← Quay lại trang sách

Chương 40 HÃY TUYỆT GIAO càng sớm càng tốt với người chỉ muốn bạn hi sinh

Một thời gian trước, tôi về thăm nhà mẹ đẻ vài ngày. Một hôm, cô út triệu tập chúng tôi lại, lòng đầy căm phẫn, tố cáo việc cô bị đối xử không công bằng, muốn chúng tôi phân xử cho.

Sự việc rất đơn giản. Mười mấy năm trước, cô út quen một vị quý nhân, từ đó trở đi sự nghiệp thăng tiến rất nhanh, cho đến tận ngày hôm nay. Cô út có nét tính cách nổi bật là rất chú trọng quan hệ họ hàng và quan hệ đồng hương. Việc này có ưu điểm là người đến người đi đông đúc náo nhiệt, khuyết điểm là gặp rất nhiều chuyện rối rắm bất công.

Trong số những người giao du với cô út,tôi rất không ưa nổi một vài gia đình. Từ khi cô út ăn nên làm ra,họ liền nghĩ mọi cách để lợi dụng cô. Ví như thấy cô có bộ cánh đẹp mới mua, họ sẽ nói: "Quần áo của chị đẹp quá,mua giúp em một bộ với." Đương nhiên,sau khi được mua, họ sẽ ỉm luôn không trả tiền. Ví như trong nhà họ có việc cần tiền, nhất định sẽ tìm cô út vay tiền, còn tiền của họ thì giữ lại để sinh lời. Rồi lại ví như người già trong nhà bị ốm, họ lại đến tìm cô út: "Mẹ em bị ốm,mà chị cũng biết bọn em không quen biết nhiều như chị, chị có người quen trong bệnh viện nên đưa mẹ em đi khám giúp nhé." Tất nhiên,chi phí khám bệnh sẽ do cô út nhà tôi chi trả.

Bao nhiêu năm nay, cả nhà tôi đều ghét những người này, nhưng cô út như bị nghiện chi tiền vậy. Bất kể chúng tôi khuyên thế nào, cô vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn chi tiền không ngưng nghỉ. Tôi không chịu nổi nữa nên nói: "Xem ra con người ta cứ phải làm đến nơi đến chốn, kinh qua bao phen dốc sức mới có được đôi mắt biết nhìn người; chứ người tự nhiên giàu xổi,chó ngáp phải ruồi như cô vốn không thể kiểm soát tiền bạc được!"

Không chỉ có vậy,nếu cô út không đáp ứng hoặc đáp ứng không đầy đủ các yêu cầu của họ thì họ sẽ nhíu mày nhăn mặt. Lần này cũng thế.

Mẹ của người kia bị ốm, bảo cô út đi khám bệnh cùng,nhưng hôm đó là ngày khai giảng của em họ tôi nên cô không có thời gian, dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất. Thế nên khi cô nói phải đến trường, đối phương bảo: "Nhà chị có phải chỉ có mình chị đâu, cháu gái chị đưa con chị đi học cũng được chứ sao, nó lại chẳng nhớ kỹ lời giáo viên dặn dò hơn chị à?"

Kết quả là cậu em họ tôi nằng nặc đòi mẹ đi cùng,vậy là cô út phải đến trường cùng nó.

Đây vốn là một việc hết sức bình thường, nhưng dường như người kia lại thấy tổn thương ghê gớm lắm,nói rằng việc gì lại quan trọng hơn ốm đau chứ? Cảm thấy cô tôi đối nhân xử thế không ra sao, họ quyết định lơ cô út đi để bày tỏ sự phẫn nộ.

Bởi thế cho nên nhân lúc ăn cơm, cô út gọi chúng tôi đến, bảo chúng tôi phân xử. Tôi nói: "Chúc mừng cô út, cuối cùng đám quỷ hút máu này cũng quyết định tha cho cô rồi,cô phải vui lên mới đúng chứ,loại người như vậy không dứt ra được mới phiền. Chủ động phớt lờ cô, cười thì cũng cười rồi, chỉ sợ mấy ngày nữa người ta lại đến bám chặt lấy cô ấy chứ."

Nhưng cô út vẫn rất khó chịu, cảm giác mình dốc túi bao nhiêu năm như thế cũng chẳng được gì,đến câu cảm ơn cũng không có, thật sự quá đau lòng.

Thực ra kết quả này vốn là điều trong dự tính. Một người ra sức bắt bạn chi tiền thì mãi mãi sẽ không thấy được cái giá bạn phải trả, mãi mãi có những yêu sách khác chờ bạn thỏa mãn. Nếu có một ngày bạn không đáp ứng đầy đủ, họ sẽ giận tím mặt, chỉ trích bạn đủ kiểu. Trong mắt họ chỉ có họ chứ không có ai khác.

Năm ngoái, có một lần, một anh bạn cùng điều hành diễn đàn với tôi đăng lại bài viết của một tác giả khác. Trong đó nói phàm những người chửi bới bạn trên diễn đàn, ví như "Chị lại đăng quảng cáo rồi, chị không thể viết lách cho tử tế được à? Chị thay đổi rồi", thậm chí còn dọa hủy theo dõi này kia - trăm phần trăm là những người chưa bao giờ nhấn like cho bạn, chưa bao giờ mua sách của bạn, chưa bao giờ chia sẻ bài viết ủng hộ bạn.

Sau khi đọc được bài viết này, hễ thấy ai nhắn rằng họ muốn hủy theo dõi tôi thì tôi sẽ tiện tay bấm vào ảnh đại diện của họ,đột nhiên phát hiện ra độ chuẩn xác lên đến 100%,không có một ngoại lệ nào.

Ngay mấy hôm trước thôi, một người nhắn tin thế này: "Tôi đọc văn của cô một năm rồi mà thấy chẳng ra thể thống gì,còn có lỗi chính tả nữa chứ, thế mà cũng xứng làm nhà văn à? Tôi đây mà viết thì ít nhất cũng đỉnh hơn cô cả trăm lần, nên tôi quyết định sẽ hủy theo dõi cô."

Tôi liền nhấp vào ảnh đại diện của đối phương,quả nhiên lại được chứng thực thêm một lần: Tương tác: 0, Tin nhắn: 1 (chính là tin nhắn báo hủy theo dõi kia), lượt like: 0.

Từ việc cho rằng độc giả không nhất định phải nhắn tin hay nhấn like, chỉ cần lặng lẽ đọc bài viết đã là một sự ủng hộ hiếm có rồi, tôi bỗng cảm thấy im lặng hủy theo dõi khi không thích đọc cũng là một loại tu dưỡng.

Chỉ cần là người có tố chất một chút thôi, thì chẳng thể nào có chuyện đọc văn người khác một năm ròng mà còn muốn xỉa xói tác giả trước khi quay lưng như vậy.

Có lẽ bạn đọc đó nghĩ rằng tôi sẽ bực dọc khi thấy bạn rời đi. Nhưng trên thực tế, người như vậy mà không hủy theo dõi tôi, tôi cũng muốn chặn người ta.

Có một lần khác, sáng sớm tôi lên diễn đàn xử lý tin nhắn, thấy một tin thế này: "Người đâu? Chết ở xó nào rồi? Bố mày đang chờ con giời trả lời đây!"

Tin nhắn được gửi tới lúc 6 giờ 9 phút sáng, tôi nghĩ bụng không biết có chuyện gì, bèn nhấp vào ảnh đại diện của đối phương, thấy tin nhắn lúc rạng sáng của người đàn ông này. Đại để là anh ta chia tay với bạn gái, bạn gái không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của anh ta nên muốn tôi nghĩ cách giúp anh ta níu kéo bạn gái.

Tôi câm nín,thầm nghĩ anh thất tình cả đêm thức trắng, chẳng lẽ tôi đang yên đang lành đến tối cũng không được đi ngủ chắc? Chưa kể hàng ngày có ít nhất vài nghìn tin nhắn, tỷ lệ được trả lời vốn không cao. Nhưng tin nhắn này thì tôi trả lời: "Nếu tôi biết bạn gái bạn, tôi chỉ muốn nói cô ấy bảy chữ: Làm tốt lắm, chia tay quá chuẩn." Vậy là anh ta lại dọa sẽ hủy theo dõi tôi.

Trên đời này, có một loại người có logic thế này: Nếu anh chưa đáp ứng đầy đủ yêu cầu của tôi, tôi sẽ cắt đứt với anh,tôi thích thì tôi làm thôi. Quả thực rất nhiều người bị điều này uy hiếp, cảm thấy người khác rời bỏ mình nhất định là vì mình có điều gì không tốt. Có thể là mình không đủ sức hút, có thể là vì mình hi sinh chưa nhiều, vậy là họ hi sinh nhiều gấp bội để lấy lòng người khác.

Tôi thường xuyên gặp các bạn gái chia sẻ rằng, gia đình họ có điều kiện khá giả nên luôn giúp đỡ họ hàng thân thích, sau đó họ hàng càng ngày càng tham lam. Cuối cùng, khi không được thỏa mãn được hoặc thỏa mãn không đầy đủ thì đối phương sẽ mặt mũi hằm hằm, cao giọng nói sẽ không làm người thân nữa. Họ đành phải thỏa hiệp một lần nữa vì không muốn tình cảm bị sứt mẻ.

Ví dụ như đối phương yêu cầu mình làm 10 việc, mình đã làm xong 9 việc rồi,chỉ còn 1 việc không làm là đối phương sẽ thù hằn. Vì sao họ không nhớ 9 việc kia mà chỉ nhớ đến 1 việc còn chưa làm chứ? Nhưng bực thì bực, vẫn phải cố làm nốt chuyện còn lại kia.

Mỗi lần ăn uống, mọi người đều thay phiên nhau mời, chỉ có một người vĩnh viễn luôn ăn chùa uống chực. Không phải do điện thoại không quét được mã thanh toán thì là do không mang tiền mặt; không phải hôm nay có lý do thì là ngày mai bị mắc chứng đãng trí. Thôi bỏ đi, anh ta là người như thế, chúng ta thì khác nên đừng chấp anh ta nữa, cứ thanh toán tiếp đi.

Thế nhưng bạn ơi, xin hãy nhớ cho, ham muốn của con người không bao giờ có giới hạn, còn tính nhẫn nại thì lại có mức độ. Một ngày nào đó, bạn sẽ không làm được, hoặc là không muốn làm nữa,đến lúc đó sự hi sinh của bạn cũng chỉ là dã tràng xe cát. Bởi vậy bạn sẽ thấy tủi thân vô cùng, không nghĩ ra vì sao đối phương lại đối xử với bạn như thế.

Nếu bạn phân tích lòng người bằng quan niệm của bạn thì đương nhiên bạn sẽ không thể nào hiểu được, bởi vì bạn vốn không làm được việc này mà!

Nhưng quan niệm của họ khác với người thường! Nên họ sẽ không ý thức được vấn đề của mình, bởi vì họ chưa bao giờ cho rằng mình sai, có sai thì cũng chắc chắn là người khác sai, là những người không đáp ứng nhu cầu của họ sai.

Nực cười nhất là những kẻ này tuy đã được hời rồi,nhưng hễ phật ý là lại đi đầu trong việc bắt chẹt bạn, đến để "trừng phạt" bạn. Mà những ai lương thiện và có một trái tim không đủ "lạnh" sẽ thường thấy buồn bực.

Khi gặp phải tình huống này, bạn hãy thay đổi góc độ suy nghĩ thử xem, việc mấy kẻ đó chịu bước ra khỏi đời bạn chính là sự đóng góp to lớn nhất cho cuộc sống của bạn. Là người luôn đứng ở phía hi sinh, bạn còn lưu luyến làm gì khi thấy cái kẻ luôn đòi hỏi bạn lại dứt áo ra đi tỉnh bơ như thế? Chẳng lẽ bạn thật sự thích bị ngược đãi như vậy ư?

Bạn cũng đừng ảo tưởng về lòng dạ những người này. Bạn tưởng rằng chỉ cần hi sinh thật nhiều, sớm muộn gì họ cũng ghi lòng tạc dạ cái tốt của bạn, một ngày nào đó họ sẽ nhớ đến bạn. Thế nhưng bạn đã từng thấy con sói mắt trắng (cụm từ chỉ những người vong ân bội nghĩa, có được đối xử tốt thế nào cũng sẽ quay lại hại người đã giúp mình) nào biết ơn báo đáp chưa?

Hãy tuyệt giao càng sớm càng tốt với người chỉ muốn bạn hi sinh. Trên đời này,ai rời bỏ ai thì trái đất vẫn quay, cuộc sống của bạn không có những người đó thì vẫn cứ là trời xanh mây trắng,gió mát hương lành. Nếu cứ dung túng để họ sinh ra lòng tham vô đáy thì bạn đang tự đẩy chính mình vào những rắc rối vô tận mà thôi. Vì người thực sự quan tâm đến bạn tuyệt đối sẽ không đối xử với bạn như vậy, bất kể hoàn cảnh gia đình của các bạn khác nhau thế nào khả năng chênh lệch ra sao thì nhất định vẫn sẽ có qua có lại ở một mức độ nào đó.