← Quay lại trang sách

Chương 7 Người tôi ngưỡng mộ-kẻ lông mày vào sáng trời mưa-khoảnh khắc nhận hình phạt-Aizawa Shoko

Liệu có ai đó đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi? Liệu có ai đó đưa tôi ra khỏi nơi này? Đang vẩn vơ nghĩ những chuyện không đâu như thế bên tách cà phê, tôi bị thầy Ito bắt gặp. Tôi vừa tự hỏi ông chú vạm vỡ nào đến ngồi cạnh mình đây, thì đã bị ông ta giật mất điếu thuốc đang cầm trên tay. Cái gì thế? Ông này là ai? Tôi đâm ra hoảng. Tôi cố trấn tĩnh lại xem chuyện gì đang diễn ra và nhìn thật kỹ ông chú đội chiếc mũ dệt sợi, cuối cùng cũng nhận ra đó là thầy Ito, chủ nhiệm lớp tôi năm lớp Mười. Ở trường lúc nào thầy cũng mặc đồ thể thao tạo hình khác đi thế này tôi lại không nhận ra. Chưa kể hôm nay thầy còn mặc áo phao bên ngoài với cổ dựng trông y như lưu manh.

Thầy Ito là một giáo viên nghiêm khắc, bị nhiều học sinh e sợ ở trường, thế mà lại không la mắng tôi vì tội hút thuốc (mặc dù cũng có bảo tôi thôi đi, nhưng không bắt buộc như bình thường), hơn nữa còn mua cho tôi một cốc Caramel Frappucino (thật ra tôi đã nói là Mocha Chip Frappucino nhưng thầy lấy nhầm). Thầy ấn vào tay tôi cốc cà phê cỡ venti27 và nói như ép, “Nhìn đi, thầy còn lấy cho em cỡ đại nữa cơ mà.”

“Vâng, em xin ạ.”

Thầy chằm chằm nhìn tôi hút một ngụm cà phê. Tôi thấy không ổn. Nói thật là rất không thoải mái. Chuyện này là sao đây?

“Có ngon không, Aizawa Shoko?”

Lại còn gọi cả họ lẫn tên tôi ra nữa… Nhưng tôi vẫn đáp lại, lí nhí, “… Cũng bình thường.”

“Nói gì?”

“Dạ, ngon ạ.”

“Thế hả? Vậy thì hết kỳ nghỉ đông nhớ đến lớp hướng nghiệp gặp tôi.”

“Sao ạ?”

“Em uống cốc cà phê đó rồi còn gì?”

“Thế là sao, thầy lừa em!”

“Được một bài học nhé. Không có gì tốn kém bằng đồ miễn phí28.”

“Sao nữa… Thầy tự nói là thầy khao em mà.”

Thầy Ito phớt lờ bất chấp tôi luôn miệng than vãn, tự mình quyết định ngày giờ buổi tư vấn hướng nghiệp rồi cầm cốc Latte đi mất. Tôi tức điên người.

Tuy nhiên, sâu trong lòng tôi nhen lên một niềm vui nho nhỏ, giống như vừa bị ai đập vào đầu một cú thật mạnh. Đã tháng Mười hai của năm học cuối cấp mà tôi vẫn liên tục để trống tờ nguyện vọng nghề nghiệp. Có lẽ đối với các thầy cô trong trường tôi đã bị liệt vào hạng học sinh cá biệt không ai muốn dính dáng tới, chỉ cần nó đậu tốt nghiệp là được. Chính tôi cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại xoay ra thế này.

Cốc Frappucino cỡ lớn đã cạn. Chẳng biết tự khi nào đường phố đã sáng hơn cả bầu trời. Không thể ngồi mãi ở đây được, tôi đeo khẩu trang, cắm tai nghe, quấn quanh cổ chiếc khăn móc màu đen rồi lò dò bước ra khỏi quán. Thật ra tôi còn muốn đeo cả kính râm vào nữa, nhưng làm thế trông lại đáng nghi nên cuối cùng tôi chỉ cắm mặt bước lên theo triền dốc. Tôi đã kẻ lông mày, uốn mi, đánh má hồng, tô son môi, nhưng rồi khi ra ngoài đường lại che hết lớp trang điểm đi, tôi chẳng hiểu mình muốn gì nữa. Thậm chí tôi cứ cất bước mà không biết mình nên đi đâu giữa đường phố lấp lánh ánh đèn. Tôi thấy như mình đang đi tìm lối thoát cho một cơn ác mộng mãi chẳng chịu kết thúc.

Liệu có ai đến và đưa tôi ra khỏi nơi này hay không?

Tôi không còn nhớ mình ôm ấp hy vọng viển vông đó từ bao giờ? Từ thời cấp hai, không, có lẽ là từ cuối tiểu học thì đúng hơn.

“Nơi này” chưa đựng một thứ tôi ghét, đó là bọn con trai. Tức là tôi ghét tới một nửa thế giới. Và tôi cũng ghét cả cái lối suy nghĩ phổ biến rằng không gắn bó với đàn ông thì không tài nào hạnh phúc được. Tóm lại, tôi căm ghét hơn nửa thế giới này.

Ai có thể yêu nổi thứ sinh vật chỉ cần đi qua nhau trên hành lang thôi là thì thầm hoặc thậm chí hét lên những câu như “Xấu như quỷ!”, “Đồ mập ú!” hay “Chết đi!”. Chính bản thân mình còn mặt mụn chi chít, bẩn thỉu hôi hám, cứ hai phút thì hết một phút là nghĩ đến chuyện bậy bạ mà lớn tiếng.

Tôi cũng không thích bố và anh trai mình. Cả nhà ai cũng biết bố có tình nhân ở ngoài, người anh trai hơn tôi ba tuổi sống cực kỳ thực dụng, vào trường tư danh tiếng ngay từ tiểu học và lúc nào cũng có người cặp kè, động một tí là nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như muốn nói “Chắc gì mày đã là con của cái nhà này”.

Từ thế giới tràn ngập những đối tượng để căm ghét như thế tôi lại càng cảm thấy bực bội hơn khi bước vào cấp hai, nơi lúc nào cũng ngập tràn những người theo chủ nghĩa tôn sùng tình yêu, coi nó là bước thăng hoa của cuộc đời. Không, thậm chí chỉ mới ngày hôm qua thôi người ta còn nghĩ rằng bây giờ trẻ con tiểu học biết yêu đương cũng là chuyện đương nhiên. Trong tạp chí cho bọn tiểu học bây giờ còn có những bài báo với tiêu đề như Vẻ trưởng thành của JS! Tổng hợp trang phục để một người có thân hình mũm mĩm cũng trở nên quyến rũ và thời trang. Ăn mặc thời trang đồng nghĩa với quyến rũ hay sao? Thân hình mũm mĩm ở đây có nghĩa là gì chứ? Mà tạp chí dành cho học sinh tiểu học thì đừng dùng chữ “JS”29 chứ. Những năm học tiểu học, tôi đã từng rầu rĩ, giận dữ và rồi tuyệt vọng đến thế nào.

“Này, đoạn về gia tộc Ashikaga ấy, tớ chẳng hiểu gì cả.”

“Ừ, tớ cũng dốt môn sử lắm. Tớ còn chẳng biết chữ Hán đó phải đọc là Ashikaga cơ. Không phải đọc là Ashiri à?”

“Có lẽ môn tiếng Anh sẽ đỡ hơn.”

“Ừm… nhưng chúng mình là người Nhật mà. Cả đời này cũng chưa chắc sẽ sang Mỹ.”

“Ừ thì đấy, học không hiểu để làm gì luôn.”

Giờ nghỉ trưa, cuộc nói chuyện của tôi với cô bạn Saya lúc nào cũng từa tựa như vậy, sau đó chúng tôi tán gẫu đại loại “Hôm nay trời nóng nhỉ!” hoặc “Lạnh nhỉ!” hoặc “Có bão nhỉ!” hoặc “Đúng là ảnh hưởng của hiện tượng El Niño!”… Giờ nghĩ lại tôi tự thấy mình không có gì thu hút, còn đáng thương nữa.

Thời cấp hai tôi không được nhiều người để ý, nhưng có được hai người bạn tốt. Đó là cô bạn Saya và cậu bạn Teshigawara học cùng hồi tiểu học. Saya có tạng người giống tôi, lùn, mập, giản dị với mái tóc đen. Teshigawara cũng giản dị, nhưng cậu là con trai. Các nhóm chơi chung với nhau ở cấp hai thường là bạn cùng giới, nhưng Teshigawara hình như vẫn mang tâm hồn tiểu học nên cứ cặp kè với hai đứa con gái, thái độ tỉnh bơ như không.

Nhóm ba đứa chúng tôi hồi ấy, khỏi phải bàn cãi, luôn nằm ở dưới đáy.

Quá nửa lớp không bao giờ nói chuyện với chúng tôi ngoài những lần làm chung việc gì đó, vài ba nhóm nổi trội và được ưu ái trong lớp ghét bỏ chúng tôi, các thầy cô cũng không ngó ngàng đến chúng tôi, thậm chí người ta còn nghiễm nhiên bảo thẳng vào mặt chúng tôi rằng tuy chúng tôi cũng vô hại thôi nhưng cố gắng đừng lảng vảng trước mặt họ. Học sinh cấp hai là lũ nhất quỷ nhì ma chính hiệu, tuy chúng tôi cũng thuộc dạng quỷ ma nhưng vì đã hiểu bản chất nhau quá rồi, nên chẳng đặt hy vọng gì vào họ nữa.

“Aizawa, ra đây nhanh lên. Gay rồi!”

Năm học lớp Tám, giờ tan học, Teshigawara hào hứng vẫy tay ra hiệu cho tôi. Tôi làu bàu trả lời nhưng vẫn tiến tới cái bàn cạnh cửa sổ, nơi Saya đang hí hoáy viết cái gì đó. Thì ra là chơi giải ô chữ, dạo ấy trò này rất được ưa thích. Cách chơi là phải tìm từ đúng điền vào các dãy ô trống cắt nhau.

“Quyển sách này là do Teshi mang đến đây, tớ sắp giải xong rồi.” Mắt vẫn không rời khỏi trang giấy, Saya nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Teshigawara nước bọt văng tá lả bắt đầu chỉ trỏ giải thích.

“Đây là bộ Tuyển tập Cuộc sinh tồn quyết liệt, toàn bộ mười hai chữ cái, chữ cái đầu tiên âm DO, âm cuối là âm KU, ô thứ 9 có lẽ là âm YO. Với từng này gợi ý, mọi người sẽ giải ngay được thôi.”

Tôi né tránh nước bọt và cố nhớ lại những gì Teshigawara nói. Teshigawara, cái tên nghe thì có vẻ khá quý tộc nhưng trên thực tế dù có nịnh nọt tôi cũng không thể nào khen cậu ta đẹp trai cho được. Tay chân dài ngoẵng trong khi chiều cao chỉ vừa phải, cặp lông mày đậm và dày như của võ quan đã hết thời lại đi cùng mái tóc lòa xòa. Cậu ta giống như con quái vật cẳng dài30 trong từ điển về yêu quái cổ của Nhật. Không hiểu sao cậu ta cứ hay bám lấy tôi, hễ thấy tôi ở đâu là lại lớn tiếng gọi “Aizawa! Aizawa!”. Saya thì gọi cậu ta là Teshi-Teshi, tôi thấy rất kỳ cục, cái biệt danh nghe có vẻ dễ thương hơn mức bình thường.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ nói, “Từ ‘Áp lực phải hòa đồng’31 chăng?”

“Xem nào?” Teshigawara lộ vẻ đăm chiêu.

“… A! Đúng rồi! Hàng dọc là ‘lừa đảo’, ‘nói dối’, ‘có khả năng’. ‘Áp lực phải hòa đồng’ thật, đúng là Shoko có khác!”

“Ồ, Aizawa, cậu siêu thật đấy. Hóa ra là ‘Áp lực phải hòa đồng’ à!”

Tôi chỉ muốn châm chọc Teshigawara rằng “Tại cậu không biết chữ Hán của nó thế nào nên mới không đoán được chứ gì!”, nhưng tôi đã không nói, được cả hai người bọn họ khen ngợi là tôi đã cười tươi rói rồi. Nhưng thật tình thì ô chữ này có những chỗ ghép khá khó khăn. Tuyển tập Cuộc sinh tồn quyết liệt, Áp lực phải hòa đồng.

Mà cũng đúng thôi. Để sóng sót được trong cái cuộc đời này, người ta phải biết thỏa hiệp trước những áp lực buộc họ giống với số đông. Càng là con gái thì càng như vậy. JC32 thành phố thì phải ăn diện, còn trẻ thì phải yêu đương. Nếu không chịu đựng được việc đối đầu với những áp lực đó thì hãy đứng về phía nó.

Mùa xuân năm học lớp Chín, tôi hạ quyết tâm. Tôi đã quá mệt mỏi với các trận chiến trong đời rồi, thôi thì đứng hẳn sang phía kia cho yên chuyện. Làm như vậy là chí lý. Sẽ chẳng có ai xuất hiện để đưa tôi ra khỏi nơi này hết, tôi nên thôi mơ mộng và nhận ra điều đó. Phải tự cứu mình ra khỏi đây.

“Tớ quyết định rồi. Tớ sẽ ăn diện. Trở nên xinh đẹp và thay đổi cuộc đời mình. Thay đổi hoàn toàn!”

Trên con đường về nhà giờ tan trường, khi cùng đi qua cây cầu dành cho người đi bộ trên quốc lộ số 246, tôi dõi mắt xuống dòng Shibuya lặng lờ tuôn chảy, tuyên bố với Saya và Teshigawara như thế. Hai đứa thuỗn mặt ra nhìn tôi. Sau lưng chúng, đường cao tốc trên cao rộ tiếng xe hơi chạy qua ầm ầm.

“Cả ba đứa mình cùng thay đổi đi. Giờ nghỉ trưa hay tan học cứ ngồi trong lớp chơi giải ô chữ với cờ tướng hay chơi bói Kokkuri33 chẳng ra dáng thiếu niên mười bốn tuổi ở Tokyo gì hết. Làm thế khác nào tự mình báo với người khác là đừng nên đến gần chúng tôi vì chúng tôi kỳ quặc lắm.”

Trước lời tuyên bố bất ngờ của tôi, hai đứa sửng sốt đến thần người ra.

“Không được, không được đâu Shoko! Chúng mình đã hứa với nhau là sẽ không bao giờ thay đổi cơ mà. Chúng mình đã hứa là sẽ không bao giờ trưởng thành mà.”

Đột nhiên Saya lôi ở đâu ra những lời hứa chưa từng tồn tại làm câu chuyện thêm rối loạn (tôi tin chắc cô ấy lầm lộn giữa thực tế với lời bài hát của một nhóm nhạc pop nào đó). Teshigawara thì giữ vẻ suy tư và nói với tôi, “Aizawa, lo âu điều gì, thử tâm sự với tớ xem nào.”

Cậu ta khẽ đặt một tay lên vai tôi và buông ra một câu thoại khiến tôi ngứa ngáy chỉ muốn hỏi cậu ra có phải người tôi hằng quen hay không. Một nhóm nam sinh đi qua sau lưng chúng tôi, tôi loáng thoáng nghe họ châm chọc “Bọn dở hơi lúc nào trông cũng có vẻ vui nhỉ!” nhưng giả vờ không nghe thấy và tiếp tục nói, “Dù tớ có thay đổi, thì chúng ta vẫn sẽ mãi mãi là bạn.” Không hiểu sao đến tôi cũng thở ra cái câu sến súa như lời thoại trong phim truyền hình thế này, lại còn rơm rớm nước mắt nữa.

Việc đầu tiên tôi làm là tập trang điểm. Tôi mua một cuốn tạp chí ở hiệu sách, tập trung xem trang dạy cách trang điểm dễ khiến người khác yêu mình, nhờ một vài bài hướng dẫn tôi biết rằng gương mặt mình thuộc kiểu Phục hưng (thật xấu hổ!) chứ không phải kiểu mặt hiện đại như tròn, mỏng, nổi bật… Tôi chọn lựa kỹ lưỡng các loại mỹ phẩm từ đống đồ trang điểm của mẹ, sau nhiều lần thất bại thảm hại tôi đã kẻ được viền mắt, che hoàn toàn các khuyết điểm trên mặt, khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn nhờ cách đánh phấn nổi gò mà, làm môi trông dày dặn hơn nhờ đường kẻ môi.

Sau đó, tôi điều tra thật kỹ thị trường làm đẹp và gom góp tiền tiêu vặt của mình. Với giọng nói run rẩy tôi gọi điện hẹn trước ba ngày, và suốt ba ngày chờ đợi ấy tôi hết sức căng thẳng không ăn uống được gì nhiều, nhưng may mắn là nhờ thế mà tôi gầy đi chút xíu.

Tôi đến thẩm mỹ viện ở Ura-Harajuku, ở đây treo đầy những tấm gương to trông như dưới thủy cung. Cắt tóc xong và nhìn mình trong gương, chính bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên. Tôi thấy mình trông đã đáng yêu hơn một chút. Mái tóc đen dày dễ chải hơn, tóc mái được cắt vắt sang bên và chạm vào lông mày, tóc hai bên rủ xuống đến xương quai xanh, đuôi tóc uốn cụp vào trong. Nhờ kiểu tóc mới cộng thêm kỹ thuật trang điểm thời thượng mà gương mặt bầu bầu khiến tôi ít nổi bật trước kia giờ đây cũng đã trở nên hiện đại. Tôi nghĩ chưa biết chừng thử nghiệm của mình lại thành công, và còn râm ran có cảm giác thành tựu.

Tiếp theo, đáng lẽ sẽ đến bước giảm cân nhưng hóa ra lại không cần thiết nữa. Từ cuối tháng Năm, khi vừa bước sang tuổi mười lăm, y như thể có chiếc công tắc nào đó đột nhiên bật lên, khởi động tất cả những gen di truyền ẩn náu trong người tôi bao lâu nay, tôi bắt đầu gầy đi trông thấy. Chiều cao của tôi tăng nhanh bất ngờ, những ngón tay mũm mĩm ngăn ngắn trông giống trẻ con giờ đã dài ra và thon lại. Thậm chí giọng nói của tôi cũng hơi thay đổi, da trắng hơn, ngực tròn và nặng hơn trước. Cuối cùng thì chiếc răng sữa sót lại khiến tôi lo lắng lâu ngày cũng đã được thay bằng răng vĩnh cửu. Tách! Không rõ đó là âm thanh của công tắc hay then cài hay là sự ra đời một phiên bản mới, tôi cảm tưởng mình đã nghe thấy âm báo cho sự thay đổi hoàn toàn.

Đêm cuối kỳ nghỉ hè, tôi nhuộm tóc trong phòng tắm, màu nâu đậm phớt cam. Tôi cũng tự kéo cao chân váy của bộ đồng phục lên. Vốn khá giỏi may vá đan lát những mẫu đơn giản nên tôi không ngại lôi chiếc máy khâu phủ bụi trên gác xép ra máy vài đường vắt sổ. Tiếng lạch xạch của mũi kim khâu vang lên như tiếng khởi động cỗ máy đưa tôi rời khỏi nơi này.

Nửa đêm, tôi mặc bộ đồng phục mới sửa, kiểm tra lại diện mạo mới trong chiếc gương ở chiếu nghỉ cầu thang. Tôi thấy trước mắt mình là một thiếu nữ xinh đẹp giống những người mẫu ảnh cuốn hút trên các tạp chí thời trang. Tôi xoay đi xoay lại. Highlight màu cam trên tóc như phát sáng, và phần đùi trắng lộ ra khỏi chiếc váy đã được thu ngắn khiến chính tôi còn bị quyến rũ.

“Ít ra mày cũng không phải đứa vứt đi nhỉ!”

Tôi nhận ra anh trai mình đang đứng trên tầng hai nhìn xuống. Nghe anh ta nói được một câu hàm ý khen ngợi tôi cũng thấy vui vui, nhưng ghét ánh mắt chòng chọc ấy nên tôi không thèm trả lời.

“Ôi… chuyện gì thế này! Trông xinh quá!”

“Thật không? Có bị nổi quá không? Tớ chỉ sợ là hơi quá tay thôi.”

“Không hề! Nói thật nhé, ban đầu nghe Shoko nói sẽ học trang điểm tớ đã nghĩ có lẽ hơi quá, nhưng bây giờ thì khác. Hoàn hảo! Trông dễ thương lắm! Thế nào cũng có người đi chiêu mộ diễn viên đến hỏi, giờ mà cậu đi Harajuku là được gọi ngay đấy, à, có khi cậu nên thử làm nghệ sĩ. Đúng thế đấy, hay đến Harajuki đi.”

Tháng Chín, sau kỳ nghỉ hè, Saya khen ngợi tôi không tiếc lời lúc hai đứa ngồi trong lớp. Thú thật từ đầu đến giờ tôi chỉ lo sẽ bị Saya ghét, thành thử lúc này cô ấy nói thế khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi chỉ còn trông đợi phản ứng của Teshigawara nữa thôi. Đúng lúc đó cậu ta bước vào lớp, dáng đi lom khom, gương mặt đăm chiêu.

“Chào buổi sáng!” Tôi cất tiếng trước.

Teshigawara giật mình liếc tôi với ánh mắt e ngại rồi cứ thế đi thẳng, như thể không nghe hay không trông thấy gì. Tức khí, tôi vươn tay đập vào gáy cậu ta.

“Tôi vừa mới chào cậu đó!”

Teshigawara giật mình ngoái nhìn tôi, nhanh chóng lảng tránh rồi ngoái lại nhìn tôi lần nữa. Tôi tưởng như nghe thấy một tiếng “khực” khi cậu ta há hốc mồm nhìn tôi, gương mặt trở nên hoảng hốt.

“Trời ơi!!! Aizawa!”

Chẳng lẽ cậu ta không nhận ra tôi sao.

“Cậu…” Chưa nói hết câu, Teshigawara đã kéo tay tôi lôi ra hành lang và hạ giọng thì thào. “Này, ở nhà cậu xảy ra sự cố thật hả? Có lo lắng gì, cứ kể riêng với tớ cũng được.”

“Cậu không nói được điều gì khác ngoài câu đó à?”

Tôi bực dọc đáp trả, và chợt nhận ra mình vẫn đang ngước nhìn cậu ta, chênh lệch chiều cao giữa hai chúng tôi chẳng hề thay đổi. Tôi đã cao hơn, thậm chí nhỉnh hơn Saya đủ để nhìn thấy đỉnh đầu cô ấy, nhưng Teshigawara cũng đã cao hơn rồi. Chưa kịp phân tích chuyện gì đang diễn ra, hai má tôi đã ửng đỏ, bèn vội vàng quay vào lớp.

Học kỳ hai khác hoàn toàn học kỳ một.

Các học sinh trong trường, bất kể nam hay nữ, đều ngoái lại nhìn mỗi lần tôi đi ngang qua, khen tôi xinh xắn, thậm chí còn thăm hỏi nhau xem tôi là ai. Mỗi lần như thế, Teshigawara và Saya đều lộ vẻ không vui nhưng tôi thì lại rất phấn khởi, cảm giác như được ngắm bầu trời tạnh ráo sau một cơn mưa dài.

Thay đổi lớn nhất chính là lũ con trai và những người đàn ông, hay chính xác hơn là ánh mắt và thái độ của họ. Bước đi ở nhà ga hay leo lên xe điện tôi cũng nhột nhạt cảm nhận được những cái nhìn đang bám vào chân, vào ngực và vào gương mặt của mình. Tới giờ tôi mới biết đàn ông trên đời có thể nhìn một cô gái không quen theo cách lỗ mãng như vậy.

Trên những chuyến tàu chật cứng người, tôi cũng đã bị sờ soạng một vài lần, Dĩ nhiên đó là những trải nghiệm rất khó chịu nên tôi đã kể với Saya, cô ấy nói, “Nghĩa là họ thấy cậu trưởng thành chăng!” Nghe nói vậy tôi quyết định trang điểm đậm hơn và đổi màu tóc cho sáng hơn. Nhờ thế tôi không còn bị đụng chạm nhiều như trước nữa. Dù bản chất bên trong vẫn là tôi, nhưng bề ngoài thay đổi một chút thôi là thế giới đã xoay như chong chóng rồi. Nhận thức đó khiến tôi bất ngờ, rồi lại hoang mang pha lẫn thất vọng, nhưng không hiểu sao cũng thấy sảng khoái lạ kỳ.

Một hôm, khi ba đứa đang tùm tụm chơi giải ô chữ thì ai đó chợt gọi tên tôi và lấy mất chai nước dâu tôi đang uống dở.

“Shoko, cho mượn đồ uống chút nhé.”

Tôi nhìn theo chai nước dâu vừa bị cướp thì thấy nó nằm trên tay một cậu bảnh trai. Lúc trước chúng tôi từng nghĩ rằng bị một cậu bạn nào đó gọi tên và hôn gián tiếp qua ống hút đồ uống là chuyện chỉ có trong tưởng tượng, những người nổi bật và đỏm dáng đó sẽ chẳng bao giờ bận tâm tới đâu. Sau sự kiện này tội như bị lôi đi, giao du nhiều hơn với nhóm những cô gái lừng lẫy trong trường. Dần dần, Saya cũng tập tành trang điểm, thỉnh thoảng sau giờ học chúng tôi còn đi chung với các cô gái kia đến Harajuku, đúng là cũng có một vài lần những kẻ trông khá khả nghi chào mời tôi thi tuyển nghệ sĩ. Tôi bắt đầu hờ hững với những ánh mắt xung quanh để chạy ra phố cười đùa cùng đám bạn mới, qua đó, khoái chí nhận thấy tuổi mười lăm của một cô thiếu nữ Tokyo chính là phải như thế này.

Thế giới trở nên sáng sủa hơn, dễ chịu hơn nhiều.

Chẳng còn ai bĩu môi xì xào về tôi nữa. Thế giới bắt đầu cư xử với tôi một cách ngọt ngào và dịu dàng. Điều duy nhất không thay đổi là Teshigawara. Cậu ra vẫn luôn miệng cằn nhằn làm như cha tôi vậy. “Váy cậu ngắn quá đấy! Nối dài như cũ đi!”, “Dừng ngả ngớn với những người chưa thân thiết, không hay đâu!” Dù một phần nào đó trong tôi phải công nhận Teshigawara là một người bạn đáng tin cậy, nhưng thời gian ba chúng tôi bên nhau cứ ít dần đi. Chẳng biết từ bao giờ chúng tôi đã không còn cùng nhau chơi giải ô chữ sau giờ học nữa. Tôi không rõ là do trò chơi này hết mốt hay chính chúng tôi đã chán ngán với mối quan hệ của cả ba. Chẳng mấy chốc là đến lễ tốt nghiệp. Teshigawara vào một trường nam sinh, tôi và Saya vào một trường nam nữ học chung. Mối liên hệ suốt từ thời tiểu học của ba chúng tôi cứ thế kết thúc tự nhiên như không khí rút dần qua khỏi quả bóng bay.

Cuộc sống cấp ba bắt đầu với toàn là niềm vui.

Danh bạ điện thoại ngày nào cũng tràn ngập những số liên lạc mới, tuần nào cũng có ít nhất một lần tôi đến nhà bạn ngủ hoặc chơi thâu đêm với họ trong quán hamburger mở 24/24. Bận bịu với những cuộc chơi, chẳng mấy chốc tôi và Saya bỏ rơi sinh hoạt ở câu lạc bộ sáo mà chúng tôi cùng gia nhập hồi đầu năm.

Rồi tôi yêu.

Nói là yêu, nhưng đối phương không phải nam sinh nào cả mà là một cô giáo dạy ngữ văn cổ. Tình cảm lúc đó của tôi không phải theo kiểu thông thường như muốn gắn bó, muốn hẹn hò, muốn ôm ấp và được ôm ấp… Tất cả đều không phải, nhưng đối với một đứa trẻ hoàn toàn thiếu kinh nghiệm yêu đương như tôi, thứ tình cảm đó không có tên gọi nào khác hơn là “tình yêu”.

Trước giờ học mọi người bàn tán xôn xao về một giai nhân tuyệt sắc đứng trên bục giảng. Vào tiết học đầu tiên của cô ấy, tôi choáng voáng như ngư ông lâu năm lênh đênh trên biển tình cờ bắt gặp loài cá voi xanh. Đây là một tình huống cực kỳ khó hiểu đối với chính tôi. Cố giải thích đơn giản thì vẻ đẹp nhờ trang điểm của tôi là loài cá được nuôi cấy nhân tạo, còn vẻ đẹp của cô ấy chứa đựng quyền năng của tự nhiên, vừa nhìn tôi đã nhận ra phong cách trang điểm nhẹ nhàng đó không phải để tôn lên mà là để kiềm chế sắc đẹp. Chắn chắn từ nhỏ người phụ nữ này đã là một đại mỹ nhân rồi. Tôi chưa từng tưởng được có người lại phải dùng trang điểm để che giấu nhan sắc của mình. Giọng cô vừa ngọt ngào vừa dịu dàng khiến lớp tôi tập trung cao độ, không bỏ lỡ dù là một hơi thở của cô. Tôi muốn được nghe cô gọi tên mình, “Aizawa!” Lúc đó tôi sẽ đứng lên và trả lời câu hỏi thật chính xác, để làm được như vậy, tôi chăm chỉ học môn cổ văn, chăm đến mức bất thường. Cô giáo rất hiền, đối xử công bằng với mọi người. Giả sử tôi bây giờ là tôi của những năm cấp hai, tôi tin chắc thái độ của cô đối với tôi cũng sẽ chẳng thay đổi dù chỉ một chút. Không hiểu sao tôi có niềm tin như vậy.

Cô giáo đó tên là Yukino Yukari.

“A, cô Yukino! Cô ơi, cô về bây giờ ạ?”

Bất cứ lúc nào nhìn thấy cô Yukino sau giờ học tôi cũng gắng hết sức lại gần hỏi han. Tôi hoàn toàn không che giấu việc mình lẽo đẽo theo cô. Rất nhiều lần tôi đã mong cô Yukino làm chủ nhiệm lớp mình thay ông thầy Ito cục cằn (mặc dù tôi cũng không ghét kiểu người phớt đời, không xun xoe với phụ nữ như thầy).

“Aizawa à! Cô chưa về, cô còn quay lại văn phòng làm việc.”

Cô ấy gọi tên mình.

“Vậy thì em sẽ đợi cô đến lúc cô xong. Hôm nay cô trò mình về chung đi.”

“Không được đâu, sẽ muộn lắm đấy.”

“Em sẽ đợi mà.”

“Không được.”

“Vậy cô cho em địa chỉ mail đi.”

“Sao lại thành ra như thế nhỉ?”

Cô Yukino mỉm cười dịu dàng như đang giảng bài cho tôi.

“Biết mail của giáo viên đâu có gì vui. Aizawa mới lên cấp ba thôi mà, kết giao với các bạn bằng tuổi em sẽ vui hơn chứ.”

Dù lời lẽ và giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng cô Yukino không quên giữ hàng rào ngăn cách của mình. Thật ra tôi đã xin được địa chỉ mail của nhiều thầy giáo, thậm chí trong những buổi gặp mặt hẹn hò theo nhóm có đầy sinh viên và nhân viên văn phòng xáp tới nói chuyện với tôi, nhưng tôi thì chỉ muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô Yukino. Dù muốn nhưng tôi không thể bộc bạch hết những điều đó, đành âm thầm tơ tưởng cô mà thôi.

Tôi đứng ở sân ga suốt ba tiếng đồng hồ, kể từ 10 giờ sáng. Có ba cậu trai đến bắt chuyện với tôi. Chuyện này tôi gặp suốt ở Shibuya, Harajuku hay Shinjuku rồi, nhưng ở khu Sendagaya này có khá nhiều người có dáng vẻ nghiêm túc, hầu như không ai ngắm nghía săm soi tôi. Đây chính là nơi cô sống, bình yên và thoáng đãng quá, quả nhiên đúng với phong cách của cô. Tôi mặc váy len trắng, bên ngoài là áo khoác dài, đứng dựa vào một cây cột trước cửa soát vé. Bên kia đường, phần mái bàng bạc của một tòa nhà trông như mái vòm nhà thi đấu Tokyo đang lấp lánh phản chiếu ánh sáng trời thu.

“Này, em đang đợi ai vậy?”

Người thứ tư bắt chuyện với tôi. Tôi không ghét việc người ta bắt chuyện với tôi vì đó là một cách cho thấy người ta công nhận con người mình, và nó khiến tôi phấn khích dù không có ý định tiếp chuyện họ. Tôi đáp lại người đàn ông đó, anh ta trông có vẻ dịu dàng, trên người lúc lỉu đồ trang sức và phụ kiện đi kèm.

“Em đang đợi bạn trai.”

“Chẳng phải em đứng đó một mình từ nãy đến giờ ư?”

Đồng thời với câu hỏi bám dai của anh ta, tôi nghe thấy một giọng ngọt ngào đang gọi tên mình.

“Có phải Aizawa đấy không? Đúng là Aizawa rồi! Sao thế? À, bạn của em à?”

“Cô… cô… Yukino.”

Trước mắt tôi là cô Yukino trong dáng vẻ thường ngày, với chiếc áo khoác ngoài màu be. Kế hoạch bám đuôi của tôi đã thành công, cuối cùng còn gặp được người mình mất công chờ đợi cả buổi, ấy vậy mà tôi lại thấy xấu hổ. Vừa nghe tôi gọi cô, người đàn ông lỉnh kỉnh đồ trang sức kia im bặt và rời đi.

“Em không quen biết gì người ấy hết.”

“Vậy là em đang chờ ai à?”

“Không ạ… Là… là… cờ tướng ạ!”

“Cờ tướng?”

“Là em đến để thăm tượng thần cờ!”

Nhớ đến bức tượng quân Mã trong bàn cờ tướng được dựng ở sân ga, tôi bèn nói bừa không thèm cân nhắc. Nhưng cô Yukino có vẻ luôn tin vào lý do đó.

“Ừ, đúng là gần đây có một ngôi đền. Aizawa chơi cờ tướng à, hay thật đấy!”

Cô nói và mỉm cười, làm tôi muốn tan chảy.

Từ lúc đó trở đi cả ngày của tôi tràn ngập hạnh phúc. Tôi nói mình đã đi thăm đền về rồi (đương nhiên là nói dối), và đang định đến công viên dạo chơi một chút. Cô Yukino bèn nói ngay rằng cô cũng đang định đến công viên đọc sách. Vậy là hai chúng tôi cùng đến một công viên quốc gia ở gần đó. Vé vào cửa là 200 yên, cô nói hôm nay là ngày đặc biệt nên trả hộ phần của tôi luôn. Tôi tận dụng nốt kỹ thuật học được từ thời còn giản dị để làm một hộp cơm, hai chúng tôi đã ăn chung. Tôi nói về những tin đồn trong trường, về gia cảnh của mình như để tìm kiếm sự cảm thông, còn cô nói về quyển sách yêu thích của cô và kể chuyện thời cấp ba của mình.

Trời mùa thu chẳng mấy chốc đã sẩm tối. Chúng tôi rời khỏi khuôn viên công viên khi tiếng loa báo giờ đóng cửa vang lên, cô Yukino tiễn tôi ra tận bến xe buýt. Khi vừa rẽ vào góc đường toàn nhà dân và những tòa nhà thấp, mặt trời từ giữa những căn nhà chiếu thẳng vào chúng tôi loang loáng như thể ánh đèn trên sân khấu. Bóng chúng tôi in xuống mặt đường nhựa tưởng như có thể kéo dài ra mãi. Cả người cô Yukino sáng lên lấp lánh khi được viền lại trong ánh cam trong suốt đó. Tôi đã mong cầu mình có thể tỏa sáng như vậy. Tôi ước mình được giống như cô, ước gì một ngày hạnh phúc như thế này sẽ kéo dài mãi. Vậy mà mặt trời chẳng chiều lòng tôi, cứ thế im lìm biến mất sau những dãy nhà cao tầng. Chỉ còn bóng tối lạnh lẽo từ bầu trời xanh thẫm buông xuống chúng tôi. Tôi có điều muốn nói với cô, tôi đã tốn công tốn sức tìm những chuyến tàu cô hay đi và phục sẵn ở đây từ sáng, vậy mà tôi chẳng cất được lời nào.

Cứ như vậy, năm học đầu tiên của cấp ba trôi qua đầy niềm vui và hạnh phúc, tuy nhiên vẫn còn lẫn trong đó một chút nhức nhối, thấp thỏm không yên vì thiếu thốn một điều gì đó, một điều tôi không thể gọi thành tên.

Tôi và Saya học khác lớp nên thời gian này chúng tôi cũng không có nhiều cơ hội gặp gỡ nữa. Tuy vậy mỗi lần chạm mặt trên hành lang hay trên đường đến nhà ga chúng tôi vẫn chào hỏi, trao đổi vài câu, dù chẳng còn mấy chủ đề chung để nói, chỉ duy nhất vui vẻ và hào hứng khi nhắc đến Teshigawara. Hình như cậu ấy tham gia vào đội cổ động của trường nam sinh, nghe đâu còn để râu và nhuộm tóc vàng nữa. Mỗi lần nhớ về Teshigawara tôi lại thấy mình buồn đến khó hiểu, vốn ghét thứ cảm xúc ướt át đó, tôi bèn lấy giọng tươi tỉnh đề xuất chuyện lâu lâu ba đứa gặp lại nhau và cùng đi chơi.

“Tớ sẽ mời cả Teshigawara nữa.”

“Chắc cậu ấy sẽ mừng đến phát khóc luôn ấy chứ.”

“Không đâu, có khi cậu ta lại ra cái vẻ lạnh lùng để giấu niềm vui đi.”

“Nghe hay đấy!”

“Tớ sẽ nhắn tin nhé.”

Nhưng cuối cùng tôi không làm như vậy. Bởi vì tôi đã lỡ gặp được Makino. Lần này, cứ như số phận đã sắp đặt, tôi đem lòng yêu một người con trai.

Liệu có ai đến và đưa tôi ra khỏi nơi này hay không?

Lần đầu nhìn thấy Makino trên tàu điện ngầm, tôi sực nhớ lại một cảm xúc đã quên. Tôi chợt nghĩ, có khi nào người tôi luôn đợi chờ chính là anh ấy?

Vào một ngày của tháng Tư, khi vừa lên lớp Mười một, tôi trông thấy Makino đang đứng tựa lưng vào cửa tàu đọc sách trên chuyến tàu về của tuyến Ginza. Tôi đứng ở gần cửa cùng phía với anh ấy, cách một hàng ghế mà tưởng như lặng ngắm từ một nơi xa xăm nào đó. Ở trường anh thường được mọi người vây quanh, vậy mà bây giờ lại đứng đó một mình. Thoạt đầu tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại tôi gật gù, chẳng phải chính bản thân mình cũng như vậy sao. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc đó tầm sáu mét, không phải là gần lắm, vậy mà tôi tưởng như mình nhìn được cả nét đượm buồn vương trên hàng mi dài đang rung nhẹ theo những con chữ kia, điều đó khiến tôi yêu anh ngay lập tức.

Makino là người nổi tiếng trong trường. Dáng dấp cao ráo, gương mặt điển trai, đội trưởng đội bóng rổ, học hành tử tế, luôn được các thầy cô tin tưởng, chỉ giao thiệp với những người thanh lịch hào hoa như mình vậy, thi thoảng có đi riêng với các cô gái. Lúc tỏ tình với anh, tôi đã xác định mình sẽ phải cố gắng hết sức thậm chí sẵn sàng cho khả năng bị từ chối ngay từ đầu.

“Em là Shoko?” Giọng anh nghe thật dễ chịu. Đó là lần đầu tiên anh gọi tên tôi như thế. ”Anh có lẽ sẽ trở nên rất độc đoán với người mình yêu. Em cũng chấp nhận chứ?”

Một câu trả lời tôi không thể nào ngờ tới. Vậy thì cứ như thế đi! Độc đoán với riêng mình em cũng được! Tôi chẳng nói thành lời, chỉ nghiêm nghị gật đầu với gương mặt sắp phát khóc như thể vừa được cho biết mình đã mắc một chứng bệnh nan y.

Vậy là, mùa xuân năm thứ hai ở cấp ba của tôi cũng ngập tràn hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời tôi có bạn trai. Người bạn trai của tôi còn là ngôi sao của trường. Điều tôi thấy thiêu thiếu từ năm lớp Mười chính là đây. Hơn thế nữa, giáo viên chủ nhiệm năm học này lại là cô Yukino, đúng như nguyện vọng của tôi. Tưởng đâu mọi lời chúc phúc trong cuộc đời đều đồng loạt rơi xuống chỗ tôi cùng một lúc. Kiểu như Vu lan đến cùng Nguyên đán, Giáng sinh đến cùng Halloween, hoặc như mới kết hôn chẳng được bao lâu đã được tin mừng mẹ tròn con vuông. Tôi hoàn toàn lâng lâng, hoàn toàn mê mẩn. Làm sao không mê mẩn cho được, vì vậy khi Makino cư xử đúng như những gì tuyên bố ban đầu (phải đến giờ nghĩ lại tôi mới thấy đó quả là lời tuyên bố), là sẽ độc đoán với tôi, thì tôi vẫn hạnh phúc vô vàn.

“Shoko, em uốn tóc à?”

“Vâng, em vẫn chưa quen tay lắm nên trông hơi xấu.”

Tôi chỉ biết cúi đầu nghe Makino nói.

“Trông hợp lắm.” Anh chỉ nói vậy và nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu tôi. Mới thế thôi má tôi đã nóng bừng bừng như chạm vào lửa.

“Shoko, mặt em đỏ ửng lên rồi kìa. Đáng yêu quá!”

“Sướng thật đấy Makino. Tao cũng muốn có cô bạn gái như này.”

Bạn bè anh liên tục trêu chọc chúng tôi. Dần dần tôi có thói quen đợi anh tập bóng ở câu lạc bộ xong rồi cùng đi ra ga.

“Bọn ngốc, ở trường mình không có cô bé nào trong sáng bằng Shoko đâu.” Makino cười.

“Mạnh miệng ghê!”

“Còn khoe khoang hạnh phúc là tao thu phí đấy nhé!”

Sau mấy câu đùa cuối cùng, bạn anh lần lượt lên chuyến tàu khác trở về nhà, Tôi và anh leo lên cùng một chuyến tàu. Khoảng mười phút là đến ga xuống của tôi, nhưng anh nói muốn ở bên nhau lâu hơn nên tôi sẵn sàng đứng cùng anh thêm hai mươi phút cho đến ga anh xuống. Khi chỉ còn lại hai người, anh bắt đầu thay đổi. Thoạt tiên cũng chẳng thay đổi nhiều, nhưng dần dần anh như biến thành một con người khác.

“Shoko ạ, mái tóc này ấy mà…”

Giọng vẫn dịu dàng, nhưng tay anh vò đầu tôi khá mạnh, tưởng chừng như sắp nhổ bật cả tóc tôi lên. Tôi lo mái tóc mất công uốn chải thẳng ra mất, bèn ngước mắt nhìn anh.

“Đúng là em chưa quen tay uốn. Trông xấu quá! Hơn nữa, anh thích nhìn Shoko để tóc màu sáng hơn. Trông mới hợp.”

Ra là như vậy. Trên đường về tôi lập tức rẽ vào tiệm hóa mỹ phẩm tìm màu nhuộm. Tôi quyết tâm đổi sang màu gam hồng một chút và màu sáng hơn. Ngày hôm sau mọi người ở trường đều khen màu tóc mới của tôi. Dù được bao nhiêu người khen đáng yêu hay trông ra dáng người lớn nhưng tôi vẫn chưa thể yên tâm cho tới khi ở riêng cùng với Makino. Khi mọi người xung quanh đã đi hết, vẫn với nụ cười ôn hòa anh túm tóc tôi chà xát mạnh đến mức tôi tưởng đâu từng sợi tóc sắp rụng đến nơi. Tôi có cảm giác tóc mình vừa muốn gào lên kêu đau, vừa muốn nói yêu anh.

“Màu này trông sáng quá đấy! Em có phải là dân anh chị đâu. Nhìn màu này xong mới thấy, màu đen là ổn nhất.”

Tối hôm đó tôi về nhuộm lại thành màu đen. Chuyện này lặp lại với tần suất cao trong một thời gian ngắn, khiến cho tóc tôi mất đi độ bóng, trở nên khô quắt khô queo. Thế nhưng bấy giờ tôi sung sướng tràn trề vì riêng có mình thấy được những khía cạnh khác của con người Makino, suốt ngày chỉ suy tính cách làm anh vui.

“Shoko còn nguyên vẹn chứ?”

Đó là lúc hai chúng tôi đang ở riêng với nhau trong phòng học của khối Mười hai. Makino đột nhiên hỏi tôi bằng cái giọng tỉnh rụi y như ban nãy khi tán gẫu với mọi người về mấy trò game trên điện thoại di động.

“Sao ạ? À, thì…”

Tôi lưỡng lữ không biết anh hỏi đùa hay hỏi thật. Makino đang mong muốn điều gì, tôi không được phép đoán sai. Sân tập bên ngoài cửa sổ lúc này trông như một mặt phẳng phản xạ khổng lồ, phòng không bật đèn nhưng vẫn ngập tràn ánh sáng màu cam. Tiếng ồn ào tan học phía sau cánh cửa kia giờ chỉ như những âm thanh lạo xạo thoát ra khỏi tai nghe của ai đó. Tôi thầm nghĩ tới thời điểm này đúng là lúc trường học giống với một trường học thực thụ.

“Này, anh đang hỏi em đấy.”

Gương mặt anh ánh lên trong ánh sáng phản chiếu đẹp tựa như một bức tranh khắc kẽm. Những lọn tóc sau gáy anh sáng lên. Tôi phải trả lời.

“À, vâng… Nói thẳng ra là em vẫn còn con gái ạ.”

Tôi ngượng quá, trả lời mà chóng cả mặt.

“Ha ha! Vẫn còn con gái! Vậy cứ giữ gìn cho đến sinh nhật anh nhé. Anh không muốn chạm vào đứa con gái đã nếm mùi thằng khác đâu.”

Nói đoạn, anh đưa tay sờ đôi má đang nóng bừng lên của tôi. Môi anh ghé lại. Là hôn! Tôi nhắm tịt mắt, đợi chờ đôi môi anh chạm vào mình. Nhưng không có gì cả. Thay vào đó là tiếng cười khô khốc.

“Shoko, nhắm mắt chặt quá. Trông em xấu kinh khủng.”

Tôi muốn phát khóc vì xấu hổ. Thậm chí tôi đã phải luyện tập cho việc được anh hôn nữa. Liệu tôi còn giữ vững tinh thần được đến hôm sinh nhật anh không đây. Trong ánh nắng màu cam, anh nhìn tôi với đôi mắt lãnh đạm. Một nỗi đau nhức nhối ràng buộc lấy tôi, vậy mà tôi vẫn không có cách diễn đạt nào khác hơn gọi nó là hạnh phúc

“Xin lỗi đã để cậu đợi lâu. Về thôi”

Bạn anh ló mặt vào phòng học, anh bèn nhẹ nhàng gọi tôi.

“Đi nào, Shoko.”

Mồ hôi ướt đẫm hai nách làm tôi xấu hổ chỉ muốn chạy trốn. Nhưng tôi không sao trốn được.

Mùa hè năm đó thật sự rất nóng.

Từ bấy đến sinh nhật Makino còn một tháng, tôi muốn giấu nhẹm mùi mồ hôi cùng tất cả những nhân tố có khả năng khiến cơ thể mình bốc mùi nên đã cắt giảm tối đa lượng nước đưa vào người, thành thử đã có lần tôi bị ngất vì thiếu nước. Rồi sợ mình quá gầy gò sẽ làm anh thất vọng nên đến nửa đêm tôi lại mò ra quán cơm ăn thịt bò, sau đó chợt nghĩ ăn loại thịt bò rẻ tiền này người sẽ bốc mùi nên ăn xong tôi xộc vào nhà vệ sinh nôn bằng sạch. Cứ như vậy, tôi xoay vòng như một con thú nhỏ bị bịt mắt chẳng biết mình đang đứng chỗ nào trong đêm đen. Cuối cùng mọi chuyện diễn ra trót lọt êm đẹp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra tôi có lo lắng, sợ rằng xong việc anh sẽ vứt bỏ tôi. Nhưng không hề có chuyện đó, anh vẫn dịu dàng như trước.

Và hôm ấy, cũng là một ngày rất nóng.

Hình như chưa một mùa hè nào lại oi bức đến thế. Nhưng mỗi khi cố hồi tưởng mọi chuyện xảy ra hôm ấy, tôi nhận ra các ấn tượng hay dư vị về mồ hôi, về cái nóng và hơi ấm hoàn toàn tan biến. Có lẽ là do từ khoảnh khắc đó, tôi đã đánh mất hết mọi cảm giác của mình.

Giờ tan học của ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè.

Sau khi tổng hợp hết tài liệu cho lớp mà cô Yukino đã nhờ, tôi tiến về phía văn phòng môn ngữ văn với tâm trạng phấn khởi như sắp được nói chuyện với một người bạn lâu năm không gặp. Từ tháng Sáu, Makino và mấy người bạn đã rút khỏi đội tuyển bóng rổ, từ đó trở đi tôi bận bịu với những chuyện liên quan đến anh và chẳng còn thời gian để vui chơi bên những người khác.

Tôi leo lên bậc cầu thang, rẽ vào hành lang và đang định gõ cửa phòng thì phải dừng bước. Từ bên trong tỏa ra không khí của một trận cãi vã. Đang suy nghĩ xem có nên quay lại hành lang không thì tôi nghe có tiếng hét tức giận.

“Em thôi đi!”

Giọng cô Yukino. Nghe tiếng bước chân đang tới gần cửa, tôi vội vàng trốn vào gầm cầu thang.

Cậu học sinh mặc đồng phục bước ra khỏi văn phòng là Makino. Trên mặt anh là nụ cười khá tàn nhẫn thỉnh thoảng tôi được thấy khi chỉ còn hai người với nhau. Anh đi về phía dãy phòng học của khối Mười hai với nhịp chân bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lòng đầy thắc mắc, tôi đứng thẫn thờ với đống tài liệu trong tay. Nhưng chắc chắn vừa xảy ra chuyện gì đó tôi phải được biết, hoặc không nên biết. Tôi rón rén bước đi không gây tiếng động, tiến về phía lớp anh. Có tiếng cười hô hố của một vài người.

“Thật hả Makino? Mày tấn công Yukino thật hả?”

“Mày đúng là ngu quá mà! Mà không, cũng giỏi đó! Chắc chắn bà ấy không chú ý tới mày đâu.”

“Vậy sao?” Tôi nghe giọng nói bình tĩnh quen thuộc của Makino. “Tao nghĩ Yukino thuộc dạng tốn thời gian tấn công liên tục là đổ thôi. Gương mặt đó rõ ràng là kiểu thiếu hơi đàn ông thì không sống được mà.”

Tôi không hiểu rõ những gì bọn họ nói với nhau. Không, tôi hiểu tất cả những lời họ nói, nhưng trong lòng lại kiên quyết không muốn hiểu cho ra lẽ.

Ngày hôm ấy, tôi lẳng lặng không nói gì với Makino và ra về một mình. Đó là lần đầu tiên tôi làm vậy kể từ ngày chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Anh có gọi một lần nhưng tôi không bắt máy. Từ ngoài đường về đến nhà và chui vào bồn tắm, rất nhiều khả năng cứ thế xoay mòng mòng trong đầu tôi. Có thể nào những điều tôi nghe thấy ngày hôm nay là ảo giác, hoặc là tôi hiểu lầm không. Càng nghĩ ngợi nhiều đầu tôi càng đau dữ dội. Tôi ao ước nhận được một tin nhắn nào đó của Makino. Tôi cầu mong anh sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi. Độc đoán đến mức nào cũng được, tôi chỉ cần anh nói với tôi. Nhưng không có gì. Tôi hiểu. Anh đã gọi cho tôi một lần rồi, lần này đến lượt tôi phải gọi cho anh. Anh sẽ không bao giờ gọi cho tôi hai lần liên tiếp. Đây là luật lệ không thể nào bị phá vỡ. Anh chưa từng tuyên bố điều đó, nhưng tôi đã thầm hiểu ra từ lâu.

Giờ chủ nhiệm sáng hôm sau, cô Yukino vẫn như mọi hôm. Tôi nghĩ cô đâu có gương mặt của người khao khát có đàn ông bên mình. Chắc chắn chuyện ngày hôm qua là do tôi tưởng tượng ra thôi. Giờ nghỉ trưa, tôi mang tập tài liệu chưa kịp đưa đến chỗ cô.

“Cảm ơn em, Aizawa.” Cô vẫn nhẹ nhàng nói với tôi như mọi khi. “Nhưng hôm qua có chuyện gì thế? Cô đã đợi ở văn phòng mãi.”

“À, là em có việc đột xuất ạ. Em xin lỗi cô.” Tôi khẽ trả lời.

Đó chắc chắn là tôi đã hiểu lầm. Lần này thì tôi tin chắc là vậy. Tan trường, tôi an tâm đến phòng học của anh.

“Anh Makino, anh thích cô Yukino à?”

Tôi đã an tâm rồi, đã biết chắc tất cả chỉ do mình tưởng tượng thôi, vậy mà lời đầu tiên khi gặp anh lại là câu hỏi đó. Tôi không khỏi bàng hoàng trước những gì mình vừa nói.

“Sao em lại nghĩ như thế?” Anh hỏi lại.

“Hôm qua… ở văn phòng môn ngữ văn…”

Ngập ngừng trả lời đến đây, tôi ngờ rằng mình đã phạm phải điều gì sai trái.

“Vậy là em nghe thấy hết rồi?”

Anh nói như thể không có chuyện gì xảy ra, thậm chí biểu cảm trên gương mặt cũng hoàn toàn không đổi.

“Cũng không phải là yêu thích gì, mà chỉ là khá chú ý đến Yukino thôi. Thì trông cô ấy bí ẩn. Vẫn chưa làm chuyện đó đâu. Nhưng có lẽ rồi cũng đến lúc thôi. Đàn bà ở tuổi ấy là ham muốn nhất mà.”

“Vậy sao?”

“Đúng. Em chưa nghe bao giờ sao? À mà, Shoko vẫn còn vụng về lắm.”

Ra là vậy.

“Ra là vậy.” Tôi thở hắt ra thành tiếng những gì mình đang nghĩ.

Ra là vậy, là tại tôi không ra làm sao. Nghe giọng nói không chút ác ý của Makino, tự nhiên tôi cũng suy nghĩ theo hướng của anh.

Từ hôm ấy trở đi, Makino không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tôi nữa. Dù tôi gọi điện hay nhắn tin anh cũng không trả lời. Tôi vẫn có thể gặp mặt nếu đến lớp anh sau giờ học, cũng có hôm ra về cùng anh và đám bạn. Nhưng anh cố tình tránh để chúng tôi ở riêng với nhau thêm nữa, trừ những lúc làm chuyện đó. Anh chỉ ôm tôi ở nhà anh khi ba mẹ đi vắng, hoặc ở khách sạn khi tôi có tiền để trả. Tôi sợ câu anh nói, “Shoko vẫn còn vụng về lắm.” Thành thử tôi cố gắng làm mọi thứ. Nhưng càng cố gắng, cơ thể tôi càng trở nên gượng gạo và khó khăn. Chẳng biết tự bao giờ, anh không còn ôm tôi nữa.

Mùa hè năm lớp Mười một là địa ngục.

Makino chấm dứt mọi liên lạc với tôi, còn tôi muốn gặp anh đến phát điên nên tìm đến tận nơi anh ở. Nhưng dù có nhìn thấy tôi đi chăng nữa, anh cũng phớt lờ ngay như thể chưa trông thấy gì. Sự làm lơ đó tự nhiên đến mức tôi còn sợ hãi tưởng rằng thật ra mình không hề tồn tại. Nhưng rồi có một lần anh đã gọi tôi.

“Shoko, lại đây!” Nghe giọng nói dịu dàng và nhìn thấy gương mặt bình thản của trước kia, tôi nhẹ cả người, tưởng rằng tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua chỉ do tôi tưởng tượng mà thôi. Tôi tưởng mình sắp khóc đến nơi. Không, thực tế là tôi đã khóc. Nhưng nơi anh dẫn tôi đến là đồn cảnh sát. Vừa nghe thấy anh nói với viên cảnh sát rằng muốn trình báo về việc bị bám đuôi là tôi sợ hãi lỉnh khỏi nơi đó ngay lập tức.

Tôi cần một lý do.

Tôi phạm sai lầm ở đâu, còn điều gì tôi chưa làm được, làm thế nào để tôi được tha thứ, hay là không bao giờ tôi được tha thứ?

Tất cả là tại cô Yukino.

Đang ngồi trong phòng khách trống trải và ăn miếng onigiri34 mua ở cửa hàng tiện lợi thì ý nghĩ đó bất thần hiện lên trong đầu. Đúng vậy, tại sao trong suốt thời gian qua tôi không hề nhận ra. Cô Yukino chính là người đã cướp mất tình yêu của anh dành cho tôi.

Tôi vỡ lẽ, ngay lập tức cơ thể thả lỏng và trở về trạng thái yên tâm lạ lùng. Đúng thế! Vậy là, giống như tôi luôn yêu anh hết mình, giờ đây tôi chỉ cần hận cô Yukino hết mình là được.

Quá đơn giản mà.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy mình thoải mái đến như vậy

Từ bấy đến nay đã mấy năm trôi qua, giờ thì tôi hiểu hết rồi.

Ngay từ đầu tôi đã bị Makino đùa cợt, và cô Yukino chỉ là một nạn nhân quá đỗi hiền lành. Nếu gặp được Aizawa Shoko và Makino Shinji của ngày đó, nhất định tôi sẽ đối mặt và xử lý chúng một cách thích đáng. Tôi sẽ chỉ cho chúng thấy chính xác những gì chúng thật sự mong muốn, và chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ chúng thật đúng đắn. Nhưng lúc đó thì khác…

Giá như chỉ cần hồi tưởng là có thể chấm dứt mọi chuyện thì cả tôi và cả những người đang lắng nghe câu chuyện của tôi đều sẽ thở phào nhẹ nhõm chăng. Nhưng đáng tiếc, đây không phải một câu chuyện đã kết thúc mà vẫn còn tiếp diễn đến bây giờ.

Tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết. Makino lúc đó chỉ là một thằng nhóc ưa được nuông chiều, tôi cũng thế và cô Yukino hoàn toàn không phải chịu bất cứ một trách nhiệm nào.

“Em đã yêu đến thế! Đã yêu đến thế! Đã rất yêu mà!”

Cho đến giờ tôi vẫn mơ thấy mình vừa gào khóc câu đó vừa đấm liên hồi vào người cô Yukino.

Trong tôi có một sức mạnh lớn tới mức khiến chính tôi phải giật mình.

Cứ như có biển chỉ đường hiện lên trước mắt tôi, tôi biết rõ mình phải làm những gì để có thể dồn ép cô Yukino một cách hiệu quả. Chính tôi cũng từng khâm phục năng lực của mình.

Việc đầu tiên tôi làm là đi muộn giờ học của cô Yukino. Tôi đi muộn mất ba mươi phút nhưng vẫn cố tình hiên ngang đi vào lớp từ cửa chính phía trước.

“Aizawa, em đến muộn. Có chuyện gì thế?”

Cô Yukino hỏi, nhưng tôi cố tình không trả lời và chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. Sau đó mới đáp lại một cách xấc xược. “Cô tự hỏi mình trước đi ạ!” Rồi thản nhiên về chỗ ngồi. Ban đầu những việc tôi làm chỉ có vậy. Chỉ vậy thôi nhưng đám bạn học đã đánh hơi thấy có vụ gì đó bất thường và một bầu không khí kỳ lạ bắt đầu lan ra khắp lớp.

“Shoko, có chuyện gì với cô Yukino thế?”

Vào giờ nghỉ trưa bạn bè xúm lại hỏi han, tôi trả lời mập mờ.

“Không có gì. Việc riêng thôi.” Tôi chỉ cần cúi mặt nói vậy là đám bạn lo lắng cho tôi ngay. Sau kỳ nghỉ hè, tôi bỗng gầy tọp đi, từ trước đến nay tôi chưa lần nào nói xấu ai nên mọi người đơn giản đều nghĩ rằng tôi là người bị hại.

Đương nhiên, cô Yukino cũng lo lắng, nhiều lần đã gọi hỏi tôi. Tôi chỉ nói xin lỗi và lảng tránh những gì cụ thể. Thái độ này được duy trì liên tiếp trong ba tháng. Dần dần đám bạn gái thân thiết với tôi cũng bắt đầu lảng tránh cô Yukino. Cô Yukino vốn là người được học sinh tin tưởng, nhưng khi thấy tôi kiên quyết không chịu nói chuyện với cô, họ đã nghĩ chắc là cô có vấn đề gì đó.

Cùng lúc, những tin đồn về cô Yukino và anh Makino bắt đầu lan ra. Ngay lập tức tôi hiểu rằng chỉ có hai khả năng, một là Makino vẫn ráo riết theo đuổi cô Yukino, và hai là để giải tỏa tâm trạng nên anh ta tạo ra tin đồn này. Từ trước đến nay đã có vô vàn tin đồn nhảm nhí tương tự, và đều mau chóng tan biến, đều kết thúc bằng câu “Đời nào cô chịu để mắt đến đứa như thế.” Nhưng lần này, sự im lặng của tôi phần nào đã đem đến tính xác thực cho tin đồn.

Đây chính là đường bóng mà anh chuyền cho tôi!

Tôi đã nghĩ như vậy. Thời điểm đó tôi không có cơ hội nào nói chuyện với anh, nhưng bằng việc dựng lên tin đồn, anh như nhắn với tôi rằng. “Hãy phối hợp dồn cô Yukino tới đường cùng nào!” Dĩ nhiên tôi phải sát cánh cùng anh chứ. Nên tôi lại càng quyết tâm hơn.

“Shoko, có phải giữa anh Makino và cô Yukino có chuyện gì không?” Trước những câu hỏi của bạn bè tôi, tôi rơm rớm nước mắt. Chẳng cần bất cứ diễn xuất nào, chỉ cần nhắc đến chuyện này nước mắt tôi đã rơi lã chã.

“Shoko, ở trường vui không con?”

Trong bữa cơm tối, mẹ kế ân cần hỏi han tôi. Tôi chợt nghĩ, đã đến lúc phải tấn công.

“Ừm… Con chỉ thấy có vấn đề ở giờ cổ văn. Mọi người ồn ào lắm, không thể học tốt được. Cô giáo còn khá trẻ nên chắc các bạn cũng cư xử có phần quá đà, nhưng năm sau con phải thi nên…”

Tôi vừa nói vừa cố nhét miếng thịt hảo hạng trên đĩa vào dạ dày. Người phụ nữ hơn tôi chưa đến mười tuổi này trông thật giống mẹ thời còn trẻ đẹp. Mắt cô ta long lanh, chắc vì đã nhìn ra cách khiến tôi chấp nhận làm con cô ta.

Và quả là cô ta rất tích cực.

Chẳng biết bằng con đường ngoằn ngoèo phức tạp nào, mẹ kế đã biết được tin đồn giữa cậu bạn trai cũ của con gái với cô giáo trẻ dạy môn ngữ văn. Vào thời điểm đó đúng là chỉ riêng giờ cổ văn của cô Yukino là lớp náo loạn không ra dáng tiết học gì cả. Một vài học sinh nghiêm túc đã xuống văn phòng phản ánh rằng giờ của cô Yukino không giúp ích cho việc ôn thi của họ, và gần như cùng thời điểm, phụ huynh tới tấp gửi lời than phiền tới hội đồng giáo viên.

Bấy giờ cô Yukino bất lực đến tội nghiệp. Cô quá thành thật và lương thiện. Tôi có sức mạnh, cô thì không. Một hiện thực đơn giản và tàn nhẫn.

Cuối cùng Makino cũng tốt nghiệp và rời khỏi trường. Động lực để tôi dồn ép cô Yukino không còn nữa. Nhưng mọi việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi để tự xoay như chong chóng rồi. Giống như dây tai nghe nhét mãi trong túi nay đã rối lên thành mớ bòng bong. Rất nhiều học sinh ghét bỏ cô ra mặt, và cô bỗng nhiên mắc bệnh. Cô Yukino mà tôi ngưỡng mộ ngày nào giờ chỉ còn là một bà cô u ám suy sụp. Tôi kiếm người yêu mới rồi chia tay nhanh chóng, lại kiếm được người mới, cứ thế lặp đi lặp lại.

Vào một đêm mưa, mẹ kế hớn hở báo với tôi, cô giáo đó sẽ thôi việc. Tôi không trả lời, lặng lẽ đứng dậy khỏi bàn ăn, đi vào nhà vệ sinh, móc ngón tay vào họng nôn cho bằng hết thứ thức ăn mà người đàn bà đó nấu. Nước mắt tôi cũng tràn ra theo, giàn giụa. Chằng cần bịa tạc một lời nói dối nào, tôi cũng đã đuổi được cô Yukino ra khỏi trường.

Tháng Sáu năm lớp Mười hai, tôi tình cờ gặp lại Teshigawara.

Trời chiều bất chợt đổ mưa, tôi vội vã chạy vào dưới mái hiên của