Chương 9 Chẳng nói nên lời-Yukino Yukari và Akizuki Takao
Sống cho đến hôm nay, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Yukino nghĩ.
Nhưng cô cũng biết, hạnh phúc này không thể dài lâu. Chẳng mấy chốc nó sẽ kết thúc. Lúc nãy đi tắm, hơi nước nóng đã làm cô tỉnh táo và nhận thức đầy đủ. Nhưng toàn thân cô vẫn đang ngập chìm trong hạnh phúc. Đầu ngón chân ấm nóng, tâm trạng hân hoan khiến miệng cô cứ nhoẻn cười mãi. Cô rót nước sôi vào phin lọc. Bột cà phê nở to và nổ lụp bụp, hương thơm ngào ngạt. Tiếng giọt cà phê rơi xuống tách nghe thật giống tiếng mưa.
“Cầu xin thần linh…” Yukino khấn. “Xin hãy để cho khoảng thời gian của con và Akizuki dài thêm một chút. Một chút nữa thôi cũng được, đừng để cơn mưa của chúng con tạnh mất.”
“Chị Yukino!”
Tiếng gọi cất lên từ sau lưng cô. Nụ cười vẫn còn nguyên trên môi, Yukino quay lại. Cậu ấy cũng mỉm cười, nhìn thẳng về phía cô.
“Em nghĩ tình cảm em dành cho chị…”
Ôi không…
Yukino ngẩn ngơ. Cơn mưa tạnh rồi.
“… là tình yêu.”
Cậu nói, và đăm đăm nhìn Yukino.
Cho đến lúc này, Yukino hiểu rõ như lòng bàn tay, rằng chính Takao cũng không ngờ mình có thể nói thành tiếng những lời vừa rồi. Chỉ là bất giác buột ra khỏi miệng vậy thôi. Nhưng thật không công bằng. Chính bản thân mình cũng như vậy.
Yukino biết hai má mình đang dần đỏ lên, cứ như thể cô đang đứng từ xa ngắm chính mình vậy.
Mình đang rất hạnh phúc. Toàn thân mình đang run lên vì hạnh phúc. Thế nhưng…
Ở nơi nào đó, có một con người khác của mình đang cố vươn tay tới con người đang hạnh phúc này. Sẽ mất rất lâu mới có thể chạm vào được, nhưng mình phải kéo cô ấy lại, bắt cô ấy nói những điều đúng đắn. Dù có chuyện gì đi chăng nữa vẫn phải làm như vậy.
Tôi đặt tách cà phê lên mặt bếp, thở hắt ra hơi thở tôi đã quên khuấy trong chốc lát. Tưởng như tôi vừa mới nở một nụ cười cay đắng vậy. Chính tôi cũng muốn phủ nhận điều đó, tôi phải nói ra những lời đúng đắn. Tôi phải nói ra đúng với giọng điệu nhẹ nhàng và từ tốn của một giáo viên.
“Không phải chị Yukino, mà là cô Yukino chứ?”
Nghe vậy, Akizuki hé môi như định nói điều gì. Nhưng sự im lặng vẫn ngự trị, cậu lại cúi mặt xuống. Tôi cảm nhận được, cậu không chỉ thất vọng mà còn bất ngờ. Giống như nỗi thảng thốt khi bị chính bàn tay mình đang hân hoan siết chặt hất mạnh ra. Tim tôi đau nhói. Tôi cầm lấy tách cà phê, bước đến trước mặt cậu ấy, ngồi xuống chiếc ghế đẩu, nó khẽ kêu két một tiếng. Nhìn xuống cậu ấy đang ngồi trên sàn nhà, tôi từ tốn nói. “Chắc chắn em biết chuyện cô nghỉ việc ở trường đúng không?”
Không có câu trả lời. Tôi lại tiếp tục.
“Cô sẽ chuyển đi vào tuần sau. Cô sẽ trở về nhà ở Shikoku.”
Nghe tôi nói vậy, cậu im lặng hồi lâu. Rồi như đã quyết tâm hỏi cho ra lẽ, cậu ngẩng mặt nhìn tôi. Đến lượt tôi chỉ biết cúi mặt, tôi nói như phân bua, “Cô quyết định như thế từ lâu rồi. Cô sẽ làm lại tất cả ở đó.”
Bỗng nhiên hình ảnh hàng hiên vắng người hiện lên trong đầu tôi. Nó bị cơn mưa nhuộm đen, trông thảm thương như một ông lão bị người vợ bao năm gắn bó rời bỏ.
“Ở nơi đó, cô đã luyện tập cách bước đi. Cho dù chỉ có một mình.”
Tưởng như có một đứa trẻ đang hét lên trong lòng, bắt cô nói cho hết câu mình muốn nói. Nói rằng “Tôi không cần em”. Ngón chân cô quắp lại, dồn nén hết sức lực.
“… Cho dù không có giày.”
Y như thả hòn đá xuống giếng sâu, mãi một lúc lâu những lời nói đó mới chạm được tới cậu thiếu niên. Không khí như vang lên tiếng rơi cộc cằn khi hòn đá gặp đáy giếng.
“Thế thì sao ạ?” Cậu hỏi lại với giọng khô khốc. Đôi mắt cậu nhìn thẳng, mạnh mẽ đến mức làm cô sợ hãi.
“Thế nên…” Yukino lảng đi chỗ khác, cố trả lời. “Cảm ơn em về mọi chuyện, Akizuki.”
Sau đó là im lặng. Như để lấp đầy khoảng trống, một lần nữa mưa rơi mau hơn. Những chậu cây cảnh đã đựng đầy nước mưa trong vắt, trông giống như những bể chứa nhỏ.
Cuối cùng Takao lặng lẽ đứng dậy. Tiếng quần áo sột soạt vang lên. Cậu nhìn xuống Yukino.
“Cảm ơn, về bộ quần áo này.” Cậu nói và đi thẳng về phía nhà vệ sinh. “Em sẽ thay nó ra.”
“Nhưng đồ vẫn chưa khô…”
Yukino bất giác kêu lên, gọi theo tấm lưng đã khuất dạng. Không! Như thế này sẽ tốt hơn. Yukino quay lại, hướng ánh mắt xuống bàn tay đang cầm tách cà phê. Cô nghe tiếng cánh cửa phòng thay đồ đóng lại. Cô đưa tách cà phê chưa uống lên môi. Hơi nóng tỏa dày thấm ướt hàng lông mi. Cô định uống nhưng rồi chiếc tách quá nặng, cô lại đặt xuống bàn. Trong người Yukino có một chú nhím đang xù lông gai và vụng về bò vòng quanh. Sự hối tiếc vô cùng đang lặng lẽ tích lại mỗi lúc một nhiều trong lòng cô.
Vậy tôi phải làm sao cho đúng đây? Yukino chỉ chực khóc. Ngay từ đầu, tôi đâu có bất cứ sự lựa chọn nào. Tôi đã luôn cố gắng đối xử chân thành với mọi người. Tôi đã luôn mong muốn trở thành một người dịu dàng và đáng mến như cô Hinako. Hễ ai yêu cầu điều gì, tôi cũng cố gắng hết mình để đáp ứng họ.
Yukino nín lặng ngắm nhìn hơi nước đang mỏng dần phía trên tách cà phê, suy nghĩ đầy ắp trong đầu. Mình đã mong muốn được hòa vào thế giới này biết bao. Mình đã muốn trở thành một phần của thế giới lung linh này. Khi lớn dần lên, mình cho rằng có thể thực hiện được mong muốn ấy tốt hơn bao giờ hết. Những tưởng sẽ được sống một đời bình thường như mọi người. Nhưng rồi khi nhận ra, mình đã lại vướng vào một chuyện gì đó không thể tránh khỏi như cơn mưa một lúc nào đó sẽ rơi. Thầy Ito đã đến, Makino đã đến, cả Aizawa nữa cũng đã đến bên mình. Lần này, khi mình gắng gượng đến được nơi mái hiên đó để trú mưa, Akizuki cũng đã đến. Mọi người làm rối loạn trái tim mình. Mình đã mong họ sẽ để nó được yên. Mình đã cố gắng đợi chờ biết bao để có thể đứng dậy bằng chính sức mình. Mình đã phải cố gắng đến thế nào để sống được mà không khép nép sợ sệt mỗi ngày.
Tiếng bước chân chầm chậm gần lại. Yukino ngẩng mặt lên. Trong màu xanh lục nhạt, cậu đang mặc bộ đồng phục chắc chắn còn hơi ẩm, đứng ở đó.
“Em về đây ạ. Cảm ơn chị vì mọi chuyện.”
Cậu điềm tĩnh nói và cúi đầu thật thấp. Rồi không đợi chờ câu trả lời của Yukino, cậu đi thẳng đến cửa ra.
“Đợi…” Yukino đứng bật dậy khỏi ghế. Đợi đã. Em hãy ở lại đây. Em không mang theo ô. Ít nhất hãy ở lại cho đến khi tạnh mưa.
Không phải vậy, Không được phép nói những câu đó. Yukino lặng thinh, ngồi xuống ghế. Tiếng bước chân cậu ấy xa dần. Tiếng xỏ giày, tiếng tay nắm cửa quay xuống. Cuối cùng là tiếng sập cửa.
Lòng cô lập tức cuộn trào một nỗi tức giận.
“Đồ ngốc!” Cô hét to lên, đứng phắt dậy và cầm lấy chiếc ghế, giơ lên cao tìm chỗ để quăng nó thật mạnh. Nhưng ở nơi đó chẳng còn ai nữa, cô lại hạ ghế xuống, ngồi lên nó. Thì thầm lần nữa, “Ngu ngốc…”
Akizuki là đồ ngốc.
Cậu cứ mang bộ mặt như thể mình là kẻ duy nhất bị phản bội. Cậu làm bộ mặt như thể mình không làm bất cứ điều gì xấu xa. Cậu chẳng hề biết tôi đã trải qua mùa hè với tâm trạng thế nào khi cậu không thèm đến hàng hiên đó nữa. Kỳ nghỉ hè của cậu năm lớp Mười là quãng thời gian toàn chuyện vui vẻ. Ngày ngày cậu được ăn cơm cùng gia đình mình. Chắc chắn cậu cũng đã đi chơi, uống nước cùng mấy cô bạn đồng trang lứa. Cậu chẳng thể tưởng tượng nổi cuộc sống của một người phụ nữ lớn hơn mình mười hai tuổi sẽ ra sao.
Sống mũi cô cay cay. Hơi thở nóng hổi nghẹn lại trong cổ, lồng ngực đau nhói, lệ đã ngân ngấn trên mi. Cô đưa tay ấn chặt hai mắt để ngăn nó chảy ra. Phía trong mi mắt ướt nước, những đường vân trắng mong manh hiện lên trong mắt cô. Tách cà phê chưa kịp uống đang để trên bàn cứ thế nguội dần đi.
Chính cậu mới là người kết thúc quãng thời gian này.
Yukino giữ ý nghĩ đó, lòng gần như hờn giận. Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chỉ cần cậu không nói ra điều đó, chúng ta đã có thể cùng nhau ăn cơm thêm nhiều lần nữa. Chúng ta đã có thể trao đổi địa chỉ liên lạc, cậu có thể ra tiễn tôi ngày tôi về quê và hơn hết có thể tìm một cách khác ít đau đớn hơn, nhẹ nhàng hơn để kết thúc mối quan hệ của chúng ta.
Tôi đã cố kìm mình.
Tôi đã cố để không nói ra.
Tôi đã không nói ra rằng tôi thích cậu.
Cô thậm chí đã nghĩ như vậy.
Yukino ngẩng mặt lên khỏi lòng bàn tay. Cô cố gắng để không nghĩ nhiều nữa. Vậy mà vừa rồi…
Cô bật chạy như thể bị ai kéo đi. Cơ thể va đập liên tục, cô mở cửa lớn, lao ra hành lang. Cô băng qua cửa thang máy đang bật sáng dòng chữ “Đang sửa chữa”, mở cửa thoát hiểm. Ngoài trời vẫn xám xịt bởi cơn mưa ngày một nặng hạt. Mưa hắt liên miên vào cầu thang, tạo nên những vũng nước đây đó trên các bậc. Yukino chạy qua gây ra những tiếng lép nhép. Bất thần trượt chân trên một vũng nước, cô ngã lăn một đoạn ngắn trên cầu thang rồi rơi xuống chiếu nghỉ. Tay đã chống được vào chiếu nghỉ nhưng má vẫn bị sượt trên sàn. Áo lại ướt sũng. Nhưng Yukino không để ý đến cơn đau cũng như khí lạnh nữa. Cô đứng dậy và tiếp tục chạy. Cô băng qua chiếu nghỉ, chạy thật nhanh xuống và dừng lại.
Akizuki đang đứng ở đó, nơi chiếu nghỉ ngay tầng bên dưới. Cậu bám hai tay lên lan can cao ngang ngực, nhìn xuống thành phố đang mờ đi trong mưa. Tiếng sấm ở đâu đó như vượt cả vạn dặm xa xôi vang tới nơi đây để thành lời thì thầm ngay bên tai hai người.
“Tiếng sấm dội…”
Ngoài từ đó ra, trong đầu cô không còn một ý nghĩ nào khác.
Dường như suy nghĩ đó đã vang thành tiếng vọng vào tai cậu, Takao chầm chậm quay lại.
Không sao ngờ được rằng cô Yukino sẽ đuổi theo.
Không, trong lòng cậu có lẽ đã mong cô đuổi theo nên mới đứng lại đây chờ đợi.
Cô chầm chậm bước xuống cầu thang, lí nhí gọi. Takao không muốn nghe bất cứ một điều gì nữa, cậu mở lời trước, “Chị Yukino này, chị quên chuyện vừa nãy đi.”
Takao nói một cách tự nhiên và rõ ràng, nghe như lời thoại đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Cậu nhìn thẳng vào mắt Yukino và nói ra những điều cậu phải nói, những điều cậu cho rằng cần phải nói.
“Quả nhiên, em vẫn rất ghét chị.”
Những hạt mưa hắt vào mặt cậu. Đôi mắt Yukino nhìn lại đầy đau khổ. Còn mang bộ mặt như vậy nữa, Takao nghĩ, mình thực sự ghét con người này.
“Ngay từ đầu chị đã là kiểu người em ghét rồi, chẳng hiểu tại sao. Sáng sớm đã vào công viên nốc bia, xong vô duyên vô cớ vứt cho em một bài tanka.”
Takao nói hết tất cả những gì mà người phụ nữ mang theo cơn mưa này đã khiến cậu phải nếm trải suốt thời gian qua. Tất cả những bối rối, hoang mang, ghen tức, ngưỡng mộ, ao ước, cầu nguyện, hy vọng và tuyệt vọng, những cảm xúc đó dần chuyển thành cơn giận. Cậu không thể ngăn lời nói tuôn ra nữa.
“Chị chẳng bao giờ nói về bản thân mình, toàn đi hỏi chuyện của em thôi… Chị biết em là học sinh cơ mà. Làm thế thật không công bằng!”
Ghét! Cậu ghét người phụ nữ này! Lúc nào cũng mang bộ mặt như thể mình bị tổn thương, đến tận lúc này vẫn cứ mang cái vẻ mếu máo đó. Cậu căm ghét như thế.
“Nếu biết chị là giáo viên, em đã không bao giờ nói về những đôi giày. Vì đằng nào cũng bị nghĩ rằng giấc mơ đó chẳng bao giờ thành hiện thực, chẳng bao giờ em làm được. Phải không? Tại sao chị không bao giờ nói thẳng ra?! Chị đã nghĩ rằng chỉ cần đãi bôi cho qua với câu chuyện của bọn trẻ con là xong chứ gì?”
Ghét! Cậu ghét bản thân mình vì cứ hét lên những điều này như một thằng nhóc con!
“Mọi thứ về em… Ngay từ đầu chị đã biết, em ngưỡng mộ điều gì, biết rằng em sẽ chẳng thể nào với tới được, biết rằng giấc mơ của em sẽ không thể thành hiện thực!”
Cậu ghét bản thân mình trông thật đáng thương khi khóc trước mặt người phụ nữ này. Tôi đã cố gắng biết bao để trưởng thành, thế mà giờ đây lại thành ra thế này chỉ vì chị, nên tôi ghét chị.
“Nếu đã vậy, tại sao ngay từ đầu chị không nói luôn đi! Rằng em là đứa phiền phức! Rằng nhãi con như em thì quay về trường đi! Rằng chị ghét em!”
Không phải như vậy, tôi sẽ yêu cô ấy mãi mãi, cả đời. Đến lúc này vẫn yêu, và tình yêu ấy cứ mỗi giây lại lớn dần lên.
“Chị!”
Đừng có đùa… Tại sao đến cả chị cũng khóc chứ!
“Chị cứ sống cả đời như vậy, mang theo mình bộ mặt chẳng thèm quan tâm điều gì.” Akizuki khóc nức nở. Cậu lấy hết sức bình sinh hét to. “Chị cứ thế sống đơn độc một mình!”
Nhịp thở của cô nghẽn lại trước giọng nói của cậu.
Mình không sao kiềm chế được nữa.
Đôi chân trần chạy vụt tới.
Cơ thể cậu bị ôm thật chặt.
Trái tim cậu náo loạn vì mùi hương ngọt ngào.
Đôi tai cậu nghe thấy tiếng khóc đột ngột cất lên như một cơn chấn động.
Tất cả những cảm giác đó diễn ra cùng lúc.
Cậu ngừng thở khi nghe tiếng khóc nức nở như cơn mưa rào.
Yukino run lên lẩy bẩy, tự chôn lấp gương mặt mình vào vai tôi, sống mũi lạnh buốt đang ấn vào cổ tôi, cô khóc như một đứa trẻ. Tôi bất ngờ đến mức không cử động nổi một ngón tay.
“M… ỗ… i… sá… ng…”
Cậu nghe trong tiếng khóc từng lời nói nghẹn ngào bật ra.
Mỗi sáng.
Hơi thở của cô khiến vai Takao nóng lên như sắp cháy trong lửa.
“Mỗi sáng…! Chị đều mặc một bộ vest… Chị… đã cố gắng để đến trường!”
Cơn sốt hầm hập trên vai giờ đã lan ra khắp người cậu. Sức nóng tưởng chừng đủ làm tan chảy khối băng trong con người cậu, cậu chỉ còn biết đứng đó khóc nấc như một kẻ ngốc.
“Nhưng chị thấy sợ hãi… Cố cách mấy… cũng không thể nào đi được…”
Khung cảnh trong veo trước mắt cậu có thứ gì đó đang phát sáng lấp lánh.
Là mưa.
Những hạt mưa sáng lên lấp lánh trong ánh trời chiều đang bao bọc lấy chúng tôi.
Cô ấy lại nói trong tiếng nấc. Giọng nói ngọt ngào đó vang lên bên tai tôi.
“Ở nơi đó… Chị…”
Tôi muốn cô ngừng khóc, tôi muốn mình ngừng khóc, tôi ôm chặt lấy Yukino như để ngăn lại nước mắt. Tôi ghì đầu cô vào vai mình. Vừa muốn phá hủy, vừa muốn bảo vệ, yêu thương và đau khổ cùng lúc khiến tôi không biết phải làm gì.
Yukino hét lên, như thể tất cả sức lực của chúng tôi đã khiến cô phải nói ra, như thể cô đã lấy hết sức bình sinh để nói ra.
“Ở nơi đó, chị đã được em cứu rỗi!”
Thế rồi, Yukino khóc òa lên như trẻ nhỏ.
Thế rồi, Akizuki khóc òa lên như trẻ nhỏ.
Chẳng còn nói nên lời, hai người họ ôm lấy nhau như bị đông cứng.
Giữa những tòa nhà cao tầng, phía mặt trời chiều đang dần lặn mất, có khu vườn sáng lên màu xanh lục và những tòa nhà cao tầng trông như vách đá xa xôi.
Giống như những bụi lửa bị gió thổi bay, mưa lất phất sáng lấp lánh, ánh lên sắc vàng.
Như hoa huệ đỏ
giấu mình trong cỏ
Đồng mùa hạ xanh
Tình riêng em cũng
quắt quay để dành
– Vạn diệp tập, Quyển 8, Bài 1500
Dịch nghĩa
Giống như đóa hoa huệ đỏ đơn độc nở giữa cánh đồng xanh mùa hè, tình yêu đầy nỗi xót xa vì phải giấu kín trong lòng, không thể thổ lộ với người tôi yêu.
Hoàn cảnh sáng tác
Bài thơ của Sakanoue no Iratsume. Lấy hình ảnh trung tâm là một đóa huệ đỏ nở giữa cánh đồng xanh um tùm cây cỏ. Giống như vẻ đẹp của đóa hoa huệ không ai có thể thấy ấy, tình yêu không được gửi đến đích cũng đầy khổ đau.