← Quay lại trang sách

Chương 41 LẤY MỘT NGƯỜI đàn ông như thế này mới là có phúc thật sự

Tuần này, tôi có hai người bạn đều sinh em bé. Một là bạn bình thường, một là bạn học cũ. Họ ở tầng bốn và tầng năm cùng một bệnh viện, với tôi mà nói đây là một chuyện tốt, không cần phải vào thăm hai lần.

Tôi chuẩn bị hai món quà, lên tầng bốn trước. Người ở tầng bốn là bạn học của tôi, kết hôn đã mười năm nay mà vẫn chưa có thai. Vốn tưởng cuộc đời này không có duyên con cái, nhưng rồi không biết là thuốc Đông y có tác dụng hay trời xanh rủ lòng thương mà đầu năm nay rốt cục cũng mang thai.

Giờ đã mẹ tròn con vuông,tôi thấy cô đăng tấm hình chụp con lên nhóm bạn bè, là một bé trai nặng gần 3,5 kg. Tôi nghĩ hai vợ chồng nhất định sẽ rất vui,rất hạnh phúc cho mà xem!

Tôi đẩy cửa ra, mùi hương chỉ thuộc về riêng phòng bệnh của bệnh viện lập tức tràn vào mũi. Mẹ chồng bạn tôi ngồi một bên nhìn cháu trai của mình đầy yêu thương tha thiết, thấy tôi bước vào liền nhìn tôi ngờ ngợ, tôi vội tự giới thiệu: "Chào cô, cháu là bạn học của Tiểu Nhã, cháu đến thăm bạn ấy."

Mẹ chồng cô nói một tiếng rồi lại ngồi chăm cháu tiếp.

Tiểu Nhã chật vật muốn ngồi dậy,tôi vội cản cô lại: "Cậu đừng ngồi dậy, cứ nằm đi, bọn mình nói chuyện thế này cũng được!"

Mẹ chồng cô nói chen vào: "Con bé sinh thường, bình phục nhanh lắm, không sao đâu!"

Tiểu Nhã liếc mẹ chồng một cái sắc lẻm, cố kiềm chế rồi nói bà ôm cháu đến trước phòng kính của bệnh viện tắm nắng, tốt cho thằng bé.

Vừa nghe "tốt cho thằng bé" một cái là mẹ chồng cô rất hợp tác bế cháu ra ngoài.

Mẹ chồng cô vừa ra ngoài, không khí trong phòng bệnh lập tức thoải mái hơn hẳn.

Tôi hỏi Tiểu Nhã có khỏe không? Tiểu Nhã cười gượng đáp: "Khỏe nỗi gì, cậu cũng thấy cái kiểu của mẹ chồng tớ rồi đấy,chỉ biết có cháu trai thôi chứ đâu có tớ. Mỗi lần tớ nhờ bà lấy cái gì là phải hét lên mấy lần mới được. Nếu như không phải vì bố tớ tới chăm con gái ở cữ không tiện thì có chết tớ cũng không muốn nhờ mẹ chồng."

Tôi khuyên cô nghĩ thoáng ra một chút, phụ nữ vừa sinh con,sức khỏe cơ thể đều chưa bình phục, đừng có tức giận, sau này sẽ để lại mầm bệnh.

Tiểu Nhã bất chợt mê man nói với tôi: "Trước đây chưa có con thì liều mạng muốn một đứa, nhưng giờ có thật rồi thì tớ lại mù mờ không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào?"

Tôi sợ cô tiếp tục buồn thương thêm liền cố tình chuyển đề tài, hỏi chồng cô đâu?

Không ngờ tôi vừa hỏi, Tiểu Nhã đã ứa nước mắt: "Trông cậy vào anh ta thì thê thảm rồi, lúc tớ vừa sinh con anh ta cũng đến nhìn qua một cái, chụp mấy tấm ảnh, đắc ý đăng lên nhóm bạn bè xong thì về nhà ngủ rồi. Tớ bảo anh ta ở lại với tớ,anh ta nói không thạo chăm trẻ con, huống hồ mẹ anh ta đã ở lại rồi, vừa có kinh nghiệm vừa là phụ nữ. Nhưng cậu biết không, cho dù mẹ chồng nàng dâu có thân thiết đến đâu thì cũng có nhiều điều bất tiện,huống hồ là kiểu người như mẹ anh ta. Anh ta nói lúc nào tớ xuất viện, anh ta sẽ đến đón hai mẹ con tớ về."

Tôi không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ cảm thấy trong thời điểm người vợ yếu ớt nhất mà chồng không đến chăm sóc thì thật là quá quắt.

Bầu không khí đau thương làm cho người ta không muốn nán lại lâu. Khi mẹ chồng cô trở về, tôi nói trên tầng năm còn có một người bạn cũng sinh em bé, tôi lên thăm cô ấy rồi nói lời chào tạm biệt.

Phải nói rằng, không có so sánh thì sẽ không có thương hại.

Bước vào căn phòng trên tầng năm,vừa khép cửa lại thôi là đã nghe thấy những tiếng cười nói hân hoan, làm những áp lực trước đó biến mất không còn tăm hơi.

"Vợ này, anh thấy miệng con giống hệt em."

Bạn tôi cười tươi rói: "Bé tí xíu thế này sao đã nhìn ra được? Chồng ơi, mình sinh hai bé gái,anh thật sự không lấn cấn chứ?"

"Ngốc ạ,sách vở chẳng nói sinh con trai hay con gái là do đàn ông quyết định à? Anh còn sợ em trách anh ấy chứ! Hai đứa con gái tốt biết mấy, sinh con trai là tiếng tăm,sinh con gái là may mắn. Chờ sau này vợ chồng mình già rồi, hai cô nhóc lại đưa hai chàng rể về, chúng ta rất hạnh phúc đấy."

"Anh nghĩ vậy thật sao?"

"Tất nhiên, em đừng nghĩ ngợi miên man nữa,tháng ở cữ nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Em nhìn anh thế này có giống giả vờ không? Không cần biết là con gì, chỉ cần do mình sinh ra thì trai gái đều được."

Tôi không nhịn được nói leo: "Đúng thế,chỉ cần dạy dỗ hẳn hoi, trai gái đều được hết."

Chồng cô bạn thấy tôi vào, mau mắn nhường chỗ cho tôi: "Em bận như thế còn đến thăm gia đình anh,thật sự cảm động quá."

Tôi cười nói: "Em đến tuần tra, xem anh có chăm sóc Tiểu Nhụy nhà chúng em chu đáo không đấy."

Anh cười giơ tay đầu hàng: "Anh nào dám không chăm sóc chu đáo! Các em chuyện trò thoải mái đi, anh ra ngoài rửa ít trái cây cho Vãn Tình."

Tôi không khách sáo, biết anh cố tình cho chúng tôi không gian riêng để tâm sự.

Tiểu Nhụy thở dài: "Tớ vốn mong một trai một gái hợp thành chữ Hảo,kết quả là vẫn không được như ý."

Tôi không thích nghe vậy,không nhịn được nói: "Bà ngoại tư của tớ sinh năm cô con gái, giờ cũng có phúc quá chừng, chúng mình cũng là phụ nữ, việc gì phải ghét bỏ con gái như thế? Còn nghĩ thế nữa là tớ không có bạn bè gì với cậu luôn nhé? Việc cậu cần quan tâm hiện giờ là chịu khó tẩm bổ cho khỏe, những việc khác đừng nghĩ ngợi nữa."

Tiểu Nhụy cười phì một tiếng: "Cậu tức giống hệt chồng tớ,có phải hai người hẹn nhau không hả?" Nói đến chồng, nét mặt Tiểu Nhụy đong đầy hạnh phúc: "Chồng tớ thực sự làm tớ rất cảm động, sau khi tớ mang thai, cảm xúc khá thất thường mà anh ấy vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành để tớ vui. Mấy hôm trước sinh con gái, tớ sợ trong lòng anh ấy thấy mất mát,anh ấy lại luôn khuyên tớ đừng cả nghĩ,con gì anh ấy cũng thích. Mấy ngày nay anh ấy chăm tớ và con gần như không ngủ,mẹ chồng tớ thấy xót con muốn thay ca để anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe, thế mà anh ấy vẫn khăng khăng muốn đích thân săn sóc tớ."

Nghĩ tới chồng Tiểu Nhụy, tôi đột nhiên cảm thấy sự khác nhau giữa hai người đàn ông còn lớn hơn cả bầu trời và mặt đất.

Tiểu Nhụy vẫn tiếp tục khen chồng: "Sau khi tớ có thai, anh ấy dồn hết ngày nghỉ lại,nói muốn lo cho tớ suốt quá trình ở cữ, cộng thêm mấy ngày nghỉ sinh theo chế độ cũng khoảng một tháng. Tớ sợ chồng vất vả quá nên bảo anh ấy không cần ở lại với tớ mỗi ngày đâu. Mẹ chồng cũng chủ động nói bà có thể đến chăm tớ mà anh ấy không cho. Anh ấy nói với tớ: Tuy mẹ anh rất tốt, anh tin mẹ có thể chăm sóc tốt cho em, song dù sao mẹ chồng cũng không phải mẹ đẻ. Em có việc gì gọi anh cũng tiện hơn, với lại khi mát xa em sẽ thấy mất tự nhiên, ở cữ là tâm trạng phải thoải mái, ở với chồng là thỏa đáng nhất."

Tôi nói tự đáy lòng: "Chồng cậu đúng là anh chồng tốt, tớ cũng hạnh phúc thay cho cậu."

Tiểu Nhụy gật gật đầu nói: "Ừ, anh ấy suy nghĩ chu đáo lắm."

Tôi nói không phải chu đáo, mà là anh ấy biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ cho cậu. Người đàn ông biết nghĩ cho người khác như vậy hiếm có khó tìm lắm đấy.

Rất nhiều bạn nữ nhắn tin cho tôi,nói rằng không muốn sống chung với mẹ chồng. Thế nhưng chồng lại bắt phải đón nhận, hơn nữa còn cho rằng mẹ mình rất dễ chung sống. Chỉ cần vợ và mẹ mâu thuẫn một chút là lại trách móc vợ: "Mẹ tôi dễ sống như thế mà sao cô không sống nổi với mẹ hả?"

Cũng có bạn nữ nói về nhà chồng ăn Tết, không hiểu tiếng nói, bất đồng ẩm thực,nhưng chồng lại thấy cô già mồm cãi láo, cố tình bới móc,không hề thông cảm cho nỗi băn khoăn và cô độc của vợ.

Sở dĩ đàn ông như vậy, một lag vì mức độ yêu khác nhau, nhiều khi không phải không làm được mà là vì không đủ yêu nên vốn sẽ không hiểu sâu, hiểu xa đến thế cho người kia.

Hai là có người ích kỷ bẩm sinh, trọng tâm suy xét của anh ta vĩnh viễn là chính anh ta,vốn không rảnh hơi thừa sức nghĩ đến cảm nhận của bạn.

Trên đời này vẫn còn một tuýp đàn ông thế này: Họ yêu vợ, biết ơn sự hi sinh của vợ, biết đặt mình ở vị trí của người khác, đứng vào chỗ đứng của vợ để nghĩ cho vợ. Lấy người đàn ông như vậy mới là khởi nguồn của hạnh phúc. Nhưng muốn tìm được người đàn ông như vậy thực sự không thể dựa vào vận may, mà đó là sự thử thách dành cho con mắt chọn người của bạn đó.