← Quay lại trang sách

Chương 3 Nữ diễn viên chính-chuyển nhà và vầng trăng xa xôi-mục tiêu của tuổi thiếu niên chỉ ba ngày là thay đổi-Akizuki Shota

“Người ta vẫn bảo ước mơ con trẻ chỉ ba ngày là thay đổi đấy!”

Sau khi uống một ngụm rượu vang ngọt khé cổ, tôi buột miệng mà chưa kịp nghĩ kỹ xem nên nói gì. Dù tự nhận ra giọng điệu lè nhè của mình và nghĩ “Khốn thật, say rồi!”, tôi vẫn nhấp tiếp một ngụm rượu nữa. Cổ họng, lạ thay, cứ khát khô.

“Anh Sho này…”

Rika ngừng bàn tay cầm dao lại và nhìn về phía tôi. Đôi mắt đen tròn toát ra ánh nhìn mạnh mẽ ấy luôn mê hoặc tôi, nhưng lúc này bị nhìn chằm chằm như vậy, tôi không khỏi nao núng.

“Ý anh muốn nói em là trẻ con hay là muốn em làm việc nghiêm túc hơn thế?”

“Không phải vậy. Đó là câu người ta nói chung. Em đừng cả nghĩ. Anh có lòng từ bi nên khuyên em thế thôi.”

“Đủ rồi…”

Dù có vẻ hậm hực Rika vẫn tiếp tục cúi mặt xuống xé miếng cá tuyết trắng nõn trên đĩa, miệng lẩm bẩm, “Mới hai mươi sáu tuổi thì lấy đâu ra lòng từ bi!” Em lấy dĩa xiên miếng bí đỏ lên miệng, rồi nhấp một ngụm rượu và lại quay về ăn miếng cá. Tôi cũng ăn cá kèm một chút ngải, đưa tay đẩy gọng kính và chớp mắt nhìn Rika.

Đôi môi dính chút dầu ô liu ánh lên quyến rũ dưới nến. Những ngón tay thon thả xé một miếng bánh mì và quệt nó vào nước xốt trên đĩa bằng cử chỉ tao nhã. Nhai một lúc rồi nhấp một ngụm rượu. Xem chừng đã quen với tất cả những hoạt động này. Ngắm Rika mà lồng ngực tôi thắt lại, như bị ai bóp chặt lấy trái tim mình. Ngay từ đầu đã vậy. Dù ở nhà hàng, trên sân khấu hay trong khách sạn, hay ở bất cứ đâu em cũng tỏ ra thân thuộc. Còn tôi, tôi chẳng biết một thứ gì cho đến khi gặp Rika. Ví như nhón tay cầm bánh mì quệt nước xốt khi ăn món Pháp món Ý, hay móc ngón trỏ để nới lỏng cà vạt. Tôi không khỏi băn khoăn. Ai đã dạy cho một sinh viên đại học như em cách ăn uống ở nhà hàng sang trọng như thế này chứ? Một tên đàn ông già đời hơn tôi chăng? Là gã bạn trai cũ hơn em vài tuổi? Là mấy lão khách ở cửa hàng chỗ em làm thêm? Hay có thể là tay đạo diễn trung niên ở đoàn kịch của em? Cung cách này hình thành từ trước hay sau khi em bắt đầu hẹn hò với tôi?

“Nhưng nếu không cả nghĩ thì làm sao thực hiện ước mơ được chứ?”

Rika đột ngột hỏi, đúng lúc tôi đưa dao cắt miếng thịt bò là món chính hôm nay. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra em vẫn nung nấu về câu chuyện ban nãy.

“Cũng không hẳn là cả nghĩ, chỉ hiềm nghe em kể thì anh thấy em có vẻ khổ sở quá. Vừa học vừa làm nên dĩ nhiên là vất vả, là căng thẳng. Ban đầu vì sở thích nên em mới đi đóng kịch, tại sao bây giờ lại thấy khổ sở, anh chỉ băn khoăn vậy thôi.”

Không rõ tôi muốn phàn nàn Rika hay chỉ muốn quấy quả cho qua chuyện, vì tôi nói mà cũng chẳng rõ ý mình là gì. Bồi bàn đến rót rượu vang đỏ cho Rika rồi quay sang tiếp rượu vào ly của tôi. Tôi chợt nhận ra miệng ly của mình dính nhoét mỡ, còn ly của Rika vẫn sạch bong. Chắc do cách ăn có điểm khác nhau. Để che giấu sự xấu hổ, tôi uống ngay một ngụm rượu thật lớn, đoạn cố nặn một nụ cười.

“Em đừng cố quá. Làm việc gì mà không thấy vui thì không nên tiếp tục.”

“Nhắc đến chuyện sân khấu ấy mà…” Rika nhấp một ngụm rượu cho trôi miếng thịt rồi nói tiếp với giọng lãnh đạm. “Ông đạo diễn ở đoàn kịch của em từng nói, chưa một lần nào trong đời ông ấy diễn để vui hay chỉ cần như vậy là hạnh phúc. Em hiểu được cảm giác đó. Ai mà chẳng muốn kiếm sống được nhờ nghiệp diễn chứ. Nhưng trên hết em muốn diễn để chính bản thân mình chấp nhận được. Em muốn tìm ra cách diễn của riêng mình. Không cố gắng thì làm sao biến suy nghĩ ấy thành hiện thực được chứ! Đoàn kịch chỗ em, em nghĩ mọi người đều như thế hết.”

Chính bản thân mình chấp nhận được… Cách diễn của riêng mình… Ông đạo diễn chỗ em… Đoàn kịch chỗ em… Bàn tay đang bóp trái tim tôi dường như siết mạnh hơn. Tôi đổ thêm rượu vào cốc, có lẽ nếu say hơn nữa thì cơn khó chịu này sẽ đỡ hơn chăng. Vị chát khó quen vẫn còn đọng trên lưỡi. Tôi muốn uống rượu mạnh hơn. Nghĩ thế tôi lại uống thêm một ngụm rượu nữa. Cổ họng vẫn khát khô.

“Ra vậy! Hóa ra mọi người cùng nhau cố gắng à?”

Câu tôi nói ra rõ ràng là một lời mỉa mai. Trong thâm tôi một nỗi buồn dâng trào, hôm nay đúng là ngày tệ hại.

Đúng như tôi nghĩ, Rika nhìn tôi chằm chằm.

“Em không đến đây để cãi nhau.”

“Em là người khơi mào cơ mà.”

“Em không làm thế. Thôi đi!”

“Câu đó anh phải nói mới đúng. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau, vậy mà Rika…”

Tôi không thể thốt ra câu “Rika chỉ toàn nói những chuyện anh không biết…” thay vào đó tôi uống thêm một ngụm rượu, chẳng còn tâm trạng nào để ăn thêm gì nữa. Chưa kể món tráng miệng sắp được đưa ra. Phải làm thế nào với chi phí bữa ăn này đây.

“Chuyện gì thế? Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”

“Chẳng có chuyện gì hết.”

“Chắc chắn có! Từ nãy đến giờ anh khó chịu ra mặt. Chúng mình sẽ sống với nhau đấy, phải làm thế nào cho khỏi tồn tại hiểu lầm chứ. Em chờ mãi đến hôm nay để gặp anh cơ mà.”

Vậy thì hãy nhìn về phía anh đi chứ! Tôi như muốn hét lên. Chính anh cũng phải cố gắng để xong việc sớm, anh phải tìm và đặt chỗ trước ở nhà hàng, phải trả tiền cho bữa ăn này. Tôi muốn tuôn ra tất cả, rằng tôi đã phải cố gắng đến mức nào để tiếp tục hẹn hò được với em, phải cho cô sinh viên xinh đẹp và ngạo mạn kém tôi bốn tuổi kia biết từng việc từng việc một. Trong lúc cố dồn nén tất cả những cảm xúc đó trong lòng thì lời nói cứ buột ra khỏi miệng tôi.

“Chỉ là anh nghĩ, để theo đuổi giấc mơ của mình mà ăn cơm bằng tiền của người khác được thì tốt thật đấy.”

Tôi thấy tuyệt vọng. Tôi đã nói một câu tuyệt đối không được nói. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nhìn Rika khóc hoặc đứng dậy bỏ đi. Nhưng em chỉ cúi mặt, tiếp tục cắt nhỏ miếng thịt bò rồi lẳng lặng ăn. Như thể đang đổ lỗi cho tôi. Tôi chẳng biết làm gì khác, cứ tiếp tục uống thứ rượu vang đắng chát. Chính tôi cũng hiểu. Em không hề đòi tôi đặt bàn ở nhà hàng sang trọng, cũng chưa bao giờ nói rằng ghét quán rượu bình thường. Chỉ có tôi, tôi muốn thể hiện với em rằng mình đã đi làm, chính tôi đã tự đặt chỗ trước ở nhà hàng, tự mình trả tiền cho mọi thứ. Một cơn khát nữa của tôi vẫn chưa dứt.

Tôi gặp Teramoto Rika hai năm về trước. Hồi ấy một đồng nghiệp tên là Tanabe gạ tôi mua lại vé xem kịch của cậu ta, và tôi đã trả đến 2800 yên tiền vé. Chắc hẳn tôi rất rảnh, vì tôi nào có hứng thú với kịch nghệ bao giờ. Tôi nhớ tối hôm đó là thứ Bảy, địa điểm ghi trên vé là khu Shimokitazawa. Tuy nghi ngờ chẳng biết một chỗ thế này có thực sự có sân khấu kịch không, tôi vẫn đưa chân xuống chiếc cầu thang hẹp của tòa nhà tổ hợp, nhân viên lễ tân với vẻ mặt lạnh lùng xé vé vào cửa, tôi bước vào hội trường, không gian chỉ rộng bằng một lớp học và mờ mờ tối. Chỗ ngồi cho khán giả xếp dốc kiểu bậc thang, tổng cộng 30 ghế xếp sát nhau, hầu như giữa các chỗ ngồi không có kẽ hở. Tôi đã ngồi cạnh một người hoàn toàn xa lạ để xem một vở kịch suốt hai tiếng đồng hồ. Có thể do không cảm thụ được hoặc không biết cách xem nên tôi không thấy vở kịch thú vị chút nào. Không, nói cho đúng, nó chán đến chết đi được. Nội dung kể về một nhóm học sinh cấp ba thuộc thế hệ mất mát, họ chiếm cứ lớp học để kháng cự sự phi lý của xã hội, chính bản thân tôi còn bất ngờ vì chưa thấy câu chuyện nào vô vị như thế trên đời. Tuy nhiên, cô bé diễn vai nữ chính lại gây ấn tượng đặc biệt cho tôi. Mỹ nhân! Ngực nở chân dài. Chỉ nhìn cô ta cũng đủ hòa vốn rồi. Ban đầu tôi đã có ý nghĩ cợt nhả như vậy. Nhưng rồi dần dần, tôi không thể rời mắt khỏi cơ thể nhỏ bé đang chạy quanh sân khấu ấy. Cơ thể mỏng manh đến thế, sao lại tỏa ra nguồn năng lượng lớn nhường kia, đến một lúc tôi bắt đầu chuyển sang lo lắng cho cô, bởi cô hoạt động liên tục trên sân khấu.

Tôi mô tả lại hết những cảm xúc của mình với Tanabe, có phần hơi vòng vo, nhưng may sao cậu ta tốt bụng còn sắp xếp cho tôi một buổi gặp gỡ với nữ diễn viên đó.

“Gọi là diễn viên thì nghe có vẻ to tát quá, tớ nghĩ chỉ là mấy cô sinh viên đang có nguyện vọng thành diễn viên thôi. Tớ chưa gặp bao giờ nhưng dạng như cô bé đó thì nhiều lắm.”

Tanabe đã nói như vậy trong lúc cắn miếng lươn chiên xù. Chúng tôi đi ăn trưa ở quán soba gần công ty. Người yêu của Tanabe là đàn chị của cô gái đó hoặc đại loại thế. Tấm vé đi lòng vòng thế nào cuối cùng rơi vào tay tôi.

Tôi, Tanabe, người yêu cậu ta và cô gái muốn trở thành diễn viên, bốn người đi uống với nhau ở một quán rượu trong khu Shibuya. Thời tiết bấy giờ khiến tôi phải băn khoăn xem có nên mặc áo khoác hay không, nên có lẽ là vào khoảng cuối hè. Thực chất thì đó là một buổi hẹn hò đôi ở một nhà hàng sang trọng với những món ăn ngon chọn không xuể. Cô bé Teramoto Rika mặc áo phông với quần soóc và đi một đôi xăng đan đế xuồng, tôi nhớ rõ mình đã thấy an tâm vì em mặc trang phục hoàn toàn không cầu kỳ như thế.

“Em là Teramoto Rika, quê Osaka, lên Tokyo từ năm ngoái, hiện là sinh viên năm thứ hai. Em đang sinh hoạt tại đoàn kịch. Dù còn nhiều thiếu sót nhưng rất cảm ơn anh chị đã đến xem vở kịch của em hôm trước.”

Rika giới thiệu bản thân đâu ra đấy bằng chất giọng còn hơi pha lẫn tiếng địa phương rồi cúi đầu chào hỏi lễ phép, tôi có cảm tình với em ngay lập tức. Lần gặp thứ hai là do tôi mời, và chỉ có riêng hai người. Cùng ngày chúng tôi hẹn gặp nhau lần thứ ba. Tôi còn nhớ, hình như không mất đến một tháng để chúng tôi đổi cách xưng hô từ Teramoto sang Rika và từ Akizuki sang Sho. Đến khi rặng cây trên đường bắt đầu chuyển màu lá, khi Rika khoác áo ấm lên mình thì cũng là lúc chúng tôi thành người yêu.

Chúng tôi đã là người yêu của nhau, nhưng nếu ai đó hỏi có hạnh phúc hay không thì tôi cũng rất khó trả lời. Tôi đắm đuối đôi mắt biết nói và cơ thể tràn đầy sinh lực của Rika, nhưng đồng thời, cảm giác kém cỏi trước đây tôi chưa từng để ý lại thường xuyên nhói lên trong tôi mỗi khi hai đứa ở bên nhau.

Khác với hình dung ban đầu của tôi, đoàn kịch Rika sinh hoạt không thuộc dạng câu lạc bộ kịch nghệ ngoại khóa như đám học sinh trung học. Mọi người trong đoàn đều có chí hướng được diễn kịch chuyên nghiệp. Mỗi năm họ tổ chức công diễn hai lần, có bán vé, mỗi tháng tập trung diễn tập một lần, đạo diễn và cũng là chủ đoàn kịch đã từng viết kịch bản cho một vài bộ phim trên truyền hình và truyện dài kỳ trên đài phát thanh. Rika đã mấy lần sang làm diễn viên khách mời cho một số đoàn kịch khác, tham gia một số quảng cáo và phim ngắn độc lập, thỉnh thoảng còn làm người mẫu chụp ảnh. Cho dù những tác phẩm em tham gia chưa từng xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của tôi, cho dù ảnh em chỉ được đăng kèm một bài giới thiệu ngắn gọn trên báo chí địa phương, cho dù Rika quả thật chỉ là “cô sinh viên có nguyện vọng thành diễn viên” như Tanabe nhận xét, thì em vẫn thuộc về một thế giới mà tôi hằng gọi là “giới nghệ sĩ”. Rika mới 20 tuổi, nhưng độ từng trải và kinh nghiệm xã hội lại phong phú hơn hẳn một gã ra đời đã lâu như tôi. Thậm chí quanh Rika có khi còn nhiều loại người mà một kẻ có cuộc sống vốn dĩ bình thường, tốt nghiệp đại học rồi đi làm như tôi, chưa từng biết đến. Mỗi lần lắng nghe Rika hào hứng bắt đầu câu chuyện về buổi chụp hình quay phim nào đó, trong tôi lại nhói lên cơn đau, một cơn đau phức tạp pha trộn giữa ghen tị, muốn độc chiếm, tự ti và tự tôn lẫn lộn.

“Con về rồi đây!” Tôi lầm bầm, uể oải mở cửa căn hộ ở khu chung cư cũ.

Bất chấp cơn say và tâm trạng nặng nề, tôi vẫn tiễn Rika lên chuyến tàu đến Higashinishi rồi quay lại nhà ga JR bắt chuyến tàu tối về nhà. Trong toa tàu chuyến Sobu, áp phích quảng cáo điện thoại thông minh của công ty tôi xếp thành dãy, điều này càng khiến tôi thêm ủ rũ. Chỉ là tấm hình chụp một cậu tuyển thủ bóng đá nhe hàm răng bất thường cười như một tên ngốc. Sau ba mươi phút đứng trên tàu tôi xuống sân ga gần nhất, đi bộ khoảng mười lăm phút về tới khu nhà và leo bốn tầng lầu, cơn say gần như đã tan hết. Trên đường về không biết bao nhiêu lần tôi đã mở miệng lẩm bẩm “Đủ lắm rồi!”, “Đủ lắm rồi!” Ngay bản thân tôi ban đầu cũng không hiểu nổi cái gì đủ, nhưng sau bao lần lẩm bẩm trên môi, các cảm xúc đã định hình. Cơn ghen tuông với ông trung niên chủ đoàn kịch, nỗ lực tỏ ra là người hiểu biết chín chắn, bị trưởng phòng lườm vì cứ hết giờ là rời công ty để dành thời gian cho Rika. Tất cả những chuyện đó, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi.

“Con về đấy à…” Tiếng mẹ từ bếp vọng ra.

Tôi cởi bộ vest, thay sang áo phông, rửa tay rửa mặt rồi vào bếp. Mẹ đang ngồi bên bàn uống rượu một mình. Có cảm giác lâu rồi tôi mới chạm mặt mẹ.

“Về đấy à!” Mẹ khẽ lặp lại.

“Vâng.” Tôi chỉ đáp cộc lốc.

Dù chẳng muốn uống thêm nữa nhưng thấy tay mình trống không, tôi lại mở tủ lạnh lấy lon bia, bật nắp lon và ngồi xuống đối diện mẹ. Dễ dàng nhận ra cả hai chúng tôi đều đang khó chịu trong người. Im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng rót rượu vang lên trong bầu không khí gượng gạo. Dù không muốn, nhưng biết người phụ nữ này có lối cư xử trẻ con hơn cả mình nên tôi mở lời trước, “Gần đây mọi việc của mẹ thuận lợi chứ?”

“Nếu thuận lợi thì mẹ đâu có ngồi nhà uống rượu một mình thế này.”

Nếu bà có gì đó không vui thì một là công việc hai là vì chuyện yêu đương, ngoài hai chuyện đó ra thì tôi chẳng biết gì nên cố tìm lại trong trí nhớ một vài chuyện để nói.

“Tên anh ta là gì nhỉ, Kiyomizu à?”

“Shota, có lần nào bọn con đi hẹn hò mà để bạn gái trả tiền không?”

“Thỉnh thoảng. Thu nhập của con cũng đâu phải nhiều.” Dù nói vậy nhưng lúc nào tôi cũng tranh trả hết tiền, một phần vì Rika còn là sinh viên, phần khác tôi muốn khoe mẽ.

“Thôi đi, về điểm này tư tưởng con vốn bảo thủ mà.”

Bị đọc vị quá dễ dàng, thay vì trả lời thẳng tôi thấy bực mình và uống thêm bia.

“Gần đây công việc của Kiyomizu khá trắc trở. Ừ thì biết là thời buổi bây giờ tương đối khó khăn, nhưng mà cả tháng nay rồi tiền ăn và tiền taxi toàn là mẹ trả.”

Tôi chưa từng gặp và cũng không muốn gặp Kiyomizu, bồ của mẹ tôi.

Từ hồi chia tay bố, mẹ yêu đương tự do, theo như tôi biết thì Kiyomizu đã là người thứ tư. Anh ta trẻ hơn mẹ tôi đến mười hai tuổi, là nhà thiết kế tự do hay gì đó, tôi không biết nhiều về anh ta nhưng vẫn phải thầm thốt lên. “Hay thật!” Tôi cũng từng cặp kè khoảng một năm với một chị lớn tuổi hơn mình, đã ly hôn và có một đứa con. Nhưng kiểu đàn ông gì đã ba mươi lăm mà còn để cho phụ nữ trả tiền khi hẹn hò đây? Anh Kiyomizu này tài ghê! Tôi thán phục thật lòng, không hề mỉa mai.

“Shota thì sao, ổn không? Người con nồng mùi rượu, hôm nay có hẹn à?”

Sau cơn bất mãn với Kiyomizu cùng một tràng phàn nàn về công việc, mẹ hỏi tôi với vẻ mặt ít nhiều nhẹ nhõm. Tôi đặt món đậu phụ rắc thêm chút muối vừa chế biến xong xuống để mẹ làm đồ nhắm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời

“Có chuyện này… con định sẽ dọn ra ngoài ở.”

“Gì cơ? Bao giờ? Tại sao? Ở một mình hay sống với ai?”

“Con vẫn đang tìm nhà. Chắc phải đến cuối hè mới chuyển. Lý do thì có nhiều lắm. Nhà mình xa công ty con, và lại lớn rồi sống nhờ phụ huynh mãi không hay, mà chắc Takao nó cũng muốn có phòng riêng chứ. Con định dọn đến khu Gokokuji hoặc Handabashi, ở với bạn gái. Kể với mẹ rồi thì phải, cô ấy là Teramoto, quê ở Osaka. Hôm nào con sẽ giới thiệu đàng hoàng.”

Việc sống chung không phải là nói dối nhưng chuyện ra mắt hai nhà thì còn xa xôi lắm. Tôi nói cốt để bóng gió thử lòng mẹ thôi. Nhưng khi hé mắt lên nhìn lên tôi không khỏi giật mình. Mẹ đang mím môi, mắt rơm rớm lệ. Không hay rồi!

“Sống nhờ gì chứ! Tiền sinh hoạt, tiền nhà đều là con trả mà, có gì đáng xấu hổ đâu.” Đột nhiên mẹ tôi hét toáng lên như vừa bị ai bắt trói.

Chết thật!

“Ở đây xa công ty con quá mà.”

“Đằng Gokukuji thì khác gì đâu.”

“Con còn phải tính cả đường đến trường của cô ấy nữa chứ.”

“Nó còn đi học hả?”

“Con đã nói rồi còn gì.”

“Mẹ không biết. Làm sao dám đề cập chuyện thế này với gia đình bên kia chứ!”

“Con sẽ xin phép họ.”

“Thôi đủ rồi.”

Như thể phủi hết những lời tôi vừa nói, mẹ tôi đứng phắt dậy.

“Vậy thì mẹ cũng sẽ sống với bạn trai.”

Nói đoạn mẹ giằng lon bia tôi đang uống dở và tu một hơi hết sạch.

Sau đó, với gương mặt méo xẹo như sắp khóc. Mẹ bị cơn say đánh gục, tôi phải ẵm mẹ vào phòng và đắp chăn cho mẹ tôi rồi rón rén quay về chui vào chăn để thằng em đã ngủ từ lâu không thức giấc, lúc buông ra được tiếng thở dài thườn thượt thì cũng đã hơn 2 giờ sáng. Một đêm ngán ngẩm. Sáng ra tôi sẽ phải đến văn phòng kinh doanh ở Chiba. Càng mong ngủ sớm thì giấc ngủ càng không tới.

Xin lỗi anh về ngày hôm qua. Sho mệt mà vẫn dành thời gian cho em. Nhưng cuối cùng buổi hẹn lại không được vui, em rất hối hận. Bữa ăn hôm qua ngon lắm. Lần tới hãy để em mời anh món gì đó nhé.

Tôi nhận được tin nhắn của Rika lúc đang đi tuyến Keiyo từ chỗ khách hàng về công ty ở Shiodome. Đọc những dòng tin nhắn dịu dàng đó, toàn bộ sức lực ở hai đầu gối tôi như biến mất, tôi chỉ muốn ngồi bệt xuống sàn tàu. Đó là lúc tôi đang trên đường về sau khi nghe thông báo kế hoạch phát triển sản phẩm ứng dụng công nghệ “đám mây” mà tôi thuyết trình suốt nửa năm nay đã bị đối thủ cạnh tranh cướp mất.

Tôi làm mảng kinh doanh cho một công ty công nghệ thông tin, năm nay là năm thứ tư. Khách hàng lần này là khách hàng đầu tiên tự tôi tìm kiếm được. Đó là một nhà bán lẻ có mạng lưới phân phối khắp các siêu thị và cửa hàng tiện lợi trên toàn quốc, nếu đưa được sản phẩm vào hệ thống của họ thì đúng là một chiến công hiển hách cho toàn đội kinh doanh. Ngay ông trưởng phòng luôn khinh khỉnh lạnh nhạt còn nhiệt tình ủng hộ, thậm chí ra sức giúp tôi. Vậy mà tất cả trở thành vô nghĩa hết. “Chúng tôi vốn có quan hệ làm ăn lâu năm với bên N cơ, nhưng nghĩ là đề án của quý công ty sẽ đem lại lợi thế hơn hẳn nên cố gắng bắt tay hợp tác. Tiếc là lần này chúng ta vẫn không có duyên với nhau.” Tay trưởng bộ phận chỉ tầm tuổi tôi đã nói như vậy. Tôi liền vỡ lẽ bao công sức mình bỏ ra làm bấy lâu nay chỉ là mồi nhử, là đối thủ cạnh tranh về mặt hình thức để họ ép giá bên công ty kia. Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại, đúng theo nghĩa đen.

Giữa lúc đó Rika gửi tin nhắn đến. Trong tôi dâng trào nỗi thôi thúc được gặp em ngay. Dĩ nhiên không phải để kể sự thất bại trong công việc. Tôi chỉ cần nhìn thấy gương mặt Rika thôi, chỉ cần chạm vào mái tóc, lắng nghe giọng nói của em, chỉ cần em ở bên. Bàn tay xách cặp bỗng siết chặt hơn. Tôi cảm thấy Rika như chiếc phao cứu sinh của mình.

Tôi đang định nhắn tin trả lời Rika thì một tin nhắn khác đến, tiêu đề tin làm tim tôi đập mạnh. Đây là báo cáo thành tích kinh doanh theo ngày ở công ty. Thành tích tổng hợp từ nhiều khía cạnh, thể hiện trên biểu đồ dạng cột, giống loại báo cáo in ra giấy dán lên tường trong mấy bộ phim truyền hình cũ, được gửi cho nhân viên mỗi ngày. Tôi sợ sệt lướt xuống tìm tên mình: Akizuki Shota, nhóm 2 tổ 3 bộ phận kinh doanh số 1. Đứng thứ 12 trong số 14 người. Sau khi thông báo thất bại hôm nay cho trưởng phòng thì từ mai tôi sẽ đứng bét, tệ hơn cả là sẽ trở thành kẻ ngáng chân, kéo cả nhóm thụt lùi.

“Lúc nào rồi mà còn đi ăn với người yêu chứ!” Tôi thở dài tự trách. Khao khát gặp mặt Rika bỗng chốc tan biến. Từ trên cao nhìn xuống khu kho bãi lướt đi dưới chân, lại ngước nhìn bầu trời sáng trong tháng Sáu, rồi nhìn màn hình đang chạy quảng cáo chương trình thể thao bên trên cửa tàu… tôi thấy tất cả đều thật xấu xí.

“Akizuki, hôm nay về sớm thôi. Có đi xem trận với Úc ở quán bar hôm trước không?”

“… trận với Úc?”

“Vòng loại cuối khu vực châu Á. Cho World Cup ấy. Tớ đang nói về bóng đá.”

“À, ra vậy. Xin lỗi, hôm nay dù gì tớ cũng muốn xử lý cho xong đống tài liệu này. Chắc tớ sẽ ở lại làm thêm một chút nữa.”

Tôi cảm thấy áy náy trước sự quan tâm của Tanabe. Đúng như dự đoán, do thua trong đợt cạnh tranh đơn hàng, tôi bị trưởng phòng mắng cho một trận, kéo dài suốt một tiếng với âm lượng đủ để mọi người dưới tầng trệt tòa nhà cũng nghe thấy. Đôi khi trưởng phòng nhiếc móc, nhưng về cơ bản là một người đàn ông điềm tĩnh, chẳng mấy khi lớn tiếng nhường này. Tôi càng được dịp nhận thức thất bại của mình trầm trọng đến mức nào, lại thấy toàn thân run rẩy như hồi mới vào công ty, tưởng chừng thiếu kiểm soát đôi chút là khóc òa lên mất. Cuối cùng, trưởng phòng buông một câu “Giao hết việc cho cậu như thế cũng là lỗi của tôi!”, rồi để tôi về chỗ. Lúc đó, không hiểu có phải do tế nhị hay không mà các đồng nghiệp đã rời khỏi văn phòng hết, trừ Tanabe. Thật lòng tôi chỉ muốn bỏ việc nhưng cuối cùng lại chong mắt lên nhìn màn hình máy tính, cắn chặt răng và chuẩn bị tài liệu diễn thuyết cho một khách hàng khác. Bởi từ bỏ bây giờ thì tôi cũng đâu còn công việc hay ước mơ nào khác.

Đến 8 giờ, ông bảo vệ cau có bảo tôi “Hôm nay là ngày không làm thêm giờ!” rồi đuổi tôi khỏi công ty. Chẳng biết là do vòng loại châu Á hay cái khỉ gì mà giờ này đường phố còn nhộn nhịp như vậy. Ở quán rượu nào người ta cũng đứng tràn ra tận cửa, những người làm công ăn lương mặc vest đã tháo cà vạt làm động tác đập tay cùng với mấy cậu học sinh mặc áo đồng phục đội tuyển, hò hét om sòm. Điếc cả tai! Không rõ có phải do quá đói không mà có chết tôi cũng không muốn xem bóng đá, sau một hồi lang thang khắp các phố tôi bước vào một quán mì soba phục vụ nhanh. Quán cũ, lúc nào cũng bật nhạc enka14, hiện chỉ có một ông chú lái taxi, tuyệt nhiên không thấp thoáng bóng áo xanh15 nào cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng húp soàn soạt bát mì soba với trứng. Cuối cùng thì hôm nay cũng ăn được một bữa.

Điện thoại rung. Tôi chợt nhớ ra mình chưa nhắn lại cho Rika, tuy nhiên lần này tin nhắn là của thằng em. “Em nấu cơm tối, anh ăn không?” Nó đúng là một đứa nghiêm túc. “Có ăn. Khoảng một tiếng nữa anh sẽ về.” Tôi chỉ trả lời đơn giản như vậy. Lúc này, tôi không muốn nói chuyện với đồng nghiệp, người yêu hay mẹ, tuy nhiên với đứa em trai kém tôi khá nhiều tuổi thì có lẽ không vấn đề gì.

“Anh về rồi đây. Có mua cả korokke16 nữa này.”

Tôi đặt chỗ korokke vừa mua ở khu bán đồ nhắm trong cửa hàng tiện lợi lên bàn.

Chuyện công việc và chuyện về Rika hôm nay thế là đủ rồi. Tôi vừa nghĩ vừa mở tủ lạnh lôi lon bia ra.

“Cảm ơn anh, cơm cũng sắp xong rồi.”

Takao trả lời, lưng vẫn quay lại phía tôi, tay đang thái rau.

“Cảm ơn. Mẹ đâu rồi?”

“Bỏ nhà đi rồi.” Câu đáp ngắn gọn

Lại nữa à! Đúng là phiền! Dù nghĩ như vậy nhưng tôi bỗng thấy thoải mái hẳn. Tôi bật nắp lon, nhấp một ngụm bia, nới lỏng cà vạt và nói đúng những gì đang nghĩ trong lòng. “May thật! Vậy là đỡ phải chia chác chỗ korokke này.”

“Mẹ có để thư lại, nói đừng đi tìm. Chẳng biết có sao không.”

“Kệ đi! Đằng nào mẹ cũng sẽ cãi nhau với bạn trai và bỏ về thôi.”

Ở cùng tay Kiyomizu đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Takao nấu mì lạnh kiểu Trung Quốc cho bữa tối. Tôi thầm ngán ngẩm vì lại phải ăn món sợi, nhưng cuối cùng đã chén sạch bách trong chớp mắt cùng korokke, không hiểu có phải do đói quá không nữa. Trong mì có cả mướp đắng, vị đắng dịu nhẹ như báo hiệu mùa hè đang tới, khiến món ăn ngon bất ngờ. Mới học lớp Mười nhưng thỉnh thoảng thằng bé có những sáng tạo khá riêng, điểm này chắc là giống mẹ. Còn cứng nhắc như tôi thì chắc là giống bố.

“Anh tìm được nhà rồi. Tháng sau anh sẽ chuyển đi.”

Sau bữa ăn tôi ngồi lại uống trà lúa mạch với Takao và thông báo như vậy dù chưa kịp cân nhắc kỹ càng.

“Sống một mình?”

“Không, sống với bạn gái.”

Đương nhiên tôi vẫn chưa chọn được chỗ. Tôi có nói với mẹ hết hè sau mới chuyển đi, nhưng bây giờ lại nói là tháng sau. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại phải nói dối Takao.

1 giờ rưỡi đêm. Rửa chén bát bữa tối xong, tôi đi tắm rồi trở về phòng mình. Định làm nốt việc nhưng rồi tôi quyết định bỏ đó. Hôm nay thế là đủ. Đằng nào thì ngày mai, ngày kia cũng sẽ tới công ty. Năm sau, năm sau nữa, mười năm sau nữa cũng sẽ vẫn ở lại công ty đó. Nên hôm nay thế là đủ rồi, còn lại cứ để hết cho ngày mai. Tôi mới chui vào chăn thì một tin nhắn gửi đến. Tôi bực mình mở ra đọc, tại sao họ không tha cho tôi!

Sho, chào buổi tối! Em đang làm thêm. Bên ngoài trời mưa, nhỏ thôi. Hình như sắp vào mùa mưa rồi, có vẻ ảm đạm nhỉ! Em sẽ nhắn tin cho anh nữa. Ngủ ngon nhé.

Tin nhắn của Rika. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh em mặc đồ bó sát, đứng rót rượu cho mấy tên làm công ăn lương phát cuồng lên vì bóng đá ở một quán bar thuộc khu Kabukicho. Để có tiền đóng học và nộp phí sinh hoạt ở đoàn kịch, một tuần Rika phải đi làm bốn buổi. Dù vậy số tiền kiếm được cũng chỉ vừa đủ cho em sống, chuyện đó tôi biết rõ. Tôi lại tưởng tượng ra hình ảnh em mỉm cười trong ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhưng không nghĩ được bất cứ từ nào để trả lời. Đoán chắc Rika sẽ lo lắng nếu không nhận được hồi đáp, tôi tự thúc mình phải viết, bất cứ cái gì cũng được. Đang cố nặn ra một điều gì đó để nhắn cho Rika thì bên tai tôi vang lên tiếng đục trượt đều đều. Bên kia tấm màn chia đôi căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông của chúng tôi. Takao vẫn còn thức. Gần đây thằng bé có vẻ say sưa với việc tự làm giày, mặc dù với tôi chuyện này khá vô nghĩa. Nếu là bình thường, tiếng động này sẽ đưa tôi vào giấc ngủ nhưng hôm nay thì nó thật chướng tai. Tôi không tài nào suy nghĩ thêm được nữa, những con chữ vụn vặt kéo theo một cơn sốt quay mòng mòng trong đầu tôi.

Thằng em chẳng biết từ lúc nào đã nghiêm túc với chuyện làm giày. Rika thì liều lĩnh theo đuổi nghề diễn viên. Mẹ tôi tự nhiên thật lòng đối diện với cậu người yêu kém bà cả con giáp.

“Mọi người điên hết cả rồi.” Những lời xấu xa cứ vang lên trong đầu tôi. Tất cả bọn họ cứ liều mình chạy về một mục tiêu mà họ không với tới cứ như thể ngoài nơi đó ra họ không còn chỗ nào để đi nữa vậy. Tất cả bọn họ. Lần thứ hai trong ngày hôm nay nước mắt lại trào lên trong mắt tôi. Hôm nay là ngày khỉ gì thế này.

Đúng thế, tôi đang ghen tị với tất cả bọn họ.

Tôi vừa khịt mũi cố để không ai nghe thấy vừa cố gắng chôn sâu những cảm xúc không thể nào giãi bày vào lòng.

Hồi còn nhỏ, tôi ghét những ngày mưa. Tại nó làm tôi không thể ra sân chơi được. Cũng như cùng một lý do đó, tôi lại thích những ngày mưa. Đến tận bây giờ, thậm chí như một phản xạ có điều kiện, mỗi buổi sáng mưa là tôi lại thấy nhẹ nhõm.

Takao đứng chuẩn bị cơm hộp ở bếp, trên người là bộ đồng phục. Dạo gần đây thằng bé hay chuẩn bị nhưng hai hộp cơm, đã có bạn gái rồi chăng? Nếu thế thì bạn gái nó phải là đứa chuẩn bị cơm hộp mới đúng chứ! Tôi đâm ra muốn trêu nó, bèn len lén đến đằng sau rồi chộp lấy một quả cà chua anh đào bỏ tọt vào mồm, nghe thằng bé thét lên sau lưng “Anh làm gì thế?” mà lòng thầm ghen tị với tình yêu học trò trong sáng của nó.

Mẹ bỏ nhà đi đã được gần ba tuần. Thật lòng mà nói, mẹ vắng mặt khiến căn nhà của chúng tôi gọn gàng hơn, các phòng cũng rộng rãi hơn. Tay Kiyomizu này chứa chấp bà được lâu như thế kể cũng lợi hại, có khi nào hắn cứ để mẹ tôi ở luôn đó không nhỉ, tôi nghĩ và bật ô, tiến bước về phía nhà ga. Trên đường, những chiếc ô đang đua nhau đổ về một hướng. Giờ nghỉ trưa tôi ngậm một thanh lương khô và tiếp tục ngồi làm việc. Kể từ ngày để tuột khách hàng tiềm năng, thành tích kinh doanh của tôi luôn ở hạng bét, vị trí thì thế nào cũng được, tôi chẳng còn quan tâm, nhưng tôi không muốn thành gánh nặng của mọi người. Thêm nữa tôi muốn kiếm được tiền để bắt đầu chuyển nhà. Sau hôm đó tôi vẫn chưa nói chuyện với Rika nên có lẽ em không còn nghĩ đến chuyện ở chung nữa rồi, nhưng tôi thì dù có ở một mình cũng sẽ chuyển nhà. Tôi chọn một căn phòng đủ rộng cho hai người. Không biết có phải vì muốn ở với Rika hay không, như tình hình hiện giờ có lẽ em sẽ rời bỏ tôi cũng nên, nhưng dù gì tôi vẫn sẽ làm việc để đủ trang trải cho một căn hộ hai người. Vì lý do đó tôi tận dụng cả giờ nghĩ để dồn hết sức tìm thêm khách hàng và giới thiệu nhiều sản phẩm mới, tuy nhiên cho đến giờ vẫn chưa tiến triển. Tôi đang sống lại cảm giác của thời cấp hai và hoạt động trong câu lạc bộ thể thao, càng luyện tập lại càng thấy yêu thích. Các đồng nghiệp cũng quan tâm đến tôi hơn, tôi vừa mút chiếc kem Tanabe mua về cho mình vừa cay đắng nghĩ. Quang cảnh phía ngoài cửa sổ chỉ còn là bầu trời xám xịt của mùa mưa.

Đồng hồ hiện lên màn hình lúc 6 giờ rưỡi, tôi cất giọng dõng dạc: “Tôi xin phép về trước!” và đứng dậy. Tôi liếc thấy gương mặt ngạc nhiên của trưởng phòng nhưng không nghe ông ta nói gì.

Có lẽ ông ấy cũng biết gần đây tôi thường xuyên phải lên chuyến tàu cuối cùng trong ngày để về nhà. Mưa đã nặng hạt hơn hồi trưa, có lẽ vì vậy mà đèn đường chói hơn bình thường, rồi nhanh chóng chạy về phía nhà ga.

“Sho này, lâu lâu không gặp trông anh có vẻ gầy đi.”

Rika ngẩng mặt khỏi thực đơn tráng miệng và nói với giọng khá thận trọng. Trên cổ tay Rika sáng lấp lánh chiếc lắc vàng tôi vừa mới tặng. Trên chiếc lắc gắn hình một mảnh trăng non, đúng như tôi nghĩ, chiếc vòng hợp với cổ tay xinh đẹp của Rika, nhưng cũng vì vậy mà tôi cảm thấy như Rika đang ở một nơi nào đó xa xôi. Giống như vầng trăng đẹp tuyệt vời nhưng tôi lại không thể với tới. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ giá như mình chọn một món quà khác.

“Anh không biết nữa, chắc vậy. Gần đây công việc của anh khá bận… Anh xin lỗi vì đã không liên lạc gì.”

“Không! Em mới phải xin lỗi, anh bận như vậy mà… Anh về sớm vì em hả, có sao không vậy?”

“Không sao cả đâu.” Câu trả lời vụt khỏi miệng tôi như một phản xạ có điều kiện.

Tôi gọi món tráng miệng cho cả hai.

Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 22 của Rika. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau chính là hôm đi ăn ở nhà hàng Pháp. Để chuẩn bị cho hôm nay tôi đã phải rút tiền tiết kiệm có kỳ hạn của mình để mua quà, đặt trước ở một nhà hàng khu tây Shinjuku nơi có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố. Chỉ từng này thôi là tiền ăn một tháng của tôi hết sạch. Nói thật, trước khi đến điểm hẹn cảm giác phiền phức và chán nản có phần thắng thế trong tôi, nhưng lâu ngày gặp lại, trông Rika quả thật rất đáng yêu. Hiếm lắm mới có hôm nay tôi được thấy em mặc váy.

Chiếc váy màu xanh thắm bằng vải chiffon, bên ngoài là lớp ren đen. Hôm nay em cũng trang điểm đậm hơn mọi khi, trông có vẻ trưởng thành và già dặn hơn so với tuổi thật. Bỗng nhiên tôi lại nghĩ, có lẽ em rất có sức hút với đàn ông.

“Em đã đi xem một vài chỗ rồi đấy.” Rika bất chợt lên tiếng, lúc tôi vừa nếm miếng đầu tiên trong món tráng miệng.

“Cái gì cơ?” Tôi phải hỏi lại. Xung quanh lẫn lộn giữa một bản nhạc Jazz xưa cũ với tiếng nước ngoài và đủ mọi tạp âm. Tôi không nghe rõ em nói gì.

“Tuần trước, em có đi xem qua một vài căn hộ.” Rika hơi rướn người tới trước, lặp lại bằng giọng nói lớn hơn.

“Em có chụp lại ảnh đây, anh có muốn xem không? Chỗ này là ở Myogadani, nhà đã xây được khoảng bốn mươi năm rồi. Tuy cũ nhưng khá rộng rãi. Anh xem này, căn hộ được ngăn phòng hành lang, em nghĩ hai người sống ở đây khá ổn.” Rika vừa giải thích vừa chỉ cho tôi xem mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại di động. Tôi chỉ ậm ừ cho qua vì còn bất ngờ chuyện em chưa quên việc ở chung. Trong lòng tôi, nỗi băn khoăn không hiểu vì sao em vẫn nhớ pha lẫn với niềm hạnh phúc rằng mình chưa bị bỏ rơi tạo nên một thứ cảm xúc khó hiểu.

“Chỗ cửa này kéo ra kéo vào hơi khó, xem chừng mùa đông sẽ lạnh, nhưng nó tạo cảm giác rất quen thuộc.” Trong bức ảnh chụp mà Rika đang dùng để giải thích, bản thân em thì đứng ở phòng khách.

“Em đi xem với ai vậy?”

“À, ở đoàn kịch có một chị hay chuyển nhà lắm, em bèn rủ chị ấy đi cùng.”

Rika trả lời, bình tĩnh như không. Trong nhà hàng mờ tối, ánh vàng của nến và ánh trắng từ màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt Rika, trông như một khuôn hình trên màn ảnh vậy. Tôi bỗng có cảm giác mình đang theo dõi cuộc đời của một ai đó từ một nơi nào rất xa. Nếu người đi cùng là đàn ông thì sao? Liệu có thật sự là một đồng nghiệp của em không? Vừa ngắm nhìn những ngón tay thon của Rika trượt trên loạt ảnh tôi vừa thầm tự hỏi. Trong đầu hiện lên hình ảnh tay đạo diễn tôi chưa gặp bao giờ đang hướng ống kính về phía Rika trong căn phòng trống trải không vật dụng gì. Tôi tưởng tượng ra gương mặt ông ta trong tưởng tượng của mình có nét gì đó giống tay phụ trách kinh doanh trẻ măng ở Chiba, lại có nét giống ông trưởng phòng đáng tin cậy của tôi. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng dù biết vậy, tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Để kìm nén những đau đớn trong lòng, tôi lại uống rượu.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, trên quãng đường về Rika nói hết chuyện này sang chuyện khác, từ bộ phim em mới xem gần đây đến bài giảng ở trường đại học, những nội dung vô hại rõ ràng được dùng để khỏa lấp sự im lặng của tôi. Đáp lại, thỉnh thoảng tôi chỉ ậm ừ vài câu, cứ thế dần dà Rika chả còn nói nhiều được nữa. Tối nay nhiệt độ thấp hơn bình thường. Để không bị những giọt mưa lạnh làm ướt vai, hai chúng tôi nép sát vào nhau dưới một chiếc ô. Gần nhau đến vậy mà chỉ lặng thinh khiến tâm trạng thêm gò bó, cho đến khi xuống tới đường hầm nhà ga, không cần ô nữa tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi hơi tách xa khỏi Rika. Liếc mắt sang nhìn, tôi thấy đôi vai gầy dưới lớp áo cardigan đen run lạnh vì ngấm mưa.

“Có lẽ là đến lúc tạm biệt rồi nhỉ.”

Trên bậc cầu thang dẫn xuống sân ga tuyến Cho, Rika khẽ nói. Tôi không rõ đó là lời gợi chào tạm biệt hay lời gợi ý. Hôm nay là sinh nhật Rika. Dù sao chăng nữa, nếu hôm nay chỉ kết thúc ở đây thì thật quá đáng, tôi tự nhủ. Anh xin lỗi, nếu em không phiền, mình đi uống thêm một chút nữa nhé. Tôi biết đáng lẽ mình phải nói như thế và rủ em đi chơi tiếp. Bình thường thì nói như thế và rủ em đi chơi tiếp. Bình thường thì nói những lời đó là quá dễ dàng. Nhưng tôi biết bây giờ dù đưa em đến quán bar nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng phải trải qua một quãng thời gian gò bó dài đằng đẵng. Tôi chẳng biết phải làm gì, nhưng miệng lại buột ra những lời chính tôi cũng không nghĩ tới.

“… Em có muốn đến nhà anh không?”

“Sao ạ?”

“Hôm nay mẹ anh đi vắng. Chỉ có thằng em đang học cấp ba, nhưng nó cũng không phải là đứa quá câu nệ.”

Rika bỗng trở nên tươi tỉnh.

“Em đến được ạ?”

“Ừ, nếu em không ngại.”

“Không ạ. Em muốn đến.”

Rika gật đầu lia lịa. Tôi bất ngờ về chính đề nghị của mình và chính sự hưởng ứng nồng nhiệt của Rika.

“Món đó cho thêm lạc vào sẽ ngon hơn đấy ạ.”

“Lạc á? Có vẻ hợp nhỉ, vì hạt điều thì đằng nào cũng phải rang đã. Vậy mình thử cho vào nhé.”

“Chị Rika thái hành giúp em với ạ.”

“Ừ được. Ồ, lọ nước tương ngâm tỏi này là tự tay em làm hả Takao?”

“À, đấy là thói quen thôi. Để tỏi thừa nhiều quá cũng phí mà chị.”

“Ôi! Em siêu ghê! Takao tuyệt vời!”

Cảnh tượng diễn ra trước mắt tôi gần như siêu thực.

Tôi vừa rót chút rượu sochu vừa ngẫm nghĩ. Khung cảnh này khác gì một bí ẩn của thế giới đâu. Trong căn bếp chật chội nhà tôi, Rika quàng chiếc tạp dề của mẹ ra ngoài bộ váy đắt tiền, vừa nói chuyện vừa cùng em làm đồ nhắm.

Trong lúc tôi thay bộ vest trong phòng mình thì Rika và Takao đã bắt thân với nhau. Không biết là do Rika dễ hòa đồng hay là do tài năng bất ngờ của Takao, hai người trò chuyện tíu tít như chị em vậy. Đây là cảnh tượng tôi không ngờ tới. Một cảnh tượng siêu thực.

“Anh hẹn hò với Rika những hai năm rồi mà sao chưa lần nào đưa chị ấy về nhà mình chơi thế?”

Takao đặt chiếc đĩa nhỏ lên bàn và nói như trách móc tôi. Trên đĩa đầy ắp cá tép với hành và lạc rang. Ngoài ra còn có đĩa cà tím nước, xa lát cần tây và dưa chuột cùng đĩa konyaku17 tẩm bột cay đã được bày sẵn từ trước.

“Nhiều chuyện quá. Học sinh đến giờ này thì đi ngủ đi.”

“Không được đâu! Bây giờ Takao còn phải tiếp rượu cho chị gái nữa chứ nhỉ.”

Takao cười trừ, “Em không uống được đâu.”

“Em không uống được thật sao?”

“Em đã tốt nghiệp rượu bia rồi.” Thằng bé trả lời nửa đùa nửa thật.

Không hiểu thằng nhóc này học được ở đâu cách tiếp xúc với phụ nữ lớn tuổi hơn mình thế này nhỉ! Tôi thầm nghi ngại, lại cũng thán phục nó. Chắc là tại mẹ tôi cả thôi. Không biết mai này thằng bé sẽ ra sao đây. Tôi cầm đũa lên gắp thức ăn, lòng không khỏi lo nghĩ cho em trai.

Cũng không phải sơn hào hải vị gì, nhưng các món đều ngon, thậm chí còn ngon hơn hẳn bữa tối ở nhà hàng sang trọng với bộ dao đĩa bằng bạc cao cấp, nhưng rồi tự tôi cười khẩy xóa đi những cảm giác đó. “Làm gì có chuyện như thế chứ…”

“Ôi, ở đoàn kịch ạ? Anh cũng đi xem à?”

“Sho chỉ đến xem đúng đêm diễn đầu tiên thôi.”

Má hây hây đỏ vì đã uống khá nhiều. Rika bắt đầu nói như trêu ghẹo tôi. Chúng tôi ngồi quanh bàn vừa ăn vừa uống. Takao chỉ uống coca và trà lúa mạch, thỉnh thoảng lại chế biến món ngon tuyệt vời nào đó làm đồ nhắm rượu. Mỗi lần như vậy, Rika lại tấm tắc khen ngợi. Cứ thế, chúng tôi liên tục uống mãi, uống với tâm trạng thoải mái hơn nhiều so với khi ở quán. Vui thật, đơn giản thật, một cảm xúc không hề màu mè tô vẽ, cuối cùng tôi cũng phải công nhận điều đó.

“Nhưng Sho chẳng thích chị.”

“Không phải vậy đâu. Anh không biết phải nói như thế nào…”

Tôi bỏ lửng câu nói. Rika cứ nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt như thể mong đợi một điều gì đó. Tôi đánh trống lảng, vì nghĩ mình chẳng thể nào giải thích cho rõ ràng.

“Chỉ cần em biết là đến bây giờ anh vẫn còn nguyên ấn tượng lúc trông thấy em lần đầu tiên.”

“Thật à? Như thế nào, ấn tượng ban đầu về em ấy? Sao em cảm thấy sợ phải nghe quá.”

Người đang lo sợ là anh mới đúng. Tôi nghĩ ngợi trong cơn say.

“Có phải là đổ từ cái nhìn đầu tiên không?” Không hiểu sao Takao lại hỏi câu đó với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Không đâu, Takao! Chắc Sho chỉ bất ngờ vì sự quái đản của vở diễn đó thôi.”

“… Không. Cũng là một dạng tiếng sét ái tình đấy. Anh thấy cảm Rika như thuộc về một thế giới khác ấy.”

“Sho, anh say rồi à!”

Mặt Rika đỏ bừng lên, lần này là vì xấu hổ.

“Thì ra ngoài đời cũng có chuyện tiếng sét…” Takao gật gù với vẻ ông cụ non.

Tôi nghĩ hẳn là mình say lử lả rồi nên mới thốt ra được những lời này. Nhưng quả đúng là tôi đã rất sợ hãi. Tôi sợ rằng nếu đến sân khấu đó lần nữa, tôi sẽ nhận ra Rika đặc biệt đến mức nào. Cơn say giúp tôi nhận thức rõ hơn. Tiếng Rika và Takao vui vẻ cười đùa cứ trôi xa dần khỏi tai tôi.

Trên sân tập, dưới cơn mưa lất phất, trong chiếc áo đội tuyển màu xanh, tôi đang đá bóng. Quả bóng như bị hút vào chân tôi, hoàn toàn nghe tôi sai khiến. Tôi say sưa hòa làm một với nó. Không mảy may nghi ngờ hay lo lắng, tôi đã tin chắc rằng nơi trái bóng lăn đến chính là tương lai của tôi. Cuối cùng bố tới đón, tôi nhận ra lúc đó mình mới chỉ là học sinh cấp hai, vì bố cao hơn tôi rất nhiều. Tôi cứ nhảy ra nhảy vào khỏi tán dù của bố, đá qua lại trái bóng trên suốt quãng đường trở về nhà.

“Em cứ nghĩ, có lẽ anh ấy từ bỏ bóng đá là lỗi của em…”

“Sho chưa bao giờ nhắc tới chuyện đó…”

Tôi nghe văng vẳng tiếng nói chuyện. Takao và Rika. Nhưng tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nữa.

Chỉ có giọng nói của họ là vọng tới rõ ràng hơn.

“Em đã luôn nghĩ, anh sẽ trở thành một tuyển thủ bóng đá quốc gia, lúc thi đại học cũng được chọn chuyên về bóng đá.”

Không, không phải chỗ nào quá xa xôi. Giọng nói ở ngay bên tai tôi mà. Cuối cùng đã nhận ra mình uống say rồi ngủ gục luôn ở bàn.

“Lúc cha mẹ em quyết định ly hôn, em mới học lớp Bảy. Để có tiền trang trải học phí và sinh hoạt phí cho em mà anh đã quyết định tìm việc làm. Đến giờ em vẫn cho là thế.”

“Em hỏi thẳng Sho chuyện này à?”

“Không. Chúng em chẳng bao giờ nói những chuyện ấy cả.”

Không phải. hoàn toàn không phải như vậy. Tôi bất ngờ và bỗng như muốn khóc. Là tôi đã tự mình từ bỏ.

Chính tôi muốn thế. Mắt vẫn nhắm nghiền, ý nghĩ ấy quanh quẩn trong đầu tôi.

Tôi luôn yêu bóng đá. Vào cấp hai tôi đã đá giỏi hơn bất cứ đứa bạn nào cùng lứa. Lên cấp ba tôi vẫn luyện tập rất nghiêm túc, lúc thi đại học tôi chọn bóng đá vì nghĩ nó vui vẻ hơn tất cả những ngành học khác. Đến năm thứ hai đại học, tôi cân nhắc chín chắn hơn, quyết định rằng mình sẽ đi làm như mọi người và không bận tâm gì đến mục tiêu tuyển thủ chuyên nghiệp nữa. Vụ ly hôn của bố mẹ trở thành cái cớ quá tốt. Tôi phải trở thành trụ cột trong gia đình, phải kiếm tiền trang trải học phí cho em trai. Biết bao nhiêu lần tôi đã nói như vậy với bạn bè và đồng đội, nhưng tuyệt nhiên chưa một lần nào tôi nói điều này với gia đình mình. Nếu ở tôi thực sự có khía cạnh nào đó gọi là tài năng bóng đá thì nó đã hết hạn sử dụng từ thuở học cấp ba rồi. Xung quanh tôi cũng có biết bao kẻ như vậy. Thỉnh thoảng người ta có một năng khiếu bẩm sinh, một tố chất có được không phải nhờ luyện tập, giúp ta điều khiển trái bóng khéo léo đến mức chẳng ai nghĩ ta là một đứa trẻ. Nhưng đó chính là sự khác biệt giữa thơ ấu và trưởng thành, khi nhiều tuổi hơn, chiều cao và cơ bắp thay đổi khiến ta trở nên giống những người khác, thì năng khiếu nọ cũng rơi xuống một mức độ tầm thường. Câu chuyện chỉ có vậy.

“Sho chẳng bao giờ nói thật lòng mình cả. Nhưng anh ấy rất dịu dàng.”

“Anh ấy dịu dàng với chị Rika à?”

“Hiền lắm. Anh chín chắn hơn chị nhiều, lại không phải là người hay giãi bày nên chắc cũng có nhiều mối lo. Chuyện ở cùng nhau, chắc là bắt nguồn từ việc anh biết chị thiếu thốn về tiền bạc. Tình cảm giữa hai bên hình như là một chiều, từ phía chị thôi. Nhưng hôm nay chị vui lắm.”

“Chị nói gì thế, anh ấy yêu chị từ cái nhìn đầu tiên mà.”

Tôi nghe thấy tiếng hai người họ cười. Ngực tôi nghẹn lại vì cảm giác xấu hổ và xót xa. Đúng rồi, giờ tôi mới nhận ra lý do tôi muốn chuyển nhà, là bởi tôi muốn Rika không phải đi làm thêm buổi tối nữa. Cơn đau dai dẳng trong lồng ngực tôi dường như đang dần tan biến, không thể phân biệt được với hơi nóng hầm hập trên má nữa. Cứ thế này tôi sẽ không dậy được mất, đầu óc tôi suy nghĩ mông lung. Vừa thầm ước sao cho hai người họ mau chóng rời khỏi bàn tôi vừa tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tôi chuyển nhà vào một ngày đẹp trời đầu tháng Tám.

Sáng hôm đó tôi dậy sớm, nhanh chóng đi thuê một chiếc xe tải con để chở đồ đạc của mình và Rika về căn hộ cũ kỹ nằm đối diện vườn thực vật ở quận Bunkyo. Rika lên Tokyo chưa đầy ba năm, nhưng đống đồ đạc lỉnh kỉnh của em làm tôi giật mình. Khi tôi lẩm bẩm than phiền thì cả Takao và Rika đều đồng thanh trách cứ, bảo rằng phụ nữ nhiều đồ đạc là chuyện đương nhiên. Sao mà hai người tâm đầu ý hợp đến thế, mới hai tháng trôi qua kể từ hôm ba chúng tôi chè chén, tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc là đã giới thiệu họ với nhau. Tuy nhiên cũng phải nói là nhờ có Takao giúp nên việc chuyển đồ lên nhà khá nhanh, tầm đầu giờ chiều là đã xong xuôi cả. Còn lại có lẽ cứ dỡ dần là ổn.

“Vất vả cho Takao quá. Hôm nay em ở lại ăn với anh chị nhé!”

“Dạ thôi, hôm nay em phải đi làm thêm.”

Tôi đang dỡ đồ dùng trong phòng tắm ra khỏi thùng các tông, cuộc hội thoại ngắn gọn của họ ở ngoài ban công cứ lọt vào tai tôi câu được câu mất.

“Vậy sao? Từ giờ chị phải ở với con người kia suốt. Ít nhất thì hôm nay em nán lại đi.” Rika cao giọng.

“Anh nghe thấy rồi đấy!” Tôi giả vờ bực dọc cất giọng mắng, hai người kia phì cười.

Có vẻ thân nhau quá. Nhận ra mình đang hơi ghen tị, tôi mỉm cười. Có lẽ mẹ tôi cũng từng có tâm trạng thế này.

“Hẹn gặp lại anh chị sau nhé.” Takao nói và xỏ chân vào giày. “Hôm nào nhớ gọi em sang ăn. Em sẽ nấu món gì đó cho anh chị.”

“Ừ, chị sẽ nhắn tin cho em. Bái bai.”

“Tạm biệt.” Takao buông một câu chào nhẹ nhàng rồi đi mất. Tôi chợt nghĩ, thật hạnh phúc cho cô gái nào hẹn hò với thằng bé này. Chúng tôi là anh em, ở chung một căn phòng suốt mười lăm năm mà chẳng hiểu rõ nhau. Có lẽ sống xa cách thế này sẽ khiến chúng tôi hiểu nhau hơn chăng, hôm nào phải rủ thăng bé đi ăn thật. Tôi cũng muốn hỏi thăm về cô gái mà nó đang yêu. Và rồi một lúc nào đó hóa giải hết những hiểu lầm của nó đối với tôi.

“Thằng bé đáng yêu quá.” Rika bất ngờ ra mặt. Cũng đương nhiên thôi.

“Giày moccasin bình thường ấy mà. Một năm trở lại đây thằng bé có vẻ say mê việc đóng giày lắm.”

“Takao giỏi thật đấy. Tương lai đáng mong đợi quá anh nhỉ! Có khi nào em ấy đóng cho em một đôi giày không đây?”

Rika lộ vẻ cảm động. Thấy thế tôi chỉ mỉm cười. “Chẳng biết thế nào. Người ta vẫn bảo mục tiêu tuổi thiếu niên chỉ ba ngày là thay đổi.”

Quả nhiên, đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy. Cũng có khả năng trong tương lai Takao sẽ theo nghề làm giày lắm chứ. Và Rika thật sự trở thành diễn viên. Hoặc không… Nếu một ngày nào đó họ bỗng nhiên thay đổi ý định. Nói chung thế nào cũng được. Ở tuổi thiếu niên hay tráng niên, thậm chí trung niên đi chăng nữa cuộc sống cũng chẳng bao giờ đứt đoạn, nó luôn diễn biến, giấc mơ và mục tiêu có thể thay hình đổi dạng rồi tiếp tục tồn tại bên chúng ta. Giống như tôi vậy, từ bỏ bóng đá sau đó miệt mài kinh doanh, cuộc đời chưa có lấy một lần đứt đoạn.

“Thế ạ! Em thấy Takao cũng có chỗ đặc biệt đấy chứ.”

Rika đứng nơi ban công bừa bộn đồ đạc, nheo mắt nhìn lên trời. Ánh chiều nghiêng dần như đang vuốt lên đường nét khuôn mặt em. Tôi dõi mắt theo hướng nhìn của Rika, một mảnh trăng non trắng muốt như khung cửa sổ xa xôi nào đó đang lơ lửng trên nền trời. Giống hệt quầng sáng chói chang của đèn sân khấu ngày đầu tiên tôi gặp em, đến giờ này tôi vẫn cảm thấy, Rika đang ở một nơi nào đó thật xa xôi.

Ta biết phải làm sao

nàng tựa quế trăng cao

Mắt nhìn theo

khao khát

Mà tay với được nào?

– Vạn diệp tập, Quyển 4, Bài 632

Dịch nghĩa

Trông thấy mà chẳng chạm tới được. Em như cây cổ thụ trên cung trăng xa xôi, ta biết làm sao mới có được em đây.

Hoàn cảnh sáng tác

Đây là bài thơ mà Yuharano Oki tặng một người thiếu nữ. Mượn tứ từ truyền thuyết của Trung Quốc về cây thần trên cung trăng, ông sáng tác một bài thơ về người thiếu nữ đó. Bài thơ thể hiện niềm ngưỡng mộ đối với người con gái xinh đẹp cao xa mà ông chỉ gặp được chứ không thể có được.

[←13]

Cơm thịt heo chiên xù rim trứng.

[←14]

Một loại nhạc trữ tình truyền thống của Nhật, được sáng tác trên ngũ âm, không có nốt La và Xi.

[←15]

Màu áo đội tuyển bóng đá quốc gia Nhật Bản.

[←16]

Món thịt/cá/rau viên rán, mượt từ croquette trong tiếng Pháp.