← Quay lại trang sách

Chương 5 Khu vườn ánh sáng-nắng nhuộm màu cam-Yukino

Cuối cùng cô cũng lê được đôi chân nặng nề về đến nơi, đưa tay vặn nắm đấm cửa.

Yukino thấy căm ghét bản thân. Tại sao chỉ có đi ra ngoài và trở về căn hộ của mình thôi mà mệt mỏi đến rã rời thế này. Cô tuột đôi giày cao gót khỏi bàn chân đã sưng lên, cởi tất quần thả lại ngay trên sàn, vòng tay qua đầu với xuống lưng tháo khóa áo lót. Cô đặt đống sách nặng trịch vừa mua lên bàn, cố gắng để khỏi phải nhìn thấy căn phòng bừa bộn của mình và bước thẳng đến bên giường. Thế nhưng trong đầu cô những việc phải làm cứ liên tiếp nối nhau xuất hiện.

Ít nhất cô cũng phải dọn đống vỏ lon và chai rỗng trong phòng. Phải vứt hết chỗ kẹo sô cô la đã chảy ở trên sàn. Phải cất đống quần áo đã giặt đang nằm bừa bãi. Phải lau vết dầu ăn cáu bẩn bám lại mặt bếp. Phải tưới nước cho chậu cây cảnh đang bị héo khô kia. Hay chí ít cũng phải tẩy trang trước đã.

Nhưng Yukino chẳng làm bất cứ việc nào trong các việc vừa liệt kê, cô cứ thế thả rơi mình xuống giường. Cơn buồn ngủ chực chờ từ lâu chập chờn tìm đến. Từ ngoài khung cửa sổ lắp mành chống côn trùng vọng vào tiếng xe máy lịch xịch chạy ngang qua. Đâu đó xa xa có tiếng trẻ con khóc. Mùi bữa tối nhà ai đó đang thoang thoảng đâu đây. Cô mở mắt, bầu trời bị đảo ngược lờ mờ hiện ra trong tầm nhìn của cô. Mưa đã tạnh tự bao giờ, màn đêm tím ngắt đang từ từ buông xuống. Một hai ánh sao lẻ loi nhấp nháy giữa trời.

“Liệu ngày mai trời có mưa không?” Yukino nghĩ mà như đang thầm cầu nguyện.

Khi nhắm mắt lại, cô tưởng chừng vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi. Muôn vàn hạt mưa đang gõ lanh canh xuống mái hiên nơi khu vườn kiểu Nhật.

Tách, tí tách, tách, tách, lộp bộp, tách.

Âm thanh chẳng có phách nhịp đó hòa cùng tiếng quạ kêu đằng xa, tiếng ríu rít vui tai của chim rừng và tiếng mặt đất đang hút lấy từng hạt nước. Hôm nay, lẫn trong tất cả những âm thanh đó là nhịp thở đều đều.

Khi tiếng thở khe khẽ ấy chạm đến tai cô, Yukino rời mắt khỏi quyển sách và ngẩng lên, cô nhận ra cậu thiếu niên đang ngủ.

Cô thậm chí chưa biết tên cậu, mới nhìn thấy cậu trong mỗi bộ đồng phục học sinh và cũng chỉ gặp nhau vào những sáng trời mưa. Cậu vừa hí hoáy vẽ trong vở kia mà. Có lẽ bị thiếu ngủ chăng, thức muộn để học hay là để làm giày? Đầu cậu ngả vào chiếc cột chống bên cạnh, ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Lần đầu tiên Yukino nhận ra cậu có hàng lông mi khá dài, làn da bóng lên dưới ánh sáng, phần miệng và cằm nhẵn nhụi sạch sẽ, môi he hé mở. Đôi tai lộ hẳn ra, đẹp như tạc. Trẻ quá! Yukino thầm vui vì được ngắm nhìn cậu thỏa thích dưới mái hiên bé nhỏ này, khi chỉ có hai người ngồi đây.

Đưa mắt xuống cổ cậu bé, Yukino nhớ lại và cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu đã ăn béng món trứng rán tệ hại của cô. Do đập quả trứng quá vụng về rồi lại không thể lọc hết vụn vỏ ra được, cuối cùng vỏ trứng vẫn sót lại trong đó. Một món ăn xấu xí và dở òm. Nhưng hay hay! Nhớ lại, cô nhoẻn miệng cười. Thực ra, cô đã rất vui. Lâu lắm rồi cô mới tự nhiên thoải mái đến thế.

Vậy thì chúng ta đổi đồ ăn nhé!

Tự làm tự chịu đi.

Chị vụng đến kinh ngạc luôn

Em đang cố biến chị thành đứa ngốc đấy à?

Những câu thoại hay thấy trên các bộ phim truyền hình học đường đó khiến cô vui vẻ. Cô nhận ra đầu ngón tay lúc nào cũng lạnh buốt của mình bỗng dưng đang ấm lên.

Cùng với niềm hân hoan, trong lòng Yukino vẫn nhen lên cảm giác tội lỗi. Cô đã thích thú tận hưởng thời gian bên một học sinh trốn học, để mình chìm đắm trong vai trò người trú mưa. Cô cố tình không hỏi tên cậu bé, thay vào đó mua tặng cậu cốc cà phê, rồi được cậu mời ăn cơm trưa, lắng nghe ước mơ của cậu, chẳng nói gì về mình, dần dần cô biết nhiều hơn về cậu bé đó. Cô biết mình không nên làm thế này. Tình hình không tốt cho cả hai. Cô phải thay đổi. Cô hiểu rất rõ. Tuy nhiên…

Tuy nhiên, chỉ cần một chút nữa. Nếu được cô mong khoảng thời gian này sẽ kéo dài thêm chút nữa.

Cô nhìn gương mặt cậu thiếu niên. Cậu vẫn đang ngủ. Không phải gà gật mà là một giấc ngủ say. Ngủ say được như vậy ở một mái hiên thế này. Yukino vừa ngạc nhiên lại vừa ghen tị. Bởi đối với cô nghỉ ngơi hay ngủ cũng cần phải có năng lượng. Thậm chí để leo lên tàu điện, tẩy trang hay ăn uống cô cũng cần huy động một nguồn năng lượng nào đó trong người. Hồi còn bằng tuổi cậu bé này mình cũng tràn đầy thứ năng lượng đó, Yukino thầm nghĩ. Bây giờ thì sao?

Này, cảm thấy tôi thế nào? Yukino thầm hỏi.

“Trông tôi có ổn không?”

Cô khẽ bật ra thành tiếng. Trước khi câu hỏi kịp đến tai cậu thiếu niên, nó đã lẫn vào màn mưa và tan đi mất.

“Và hộp cơm người ấy nấu có hương vị rất rõ rệt.” Yukino kể.

“Tức là bệnh mất vị giác của em có tiến triển rồi nhỉ.” Giọng người đàn ông vang lên qua ống nghe.

Anh hơi ngập ngừng đoạn “mất vị giác.” Đằng sau giọng điệu tỏ ra lo lắng có lẽ còn xen lẫn cả mối nghi ngờ về tên căn bệnh như bịa ra đó, dù chỉ qua điện thoại cô cũng nhận rõ cảm xúc thật trong từng lời nói của anh. Cô nghĩ lan man, mà trước đây, mình đã yêu mến chính sự thành thật đó.

Anh gọi đến trong lúc cô lơ mơ ngủ. Cô nhấc thân thể rã rời trì trệ còn hơn cả trước khi ngủ của mình dậy, lục lấy điện thoại di động trong chiếc túi xách bị vứt chỏng chơ trên sàn nhà. Màn hình hiện ra tên của người yêu cũ. Chần chừ giây lát, cô định bỏ mặc cuộc gọi, nhưng rồi nhớ ra chính mình đã để lại tin nhắn cho anh, cô bèn chạm ngón tay vào phím nghe, ngẩng mặt nhìn lên thì thấy nền trời đã tối hẳn.

“Cho đến gần đây thì em chỉ nếm được vị sô cô la và bia rượu mà thôi.”

Yukino trả lời điện thoại trong lúc ngồi bó gối trên sofa, nó như con thuyền duy nhất trôi trên mặt ao ngổn ngang toàn rác này.

“Ừ! Nhưng mà thôi, tạm thời đã có tiến triển là tốt rồi, anh thấy quyết định nghỉ việc của em là đúng đắn đấy.”

Yukino trả lời như đang nuốt vào một tiếng thở dài, “Có lẽ vậy. Giá mà em nghỉ sớm hơn một chút, khi vừa hết năm học ấy, có khi lại tốt hơn.”

“Cũng có thể, nhưng đừng dằn vặt quá. Quyết định nghỉ việc đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Giờ em cứ nghỉ ngơi thoải mái, tránh làm gì quá sức, cứ nghĩ mình đang nghỉ phép là được.”

Con người này, dù có tỏ ra dịu dàng đến mức nào đi chăng nữa…

Yukino đổi tay cầm điện thoại, không thể ngăn mình trôi theo những suy nghĩ rõ như ban ngày. Anh nói năng thật gượng nhẹ với em, làm như đang chạm vào một thứ gì dễ vỡ. Nhưng trong những tháng ngày khó khăn đó, những ngày mà chỉ thở thôi cũng đủ khiến em đau, anh lại đi nghe dư luận xung quanh thay vì tin em. Cũng có lẽ đương nhiên thôi. Chẳng phải anh xấu xa, em cho là thế. Nếu có người có lỗi thì đó tất nhiên là em. Là em đã kéo anh vào tất cả những chuyện này…

Tuy vậy, cô không còn tin vào người đàn ông ấy nữa. Có những tình cảm đã mất đi một lần là mất đi mãi mãi. Yukino nghĩ chính anh ta đã dạy cho cô điều này.

Chuyện xảy ra vào mùa đông vừa rồi. Yukino còn nhớ ban đầu chỉ là cơn cảm lạnh. Cô lờ mờ nhận thấy dần dần mình không còn phân biệt được hương vị của các món ăn, nhưng bấy giờ còn nhiều chuyện khác đáng để quan tâm hơn. Hằng ngày phải đối mặt với những chuyện lôi thôi cùng những người phiền phức thì trong cơ thể có chỗ nào đó bất ổn cũng chẳng phải chuyện lạ. Hết đau đầu, đau dạ dày, sưng chân, đau vùng bụng dưới, lại công việc mỗi ngày một chồng chất, rồi ánh mắt soi mói của những người xung quanh… So với chúng thì hương vị của một vài món ăn có gì là quan trọng đâu.

Tuy nhiên, đến khi nước xốt thịt bằm của món mì Ý trong cửa hàng tự phục vụ không còn có vị gì nữa thì Yukino bàng hoàng đến mức nhè thức ăn trở lại đĩa. Cô có cảm giác mình vừa ăn phải một thứ đáng lẽ không được cho vào miệng, liền lấy khăn ăn nạo sạch lưỡi, rồi bất giác đưa mắt nhìn xung quanh. Cửa hàng ăn nhanh tự phục vụ vào lúc hơn 9 giờ tối với số lượng khách đã lấp đầy khoảng sáu phần mười chỗ ngồi. Có nhóm gồm toàn viên chức làm công ăn lương, có nhóm là sinh viên đại học đang chuyện trò rôm rả như thể cuộc sống vui vẻ lắm, lại có đôi quấn quýt nhau như đang ở nhà vậy. Quan sát một lúc, Yukino nhận thấy không thực khách nào làm ầm ĩ lên vì thức ăn dở. Ở bàn bên cạnh có người đàn ông mặc đồ tây, khoảng ba mươi tuổi, đang vừa nghe điện thoại vừa nhai ớt. Cô chăm chú nhìn vào miệng anh ta. Chẳng rõ anh ta có thấy ngon hay không, nhưng trông ăn uống rất bình thường.

Hay chỉ mì của mình là có vấn đề?

Cô ghé mũi vào nước sốt thịt bằm, tuy không quá ngào ngạt, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi tỏi và hành tây. Lần này cô thử ăn một sợi mì. Cô vừa nhai vừa dè chừng. Hoàn toàn không có vị gì cả. Cô uống một ngụm nước như để nuốt trôi và rửa sạch miệng. Cô nhận ra người đàn ông ngồi bàn bên đang nhìn về phía mình đầy nghi hoặc. Yukino vội vàng cầm lấy tờ hóa đơn và chiếc áo khoác rồi rời khỏi ghế.

Đầu óc rối bời, cô bước vào cửa hàng tiện lợi, ngắm nghía kỹ càng những hộp cơm được xếp trên giá. Nên ăn thử không nhỉ? Có món cơm với thịt thăn bò rán chín, cơm suất đặc biệt với rất nhiều đồ chiên, cơm trứng cuộn, cơm cà ri thịt bò… Món nào cũng được, chỉ cần mua về nhà, bỏ vào lò vi sóng quay trong hai phút. Trong thời gian chờ đợi, cô sẽ chạy vào phòng thay bộ quần áo và tẩy trang. Khi nghe âm báo từ lò vi sóng, cô sẽ nhanh chóng gỡ bỏ màng co khỏi hộp đựng và mở nắp nhựa trong. Hơi nóng bốc lên chạm vào gương mặt cô. Cô sẽ cầm chiếc thìa nhựa nhẹ bỗng lấy ở quầy tính tiền xúc cơm bỏ vào miệng. Cảm giác thèm ăn cứ lụi tàn dần trong quá trình tưởng tượng. Nếu thức ăn lại không có vị gì thì cô biết phải làm sao. Sẽ ra sao nếu cô buộc phải chấp nhận rằng lưỡi mình đang không bình thường…

Sau lưng vang lên tiếng giày gõ mạnh như cố tình, Yukino vội vàng tránh chỗ. Một nữ nhân viên văn phòng có lẽ trạc tầm tuổi cô xem chừng đã đợi chờ từ lâu liền chen lên phía trước. Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông màu hồng nhạt, trông thấp hơn nhiều so với chiều cao 1m62 của Yukino, người phảng phất mùi nước hoa. Cô gái cầm từng hộp cơm lên kiểm tra hàm lượng calo. Chợt những thanh sô cô la nằm trong giỏ đựng hàng của cô ta lọt vào mắt Yukino. Lâu rồi cô chưa ăn sô cô la. Vị đắng của cacao pha lẫn với một vị ngọt thân quen dường như đang tan trên đầu lưỡi cô, khiến cô tưởng mình đã đưa tay ra với lấy những thanh sô cô la rồi.

Yukino vẫn còn nhớ đó là một đêm lạnh giá, mưa pha tuyết vần vũ khắp thành phố. Trở về nhà, bữa tối của cô là hai thanh sô cô la và một lon bia. Cô đã ăn sô cô la cùng nỗi sợ nơm nớp, nhưng vẫn thấy ngòn ngọt dù hương vị thì không được hoàn toàn như trong ký ức. Bia thì dạo ấy cô đã có thói quen uống hằng ngày, và nó vẫn giữ được vị cồn nhẹ hăng hăng. Chỉ có điều ngoài sô cô la và bia, vị giác của cô vô hiệu với tất cả. Khi tình trạng ấy kéo dài hơn một tuần lễ, Yukino bắt đầu hoảng hốt và đến bệnh viện khám. Cô bị bắt làm rất nhiều xét nghiệm, cuối cùng chỉ để biết rằng lưỡi của cô không có dấu hiệu nào bất thường. Người ta chuẩn đoán có lẽ cô đang căng thẳng tinh thần nên dẫn đến trạng thái này, tạm thời nên tránh bị stress, chú tâm để các bữa ăn được cân bằng và hấp thụ nhiều thức ăn chứa kẽm. Tay bác sĩ trẻ tuổi trông như sinh viên đại học dặn cô như vậy. Cô tức điên và hét toáng lên rằng nếu chỉ có thế thì bản thân cô cũng đã biết phải làm gì. Những món ăn cô có thể nhận ra vị dần dần như lọt qua màng lọc trôi đi hết, chỉ còn lại sô cô la, bánh ngọt, bánh mì ngọt, bia và rượu vang. Điều này khiến cho thể trạng vốn không tốt của cô ngày càng tiều tụy. Ngày ngày, cô trang điểm cẩn thận trước khi ra ngoài, không phải để mình xinh đẹp hơn mà để bảo vệ bản thân. Dần dần những ngày cô không thể bước chân lên chuyến tàu điện quen thuộc cứ tăng dần lên, cô chỉ còn cách làm mình trông thật chỉn chu để không suy sụp hoàn toàn. “Ai cũng thế thôi…” Yukino gắng gượng duy trì suy nghĩ đó. “Nhất định là ai cũng thế cả, mọi người đều đang sống và mang theo mình một địa ngục mà ngoài họ ra không ai dám nhìn thấy.” Cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ đó trong đầu, Yukino cầm cự qua mùa đông, tiếp đến là một mùa xuân tàn khốc cô chưa từng gặp trong đời. Vị giác trở về với cô vào mùa mưa, chính là thời gian cô gặp cậu bé đó, nửa năm sau khi món mì Ý không vị.

“Vậy là nghỉ hè xong mới làm thủ tục nghỉ việc hả? Có gì anh sẽ nói với cấp trên cho.”

“Em xin lỗi, mình đã chia tay rồi mà em còn làm phiền thế này.” Yukino đáp, lại đổi tay cầm điện thoại. Hơn hai tháng nay cô không ló mặt đến văn phòng, cấp trên cũng tế nhị đối xử như thể cô đang nghỉ dưỡng bệnh. Nếu làm việc cho tư nhân thì chắc cô đã bị phạt nghiêm khắc hơn, nhưng cô vẫn đang bám víu lấy chế độ dễ dãi dành cho công nhân viên chức và dựa dẫm vào sự quan tâm của người bạn trai cũ. Bản thân thì hiểu rõ mình không thể để tình trạng này tiếp diễn lâu hơn được nữa.

“Vậy là tốt quá rồi nhỉ!”

“Sao cơ?”

Tốt quá? Với tình trạng như thế này? Có gì tốt sao? Cảm giác hờn giận người bạn trai cũ trào lên trong cô. Anh ta vẫn nói với giọng vô tư.

“Thật tốt vì em đã gặp được bà lão đó.”

Yukino chưa hiểu cuộc hội thoại đang đi về đâu.

“Ai cơ ạ?”

“Còn ai nữa nào… Người em gặp ở công viên, người mang cơm hộp đến mời em cùng ăn đó. Xem ra nó giúp cả hai đều bớt căng thẳng hơn, em nhỉ?”

Yukino nghe có tiếng một chiếc ô tô chạy qua. Chắc đang ở nhà người khác, chứ nếu ở căn hộ trông ra đường Kanbachi của anh ta thì không thể ít ô tô như thế được. Anh đang ăn cơm tối trong căn hộ của một phụ nữ cô không quen biết. Sau bữa ăn anh nói với cô ấy là cần gọi điện bàn chuyện công việc và cầm điện thoại ra ngoài ban công. Vừa nói chuyện vừa khéo léo rút ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt cô rõ như ban ngày, thậm chí chính cô cũng bất ngờ vì mình hình dung ra được. Không! Giờ này anh ta có ở đâu với ai thì cũng là tự do cá nhân. Chính mình mới là kẻ đã quên bẵng những lời dối trá tự nói lúc trước. “Gần đây em hay gặp một bà lão ở công viên. Chúng em dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, dạo này bà ấy mang cơm hộp đến và chia cho em nữa. Nó ngon lắm.”

“Vậy em nghỉ ngơi đi nhé.” Cuối cùng, anh dịu dàng tạm biệt và cúp máy.

Yukino từ từ buông điện thoại xuống.

Tuy đã quyết định, nhưng bây giờ…

Công việc đó, cô đã yêu thích nó đến thế, ngưỡng mộ nó đến thế, cô đã nỗ lực biết bao, và chính cô cũng thấy mình hợp với nó.

Tại sao?

Hình ảnh cậu thiếu niên chợt hiện lên.

”… Mình, chỉ toàn là dối trá.”

Gục mặt xuống hai đầu gối, Yukino khẽ thì thầm.

Chẳng có dấu hiệu gì báo trước, nhưng cô có cảm giác ngày này rồi sẽ đến. Trong một tháng gần đây, linh cảm về nó càng lúc càng rõ rệt.

Ngày hôm đó trở thành một ngày không thể quên với Yukino. Một ngày tượng trưng cho biết bao khả năng đẹp đẽ, một ngày của những điều rực rỡ, những điều trong lành, những điều đáng trân trọng. Có lẽ suốt cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ quên được, đó là một dư âm hòa lẫn giữa ngọt ngào và đau đớn.

Chuông báo thức reo lên.

Trước khi mở mắt, cô thầm cầu cho trời mưa. Tự nhủ tiếng mưa rơi ngoài kia không phải là tưởng tượng, cô từ từ mở mắt ra.

Mưa!

Cô thì thầm như tự động viên mình. Kỳ lạ thay, không đau đầu, không buồn nôn cũng không còn cảm giác rã rời. Cô nhấc mình khỏi giường và lắng nghe tiếng mưa một lúc. Cô cảm nhận độ ẩm trong phòng qua mái tóc của mình. Chẳng biết tự bao giờ cô đã thích tất cả những thứ có liên quan đến mưa. Lý do thì cô hiểu rõ nhưng nhất quyết không nói điều đó thành lời.

Cô lấy dây chun buộc tóc mái lên rồi thoa phấn nền, tô chút son nhạt màu. Cô xỏ tay vào chiếc áo màu trắng ngà mới giặt, mặc quần âu màu xanh thẫm, đeo thắt lưng bản nhỏ và xức chút nước hoa vào cổ tay. Cô nhìn mình trong gương treo ở hành lang một lần nữa. Cô tự hỏi, với vẻ ngoài này trông cô khoảng bao nhiêu tuổi. Nói chưa đến hai mươi lăm liệu có ai tin không? Cô bỗng thấy mình thật ngốc khi đứng trước gương ngắm nghía và băn khoăn quá nhiều về chuyện tuổi tác. Rồi cô lấy ô và bước ra ngoài.

Hòa vào dòng người đổ về nhà ga, Yukino xác định rằng hôm nay cô cũng không lên tàu điện được. Quả nhiên là như thế. Cô nhìn theo chuyến tàu tuyến Sobu một lúc rồi đi về hướng công viên có khu vườn kiểu Nhật, về hiên hóng mát ấy.

Đó là một sáng tháng Bảy ngập tràn những dự cảm tươi mới xua tan bầu không khí có phần âm u đang buông xuống quanh cô. Dù trời mưa nhưng hơn nữa vòm trời vẫn trong veo và như đang phát sáng. Mây đen mỏng trôi đứt đoạn trong gió. Lấp ló giữa những mảng mây đen đó là hàng cuộn mây trắng muốt ở cao hơn. Sắc xanh lục của khu vườn trở lên tươi no mơn mởn trong mưa. Ánh sáng rọi xuống nền đất ẩm ướt, hơi nước tụ thành sương mờ bốc lên, rồi mưa lại rơi xuống, bốn bề ngùn ngụt hơi nước trông như khói giăng.

“Đây là quà cảm ơn.”

Yukino nói và chìa chiếc túi giấy cho cậu thiếu niên. Bên trong là quyển sách cô mua ở hiệu hôm qua, nặng trĩu và dày cộp như một quyển từ điển bằng tranh. Trên mái hiên, mưa đang gõ từng nhịp lanh canh vui tai.

“Quà cảm ơn ạ?”

“Thì rốt cuộc toàn là chị ăn cơm hộp của em thôi chứ sao. Em có nói là em thích cái này?”

Dù Yukino giải thích khá vụng về, cậu thiếu niên vẫn nhận chiếc túi giấy, ngập ngừng nhìn quyển sách vừa lấy ra. Trên trang bìa là dòng chữ “Handmade SHOES” nhũ vàng, xem chừng là sách nhập môn cho những người bắt đầu làm giày. Yukino quan sát biến đổi cảm xúc trên gương mặt cậu thiếu niên, từ chỗ e ngại đến bất nhờ rồi cuối cùng chuyển thành mừng vui. Cô ngắm nhìn những biểu cảm ấy như ngắm nhìn những tầng mây trôi, được gió đẩy đưa và thay hình đổi dạng đến từng giây phút.

“Sách đắt thế này! Cảm, cảm ơn… chị ạ.”

Cậu ta vui mừng cảm ơn, nhưng chợt nhớ ra cô lớn tuổi hơn nên vội vàng nói thêm cho hết câu. Đáng yêu thật! Cô thấy vui lây.

Cậu thiếu niên mở ngay quyển sách ra. Người ta nói ”mắt sáng lên” chắc là để miêu tả hình ảnh này đây. Thậm chí màn mưa sau lưng cậu cũng như sáng hơn dưới ánh mặt trời. Yukino nhìn cậu và thấy cảm động. Cô nhấp cà phê vừa mua trong một quầy đồ uống nhanh gần công viên, nó rất ngon. Cô thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nhâm nhi vị đắng còn đọng lại trong miệng. Khi ở bên cậu bé này, cô thấy cà phê có vị của cà phê, cơm có vị của cơm, mưa có mùi của mưa, và nắng hè trông cũng giống nắng hè hơn bao giờ hết.

“Chị ơi… em…” Vẫn đăm đăm nhìn cuốn sách, cậu thiếu niên ngập ngừng lên tiếng. “Em hiện đang làm một đôi giày.”

“Tuyệt quá! Em tự làm giày cho mình à?” Có lẽ phản ứng này của cô có hơi giống một bà cô lớn tuổi.

Cậu thiếu niên nói tiếp, không để ý đến băn khoăn của Yukino.

“Em vẫn chưa quyết định sẽ làm giày cho ai…”

Cậu bé chưa nói hết câu, Yukino đã nghĩ ngay, “A…” Nhưng không hiểu sao cô không nói thành lời.

“Em làm giày nữ ạ.”

Vừa nghe thấy vậy, bao mơ màng mới đây còn phiêu bồng trong cô bỗng tiêu tan hết.

“… nhưng em làm không được đẹp. Cho nên…”

Đến đây, từ đáy lòng Yukino lại manh nha một niềm ấm áp. Cô còn đang mải suy nghĩ, phân tích những cảm xúc trong lòng thì cậu thiếu niên đã tiếp tục nói.

“… em cần mẫu tham khảo. Em không thể thử bằng chân của em được. Nếu chị không thấy phiền, có thể cho em xem chân được không ạ?”

Không cần nhìn, Yukino cũng biết cậu thiếu niên đang nhờ cậy với vẻ mặt khẩn khoản thấp thỏm. Và cô biết, chính mình cũng mang vẻ mặt tương tự.

Chim chìa vôi lanh lảnh hót.

Có rất nhiều loài chim hoang dã sinh sống trong khu vườn này. Yukino không biết tên bất cứ loài chim nào, trừ chim chìa vôi. Đó là loài chim xuất hiện trong tác phẩm Cổ sự ký. Ngày trước trong giờ ngữ văn cô Hinako từng bật băng để học sinh nghe tiếng hót của loài chim này. Xem nào… đúng rồi, chìa vôi có sứ mệnh chỉ cho các thiên thần trên cao biết tình yêu của đôi lứa.

Không hiểu tại sao Yukino bỗng nhớ lại chuyện này. Trong lòng ngây ngấy như sốt mà da thịt thì lạnh toát. Cô tháo một bên giày và chầm chậm duỗi bàn chân phải về phía cậu thiếu niên. Hai người đã thành ngồi đối diện nhau. Cậu thiếu niên dè dặt đưa tay chạm vào đầu ngón chân lạnh toát của mình tiếp xúc với điểm ấm như hơi thở ấy. Tim cô đập thình thịch. Lo cậu nghe thấy tiếng tim đập ấy, nhịp thở của cô thành ra dồn dập hơn. Yukino xấu hổ vô cùng, mong sao những âm thanh từ mình sẽ biến mất hết, mong mưa rơi nặng hạt hơn, tiếng mưa lớn hơn, và con chim chìa vôi kia hót vang hơn nữa.

Cậu thiếu niên mở cả hai lòng bàn tay đón lấy chân cô. Cậu nâng bàn chân lên như ước lượng độ nặng. Ngón tay lần tìm như để ghi nhớ hình dạng và thử độ mềm dẻo của bàn chân, từ đầu ngón chân qua gan bàn chân rồi đến gót chân. Yukino thở phào, bụng bảo dạ, hú hồn, may sao vừa cọ gót chân hôm qua.

Cậu thiếu niên lấy trong cặp ra một cuộn thước dây nhỏ, nhẹ nhàng rút đầu thước màu trắng khỏi bản nhựa hình bầu dục, dải thước bằng nhựa mềm rít khẽ khi bị kéo ra. Yukino không khỏi khâm phục, không ngờ cậu ta mang cả dụng cụ tác nghiệp theo mình. Cậu thiếu niên quấn thước quanh bàn chân Yukino như người ta vẫn thường làm khi băng bó. Cậu lấy bút chì viết một vài số đo vào quyển vở. Tiếp đó kéo thước đo từ đầu ngón chân đến gót chân, từ gót chân đến mắt cá chân, kiểm tra số đo và cầm bút ghi chép. Tim Yukino không còn dội lên thình thịch nữa, mưa to hơn như để lấp vào khoảng lặng, nhưng nắng cũng chói chang hơn, con chim chìa vôi cất cao giọng hơn như hân hoan. Tiếng sàn sạt của bút chì trượt trên mặt giấy lẫn trong tiếng mưa. “Đây là nơi nào…” Yukino bỗng có cảm giác nơi này, vườn này… không thuộc về thế giới này nữa.

“Chị đứng lên được không ạ?” Cậu thiếu niên hỏi với giọng nhẹ nhàng. “Em muốn lấy nốt hình dạng chân lúc đang đỡ trọng lượng cơ thể.”

Dù muốn “Ừ” một tiếng nhưng cổ họng run quá, Yukino chỉ khẽ thở hắt ra thay cho câu trả lời. Cô tháo nốt chiếc giày ở chân trái, bám tay vào cột hiên và đứng lên ghế. Cậu thiếu niên đặt quyển vở xuống bên chân phải của Yukino, cậu khom người, tay trái ấn xuống bên chân phải của Yukino, tay phải cẩn thận viền lại hình bàn chân cô. Yukino ở trên nhìn xuống cậu. Tiếng lá xào xạc đằng xa giờ gần lại, làn gió khẽ lay động những hạt mưa cùng tán lá phong và mái tóc của Yukino. Mưa lất phất vào đôi má ửng đỏ của cô.

Từ cậu ấy tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ có thể thay đổi cả con người mình. Yukino bất thần nghĩ.

“Chị…” Yukino bỗng nhiên cất lời, cậu thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn cô. “Chẳng biết tự lúc nào, những bước đi không còn suôn sẻ nữa.”

Cậu thiếu niên nhìn Yukino với gương mặt bối rối.

“Chị đang nói về chuyện công việc ạ?”

“Ừ… Còn nhiều chuyện khác nữa, cũng vậy…”

Cậu thiếu niên không nói lời nào, suốt một lúc lâu chỉ có tiếng chim chìa vôi hót, rồi cậu khẽ mỉm cười. Yukino đã thấy khoảnh khắc đó. Cậu thiếu niên vẫn im lặng cúi xuống tay mình. Tiếng bút chì lướt trên mặt giấy lẫn vào màn mưa.

Nơi đây cứ như khu vườn ánh sáng vậy. Yukino nghĩ thầm, nhìn ra cơn mưa lấp lánh ngoài trời.

Mình đang đánh mất điều gì đó để có được điều gì khác. Hay có khi chẳng được điều gì, nhưng lại đánh mất ai đó, chưa chừng bây giờ mình đã đánh mất ngay cả bản thân rồi.

Yukino còn nhớ chiều mưa ẩm ướt ấy, vòm trời và vầng dương đều đang khuất dạng sau tầng mây dày đặc, cô cầm ô bước ra cổng công viên và ngẫm nghĩ như vậy. Xác ve bám lại trên những cành cây đã ướt đẫm nước mưa. Còn một thời gian đệm ngắn ngủi nữa thì mùa hè mới thật sự đến cùng với tiếng ve râm ran.

Bởi thế đây là khoảng thời gian hoàn hảo nhất.

Trong quãng đời sau này của mình, Yukino vẫn luôn nhớ về những ngày cô đã trải qua dưới mái hiên này. Đó là thời gian chưa có điều gì thực sự bắt đầu nhưng cũng không phải là trống rỗng vì có một điều gì đó vẫn chưa kết thúc. Đó là khoảng thời gian tươi tắn không bao giờ quay trở lại lần nữa, chất chứa trong nó mới chỉ là những khả năng, đơn thuần và đẹp đẽ. Nếu được trời cho quay lại một ngày trong cuộc đời mình, cô nhất định sẽ chọn cái ngày đứng trên ghế ấy.

Và linh cảm của cô là đúng, về sau Yukino đã biết điều đó, linh cảm rằng cô đang đánh mất một điều gì hay đang để ai đó tuột khỏi tay. Nói cách khác, quãng thời gian dưới mái hiên đúng là thời gian đẹp nhất, trong cuộc đời cô, và với sự bền vững không ai – dẫu là thần linh hay đế vương – xâm nhập được, thời gian ấy mãi mãi sưởi ấm cho cuộc đời phía trước của Yukino.

Ve kêu râm ran đêm ngày.

Chín năm trước khi mới đến Tokyo có rất nhiều điều khiến Yukino bất ngờ, tiếng ve kêu chính là một trong số đó. Về cơ bản thì đây chỉ là một trong rất nhiều âm thanh khác của tự nhiên, như tiếng chim, tiếng gió, tiếng các dòng sông hay những con sóng. Nhưng ở Tokyo, tưởng chừng phải đến muôn ngàn con ve đồng loạt kêu lên, tạo nên một âm thanh gần như náo loạn, nuốt chửng các âm thanh khác. Thành ra chim chìa vôi có hót lần nữa thì cô cũng không nghe thấy được.

Sau ngày có thông báo mùa mưa vùng Kanto sẽ kết thúc muộn hơn mọi năm vài hôm thì những cơn mưa đột nhiên ngừng hết cả lại, tưởng như ai đó vừa ngắt công tắc. Gần như cùng lúc, các trường học bắt đầu vào kỳ nghỉ hè, cậu thiếu niên không còn đến hiên nữa. Yukino nhớ lại những lời cậu nói, “Em đã quyết định là chỉ trốn học vào buổi sáng những hôm trời mưa thôi.” Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã mỉm cười nghĩ đúng là một cậu bé nghiêm túc nửa vời, nhưng giờ đây cô nhận ra tâm trạng mình buồn bã như thấy một lời hẹn ước đã bị phá vỡ. Cô vẫn biết thật vô lý khi mang trong mình cảm xúc giống như lúc đứa bạn thân của mình kết thân với một người khác, nhưng cô không còn nơi nào để đi nữa, thành thử cả những ngày trời nắng Yukino vẫn tiếp tục đến hiên.

Hôm nay cũng vậy, Yukino đến ngồi dưới mái hiên từ sáng, trong nắng chói chang. Đang kỳ nghỉ hè nên cô cũng không mặc vest mà mặc chiếc áo cộc tay màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo mỏng màu xanh nước biển, mặc chiếc váy xòe màu xanh lục và đi đôi xăng đan đế xuồng. Buổi sáng một ngày nắng đẹp, ngạc nhiên thay có khá nhiều khách đến thăm khu vườn. Những người khách nước ngoài giương cao máy ảnh lên chụp, một nhóm người cao tuổi cầm sổ ký họa, những cặp đôi tầm tuổi trung niên khoác tay nhau bước đi với vẻ thanh lịch. Yukino ngồi một mình dưới mái hiên, mắt dán vào quyển sách, tự nhủ vô vàn lần rằng cô ngồi đây không phải để đợi ai mà là để đọc sách, và cố gắng tạo ra không khí như vậy cho mình. “Như thế này là tốt nhất. Đúng vậy, cậu ấy không còn trốn học nữa, đó là điều tốt nhất.” Cô cố nắn chỉnh tâm trạng nhưng ý nghĩ “Sự thật không phải như vậy” lại dần dà xâm chiếm trái tim. Thật ra, mình…

“Mình đã không muốn mùa mưa kết thúc.”

Vừa thử để suy nghĩ bật thành tiếng thì đầu đã nóng hầm hập như sốt. “Không được, không được, không được, mình không được phép nghĩ như thế!” Cô hốt hoảng chúi mắt vào quyển sách đang đặt trên đầu gối. “Mình đang tận hưởng niềm vui đọc sách.”

Cô cố gắng tập trung vào những con chữ nối liền nau.

Trước mặt là cánh đồng tuyệt đẹp đang sáng lên trong nắng hè, ngọn gió trong lành vi vút thổi, thế nhưng trong lòng Nukata chỉ toàn trống rỗng, không có nắng, không có gió. Niềm vui tan biến, lấp đầy nàng là nỗi bất an và nỗi cô đơn vô phương cứu chữa.

Làm ơn thôi đi!

Suýt chút nữa thì cô hét lên thành lời. Chẳng vì lý do gì đặc biệt, tự nhiên cô cầm lấy cuốn Công chúa Nukata22 của Inoue Yasushi23 vẫn để suốt trên giá sách bấy lâu nay.

Câu chuyện kể về cuộc đời bi kịch của công chúa Nukata, một người có tài ngâm thơ ca trong cung điện rất được Thiên hoàng sủng ái. Lần đầu tiên cô đọc cuốn sách này là năm mười lăm tuổi. Hồi đó phân đoạn mà cô thích nhất là lúc nữ chính bước đi một mình trên cánh đồng hoa murasaki24. Sau đoạn này có một khổ thơ nổi tiếng và cực kỳ lãng mạn. Thời còn đi học cô chỉ đọc cuốn sách một cách đơn thuần với tâm trạng khấp khởi, còn giờ đây thật lạ lùng là chi tiết đều như thấm vào người cô. Tâm trạng ấy đeo đẳng mãi từ nãy đến giờ làm cô không thể nào tập trung vào việc đọc sách được.

Bỗng có tiếng chân, Yukino ngẩng lên theo phản xạ cùng nụ cười trên môi.

“Công viên này rộng quá nhỉ!”

“Ừ. Không tin được là nó lại nằm ở Shinjuku.”

Một cặp đôi khoảng tầm trên dưới hai mươi tuổi mặc quần áo thể thao nắm tay nhau bước về phía cô. Bầu không khí yêu thương và thân thiết giữa hai người khi họ dạo bộ dưới tán cây trông thật khỏe khoắn và rạng rỡ, Yukino cảm thấy nỗi thất vọng, cô nheo mắt lại.

“Xin lỗi.”

Yukino đứng lên khỏi ghế, nhường chỗ cho hai người. Người phụ nữ dáng thể thao khỏe mạnh cúi đầu cảm ơn, Yukino mỉm cười đáp lễ rồi ngồi xuống một đầu ghế, lại mở cuốn sách ra, đoạn hội thoại giữa họ lọt vào tai cô.

“Chỗ này là vườn kiểu Nhật nhỉ, sau đây mình đi đâu nữa?”

“Khu này có phòng tắm nước nóng, mình đi thử không?”

“Đi!”

“Nhưng nhìn bản đồ thì có vẻ hơi xa. Đi bộ ra được không?”

“Có một đoạn thôi mà, không sao.”

Ánh mắt Yukino máy móc lướt đi trên những hàng chữ.

Nơi này vào những ngày nắng trở nên hoàn toàn xa lại với cô. Nỗi cô đơn dâng ngập lòng Yukino.

Buổi sáng cô ngồi dưới mái hiên, buổi chiều cô đi tha thẩn qua Shinjuku, Yoyogi, Harajuku và những con phố bao ngoài công viên, khi đầu ngón chân bắt đầu đau cô vào nghỉ trong một quán cà phê, đợi hết đau cô lại tiếp tục đi, cứ như thế cô đã sống qua những ngày hè dài đằng đẵng, qua cả tháng Tám. Giả vờ đọc sách, bước đi trên mặt đường nhựa cứng, uống cốc cà phê với kem còn đang ấm, biết bao lần cô tự hỏi, “Có ai ở đó không?” Có ai muốn gặp cô không? Có ai đột nhiên liên lạc với cô không? Yukino ngẩn ngơ nghĩ, ngón tay lướt trên danh mục điện thoại. Lần trước Eri có gọi điện cho cô nhưng con cô ấy còn nhỏ quá chắc khó mà ra ngoài. Marui bỏ việc rồi thì phải, nhưng cứ gọi điện gạ người mới kết hôn đi chơi với mình thì không được hay cho lắm. Các bạn học cấp ba đang có mặt ở Tokyo, các bạn hồi đại học, bạn của bạn, người yêu thời còn đi học, những người con trai không trở thành người yêu dù cũng đã từng ăn tối cùng nhau mấy bận, những cô gái hợp tính với cô trong thời gian thực tập, đồng nghiệp… Ngay Yukino cũng phải bất ngờ vì danh bạ điện thoại của mình có nhiều người đến vậy.

Lâu rồi không liên lạc với cậu. Thời tiết nắng nóng vẫn tiếp diễn, phía cậu có gì thay đổi nhiều không. Hôm nay và ngày mai mình được nghỉ nên nếu có thời gian rảnh cậu có muốn đi uống trà với mình không? Xin lỗi vì đề nghị đường đột quá, nếu đang bận thì cho mình xin lỗi nhé.

Yukino soạn một tin nhắn mà chẳng có địa chỉ người nhận. Không được rồi. Mình muốn gặp một ai đó, nhưng không biết nên gặp ai đây. Mình không biết có ai trên đời muốn gặp mình không. Có sẵn lòng đến gặp mình mà chẳng cần đến lý do không. Dường như chẳng có ai mà mình có thể gọi là bạn được. Nói không chừng mọi người trong xã hội đều như thế cả. Yukino tự an ủi, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng.

Khi hoàng hôn buông xuống, Yukino hòa vào dòng người tan tầm, ghé siêu thị mua thực phẩm cho bữa tối rồi đi như kéo lê cái chân mỏi nhừ của mình về căn hộ. Không thèm rửa mặt cô cứ thế đổ người xuống giường, nằm chờ cho cảm giác mỏi mệt tan đi. Cuối cùng khi thấy mình có thể cử động được, cô từ từ ngồi dậy, tẩy trang, thay quần áo, nấu bữa tối trong căn bếp ngổn ngang. Một bát cháo với nhiều rau củ thái nhỏ, một bát udon hoặc là cơm thịt và trứng gà cũng được, một món nào đó tốt cho tiêu hóa, cô sẽ ngồi ăn ở sofa. Dù không ngon lắm nhưng ít nhất cô vẫn cảm nhận được mùi vị. Cô coi đây là thứ duy nhất mà cậu thiếu niên đã để lại cho cô.

Cơn gió cuốn theo hương mùa hè lùa vào qua khung cửa sổ gắn mành chắn côn trùng. Gió lướt qua kẽ ngón chân cô…

Kể từ ngày hôm đó, bàn chân đã trở thành một bộ phận đặc biệt trên cơ thể Yukino. Cô chạm vào ngón chân cái. Nỗi đau ngọt ngào nhói lên, chạy từ đầu ngón chân tới hông rồi lan ra khắp người. Cả cảm giác này nữa cũng là do cậu để lại cho cô. Cậu thiếu niên như được bao bọc trong màu xanh lá dưới nắng ấy, đã đem lại cho cô bao thay đổi to lớn chỉ trong vòng một tháng. Thật đáng ngạc nhiên!

Ánh sáng trong quán bar tối tăm mù mờ đến thế này sao!

Nhâm nhi lại vị cay sè của ly Salty-Dog, Yukino thấy mình như con thú nhỏ đang dè dặt đưa tay cầm lấy hạt đậu lai, vừa ngắm nhìn hàng dài chai thủy tinh xếp trên giá phía sau quầy vừa lần tìm trong ký ức. Cô không biết quá nhiều quán bar nhưng tất cả đều sáng sủa hơn nơi này. Hay tại cô ngồi đây một mình nên mới cảm thấy như vậy.

Cô chưa bao giờ bận tâm phân tích những phụ nữ uống rượu một mình trong quán bar, bản thân cô cũng chưa vào quán bar một mình bao giờ. Đơn giản là vì cô chưa từng có cơ hội đó. Trước đây mỗi khi uống rượu ở bên ngoài cô thường đi cùng bạn hoặc người yêu hoặc đồng nghiệp.

Yukino ra chiều quen thuộc với nơi này lắm rồi, nhưng thực tế lòng cô đầy lo lắng thấp thỏm, cô ngồi vắt chân trên chiếc ghế đẩu cao chót vót. Trước tiên uống chút bia Hoegaarden White có trong menu, tiếp đến là ly cocktail đào trắng, lúc này cô đã uống gần hết ly Salty-Dog. Quán không có khung cửa sổ nào mở ra một phong cảnh đáng để ngắm nhìn, ánh sáng không đủ để đọc sách, cô cũng không có hứng thú với chương trình thể thao được truyền trực tiếp trên màn hình ti vi đã tắt tiếng của quán, thành thử ngoài uống rượu ra Yukino không còn việc gì để làm. Mất thời gian đắn đo mãi cô mới bước vào đây thì không thể nào rời khỏi quán bar này sớm hơn thời gian một tiết học được. Cô tự nhắc đi nhắc lại với mình. Bởi thế, cầm ly Salty-Dog như thể nó là chút nước ngon lành còn sót lại trong cơn khát lúc hiểm nguy, cô nhấp từng chút một.

Trước khi đi ngủ, Yukino định uống bia nhưng mở tủ lạnh ra thì thấy không còn lấy một lon. Cô để cửa tủ mở một lúc và suy nghĩ xem mình phải làm gì. Đã tắm rửa xong. Chỉ mặc chiếc áo phông cộc tay và quần đùi. Không thể ra ngoài trong bộ dạng này được. Nhưng rồi cô đóng cửa tủ lại và hạ chút quyết tâm. Vì ngay lúc này cô muốn uống bia. Cô lại tròng vào người chiếc váy liền màu xanh lục nhạt, mau lẹ quệt một chút son dưỡng, cầm lấy chiếc túi nhỏ bằng mây đan và bước ra ngoài.

Rời chiếc thang máy cũ kỹ của tòa nhà và ra đến con đường bao quanh ngoài công viên, tiếp xúc bầu không khí ban đêm cô mới biết căn hộ độc thân của mình ngột ngạt đến thế nào. Ở bên ngoài, cô nhận ra mình cần một ai đó để nói chuyện, ai cũng được, thậm chí gặp ở quầy tính tiền trong cửa hàng tiện lợi cũng được.

Phía xa tít trên con đường vắng người và xe đi lại, bảng hiệu xanh của cửa hàng tiện lợi sáng lên trơ trọi. Yukino chầm chậm tiến về phía ánh sáng. Cô lắng nghe tiếng vọng đều đều từ đôi xăng đan của mình, bất chợt nhìn sang ngang, thấy phía cuối con ngõ vắng bóng người bập bùng ánh sáng màu cam. Yukino rẽ vào con ngõ như thể bị thôi miên, tự hỏi nơi đây mở hàng quán từ bao giờ.

Đó là một quán bar. Phía dưới ánh đèn đường màu cam, lọt thỏm giữa hai tòa nhà cao tầng là bảng thực đơn nho nhỏ của quán. Cô không hay vào quán bar nhưng cô nhớ được hương vị phức tạp và tao nhã của các món đồ uống pha chế, khác hẳn những lon bia. Cô ngắm nhìn quán, hơi lưỡng lự không biết làm gì và vượt qua nó, nhưng rồi cô nghĩ lại và quay bước, chầm chậm đi qua thực đơn đặt ngoài quán. Chần chừ mãi rồi cũng sắp vượt qua lần nữa. Bỗng một người phụ nữ dắt theo một con chó đi ngược lại cô, ánh mắt lộ rõ nghi hoặc. Như bị buộc phải lựa chọn, Yukino quyết tâm bước xuống cầu thang phía bên cạnh tấm bảng ghi thực đơn, cuối cùng đẩy cánh cửa sắt nặng trĩu.

“Cô đi một mình à?”

Câu hỏi đột ngột vang lên từ bên tay phải khiến Yukino giật bắn mình. Khá lâu rồi cô mới mang theo kha khá tiền nên gọi một ly Salty-Dog nữa. Bấy giờ cô đang ngồi đếm từng hạt muối dính trên mép ly rượu, mặt gần như chạm vào miệng ly, nhẩm đếm đến số 129.

“Xin lỗi, cô có sao không?”

Thấy cô giật mình, người đến bắt chuyện bèn luống cuống xin lỗi.

“À, không sao… Đúng là… tôi đi một mình thôi.”

Yukino trả lời, cũng ấp úng, mặt bắt đầu nóng bừng lên. Thấy vậy, người đàn ông ngồi bên tay phải cô mỉm cười.

“Tốt quá, tôi cứ ngập ngùng mãi không biết có nên bắt chuyện với cô không. Xin lỗi vì khiến cô hoảng hốt, tôi thật ra cũng đi một mình thôi.”

Dù chưa hiểu chuyện là sao nhưng Yukino vẫn khẽ gật đầu đáp lại. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đang ngồi cách cô hai ghế trống. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu, bên ngoài là áo khoác hơi có độ bóng. Người này không đeo cà vạt. Mái tóc để dài ra sau đủ che hết tai và đôi vai khá rộng. Cô cảm giác anh ta giống một chú chó cảnh được chăm bẵm cẩn thận. Xem chừng lớn tuổi hơn cô.

“Cô có hay đến đây không?” Người đàn ông cầm ly rượu lên và hỏi cô.

“Không… Tôi không hay đến.”

“Quán này khá yên tĩnh, cũng hay đấy chứ? Công ty của tôi gần đây, thỉnh thoảng trên đường về tôi lại ghé vào.”

“Vậy là hôm nay cũng như vậy sao?”

“Đúng thế.”

Nếu tưởng người này đang tán tỉnh mình thì có lẽ là hơi tự tin thái quá vào bản thân chăng? Yukino tiếp chuyện một cách thận trọng. Đây là quán bar mở cửa buổi đêm, tình huống này có lẽ cũng là bình thường. Mà cô ra ngoài chính vì muốn được nói chuyện với ai đấy thôi.

“Anh tan làm có vẻ hơi muộn nhỉ?”

“Vâng. Tôi làm ở một nhà xuất bản gần đây. Nó nằm ở ngõ số Bốn, tòa nhà ngay cạnh cửa hàng tiện lợi. Tầng một là quán ăn… Mà thôi, có lẽ cô cũng không biết đâu nhỉ!”

Yukino mỉm cười lắc đầu. Cô không biết.

“Cô thì sao?” Người đàn ông đó hỏi.

“Chỗ làm của tôi không gần đây. Là nhà tôi ở gần khu này.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Sao ạ?”

“Vì cô ăn mặc đơn giản. Chắc không phải trên đường đi làm về.”

Người đàn ông bảnh bao giữ ý chỉ khẽ liếc về phía bộ đồ Yukino đang mặc. Yukino đâm xấu hổ, tưởng đâu bị anh ta nhìn thấu cả căn hộ bừa bộn của mình, mặt cô lại đỏ lên.

“Có vẻ hay thật đấy.” Đột nhiên anh ta đổi sang giọng điệu tươi vui hơn.

“Sao ạ?”

“Tôi thấy có cái gì đó rất tuyệt. Việc một người phụ nữ đến đây uống rượu một mình ấy mà. Bình thường chẳng có mấy phụ nữ làm được như thế đâu.”

Người đàn ông nói vậy và nở một nụ cười tươi tắn. Yukino phấn khởi như thể vừa được thầy giáo chủ nhiệm khen ngợi vì một việc tốt cô đã làm mà chẳng ai biết đến.

“Tôi là Saito. Còn cô?”

“À, tôi là Yukino.”

“Yukino, đây là họ hay tên của cô?”

“Tôi cũng hay bị hỏi như thế lắm. Yukino là họ của tôi.” Yukino mỉm cười trả lời, rồi như nhớ ra ly Salty-Dog cô đưa nó lên miệng uống. Những hạt muối lạo xạo dính trên môi cô.

“Vậy là vào lúc đi dạo một mình trong vườn thì cô ta gặp tình nhân của mình, sau đó người chồng xuất hiện nên nhân tình của cô ta hốt hoảng, chạy đi mất. Mà thậm chí bọn họ lại là anh em. Đúng là cuộc chiến sống còn.”

“Cuộc chiến ư? Tôi nghĩ tình huống này nặng về hoạt động tâm lý hơn, rất phức tạp, trầm lặng.”

Yukino nhoẻn miệng cười. Khi người đàn ông bảnh bao hỏi cô thường làm gì vào ngày nghỉ, Yukino trả lời cô đọc sách trong công viên. Rồi anh ta lại hỏi về cuốn sách cô đang đọc, cô trả lời là cuốn Công chúa Nukata, nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của Nukata trong lịch sử. Chẳng rõ có thật là anh ta làm cho nhà xuất bản không nữa. Cô cố kìm thắc mắc lại trong lòng.

Lạc giữa

đồng tím ngát

thượng uyển hoa bạt ngàn

Em mau buông tay áo

kẻo người ta ngó sang

Khi cô đọc đoạn thơ và cho biết nó được viết trong sách giáo khoa, người đàn ông chỉ ậm ừ, rằng anh ta đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó. Anh ta còn tưởng bài thơ là do nam giới viết.

“Là nữ mới đúng!” Yukino buột miệng đính chính khiến người đàn ông bật cười.

“Rồi khi chia tây cả hoàng tử Oama và Thiên hoàng Tenchi, nàng một mình bước đi trên thảo nguyên với nỗi lòng cô độc. Nơi đó cánh đồng trắng xóa hoa murasaki, là vườn ngự uyển. Vườn ngự uyển là nơi thường dân không được phép đặt chân vào.”

“Vậy sao…” Anh chàng bảnh bao nhâm nhi ly rượu whisky và gật gù ra vẻ tâm đắc. Yukino thì uống cocktail. Bất chợt cô tự hỏi không biết đây là ly rượu thứ mấy rồi. Có lẽ cô đang say. Say một chút và nói với người khác về những điều mình thích có lẽ cũng vui.

“Và bài thơ đó buột ra trên môi nàng một cách tự nhiên. Đi quanh đồng hoa murasaki, cũng là vườn cấm…”

“Tức là tả thực luôn!”

“Đúng vậy.” Yukino mỉm cười. “Tối hôm ấy có tiệc. Mọi người ăn uống và mỗi người ngâm một bài thơ tặng Thiên hoàng Tenchi. Do bị chỉ định bất kỳ nên ai nấy đều hồi hộp không biết mình có dính không. Chỉ mình Nukata là điềm tĩnh. Bởi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hễ muốn là nàng có thể sáng tác bao nhiêu bài thơ cũng được.”

“Vì nàng là tài nữ phải không?”

“Đúng thế. Như thời nay người ta thường nói, ‘ứng tác là một tài năng’. Nhưng thời bấy giờ nào có sức mạnh siêu nhiên của pháp sư chảy trong con người nàng.”

“Cô Yukino cũng có nét gì đó giống pháp sư đấy. Có khi nào nhà của cô là đền thờ thần không?”

“Làm gì có! Tôi cũng chỉ là một người làm công ăn lương bình thường thôi. Lại nói, với Nukuta, tứ thơ lúc nào cũng tự nhiên bật ra trong đầu nàng. Chỉ với ‘Lạc giữa đồng tím ngát, Thượng uyển hoa bạt ngàn’ là đã xong nửa bài rồi còn gì.”

“Cô Yukino thì sao, cô cũng có kinh nghiệm về chuyện này chứ?”

“Sao cơ?”

“Thì kinh nghiệm khi bị đặt vào một cuộc chiến tranh giành ấy.”

Yukino dần nhận ra, anh ta đang nói về chủ đề ngoại tình. Cô đâm ra áy náy, chuyện thơ ca tẻ nhạt quá chăng.

“Không, tôi không am hiểu mấy… Mà thật tình là tôi chưa có kinh nghiệm nào như vậy.”

Cô định gọi tên người đàn ông bảnh bao, nhưng cô không nhớ rõ. Là Sato hay Kato, hay là Watanabe?

“Còn… thì sao?”

Cô hỏi tránh để người đàn ông khỏi nhận ra rằng cô quên tên anh ta. Anh ta liền cười sảng khoái.

“Cô Yukino quên tên tôi rồi chứ gì?”

“Không, tôi… Tôi xin lỗi.”

“Không sao đâu. Cái tên bình thường quá nên dễ quên ấy mà. Anh là Sato hay Kato gì đó phải không? Tôi bị hỏi vậy suốt.” Người đàn ông cười, “Là Saito!”

Nhìn anh ta vừa cười vừa uống ly rượu, Yukino cảm thấy an tâm.

“Không hiểu sao lại phấn khởi.” Người đàn ông chợt nói.

“Thế ư?”

“Lâu lắm tôi mới phấn khởi thế này. Cô Yukino thì sao?”

“Tôi cũng vậy.”

Dứt lời, cô uống nốt ly cocktail mà đến giờ có lẽ cô chẳng xác định chính xác được nó là loại gì nữa. Người đàn ông bảnh bao đang nói với cậu pha rượu, “Cho cô ấy một ly Frozen cocktail nữa.” Yukino lắng nghe, cảm thấy thoải mái, thảnh thơi, y như ở văn phòng sau khi kết thúc giờ học.

Hai người quyết định đổi chỗ và đi uống thêm một lúc nữa theo lời đề nghị của người đàn ông. Do quanh khu này không có nhiều quán nên cả hai leo lên taxi. Ngắm nhìn đèn đường Aoyama lướt qua ngoài cửa sổ xe, Yukino mơ màng trong hơi men, có lẽ những cuộc gặp gỡ giữa mọi người thường diễn ra thế này chăng. Không phải ở nơi làm việc hay trường học, cũng không phải nhờ ai đó giới thiệu, tất cả những người trưởng thành và tự lập đều đơn độc trong hành động và rồi tự nhiên gặp một ai đó. Và cứ thế tự mở rộng thế giới của mình. Yukino cảm thấy cuối cùng mình cũng đã trưởng thành, đã chạm được vào quy tắc của thế giới này.

Đi qua nhà ga Shibuya đã đóng cửa, hai người xuống xe, đi bên nhau một lúc. Hơi ẩm trong không khí đêm hè và hơi men đang làm nóng hai má cô đều thật dễ chịu. Đã mấy lần mu bàn tay phải của cô đụng vào cánh tay người đàn ông bảnh bao. Trước đây, lâu lắm rồi, cô cũng từng sóng vai một người nào đó thả bước trên đường phố Shibuya vào đêm hôm thế này.

Đột nhiên người đàn ông nắm lấy tay cô. Yukino không hề hoảng hốt vì đây là chuyện cô đã lường trước, nhưng cô cũng thấy bất ngờ vì chẳng biết tự lúc nào hai người họ đã dừng chân ở dãy nhà nghỉ dốc Dogen. Cô bất thần nhớ lại cảm giác thư giãn và lười biếng khi nằm bên một ai đó. Người đàn ông bảnh bao nói như thì thầm, “Nghỉ ngơi một chút chứ!” Yukino khẽ bật cười vì thấy câu nói ấy ngộ nghĩnh như lấy nguyên từ trong phim truyền hình hay một bộ truyện tranh nào đó. Có lẽ người đàn ông bảnh bao cho rằng nụ cười của cô là câu trả lời, anh ta vòng tay qua vai Yukino khẽ đẩy cô đi qua cánh cửa vào khách sạn. Yukino cứ thế bước đi. Cánh cửa tự động lờ mờ mở ra, hơi lạnh từ máy điều hòa chạm vào da mặt cô, Yukino lặng lẽ cúi mặt xuống. Lúc đó lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi giày của người đàn ông bảnh bao. Mũi giày nhòn nhọn bóng loáng, thân giày có họa tiết giả da cá sấu, rắn hoặc một loại bò sát nào đó. Như được xé toang ký ức, Yukino đột nhiên nhớ đến đôi giày của cậu thiếu niên. Hình ảnh đôi giày tả tơi mà cậu luôn xỏ hiện ra mồn một và sống động trước mắt, bất thần thổi bay hơi men trong cô. Không phải loại giày lười hay giày buộc dây của học sinh, cũng không phải loại giày theo quy định đồng phục của trường. Tự nhiên cô nhận ra đó là đôi giày thủ công do chính cậu thiếu niên làm.

“Sao thế…?” Thấy Yukino đột ngột khựng lại người đàn ông bảnh bao cất tiếng hỏi.

Làm sao thế này? Rốt cuộc mình bị làm sao thế này?

“Tôi… Xin lỗi.”

Người đàn ông lặng thinh, chỉ chằm chằm nhìn Yukino. Sự tĩnh lặng buông xuống sảnh chờ vắng người. Cùng với sự bất ngờ của người đàn ông là một tiếng thở dài ngao ngán.

“Thành thật xin lỗi anh.” Nói đoạn Yukino bỏ chạy thục mạng khỏi khách sạn. Cô chạy hết con dốc, leo lên chiếc taxi vắng khách và hét tên khu Sendagaya. Khi taxi lăn bánh cô nhận ra mình thật sự say bí tỉ. Khung cảnh trước mặt quay mòng mòng, mỗi lần xe tăng hay giảm tốc cơn buồn nôn lại ập tới. Khi xe đi ngang qua công viên Meiji, không thể chịu đựng hơn được nữa cô yêu cầu tài xế dừng xe và mở cửa. Rồi cô chạy ra khỏi xe, chúi đầu xuống bãi cỏ nôn thốc nôn tháo. Hai đầu gối, hai tay cô dính bùn đất, người run lên như sắp vỡ tung ra. Mỗi lần ánh đèn xe màu cam nhấp nháy sau lưng sáng lên, cô lại có cảm giác mình đang bị quở trách thậm tệ. Mày đúng là đồ vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Ánh đèn như đang nói lên điều đó. Dạ dày đã rỗng mà Yukino vẫn tiếp tục nôn ọe, ra toàn nước dãi, hòa vào nước mắt.

Chuông báo thức réo lên.

Trước khi mở mắt, Yukino đã biết hôm nay trời sẽ không mưa. Mưa không thể nào rơi xuống và cứu vớt cô một cách dễ dàng như vậy.

Bỏ qua cơn đau đầu như búa bổ, cô tiến về phía bồn rửa mặt. Cô vỗ nước hoa hồng và thoa kem dưỡng da lên mặt, như muốn phủ che đi một điều gì đó.

Ngồi trên chiếc sofa lẻ loi như một con thuyền, Yukino vươn tay lấy hộp phấn nền, nhưng tay chẳng còn chút sức lực nào, làm hộp phấn rơi mất. Chiếc hộp nảy khẽ một lần trên sàn kèm theo tiếng động khô khốc. Cô nghiêng mình với lấy chiếc hộp và mở nó ra. Bánh phấn đã vỡ nát. Yukino nhìn chăm chăm vào những mảnh vỡ một lúc mới nhận ra điều đó, tín hiệu từ mắt truyền đến não bộ có vẻ đi lâu hơn bình thường rồi. Chẳng một dấu hiệu báo trước, sống mũi cô tự nhiên cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Yukino phát hoảng, ấn ngay ngón tay lên mi để ngăn nước mắt lại. Tại sao chứ, thậm chí cô còn chẳng thấy buồn, ấy mà sao cô lại khóc? Yukino không hiểu được.

“Cầu cho ngày mai trời đẹp!”

Yukino lẩm bẩm rồi đá chân phải, hất chiếc giày đế mềm lên không trung. Chiếc giày lăn lốc trên hiên gạch, rồi như một sinh vật bé nhỏ nào đó vừa tắt thở, nó rơi khỏi thềm. Vậy ngày mai sẽ âm u. Yukino bật nắp lon bia và uống ừng ực một hơi đến một phần ba lon. Hôm nay cũng vậy, cô nhận ra muôn ngàn con ve vẫn đang kêu. Ngẫm lại cô mới thấy khá lâu rồi cô mới ngồi uống bia trong công viên cấm đồ uống có cồn như thế này. Sau khi gặp cậu thiếu niên đó một thời gian, dần dần cô chỉ mang vào đây cà phê uống liền. Mà thôi, sao cũng được. Đằng nào thì con người ai cũng có chỗ kỳ lạ mà…

Yukino ngắm nhìn khu vườn buổi sớm tháng Tám.

Khu vườn ánh sáng, nắng nhuộm màu cam.

Những từ ngữ chợt hiện lên trong đầu cô. Công chúa Nukata đã nói, chỉ cần muốn thôi là ta có thể sáng tác ra đoạn sau của bài thơ bằng rất nhiều cách. Phải, đối với nàng, đó là chuyện đương nhiên, còn đối với mình là điều quá sức. Phía trước khu vườn ánh sáng có điều gì, phía sau nó có điều gì, và liệu có được điều gì đây, mình ho