Chương 35 ĐÀN ÔNG KÉM CỎI NHƯ THẾ cớ gì đòi phụ nữ đề cao?
Mấy hôm trước, câu lạc bộ của một người bạn kỷ niệm một năm hoạt động, cô ấy đặt riêng một phòng cho các chị em, mời tôi đến tham gia.
Tất cả mọi người tham dự đều là phụ nữ,người chia sẻ với chúng tôi là một nữ doanh nhân toàn vẹn cả công danh lẫn hôn nhân. Chủ đề cô chia sẻ là "Nữ giới phải không ngừng hoàn thiện chính mình."
Sau tiết mục chia sẻ là tiết mục giao lưu,trong đó, có một cô gái nói rằng: "Tôi cảm thấy bất công quá đi mất. Hiện nay, đàn ông ngoại tình rất nhiều, không có chí tiến thủ rất nhiều, vô trách nhiệm với gia đình rất nhiều, thậm chí đàn ông cờ bạc bạo lực cũng không hề hiếm. Nhưng phụ nữ thì sao, chịu đựng chồng ngoại tình rất nhiều, vừa kiếm tiền vừa nuôi con rất nhiều,còn bị yêu cầu này yêu cầu nọ. Nếu phải thay đổi thì cũng phải là đàn ông thay đổi mới đúng chứ,dựa vào đâu phụ nữ đã mệt mỏi như thế rồi còn bắt chúng ta không ngừng hoàn thiện bản thân? Họ xứng ư?
Lời cô gái nói làm rất nhiều chị em phụ nữ ở đây xúc động, mọi người nhao nhao lên tiếng:
"Đúng thế, xã hội này thực sự rất quá đáng với phụ nữ. Đàn ông chỉ cần kiếm tiền là tốt lắm rồi,phụ nữ trừ kiếm tiền còn phải chăm lo nội trợ, nuôi nấng con cái, hiếu thảo với cha mẹ chồng, còn phải lúc nào cũng đề phòng bồ nhí."
"Kiếp sau tôi tuyệt đối sẽ không làm phụ nữ, làm đàn ông chẳng tốt à? Cưới một bà vợ về nhà, vực gì cũng giải quyết được tuốt."
"Nên tôi mới không muốn sinh con gái, không phải trọng nam khinh nữ mà là tôi thấy làm phụ nữ mệt mỏi quá, đáng thương quá."
"Phải đấy,còn muốn chúng ta phải xinh đẹp, thông minh, giỏi giang nữa chứ. Chúng ta là người chứ không phải thánh!"
Nữ doanh nhân lẳng lặng nghe mọi người xỉa xói một hồi mới cầm micro nói: "Tôi rất hiểu tâm trạng của các bạn, bởi vì tôi từng nghĩ giống hệt các bạn. Mong các bạn hãy nghe hết câu chuyện của tôi, sau khi nghe xong hãy quyết định có nên hoàn thiện bản thân hay không."
Dưới đây là lời tự thuật của nữ doanh nhân:
"Hôn nhân của tôi hiện giờ rất hạnh phúc,nhưng thực ra đây không phải cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi. Để tôi kể cho mọi người nghe cuộc hôn nhân lần đầu tiên của tôi nhé!
Tôi quen chồng cũ khi đi làm. Lúc đó, tôi là nhân viên công ty còn anh ta là giáo viên dạy thay. Từ bé tôi đã rất thích giáo viên, cảm thấy người đàn ông như thế tài giỏi hơn người, hào hoa phong nhã, thái độ đúng mực, cho dù anh ta chưa có biên chế thì tôi vẫn rất mến mộ anh ta.
Và như thế, chúng tôi kết hôn với nhau.
Thu nhập của giáo viên dạy thay rất thấp,vốn không đủ để nuôi mấy miệng ăn trong gia đình. Thế là tôi nghỉ việc tự mở cửa hàng, có lẽ vì có duyên buôn bán nên làm ăn rất thuận lợi, thu nhập cứ thế tăng vọt.
Sau khi tích lũy được kinh nghiệm, mục tiêu của tôi cũng lớn hơn. Tôi giao cửa hàng cho em gái quản lý, tự mình thành lập công ty, thuê một vài nhân viên dự định mở rộng quy mô công việc.
Mấy năm đó rất cực nhọc,nhưng thành tựu rất khả quan. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà tôi đã phát triển một công ty nhỏ thành công ty cỡ trung, số lượng nhân viên lên đến vài trăm người.
Có tiền rồi, chúng tôi mua biệt thự và xe sang cho mình. Thu nhập của chồng cũ vẫn như thế. Vì điều kiện kinh tế đột nhiên tăng mạnh, vài đồng tiền còm kia vốn không thấm vào đâu. Anh ta nói với tôi rằng mình không muốn dạy thay nữa, không có tiền đồ gì cả.
Tôi tôn trọng lựa chọn của anh ta, nói cho anh ta biết bất kể anh ta muốn làm gì tôi cũng luôn ủng hộ. Anh ta nói muốn làm đại diện cho một thương hiệu bà mẹ và trẻ em, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, hai vợ chồng có sự nghiệp của riêng mình, có thể cùng nhau phát triển.
Tuy nhiên, không biết do dạy học quá lâu hay vốn không có khả năng kinh doanh, mà trước đó thương hiệu rất ổn, người khác làm rất mát tay, nhưng đến tay anh ta thì lại rối như tơ vò.
Dù vậy,tôi cũng không trách anh ta. Lúc đó công ty của tôi càng ngày càng lớn, anh ta có nỗ lực thế nào tôi vẫn chấp nhận được. Tôi nói với anh ta, đừng áp lực, cái này không được thì chúng ta đổi sang cái khác là ổn thôi.
Vậy là anh ta liên tục đổi bốn năm thương hiệu,nhưng vẫn không làm nên trò trống gì. Tôi vẫn không nói gì, chính anh ta lại cảm thấy mất lòng tin, nói định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, nghĩ xem mình hợp làm gì. Tôi khuyên anh ta đừng tự tạo áp lực, về mặt kinh tế, nghĩ kỹ rồi làm,chưa nghĩ ra thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe,nhà mình không thiếu tiền.
Khi đó, con gái tôi đã vào học nội trú. Trong thời gian ở nhà nghỉ ngơi,anh ta thường xuyên hẹn bạn bè uống rượu tán dóc,dần dần không nhắc đến sự nghiệp nữa.
Tôi vẫn không để ý, dù sao một mình tôi vẫn thừa sức lo cho gia đình. Nếu như đã yêu anh ta thì chỉ cần anh ta vui là được. Để anh ta sống thoải mái hơn nữa, tôi mua cho anh ta một chiếc xế hộp xịn. Như vậy, anh ta có ra ngoài thì cũng mát mày mát mặt với người khác.
Rất nhiều người nói cưới được người vợ như tôi đúng là mục tiêu cuối cùng của đàn ông, vừa biết tiết kiệm tiền,tốt với chồng lại đẹp người đẹp nết, kiếm được nhiều tiền nhưng không hề lên mặt dạy đời. Chính tôi cũng cảm thấy như thế, tôi cho rằng anh ta không bao giờ có thể tìm được ai tốt với anh ta như tôi nữa.
Tôi vốn cho rằng chúng tôi có thể sống bên nhau cả đời như thế, cho dù cái nhà này do một tay tôi cáng đáng, dù anh ta không có thành tựu gì cũng không sao. Chỉ cần người một nhà vui vẻ hòa thuận là tôi thỏa mãn rồi. Thế nên dù ra ngoài vất vả ra sao tôi cũng chưa bao giờ oán trách. Nhưng ngay cả một mong ước đơn giản như vậy mà ông trời cũng không chịu cho tôi.
Một ngày, tôi phải đi công tác ở Vũ Hán, đã chuẩn bị xong hành lý và vé máy bay rồi, anh ta cũng tự mình đưa tôi ra sân bay. Nhưng chuyến bay này tạm thời bị hủy,tôi chỉ có thể quay về nhf. Tôi gọi điện thoại bảo anh ta đến đón tôi, nhưng không có người bắt máy. Tôi nghĩ bụng, chắc anh ta lại đi tìm bạn uống rượu rồi, thôi thì để tài xế đến đón tôi vậy.
Nhưng thứ đang chờ đón tôi là gì?
Anh ta và cô giúp việc nhà tôi đang quấn lấy nhau trên giường mà không có một mảnh vải che thân. Khoảnh khắc đó tôi không tin nổi cảnh tượng mình vừa thấy,còn tưởng mình đang nằm mơ, tôi liền cấu mạng mình một cái,rất đau.
Bọn họ cũng đã phát hiện ra tôi, cuống quýt tìm quần áo mặc vào. Tôi không biết mình đã ra phòng khách như thế nào. Tới tận bây giờ tôi vẫn thường nghi ngờ phút giây đó liệu có từng xuất hiện thật không.
Anh ta nói với tôi, lúc anh ta không được như ý, cô giúp việc đã chủ động mồi chài anh ta. Anh ta nhất thời không nhịn được mới làm ra chuyện có lỗi với tôi,còn nói người anh ta yêu trước nay chỉ có mình tôi, anh ta bảo đảm đây là lần cuối cùng.
Bất kể anh ta giải thích, thề thốt thế nào, nỗi đau trong lòng tôi vẫn không hề vơi bớt. Để bản thân dễ chịu hơn một chút, tôi tham gia rất nhiều các diễn đàn dành cho phụ nữ, cũng đọc rất nhiều các bài viết về cuộc sống lứa đôi. Mỗi lần đọc thấy người khác nói phụ nữ nên hoàn thiện bản thân ra sao là tôi lại phản cảm.
Ngay như chính tôi đây,tôi tập trung phát triển sự nghiệp, hoàn thiện bản thân, săn sóc chồng,chăm chút con, thậm chí kể cả cha mẹ chồng tôi cũng dành cho họ sự quan tâm tốt nhất. Chẳng lẽ những điều tôi làm còn chưa đủ hay sao? Tôi còn phải hoàn thiện bản thân đến mức nào nữa?
Tôi đã rất đau đớn suốt thời gian đó. Tôi muốn tha thứ cho anh ta, dù sao tình cảm bao năm không thể nói hết là hết,nhưng sự việc kia cứ luôn mắc ngang trong cuống họng,tôi có quên thế nào cũng không quên được. Mỗi lần tôi ép mình đừng nhớ tới nó nữa là cảnh tượng ấy lại hiện về trong giấc mơ tôi.
Khi tôi cảm thấy mình sắp phát điên thì người bạn thân của tôi nói với tôi rằng: "Nếu cậu cứ tiếp tục như thế thì cậu sẽ phát điên thật đấy. Nếu cậu tiếc rẻ anh ta thì nhất định phải học cách quên đi, sống cho thật vui vẻ. Còn nếu cậu thật sự thấy lấn cấn thì ly hôn đi, đừng hành hạ bản thân như vậy nữa."
Tôi nghĩ ba ngày ba đêm, xác định mình không thể quên được chuyện này. Tôi mắc bệnh sạch sẽ trong tình cảm, thật sự không chấp nhận được sự không chung thủy trong tình yêu, vậy nên tôi đề nghị ly hôn.
Anh ta không đồng ý, dù sao anh ta cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy cô giúp việc. Sau đó anh ta thấy tôi đã quyết nên bắt đầu đòi hỏi tiền nong. May mà tài sản công ty cao hơn tài sản gia đình, vì một vài nguyên do nên anh ta không chiếm lợi được gì từ công ty. Nhưng tôi cũng không quá khắt khe, thứ gì nên cho anh ta tôi đều không keo kiệt, dù rất nhiều người bảo tôi ngốc.
Sau khi ly hôn, tôi bước vào giai đoạn nghi ngờ bản thân. Tôi không hiểu, tôi chưa già, mặt mũi xinh xắn, kinh tế và địa vị xã hội đều rất tốt, không dối gì các bạn, tuy tôi đã lấy chồng sinh con nhưng vẫn thường xuyên có người khác giới bày tỏ tình cảm, tôi như thế chẳng lẽ lại kém cỏi hơn một người giúp việc sao?
Thời gian đó, tôi tự vứt bỏ mình, thầm nghĩ phụ nữ có giỏi,giỏi nữa cũng ích gì? Đàn ông muốn ngoại tình vẫn ngoại tình không hề do dự,một khi đã vậy, tôi cần gì phải vất vả như thế? Còn về việc muốn tôi nâng cao giá trị bản thân, tôi đã coi đó là chuyện đùa rồi, muốn nâng cao cũng phải là đàn ông nâng cao mới đúng, chịu khó nâng cao tư tưởng của mình lên để biết thế nào là trung thành, thế nào là trách nhiệm gia đình.
Tôi rất biết ơn bạn thân của tôi. Khi tôi tự vứt bỏ mình, cô ấy đã không ngại phiền phức khuyên nhủ tôi. Cô ấy nói, đừng mất niềm tin vào cuộc sống, và càng đừng mất niềm tin vào đàn ông, đàn ông tốt còn rất nhiều, đừng phủ định họ chỉ vì đã chịu thiệt thòi do một người đàn ông gây ra.
Sau này, tôi gặp người chồng hiện tại, là một doanh nhân từ nước ngoài về. Chúng tôi dần dần đem lòng thương mến nhau vì cùng chung cảnh ngộ. Vì cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại nên tôi không dám dễ dàng nghe theo tiếng gọi con tim mình. Chúng tôi cứ chuyện trò qua lại bốn năm rồi cuối cùng mới quyết định kết hôn. Hiện giờ, chúng tôi đã lấy nhau được năm năm rồi, tình cảm ngày càng bền chặt. Sự nghiệp của anh ấy không khiêm tốn hơn tôi, nhưng anh ấy rất chăm lo cho gia đình, quan tâm chăm sóc tôi, thái độ đường hoàng đứng đắn. Bạn bè tôi hay nói đùa,lần này cuối cùng tôi cũng mở to mắt ra rồi.
Một lần,tôi hỏi anh ấy, tôi là người đã từng ly hôn, lại khá nhiều tuổi rồi, ngoài kia có vô vàn các cô gái trẻ trung, với điều kiện của anh thì tìm một cô gái chưa chồng chỉ là chuyện nhỏ,sao lại vừa ý tôi chứ?
Anh ấy trả lời: "Trẻ trung không phải là tiêu chuẩn duy nhất để kết hôn. Em nỗ lực, cầu tiến, tốt tính, hơn nữa rất có năng lực, đây là thứ rất nhiều cô gái trẻ không có. Nhưng quan trọng nhất là tính cách em rất tuyệt vời, nếu anh vuột mất em, anh nhất định sẽ hối hận lắm."
Khoảnh khắc ấy,cuối cùng tôi đã hiểu vì sao phụ nữ luôn phải hoàn thiện bản thân mình. Vì chỉ khi bản thân mình đủ tốt thì mới có thể gặp được người tốt. Tại sao lúc đó tôi lại phải lòng chồng cũ của tôi,đó là bởi cả tầm nhìn lẫn tác phong của tôi năm ấy đều không ra gì. Nhưng những cố gắng sau khi kết hôn của tôi không hề uổng phí, nếu tôi không cố gắng sau khi kết hôn thì đến cả vốn hậu ly hôn cũng không có. Sau khi ly hôn, đến vốn để đứng lên một lần nữa còn không có, nói gì đến việc gặp được một người đàn ông ưu tú.
Chúng ta hoàn thiện mình, ít nhất còn có khả năng cứu vãn mọi chuyện, nếu không, đến khả năng lựa chọn và cứu vãn cũng không có."
Nữ doanh nhân còn chưa dứt lời,bên dưới đã vỗ tay như sấm.
Trên đường trở về, câu chuyện của cô ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi. Tôi rất muốn nói cho mọi cô gái biết rằng, phải cố gắng nâng cao bản thân khi độc thân thì mới có thể gặp được người đàn ông tốt; phải rời xa người đàn ông ở cấp thấp,nỗ lực sau khi kết hôn thì mới có thể giữ được năng lực lựa chọn, mới có thể gặp được một người tốt đẹp hơn.