Turner mà của Shrago. Cũng giống tiếng chuông của Rickard, tiếng chim hót điên loạn. Cùng một loại điện thoại. Điện thoại của hắn đang nằm trên đầu tủ của khách sạn, kêu ầm ĩ xé tai, rung bần bật như một món đồ chơi trẻ con. Màn hình ở mặt trước đề: Cuộc gọi đến. Một thông tin vô bổ. Nhưng rồi ngay bên dưới đề: Nhà.
Điện thoại đổ chuông tám lần rồi ngưng. Reacher không nói gì. Turner nói, “Chúng đang lo lắng. Đơn giản chỉ có vậy. Ta chưa tiêu thêm đồng nào, nên vẫn chưa cho chúng thêm manh mối gì. Chúng không có thông tin gì để cho hắn biết”.
“Anh không biết chúng còn lo lắng đến bao giờ. Trước khi hiểu ra sự thực”.
“Chối bỏ sự thật là một thái độ tuyệt vời”, Turner lại gần cửa sổ, ghé mắt nhìn qua lớp rèm. Cô nói tiếp, “Bao giờ quay lại, em sẽ tẩy sạch sẽ văn phòng. Em không muốn để sót lại chút gì của Morgan”.
“Tại sao Montague cho Zadran quay về nhà ở vùng núi nhỉ?”
“Chắc vì lý do chính trị hoặc pháp lý nào đó”.
“Cả hai đều có thể. Nhưng nếu vì một điều gì khác thì sao?”
“Em không thấy còn có gì khác nữa. Vào thời điểm đó, Zadran đang ở giữa độ tuổi ba mươi, là em út trong số năm anh em. Là hai điểm trừ trong một nền văn hóa coi trọng thứ bậc ở đó. Hắn lại còn là một kẻ thất bại nữa, đó là điểm trừ thứ ba. Vì thế, hắn không có địa vị, không có giá trị, và rõ ràng là chẳng có tài cán gì. Nên hắn không thể là lựa chọn số một trong kế hoạch của ai đó. Đây không phải là chuyện tuyển dụng tài năng, cho dù là cho công việc hay đam mê cá nhân”.
Đến lúc đó, điện thoại của Shrago lại vang lên. Vẫn tiếng chim hót ấy, vẫn tiếng rung ấy, vẫn dòng chữ ấy trên màn hình. Nó đổ tám hồi chuông rồi ngừng lại.
* * *
Juliet quay trở lại phòng, ngồi xuống ghế dài. Trên chiếc ghế dài thứ hai cách đó hai mét, Romeo lên tiếng, “Sao rồi?”
Juliet đáp, “Tôi đã thử hai lần”.
“Anh nghĩ sao?”
“Chắc anh ta đang bận. Nếu ở gần họ trong bán kính ba mươi mét thì chắc anh ta phải tắt điện thoại. Tôi nghĩ điều đó đã quá hiển nhiên”.
“Anh ta sẽ định bám sát họ như vậy trong bao lâu?”
“Về mặt lý thuyết thì có thể vài giờ đồng hồ”.
“Nghĩa là ta phải chờ anh ta gọi lại hả?”
“Tôi nghĩ phải vậy thôi”.
“Nhỡ anh ta không gọi thì sao?”
“Thì nghĩa là ta xong đời”.
Romeo thở một hơi dài, chậm rãi. Ông ta nói, “Thắng hay thua thì ta cũng đã có một quãng thời gian tốt đẹp”.
* * *
Điện thoại của Turner đổ chuông chỉ một phút sau khi điện thoại của Shrago ngừng kêu lần thứ hai. Cô bật loa. Leach nói, “Là điện thoại trả trước, chắc mua ở Walmart. Nếu mua bằng tiền mặt thì khả năng lần ra dấu vết chắc cũng ngang ngửa với lần ra chồng cũ của em gái tôi”.
Turner hỏi, “Có tìm hiểu được chi tiết gì không?”
“Nhiều lắm. Điều duy nhất ta không biết là ai sở hữu số điện thoại đó. Nhưng mọi thứ khác thì ta thấy được hết. Từ khi kích hoạt, số điện thoại đó chỉ gọi cho hai số duy nhất, và cũng chỉ nhận cuộc gọi từ chính hai số đó”.
“Cường độ liên lạc ngang nhau?”
“Lệch hẳn về một bên”.
“Bên nào?”
Leach đọc một số điện thoại. Không phải là số của Shrago.
“Chắc đó là số của Romeo”, Reacher nói. “Trung sĩ, chúng tôi cần cô kiểm tra số đó”.
“Tôi đã tự tiến hành rồi, thưa thiếu tá. Cũng thế thôi. Điện thoại trả trước, mua ở Walmart, nhưng số điện thoại này còn đơn độc hơn. Chỉ gọi đi và nhận cuộc gọi đến từ chính số điện thoại kia. Một mạng lưới liên lạc được chia theo nhiệm vụ vô cùng cẩn thận. Tôi thấy cách hoạt động tình báo và kỷ luật liên lạc của họ rất chuẩn. Hai người đang đối mặt với những kẻ cực kỳ khôn ngoan. Xin phép được nêu ý kiến?”
Turner đáp, “Tất nhiên rồi”.
“Hai người nên cực kỳ thận trọng. Nên bắt đầu bằng việc siết chặt hoạt động một chút”.
“Siết chặt cái gì?”
“Số điện thoại còn lại mà gã đầu tiên gọi hiện đang nằm bất động ở một vị trí cách Nhà Trắng hai dãy phố về phía Bắc. Tôi đoán hai người đang ở tại cái khách sạn sang chảnh đó, và hoặc là một tên đang theo dõi tòa nhà, hoặc là hai người đã kịp lấy điện thoại của hắn và đang giữ nó trong phòng. Dù thế nào đi chăng nữa, hai người nhớ cho rằng nếu tôi thấy điều đó, thì chúng cũng có thể thấy. Trừ phi hai người tắt máy. Một việc hai người nên cân nhắc đi”.
“Cô thấy à?”
“Công nghệ tuyệt vời mà”.
“Cô có thấy cả hai điện thoại kia không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đang nhìn thẳng vào vị trí của chúng đây”.
“Hiện đang ở đâu?”
“Cả hai cùng có mặt tại một địa chỉ ở Georgetown”.
“Ngay lúc này? Theo thời gian thực?”
“Ngay lúc này. Cứ mười lăm giây là tôi lại làm mới một lần”.
“Đang là nửa đêm mà. Đa số mọi người đều đang ngủ say”.
“Quả vậy”.
“Là nhà Scully hay nhà Montague”.
“Không phải nhà ai. Tôi không biết nơi đó là đâu”.