Chương 4 Mùa mưa-vách đá xa-giọng nói ngọt ngào và bí mật của thế giới-Akizuki Takao
Người phụ nữ nói, “Thế thì có thể chúng ta sẽ gặp nhau nữa đấy.”
Takao cho rằng ý người ta không phải là “gặp”, mà là “tình cờ gặp” cơ, nhưng không ổn, không đúng. Chắc chắn câu nói không hàm chứa ngụ ý đặc biệt nào. Nhưng cậu đã nghiền ngẫm nó đến lần thứ năm mươi có lẻ, đã để tâm hồn lang thang theo những chuyện vơ vẩn không đầu không cuối ấy cũng phải hai tuần nay rồi, từ hôm có thông báo vùng Kanto bước vào mưa. Sau buổi đó, trời đổ mưa liên miên, cứ như từng ước hẹn.
“Thế thì có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nữa đấy.”
“Sẽ gặp” là sao? Lại còn “Có thể, nếu trời mưa”? Liệu có cần phải nói “nếu” khi quả thật đang là mùa mưa không? Tự dưng cậu đâm bực mình.
Tàu đã đến ga Shinjuku, Takao bị đẩy ra sân ga một cách thô bạo. Mùi mưa bao quanh cậu. Takao bước nhanh xuống cầu thang dẫn ra cửa soát vé, chợt nhận ra đế giày đã mòn.
“Đằng nào chị ta cũng sẽ quên hết những điều đã nói thôi. Sau mấy lần chạm mặt thì mình biết thừa rồi. Chị ta hay ngồi suốt buổi sáng trong công viên chỉ để nốc bia.”
Cậu mở ô và bắt đầu cất bước trong mưa.
“Vậy thì mình cũng nên quên đi. Đó chỉ là lời nói của một phụ nữ say xỉn không rõ tuổi tác, chẳng có nghĩa là gì đâu.”
Takao đi sang đường Koshu Kaido ở Shibuya, tiến về phía công viên quen thuộc. Cậu giơ tấm vé năm ra trước mặt bà cô ở cửa soát vé, vui vẻ cất tiếng chào. Cậu tự nhủ phải nở nụ cười thật tươi tỉnh và tự nhiên, như vậy người ta mới không nghi ngờ cái kẻ mặc đồng phục học sinh này và không nhìn theo khi cậu đi qua.
“Chẳng biết trời còn làm mưa bao lâu nữa đây…”
Cậu đi về phía khu vườn kiểu Nhật, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời bị bao trùm bởi một màu xám xịt. Đó là Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương hay là Địa Trung Hải, trước mắt Takao hiện ra một đại dương bao la được viền quanh bởi đường chân trời hình tròn. Muôn vàn hạt mưa ở nơi xa xôi ấy theo gió đổ xuống đây. Trong màn mưa, một con quạ đang bay về phía trời tây. Trời đất thế này, nó bay vì lẽ gì và bay đi đâu? Takao nghiền ngẫm hình ảnh con quạ, và bất chợt tự hỏi có lẽ nào chính cậu cũng vậy. Trong thâm tâm cậu mong dáng mình giương ô bước đi trong mưa sẽ toát ra nét gì đó thư thái hơn. Vẫn là người phụ nữ ấy, và vẫn như thường lệ, chị ta đang vẫy tay, hào hứng và ung dung.
Lại một lần nữa, Takao nổi cơn bực mình.
“Đây là khuyến mãi dành cho khách hàng quen.”
Đột nhiên, người phụ nữ nói với Takao, khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy chị ta đưa ra một cốc cà phê uống liền.
“Gì ạ?”
“À thì, em uống cái này không?”
Người phụ nữ khỏa lấp. Chị ta đang đỏ mặt vì chính câu đùa của mình. Biết ngượng thì thà đừng nói có phải hơn không.
“Em cảm ơn. Em nhận không sao chứ ạ?”
“Ừ.”
“Vì em là khách hàng quen ạ?”
“Đúng! Khách quen của mái hiên này.”
Người phụ nữ trả lời, kèm theo nụ cười nhẹ nhõm. Takao chìa tay đón lấy cốc cà phê. Lẫn trong mùi mưa và mùi cà phê là mùi nước hoa của người phụ nữ đó, thoang thoảng thôi. Chẳng hiểu sao, Takao thấy lồng ngực mình thắt lại. Người phụ nữ nở một nụ cười rồi quay về với quyển sách đang cầm trên tay, Takao cũng cắm cúi vào quyển vở.
Chị ta giống như người phụ nữ trong đêm tuyết trắng18 vậy.
Takao thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía người phụ nữ, những cảm giác giống nhau lại xuất hiện. Không, chắc chắn chị ta gắn với cơn mưa. Làn da nhợt nhạt như của người bệnh, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác nếu chạm vào sẽ thấy lạnh như cơn mưa vậy. Mái tóc mềm mại cắt ngắn ôm sát lấy gương mặt, tóc nhạt màu và thưa thớt, thấp thoáng hàng lông mi đen dài. Cổ và vai chị ta gầy đến nỗi tưởng chừng sắp gãy đến nơi. Giọng nói trong trẻo ngọt ngào với âm điệu trẻ thơ. Lúc nào chị ta cũng mặc bộ vest chỉn chu và đôi giày cao gót truyền thống không ăn nhập lắm với khung cảnh công viên. “Một buổi sáng ở công viên cơ mà…” Takao thầm nghĩ. Thật ra một đứa trốn học như cậu cũng không đủ tư cách để phê phán chị ta, nhưng người phụ nữ này thật đáng ngờ.
Nếu nhìn nhận khách quan thì chị ta ưa nhìn, à, phải nói là xinh đẹp. Takao không thích đánh giá diện mạo hay ngoại hình của người khác, tuy nhiên cậu dám quả quyết rằng người phụ nữ này rất đẹp. Chỉ hiềm vẻ đẹp ấy không giống với con người, mà giống một đám mây xa hay vách đá, một con thỏ non hay nai tơ của vùng núi tuyết, vẻ đẹp thuộc về tự nhiên, là một phần của tự nhiên. Đúng, chị ta là người phụ nữ mang theo cơn mưa19.
Sự hiện diện của chị ta thoạt đầu chỉ là phiền phức. Takao trốn học là vì muốn được ở một mình, nên khi đến công viên phải mua vé vào cửa này, cậu hy vọng sẽ không có ai ở đây cả. Tuy nhiên, kể từ lần gặp đầu tiên vào cuối tháng trước, không ngày mưa nào cậu không thấy chị ta ở hàng hiên này. Hôm nay đã là lần gặp thứ bảy hoặc tám gì đó rồi. Thế nhưng chính Takao cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại không đổi chỗ ngồi để tránh mặt. Có lẽ bởi chị ta là người mà có ai đó ngồi lặng thinh cách mình một mét rưỡi cũng không thành vấn đề. Chị ta hiếm khi mở lời, chỉ ngắm nhìn cơn mưa, đọc sách và uống bia hoặc cà phê, nên Takao cũng lặng lẽ như mọi khi, ngắm nhìn cơn mưa, vẽ mấy chiếc lá hoặc phác thảo một vài kiểu giày cho qua thời gian. Một đôi lần chị ta bắt chuyện với Takao. Cậu có tiếp chuyện hay không cũng không thành vấn đề. “A, mấy con vịt lặn dưới nước kìa, em nhìn thấy không?” hay “Cành cây này đã dài hơn tuần trước rồi nhỉ!” hoặc “A, chị nghe thấy tiếng tàu tuyến Chuo đấy!”… Đơn thuần là những câu tả cảnh. Thoạt tiên Takao khá bối rối, không biết nên trả lời thế nào vì không rõ chị ta độc thoại hay đang bắt chuyện với mình, nhưng vì chị ta nhìn thẳng vào cậu mà nói nên có lẽ là muốn trò chuyện chăng. Takao chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu tỏ ý đồng tình nên những cuộc đối thoại với chị ta cũng chẳng khác việc ngồi nghe mưa là mấy.
Thấy Takao cầm cặp đứng dậy, người phụ nữ mỉm cười, “Hẹn gặp lại!”
“Em sẽ lại đến. Hôm nay cảm ơn chị đã mời em cà phê.”
Takao cảm ơn và tiến ra phía cổng Shinjuku, cơn mưa đã bắt đầu nhẹ hạt. Takao nhận thấy mình bỗng bước nhanh hơn, tâm trạng hớn hở như thể vừa đọc xong câu chuyện yêu thích. Tại sao vậy nhỉ, tự dưng Takao thấy phấn chấn. Lời nói của người phụ nữ vẫn vang bên tai Takao. Người phụ nữ của cơn mưa, tạo ra tiếng mưa. Mà mình thì thích nghe mưa, Takao nghĩ, lại thấy bực mình.
“Akizuki lại đến lúc giữa trưa.”
Takao bước vào lớp qua cánh cửa mở rộng, một vài bạn học đang ăn cơm trưa ngoảnh ra nhìn cậu.
“Này, cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Thế nào cũng bị gọi lên phòng giáo viên cho mà xem.”
Takao mỉm cười đáp lại lời đùa của đám bạn và ngồi xuống ghế, mở nắp hộp cơm. Cơm rắc chút rau tía tô, củ cải khô ngâm thái nhỏ và món thịt xào sả ớt tối qua cậu thử làm lần đầu tiên. Thịt xào sả ớt là món cậu nghe qua công thức ở cửa hàng rồi về tự nấu. Ở cửa hàng họ dùng thịt lợn chứ không dùng thịt bò. Tuy nhiên thịt bò tạo cảm giác ngon và hợp với ớt xanh hơn, có lẽ đây sẽ là món ăn ưa thích của Takao, Vừa chậm rãi thưởng thữ bữa ăn vừa ngẩn ngơ ngẫm nghĩ, Takao chợt thấy cậu bạn ngồi bên mở sách giáo khoa môn Anh văn.
“Này, tiết năm là giờ ngữ văn phải không?”
“Không, nghe nói cụ Takehara bị cảm nên thay bằng giờ của leader Nishiyama.”
“Đùa sao…”
Kế hoạch tiếp tục vẽ phác của cậu coi như phá sản. Thầy Takehara gần đến tuổi nghỉ hưu, giờ ngữ văn của thầy thường chạm rãi yên tĩnh nên làm gì cũng được. Ngược lại, giờ tiếng Anh của Nishiyama chán muốn chết mà thầy lại khó tính.
“Này, Akizuki, cậu nên xung phong lên bảng trả bài để tạo dấu ấn là mình có đi học đi.” Cậu bạn mắt không rời khỏi sách nói với Takao.
“Tớ cũng muốn lắm nhưng tiếc là học dốt tiếng Anh quá.”
Takao chợt nghĩ, Tiêu Phong mà nghe thấy câu trả lời hèn nhát thế này thì sẽ cười vào mặt mình mất.
Hồi đó là vào khoảng tháng Tư, những cánh anh đào nở muộn cũng đã rụng gần hết tạo nên muôn vàn chấm trắng rải rác trên khắp mặt đường nhựa. Kể từ tháng Ba, khi nhận được thông báo đỗ vào cấp ba, Takao bắt đầu làm thêm tại một quán ăn Trung Hoa nhỏ ở Đông Nakano. Nhẩm tính thì câu chuyện xảy ra vào thời điểm cậu làm được chừng một tháng.
“Này, cậu lại đây một chút được không?” Takao đang bưng đồ ra cho khách thì một người đàn ông cất tiếng gọi, ngay lúc đó cậu đã có dự cảm chẳng lành,
“Cậu là học sinh à? Tên Akizuki?”
Takao run lên khi vị khách chừng ba mươi tuổi với gương mặt đỏ gay vì rượu đọc tên mình ở nhãn tên.
“Vâng. Em là học sinh ạ.”
Vị khách thở hắt ra một tiếng để Takao nghe thấy rồi lấy đũa chỉ vào đĩa xào cậu vừa mang ra.
“Cái này lẫn sạn.”
Takao nhìn theo tay người đàn ông, đúng là có một mẩu nylon trong suốt lẫn vào giữa chỗ đậu hũ và hẹ trong bát. Người đàn ông ngẩng lên nhìn Takao rồi hỏi cậu sẽ làm thế nào.
“Thành thật xin lỗi quý khách, tôi sẽ làm lại một đĩa khác ạ.”
“Không cần, đằng nào tôi cũng lỡ ăn rồi.”
Anh ta nói vậy rồi lặng thinh nhìn Takao như đang thử cậu. Người đàn ông có đôi vai chắc nịch mặc chiếc áo phông có cổ đã cũ, nhìn khó mà đoán được nghề nghiệp của anh ta.
“Vậy… chúng tôi sẽ giảm bớt giá dịch vụ xuống ạ.”
“Vớ vẩn.” Anh ta bật ra, giọng ồm ồm. Takao run lên bần bật.
“Cậu xin lỗi cho thành thật đi. Gặp trường hợp này thì phải làm thế nào? Trong sách hướng dẫn không quy định gì à?”
Bị hỏi những chuyện mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới, mồ hôi bắt đầu túa ra trên người. Lần đầu tiên vấp phải sự cố này, cậu xoay sở tìm lời giải thích.
“Dạ, theo như quy định thì phải đổi đồ ăn cho khách, phải xin được đổi ạ. Hoặc gọi chủ quán ra giải quyết… À không ạ, là gọi chủ quán ra giải thích, nhưng hiện tại chủ quán đang vắng mặt, nên…”
Takao nghẹn lời. Cậu cảm nhạn được ánh nhìn của những thực khách khác. Người đàn ông cố ý thở hắt ra, mắng rằng, “Tóm lại cậu định giải quyết thế nào đây?” Anh ta bắt đầu lớn tiếng, có vẻ rất bực bội. “Này, cậu cứ im thin thít như thế tôi không hiểu gì hết.”
Nhưng Takao không biết phải trả lời thế nào, càng nghĩ cậu càng không hiểu. Cậu đảo mắt xung quanh chờ đợi một sự cứu giúp, nhưng không một nhân viên nào của quán chú ý đến chuyện đang diễn ra chỗ cậu.
“Này!” Bị giọng nói hùng hổ gọi giật lại, Takao luống cuống hướng ánh mắt về chỗ cũ.
“Cậu Akizuki này, cậu làm ơn thôi đi được không, trông tôi bây giờ có khác gì kẻ đi bắt nạt cậu không?”
“Tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ đi đổi đồ ăn mới cho quý khách được không ạ?”
“Tôi đã nói là không cần cơ mà!”
“Thành thật xin lỗi.” Ngay lập tực theo phản xạ cậu cúi đầu xuống, người co rúm lại.
“Thưa quý khách…”
Chợt một giọng nói bình tĩnh cất lên. Chẳng biết từ bao giờ Tiêu Phong đã đến đứng bên cạnh cậu. Bằng một động tác nhẹ nhàng anh ta đã quỳ gập gối xuống và ngẩng lên nhìn vị khách nam kia.
“Tôi là Lý, người chịu trách nhiệm khu tầng trệt. Nhân viên của chúng tôi hình như đã thất lễ với quý khách, xin phép hỏi ý muốn của quý khách, được không ạ?”
Takao nhận thấy người khách đã có phần dịu đi. Thật là may! Takao thở phào nhẹ nhõm, đầu gối như sắp khuỵu xuống, đồng thời cậu thấy bực tức, không hiểu là bực với quán hay bực với khách, rồi băn khoăn tự hỏi vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
“Người mới như cậu không thể giải quyết cho ổn thỏa, cũng khó trách. Nhưng nên nhớ bên có lỗi là cậu chứ không phải khách hàng.”
Hết giờ làm thêm, trên đường đến nhà ga, Takao vẫn chưa nguôi bất ngờ vì câu nói của Tiêu Phong. Cậu những tưởng sẽ nhận được lời an ủi động viên đại loại như “Hôm nay thật chẳng may!” hoặc là “Đừng để ý đến mấy gã khách khó tính!” kia chứ.
“Nhưng tôi có phải là người chế biến món ăn đó đâu.”
Takao cãi lại mà không hề suy nghĩ. Đêm tháng Tư mà gió vẫn còn lạnh, Takao thọc tay vào túi quần đồng phục, bước đi ủ rũ. Những đám mây đang trôi nhanh đi mất bị ánh đèn đường nhuộm một màu hồng tím.
“Chuyện có nylon rơi vào món ăn là chuyện không thể có, bịa đặt cả.”
“Sao cơ?”
“Để tránh mấy trường hợp rắc rối như vừa rồi thì ở nhà bếp quán mình chỉ dùng màng co có màu thôi.”
“Vậy thì lỗi là do ông khách đó đấy chứ. Sao còn tặng vé ăn miễn phí cho ông ta làm cái gì.”
Takao không phục, cơn giận của cậu bốc lên tận mặt. Tiêu Phong lớn hơn Takao tám tuổi, nhưng ngoài những lúc ở trước mặt khách hàng, Takao trò chuyện thân mật như bạn bè với Tiêu Phong. “Cứ nói trống không cũng được,” ngay lần đầu gặp mặt anh ta đã dặn thế, hơn nữa có lần còn bất mãn kể rằng đã bỏ học ở trường dạy tiếng chỉ vì bị ép học kính ngữ quá nhiều. Vậy mà anh ta dùng kính ngữ còn thành thạo và chính xác hơn cả Takao, điều này khiến Takao gần như phải nghiêng mình tôn trọng.
“Vì chúng ta đâu chứng minh được rằng nhà hàng hoàn toàn không có lỗi. Hơn nữa phân trần cho bản thân trước mặt các khách hàng khác là hành động ngu ngốc. Con người không hành động vì chính nghĩa mà hành động theo tình cảm.”
Không thể hiểu ngay những điều Tiêu Phong vừa nói, Takao ngước lên nhìn con người đang bước bên cạnh mình ấy. Dáng dong dỏng cao, gương mặt góc cạnh như được chạm khắc. Giọng còn lẫn âm sắc Trung Quốc, nhưng lời nói thì đầy sức thuyết phục như những câu cách ngôn.
“Lúc nhận yêu cầu của khách, Takao không nhìn vào mặt ông ta. Nhớ không? Lúc cậu thu dọn bát đĩa, người đàn ông ấy đã gọi một cốc bia, cậu đáp ‘Vâng’ nhưng vẫn không thèm quay ra nhìn.”
“Ui…” Hoàn toàn không nhớ ra, Takao bối rối giải thích. “Có thể thế, nhưng cũng tại hôm nay bận hơn bình thường nữa.”
“Không phải chỉ một lần đầu, mà là hai lần. Chưa kể cậu còn quay ra nói chuyện với một khách hàng nữ gần chỗ ông ta.”
“Đấy là do họ bắt chuyện với tôi. Họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi, làm việc vào những ngày nào trong tuần, chỉ thế thôi.”
“Và ngay sau đó. Ngay sau đó ông ta gọi cậu. Chắc là do cảm thấy thằng nhóc mới vào làm này đã xem thường mình.”
Takao kinh ngạc nhìn Tiêu Phong lần nữa, cảm giác như có ai đó vừa nhét đá lạnh vào lưng mình. Không cần soi gương Takao cũng biết lúc này mặt cậu đang đỏ lên. Tiêu Phong ngước nhìn những đám mây hồng, nhẩn nha nói, “Cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Mọi sự đều liên kết với nhau.”
Lý Tiêu Phong năm nay hai mươi ba tuổi, người gốc Thượng Hải. Ngày đầu tiên gặp mặt ở quán anh ta cho biết tên theo tiếng phổ thông là “Xiao Feng”, nhưng Takao không tài nào phát âm đúng được như anh ta. Gọi “Shuu Hou” theo phiên âm của người Nhật thì Tiêu Phong không bằng lòng nên cuối cùng Takao cố gắng đọc được là “Sha O Hon.” Đối với Takao, Tiêu Phong là người nước ngoài đầu tiên cậu quen trong đời.
Lý do khiến anh ta đến Nhật là do một cô bạn gái từ thời cấp ba. Cô bé người Nhật mười sáu tuổi sang Thượng Hải theo một chương trình đào tạo ngôn ngữ ngắn hạn. Bấy giờ Tiêu Phong mười bảy tuổi, mới nhìn thấy cô bé là đã thích ngay. Ở cô toát ra một phong cách thời thượng hết sức tự nhiên, cho dù chỉ quần bò áo phông thì trông vẫn sành điệu. Trang điểm rất nhẹ mà môi lúc nào cũng tươi mọng, gợi cảm. Nói năng ngắn gọn nhưng hàm súc, thú vị. Cô bé nổi bật giữa đám con gái tối ngày chỉ chăm chăm tìm cách quyến rũ đàn ông, ít nhất thì Tiêu Phong nhận thấy như vậy. Đối với anh, cô bé là biểu tượng của một thế giới anh chưa từng biết đến. Anh tích cực tiếp cận, rồi họ bắt cặp với nhau, mối quan hệ kéo dài suốt sáu tháng cho đến khi chương trình đào tạo kết thúc. Trước khi về nước, cô bé đã đem lòng say mê Tiêu Phong, nhưng anh ta chỉ thể hiện sự quan tâm vừa phải, và cuối cùng nói lời chia tay. Nguyên nhân là trong nửa năm qua lại, anh đã học được tiếng Nhật cơ bản, sự tò mò ban đầu về cô bé cũng phai nhạt đi nhiều. Nhưng sự kiện này đã thúc đẩy anh ta sang Nhật du học, cảm thấy rằng mình sẽ tìm thấy ở đây một thứ gì đó quý giá hơn hẳn cô bạn gái cũ. Bấy giờ sắp đến Thế vận hội Bắc Kinh, và hai năm nữa thì sẽ đến World Expo Thượng Hải20, nên quyết định du học của Tiêu Phong khiến cha anh ta không hài lòng chút nào. Ông phàn nàn, “Sao lại rời bỏ mảnh đất sắp được tưới tắm bởi mưa vàng mưa ngọc.” Nhưng đối với Tiêu Phong trẻ tuổi, anh không cần một tương lai được định sẵn, anh cần những điều mới mẻ.
Trong bốn năm du học đại học, Tiêu Phong đã thành thạo tiếng Nhật, xây dựng được rất nhiều mối quan hệ và sở hữu một lý lịch hẹn hò dài dằng dặc. Để kiếm tiền và mở rộng mối quen biết, anh ta đã chuyển nhà thường xuyên, nhưng dù là thuê chung hay cho ai đến ở cùng anh ta cũng cũng chỉ chấp nhận người Nhật để tiện rèn luyện ngôn ngữ. Khi đi làm thêm, Tiêu Phong chủ động móc nối với cộng đồng người Hoa ở Nhật, từ công việc ở quán ăn bình thường cho đến kinh doanh hàng nhập khẩu, biên dịch, bán sách giáo khoa tiếng Trung. Anh luôn tích cực làm nhiều việc khác nhau và củng cố quan hệ bền vững. Đến năm thứ ba Tiêu Phong có thể tự hào nói rằng miễn là muốn, việc gì anh cũng làm tốt cả. Bấy giờ tiền làm thêm đã thừa đủ để anh trang trải học phí và sinh hoạt phí, dù còn là sinh viên nhưng anh đã độc lập hoàn toàn về kinh tế trên một đất nước xa lạ.
Việc giao du và hẹn hò với nhiều phụ nữ Nhật tạo cơ hội cho anh thăm thú nhiều nơi. Trong các phụ nữ anh gặp ở Tokyo, có người xuất thân từ “xứ tuyết”21 phương bắc, cũng có người xuất thân từ những hòn đảo xa xôi ngoài biển. Vốn là người ưa chu du và thích giao tiếp với người khác nên mỗi lần được mời là anh lại về quê hương từng người, gặp bố mẹ họ, nghe những câu chuyện ở vùng quê đó, uống thứ rượu đặc trưng của miền đất đó. Cứ như thế, dần dần Nhật Bản không còn là vùng đất bí ẩn đối với Tiêu Phong nữa. Ngược lại, trong thời gian anh du học ở Nhật, Thượng Hải biển đổi nhanh chóng sau World Expo, và có lẽ giờ đây chính quê hương mới là miền đất lạ. Ý nghĩ này dần dần hình thành trong Tiêu Phong. Tốt nghiệp xong anh không đi tìm việc mà vẫn giúp đỡ các doanh nghiệp quen biết buôn bán hàng nhập khẩu cũng là vì những băn khoăn như vậy. Visa của anh được gia hạn thêm một năm sau khi tốt nghiệp đại học, khi thời hạn này ngày một đến gần thì những băn khoăn của anh cũng lớn lên theo.
Công việc phụ giúp nhà hàng Trung Hoa mỗi khi họ thiếu người là cách tạm nghỉ của Tiêu Phong trước khi anh tìm được điểm đến mới, đồng thời là cách báo đáp cho nơi làm việc đầu tiên khi anh đặt chân lên nước Nhật. Đến giờ Tiêu Phong cũng không bao giờ quên được ơn nghĩa với quán ăn Trung Hoa này, nơi đã giúp anh xoa dịu nỗi nhớ hương vị quê nhà và khắc phục nhiều bất tiện trong cuộc sống nơi xứ người. Còn đối với quán ăn này và cả khách hàng ở đây, một người thông thạo tiếng Trung, Anh và Nhật như anh quả là một viên ngọc quý. Khi phỏng vấn xin vào làm, dù vẫn còn là học sinh lớp Chín nhưng Takao đã nói dối rằng mình học cấp ba, lúc đó chính Tiêu Phong là người nói với ông chủ nhà hàng, “Đằng nào tháng sau cũng lên lớp Mười rồi, nó đã muốn làm thì cho nó làm đi.”
Những chuyện như thế này Takao lần lượt được biết nhờ nhiều lần nói chuyện với Tiêu Phong ở sân sau quán ăn khi tạm nghỉ hay ở tiệm rượu anh dẫn cậu vào trên đường về. Takao thấy tất cả giống như một bộ phim vậy. Đôi khi cậu cho rằng ở gần một người đàn ông Trung Quốc phong trần thế này cũng khiến cho cuộc đời mình trở thành một phần của câu chuyện kịch tính nào đó.
“Akizuki, đi uống trà không?”
Giờ tiếng Anh đã qua, tiết sáu cũng gần kết thúc, khi Takao vừa thở phào vì thoát nạn thì Sato Hiromi chạy vào. Có vài học sinh hiếu kỳ nhìn về phía Takao và cô học sinh khóa trên vừa đột ngột xông vào lớp mình.
“Thế Matsumoto thì sao?” Takao hỏi.
“Cậu ấy nói là họp hội học sinh khoảng một tiếng nữa mới xong. Sẽ đến sau.”
“Hẹn hò thì hai người các cậu đi riêng với nhau thôi chứ.”
“Cậu ấy muốn Akizuki đi cùng. Bảo ba người thì tự nhiên hơn.”
Sato không có chút lập trường của một cô bạn gái cả. Takao nhớ ra Tiêu Phong cũng từng nhờ cậu một việc y như vậy, điều này khiến cậu bỗng nhiên thấy thật phiền phức. Sao mọi người lại giống nhau thế chứ? Sao không ở riêng với người mình thích đi! Đột nhiên hình ảnh mái hiên trú mưa hiện lên trong đầu cậu, Takao hoảng hốt lắc đầu quầy quậy. Trong khi cậu đang quyết liệt phủ nhận những gì vừa chợt hiện lên trong đầu thì Sato đã kéo tay áo cậu và vô tư thúc giục, “Đi mau lên nào!” Mái tóc cắt bằng của cô khẽ đung đưa theo mỗi cử động. Mùi chất khử mùi thoang thoảng tỏa ra khiến Takao nhớ lại mùi nước hoa của người phụ nữ mưa. Gần như bị Sato kéo ra khỏi lớp học. Takao vẫn miên man nghĩ. Mình không sao hiểu nổi chuyện giữa đàn ông và phụ nữ.
Gọi một tách cà phê kem giá 180 yên và ngồi đến hai tiếng đồng hồ trong quán, khi bước ra thì cảm thấy hơi ẩm bám ngay lên da. Dù trời lạnh ráo, nhưng đúng là vào mùa mưa thì không khí luôn ẩm ướt. Takao ngước nhìn dây điện óng ánh sáng trong nắng chiều và cảm thấy ngày dài hơn. Chẳng hiểu sao từ khi sang mùa mưa, mỗi ngày đều trôi qua thật quá nhanh.
Takao ngồi cùng Sato khoảng một tiếng trong quán cà phê, sau đó Matsumoto tới nhập hội, cả ba ngồi nói chuyện phiếm khoảng ba mươi phút thì Sato bảo phải về trước cho kịp lớp học thêm. Takao và Matsumoto còn nán lại đến cả tiếng đồng hồ nữa, hai đứa lấy ống hút cùng hút hết chỗ đá tan trong cốc để giết thời gian. Takao nghĩ mà nản, “Tán gẫu với chúng nó cũng vui nhưng tụ tập kiểu này chẳng hóa ra mình hẹn hò riêng với từng đứa hay sao.” Matsumoto là bạn học của Takao từ thời cấp hai. Vừa vào cấp ba Matsumoto đã hẹn hò với Sato Hiromi học khóa trên. Dù rất nhiệt tình với mối quan hệ này, nhưng không hiểu sao Matsumoto luôn tránh những cuộc hẹn chỉ có riêng hai người. Khi còn hai thằng với nhau, thỉnh thoảng Matsumoto nhếch mép bảo, “Tao thích con gái lớn tuổi hơn mình.” Takao thầm nghĩ, chắc hẳn sự pha trộn giữa trẻ thơ và từng trải ở Matsumoto khiến phụ nữ lớn tuổi hơn thấy cậu hấp dẫn. Mà sao gần đây xung quanh mình cũng toàn là người lớn hơn cả. Sato đang học lớp Mười một, chị Rika anh dẫn về hôm trước, rồi chị Yoko người yêu của Tiêu Phong. Chưa kể người phụ nữ mang theo cơn mưa. Chị Rika hình như là hai mươi hai tuổi, Yoko là hai mươi lăm. Người phụ nữ mưa bao nhiêu tuổi nhỉ? Chị nhiều tuổi hay ít tuổi hơn hai người kia? Takao ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ tàu thuyền Sobu, dù mải mê suy nghĩ cậu vẫn không thể đoán ra được.
Cuối tháng Sáu, giàn hoa tử đằng nở rộ trong khu vườn kiểu Nhật. Như thể chờ đợi điều gì, năm nay hoa nở muộn hơn mọi năm những một tháng. Màu tím tươi tắn trông như phát sáng trong không gian đong đầy hơi mưa, những giọt nước trong veo nối nhau rỏ tí tách, đáng yêu vô cùng. Tưởng đâu hoa tử đằng cũng có trái tim, và niềm hân hoan không thể giữ mãi trong trái tim ấy đang tỏa ra tràn trề theo nước.
Có lẽ tại ảnh hưởng của mấy bông tử đằng, mình mới đem chuyện ấy nói với người phụ nữ mưa, Takao nghĩ bụng. Mà cũng có thể vì tối hôm trước nhận được thông báo tuyển sinh nữa. Takao có đăng ký nhận tài liệu giới thiệu của một trường dạy làm giày, khi trông thấy tổng học phí lên đến 2.200.000 yên trên đó, cậu đâm ra hối hận. Nhưng sau khi nhẩm tính, thấy số tiền tiết kiệm sau ba năm làm thêm ở cấp ba cũng sẽ xấp xỉ 2.000.000 yên rồi, tức là có thể đi học được, cậu hào hứng trở lại, kết quả đi tâm sự với người phụ nữ một chuyện kể ra rất mất thể diện, không tương xứng với một người được học hành chính quy. Takao hơi hối hận, nhưng cũng có phần kiêu hãnh nữa vì đã bộc lộ được suy nghĩ thật của mình.
“Thợ đóng giày à?”
Người ấy hỏi lại, giọng như vẫn vang bên tai Takao đến tận lúc này. Dù nghe chừng bất ngờ nhưng không hề có vẻ gì là xem thường. Takao ngẫm nghĩ và nhận ra điều đó. Nếu chỉ nghe giọng nói thì sẽ nghĩ cô ấy là học sinh cấp hai mất. Chất giọng trong trẻo, pha lẫn sự trịnh trọng và đứng đắn. À phải, cảm giác giông giống giọng các nữ cán sự lớp hay hội trưởng hội học sinh gì đó. Giọng có âm vang hình ảnh của những cô gái nghiêm túc như vậy.
Sáng hôm đó, câu đầu tiên của cô dưới mái hiên là “Này, em đã trông thấy những bông hoa tử đằng chưa?”. Takao đang phấn khởi hơn thường ngày, liền hỏi lại, “Ở đâu vậy ạ?” Vậy là hai người cùng cầm ô lên lững thững đi ra bờ ao. Cùng bước dưới tán hoa rực rỡ, lần đầu tiên Takao nhận ra mình cao hơn người phụ nữ một chút, cậu thầm vui mừng, “Có thế chứ.”
Những hạt nước từ dây tử đằng nhỏ xuống vẽ lên mặt ao những vòng sóng loang. Một cảnh tượng khiến người ta liên tưởng tới cảm xúc sâu xa của con người khi tìm được đến với nhau và lan tỏa mãi ra.
“Em muốn thành thợ đóng giày.” Dứt lời, Takao mới nhận thức mình vừa nói gì. “Em biết nghe có vẻ viển vông, nhưng em cũng biết rằng mình thích thiết kế và tạo ra những chiếc giày.”
Nói đến đây, cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
“Bây giờ tay nghề đóng giày của em vẫn còn kém. Đương nhiên là thế…”
Không thấy trả lời. Chỉ có tiếng người phụ nữ mưa hít thở thật sâu. Takao bồn chồn ngẩng mặt lên, mắt họ giao nhau. Người phụ nữ vẫn im lặng, chỉ mỉm cười. Takao lại tiếp, “Nếu có thể, em muốn theo nghề nghiệp đó.”
Cậu thì thầm như thể tâm sự với những đóa tử đằng, nhưng cũng mạnh mẽ như lời tuyên ngôn cho những cảm xúc chính cậu cũng chưa từng biết đến, nó vang vọng trong trái tim, một sức nóng dần lan tỏa khắp lồng ngực cậu.
Nếu lúc đó người phụ nữ buông ra những câu như “Ồ, tuyệt quá!” hay “Cố gắng lên nhé!”, chắc mình chẳng biết phải phản ứng thế nào, Takao hồi tưởng. Mình sẽ xấu hổ hoặc hối hận, hoặc tệ hơn là nổi giận đùng đùng. Takao thật lòng vui mừng vì người phụ nữ mưa không phải người như vậy. Việc cô chỉ mỉm cười lại có tính khích lệ hơn bất cứ động thái nào. Kể từ hôm đó, cô không phải là người phụ nữ mang theo cơn mưa nữa, Takao đổi cách gọi thành “người ấy”.
Tối đến, trước khi đi ngủ, hoàn toàn vô thức, Takao thiết tha thầm ước ngày mai trời sẽ mưa.
Đêm ấy Takao mơ thấy mình bay. Lâu lắm rồi cậu mới mơ thấy mình bay. Trong giấc mơ, cậu là một con quạ với những bắp thịt rắn chắc trải từ ức đến tận kẽ tay, chỉ khẽ đập cánh là không khí bị nén liền đẩy cậu bay vút lên, nhẹ nhàng ngao du bất cứ đâu. Trên trời, những đám mấy bồng bềnh nối với nhau, từng tia nắng màu vàng chanh lọt qua kẽ mây vươn dài xuống tận mặt đất. Xa xôi dưới kia là khung cảnh Tokyo quen thuộc, mái nhà cậu, đồ chơi trong công viên trẻ em, phòng khách các căn hộ hiện lên qua cửa sổ… tất thảy đều rõ ràng đến từng chi tiết. Bay qua Koenji, Nakano, nhẹ nhàng lướt trên những tòa nhà cao tầng ở khu tây Shinjuku, cuối cùng Takao cũng nhìn thấy đường nét quen thuộc của khu vườn kiểu Nhật nọ. Đúng lúc đó, từ những đám mây tích tụ bên trên đầu cậu, muôn vàn hạt mưa bắt đầu đồng loạt rơi xuống. Chẳng mấy chốc mưa đã thấm ướt mặt đất, nắng rọi khắp nơi khiến những tòa nhà, đường sá và cây lá lấp lánh hẳn lên. Rồi quạ Takao tìm thấy bóng hai chiếc ô trong công viên. Một chiếc ô nylon trong suốt đang di chuyển trên lối nhỏ từ cổng Shinjuku đến hàng hiên, một chiếc ô màu vàng cam cũng tiến về phía hàng hiên nhưng là từ cổng Sendagaya. Hai người này trú mưa, còn mình sẽ đi đâu nhỉ? Con quạ băn khoăn giây lát rồi như sực nhớ ra, nó chao cánh quanh khu vườn rồi đổi hướng bay đến cột thu phát sóng Yoyogi, càng bay càng tăng độ cao, mây lớp lớp dạt ra dưới đôi cánh nó. A, mưa sắp tạnh rồi, ý nghĩ lướt qua tâm trí, cùng lúc cậu tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra, Takao lại ước mưa sẽ rơi.
“Takao, gắp thêm nữa nhé.”
“Takao, ăn rau muống đi. Còn trẻ thế này, cứ tự nhiên đi.”
Ngồi hai bên Takao, Tiêu Phong và Yoko đều đang thúc giục cậu ăn thêm. Không hiểu sao người ta lại nghĩ rằng tuổi trẻ thì ăn được nhiều thế nhỉ! Vừa nhồi cua vào cái dạ dày gần như sắp bục vì no của mình, Takao vừa nghĩ. Mà điều Tiêu Phong vừa nói cũng hết sức bình thường thôi, Takao thì thầm với đống vỏ cua đang chất dầy lên.
Món nào Tiêu Phong nấu cua cũng ngon. Hầu hết đều là những món ăn Trung Hoa không có trong thực đơn nhà hàng, Takao thậm chí còn chưa nghe tên bao giờ. Món cua như tan chảy trong miệng này, món lẩu cay với tôm và bánh dày bột gạo, món thịt lợn xào dưa chuột, thậm chí cả món mướp đắng chỉ cần cắt khoanh tròn rồi luộc qua cũng thơm ngon, và tạo nên hương vị phức tạp đến lạ lẫm. Chắc chắn Tiêu Phong đã phải bỏ nhiều công sức ngay từ khâu chọn nguyên liệu. Takao chỉ băn khoăn một nỗi vì sao anh ta gọi cậu đến.
“Ở nhà Takao có anh trai không, em đúng kiểu như một cậu em trai vậy.” Yoko hỏi. Bờ vai trắng nõn phô ra ngoài chiếc váy không tay của cô làm Takao váng vất.
“Có ạ. Một người anh hơn em mười một tuổi.”
“Vậy là hai mươi sáu tuổi. Anh ấy là người thế nào?”
“Anh ấy làm kinh doanh cho một công ty điện thoại di động. Người hơi phù phiếm.”
Takao vừa trả lời vừa liếc trộm đôi môi Yoko đang chúm lại để húp nước lẩu cua. Yoko là một phụ nữ quyến rũ, ngay cả ăn uống cũng biết chú ý sao cho tao nhã và gợi cảm. Hơn nữa đùi cô thấp thoáng dưới diềm ren trắng của chiếc váy liền màu vàng chanh. Tóc vén sang một bên che gần hết má phải, từ chỗ Takao nhìn sang chỉ thấy đôi môi đỏ son của cô ta hoạt động. Cô ta khá giống Rika ở sắc đẹp trưởng thành. Nhưng, khác hẳn người trong mưa ấy.
“Sao thế Yoko, muốn nhờ thằng bé giới thiệu cho à?”
Tiêu Phong vừa uống rượu Thiệu Hưng vừa thản nhiên hỏi Yoko, giọng điệu y hệt như nói với đứa em gái.
“Hay là thế nhỉ! Lứa tuổi phù hợp, mà có Takao làm em trai cũng vui đấy chứ.”
“Không được đâu, anh em có người yêu rồi.” Takao vội đáp, và thắc mắc không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu và hấp tấp đến thế. Cậu quay ra lườm Tiêu Phong như thể muốn trách móc, Yoko là bạn gái anh cơ mà! Mặt Tiêu Phong lạnh tanh như không, vẫn tiếp tục nốc rượu ừng ực.
“Vậy sao? Tiếc quá! Tiếc thế này thì em cũng phải uống rượu Thiệu Hưng xem sao nhỉ. Rồi say luôn cũng được.” Yoko vui vẻ nói.
“Em cũng uống à?” Tiêu Phong bật dậy, bước về phía bếp để lấy thêm cốc.
Bước chân anh ta lảo đảo trông khá đáng ngờ. Cuối cùng Takao cũng nhận ra anh ta say mất rồi. Cậu quay lại với đống vỏ cua, thì thầm, “Thế này là thế quái nào?”
Mấy ngày trước, Tiêu Phong rủ cậu đi ăn cùng với anh ta và Yoko, cậu đã từ chối vì không muốn thành đứa cản mũi chuyện yêu đương của người khác. Nhưng anh ta cứ khẩn khoản mời mãi, và khi người khác đã thiết tha như vậy thì Takao không thế từ chối được, thế là đúng chiều thứ Bảy đẹp trời cậu đến căn hộ ở Nakano Sakaue như đã hẹn. Trái với tưởng tượng của cậu về một khu chung cư lấp lánh cao tầng, nơi đó chỉ là một tòa nhà năm tầng cũ kỹ trông như đã xây được hơn ba mươi năm. Tuy nhiên không gian rất rộng rãi, tầng trệt chỉ có hai hộ gia đình ở, thậm chí ở tầng năm, chỗ Tiêu Phong sống chỉ có một mình anh ta, trông lại càng rộng thênh thang. Vừa bước vào căn phòng khách rộng rãi thì đã thấy Yoko đang ngồi đó uống bia. Chai bia dán nhãn “Tuyết Hoa”, một nhãn hiệu Takao chưa thấy bao giờ. Tiêu Phong đang làm đồ ăn trong bếp, bảo hai người ngoài phòng khách cứ uống với nhau trong lúc đợi đi. Takao cũng mới thấy mặt Yoko một vài lần ở cửa hàng. Yoko mỉm cười đáp lại lời chào của Takao, gương mặt phảng phất một nỗi buồn, khiến Takao không khỏi thắc mắc, trước đây cô có thế này không nhỉ? Trong gạt tàn, đầu mẩu thuốc lá dính son đỏ đã chất thành đống. Takao uống trà lúa mạch vừa được đưa ra, tiếp chuyện Yoko với tâm trạng căng thẳng. Dần dà, vẻ tươi tắn thường thấy của cô trở lại đúng như trong ký ức của Takao.
Sau khi đã uống bốn đến năm cốc rượu Thiệu Hưng, Yoko đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Tiêu Phong dõi mắt theo cô một lúc rồi quay lại phía Takao, cầm chai rượu thủy tinh màu nâu lên và hỏi Takao có thật cậu không uống hay không. Takao lặp lại nụ cười từ chối và nói rằng cậu sẽ không uống cho đến năm mười tám tuổi. Tiêu Phong mỉm cười, nụ cười đượm buồn, khiến anh ta có vẻ mệt mỏi hiếm thấy. Anh rót thứ rượu sóng sánh vào cốc của mình rồi khẽ thì thầm, “Anh chỉ muốn đi thật xa.” Kiểu nói như muốn thổ lộ những bí mật sâu xa ấy khiến Takao bất giác ngẩng đầu lên.
“Lúc nào anh cũng tìm kiếm một điều gì đó có thể đưa anh tới một thế giới khác. Kể cả bây giờ cũng vậy.”
Những lời nói như chạm vào một phần yếu đuối trong lòng Takao. Chợt cậu nghĩ, đây là lần đầu tiên mình thấy được sự yếu đuối của người đàn ông này, và cũng kỳ lạ thay, suy nghĩ đó khiến ngực cậu như thắt lại. Chưa kịp hỏi cho kỹ những điều Tiêu Phong muốn nói, Takao đã nghe thấy tiếng bước chân Yoko quay ra, câu hỏi dự định thành ra lơ lửng trong không trung.
Trời nhá nhem, phòng khách lúc này cũng chuyển sang tối mờ. Sau khi uống say sưa, chuyện đã vãn, bầu không khí lười nhác bao trùm căn phòng như khi người ta đã thực hiện hết các quy trình mà họ dự tính. Đúng lúc đó điện thoại của Tiêu Phong đổ chuông, làm anh ta nhẹ nhõm thấy rõ. Yoko lặng lẽ nhìn anh. Tiêu Phong liếc màn hình điện thoại rồi đứng dậy bước vào bếp, đáp lại cuộc gọi bằng giọng khá nhỏ.
“Anh sẽ theo sau, hai người đi đâu đó đi, lên sân thượng cũng được. Bây giờ trên ấy cũng khá thoải mái đấy.” Tiêu Phong lấy tay bịt ống nói, ngoái lại bảo Yoko và ném cho cậu một chiếc chìa khóa.
“Sân thượng có vẻ cũng được chị nhỉ.” Takao quay sang nói với Yoko, tâm trạng nặng nề như vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Mở cánh cửa bị khóa ở cuối cầu thang, đi khoảng hai mươi mét, một không gian ngập ánh chiều tà trải rộng trước mắt họ.
Chẳng thấy Tiêu Phong lên sân thượng. Mười rồi ba mươi phút trôi qua, mặt trời lặn dần, nấp sau những đám mấy rồi lại ló ra ở thấp hơn, cuối cùng thì khuất hẳn dưới đường chân trời. Bóng hình thành phố cũng thay đổi theo, Yoko đang phì phèo điếu thuốc, lưng quay lại Takao. Takao vừa nhìn cô vừa nghĩ ngợi. Có lẽ nào, chính vì không muốn để Yoko phải đợi chờ một mình lúc này mà Tiêu Phong đã gọi cậu sang. Nhưng Takao cũng không biết mình nên nói chuyện gì với Yoko vào lúc này, đành tựa lưng vào tường, để mặc kệ như vậy. Sân thượng đúng là nơi khiến tâm trạng con người tốt hơn. Nó giống như một thành bể bơi không bao quanh bể bơi. Xung quanh ít nhà cao tầng nên tầm nhìn của Takao cứ thế mở rộng ra mãi. Cậu nhìn lên trời, ngắm màu sắc đặc trưng của vòm không một chiều quang đãng trong mùa mưa. Nền trời phía tây ánh lên màu cam trong suốt giống sashimi cá hồi, càng xa mặt trời thì càng chuyển màu cho đến khi thành tím nho. Khi hoàng hôn lụi tắt, tím nho lại đổi thành màu xanh thẫm.
“Cái tên Tiêu Phong ấy mà…”
Nghe tiếng Yoko từ đằng sau vọng tới, Takao ngồi thẳng người dậy. Yoko đang đứng quay lưng về phía cậu, lặng ngắm vùng trời phía đông.
“Có nghĩa là ‘ngọn núi lúc chiều tà’, phải không?”
Takao đứng thẳng dậy, dõi theo ánh mắt Yoko về phía những công trình cao tầng ở khu tây Shinjuku. Có một tòa nhà văn phòng mới chẳng biết tên là gì, đường nét quen thuộc cao trên 200 mét hiện ra ở giữa và bên trên các tòa nhà khác. Ở khu vực đó còn có cơ quan hành chính của thành phố, có nóc tam giác của khách sạn Park Hyatt, có tòa nhà Sumitomo, có tòa nhà Nomura và một học viện thời trang mang hình kén tằm. Chỉ có một phía chúng còn tắm trong ánh chiều và phơn phớt sắc cam, còn bên chân chúng, đường phố đã chìm trong màu xanh u minh.
“Những tòa nhà đó trông giống vách núi quá. Trong quãng đời sau này, nếu còn ngắm nhà cao tầng lúc hoàng hôn, hẳn chị sẽ nhớ đến hai chữ Tiêu Phong.”
Yoko cứ đứng quay lưng về phía Takao mà nói với cái giọng không rõ cảm xúc là gì. Rồi cô quay quay nhìn Takao, nở một nụ cười mếu máo như của đứa trẻ đi lạc.
“Takao, em kể về người mà em thích đi.”
Chẳng hiểu sao Takao suy nghĩ rất nghiêm túc, và thấy lúc này cần phải nói thật lòng.
“Em chưa chính thức hẹn hò với ai cả. Nhưng có người mà em nghĩ là em đã thích.”
Yoko mỉm cười dịu dàng hơn. Diềm ren rủ trên đùi bay nhè nhẹ trong gió.
“Rồi sao nữa?”
Takao nghe có gì nghèn nghẹn trong giọng Yoko.
“Gần đây, em trốn học vào những buổi sáng trời mưa và đến công viên để cả hai cùng ăn cơm hộp. Vì thế sáng nào em cũng chuẩn bị hộp cơm thật đầy thức ăn.”
“Vậy sao? Cô ấy là người thế nào?”
Takao ngẫm nghĩ một lúc.
“Là người ăn uống không khéo ạ. Cô ấy làm rơi lả tả nhân bánh mì kẹp, cách cầm đũa cũng tệ lắm, em thấy có lần cô ấy ăn mơ muối mà nước dãi ứa cả ra, còn uống bia với đồ nhắm là sô cô la nữa.”
Yoko nheo mắt như thể nhìn phải thứ gì đó chói lắm. Cô đứng ở chỗ tối, núi non đằng xa phía sau thì lại sáng rực lên.
“Nghe chừng rất tuyệt.”
“Có thể. Nhưng em cũng không rõ lắm.”
Tiêu Phong xuất hiện trên tầng thượng lúc trời không còn tím nho, cũng không còn cả xanh thẫm, mà chuyển sang đỏ đục do ánh đèn thành phố hắt ngược lên. Takao tỏ lời cảm ơn vì bữa ăn, để Yoko ở lại và ra về trước. Dù cảm thấy nên nói một điều gì đó với bọn họ nhưng không biết diễn đạt thế nào cho mạch lạc nên cuối cùng cậu quyết định im lặng. Thôi, thế cũng được, sau này mình sẽ nói vậy. Thay lời cảm ơn cho hôm nay, lần tới mình sẽ mời hai người họ đến nhà. Dù không được khéo tay như Tiêu Phong nhưng mình sẽ chuẩn bị rượu và nấu món Nhật. Takao tự nhủ trong lúc cất bước trên đường Yamanote đông như mắc cửi để tới nhà ga. Nhưng không ngờ hôm đó là lần cuối cậu gặp Tiêu Phong và Yoko. Vài ngày sau, Tiêu Phong về nước. Takao biết tin nhờ mail Tiêu Phong gửi từ Thượng Hải. Anh ta viết, “Nhất định sẽ gặp lại.” Takao không hỏi địa chỉ liên lạc của Yoko. Tiêu Phong đi rồi, cậu cũng không qua lại gì với cô ấy nữa.
Hễ hồi tưởng thời cấp hai, lúc tự quyết định sẽ trưởng thành trong vòng ba năm, Takao lại thấy mình ngốc nghếch. Thế gian này không đơn giản như vậy, con người cũng không dễ điều khiển bản thân mình như vậy. Trưởng thành, suy đến cùng cũng chính là ví dụ cho việc điều khiển được bản thân mình.
Dù vậy, mình vẫn muốn nhanh chóng trở thành một con người mạnh mẽ hơn.
Dưới mái hiên, Takao vừa lắng nghe mưa rơi vừa vẽ vào quyển vở những mẫu thiết kế giày.
Mình muốn trở thành con người luôn biết nghĩ cho những người quan trọng trong đời mình, dịu dàng và mạnh mẽ, để đến một ngày nào đo dù phải đứng lại đơn độc mình cũng sẽ không suy sụp mà bình thản chấp nhận, không bao giờ ngã gục, mình muốn sống với sức mạnh như thế. Takao lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy, bàn tay vẫn đều đặn vạch những nét bút mới.
Tiếng bước chân xào xạo trên đất ấm lan tới gần. Biết người ấy đã đến, Takao ngẩng mặt lên. Cậu nhìn thấy dáng người mảnh khảnh trong bộ vest, tay cầm chiếc ô màu cam đang dừng phía bên kia tán lá phong.
“Chào buổi sáng. Tưởng hôm nay chị không đến.”
Gương mặt xinh đẹp ngày thường hôm nay lại nhuốm chút phiền muộn, thấy thế Takao lại muốn trêu ghẹo thêm một chút.
“Thế mà chị vẫn chưa bị sa thải cơ đấy.”
Người ấy mỉm cười nhẹ nhàng, gập ô lại và bước vào hiên. Thôi được, Takao quay lại với quyển vở của mình.
“Tuyệt quá. Đây là mẫu thiết kế giày à?”
Tiếng người ấy đột nhiên vang lên sau lưng cậu. Chẳng biết từ lúc nào cô ấy đã đến đằng sau và ngó vào những mẫu thiết kế cậu đang vẽ.
Ôi, cái con người này!
“Ê! Chị đừng có xem!” Takao sập ngay quyển vở lại.
“Không được sao?” Người ấy ngây ngô nghiêng đầu hỏi lại.
“Đây đâu phải là thứ có thể cho người khác xem bừa được chứ.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế đấy! Chị mau ra kia ngồi đi.”
Nói đoạn, cậu phẩy tay ra hiệu xua đuổi. Người ấy chỉ mỉm cười ra vẻ thích thú. Takao thấy bực mình, đồng thời cũng thấy trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Trên những cành cây, chẳng biết là chim bách thanh hay chim bạc má đang hót ríu rít nghe thật vui tai. Người ấy đến và mưa lại càng nặng hạt. Mặt ao ràn rạt mưa rơi, phát ra âm thanh rất đáng yêu.
“Em ăn sáng đây.” Takao lấy hộp cơm ra khỏi cặp. Như mọi khi, cậu đã chuẩn bị đủ cho hai người ăn. Và cũng như mọi khi, cậu hỏi người ấy, “Chị có muốn ăn cùng không?”
“Cảm ơn em. Nhưng hôm nay chị có mang theo phần cơm của mình rồi.”
Takao bất ngờ với câu trả lời mà cậu không hề nghĩ tới. Sao cơ, vậy là người ấy biết nấu nướng? Cậu buột miệng, lỡ để lộ sự ngạc nhiên của mình, “Tự chị nấu á?”
“Sao nào, thỉnh thoảng chị cũng có nấu ăn chứ.” Người ấy đáp lại, giọng pha chút hờn dỗi, những ngón tay trắng muốt lật mở hộp cơm màu hồng. Trong khay đựng nhỏ có hai nắm cơm xấu xí, hai miếng thịt trông giống như hai miếng gà rán thiếu độ giòn, trứng rán, trong đĩa nhựa nhỏ có chứa món xa lát bí đỏ và nui nhưng rất ít. Trông qua thì thấy không ngon lắm, nhưng để trả đũa cho việc vừa bị nhìn trộm cuốn vở, Takao nhanh nhảu cầm đũa lên.
“Vậy thì chúng ta đổi đồ ăn nhé.”
Không đợi câu trả lời, cậu đã gắp lấy miếng trứng rán trong hộp cơm của người ấy đưa vào miệng.
“Ấy, từ từ, chị không giỏi nấu…!”
Takao cắn miếng trứng, trong bụng nghĩ thầm giọng người ấy lúc hoảng hốt nghe giống trẻ con thật. Miếng trứng ngọt lịm, Takao tưởng đâu những hạt đường còn lạo xạo trên lưỡi.
“Ôi…!”
Hình như vừa cắn phải sạn. Là… vỏ trứng? Món này… dở ngoài sức tưởng tượng. Takao bắt đầu thấy hối hận vì hành động hấp tấp của mình.
“Chị không tự tin vào chuyện nấu nướng.” Người ấy lí nhí phân bua, mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm loạt soạt lục tìm thứ gì đó trong túi xách. “Tự làm tự chịu đi.”
Người ấy đưa chai nước trà cho Takao. Cậu nhận lấy, uống một ngụm lớn, thở hắt ra và bất ngờ cười lớn.
“Chị vụng đến kinh ngạc luôn.” Takao cố gắng khen ngợi.
“Sao chứ!” Người ấy bực mình. Giận rồi! Vậy chắc phải khen thêm một chút.
“Nhưng kể như là ngon rồi. Thử được độ chắc của răng nữa.”
“Em đang cố biến chị thành đứa ngốc hả?”
“Em ăn miếng nữa được không?”
“Không được!”
“Không được thật ạ?”
“Không được!”
Gương mặt đang đỏ ửng lên và phản ứng lúc tức giận lẫn giọng nói của người ấy lại càng giống trẻ con hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên Takao thấy có người dễ thương đến vậy. Cảm giác như mình vừa tìm thấy một thứ quý giá.
Đó là khi mặt trời lặn vào bóng đổ của những tòa nhà cao tầng, khi đèn tàu điện hắt ra còn rực rỡ hơn ánh sáng ngoài trời.
Đó là khi cậu tìm kiếm một bóng hình thân quen trên tàu tuyến Chuo đang chạy qua ngay bên cạnh, và rồi nó bị tàu tuyến Sobu chạy ngược lại che khuất mất.
Đó là khi cậu đi qua dãy phố kinh doanh buôn bán sầm uất, đột nhiên trông thấy có ngõ nhỏ đang tuôn dài đi mãi dưới đèn đường.
Ngực cậu đau thắt lại như bị ai bóp chặt. Mỗi lần như vậy cậu lại nghĩ, sao không thể gọi tên cảm xúc này nhỉ! Những giây phút như vậy trong một ngày giờ đây đã nhiều đến mức chẳng đếm xuể. Trước khi tình cờ gặp được người ấy, cậu có như thế này? Trước khi biết được con người ta rồi sẽ đột nhiên biến mất, liệu cậu có giống thế này? Cứ tiếp tục thế này liệu bản thân cậu sẽ ra sao? Càng nghĩ, Takao càng không hiểu nổi.
Cậu chỉ hiểu nổi mỗi một điều đơn giản. Cậu muốn làm một đôi giày dành tặng người ấy.
Và một điều nữa, nghe chừng ngốc nghếch nếu nói ra thành lời, đó là cậu đang yêu.
Phía bên kia màn mưa và tán lá phong xanh mướt, người phụ nữ thậm chí cậu còn chẳng biết tên đang mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay. Trông cô như bí mật lớn nhất trên thế gian này.
Nở dầy bên ngách cửa
tử đằng
hoa trái mùa
Mà ngập đầy trong mắt
nụ cười em, lạ chưa
– Vạn diệp tập, Quyển 8, Bài 1627
Dịch nghĩa
Hoa tử đằng nở muộn, trong sân nhà tôi, người yêu ơi, mong được nhìn thấy, nụ cười của em.
Hoàn cảnh sáng tác
Bài đầu tiên trong bài thơ Otomo no Yakamochi làm tặng Sakanoue no Iratsume, lấy chủ đề hoa tử đằng nở muộn và những chiếc lá cây đậu chĩa ba đã chuyển màu đỏ.
Bài thơ vì muốn ví vẻ đẹp của người con gái là hiếm có trên đời, giống như vẻ đẹp của hoa tử đằng nở muộn.
[←17]
Món ăn kèm với lẩu được làm từ bột sắn hoặc bột khoai, dai và mềm, màu trong suốt và không có vị.
[←18]
Theo truyền thuyết của các vùng lạnh ở Nhật, đây là linh hồn thường xuất hiện trong các đêm tuyết dưới hình ảnh một cô gái mặc áo kimono màu trắng. Tiếng Nhật gọi là yukionna.
[←19]
Tiếng Nhật là ameonna. Từ này được dùng trong cuộc sống hằng ngày, thường dùng để trêu những người phụ nữ vụng về, hễ họ làm việc gì thì hôm đó trời sẽ mưa.
[←20]
World Expo 2010, Triển lãm quốc tế lớn được tổ chức tại Thượng Hải và là sự kiện quốc tế lớn tại Trung Quốc sau Thế vận hội Bắc Kinh. Theo tổng hợp của báo chí quốc tế, Trung Quốc đã đầu tư vào triển lãm này một số tiền lớn hơn ở Thế vận hội, triển lãm với sự tham gia của hơn 191 quốc gia đã kéo dài trong vòng sáu tháng.