Chương 8 Dẫu mưa không rơi-vẫn ở lại-căn phòng nơi đáy nước-Akizuki Takao
Khi tát vào mặt cô gái đó, có nỗi chán ghét như dòng nước nhớp nháp thấm ngay vào xương tủy cậu. Đó là dư vị kinh tởm mà bạo lực gây ra cho người ta. Nhưng theo Akizuki Takao, như thế vẫn chưa đủ. Hằn học và thù hận từ sâu trong tim cậu trào ra như máu đỏ.
“Thằng này làm trò gì vậy!”
Tiếng hét vang lên bên cạnh, cánh tay phải vừa tát cô gái bị một nam sinh túm chặt. Takao hất ra, không thèm để ý gì đến gã nọ mà cứ nhìn chằm chằm vào đứa con gái tên Aizawa. Chính con bé lớp Mười hai này, đã khiến người ấy…
Bất chợt có bóng người xáp lại, rồi chỉ tích tắc Takao bị hất tung ra, ngã đập người xuống bàn ghế phía sau. Một tiếng động lớn dội lên ngay bên mang tai cậu, bàn đổ sầm, Takao mở mắt và thấy mình đang dán mặt vào sàn nhà. Mấy giây sau, môi cậu nóng ran lên.
Cái quái gì thế, chúng có bao nhiêu đứa?
Mồm ngập đầy máu, chìm trong cơn giận. Takao thậm chí còn không nhìn rõ số người có mặt.
Khi ngẩng lên, cậu thấy một gã to con mặc áo phông đang nhìn xuống mình với vẻ chán ngán. Cậu liền nuốt ực cả máu ứ lẫn nỗi sợ hãi và hối hận mới trỗi dậy trong lòng rồi chúi người tới trước, húc vào bụng gã ta. Vừa kịp nhận ra chẳng khác nào húc phải khúc gỗ thì lưng cậu bị một chiếc cùi chỏ rắn đanh thụi xuống. Cậu gục xuống sàn. Chưa kịp trở tay cậu lại tiếp tục nhận hai cú đá trúng vào bụng. Như bị dẫm thẳng vào nội tạng, người cậu co rúm lại. Nhưng đã có ai đó kéo áo cậu, xốc cậu lên. Ngay trước mắt cậu, chỉ cách chừng mười centimet là một vồng ngực cuồn cuộn. Một gã lừng lững như cột thép bóp lấy cổ cậu.
“Khốn kiếp!”
Takao hét lên, vung tay đấm vào mặt gã to con nhưng chỉ cần một tay gã đã dễ dàng chặn được. Takao giơ tay lên che chắn phần mặt, nhưng vẫn trúng một cái bạt tai, định phản công thì lại ăn một cú đấm. Gã kia ra đòn không nặng tay lắm, nhưng chẳng mấy chốc Takao đã cảm thấy mặt mình méo mó biến dạng. Vừa cảm thấy ai đó đang đặt đế giày lên bụng mình thì đã bị đá văng đi rồi. Takao đập lưng vào tủ đồ phía sau gây nên một tiếng động vang dội. Một luồng hơi nóng từ phổi ộc ra khỏi miệng cậu.
Cái quái gì thế này… Đau đến phát điên.
“Mày là thằng nào? Định làm gì Shoko đấy hả!” Giọng nói khinh khỉnh của tên to con dội vào màng nhĩ đang ong ong của Takao.
“Shoko, cậu không quen thằng này, đúng không?” Đứa con gái đứng cạnh Aizawa ngập ngừng hỏi. Aizawa vẫn lặng thinh.
Thế là sao đây! Tại sao mình lại yếu ớt đến mức này. Takao muốn khóc cho sự bất lực của bản thân, cậu cố gắng bò dậy, trân trối nhìn đám học sinh cả nam lẫn nữ đứng trước mặt mình với nỗi uất hận trào sôi. Bọn chúng ồn ào chế nhạo.
“Lại thế nữa hả trời? Thêm một đứa hi sinh vì Yukino.”
“Thật không? Mày cũng thích mụ già đó?”
“Hay là cũng được mụ ta cho một lần rồi?”
“Mụ Yukino quả là lẳng lơ mà. Phát tởm. Có biết mụ ấy bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Thấy cũng đáng thương ghê. Bị lừa một vố rồi nhóc.”
“Nhưng mà bây giờ có khi lại hẹn hò với nhau được đó. Yukino đâu còn là giáo viên nữa.”
Aizawa vốn vẫn nhìn xuống, không biểu lộ chút cảm xúc nào, lúc này bất chợt ngẩng lên nhìn Takao. Và nở một nụ cười méo mó.
“Biết ơn tao đi. Vì tao là người đã bắt mụ già đó nghỉ việc.”
Cơn giận sục sôi đến từng đầu ngón tay Takao. Cậu hét lên và định đấm Aizawa. Nhưng rồi lại một lần nữa cậu bị gã to con túm lấy và tiếp tục hứng đòn. Trong lúc chịu đựng những cú đấm đá, tâm trí cậu không ngừng quay cuồng với thắc mắc.
Tại sao, tại sao, tại sao?
Người ấy,
Người phụ nữ mưa
Cô Yukino
Không bao giờ nói cho mình…
Mình bị bắt mất rồi, cậu nghĩ.
Ở dưới mái hiên bao bọc trong ánh sáng và mưa, khi chạm vào bàn chân lạnh ngắt của cô, cậu đã bị bắt. Ngày hôm ấy, cậu đo các thông số, dùng bút chì để viền lại khuôn bàn chân. Mảnh giấy ghi dấu bàn chân như còn đọng mùi hương man mác, dường như mình đã vô tình có được một phần con người cô, chỉ nghĩ thế thôi cậu đã thấy cả người phát sốt.
Và như cái giá phải trả cho việc có được một phần của cô, từ sau hôm ấy mưa không còn rơi nữa. Mùa mưa đã kết thúc. Mưa thôi rơi, kỳ nghỉ hè đã đến. Takao không còn một cái cớ nào để đến hàng hiên đó nữa.
Vào một ngày đầu tháng Tám, anh trai cậu chuyển nhà. Takao giúp anh chuyển đồ đạc từ sáng. Do mẹ cậu đã bỏ nhà đi khoảng hai tháng (nói là vậy nhưng cứ độ một tuần một lần bà lại về nhà, hứng lên thì nấu cơm tối hoặc bắt cậu nấu), nên Takao đã bắt đầu cuộc sống một mình. Căn phòng kiểu Nhật rộng tám chiếu trước kia cậu vẫn dùng chung với anh trai trở nên rộng hơn, chẳng biết phải làm gì với một nửa để không, cậu bèn ăn uống, ngủ nghỉ cả ở đó, và chẳng biết tự bao giờ hình ảnh người ấy đã choán lấy sự trống vắng trong căn phòng và trong tâm trí cậu. Cậu ở đây một mình là bởi không có người ấy ở cùng. Người ấy đang ở một nơi khác, trải qua một cuộc sống khác mà cậu không hay biết. Cậu ý thức được tất cả những điều đó.
Lần đầu tiên trong đời, Takao thấm thía ý nghĩa thực sự của nỗi cô đơn. Cậu đau khổ vì không thể gặp mặt người ấy. Nỗi đau đó gần như là nỗi đau trên thân thể. Một ai đó mà cậu không biết giờ này đang ở bên người ấy, đang lắng nghe giọng nói ngọt ngao run rẩy, đang ngắm nhìn mái tóc mềm mại óng ả, ngửi mùi hương dịu dàng chạm đến trái tim người khác, và biết đâu đấy, đang chạm vào những đầu ngón chân màu hồng nhạt.
Trước khi ngủ cậu cầu mong trời sẽ mưa, khi tỉnh dậy cậu cũng cầu nguyện trời mưa. Mưa vẫn không rơi. Cậu đã nghĩ, có lẽ mình quá ích kỷ cầu nguyện mà ông trời đã quyết định không cho mưa rơi xuống. Đến lúc tỉnh ra thì suy nghĩ đó đã trở nên thường trực và hết sức nghiêm túc trong cậu. Cậu sợ hãi nghĩ rằng, nếu cứ thế này cậu sẽ trở nên vô dụng.
Nỗi đau này chỉ mình cậu biết, mình cậu chịu đựng, nó hoàn toàn vô nghĩa. Trong cậu chỉ còn lại đúng một chút bình tĩnh để có thể suy nghĩ được như vậy. Đúng là mình đã yêu mất rồi. Những chỉ vì yêu mà mình thành ra yếu đuối thì làm sao sánh được những người trưởng thành vây quanh người ấy lúc này. Bởi thế không thể vì yêu mà yếu đuối đi, nhờ yêu mình phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, Takao đã quyết định vậy. Cậu phải cắt bỏ cái phần đau đớn đến cực điểm trong trái tim mình đi. Rồi cậu tìm ra điều mình cần làm, phải nghĩ cách bộc lộ được tình cảm của mình với người ấy, cậu phải hành động.
Suốt kỳ nghỉ hè Takao dành thời gian cho công việc làm thêm. Cuối cùng cơn mưa cậu mong ngóng bấy lâu cũng đã đến, nhưng buổi sáng hôm sau cậu lại lên quán sớm. Sau khi Tiêu Phong rời đi, việc ở quán thành ra nhiều không thể tả. Takao hết sức tập trung vừa làm vừa nghĩ, nếu là Tiêu Phong thì sẽ giải quyết thế nào. Bảy mươi phần trăm số tiền kiếm được cậu để riêng ra cho việc đi học sau khi tốt nghiệp cấp ba. Cậu dự định sẽ đăng ký trường dạy nghề làm giày. Ba mươi phần trăm còn lại, cậu dành mua nguyên vật liệu đóng giày.
“Chị… chẳng biết tự lúc nào, những bước đi không còn suôn sẻ nữa.”
Người ấy đã nói vậy
Nên mình sẽ đóng một đôi giày để người ấy đi thật thuận tiện. Có thể điều này sẽ chạm được tới người ấy, cũng là con đường duy nhất cho mình. Hết ngày làm thêm trở về phòng, Takao vừa làm giày đến tận khuya vừa suy tính như vậy. Tờ giấy in hình bàn chân, hình dáng mềm mỏng của bàn chân vẫn còn vương lại trên tay cậu. Lấy tất cả những điều đó làm chỗ dựa, cậu mài gỗ, rắc bột đánh bóng lên khúc gỗ để làm khuôn giày. Trong cuốn vở cậu vẽ chồng chất những mẫu giày, sau rất nhiều băn khoăn cậu cũng chọn được một mẫu. Đầu tiên làm mô hình. Tiếp đó đặt lên tấm da và lấy bút bạc đánh dấu viền bàn chân. Sau nhiều lần thất bại cuối cùng cậu cũng cắt được miếng da. Như chơi ghép hình, cậu ghép những mảnh da vừa cắt và khâu chúng lại thành khối. Âm thanh của các thao tác vang lên rồi lại bị hút vào căn phòng trống trải. Không khí ban đêm như tấm vải thấm mãi những hạt nước, khóa kín tất cả âm thanh.
Sự tĩnh lặng này, nỗi cô đơn này nhất định sẽ giúp mình trưởng thành, Takao tâm niệm.
Vừa đi làm thêm vừa đóng giày, kỳ nghỉ hè không đủ để Takao làm hết những việc mình cần. Chẳng mấy chốc tháng Tám trôi qua, thu hoạch của Takao chỉ là số tiền tiết kiệm chưa đến 150.000 yên, đống da giày cậu làm hỏng và rất nhiều vết xước trên tay. Thậm chí cậu còn chưa khâu được nắp giày cho đúng ý. Chính cậu cũng không thể xác định được đến bao giờ mình mới làm xong đôi giày trong tình trạng thế này. Dù vậy, học kỳ mới bắt đầu đã khiến cậu phấn chấn hơn. Nếu mưa rơi, cậu lại có thể đến gặp người ấy. Bởi cậu đã quyết định sẽ chỉ trốn học vào những sáng trời mưa. Chẳng nhớ cậu đã nói như vậy với người ấy từ lúc nào. Lần tới gặp mặt cũng nên nói chuyện gì nhỉ!
“Em đã thuộc lòng gần hết rồi.” Nói thế này chăng.
Chắc chắn người ấy sẽ ngỡ ngàng hỏi lại, “Thuộc gì cơ?”
“Quyển sách làm giày chị đã tặng em.” Nói xong cậu sẽ đọc vanh vách cho người ấy nghe. Có thể người ấy sẽ bất ngờ lắm. Sẽ vui.
Ngày đầu tiên của học kỳ hai, Takao đến trường, mang theo tâm trạng khấp khởi vui mừng ấy.
Vào giờ nghỉ trưa, đột nhiên đi ngang qua người ấy trước cửa văn phòng giáo viên, Takao đã không nhận ra ngay. Cậu mất đến vài giây ngỡ ngàng.
“Cô Yukino.”
Takao chưa kịp quay lại thì Sato Hiromi đi trước cậu một chút đã cất cao giọng chạy về phía người ấy. Khi cậu ngoái đầu nhìn theo Sato thì thấy người ấy đang đứng cạnh thầy Ito giáo viên chủ nhiệm của cậu.
Cô Yukino?
Vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cậu đứng chôn chân thêm một lúc, lại thêm mấy học sinh nữa chạy đến gần. Ai nấy thi nhau gọi người ấy.
“Cô xin lỗi mọi người.”
Vừa nghe, cậu đã run bắn người. Mình biết giọng nói ngọt ngào run rẩy này. Tại sao người ấy lại ở trường? Takao thấy hoảng loạn.
“Cô xin lỗi các em. Cô vẫn còn ở lại đến hết tiết năm. Nếu được cô trò mình nói chuyện với nhau sau nhé.”
Nói với các học sinh đang vây quanh mình xong, cô chớp mắt và bất chợt nhìn về phía Takao. Mắt họ giao nhau. Cô có vẻ sắp khóc đến nơi.
Đúng là người ấy.
Vừa nhận ra cô, toàn thân cậu ngập tràn một niềm hạnh phúc, nhưng ngay lập tức nó lại bị một cơn giận bất thường cuốn trôi mất, khoảnh khắc sau đó trong lòng cậu là một sự bối rối và băn khoăn. Cậu thấy nghẹt thở, như thể có một cơn gió mạnh đã quét sạch không khí xung quanh.
“Yukino đã đến trường rồi nhỉ.”
Cậu nghe thấy tiếng Matsumoto ngay bên tai mình, trong giọng cậu ta đầy sự ngỡ ngàng.
Sato và Matsumoto kể cho cậu biết chuyện xảy ra với Yukino.
Nào là cô phải chịu sự căm ghét của bọn con gái trong lớp mình chủ nhiệm, bị thù hận vì ai đó mất bạn trai. Nào là họ xúm lại chống đối trong giờ học, lôi kéo cả phụ huynh vào cuộc, dồn ép đến mức cô Yukino không thể đến trường được. Cuối cùng cô quyết định nghỉ dạy. Trung tâm của tất cả, khởi điểm của tất cả mớ bung xung này là một nữ sinh tên Aizawa Shoko.
Cơn giận sôi lên trong lòng Takao. Nhưng cậu không rõ đó là cơn giận với cô gái tên Aizawa Shoko hay với người ấy vì đã không cho cậu biết mình là giáo viên, hay thậm chí là với chính bản thân vì hoàn toàn lạc hậu trước mọi sự kiện.
Dù vậy, cậu đã tạm thời trấn áp được những cảm xúc hỗn loạn trong lòng để tất cả diễn ra bình thường cho đến hết giờ. Trong tiếng chuông tan học cuối chiều, từ cửa sổ phòng học tầng hai, cậu câm lặng nhìn người ấy bước ra khỏi cổng trường. Có một vài học sinh khóc lóc chạy đến bên người ấy. Hoàng hôn đỏ gay gắt. Cậu rảo bước một mình đến phòng học khối lớp Mười hai, tìm người có tên Aizawa Shoko, hỏi chị ta xem có biết việc cô Yukino đã rời trường không. Nhưng cậu cũng chẳng nghĩ xem hỏi xong rồi sẽ ra sao.
Tôi thì dính dáng gì đến con mụ dâm đãng đó!
Aizawa vừa dứt lời, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cậu đã vung tay tát thẳng vào mặt chị ta.
Đi đến nửa chừng thì nhận ra mình đã nhầm đường, nhưng Takao vẫn đi tiếp.
Ở đây là khu dân cư hơi ít ánh đèn đường. Cơn gió nóng hầm hập lay động đám cây bên đường và khẽ đung đưa đường dây điện. Tít trên cao trời đêm không màu là một mảnh trăng trắng muốt đang treo lơ lửng. Do mắt trái đang sưng húp nên nhìn mảnh trăng kia một lúc cậu thấy như nó đang nhận lên hai đến ba lần. Trông giống mảnh móng chân vừa bị cắt ra và rơi xuống. Cậu bỗng thấy như mình nghe được tiếng kìm cắt móng của người ấy kêu tách tách từng tiếng đơn độc. Khung cảnh ấy không có cậu, tương lai sẽ không có cậu, suy nghĩ ấy khiến tâm trạng cậu thêm buồn bã.
Takao gần như bị giáo viên chủ nhiệm ép đến bệnh viện sau vụ ầm ĩ ở phòng học. Đến khi cậu được tha về thì trời cũng đã tối hẳn. Cậu hòa vào dòng người trở về trên chuyến tàu tuyến Sobu, ngước nhìn hình ảnh mình đang cầm cặp sách qua tấm cửa sổ đen ngòm, cậu thấy hiện lên gương mặt sưng vù dán chằng chịt băng y tế. Vùng má bị đấm đau nhoi nhói từng hồi như nhịp tim của một sinh vật nào đó. Thậm chí nước bọt cũng có vị giống máu. Hết chịu nổi cơn đau trên má và sự bực bội của đám đông vây quanh mình, đến quá ga Nagano, Takao xuống tàu.
Cậu đi dọc theo đường tàu về phía tây. Nếu cứ đi tiếp thì khoảng một giờ đồng hồ nữa cậu sẽ về đến nhà. Gió đập vào người cậu, sự chú ý của cậu chuyển sang cơn đau trên má hơn là hướng mà chân cậu đang bước đi. Thỉnh thoảng cậu nhổ xuống mặt đường nước bọt lẫn với máu.
Tâm trạng cậu giờ đây như một khán giả bất ngờ nhảy lên sân khấu mà không biết kịch bản như thế nào. Cậu hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm gì. Thậm chí chẳng có ai mong đợi sự xuất hiện của cậu, chính bản thân cậu cũng hoàn toàn không nhận ra mọi chuyện cho đến tận ngày hôm nay. Ấy vậy mà cậu lại hành động như thể mình là nhân vật chính vậy. Cậu cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm chỗ nào mà chui xuống.
Từ lúc mình còn học cấp hai và chẳng hề hay biết gì, thì mối quan hệ giữa người ấy và bọn Aizawa đã manh nha rồi. Dù là mâu thuẫn hay hòa hợp, thì đó vẫn là một mối quan hệ sâu sắc hơn những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Mình chỉ là một người qua đường không quen biết, một cậu học sinh trốn tiết mỗi sáng trời mưa mới xuất hiện cách đây ba tháng.
Chẳng có ai nói muốn mình đóng giày cho họ.
Người ấy cũng chưa bao giờ nói muốn gặp mình. Chỉ khẽ thì thầm rằng có thể sẽ gặp lại nhau.
Mình không hề tưởng tượng xem có chuyện gì đã xảy ra với người ấy. Mình thật sự chỉ biết nghĩ đến bản thân.
Đi hết khu dân sinh Takao rẽ ra ngoài, đến một cây cầu vượt bắc ngang trên đường tàu. Cậu dừng lại giữa cầu, xác định xem giờ mình đang ở đâu. Phía tay trái cậu là ánh sáng từ tòa nhà cao tầng ở khu Shinjuku cậu vừa đi qua, nó đang sáng hơn lên giữa vùng tối thẫm. Vậy thì bóng đêm ở phía tay phải cậu sẽ là nơi cậu cần hướng về bây giờ. Những nóc nhà dân ẩm ướt phản chiếu ánh sáng lờ mờ. Và tít trên cao là mảnh móng chân mỏng manh của người ấy. Những đám mây xô giạt như muốn che phủ nó đi, Takao vừa ngắm vừa nghĩ thầm, có khi ngày mai trời sẽ mưa.
Sáng hôm sau, trời âm u.
Những đám mây xám cuồn cuộn bao trùm toàn bộ bầu trời Tokyo. Đó là một buổi sáng hết sức tĩnh lặng, tưởng đâu mây đã thấm hút hết mọi âm thanh thành phố. Takao ngẫm nghĩ trong lúc bước qua đường cao tốc Koshu Kaido trông nhạt nhòa hơn mọi ngày.
Đến cổng vào công viên ở Shinjuku, nhận ra mình đã quên mang tấm vé năm, Takao không khỏi thở dài.
Trời không mưa, mình không mang vé.
Chắc chắn người ấy cũng không có ở đây.
Mình không nên vào làm gì. Nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn trả 200 yên để mua vé thường. Giờ mà đến trường thì cũng muộn học mất rồi. Vả chăng nếu lát nữa trời mưa thì thành ra mình lại chẳng đến được đây… Không, thật ra mình đến đây vì điều gì?
Thôi, sao cũng được. Takao từ bỏ việc tự vấn và nhét tấm vé vào trạm soát vé tự động. Cánh cửa kim loại mở ra, kèm theo tiếng động nghe đặc biệt chói tai ở công viên đang vắng người.
Takao cố không nghĩ ngợi nữa và bước đi, chân vô thức men theo con đường quen thuộc. Khi đi qua vùng âm u giữa những hàng cây tuyết tùng, như thường lệ không khí sẽ đột nhiên thay đổi. Nhiệt độ dịu xuống khoảng một độ, không gian lại tràn ngập màu xanh óng ả của cây và nước. Từ kẽ hở nào chẳng biết, những con chim nhỏ ùa ra và bay vụt qua trước mặt Takao. Đi trong công viên mà không che ô cậu mới thấy nó rộng lớn nhường nào. Y như một đứa trẻ không phòng bị, cậu thấy nỗi bất an trào dâng, linh cảm mình đã phán đoán sai lớn dần lên trong cậu.
Khi thấy không có ai trên hàng hiên bên kia vạt lá phong, Takao gần như thở phào nhẹ nhõm.
Không hề thấy đau lòng.
Cậu tự nhủ, như muốn viết cảm giác ấy ra giấy.
Mình biết, người ấy sẽ không đến.
Takao thử thuyết phục bản thân. Nhưng ngay tắp lự một cảm xúc khác đã lập tức dồn ứ lên cổ họng cậu. Không phải! Cậu bỗng muốn hét lên thật lớn.
Không phải.
Không đúng như thế.
Mình muốn gặp.
Muốn đến nhức nhối, muốn đến không sao chịu nổi. Chính vì muốn gặp một cách đường hoàng mà suốt mùa hè mình đã ngoan cố không chịu đến đây.
Sự thật, dẫu mưa hay nắng, dẫu tuyết rơi hay mây giăng bao phủ bầu trời, đều không ảnh hưởng gì cả, mình chỉ đơn giản muốn gặp người ấy mà thôi.
Mình không thể nào để mọi chuyện kết thúc ở đây được.
Bỗng từ xa vọng lại tiếng nước óc ách.
Chắc phía ao có con cá nào đó búng mình nhảy lên. Hoặc cành cây nào rơi chạm vào mặt nước. Nhưng, có thể nào…
Cậu chạy vụt qua tán lá phong xòa xuống như tấm rèm, và vững tin thêm rất nhiều khi nhìn thấy giàn hoa tử đằng.
Dưới bóng tử đằng xanh um, thấp thoáng một dáng người mảnh khảnh.
Nghe tiếng bước chân của Takao, người ấy chầm chậm quay lại, hình dáng nổi rõ trên nền xanh lục của mặt ao. Cô mặc bộ vest màu xám, gương mặt ngơ ngác như đứa bé lạc đường. Đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt Takao tựa hồ soi thấu tâm can cậu. Takao run bắn, trái tim như bị một thứ gì gõ mạnh, cậu biết người ấy chính là hóa thân của cơn mưa mùa hạ. Không một ai có thể ngăn mưa đang rơi. Tiếng sấm vang rền đâu đó. Những lời cần nói bật ra thật tự nhiên trên môi Takao.
“Tiếng sấm dội…”
Takao hướng thẳng đến người ấy dưới giàn tử đằng.
Dẫu sấm không vang dội
dù mưa
chẳng tuôn rơi…
Chỉ cần em mong muốn
thì ta sẽ chẳng rời
Gió thổi qua mặt ao khiến giàn tử đằng, làn nước và mái tóc người ấy cùng lao xao. Người ấy cụp mắt xuống, nụ cười đượm buồn nổi rõ hơn. Bất chợt, Takao có cảm giác mình đã nhìn thấy khung cảnh này từ lâu lắm rồi.
Đợi đến khi mặt nước ngừng hẳn lao xao, người ấy mới ngước lên nhìn Takao.
“Đúng vậy. Đáp án đúng rồi. Đó là bài thơ đáp lại bài thơ lần đầu chị đọc cho em.”
Giọng nói đó, âm điệu đó giống như một đứa trẻ đang cố bắt chước thầy cô giáo. Câu nói vang lên nghe thật buồn cười, khiến tâm trạng căng thẳng ban đầu của cậu dần dần được giải tỏa.
“Bài này trong Vạn diệp tập ạ? Hôm qua em tìm thấy nó trong sách giáo khoa.”
Bài thơ thuộc thể somonka, thơ đối đáp để thể hiện tình yêu nam nữ. Đáp lại lời người con gái hỏi nếu mưa rơi người có ở lại đây không, người con trai trả lời rằng nếu đó là điều em muốn, dẫu mưa không rơi ta vẫn sẽ ở lại. Mình đã từng nghe thấy bài thơ trong giờ học. Takao mỉm cười nhăn nhó pha lẫn tự giễu cợt khi nhận ra phải mất ba tháng cậu mới nhớ ra chuyện này. Rồi cậu quả quyết gọi tên người ấy.
“Cô Yukino.”
Nói đoạn cậu nhìn thẳng vào mắt Yukino. Cô mỉm cười có đôi phần bối rối. Khẽ nghiêng đầu, cô đưa ngón tay vén lọn tóc đang xòa xuống má.
“Ngày đầu tiên gặp em, lúc nhìn thấy huy hiệu trường trên đồng phục, chị đã nhận ra em học ở trường chị dạy.” Cô khẽ hít thở như để lấy hơi. “Chị nghĩ nếu đọc một bài thơ đã xuất hiện trong chương trình học thì chắc chắn em sẽ nhận ra chị là giáo viên cổ văn. Và chị cũng tưởng rằng mọi người trong trường đều đã biết mình rồi… Nhưng em, ngay từ đầu em hoàn toàn không biết chị, phải không?”
Takao khẽ gật đầu. Yukino nheo mắt lại như thể đang nhìn vào một vầng sáng chói chang nào đó. Với giọng nói như reo vui cô hỏi Takao.
“Chắc chắn em đã luôn nhìn vào một thế giới hoàn toàn khác?”
Takao chợt nghe gần đó có tiếng hót chiêm chiếp và trong veo của chim bách thanh, cậu đưa mắt tìm quanh và nhận thấy đôi bách thanh đang quấn quýt lượn vòng trên mặt hồ. Hai người đứng lặng ngắm nhìn đôi chim một lúc lâu, đến khi chúng bay khuất vào những khóm cây Yukino mới lo lắng hỏi Takao.
“Này, mặt em sao vậy?”
Takao không biết phải trả lời thế nào. Nhưng cũng muốn thử khiến cô lo lắng hơn.
“Em bắt chước cô uống bia, sau đó bị say và vấp ngã ở sân ga Yamanote.”
“Không phải chứ!”
Cô đưa một tay lên che miệng, mắt mở to. Thật đáng yêu! Takao bật cười.
“Em đùa đấy. Em đánh nhau với người ta.”
Đúng lúc đó, bầu trời bừng lên ánh sáng trắng. Kèm theo là những tiếng nổ ầm ầm.
Sét đánh xuống đâu đó gần đây. Chẳng ai bảo ai, hai người nhìn nhau rồi cùng ngước nhìn bầu trời. Không rõ tự bao giờ mây đen cuồn cuộn đã giăng lên khắp trời, những tia sáng đỏ giật lia lịa như mạch máu, những tiếng đùng đùng theo mây rền đi xa. Gió lạnh thổi qua làm sóng gợn mặt ao, từng giọt mưa bắt đầu rơi lộp độp. Vừa mới nhận ra có mưa thì toàn bộ không gian xung quanh đã trắng xóa vì nước đổ.
Tán lá tử đằng không thể thành mái hiên che mưa, Takao nhanh chóng nắm lấy tay Yukino kéo cô chạy. Họ băng qua màn mưa dày đặc, không nhìn thấy gì phía trước, thậm chí tiếng bước chạy cũng chìm trong tiếng rào rào của mưa. Chạy vào tới hiên thì cả tóc lẫn quần áo họ đều ướt sũng cả.
“Trông như chúng ta vừa mới bơi qua sông để đến đây ấy!”
Yukino vui vẻ nói trong nhịp thở gấp gáp. Takao cũng cười vang. Cùng với tiếng thở hổn hển, chẳng biết tự bao giờ trái tim cậu đã bừng lên bao cảm xúc. Cơn gió bạt qua lá qua mưa thổi đến tận người họ, cả hai kêu lên bất ngờ. Mùi hương tươi mới và thanh khiết ngập tràn, tưởng như toàn bộ không khí của cả thế gian đã được thanh lọc. Takao nhận ra, đoạn hội thoại và những cảm xúc ban nãy đã bị mưa cuốn trôi. Những chuyện xảy ra ở trường và nỗi cô đơn suốt mùa hè cũng đã biến mất hoàn toàn.
“Chị rất thích những cơn mưa rào mùa hạ.”
Yukino vui vẻ nói, ngẩng mặt nhìn cơn mưa xối xả như thác đổ.
“Em cũng thế. Em thích mùa hạ nhất trong tất cả các mùa.”
“Cả cái nóng của nó à?”
“Vâng, cả cái nóng. Cả bầu không khí ẩm ướt, cả những giọt mồ hôi túa ra ướt áo, cả cơn khát khô trong cổ, tất cả đều đem lại cảm giác em đang sống, nên em rất thích. Chị Yukino thì sao?”
“Chị cũng thích mùa hạ. Mùa hạ, và mùa xuân nữa. Mùa của những khởi đầu mới, mùa của vạn vật sinh sôi. Còn mùa lạnh khiến cơ thể mình cũng lạnh nên chị ghét lắm.”
Lý do đó nghe thật kỳ cục. Takao bật cười.
“Tên chị là Yukino35 cơ mà…”
“Chị ghét mùa đông.” Yukino nói tiếp và bật cười theo. Cô đưa tay vuốt đuôi tóc bị ướt rồi ngại ngần liếc Takao, vẻ muốn nói lại thôi, môi mấp máy.
“Gì thế ạ?”
“Không…”
Ngập ngừng rồi như đã quyết tâm, Yukino hỏi.
“Này, tên em là gì?”
Takao không cần nghĩ ngợi. Lòng cậu đầy ắp một cảm xúc ấm áp.
“Akizuki, Akizuki Takao ạ.”
“Ừ, Akizuki.”
Yukino khẽ thì thầm như để nối dài dư âm câu trả lời. Rồi cô lại lặp lại một lần nữa “Akizuki36 à.” Gương mặt cô tươi tỉnh hơn như vừa bất chợt nhớ ra điều gì đó.
“Tên em rõ ràng là Akizuki cơ mà!”
Cậu nhìn cô, đúng là giống trẻ con mà.
“Nhưng lại thích mùa hạ.”
Hai người khúc khích cười. Một bí mật nho nhỏ nữa lại vừa sinh ra giữa họ và kéo theo một niềm hạnh phúc râm ran len lỏi đến dưới mái hiên. Rồi cả hai ngồi xuống chỗ của mình trên chiếc ghế dài hình chữ L. Vẫn giữ khoảng cách vừa đủ cho hai người ngồi vào giữa họ, nhưng so với ba tháng trước thì khoảng cách ấy đã ngắn hơn nhiều rồi.
Trời dịu hẳn đi. Cơn gió lớn bất ngờ đã tạm thời lắng xuống, nhưng mưa tiếp tục kéo không khí từ những tầng cao xuống, khí lạnh như mùa thu ùa vào hàng hiên cùng những vạt mưa mỏng manh.
Yukino vòng đôi tay mình ôm lấy hai vai, ngồi co ro. Takao lo lắng, liệu cô có đang bị lạnh không. Mái tóc ướt mưa che khuất gương mặt cô, những giọt nước rơi xuống từ tóc cô. Chiếc quần vải ướt dính sát vào đường nét mềm mại của đôi chân cô. Đằng sau lưng Yukino, ven bờ ao nhỏ, những cánh hoa vàng đang rung lên theo từng nhịp mưa gõ. Mùi mưa và hoa nồng nàn hòa cùng làn hương ngọt ngào của Yukino ngập tràn không gian. Với bộ vest màu xám, trông cô như nhòa dần vào khoảng tranh tối tranh sáng dưới mái hiên. Từ đầu đến chân ướt sũng, Yukino đang hòa tan ra với nơi này.
Một cảnh tượng làm lay động con tim.
Ngắm dáng vẻ Yukino, Takao cảm thấy khó thở, tim cậu đập thình thịch, tiếng mưa như đã bị cuốn trôi về nơi nào xa xôi. Khuôn mặt và điểm trung tâm cơ thể cứ nóng ran lên, Takao buộc mình rời ánh mắt khỏi Yukino.
Đột nhiên cậu bật ra tiếng hắt xì. Thế mà cậu không biết là mình lạnh. Khi ngẩng mặt lên, cậu thấy Yukino đang nhìn lại. Rồi lim dim đôi mắt như tận hưởng hương hoa quanh đây, cô dịu dàng cất tiếng.
“Cứ thế này thì chúng ta cảm lạnh mất.”
Khi họ rảo chân rời khỏi công viên thì cơn mưa cũng đã ngớt, trả lại bầu không khí của tháng Chín. Họ đi phía dưới đường ray của tuyến Chuo, băng qua nhà ga Sendagaya rồi ra đến đường vòng trước công viên, đi vào một cái ngõ nhỏ dẫn tới khu chung cư của Yukino. Đó là một tòa nhà cũ kỹ có trần cao gợi lại cảm giác xưa cũ. Với Takao, tòa nhà tỏa ra một mùi hoài niệm mà cậu đã từng ngửi thấy suốt từ thời thơ ấu ở nhà một người họ hàng. Thang máy đang sửa nên họ phải leo thang bộ lên tới tận tầng tám để đến căn hộ của Yukino. Dù mệt đứt hơi, nhưng đi sau Yukino trên dãy cầu thang hẹp, Takao cảm thấy hạnh phúc vì được tự nhiên tận hưởng mùi hương của cô đang đong đầy không gian.
Vừa bước vào phòng, Yukino đã giục Takao đi tắm. Cô đưa cho cậu chiếc áo cổ chữ V cùng chiếc quần thể thao rộng để thay cho bộ đồ bị ướt. Yukino tắm sau, cô mặc chiếc quần bò cũ màu đỏ cam có đai đeo vàng bơ và áo lửng màu hồng phấn. Mùi xà phòng thoang thoảng khi cô di chuyển. Tai Takao nóng bừng, dõi theo từng tiếng bước chân cô trên sàn nhà gỗ.
Yukino bỏ chiếc sơ mi đồng phục ướt sũng của Takao vào máy giặt, với quần thì lấy khăn khô thấm nước rồi là phẳng. Trong lúc đó, Takao mượn nhà bếp để nấu bữa trưa. Tủ lạnh chất đầy bia lon khiến cậu phát hoảng, tuy nhiên ở ngăn rau củ có hành tây, cà rốt và xà lách, nếu bỏ bớt phần đã úa đi thì vẫn còn ăn được. Có cả trứng, cậu bèn quyết định làm món trứng tráng cuộn cơm. Không có thịt, cậu dùng cá hồi đóng hộp, như vậy sẽ thay được cho cơm thịt gà. Cậu còn tìm thấy một chai dầu ô liu lẫn trong đống chai lọ gia vị (chắc chắn cái này được dùng làm đồ nhắm rượu), cậu trộn chung hành và cà rốt đã cắt tròn với xà lách làm món xa lát đơn giản. Chai dầu trộn chỉ còn sót lại một lượng cách đáy chai năm milimét, Takao phải cho thêm dấm và hạt tiêu vào để tăng thêm hương vị. Căn phòng ngập tràn mùi bàn ủi quần áo, hơi nước và mùi thức ăn. Đây chính là không khí của gia đình. Takao thấy lòng mình bình yên lạ thường.
“Ngon quá! Chị rất thích nước tương cà chua.”
“Em nhận câu đó là câu khen trứng cuộn cơm ngon được không?”
Takao cười nhăn nhó. Hai người ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn gấp.
“Có thể vỏ trứng vẫn còn lẫn trong đó nên chị ăn phải chú ý vào đấy nhé.”
Nghe vậy, Yukino chớp mắt bối rối. Rồi như hiểu ra, cô cười vang.
“Đáng ghét thật! Chắc em có thù với món trứng rán của chị.”
“Ha ha… Món trứng rán đó làm sao mà em quên được chứ.”
“Không được ngon lắm hả?”
Không ngon lắm? Takao thấy tức cười.
“Có thể nói là nó không ngon…” Cậu nhìn Yukino mỉm cười, “Nó dở. Rất dở. Đấy là em nói thật lòng.”
“Chẳng sao cả. Đằng nào thì chị cũng chẳng giỏi nấu ăn.”
Yukino nói vậy với gương mặt tỉnh bơ, rồi khi đưa miếng cơm lên miệng gương mặt cô liền chuyển sang rạng ngời hạnh phúc. Một chút tương cà chua còn sót lại trên môi, cô đưa lưỡi khẽ liếm.
“Ngoài tương cà chua thì chị Yukino còn thích gì nữa không?” Takao hỏi.
Yukino nghĩ ngợi một lúc.
“Chị thích vị của nước xốt hơn là nước tương. Và cả nước dùng nữa.”
“Chị có vẻ giống với nam sinh cấp ba nhỉ?”
“Chị không muốn bị một nam sinh cấp ba nói như vậy chút nào.”
“Chị có biết làm xúp bằng nước dùng như thế nào không?” Takao ăn xa lát và hỏi.
“Ờ… có lẽ là bằng lúa mì. Mà không, hình như là lúa mạch.”
“Người ta đun sôi nó. Ở miền bắc nước Pháp có một cái hồ lớn, màu hổ phách rất đẹp.”
Yukino lộ vẻ ngỡ ngàng.
“Nghe nói có cả cá nữa. Người ta bảo tên nó là cá nước dùng.”
“Làm sao có chuyện đó được.”
“Đương nhiên là làm gì có chuyện đó chứ! Yukino có đúng là giáo viên không thế?”
“Thật… quá đáng!” Mặt Yukino đỏ ửng lên, đỏ xuống tận cái cổ mảnh khảnh. Bàn tay trái nắm lại gõ xuống mặt bàn. “Akizuki, như thế là rất hư! Không được! Thái độ đó là không được!”
Bộ dạng nghiêm nghị của cô khiến Takao bật cười thành tiếng.
Dọn dẹp bát đũa xong, lần này đến lượt mùi hương cà phê thơm dịu lan tỏa khắp nhà. Phía cửa sổ trượt mở ra ban công có treo một tấm rèm màu xanh lá cây, nhờ vậy mà giờ đây căn phòng nhuộm một màu xanh lục nhàn nhạt.
Căn phòng này, cứ như nằm ở đáy nước ấy!
Vừa nhâm nhi tách cà phê Yukino pha cho, Takao vừa nghĩ. Cậu đang ngồi ghé ở mép cửa sổ, khi ngước mắt lên nhìn, cậu thấy Yukino đang đứng ở bếp tự pha cho mình một tách cà phê. Dù nhìn cô từ phía sau nhưng Takao biết rất rõ cô đang cười. Tiếng bàn chân trần cọ nhẹ trên sàn nhà, tiếng cà phê phin rỏ tong tong vào tách gốm… vọng tới tai Takao với cảm giác như vọng lên từ đáy nước. Cậu thấy mình được bao bọc bởi những âm thanh của mưa và của Yukino. Khoảnh khắc này, những hờn ghét vớ vẩn, những nôn nóng linh tinh và những bất an vây hãm cậu suốt mấy năm qua bỗng tan biến đi hết.
Sống cho đến hôm nay, đây…
Takao chợt nghĩ, và để tránh làm vỡ cảm xúc vừa bùng lên từ tận đáy lòng, cậu cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
Sống cho đến hôm nay, đây…
Có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Dẫu sấm không vang dội
dù mưa
chẳng tuôn rơi…
Chỉ cần em mong muốn
thì ta sẽ chẳng rời
– Vạn diệp tập, Quyển 11, Bài 2514
Dịch nghĩa
Tiếng sấm từ xa vọng lại, dẫu trời chẳng mưa, ta cũng sẽ ở lại nơi đây nếu như em níu giữ.
Giải thích
Đây là bài thơ đáp lại lời người con gái muốn lấy mưa làm lý do để giữ chân người mình yêu, chàng trai bày tỏ ý sẽ ở lại nếu như người con gái mong muốn điều đó. Bài thơ này là bài thơ đối đáp lại bài thơ ở chương 2.
[←34]
Cơm nắm với rong biển và một vài nguyên liệu khác tùy theo loại.
[←35]
Yukino có nghĩa là cánh đồng tuyết.