← Quay lại trang sách

- 3 - -Hà Nội.

Trái tim yêu thương của cả nước, thủ đô của cuộc kháng chiến thần thánh đang tràn ngập màu xanh cây lá và những bóng người đạp xe qua lại yên hàn. Trong nắng gió, Hà Nội hiện ra với tất cả vẻ u tịch thâm nghiêm của Hồ Gươm, Tháp Rùa, của quảng trường Ba Đình lịch sử nằm trầm tư như nhớ về dĩ vãng, của dáng đứng tháp Cột Cờ cổ kính đang nhè nhẹ dáng bay lá quốc kỳ, của cây cầu Long Biên khẳng khiu vắt ngang sông như vẫn còn oằn mình lên một thời trước bom đạn kẻ thù huỷ diệt, của thành Thăng Long phi chiến mà một vài dãy tường đá xanh rêu đang hiện ra kia vẫn là dấu vết còn lại của ngàn năm thăm thẳm không cách gì bào mòn đi được, của bóng nước Dâm Đàm như vẫn còn đó dáng Sâm Cầm bay ngang và của những dãy phố cổ rợp lá bàng che...Chiều xuống. Hoàng hôn thả vào mặt hồ, mái ngói một màu vàng huyền hoặc. Hà Nội anh hùng, Hà Nội văn hiến, Hà Nội thương đau vẫn chầm chậm trong nhịp sống đời thường. Tiết cuối đông trời tối sớm nhưng đèn đường lại thắp khá muộn. Thói quen thời chiến vẫn khiến người Hà Thành chưa thật quen được với ánh đèn cháy sáng. Rét và mưa phùn rắc nhẹ. Đã qua rằm tháng hai rồi mà trời vẫn chưa ấm lên được bao nhiêu. Thành Phố đã dần đi vào giấc ngủ phập phồng. Chỉ có tiếng chổi tre là vẫn cần mẫn lia xuống mặt đường và ngọn đèn học trò trên tầng hai kia là vẫn thập thõm cháy. Trời đã có vẻ khuya lắm rồi. Tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến nỗi dường như nghe được cả tiếng gió đùa trên không gian và tiếng sông Hồng cứ thì thào vỗ sóng không thôi vào bờ cát. Rồi ngọn đèn học trò cuối cùng cũng đã tắt. Tiếng chổi tre cuối cùng cũng đã im lặng để nhường lại mặt đường, vỉa hè cho tiếng lá rơi xao xác, cô đơn. Lúc ấy duy nhất chỉ có một ngôi nhà hai tầng nằm trên ngã tư Hoàng Diệu - Phan Đình Phùng là vẫn còn thao thức ánh đèn. Ngôi nhà nằm trong hàng rào bảo vệ thâm nghiêm. Ngôi nhà tổng hành dinh, ngôi nhà của Bộ Quốc Phòng, nơi xuất phát mọi ý tưởng chiến lược của cuộc hành binh chống ngoại xâm, giải phóng dân tộc. Ngôi nhà không ngủ. Anh đèn đêm đêm từ đó toả ra, hắt lên bàu trời một vầng thần quang bền bỉ, soi tỏ và bất diệt. Anh đèn biểu trưng cho khát vọng, ý chí và lương tri dân tộc. Đêm càng vào sâu, ánh đèn càng toả rạng. Vượt lên trên các vòm cây trăm tuổi, thời gian trôi chầm chậm trong màu da trời đã ràng rạng sáng. Dưới đường, sau những hàng cây, trên những vỉa hè lát rộng, một vài đôi tình nhân vẫn cầm tay nhau đi thật chậm, chìm đắm như không biết đến những gì đang xảy ra xung quanh mình hoặc vội vã gắn lên đôi môi ướt sương đêm của nhau một nụ hôn lần cuối để chia tay trước lúc rạng đông. Trên kia, qua các ô cửa sổ, ánh sáng đèn của ngôi nhà chợt tắt. Và từ cánh cổng sắt nặng nề vừa được hé mở, có những bóng người lặng lẽ đi ra, lặng lẽ bước lên xe, những chiếc xe con đã chờ sẵn cũng lặng lẽ bon êm về các hướng. Riêng chỉ có một người là lững thững đi bộ một mình, đi ra phía Hồ Tây, thoáng bóng người cảnh vệ đi đằng sau, hơi cách xa một chút. Ông bước ngược lại những dáng đi bộ, dáng chạy thể dục buổi sớm, bước ngược lại phía những đôi tình nhân vẫn chưa chịu rời tay nhau. Yên hàn, thơ thới làm sao cái buổi sớm Hà Thành không còn bom đạn này. Ông bất giác hơi ngửa đầu nhìn ngước lên các vòm cao đang che kín cả một khoảng trời. Đến ngã ba có những thân cây đứng sừng sững như tượng đài thời gian, tiếng nói của một chàng trai đứng bên cạnh cô gái khiến bước chân ông hơi chậm lại, khẽ thôi. - Thôi, anh phải đi đây. Bảy giờ tàu chạy rồi. - Trở lại trong đó, anh ở mặt trận nào? - Giọng cô gái thảng thốt. - Chưa biết. Nhưng chắc sẽ ở một mặt trận trọng điểm, có lẽ chính vì thế mà mấy đứa bọn anh mới được lệnh ra ngoài này tập huấn gấp một khoá báo vụ đặc biệt. - Xa quá... Chắc phải qua nhiều sông nhiều núi lắm hả anh? - Không xa đâu. Nếu có dịp anh sẽ đánh Manip qua không gian về cho em. - Em không cần manip đâu. Em cần anh trở về bằng xương bằng thịt kia. - Nhất định anh sẽ trở về. ở nhà em cứ chuẩn bị tinh thần đi. Về một cái là ra uỷ ban đăng ký ngay. Họ hôn nhau. Hôn say đắm như hôn một lần cho mãi mãi. Ông ý nhị quay đi. Khẽ mỉm cười. Một vệt đèn pha ô tô chém tới, soi tỏ khuôn mặt chàng trai. Một khuôn mặt đẹp, có hàng ria con kiến khá ấn tượng, một khuôn mặt người lính sắp vào chiến trường. Ông bước tiếp. Tiếng rao bánh mỳ, rao sôi sáng nghe sao ấm nống đến thế! Kia rồi, mặt hồ đã hiện ra mênh mang với giăng giăng sương mù che khuất hình dạng các bờ bãi bên kia. Đất trời như đang có sự chuyển động khe khẽ, mơ hồ về vận nước, về hội thề non sông. Từ chiếc loa trên vòm lá, giai điệu bài ca về Hà Nội theo gió sớm dìu dặt vang lên...Hà Nội đó niềm tin yêu hy vọng... Của hôm nay và mai sau...Ông vẫn đi. Một tiếng kèn báo thức từ đơn vị bộ đội ở đâu đó chợt vang lên. Tiếng kèn rộn rã, lảnh lói làm rung rinh cả cảnh vật. Ông hơi dừng lại. Và rồi như sự đánh thức cồn cào, tự giác của tâm linh, tinh thần cuộc họp quan trọng đêm qua bỗng hiện về trong tâm trí ông với một giọng nói miền trung thật trầm ấm như tiếng vọng của một nhật lệnh nào đó vang vào thinh không, giọng nói của đồng chí tổng tư lệnh tối cao: ”... Thưa các đồng chí! Vậy là sau tám lần họp, tám lần bàn đi tính lại, tám lần có thay đổi, bổ sung và sửa chữa để cho thật sát hợp với tình hình chiến trường và tình hình chính trị trong nước, thế giới, quyết định cuối cùng của Bộ chính trị và Quân uỷ Trung ương là sẽ lấy Buôn Mê Thuột làm đòn điểm huyệt, đòn đột phá khẩu chiến lược của cuộc tổng tiến công và nổi dậy. Tám lần! Có lẽ chưa có một mục tiêu nào mà chúng ta lại dồn nhiều tâm sức vào như thế. Riêng điều đó đã chứng tỏ hướng tiến công này nó có tầm quan trọng biết chừng nào. Mọi chi tiết chúng ta đã thống nhất, bây giờ trước mắt có năm việc cần làm ngay. Một, điều gấp hai sư đoàn 316 và 968 vào chiến trường, kết hợp với hai sư tại chỗ là 320 và 10 để tạo thành một quả đấm thật mạnh trên diện rộng . Chú ý, hai sư này từ lúc đi đến lúc đến tuyệt đối không được mở máy thông tin liên lạc để giữ bí mật. Hai, để Tây Nguyên và Buôn Mê Thuột được lỏng chân, bên Tổng tham mưu cho triển khai ngay phương án căng địch ra ở hai đầu. Ba, quân đoàn 1 vẫn tạm thời nằm yên ở hậu phương để chờ đánh cú đòn quyết định khi thời cơ đến. Bốn, chính thức thành lập Bộ tư lệnh mặt trận Tây Nguyên hoạt động dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Bộ chỉ huy tiền phương đại diện cho Bộ chính trị, Quân uỷ trung ương và Bộ tổng tư lệnh mà ngay sáng mai đồng chí tổng tham mưu trưởng sẽ lên đường vào trong đó giữ trách nhiệm tư lệnh. Và năm, bí mật khẩn trương làm các công tác chuẩn bị, trong đó dặc biệt chú ý vấn đề làm đường. Lịch sử chiến tranh đã cho biết, không có đường là không có gì hết, đường chính là động mạch, là chiếc chìa khoá vàng mở ra mọi thắng lợi...” Ông lại đi tiếp, đầu hơi cúi xuống, đôi lông mày lưỡi mác nhướng lên, bước chân nhanh hơn như có một luồng gió mới thổi mạnh trong đầu. Trong tâm trí ông lại vang tiếp lên một tiêng nói khác, cũng một tiếng nói miền trung đằm nặng: “ ...Chưa bao giờ ta hội tụ đủ các điều kiện về chính trị, quân sự như hiện nay, có thời cơ chiến lược to lớn thuận lợi như hiện nay mà chiến dịch giải phóng Phước Long vừa rồi là một bằng chứng rõ rệt về sự suy yếu đáng kể của quân Ngụy và khả năng rất khó có thể can thiệp trở lại miền Nam của Mỹ. Ta đã có thời cơ chín muồi để tiến hành tổng công kích, tổng khởi nghĩa trên toàn cuộc. Giải phóng Buôn Mê thuột! Đây là một nhiệm vụ hết sức nặng nề mà nhân dân, lịch sử và đảng giao phó cho các đồng chí. Giải phóng được Buôn Mê Thuột sẽ đập vỡ được tuyến phòng thủ của địch ở Tây Nguyên, tạo ra một thế trận hiểm và cơ động để có thể nhanh chóng làm thay đổi cục diện toàn cuộc. Và nếu đánh to thắng lớn, ta có thể giải phóng hoàn toàn miền Nam trong năm 75. Thay mặt Trung ương đảng và Quân uỷ trung ương, tôi chính thức giao nhiệm vụ cho các đồng chí... ” Lúc ấy trên mặt hồ đã chói chang ánh nắng sớm và trên triền con dốc Cổ Ngư còn mờ mờ hơi sương, một tốp nữ sinh áo trắng đang đạp xe đi ngược chiều, duyên dáng, xinh tươi, mắt đen lúng liếng, cười nói ríu ran như một bày thiên nga tiên nữ sắp bay lên trời. Ông đột ngột quay người đi nhanh trở lại. Bên kia đường, một chiếc xe quân sự đã đứng chờ sẵn. Hà Nội một ngày mới bắt đầu.