← Quay lại trang sách

Chương 6 Mang thuốc ra ban công hút-bóng cô gái lên xe buýt-giá mà tôi còn có thể làm được gì-Ito Soichiro

“Chắc biết tại sao tôi gọi em ra đây chứ?”

Tôi nói, mắt nhìn đăm đăm vào mặt Akizuki Takao. Bị bắt đứng đó, Akizaki vẫn giữ gương mặt bình thản, chỉ nhăm mắt lại và trả lời, “Vâng.” Mất một lúc mà không thấy hồi âm nào khác, tôi cố ý gằn giọng.

“Chỉ ‘Vâng’ thôi thì tôi không hiểu. Nhớ ra chuyện gì cụ thể hơn thì nói tôi nghe xem nào.”

“Gần đây, em nghĩ là em đi muộn khá nhiều ạ.”

“Nói thế mà được à?”

“Dạ?”

“Không phải là ‘Em nghĩ’! Cậu đi học muộn lần này là lần thứ mấy rồi?”

Cô giáo ở bàn đối diện có vẻ giật mình vì tôi đột ngột to tiếng, nên ngẩng nhìn về phía chúng tôi. Tự nhiên bị gọi lên phòng giáo vụ, phải nghe thầy lớn tiếng quát tháo trong cơn giận, nếu là mấy cậu học sinh yếu ớt bình thường thì đã khóc rồi, nhưng vẻ mặt Akizuki chẳng có gì thay đổi. Cậu ta có đuôi mắt dài và mái tóc cắt ngắn, trông khôn ngoan hơn, hơn nữa lại ít nói nên tạo ấn tượng khá chững chạc. Nhìn chung không có nét đáng yêu. Tôi tiếp tục lớn tiếng.

“Cậu đang đùa đấy hả… Tại vì cấp ba không còn là cấp giáo dục bắt buộc nữa chứ gì? Cứ thế này thì tốt nghiệp hay học lên tiếp nữa cũng đều rất khó đấy, cậu biết không?”

Tôi chờ đợi một câu trả lời nhưng Akizuki chỉ im lặng cúi mặt xuống đất. Không xin lỗi cũng không giải thích, thậm chí cậu ta cũng không cãi lại. Đây cũng là một dạng khó xử lý. Đang nghĩ thằng nhóc này thật phiền toái, tôi chợt ngờ ngợ nhớ đến một điều vẫn thắc mắc bấy nay. Tôi có cảm giác mình đã quên một điều gì đó liên quan đến Akizuki, một điều gì đó không vui chút nào. Không thể nhớ ra được, tôi đột nhiên cảm thấy muốn hút một điếu thuốc.

Reng!

Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên qua loa, xen vào không khí ủ dột.

“Thôi được rồi. Đi đi. Nếu còn tiếp tục tôi sẽ mời phụ huynh đến, rõ chưa?”

Akizuki không có vẻ gì là thở phào nhẹ nhõm, chỉ cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng giáo vụ. Cuối cùng tôi vẫn không thể nhớ ra được điều liên quan đến Akizuki. Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra, hoặc có lẽ tôi không nhớ nỗi nó vì việc đó cũng chẳng hề quan trọng.

“Thầy Ito đáng sợ quá!”

Từ bàn đối diện cô giáo Anh văn nói như muốn trêu tôi, vào lúc tôi đang thu gọn tài liệu giảng dạy môn thể dục.

“Sao thầy không hỏi thằng bé lý do nó đến muộn?”

Tôi nhìn vào những nếp nhăn trên đuôi mắt hiền dịu của nữ giáo viên có lẽ hơn tôi đến cả mười tuổi. Lúc nào chị cũng đặt mình vào vị trí của học trò, đối xử với chúng như những người trưởng thành và hoàn toàn tự lập, đương nhiên rất được lũ trẻ yêu mến. Tôi tự nhủ, nhiệm vụ của tôi và chị khác nhau,

“Đúng là Akizuki đi muộn nhiều nhưng ngoài ra không gây rắc rối gì khác, kể cũng là đứa trẻ ngoan. Hơn nữa gia đình của cậu bé…”

“Là gia đình đơn thân. Nhưng không thiếu học sinh có hoàn cảnh tương tự, đó không thể là lý do để đi muộn. Mà lý do là gì cũng chẳng quan trọng. Năm đầu tiên là khoảng thời gian quan trọng để chúng hiểu luật lệ là luật lệ. Tôi cho là thế.”

Tôi ôm tập tài liệu, nhỏm dậy khỏi ghế và chuẩn bị bước đi, không để người nữ đồng nghiệp lớn tuổi hơn kịp nói thêm điều gì.

“Tôi xin lỗi, tiết sau của tôi là giờ tennis.”

“Mưa tạnh từ lúc nào ấy nhỉ.” Người giáo viên nhìn ra cửa sổ, khẽ mỉm cười vẫy tay. “Dạy tốt nhé. Nhớ dành thời gian để ăn uống đầy đủ đấy.”

Chị đã nhận ra tôi chưa kịp ăn trưa vì bận chuẩn bị tài liệu và lên lớp Akizuki. Tôi hơi cảm động, đúng là giáo viên lâu năm, tinh tường quá.

Rời khỏi phòng giáo vụ, tôi rảo bước trên hành lang, cố gắng kìm lại cảm giác muốn chạy thật nhanh. Còn năm phút nữa là đến tiết tiếp theo, tôi đi qua văn phòng giáo viên thể dục, đưa tài liệu cho trưởng bộ môn và phải đi bộ từ đó ra sân tennis phía sau hồ bơi. Vừa kịp giờ. Hành lang đầy học sinh trở về sau tiết học, nhưng khi thấy bóng tôi hầu hết đều co người lại và tránh đường. Thỉnh thoảng có tiếng gọi í ới từ phía những học sinh xa biệt trông có vẻ bặm trợn.

“Hôm qua thầy có xem bóng đá không?”

“Không xem, về lớp đi!” Tôi vừa trả lời một học sinh cũ hiện học lớp Mười hai hệ hướng nghiệp, vừa nôn nóng trong lòng, tôi muốn hút lấy ít ra một điếu thuốc.

Kết thúc tiết năm với môn tennis của học sinh lớp Mười thì sang tiết sáu là môn thi đấu đối kháng của học sinh lớp Mười hai. Do cô đồng nghiệp cùng phụ trách môn thể dục hôm nay khó ở trong người nên tôi phải phụ trách cả lớp cho nam và cho nữ. Tôi mất mười phút nghỉ giữa giờ để liên lạc với nhóm học sinh nữ nên cuối cùng vẫn chưa hút được điếu thuốc nào.

Hôm nay là ngày lấy kết quả môn nhảy xa lấy đà. Thảm và thước cho nam và nữ xếp cạnh nhau. Tôi cho hai nhóm lần lượt nhảy xen kẽ và ghi lại kết quả. So với nhóm học sinh nghịch như lũ khỉ lớp Mười vừa rồi thì giờ học với lớp Mười hai uể oải hơn rất nhiều. Dù sao tôi cũng hiểu tâm trạng của chúng. Đặc biệt đây là lớp có nhiều đứa sẽ học lên cao nên đối với chúng giờ thể dục giống như thời gian để xả hơi một chút, hơn nữa nam nữ học chung thế này thì việc chúng mất tập trung hơn bình thường lại càng khó tránh. Trong đám học sinh xếp hàng chờ đến lượt có nhưng đứa nói chuyện riêng, nhưng cũng biết giữ kỷ luật chỉ dám nói khẽ.

“Thật không? Cậu chưa ăn bánh kếp bao giờ à?”

“Thế nên tớ mới hỏi nó khác gì với bánh nướng kẹp mình hay ăn?”

“Hay hôm nay cùng đi ăn không? Quán ngay cạnh cửa hàng tiện lợi ở cửa phía nam.”

Thỉnh thoảng bên tai tôi loáng thoáng những chuyện như thế. Tôi sực nhớ lại những cảm xúc dâng trào thời thiếu niên, khi mà mỗi lời nói của một cô bé nào đó đều tỏa sáng như một bí mật chưa ai biết. Sau năm tiết học từ sáng chỉ toàn là nhồi nhét vào đầu để luyện thi thì đối với chúng tiết thể dục cuối ngày thế này là thời gian vui nhất chăng. Nghĩ thế, tôi chẳng thèm báo trước một lời, vung chân đá bay chiếc xô ngay dưới chân mình.

Xoạch!

Chiếc xô đụng trúng con lăn làm mịn sân, tiếng kim loại va nhau vang lên khuấy động cả sân trường. Mấy đứa học sinh ngạc nhiên há hốc mồm. Khi thấy tôi đứng lặng, vẻ mặt chúng từ bối rối chuyển sang sợ hãi.

“Trong giờ học không được nói chuyện riêng. Sugimura, Yoneda, cả Nakajima và Kikuchi nữa, chạy năm vòng sân.”

Tôi cố gắng nói với giọng lạnh lùng vô cảm. Những học sinh bị gọi tên có những đứa vừa nói chuyện riêng, có những đứa tôi chọn ngẫu nhiên cho đủ bốn đứa cả nam lẫn nữ. Ngoài ra còn nhiều người khác cũng nói chuyện riêng, nhưng trong trường hợp này thì việc xử phạt không cần phải công bằng. Tóm lại chỉ cần có tác dụng với cả nhóm là được.

“Nhanh lên!”

Tôi bực mình quát khi chúng đang ngơ ngác ngó nhau, cả bốn đứa liền đứng lên chạy ngay lập tức. Tôi tiếp tục ghi chép kết quả nhảy như chưa xảy ra chuyện gì. Từ đó cho đến lúc hết giờ không một ai dám mở miệng nói thêm nữa.

Đến lúc tranh thủ hút được một điếu thuốc thì cũng là lúc tôi nhớ ra được điều liên quan đến Akizuki.

Hết tiết thứ sáu, tôi ngồi ăn bữa trưa muộn và tiện thể tổng hợp kết quả điều tra thói quen sinh hoạt của học sinh lớp Mười, sau đó là hai tiếng đồng hồ chỉ đạo câu lạc bộ bóng rổ rồi quay trở về văn phòng để lập nốt bản kế hoạch dã ngoại cuối tháng, cuối cùng thì cũng xong công việc của ngày hôm nay. Tôi mệt lử, đứng tựa vào tường phía hành lang khu dành cho giáo viên, sau khi không thấy bóng ai xung quanh tôi khom người ngậm điếu thuốc và thở ra lượng khói đã dồn lại trong phổi thành một tiếng thở dài.

“Đúng rồi, cậu ta là cậu học sinh xuất hiện trong giấc mơ của mình tối qua.”

Tôi nhìn lên mặt trăng mỏng manh đang treo lơ lửng trên nền trời tím sẫm và nhớ lại.

Đúng vậy. Tôi ghét giấc mơ đó. Giờ tan trường, trong phòng hướng dẫn học sinh có ba người. Tôi, mẹ của Yukari và một cậu học sinh. Khi đang nằm mơ tôi không nhận ra nhưng bây giờ nhớ lại thì đó chính là Akizuki Takao. Tôi gồng mình giải thích với bà mẹ tôi mới gặp lần đầu lý do khiến Yukari nghỉ dạy ở trường, còn Akizuki Takao, sự xuất hiện của cậu ta có lẽ đại diện cho toàn bộ học sinh trong trường chăng.

“Cậu và Yukari đã từng hẹn hò, đúng không?” Mẹ Yukari hỏi.

“Thầy cô đã luôn nói dối bọn em, đúng không?” Akizuki nói.

Tôi gục đầu xuống bàn, mồ hôi túa ra, cố gắng tìm lời giải thích.

“Cháu xin lỗi hai bác. Nhưng thật sự bọn cháu đã rất nghiêm túc với nhau. Bệnh của Yukari… một phần nguyên nhân là từ phía nhà trường.”

“Bệnh? Anh nói rằng Yukari bị bệnh sao?”

“Thầy cô bí mật hẹn hò với nhau cơ mà! Nam nhi thì phải có nghĩa vụ bảo vệ người mình yêu chứ?”

“Vì Yukari bị bệnh nên cậu bỏ rơi con bé?”

“Sẽ chẳng còn ai tin những lời thầy Ito nói nữa đâu.”

Đúng là một cơn ác mộng.

Tôi lắc đầu, dụi thuốc vào chiếc gạt tàn cầm tay, đi về phía bãi đỗ xe dành cho giáo viên. Vừa nhấc chiếc mũ bảo hiểm kín mặt và đầu lên định đội thì sực nhớ hôm nay có hẹn đi uống rượu. Tôi bèn để xe lại trường, ra khỏi cổng, đi bộ về phía ga tàu điện ngầm. Không còn bóng học sinh nào nữa nhưng dòng người trở về nhà trong im lặng và không khí ẩm thấp bủa vây xung quanh làm tôi khó chịu.

Akizuki Takao là học sinh do tôi chủ nhiệm, thuộc lứa lớp Mười mới vào trường tháng Tư này. Cậu ta không có gì nổi bật. Nếu không thường xuyên đi muộn buổi sáng, không vướng chuyện cha mẹ ly hôn và mấy năm nay chỉ sống với mẹ, thì cậu ta sẽ là một đứa trẻ mười lăm tuổi bình thường. Thành tích học tập thuộc nhóm trên, đồng phục gọn gàng, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta tự cô lập trong lớp. Akizuki không tham gia sinh hoạt ở câu lạc bộ nào cả, mà các học sinh tan học là về thẳng nhà thay vì nán lại trường cho hoạt động ngoại khóa như thế thường không vấn đề gì về hạnh kiểm, nhưng do hoàn cảnh gia đình nên hình như cậu ta khá bận bịu với công việc làm thêm. Trong giờ thể dục, thái độ của cậu ta nghiêm túc đúng mực, các thầy cô khác cho biết Akizuki trong giờ của họ lúc nghe giảng lúc ngủ gật nhưng không nói chuyện riêng. Đối với tôi cậu ta là một học sinh không để lại ấn tượng gì đặc biệt, số lần đi muộn thật ra cũng chưa đến mức báo động, tôi gọi cậu ta lên hôm nay cốt để cảnh cáo cho chắc ăn, cho an tâm hơn thôi.

Bởi thế tôi mới băn khoăn, không hiểu tại sao Akizuki xuất hiện trong giấc mơ của tôi về Yukari. Cô ấy lại không phụ trách môn nào ở lớp tôi, chẳng lấy đâu ra dịp tiếp xúc với cậu học sinh này.

Lúc tôi chuyển sang tuyến Sobu ở nhà ga Shinjuku thì cũng vừa lúc mưa bắt đầu rơi. Chẳng mấy chốc mưa đã bám đầy trên cửa kính. Tôi ngắm nhìn từng hạt mưa lấp lánh phản chiếu ánh đèn đường và nhận ra. Đúng là ở Akizuki có điều gì đó giống với Yukari. Giống như giọt dầu rơi vào nước, cả hai người không bao giờ hòa lẫn được với xung quanh. Không phải họ nổi bật hẳn lên. Họ có bạn bè, vẫn cười đùa như thường, không hề làm đảo lộn không khí chung. Nhưng chỉ cần quan sát kỹ là sẽ nhận ra họ. Bao nhiêu năm dõi theo hàng trăm học sinh, tôi đã bóc tách được những người như vậy. Cả Yukari và Akizuki đều mang trong mình một lãnh thổ riêng mà họ không bao giờ để ai lọt vào. Đối với người ngoài, lãnh thổ ấy có thể thật sự giá trị, mà cũng có thể chỉ là đống hổ lốn vô nghĩa. Tôi không hiểu nổi mà cũng chẳng muốn tìm hiểu. Chỉ biết những người như vậy có đi đến đâu cũng không hòa đồng được.

Vì thế một phần nào đó trong tôi không thể giao tiếp với Akizuki. Mà cũng vì thế tôi bị Yukari lôi cuốn mạnh mẽ.

“Họ cùng xuất hiện trong giấc mơ của mình là đúng rồi.” Tôi lặng lẽ ngắm nhìn cơn mưa với tâm trạng u uất không nguôi.

“Soichiro này, mỗi lần gặp lại thấy mặt anh khó coi hơn đấy.”

Đang cụng lon bia thì nghe nói thế, tôi cảm thấy tổn thương hơn là tức giận. Chính tôi cũng bất ngờ vì điều này.

“Bình thường anh đã to cao và oai vệ rồi, lại khó đăm đăm nữa thì học sinh sẽ chạy hết mất.”

Tôi uống ngụm bia, cân nhắc kỹ câu trả lời rồi mới nói, “Natsumi này, mỗi lần gặp mặt là em lại độc miệng hơn đấy.”

Natsumi tảng lờ đòn phản công đầy đắc ý của tôi, cô nhìn thẳng vào mắt tôi từ bên kia lon bia.

“Công việc của anh khó khăn lắm hả?Học sinh cấp ba nói gì là chúng phản pháo lại ngay. Cứ tùy cơ ứng biến thôi.”

Trước nỗi lo cô dành cho tôi như vậy, tôi không biết phải nói thế nào. Bỏ một miếng thịt rán vào miệng, tôi chỉ ậm ừ cho qua. Natsumi đưa một tay giữ mái tóc đen dài buông trước ngực, vươn người lấy món xa lát miến từ trong âu chia ra đĩa. Bầu ngực nhỏ thấp thoáng sau lớp chiếc áo len mùa hè thỉnh thoảng lọt vào mắt tôi, chẳng hiểu sao tôi thấy khó xử và ngước lên trần nhà, sau đó giả vờ xoay đầu nhìn khắp căn hộ của Natsumi. Đây là lần đầu tiên đến chỗ Natsumi nhưng tôi thấy cách bài trí lẫn không khí nơi này giống hệt với những ký ức về căn hộ của người ấy. Phòng khách chỉ rộng khoảng bốn chiếu, đồ đạc chất đầy nhưng sạch sẽ. Sự bừa bộn của căn hộ khiến cho việc ở lại đây tạo cảm giác thoải mái, nó giống hệt tính cách của Natsumi. Sát chân tường có mấy chiếc giá, nhồi nhét lộn xộn những sách lớn bìa cứng, sách nhỏ, đĩa CD, đồ trang điểm, mũ, nhạc cụ. Một phần ba căn phòng trông khá quen với tôi, những thứ không quen chiếm khoảng hai phần ba. Trong đó có nhiều thứ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng với sở thích của cô ấy, ví như phần mềm game hay tạp chí cho thanh niên, thậm chí lẫn cả chai rượu vào, nhờ vậy tôi hiểu có lẽ Natsumi cũng trải qua nhiều chuyện, lòng bỗng nhen lên một thứ cảm xúc nào đó như ghen tuông. Đã bảy năm rồi nên mọi chuyện phải thành ra thế này chăng, tôi uống một ngụm bia đắng ngắt.

Tôi quen Natsumi khi còn làm cho một công ty bất động sản, chúng tôi cặp kè với nhau khoảng hai năm. Ngay từ đầu tôi đã có ý định làm giáo viên thể dục, việc đi làm ở công ty bất động sản cũng chỉ là tạm thời cho đến khi tôi thi đỗ kỳ thi dành cho giáo viên tổ chức ở Tokyo. Không tài nào quen được với tính chất khắt khe đến ngu ngốc của nghề bán căn hộ chung cư, nhưng cuối cùng tôi cũng vượt qua được mà không xây xước gì cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi nghĩ tất cả đều nhờ mục tiêu muốn trở thành giáo viên thể dục của mình. Thời kỳ đó, căn hộ chung cư hoàn toàn không bán được. “Đừng làm cho có chỉ để lấy cơm ăn. Nếu không bán được thì tự bỏ tiền ra mua đi, đồ kém cỏi này!” Hầu như ngày nào làm việc tôi cũng phải nghe cấp trên chì chiết như vậy, sau tôi cũng không biết có bao nhiêu người đã quá suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần và phải bỏ việc. Natsumi vào cùng một đợt với tôi, dù thành tích luôn ở hạng bét nhưng xem chừng không hề bận tâm lo nghĩ gì hết, trong hoàn cảnh nào tôi cũng thấy cô ấy mỉm cười. Đó thậm chí không phải là nụ cười theo kiểu “Tôi cười vì tự tôi thấy vui thôi”. Ở cô có sự tinh tế, giữa môi trường làm việc tàn khốc như vậy, nụ cười của Natsumi đối với tôi giống như dòng suối trên sa mạc. Dần dà qua mỗi lần uống rượu giải tỏa những bực dọc ở công ty chúng tôi trở nên thân thiết, chẳng ai trong hai đứa tỏ tình nhưng khi nhận ra thì chúng tôi đã cặp kè với nhau rồi. Do tính cách cả hai đều thích ra ngoài vận động nên vào ngày nghỉ chúng tôi thường đi du lịch, cắm trại hoặc tham quan đâu đó để giải tỏa tất cả những căng thẳng ngày thường. Chúng tôi mới ngoài hai mươi, những thứ như kết hôn, gia đình, tuổi già, bệnh tật vẫn còn quá xa vời. Trong mắt chúng tôi, nơi chúng tôi thuộc về vẫn luôn ở một chỗ nào đó trong tương lai, chúng tôi tự do trước tất cả những gì người ta vẫn gọi là trách nhiệm. Giờ đây khi nghĩ lại tôi thấy đó đúng là khoảng thời gian hạnh phúc. Ba năm sau, tôi thi được chứng chỉ nghề giáo, gần như cùng thời điểm đó Natsumi quyết định đi Cuba du học, nghe nói là cô được chọn chỗ nào cũng được nhưng Cuba là rẻ nhất, vậy là chúng tôi quyết định chia tay nhau như một lẽ tự nhiên, chẳng hề vương vấn. Bấy giờ chắc chắn tâm trạng hứng khởi đầy kỳ vọng tương lai đang mở ra trước mắt chúng tôi còn lớn hơn cả nỗi buồn vì cô độc.

Sau mấy năm xa cách, Natsumi liên lạc lại với tôi khoảng bốn tháng trước. Tôi làm giáo viên thể dục đã đến năm thứ tám, có chuyển chỗ làm một lần, vậy là tôi trải qua tuổi ba mươi hai ở ngôi trường thứ hai mình dạy. Đột nhiên một hôm cô nhắn tin cho tôi với nội dung ngắn gọn, “Soichiro, anh vẫn khỏe chứ? Lâu lâu rồi, có muốn đi uống với em không?”

Bây giờ tôi đang quay cuồng với những rắc rối trong công việc, thậm chí đời sống riêng tư của tôi cũng bị cuốn theo. Tôi nhận lời cô với suy nghĩ nếu việc này có thể khiến tâm trạng tôi tốt hơn thì một hai lần cũng không sao. Tôi gặp lại Natsumi tại một quán rượu ở khu tây Ogikubo, với làn da đã sạm hơn một chút và nụ cười không hề thay đổi, vẫn thoát ly hoàn toàn thực tại. Tôi cứ tưởng cô mới từ Cuba trở về, nhưng thật ra cô về nước đã được năm năm và đang làm việc cho một công ty làm game trên điện thoại di động. Uống rượu với một người không ưu phiền như cô ấy đơn giản là khiến tôi vui. Chắc chắn không có điều gì đặc biệt làm hai chúng tôi bén duyên lại, nhưng Natsumi đã thành bạn tâm giao của tôi, mỗi tháng chúng tôi gặp mặt uống rượu khoảng một lần.

Hôm nay, sau ba tuần không gặp, chúng tôi hẹn uống ở quán rượu quen, nhưng quán đông quá không còn chỗ ngồi, Natsumi bèn rủ tôi về nơi cô sống ở gần đó để uống. Chúng tôi mua nhanh đồ uống và đồ nhắm, vậy là mấy năm rồi tôi mới tới thăm nhà Nastumi.

Lúc chúng tôi đã ăn uống hết những món đồ mua ở ngoài và đang chuyển sang uống chai rượu vang của Natstumi, tôi mới nhận ra có tin nhắn của Yukari, mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn tới được hai giờ. Tôi sực nhớ chừng một tuần trước mình có nói với cô ấy, “Anh sẽ gọi lại cho em.” Nhưng rồi bị cuốn vào công việc nên quên khuấy đi mất. Ngày thường, ngoài giờ dạy tôi còn phải làm các nhiệm vụ được giao khác, toàn là việc không tên, đến ngày nghỉ thì lại tốn thời gian cho hoạt động của các câu lạc bộ, lễ hội hoặc đại hội tổ chức trong trường. Bây giờ tôi thậm chí còn bận hơn cả hồi làm ở công ty bất động sản.

“Gì thế? Người yêu gọi à?”

Natsumi lè nhè nói và trỏ tay vào tôi, gương mặt đỏ lên vì rượu. Tôi vẫn còn tỉnh. Chỉ mấy lon bia thôi thì dù muốn tôi cũng không tài nào say được.

“Không phải. Anh đã nói là chia tay cô ấy từ trước khi học kỳ mới bắt đầu mà.”

Nastumi chỉ hừ một tiếng ngán ngẩm rồi vừa ngáp vừa đứng dậy.

“Em đi pha cà phê. Soichiro có hút thuốc thì ra ngoài ban công nhé.”

Đến căn hộ của Natsumi giờ cũng thành chỗ cấm hút thuốc. Nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất vào trong bếp, tôi uể oải đứng dậy bước ra ban công. Không gian chật cứng vì một nửa diện tích bị bộ tản nhiệt điều hoà chiếm mất. Hơi ấm bốc lên từ mặt bê tông làm tôi nhận ra cơn mưa rả rích đã tạnh từ lúc nào. Tôi hít một hơi thuốc thật dài, thầm nghĩ mưa cũng thật bận rộn, cứ rơi rồi tạnh. Tôi liếc nhìn bên cạnh, phía trên bộ tản nhiệt có một chậu cây và một bình tưới nước màu hồng. Đột nhiên tôi thấy như mình đang lừa dối mọi người. Tôi lắc đầu thật mạnh để xua đuổi ý nghĩ đó. Tôi đã chia tay Yukari, còn Nastumi cũng chỉ là một người bạn thân thiết. Có lẽ các thủ tục xin thôi việc diễn ra thuận lợi thế sẽ tốt cho cô ấy. Đúng vậy, tôi sẽ gọi cho cô với tư cách đồng nghiệp chứ không phải bạn trai cũ. Dò tìm trong danh bạ tên Yukino Yukari, tôi nhấn nút gọi.

Tới giờ tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên Yukino Yukari đến làm, hai năm về trước.

“Tôi là Yukino Yukari, giáo viên dạy ngữ văn. Tôi đã làm việc ba năm tại Kokubunji, đây là trường thứ hai tôi đến dạy. Do tuổi nghề còn trẻ nên tôi rất mong được học hỏi từ các anh chị đồng nghiệp, và từng bước cùng các em học sinh trưởng thành hơn.”

Ban đầu tôi đã nghĩ trông cô gái này như búp bê. Mái tóc đen dài vừa phải cùng bộ vest màu xanh thẫm trông chẳng có chút cá tính nào làm nổi bật vóc dáng cô. Gương mặt nhỏ nhắn, có lẽ một bàn tay tôi cũng đủ ấp hết khuôn mặt đó, làn da trắng muốt và đôi mắt to long lanh. Cổ, vai, cánh tay cô đều gầy guộc khẳng khiu khiến ngực trông đầy đặn hơn. Giọng nói run run vì căng thẳng nghe trong trẻo như giọng nữ sinh cấp ba. Tôi thấy cô giống búp bê tình yêu, một món đồ chơi tình dục. Dù trong đầu cũng tự thấy mình đang liên tưởng đến những chuyện tồi tệ nhưng càng ngắm nhìn cô suy nghĩ đó trong tôi càng rõ nét hơn. Cô chỉ như một món đồ xinh đẹp người ta rao bán trên mạng, bị tước đoạt hết ý chí và được tạo ra để kích thích suy nghĩ lệch lạc của cánh đàn ông. Không ổn, thế này cô sẽ bị đám học sinh bỡn cợt mất. Hoặc sẽ mê hoặc đám nam sinh mất.

Nhưng trái với lo ngại của tôi, Yukari được hết thảy mọi người yêu quý, là một hình mẫu giáo viên lý tưởng. Lúc nào cô cũng nở nụ cười, luôn luôn cố gắng, dù không thuộc dạng khôn khéo cho lắm nhưng chính sự trung thực và khiêm nhường của cô thu hút người khác một cách tự nhiên. Giờ học của cô cũng nhận được nhiều lời khen ngợi. Chương trình học của trường cấp ba công lập là do bộ giáo dục thiết kế nên khá buồn tẻ, nhưng Yukari gây ấn tượng là cô yêu bộ môn của mình. Cô thường kể với học sinh chuyện cổ văn và tiểu thuyết đã cứu vớt thời niên thiếu của cô ra sao, từng tiết học đều được chuẩn bị kỹ càng, chứa đựng nhiệt huyết và cả kinh nghiệm của bản thân nên học sinh ủng hộ nhiệt thành. Các lớp do Yukari phụ trách môn ngữ văn đều có thành tích tiến bộ rõ rệt. Dù đúng là nam sinh trong trường rất thích cô ấy, nhưng chúng cũng có rỉ tai nhau rằng cô thường biết cách từ chối mà không gây tổn thương cho phía học trò.

Yukari là người hợp với nghề giáo viên hơn cả tôi. Đúng thế! Mỗi lần trông thấy Yukari được học sinh vây quanh tôi đều nghĩ như vậy. So với các giáo viên mới vào thường hay gặp rắc rối, cô tốt hơn rất nhiều.

Ngược lại, ấn tượng của Yukari về tôi có vẻ không khả quan.

“Em đã rất bất ngờ vì có một giáo viên trông giống yakuza25 đến thế.”

Khi chúng tôi trở nên thân thiết, Yukari đã nửa đùa nửa thật nói với tôi như vậy. Tôi nghe mà chỉ biết cười trừ. Nhiều lần cô ấy trông thấy tôi quát tháo học sinh trên hành lang và trên sân trường, đối với tôi thì lúc lớn tiếng với lũ học trò là lúc được mọi người xung quanh chú ý. Việc một giáo viên mới, xinh đẹp trẻ trung và được hâm mộ nghĩ như vậy cũng không khiến tôi thấy tổn thương hay khó chịu. Ngược lại, tôi còn vui thích vì bị cô ấy ghét, như vậy tôi có thể tách mình ra khỏi cuộc đua tranh giành trái tim người đẹp Yukari của mấy cậu đồng nghiệp nam trẻ tuổi độc thân lúc đó.

Chúng tôi thân thiết với nhau hơn kể từ tháng Chín, bấy giờ vừa qua dịp sinh hoạt dã ngoại hay lễ hội văn hóa hoặc gặp mặt phỏng vấn với phụ huynh học sinh gì đó, hội giáo viên tổ chức một buổi liên hoan tổng kết. Trong căn phòng rộng của quán rượu bình dân, gương mặt của gần ba mươi người đều mơ màng vì say, bữa tiệc cũng sắp đến lúc tàn. Đúng lúc đó, thầy hiệu phó cất tiếng gọi tôi bấy giờ đang ngồi nhâm nhi thứ rượu nhạt nhẽo ở góc trong cùng của phòng.

“Này, thầy Ito, lại đây một chút.”

Tôi len qua chỗ trống giữa lưng các đồng nghiệp và bức tường, đến được đầu bàn bên kia thì thấy ngồi bên cạnh ông hiệu phó say xỉn lảo đảo là Yukari.

“Chúng tôi đang bàn xem trong số các giáo viên của chúng ta ai là người có tửu lượng cao nhất, theo quan sát của tôi từ trước đến nay, tôi nghĩ đó là thầy Ito. Nhưng thầy xem này, cô Yukino đây uống bao nhiêu sắc mặt không hề thay đổi.”

Thầy hiệu phó gầy còm nhom nhưng lại có nọng ở cổ trông như chiếc cằm thứ hai, lúc nào cũng thắt cà vạt, ông ta nhìn sang Yukari và nói với giọng vui vẻ. Yukari bấy giờ ngước lên nhìn tôi với gương mặt có phần bối rối.

“Tôi nghĩ rằng, chúng ta nên quyết đấu luôn ở đây để xem ai là người có tửu lượng cao nhất trường ta. Được không cô Yukino?”

“Không, tôi không có ý đó… Việc này cũng sẽ khiến thầy Ito không thoải mái, mà thầy hiệu phó thấy đấy, cũng sắp phải…”

Yukari cố hết sức điều đình. Có lẽ cô sắp khóc đến nơi, trông hoảng hốt đến mức đáng thương. Tôi đưa mắt nhìn quanh, các giáo viên khác đang giả vờ bận bịu với những câu chuyện riêng để không nghe thấy gì. Tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Cấp trên của tôi vốn tính bền bỉ, uống rượu vào lại thành ra đùa dai, dù mau say nhưng ông ấy không dễ dàng quỵ ngay mà thường hay chạy quanh trêu chọc người khác. Chắc Yukari chưa biết nên phản ứng có phần chậm trễ. Cần có ai đó cứu cô ấy khỏi tình huống này.

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi nói với thầy hiệu phó. Ông reo lên vui mừng. Hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều ghét ông, nhưng với tôi, ông ta có được sự điềm đạm và lạnh lùng cần thiết của một người kinh doanh nên tôi không ghét. Tôi lại quay sang Yukari, cô ấy đang bối rối cực độ.

“Cô Yukino thích uống loại rượu nào?”

“Tôi thích shochu Nhật, nhưng mà…”

“Được, vậy ta uống shochu Nhật nhé. Xin lỗi, cho thêm bốn khay26 lạnh và hai cái cốc.”

Không để Yukari kịp từ chối, tôi đã ấn chuông và gọi thêm đồ.

Bốn khay đựng đầy rượu được mang đến, tôi rót đầy hai cốc, đưa cho Yukari một cốc. Không biết từ lúc nào các giáo viên khác đã nhìn về phía chúng tôi, người thì hào hứng, người thì lo lắng. Tôi lờ đi vẻ bối rối của Yukari, đưa tay chạm cốc. “Cạn nhé!”

Yukari đặt cốc lên miệng như thể đã hạ quyết tâm. Thấy cô uống rồi, tôi cũng uống một hơi, đổ hết chỗ rượu trong cốc vào dạ dày. Tôi thoáng thấy gương mặt kinh ngạc của những giáo viên khác. Tiếp theo tôi rót rượu ở một khay nữa vào cốc, uống cạn rồi dốc nốt khay rượu còn lại và uống hết. Yukari chưa uống hết một nửa cốc của mình thì tôi đã giải quyết xong cả ba khay rượu. Xung quanh rộ lên tiếng vỗ tay và reo hò. Thầy hiệu phó là người hưởng ứng nhiệt tình nhất, ông ta vỗ tay nhiệt liệt lắm. Tôi chạm phải ánh mắt hết sức ngạc nhiên của Yukari, có lẽ cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trên gương mặt nhỏ bé của cô sự căng thẳng dần tan biến, cuối cùng cô nở một nụ cười dịu dàng.

Giống như một đóa hoa đang nở vậy. Tôi nhận ra mình đã hơi say, lần đầu tiên tôi thật lòng nghĩ Yukari quả là xinh đẹp.

“Vậy là nghỉ hè xong mới làm thủ tục nghỉ việc hả? Có gì anh sẽ nói với cấp trên cho.”

Tôi kết thúc cuộc điện thoại ngoài ban công, phần nào nhẹ nhõm vì đã nói được những điều cần nói.

Từ đầu học kỳ thứ ba của năm nay, Yukari nghỉ làm ngày càng nhiều. Ban đầu chỉ ở mức một tuần nghỉ ốm một lần, sau đó số ngày cô ấy có thể đi làm cứ ít dần ít dần. Sang kỳ ba thì cô ấy chỉ đến trường có một nửa số buổi. Từ tháng Tư trở đi, tôi có thể đếm được số buổi cô ấy đi làm. Trong tình hình ấy, nhà trường không buộc cô thôi việc mà để tự cô nộp đơn xin thôi cũng là rất tình nghĩa rồi.

Tôi thở một hơi dài, đẩy tất cả khói thuốc đã nén trong phổi ra, sức lực trong người cũng vì thế mà trôi tuột đi mất. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy chiếc gạt tàn nào, đành vậy, lại rút trong túi ra chiếc gạt tàn cầm tay.

Khi tôi rời ban công quay trở vào phòng thì Natsumi đang ngồi xem ti vi và uống cà phê. Miếng phô mai xanh được đem làm đồ nhắm với rượu vang bắt đầu khô lại, nhìn nó chỏng chơ tôi liên tưởng đến những ngôi làng bị bỏ quên và nhớ ra đã lâu mình không về thăm nhà. Tôi thả người xuống bên cạnh Natsumi. Cô không buồn liếc về phía tôi. Trước giờ cô ấy đều như vậy, hễ tập trung là sẽ không nghe thấy gì xung quanh mình nữa. Tôi nhìn miếng phô mai, đang lưỡng lự không biết nên uống tiếp rượu vang hay chuyển sang cà phê thì Natsumi cất giọng lãnh đạm không rõ vui buồn, “Lần sau lại gặp.”

Suýt chút nữa tôi phải hỏi lại xem ý cô ấy là gì.

“À… ừ… Xin lỗi nhé, ăn uống bày bừa ở nhà em như vậy.”

“Không sao. Em sẽ nhắn lại cho anh.”

Natsumi mỉm cười. Thật ra cô chỉ khẽ nhoẻn miệng, ngẫm kỹ lại thì chưa chắc đã là nụ cười.

Thôi về đi. Ý cô ấy là vậy. Dù không nói hẳn ra nhưng có lẽ không phải người yêu mà tôi ở lại thế này cũng lâu quá rồi, về sớm thì hay hơn là nấn ná để xảy ra những chuyện không hay. Tôi nghĩ vậy và cúi chào Natsumi, rời khỏi nhà cô. Do để xe ở trường nên ngày mai tôi phải chen chúc trên tàu để đi làm rồi. Lòng dấy lên một nỗi bực dọc không biết trút vào ai, tôi leo lên chuyến tàu đông đến phát bệnh và trở về nhà.

Cưới cũng được. Tôi muốn cưới. Tôi muốn cô ấy cưới tôi. Cưới và biến cô ấy thành của tôi mãi mãi. Lần đầu tiên tôi có những cảm xúc như vậy với một người khác, và người ấy chính là Yukari.

Sau vụ quán rượu chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tuy nhiên, vì không muốn để học sinh thấy mình tán gẫu ở trường, mà hơn một nửa lượng công việc giáo vụ tôi đều làm ở phòng giáo viên thể dục nên thật ra tôi chỉ có thể nói chuyện với Yukari vào buổi sáng, vào lúc tan trường hoặc những khi đi qua nhau ở phòng giáo vụ.

Khi khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn, tôi mới nhận ra Yukari là một người phụ nữ đặc biệt đến thế nào. Chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy thôi, trái tim tôi đã bị khóa chặt trong cũi, ở cô ấy toát ra một sức mạnh kỳ lạ. Tôi nghĩ sức mạnh đó thậm chí còn vượt xa ý chí của chính Yukari. Thử tưởng tượng đang có một hiện tượng tự nhiên ai nhìn cũng phải sợ hãi, ví như cơn bão đang bao trùm cả bầu trời hay cơn địa chấn đang làm mặt đất rung lên dưới chân, nhưng chỉ cầm có mặt Yukari thôi thì mọi thứ bị áp đảo hết. Yukari là con người như vậy. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi gặp được một người như cô ấy.

Tôi đã mắc bẫy rồi. Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn. Sự thật là ngay từ buổi đầu gặp gỡ tôi đã nhận ra Yukaru là một người phụ nữ đặc biệt. Tôi chỉ ghét việc mình sẽ bị một điều gì đó mạnh mẽ hơn cả bản thân trói buộc, tôi đâm ra sợ hãi nó, và đúng là tôi đã cố trốn tránh cô ấy. Nhưng đã muộn mất rồi.

Chỉ nói với Yukari một lời lúc ban ngày thôi mà đến đêm về đi ngủ tôi vẫn thấy ngực mình ấm nóng. Nếu không nói được với Yukari lời nào thì cả ngày hôm đó với tôi thế giới như ngừng trệ. Tôi tuyệt vọng trong một thứ tình yêu tựa như tình đầu của một cậu học sinh. Không, có lẽ còn tệ hơn thế.

Dần dần chỉ gặp ở trường thôi là không đủ. Tôi bắt đầu mời cô đi ăn, đi xem phim vào những ngày nghỉ. Yukari dịu dàng và khá e dè. Thể trạng cô không được tốt lắm, thỉnh thoảng hạ đường huyết và sốt nhẹ, đối với người cả năm không cảm một lần như tôi thì chuyện này khá kỳ bí. Lúc nào trông cô cũng có vẻ lo lắng, trong giọng nói đó, ý nghĩ phải bảo vệ người con gái này lại trở nên mạnh mẽ và chân thật hơn bao giờ hết trong tôi.

Tôi đã từng đội mũ bảo hiểm lên đầu Yukari, đưa cô đi Okutama, Nikko, Hakone bằng xe máy. Từ khi lên Tokyo, Yukari không đi chơi hay tham quan nhiều lắm nên được tôi dẫn đến đâu cô ấy cũng lộ vẻ vui mừng. Nụ cười của cô như một cái kim cắm thẳng vào phần yếu mềm nhất trong trái tim tôi, một nụ cười đẹp đến nghẹt thở, đến mức khiến cho ta không thể nào lẩn tránh được.

Tôi đã tìm được người phụ nữ lý tưởng. Đúng là một kỳ tích! Cảm giác như vừa tình cờ phát hiện tại ngóc ngách Tokyo một loài bướm lạ vốn chỉ phân bố nơi hoang đảo. Đến khi nhận ra mình nổi cơn ghen chỉ vì bắt gặp Yukari nói chuyện với học sinh vào giờ nghỉ trưa, tôi không khỏi bất ngờ.

Bình thường Yukari được rất nhiều học sinh vây quanh, đặc biệt là quãng thời gian đó, có một nữ sinh hay chạy quấn lấy cô. Đó là Aizawa Shoko, một nữ sinh thuộc lớp tôi chủ nhiệm, khá nổi bật trong khối Mười. Cô bé xinh đẹp, thành tích học tập tốt, khả năng lãnh đạo thiên phú, có thể xếp vào hạng ngôi sao của trường. Trong câu lạc bộ bóng rổ có mấy cậu từng thổ lộ nỗi lòng và bị cô bé từ chối thẳng thừng. Hình ảnh Yukari và Aizawa bước đi như hai chị em gái nơi hành lang trong trời chiều tựa như đoạn phim cắt ra từ một bộ phim cũ, cảnh tượng đơn giản nhưng đẹp đến mức khiến lòng người sửng sốt.

Đúng vậy, tôi đã ghen tuông với một nữ sinh mười sáu tuổi, thật khó coi. Tôi nghĩ rằng phải biến Yukari thành của mình trước khi ai đó đến cướp cô ấy đi mất. Nghe thì ngu ngốc nhưng quả thật tôi như bị Aizawa Shoko thúc sau lưng. Vào đêm giáng sinh, khi đi ăn với Yukari về, trên con đường dẫn đến nhà ga, tôi đã ôm lấy Yukari và nói, “Tôi thích em, nên xin em cũng hãy thích tôi!”

“Vâng.” Giọng cô run run, tôi tưởng như còn văng vẳng đến tận lúc này.

Bấy giờ tôi hạnh phúc tới mức không tin nổi vào tai mình.

Còn hiện tại, có đôi lúc tôi vẫn thấy sợ, sợ rằng cả đời mình cũng không quên nổi giọng nói ấy.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, những tiết học của học kỳ hai đã bắt đầu.

Tôi uống rượu ở căn hộ Natsumi từ hồi mùa mưa, đến nay đã được hai tháng. Tháng ngày trôi đi với đủ mọi công việc dồn ép nối tiếp với nhau. Dù đang nghỉ hè nhưng giáo viên vẫn phải đến trường như thường lệ, trường hợp của tôi thì còn bận hơn cả bình thường do các buổi tập của câu lạc bộ bóng rổ và những trận đấu ở xa. Tôi vẫn thường xuyên liên lạc với Natsumi, nhưng chúng tôi không ấn định được ngày hẹn nào nữa nên từ bấy vẫn chưa gặp nhau.

Và nhớ lại thì, lâu lắm rồi tôi chưa gặp Yukari. Lần gần nhất là bao giờ nhỉ? Có lẽ là vào tháng Tư, ngày cuối cũng cô ấy đi làm. Hôm nay Yukari đến phòng giáo vụ, tôi có cảm giác sắc mặt cô ấy đã tốt hơn dạo trước. Dù đang mùa hè nhưng cô vẫn khoác một chiếc áo vét dài tay màu xám bên ngoài sơ mi trắng và mặc một chiếc quần âu màu xanh đậm. Tôi nghĩ đến mình, lúc nào cũng chỉ mặc bộ quần áo thể dục này nên trông khá thiếu thốn. Còn Yukari từ trước tới nay luôn ăn mặc kín đáo và đẹp mắt. Cô ấy hợp với bất cứ bộ đồ nào, thậm chí là đẹp hơn cả người mẫu trên tạp chí. Dù không ai bày tỏ cảm xúc ra ngoài nhưng quả thật vẻ đẹp trong sáng của cô đủ làm cho bất cứ ai cũng phải rung động.

“Vậy chúng ta đi thôi nhỉ.” Tôi giục Yukari

“Vâng. Xin lỗi vì làm phiền thầy.”

“Không sao đâu. Chắc thầy hiệu trưởng đang chờ em đấy.”

Cả hai chúng tôi đều dùng lời lẽ khách sáo thế này. Tôi đã định khép trái tim mình thật chặt vậy mà không ngăn được nỗi đau cứ loang rộng ra. Ước gì Yukari cũng có đôi chút cảm xúc tương tự. Chúng tôi sánh vai bước đi, rời khỏi phòng giáo vụ sang phòng thầy hiệu trưởng. Yukari sẽ chính thức đưa đơn thôi việc.

“Cô Yukari!”

Chúng tôi đang đi dọc hành lang thì từ phía sau có tiếng gọi, rồi một nữ sinh chạy về phía chúng tôi. Đó là Sato Hiromi, học sinh khối Mười một. Mẫu học sinh nghiêm túc nhưng có mối quan hệ bạn bè rất rộng, cô bé này sẽ thành trung tâm của tin đồn. Không hay rồi. Tôi vừa mới nghĩ được như vậy thì những học sinh khác từ đâu thấy bóng Yukari đã chạy tới vây lấy xung quanh cô ấy. Chúng gọi tên Yukari. “Cô Yukino!” Được học sinh bao bọc đến thế mà em vẫn rời khỏi ngôi trường này sao, trong khoảnh khắc, lòng tôi dâng lên một nỗi tức giận có phần vị kỷ. Dù người giúp cô ấy làm thủ tục thôi việc chính là tôi. Đột nhiên bị học sinh vây quanh, gương mặt Yukari lộ rõ vẻ bối rối. Tôi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng hướng về phía Sato nhắc nhở.

“Sato, để sau đi. Cả các em nữa.”

Đám học sinh nhìn tôi, bất mãn ra mặt. Ánh mắt chúng mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng, thoáng chốc tôi bỗng thấy lòng mình e sợ. Yukari cất giọng như đã lấy lại được bình tĩnh.

“Cô xin lỗi các em. Cô vẫn còn ở lại đây đến hết tiết năm. Nếu được cô trò mình nói chuyện với nhau sau nhé.”

Còn đôi chút lưỡng lự dùng dằng, nhưng đám học sinh giãn dần ra. Tôi lại giục Yukari, “Đi thôi!” Vừa cất bước, tôi thoáng thấy bóng Akizuki Takao. Chẳng lẽ cậu ta cũng biết Yukari?

“Cô Yukino cũng hiểu rõ về nghề giáo viên rồi. Phải đi làm từ trước 8 giờ sáng, bị gò bó đến tận 5 giờ chiều, đương nhiên không có chuyện cứ đúng 5 giờ là được ra về, nhưng không có trợ cấp tăng ca. Đi làm vào thứ bảy, Chủ nhật cũng là chuyện đương nhiên, lương bổng được yêu cầu phải như các ngành khác nên rất eo hẹp, lương hưu thì bị phàn nàn là quá cao, bất công so với mặt bằng chung. Không được học sinh lẫn phụ huynh tôn trọng, bị chỉ trích là toàn theo lời bộ giáo dục, chỉ có việc dạy học thôi mà kết quả đào tạo không được ích lợi gì hết. Nhưng là công chức, chúng ta vẫn phải treo quốc kỳ trong sân trường, hát quốc ca mỗi đầu tuần. Làm việc mà phải dè dặt với hội đồng giáo dục, với phụ huynh, với học sinh, với xã hội, với chính đồng nghiệp. Một công việc nhàm chán đến thế đấy.”

Ông ấy muốn nói gì vậy? Tôi hết sức thắc mắc, nhìn chằm chằm vào mặt thầy hiệu phó một lúc rồi liếc sang Yukari. Cô ngồi bên cạnh, im lặng cúi đầu như đang lắng nghe, nhưng tôi thoáng thấy mắt cô ánh lên nét cười. Trong phòng hiệu trưởng đóng kín chỉ có tiếng gió vi vu từ chiếc điều hòa, tôi, Yukari, thầy hiệu trưởng và thầy hiệu phó ngồi đối diện nhau trên hai chiếc sofa đen dùng để tiếp khách đặt ở hai bên bàn. Thầy hiệu trưởng từ đầu đến giờ chỉ ngồi uống trà với gương mặt vô cảm như không hề quan tâm đến mọi chuyện. Chỉ mình thầy hiệu phó diễn thuyết.

“Cô Yukino này, tôi mà còn trẻ thì đã bỏ luôn ngôi trường này mà ra mở một trường dạy thêm rồi. Đối với cả học sinh lẫn giáo viên, chẳng việc gì phải nấn ná mãi ở một nơi vô lý thế này. Nhưng tôi lại qua cái tuổi bỏ được mất rồi.”

Tôi cứ nghĩ thầy hiệu phó đang nói đùa kiểu đánh đố, nhưng xem ra ông nghĩ như vậy thật. Dù không hoàn toàn đồng tình, tôi cũng thấy có phần cảm kích trước những chia sẻ thẳng thắn ấy.

“Chúng tôi thấy tiếc khi nhận đơn xin thôi việc của cô, nhưng tôi nói thật tôi cũng thấy khá ghen tị với cô.”

Đến đây, thầy hiệu phó hướng ánh nhìn về thầy hiệu trượng như ra hiệu. Thầy hiệu trưởng cầm tờ đơn trên bàn và từ tốn nói, “Cô vất vả quá, cô Yukino.”

“Tôi thành thật xin lỗi vì đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho mọi người trong thời gian qua. Hơn hai năm vừa rồi tôi đã được mọi người giúp đỡ rất nhiều.”

Yukari cảm động nói, và cúi đầu thật thấp.

Tóm tắt trong một câu thì Yukari phải thôi việc ở trường là do mất cân bằng về thể trạng và tinh thần, không thể đến trường được nữa. Nói đơn giản hơn là cô ấy mắc phải tâm bệnh của giáo viên. Đương nhiên là trên thực tế không thể nào tóm gọn lại trong mấy từ như vậy được. Dù sự việc là do tôi hay những người liên quan thuật lại chăng nữa thì vẫn chẳng ai biết rõ thực tế đã xảy ra chuyện gì.

Tôi còn nhớ dấu hiệu đầu tiên xảy ra vào tầm tháng Chín, khoảng mười tháng sau đêm Giáng sinh tôi ôm Yukari vào lòng. Việc chúng tôi hẹn hò với nhau được giữ bí mật với học sinh và cả các giáo viên khác trong trường.

“Thầy Ito, thầy có biết học sinh tên Aizawa Shoko ở lớp em chủ nhiệm không?”

Sau bữa tối ở căn hộ của tôi, Yukari hỏi. Đối với người từng làm kinh doanh như tôi, lúc nào cũng gọi nhau là thầy cô như cách xưng hô của các đồng nghiệp thì hơi xa lạ, thành ra khi ở riêng với nhau tôi thường gọi tên cô ấy. Ngược lại, lúc nào Yukari cũng gọi tôi là thầy Ito. Cô nói là do thói quen không bỏ được. Tôi hơi buồn khi cô ấy nói như vậy, nhưng một phần lại thấy ngô ngố đáng yêu.

“Anh biết chứ, hồi lớp Mười Aizawa ở lớp anh chủ nhiệm mà. Cô bé khá nổi bật, nhưng cũng không gây ra rắc rối gì.”

Tôi chợt nhớ ra, chính tại Aizawa mà tôi phải sốt sắng thổ lộ với Yukari. Đương nhiên tôi không thể cho Yukari biết sự thật được.

“Aizawa hiện đang ở lớp em chủ nhiệm, nhưng mà…”

Theo như lời Yukari kể, từ lúc bước vào kỳ hai thái độ của Aizawa đột nhiên thay đổi. Từ trước đến nay cô bé vẫn luôn quấn quýt Yukari như cún con đáng yêu, nhưng bây giờ lại thể hiện rõ thái độ thù địch.

“Cô bé cố tình đến trễ giờ học của em, trong giờ dù em có gọi cô bé cũng tảng lờ.”

“Thế à? Chúng nó cứ qua một tháng hè là sẽ thay đổi luôn ấy mà.”

Tôi đáp, cố nhớ lại Aizawa Shoko. Cha cô bé là trưởng bộ phận gì đó trong một công ty quảng cáo nổi tiếng, gia đình cũng khá giả, có biệt thự ở khu Shoto. Bản thân cô bé cũng xinh đẹp, nổi trội, có vẻ tiểu thư được nâng niu chiều chuộng, nhưng ít nhất thì năm đầu tiên lên cấp ba cô bé không gây rắc rối gì. Tuy nhiên tôi cũng không hiểu tâm tình của những cô bé mới lớn cho lắm. Giờ thể dục thường chia nam nữ tập riêng, ngoài công tác chủ nhiệm tôi cũng khó lòng để mắt đến tất cả các học sinh. Tôi hứa với Yukari sẽ chú ý xem Aizawa thế nào, nhưng về sau cũng không thực sự coi trọng lời hứa bởi nghĩ sự việc bình thường thôi, giáo viên và học sinh ở đâu chẳng có ít nhiều khúc mắc.

Thế nhưng kể từ đó đến cuối năm, như một chiếc xe tuột dốc không phanh, mối quan hệ giữa Yukari và Aizawa xấu đi nhanh chóng. Aizawa đứng đầu một nhóm chống đối, tẩy chay những học sinh dám nói chuyện và tiếp xúc với Yukari. Vốn có sức hút khá kỳ lạ, cô bé bắt đầu lên kế hoạch để cả lớp chống đối Yukari. Khi sự cố này gây ảnh hưởng xấu tới việc dạy và học thì chỗ đứng của Yukari trong văn phòng cũng trở nên khó khăn hơn. Yukari rất khổ tâm, nhưng tôi nghĩ rằng dù tình trạng có tệ hại đến đâu thì cô vẫn phải tự mình giải quyết. Rất nhiều lần Yukari bàn bạc với tôi, nhưng sang học kỳ ba tôi quá bận bịu với công việc, lại nghĩ rằng nguyên nhân rắc rối hẳn không chỉ từ phía Aizawa. Chắc chắn phải có vấn đề gì đó ở chính Yukari, chưa kể cô còn là chủ nhiệm của Aizawa nữa. Nghề giáo viên của chúng tôi ngay từ đầu đã bao gồm cả những trắc trở thế này. Yukari tự mình thu xếp được thì cũng tốt cho nghiệp vụ của cô.

Sau đó, trong trường rộ lên tin đồn rằng Yukari đã quyến rũ cậu học sinh người yêu của Aizawa. Nghe qua dù biết đó là tin đồn ngu ngốc do một đứa oắt con đặt điều. Mọi người tò mò thử tìm hiểu, hóa ra cậu bé đơn phương thích Yukari, đến tỏ tình thì bị cô từ chối thẳng thừng, như thường lệ. Tuy nhiên sự việc lại chọc vào lòng tự tôn của Aizawa. Tôi có gặng hỏi Yukari nhưng cô nhất quyết không chịu nói tên cậu nhóc đó, cho thấy diễn biến câu chuyện có phần đúng. Tôi lại tìm hiểu thêm và xác định được cậu học sinh dám tỏ tình với Yukari. Đó là một nam sinh lớp Mười hai tên là Makino. Hơn nữa cậu ta lại là học sinh thuộc lớp tôi chủ nhiệm, cho đến năm ngoái vẫn là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ mà tôi làm cố vấn. Tôi băn khoăn không biết có nên nói chuyện với Makino hay không. Makino là một học sinh nghiêm túc và có tinh thần trách nhiệm cao. Dù lỡ nảy sinh tình cảm đặc biệt với Yukari đi chăng nữa thì chuyện đó cũng không phải lỗi của cậu bé. Nhưng đương nhiên Makino phải chịu trách nhiệm về hành vi của Aizawa Shoko. Liệu tôi có nên nói như vậy với cậu bé không? Chỉ có điều tôi không thể nào không nghĩ tới việc chính bản thân mình đang bí mật hẹn hò với Yukari. Liệu tôi có thể nhắc nhở Makino được không? Tôi cứ mãi băn khoăn. Đáng lẽ tôi không nên chần chừ. Lúc đó, đáng lẽ tôi phải vứt bỏ hết những vụ lợi bản thân.

Trong lúc tôi còn lưỡng lự, tình hình đã trở nên không thể cứu vãn được nữa. Ngọn lửa do ai châm đi nữa thì cũng có lúc nó lan ra bằng chính nội lực từ bên trong. Ác ý cũng vậy. Ban đầu ác ý có thể là của riêng một người nào đó, nhưng sau cùng người ta sẽ không biết đó là ai. Giờ thì tôi đã hiểu. Những cột chống, xà đỡ đó là vị giác của Yukari, là trái tim là cơ thể cô ấy. Khi tin đồn lan đến tai phụ huynh học sinh, Yukari đã bị dồn ép tới mức không thể tiếp tục đến trường được nữa. Nhưng bấy giờ tôi cho rằng để Yukari tạm nghỉ một thời gian là ưu ái cô ấy quá, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Yukari vẫn nên đến trường, gặp trực tiếp Aizawa và tự giải quyết khúc mắc. Có thể làm được như vậy lắm chứ. Tôi đã luôn nghĩ thế.

Mùa đông ấy tối tăm, khổ sở và dài đằng đẵng đối với tất cả mọi người.

Cha tôi ở Sendai qua đời. Tôi là đứa con hiếm muộn nên giờ đây cha đã quá tám mươi tuổi. Khi phát hiện bị ung thư tuyến tụy thì cha đã ở giai đoạn cuối. Do cao tuổi, cha tôi từ chối điều trị theo lời bác sĩ, chỉ nhận dịch vụ chăm sóc sức khỏe rồi hơn nửa năm sau ra đi thanh thản. Có lẽ ông cũng phải chiến đấu nhiều với bệnh tật, nhưng đến cuối cùng vẫn không muốn để con trai phải thấy hình ảnh yếu đuối của mình. Trong mấy ngày cuối cùng của đời cha, tôi vào thăm suốt, và cha cứ dặn rằng, “Ta không có việc gì trọng đại để lại cho con nữa, duy có điều này. Ít nhất hãy tìm được một người nào đó mà con có thể yêu thương hơn bản thân mình. Chỉ cần như vậy thôi là cuộc đời đã thành công lắm rồi.”

Khi chia tay với Yukari, tôi nhớ lại những lời ấy.

Liệu tôi đã yêu Yukari hơn cả bản thân mình hay chưa? Có lẽ tôi chưa làm được như vậy. Khi mọi chuyện trở nên rắc rối, tôi chỉ thõng tay đứng đằng xa nhìn lại. Tôi từng say mê Yukari như bị cuốn vào một xoáy lốc vô hình, từng nghĩ dù cho van xin cũng phải cưới bằng được cô ấy… Không, thật ra đến tận bây giờ mong muốn ấy chưa hề phai nhạt nhưng tất cả đã thành dối trá khi chính tôi buông tay Yukari. Tôi đã đánh rơi một điều gì đó mà không hề ý thức được. Nếu chẳng xảy ra chuyện gì, hẳn là chúng tôi sẽ gắn bó thắm thiết, tiếc rằng cả hai đều để tuột mất.

Vào một đêm tháng Ba tuyết rơi lạnh cóng, lâu lắm rồi Yukari mới tới thăm căn hộ của tôi, vừa nhìn thấy cô ấy tôi lập tức hiểu rằng chúng tôi đã kết thúc từ đây. Cũng chẳng cần đến thời gian hay tốn công để hiểu, chỉ là việc chia tay cứ hiện hữu ngay trước mắt tôi giống như khi người ta đứng ngắm nhìn những đám mây đen dày đặc đang đến gần trên một cánh đồng hoang vắng thênh thang. Mái tóc dài ngày nào đã bị cắt ngắn trên vai. Trong mắt cô ấy không còn đâu tình yêu và sự tin tưởng từng dành cho tôi, chỉ còn mệt mỏi, hoài nghi và sợ hãi. Đến lúc đó tôi mới nhận ra, cũng giống như nhóm của Aizawa, tôi là kẻ đã góp sức dồn ép Yukari tới mức này. Yukari nói, giọng run rẩy như thể đánh thẳng vào tim tôi, “Thật lòng xin lỗi. Em đã làm phiền suốt thời gian qua. Cũng phải kết thúc tất cả rồi.”

Đến cả câu đó mà tôi cũng khiến Yukari phải nói ra. Lặng lẽ nhìn theo bóng cô leo lên chuyến xe buýt vắng người, tôi thầm nghĩ, mình đã gặp được một điều kỳ diệu trong cuộc sống, ấy vậy mà mình chẳng dám cử động đến một ngón tay để giữ lấy nó, và cuối cùng nó bị chôn vùi vĩnh viễn.

Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên trong sân trường im ắng.

Hoàng hôn rực lửa buông xuống sau một cơn bão vừa tan. Tôi đứng ở cửa sổ văn phòng dõi theo hình ảnh Yukari sắp xếp đồ đạc và lủi thủi đi ra cổng trường. Một vài học sinh chạy về phía cô, khóc lóc níu kéo. Yukari thủ thỉ dỗ dành và nhìn chúng bằng ánh mắt dịu dàng. Nhìn đăm đăm vào gương mặt xinh đẹp mỉm cười trong ánh chiều đỏ rực ấy, tôi chợt nhận ra, cả mình và Yukari đã không thể nào khóc được.

Thu năm nay nhiều bão.

Mỗi lần tiến vào vùng Kanto, gió lốc và mưa rào lại khuấy động cả bầu khí quyển nơi đây, mang theo hơi nóng ngột ngạt của mùa hạ lẫn giá buốt tái tê của đêm đông, cứ như muốn đùa giỡn con người. Dù thế mùa thu vẫn là mùa thu, thu đến khiến hàng cây rẻ quạt chuyển vàng, lá úa rơi rụng, khiến áo của con người dày thêm, và chẳng mấy chốc sẽ nhường lại tất cả cho mùa đông.

Chắc là không bao giờ còn gặp Yukari được nữa. Người mà tôi thật lòng mong muốn ở bên mãi mãi cuối cùng lại vụt khỏi đời tôi như thế. Có lẽ tôi sẽ phải hối tiếc cho tới cuối đời. Và cũng giống những cơn mưa, dù đã tạnh thì mặt đất vẫn vương lại hơi ấm, Yukari còn để lại nơi này nhiều câu chuyện dở dang.

Vào đầu kỳ hai, cùng ngày Yukari rời khỏi trường, có một việc xảy ra. Akizuki Takao đã đánh nhau với một vài học sinh lớp Mười hai. Gọi là đánh nhau nhưng xem chừng chỉ mình Akizuki là bị nện tơi tả. Aizawa Shoko cũng có mặt trong nhóm học sinh này, thái độ lạnh lùng bất mãn. Nghe nói nguồn cơn bắt đầu từ việc Akizuki tát Aizawa, tuy nhiên sau đó không thấy ai có ý định kể rõ ràng hơn, chỉ biết mặt mũi Aizawa thì lành lặn nguyên vẹn, còn mặt Akizuki thì bầm dập sưng húp. Nói cho đúng đây là một vụ bạo lực nghiêm trọng, tuy nhiên tôi không làm sao ép chúng kể hết tình hình cho được, mọi người còn chìm trong khoảng không u ám mà Yukari để lại. Chỉ là, tôi nghĩ Akizuki đã làm được điều mà tôi không thể. Tôi đẩy cậu bé lên taxi để đến bệnh viện, thấy thiện cảm khi liếc cậu ta ngồi cúi đầu im lặng ở hàng ghế sau. Có lẽ cậu bé này đã luôn duy trì một thế giới riêng mà tôi không nhìn thấy, và cứ sống ở đó theo cách riêng của cậu.

Tôi bắt gặp Aizawa vào một chiều cuối tuần của tháng Mười hai.

Trường đã bước vào kỳ nghỉ đông. Tôi đang đi dạo loanh quanh ở khu Shibuya thì nhìn thấy Aizawa ngồi trong một quán cà phê, bàn gần cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc lá, đang thơ thẩn một mình. Con bé khoác áo da màu nâu nhạt, trang điểm đậm, tóc nhuộm nâu buộc lỏng, với bộ dạng này trông nó không khác gì sinh viên đại học. Bảo sao chẳng ai ngăn nó hút thuốc.

Tôi bước vào quán, ngồi xuống cạnh Aizawa, lặng lẽ cầm lấy điếu thuốc trong tay con bé. Aizawa nhìn tôi với bộ mặt ngạc nhiên hết sức. Tôi đội mũ trùm đầu dệt bằng sợi, khoác áo phao chứ không mặc bộ đồ thể thao mọi khi nên chắc Aizawa chưa nhận ra ngay tôi là ai.

“Có hút thuốc thì cũng phải làm sao đừng để bị trông thấy.”

Tôi nói, tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Nhìn tôi một lúc với ánh mắt nghi hoặc, cuối cùng Aizawa cũng cất giọng đầy bất mãn.

“Gì thế này, thầy Ito đây mà. Thầ